Ngày kế tiếp.
Khi tỉnh dậy, tôi vẫn điều khiển được
cơ thể của mình. Tôi đã rất sợ không biết rằng mình có còn điều khiển nó được
nữa hay không.
Theo kế hoạch thì hôm nay tôi sẽ đến Varte.
Để chắc chắn không bị lạc, tôi đã hỏi thăm đường đến Varte.
Mặc dù đã chuẩn bị cho một hành trình dài để đến Varte, nhưng
tôi chỉ tốn buổi sáng để đến được biên giới. Bởi vì các quốc gia đều dựa vào mê
cung nên khoảng cách giữa các quốc gia là không lớn.
Và rất dễ để vượt qua biên giới vì ở đây không cần các thủ tục
thông quan. Tôi rất hiếu kì và muốn biết xem họ làm thế nào kiểm soát dòng
người qua lại biên giới, có vẻ như nó có liên quan với『Magic
Stone Line』
Đi thêm một chút nữa tôi có thể thấy được Varte, và tôi có thể
dễ dàng nhận ra sự khác biệt giữa Varte và Whoseyards.
Sự khác
biệt về khoảng cách giàu nghèo hiện lên một cách rõ ràng.
Hầu hết mọi người đều có dáng vẻ như những nhà thám hiểm dungeon.
Và với con dao lăm lăm trong tay, họ sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ cuộc sống của
mình.
Tôi đã đến một quốc gia mới, và nhất định tôi sẽ thực hiện được
mục đích của mình.
Chẳng gì quan trọng hơn với tôi lúc này là trở về thế giới ban
đầu của mình cả.
Tôi chắc chắn sẽ chết nếu cứ ở lâu dài trong một thế giới đầy
nguy hiểm như thế. Và tôi không thể để đứa em gái của tôi một mình
ở thế giới đó được, tôi cần phải trở về ngay lập tức.
Tuy nhiên chẳng có dấu hiệu gì chứng minh tôi sẽ thành công cả.
Ngoài việc dựa theo lời đồn từ trong
truyền thuyết, tôi không có lựa chọn
nào khác ngoài đối đầu với những thách thức trong mê cung để đạt được điều ước
cho mình. Và nếu nó chỉ là một trò chơi tôi còn có thể chấp nhận được, nhưng
đây là thực tế.
Ngoài ra, tôi cũng đang nghiên cứu về văn hóa hay ma thuật có
thể đưa tôi trở về thế giới ban đầu. Đây là ước mơ của tôi. Tuy nhiên, tôi chẳng
tìm thấy được gì ở thư viện cả.
Nhưng vấn đề bây giờ, để nghiên cứu và giải mã được mê cung, tôi
cần có tiền.
Tôi cần trả chi phí cho tiền thuê, rồi ăn
uống, ở
nhà trọ. Thêm thế nữa, tôi cũng cần tốn tiền cho các loại vật dụng cũng như vũ khí để khám phá mê cung.
Nói cách khác thì tiền, tiền và tiền. Và tôi không thể làm được
gì mà không có tiền.
Vì thế tôi quyết địnhーー
「Ooーii, người mới, rửa chén xong, đổ rác nhé」
「Vâng」
ーTôi bắt đầu làm việc bán thời gian ở quán bar.
Thật sự thì tôi không muốn vào mê cung lần nữa. Và tôi cũng
chẳng muốn thấy những thứ gì bên trong nó nữa.
Đó là những lời thật lòng của tôi.
Thật sự thì có lẽ tôi sẽ kiếm được tiền nhanh hơn từ mê cung. Nhưng
tôi bây giờ, cảm thấy sợ hãi khi phải bước vào nó lần nữa. Nếu có thể, tôi sẽ
chọn việc nào đó mà tránh xa nó ra.
Và đó là lí do tại sao, sau khi đắn đo, tôi chợt phát hiện thông
báo tuyển dụng của quán bar. Yêu cầu chỉ là phỏng vấn và thử việc. Tôi đã vượt
qua được cuộc phỏng vấn sau những nỗ lực ‘chém gió’ của mình. Và tôi cũng không
cần phải chứng nhận bản thân.
Tôi thật sự rất ngạc nhiên về công việc bán thời gian của thế
giới này. Nó thật sự không quá khác biệt với đất nước của tôi.
Với lại, tôi đã có kinh nghiệm làm việc trong nhà hàng ở thế
giới trước của mình. Đó là lí do tại sao tôi hoàn toàn tự tin trong việc nấu
nướng. Tôi đã suy nghĩ rất sâu sắc về nó. Và một điều nữa,
quán bar này mở gần mê cung, nên tôi có thể dễ dàng tiếp
cận được các thông tin liên quan đến nó.
「Sieg, dọn mấy thứ nàyー」
「Vâng!!」
Sieg.
Cái tên giả mà tôi bịa ra để tránh dùng tên thật. Nếu sử dụng
tên thật của mình, rất có khả năng thông tin của tôi sẽ rò rỉ tới tai của Lastiara.
Siegfried Visitor.
Cái tên mang phong cách phương Tây. Nếu trong trò chơi có thể bạn sẽ cười nhạo nó. Trên hết, cái tên này
có liên quan với một vị anh hùng nổi tiếng ở thế giới của tôi.
Rất có khả năng là có người ở thế giới của tôi đến thế giới này.
Và tôi cần một cái tên nổi tiếng để gây sự chú ý tới những người ‘đồng
hương’.
Nếu là Siegfried trong “Nibelungenlied”, và có một người Nhật ở
đây tôi sẽ được nhận ra ngay. Do đó, sử dụng một cái tên nổi tiếng rất quan
trọng nhưng điều kiện là nó không tồn tại trong thế giới này. Đó là lí do tại
sao tôi sử dụng cái tên 『Siegfried』. Nhưng nó lại là điều bất bình thường với cư dân của thế giới
này.
ーTôi nghĩ là mình cạn ý tưởng cho việc đặt tên rồi. Thât sự thì
tôi không thể phủ nhận rằng, tôi bị lôi cuốn bởi những cái tên rất ‘cool’. Với
việc lấy tên như tên của một đất nước hay tôn giáo nào đấy, tôi nghĩ rằng mình
nên lấy tên của vị lãnh tụ của một quốc gia nổi tiếng nào đó, nhưng tôi chẳng
thể thay đổi tên của mình được nữa khi mọi người ở đây xem tôi như là
Siegfried.
「Nhanh lên nào, Siegfried!」
「Xin lỗi! Tới ngay!」
Cô
gái đang quở trách tôi vì lơ tay có tên là Ryin, cô là người đã dán thông báo tuyển
dụng.
Thời điểm ăn tối là thời điểm bận rộn nhất.
Những người khám phá mê cung đang lắp đầy bao tử của mình ở đây.
Bầu không khí thật sôi nổi, ồn ào và rộn ràng.
Tôi vừa làm việc vừa thu thập các thông tin liên quan đến mê
cung.
「Hehe, hôm nay kiếm cũng được kha khá」
「Ừm, đụng phải nhóm chiến binh Ant tốn biết bao nhiêu là mồ hôi, kết
quả cũng thỏa mãn đấy chứ」
「Nah, là do chúng ta may mắn. Dù gặp nguy hiểm nhưng chúng ta vẫn
trở ra an toàn」
「Ừm, đúng vậy」
Các hành khách đang kể câu chuyện của họ trong mê cung. Tôi đã
biết được rất nhiều thông tin hữu ích từ họ.
Tôi giữ một khoảng cách nhất định với họ thông qua《Không Gian》trong khi lau cái bàn dơ.
「Yo. Là người mới sao, cậu bé? Người phục vụ trước nghỉ rồi à?」
Có rất nhiều người tán gẫu với tôi trong khi tôi đang làm việc
của mình.
Không như thế giới ban đầu, nhà hàng ở thế giới này rất thân
thiện.
「Vâng, tên của tôi là Sieg. Tôi mới bắt đầu làm việc ở đây. Còn
người phục vụ trước nghỉ tôi cũng chỉ là nghe lại」
「Tôi hiểu. Vì thế mà cậu làm việc bận rộn suốt và chỉ nhận được
những đồng lương ít ỏi」
Người đàn ông mà tôi nói chuyện đang cười một cách vui vẻ.
「Làm việc bán thời gian mà đòi hỏi lương cao?」Người quản lí ngắt lời người đàn ông, còn người đàn ông thì vẫn
đang cười đáp lại.
Cán cân quyền lực trong quán bar này rất đặc biệt. Tôi đã được
nghe kể rất nhiều lần rằng quản lí quán bar này
là nhà thám hiểm mê cung rất nổi tiếng. Các hành khách chẳng thể đấu lại ông ấy.
Vì thế mà lúc các hành khách nổi nóng, ông đã đi ‘dẹp loạn’ rất nhiều lần.
Nhờ có quản lí, mà một quán bar gần mê cung được dựng nên.
Chẳng hạn như nếu có khách hàng chọc ghẹo Ryin hay tôi, quản lí
sẽ đến giúp chúng tôi ngay.
Dù chỉ mới biết một thời gian ngắn, nhưng quản lí là người rất
đáng tin.
Nhưng liên quan đến việc quản lí quán bar, ông ấy chả tỏ vẻ đáng
tin chút nào khi chấp nhận tuyển tôi ngay lập tức.
「Này cậu bé, được trả công nhiêu thế? Có rất nhiều khách hàng khó
chịu ở đây đấy, cậu biết chứ? Bao gồm cả tôi」
「Không, mọi người đều là những người tốt bụng. Tôi rất vui khi
được làm việc ở đây」
「HoーCó vẻ như cậu đã quen với nó. Không giống như người phục vụ
trước, cậu rất tử tế」
「Cám ơn rất nhiều」
「Nhưng tử tế quá cũng không tốt đâu… Thoải
mái đi, cậu bé」
Người đàn ông vỗ cái bốp vào vai tôi.
Tôi có thể nghe thấy tiếng của nó.
「Oiii, Corvus! Ông khi nào thì mới thôi làm phiền nó? Đừng có mà
chọc ghẹo lính mới không tôi xử ông đấy!」 Có vẻ như quản lí và Corvus
là người quen với nhau.
「Để tôi thu dọn chén dĩa rồi trở lại với ngài」
「Hehe…Tôi đủ với quản lí rồi giờ
tha tôi đi」
Corvus giơ một tay mình lên và phẩy đi.
Tôi nhanh chóng mang chén dĩa quay trở
lại nhà bếp.
Bởi vì công việc của tôi là rửa sạch chúng.
Bắt đầu từ chiều tối cho đến nửa đêm.
Hơi khó khăn nhưng nhờ kinh nghiệm trước đây tôi có thể xoay sở
được nó.
Và mọi thứ có vẻ tiện lợi hơn sau khi tôi đã phát triển《Không Gian》
Ngày đầu tiên đi làm của tôi có lẽ sẽ kết
thúc theo cái cách như thế.
Trời dần tối, các khách hàng trở về nhà của mình từng chút một.
Quản lí rời khỏi phòng bếp cùng lúc với vị khách hàng cuối cùng
rời khỏi quán.
「Hahー Cuối cùng cũng kết thúc. Này,
lính mới. Cảm thấy ngày đầu tiên như thế nào?」
「Có rất nhiều khách, làm công việc này rất đáng giá」
Tôi đáp lại bằng lượng năng lượng dồi dào còn sót lại trong
người mình. Tôi sẽ rất tuyệt vọng nếu có những người tài năng cũng được sử dụng
ở đây trong khi tôi chỉ biết phụ thuộc vào sức mạnh của mình.
「Thật là một tên nhóc xấc láo. Có vẻ như cơ thể cậu vẫn còn thừa
năng lượng cho ca mai nhỉ」
「Ể? Khi nãy tôi đã làm gì sao?」
「Không, cậu không làm gì cả. Tôi đoán có lẽ những lời tử tế của
cậu nghe hơi xấc láo」
「Có lẽ tôi quá hơi câu nệ hình thức…」
Có lẽ văn hóa ở thế giới này khác với thế giới ban đầu của tôi. Để không khiến người khác khó chịu, tôi cố gắng nói chuyện một cách
lịch sự, nhưng nó lại trở nên bất bình thường ở trong thế giới này.
Tôi cần thay đổi quan điểm của mình ngay.
Corvus nói đúng, cứ thành thật với bản thân mình.
「Đừng lạm dụng nó quá. Làm quen dần dần. Bởi vì tôi rất mong cậu
sẽ vào bếp làm」
「Ể? Sieg sẽ làm bếp sao?」
Nghe đến từ bếp, Ryin tiến về phía tôi.
「À, tôi nghĩ là để cậu ấy vào bếp cũng được. Tôi đã kiểm tra cậu
ấy trước đây, cậu ta cầm dao rất tốt và kĩ năng nấu nướng cũng rất tuyệt. Hình
như cậu ta có kinh nghiệm làm việc trong nhà bếp」
「Đó là lí do tại sao cậu ta được nhận vào đây hả?」
「Thêm nữa, cậu ta nói chuyện rất lịch sự với khách hàng, vì thế
không có lí do gì mà tôi lại không nhận cậu ấy」
Nhưng nó vẫn còn rất lạ lẫm để tôi có thể quen làm khi mà tôi
không giải thích rõ về thân phận của mình.
Tôi chỉ đứng im đó ngăn thể hiện những suy nghĩ của mình ra với
họ .
「Ngài nói đúng, tôi cũng không còn gì để dạy cậu ta nữa」
「Thật chứ? Mắt nhìn người của tôi chuẩn lắm. Thôi, lát nữa tôi sẽ
quay lại. Phần còn lại giao cho cô」
「Vâng!」
Quản lí nói rồi tiến vào phòng bếp dọn dẹp sạch sẽ nó.
「Thật là tốt cho cậu, Sieg. Cậu có cần tiền bây giờ không?」
「Vâng, tôi nghĩ một chút thôi. Nhưng mọi người đừng mong đợi vào
tôi quá nhiều vì ở đây rất khác so với quê hương của tôi」
Tôi lập tức nói ngay, vì rất có thể tôi
sẽ gặp rắc rối nếu mọi người trông đợi vào tôi quá nhiều.
「À, một quốc gia thật xa nhỉ? Tôi chắc rằng đất nước đó là……」
「Fania」
「Ya ya, Fania. Tôi chưa bao giờ nghe về nó. Fania. Cậu thật sự
đến từ một quốc gia rất xa xôi」
「Vâng, tôi có một giấc mơ đương đầu với mê cung, có vẻ số mệnh
tôi là như thế」
Tôi cho cô thấy những vết thương bị bỏng trên cổ của mình.
Một thanh niên nghèo ở vùng quê với ước mơ kiếm đươc nhiều tiền
từ mê cung, nhưng một ngày tôi bị đánh tới như thế. Đó là câu chuyện mà tôi bịa
ra với họ.
「UrgghーNó có vẻ rất đau. Cậu sẽ
tốt thôi. Vai và mắt cậu vẫn còn dính liền với cậu. Cậu sẽ không chết khi làm
việc ở đây」
Ryin nói với vẻ hơi sợ hãi.
Quan điểm của tôi giờ đã khác, tôi có thể thấy được nhiều thứ
khác nhau khi làm việc ở đây bởi vì quán bar này nằm ngay hàng đầu ở lối vào mê
cung.
「Trên hết, tôi không cần phải lo về miếng ăn trong khi làm việc ở
đây」
「Yup, yup, yup, cậu cứ làm việc ở đây. Người chị gái này sẽ luôn
hỗ trợ cậu. Cậu hoàn toàn tử tế hơn người phục vụ trước đây, tôi rất hài lòng
về nó」
Có vẻ như Ryin có ấn tượng tốt với tôi. Tuy nhiên sự khác biệt
trong thái độ được phản ánh thông qua nền giáo dục, phần lớn là nhờ vào《Không Gian》tôi có thể học được nhiều
thứ. Điều đó làm tôi cảm thấy hơi xấu hổ, nó khiến tôi giống như một tên gian
xảo lừa bịp vậy.
「Tôi sẽ cố gắng hết sức. Giờ thì tôi dọn bàn thôi」
「Yup, để tôi giúp cậu」
Nếu mọi việc trong cửa hàng đã kết thúc, tôi sẽ đi gặp quản lí
để nói chi tiết về hợp đồng. Bởi vì quán bar không đủ người, tôi sẽ được đối xử
rất tốt, nhưng vẫn có vài thứ tôi nghĩ mình nên từ chối, vì thế tôi cần phải
tìm hiểu chi tiết hợp đồng. Công việc bán thời gian có ý nghĩa và quan trọng để
tôi tìm hiểu thêm nhiều thứ lúc này.
「AhーXong rồiー Sieg, giờ chỉ cần khóa
cửa nữa thôi」
「Được rồi」
Ryin yêu cầu tôi rồi đi ra phía sau.
Tôi đi đến cánh cửa mà mình phải khóa.
Sau đó, tôi nhận ra là có một ai đó.
Tôi sử dụng《Không Gian》để quan
sát.
Có vẻ như có một người ở trước cửa quán bar. Tôi liền kiểm tra xem thử.
「Trạng thái, không tốt lắm… Ma thuật
《Không Gian・Đa Phát Triển》」
Tôi sử dụng lượng MP còn sót lại của mình và thu thập thông tin
bên trong.
《Không Gian Đa Phát Triển》được
cải tiến từ ma thuật《Không Gian》. Ngoài việc tăng lượng MP tiêu thụ, mở
rộng vùng không gian, với cái tên khác ra thì nó không khác gì ma thuật《Không Gian》cả.
Tôi thấy ở bên ngoài, có một người trạc tuổi tôi đang mang một cái mũ
trùm đầu trong khi cúi đầu xuống.
Tôi đã tò mò và đi ra ngoài.
Ở bên ngoài những hạt màu trắng đang rơi xuống. Khung cảnh thật
đẹp.
Những hạt màu trắng được gọi là Teare Ray, và tuyết ở thế giới
này có vẻ khác so với thế giới trước kia của tôi. Nó không phải là những hạt
tuyết trắng tinh rơi vào mùa đông, mà là những hạt ma thuật chất đống trên bầu
trời rơi xuống.
Tôi đã được biết về nó qua thư viện, nhưng còn chi tiết thì tôi
không rõ lắm.
Cậu ta phủi đống Teare Ray trên áo choàng của mình trong khi đang cúi
đầu xuống.
Tôi gọi cậu ấy.
「Này, cậu vẫn còn tỉnh chứ?」
「――っ!」
Khuôn mặt của cậu ta được bao trùm trong tấm
áo choàng nhìn sang hướng này.
Khi đôi mắt của tôi bắt gặp ánh mắt của cậu ta, tôi
hoàn toàn ngạc nhiên.
Bởi đó là một cô gái.
Mái tóc vàng của cô lộ ra ngoài tấm áo choàng mà cô đang mặc,
rồi cô ngẩng khuôn mặt của mình lên. Mái tóc dài của cô
như ánh sáng mặt trời ấm áp vậy. Đôi mắt xanh của cô thật
sự rất ấn tượng và cô hoàn toàn trông rất ngây thơ.
Cô ấy nhìn tôi rồi đứng dậy.
Có vẻ như cô ấy trạc tuổi tôi, hoặc có thể nhỏ tuổi hơn cả tôi. Cô
ấy là vẫn còn là một đứa trẻ.
Tôi chào cô như là một nhân viên ở đây.
「Tôi rất vui vì cậu vẫn còn tỉnh, nhưng quán đã đóng cửa…」
「……Tôi bị cấm ngồi ở đây sao?」
Cô gái trả lời tôi một cách cộc lốc.
「Không, được chứ, nhưng miễn là cậu không làm điều gì kì lạ」
「Thế à? Vậy cứ mặc tôi ở đây. Nếu tôi có làm phiền cậu thì hãy
cho tôi biết」
Cô ấy nói thế rồi ngồi xuống.
Cô ấy hành động một cách nam tính không phù hợp chút nào với khuôn mặt của mình cả.
「Không, không phải như thế. Bởi vì lúc này đã là nửa đêm, sẽ rất
nguy hiểm với một cô gái một mình ở nơi như thế」
「………」
Tôi có thể thích hay xen vào việc của người khác mà không cần
biết trường hợp của họ. Tuy nhiên đây là thường thức ở thế giới trước của tôi.
「Vui lòng hãy đi đến nơi mà cậu có thể ởー」
「Tôi không có tiền. Tôi chỉ tận hưởng một chút ấm áp ở đây thôi」
Cô ấy cắt lời tôi một cách nghiêm khắc.
Đúng là không biết nói gì.
Giờ tôi phải đóng cửa. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn lo lắng về việc
cô ấy ngủ bên ngoài.
「Tôi sẽ đóng cửa đây」
「…………」
Tuy nhiên tôi không làm thứ gì có thể khiến cô ấy nổi giận.
Nhưng giờ tôi không còn thời gian dư thừa nào nữa.
Tôi trở vào quán bar rồi đóng cửa.
「Tôi không phải là một cô gái. Đừng có lo lắng cho tôi」
Tôi nghe thấy giọng của cô ấy xuyên qua cánh cửa đã đóng kín.
Không, âm thanh nó như của một đứa con trai. Có vẻ như tôi không
phải lo lắng khi cô ta là một chàng trai.
Tôi đóng cửa với một vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt.
Tôi không biết đó có phải là một lời nói dối hay không. Tuy
nhiên cũng chả ích gì khi nghĩ về nó.
Tôi bắt đầu đi ra phía sau nơi quản lí đang chờ tôi.
Tôi lắc lắc đầu mình để loại hình ảnh khuôn mặt ngây thơ mà mình
vừa mới gặp ra khỏi đầu, và bắt đầu nói chuyện với quản lí về bản hợp đồng.
Kết thúc, nó quá nhỏ bé so với bản hợp đồng ở thế giới của tôi.
Trên hết, công việc hàng ngày của tôi sẽ được kiểm tra theo
nhiều cách khác nhau. Dường như tiền lương sẽ thay đổi phụ thuộc vào lợi nhuận
của quán. Với hôm nay, tôi nhận được xấp xỉ mười xu đồng.
Hơn thế nữa, tôi còn được bao ăn và có thể kiếm một góc của quán
bar mà ngủ.
Tôi hoàn toàn ngạc nhiên với lời đề nghị tốt như thế.
Đổi ngược lại, tôi sẽ phản hồi một cách thẳng thắn. Sẽ không an
toàn nếu để một kẻ hoài nghi như tôi ở lại đây, nhưng quản lý hoàn toàn tin vào con mắt của mình.
Ryin nói rằng「Nếu cậu làm điều gì đó xấu,
khuôn mặt của cậu sẽ bị tan vỡ và bị hút vào Magic Stone Line ngay lập tức」 Có vẻ như 『Magic Stone Line』là sự bảo vệ để chống lại bọn tội phạm.
Và như thế, tôi có thể cuộn mình ở trong chăn ở trên gác mái.
So với cô gái mà tôi gặp khi nãy thì giống như khoảng cách giữa
thiên đường và địa ngục
vậy.
「Trạng Thái, Kĩ Năng」
Tôi cố thử bảng『Thông Báo』theo nhiều cách ở trong góc của quán bar.
Tôi vẽ một kế hoạch một cách bình tĩnh để tìm kiếm nhưng năng
lực mới.
ーTôi có thể mong đợi vào thu nhập ổn định, và giảm dần sự bực bội
trong lòng. Hôm nay tôi toàn hoàn không cảm nhận được kỹ năng ???? được kích hoạt khi tôi cảm thấy bối rối hay lo lắng về thế giới
này.
Để trở về thế giới ban đầu của mình, tôi cần phải đi từng bước
một.
「Tối nay thế đủ rồi…… Sáng đến
trưa mai tôi sẽ thu thập thông tin của thị trấn…」
Ưu tiên hàng đầu của tôi lúc này là thu thập thông tin và hiểu
rõ những thường thức của thế giới này. Có lẽ tôi sẽ đương đầu với mê cung sau
khi kiểm soát được bảng『Thông Báo』và Ma Thuật.
Và sau khi tôi đã chuẩn bị các vật dụng và trang
bị. Tôi tiếp tục thử bảng 『Thông Báo』cho đến khi thiếp đi.
Ngày thứ hai của tôi ở thế giới khác đã trôi qua bình yên như
thế.