projects

Isekai Meikyuu no Saishinbu wo Mezasou - Vol 1 - Chap 2 - Part 2

Thế giới này không dễ dàng với tôi chút nào.
Nào, dậy đi!!!
Khí quản tôi nghẹn lại đến mức không thở nỗi.
Dạ dày của tôi như bị nghiền đau đến nỗi khiến tôi tỉnh dậy.
Nào……nhanh lên nào, thức dậy nhanh lên!
Tôi nghe thấy có tiếng nói.
Âm thanh của nó như của một đứa trẻ vậy.
Nếu tôi không nhầm thì, giọng nói này là…
Uhm……hmm……là cậu
Tôi mở đôi mắt của mình ra để xác nhận chủ nhân của âm thanh đó.
Tôi không thể tin nổi.
Thức dậy nhanh nào, tôi có mang mấy thứ tốt cho cậu đây!
Chủ nhân của âm thanh đó chẳng ai khác là Lastiara, người mà tôi đã gặp trước đây khi đi qua mê cung.
Nhưng lần này cô ấy không mặc bộ giáp như lần đầu chúng tôi gặp nhau, thay vào đó là chiếc đầm bằng lụa màu trắng.
Có vẻ như cơn đau của tôi là từ cô gái Lastiara này mà ra. Cô ấy đang đứng trên bụng tôi và nhìn xuống tôi đang nằm phía dưới.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên do không hiểu chuyện gì đang xảy ra vì thế tôi cố gắng nói chuyện với cô ấy một cách bình tĩnh.
Đây là phòng của tôi…
Trước hết, thì đây có thể xem là xâm phạm riêng tư. Cơ mà tôi không biết là liệu có một đạo luật như thế ở thế giới này không.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy bầu trời vẫn còn tối. Tôi xác định đây là một cuộc viếng thăm lúc đêm khuya.
Cô ấy vỗ tay khi vẫn còn đứng trên người tôi và nói.
Ồ, ồ… Thú vị thật. Vậy mà không bị ngạc nhiên chút nào nhỉ
Có đấy. Đầu óc tôi vẫn còn mơ hồ, chưa hiểu gì cả
Tôi nói chuyện với cô ấy theo cách tử tế nhất.
Cô ấy trông có vẻ rất bí ẩn, và thứ duy nhất mà tôi biết về cô rằng cô là một người phụ nữ trẻ tuổi thuộc tầng lớp thượng lưu sau lần gặp gỡ trong mê cung.
Thật chứ? Tôi đã nghĩ có thể cậu đang gặp rắc rối nên đến đây. Và bởi vì cấp độ của cậu vẫn là 1, điều đó khiến tôi cảm thấy rất thú vị. Nó thôi thúc sự tò mò trong tôi
Lastiara nói với một cách vui vẻ.
Âm giọng như một người phụ nữ trẻ tuổi của cô đã biến mất và nó trở nên gần gũi hơn như cuộc nói chuyện vui đùa của những người cùng lứa. Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là tôi phải đáp lại cô với vẻ mặt vui vẻ.
Ánh mắt vui vẻ của cô ấy thật sự đáng sợ. Nó khiến tôi cảm thấy thật lo lắng.
Cậu có thể thấy cấp độ của một người nào đó?
Tôi đã chọn từ ngữ một cách cẩn thận để hỏi. Ở thế giới nàyCấp Độ được biết đến khá phổ biến. Có những mô tả viết về cấp độ và trạng thái trong những cuốn sách mà tôi đọc được từ thư viện. Và sách nói rằng chỉ có những người được chọn mới có khả năng thấy được cấp độ của một ai đó.
Yup, ở trong thế giới này những người sở hữu năng lực ấy thật sự là những người may mắn. Phần lớn họ là những người theo tôn giáo và sau một thời gian dài khổ tu sẽ nhận được năng lực này. Như Tổ Chức Công ngày này, các mục sư đang không ngừng ươm mầm thế hệ sau. Và dĩ nhiên tôi là người thế hệ trước.
Lastiara đang nói tới một thứ mà tôi muốn biết không một chút do dự. Có lẽ do tôi vẫn chưa hiểu biết nhiều về thế giới này. Và tôi đang quen dần với cách dùng từ Thế Giới Này
Tôi hít sâu một hơi.
……Tôi không biết gì về nó, cảm ơn cậu rất nhiều. Tôi không rõ ý định của cậu. Và tôi cũng không biết gì về cậu cả, có lẽ tôi sẽ gọi người đến
Đợi, đợi chút đã. Cậu sẽ khiến tôi gặp rắc rối đấy. Tôi đã bảo là tôi đến đây để giúp cậu, rõ chứ? Mục đích của tôi là tăng cấp độ của cậu
Lastiara phản ứng một cách thái quá bằng cả hai tay, cô ấy đang cố thể hiện thiện chí của mình.
Tôi từ chối. Tôi đã biết làm thế nào để tăng cấp độs của mình lên theo những gì được biết từ thư viện
Tôi từ chối cô ấy một cách lạnh lùng.
Tôi không muốn bị đối xử như một kẻ lập dị. Bởi vì việc thăng cấp rất quan trọng với tôi.
?
Lastiara cảm thấy thất vọng với những lời nói của tôi.
Vì thế xin vui lòng đi khỏi đây
Bình thường thì nó sẽ như thế này…thế này…và thế này. Nhưng phản ứng của cậu là có hơi quá. Hmmm…
Lastiara thì thầm. Có vẻ cô ấy đã không mong là cuộc nói chuyện sẽ xảy ra như thế.
Dù thế nào tôi vẫn quyết định sẽ tự thăng cấp cấp độ của mình.
Nhưng Lastiara dường như đã quyết định một việc gì đó trong khi ngẩng mặt mình lên và nhìn tôi.
「ーーĐược thôi. Nếu thế thì tôi đành dùng bạo lực vậy
Sau đó cô nở nụ cười.
Tôi nhìn vào mắt cô ấy. Vẫn chẳng có gì thay đổi. Một đôi mắt màu vàng  đáng sợ.
Đáng sợ thật! Cô ấy như một loài quái vật. Tôi không cảm thấy có chút ấm áp nào phát ra từ người cô khi tôi cảm nhận nó. Cô như thể là Thiên Chúa tối cao nhẫn tâm đang phán xét với đôi mắt lạnh lùng.

Tôi cố gắng rụt cơ thể mình lại, lùi về phía sau và nhảy ra khỏi giường.

Lastiara đang niệm một cái gì đó.
「【Imikirau Habako】【Oto no nai sora】【Furuwanai uta】【Suki Sura U】ー」
Cô đang niệm chú trong khi vẫy đôi tay của mình là đầu dẫn ma thuật phát ra.
Tôi sử dụng bộ não của mình hết công suất. Trước hết tôi phải thoát ra khỏi đây, rồi mới có thể nhờ ai đó giúp đỡ.
Tôi đã tới được chỗ nắm cửa, nhưng khi tôi vặn nó, nó không nhúc nhích.
Nó phát ra một thứ ánh sáng, có lẽ nó đã được phù phép. Sau đó tôi nhận ra cô ấy đang niệm chú để giữ tôi ở đây.
Tôi không có lựa chọn nào khác là phải hét lên nhờ sự giúp đỡ và đập mạnh vào cửa.
Có ai không, giúp tôi với!!
Cách âm rồi, tôi nghĩ cậu nên xem lại cách hành xử của mình.
Lastiara thình lình tiến đến sau lưng và vỗ vào cổ họng của tôi.
Tôi phẩy tay cô ra ngay lập tức, cùng lúc đó tôi nhận ra cổ họng mình phát ra thứ ánh sáng đỏ ánh xanh. Tương tự như ma thuật trên cánh cửa, nó đã được thực hiện lên cổ họng tôi.
――――!?
Tôi không thể thốt nên lời.
Lastiara xác nhận tình huống của tôi, và tay của cô ấy tiến lại tôi lần nữa, tôi đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất và bắt lấy tay cô. Tôi dồn sức vào và tính bẻ ngoặt nó ra sau lưng cô.
Nhưng lúc đó, tôi đã bị ném văng đi.
Tôi thấy được vùng xung quanh đỉnh đầu Lastiara. Và tôi đã hiểu. Tôi đã bị ném văng đi bằng mu bàn tay của cô. Thật không thể tin được là cô gái chỉ khoảng 50kg lại có sức mạnh kinh đến thế.
Tôi cố giữ cho đầu óc mình bình tĩnh và tập trung lại để không bị cái thực tế huyền ảo này đánh bại.
Cũng may là tôi không đụng phải trần nhà, nhưng tôi vẫn phải đo sàn. May mắn là chỉ có chân và tay phải của tôi bị tác động thôi. Và trong khi tôi vẫn còn đang choáng váng, Lastiara đã đến gần tôi.
Tôi lấy con dao ra từKho Đồvà Lastiara hơi ngạc nhiên. Tuy nhiên cô chỉ nở một nụ cười chế giễu và duỗi hai tay ra như chẳng có gì.
Tôi không hành động gì nữa cả. Ắt có lẽ là do lương tâm đối với việc đâm một cô gái bằng con dao. Tôi chỉ đang cố mọi thứ được dễ dàng. Tuy nhiên tôi vẫn quơ quơ cây dao trong tay trong khi lấy túi nước ra từKho Đồ
Tôi quăng mạnh túi nước về phía cô ấy và đợi đòn phản công của Lastiara từ đòn tấn công của tôi. Và rồi con dao của tôi bị đánh bật nhanh chóng khiến nó cắt vào chân của tôi.
Tay của cô chạm vào đầu tôi khi đang niệm một thứ gì đó.
Thứ ánh sáng màu xanh đỏ đi vào tâm trí tôi khiến cơ thể tôi không thể cử động.
Ừmphòng thủ tốt lắm, phán đoán cũng rất tốt. Thật thú vị mà. Cậu làm tôi không thể nào tin được cậu là cấp 1 đấy
Chính cô đã đẩy tôi vào tình huống khó khăn, và giờ lại nói thế.
Tôi hoàn toàn bị choáng ngợp, cô tiếp tục nói.
Đây làChỉ Số Ẩn. KhôngThú vị, thật thú vị mà. Sức mạnh và nhanh nhẹn của cậu hoàn toàn  bằng tôi, vì thế tôi nghĩ cậu có thể tự bảo vệ mình ở một mức độ nào đó. Còn ma thuật của cậu, nó thật đáng quan ngại
Tôi không thể trả lời bất cứ thứ gì. Cơ thể tôi vẫn bị ảnh hưởng của ma thuật.
Lúc này đây tôi không thể làm gì khác hơn là lo lắng cho tình huống hiện tại của mình.
……Cậu không cần lo lắng. Có lẽ cậu sẽ không tin tôi. Nhưng tôi không hề có ác ý với cậu. Tôi chỉ muốn cải thiện cấp độ của cậu thôi. Xin hãy tin tôi!
Cô nhặt quyển sách cũ lên trong khi đè ép bộ ngực của mình vào lưng tôi.
Hmm… câu thần chú lên cấp, chắc là thứ này… Nanji, Katsumokushi Kaerimiyoー』
Lastiara bắt đầu niệm chú.
Một luồng sáng xuất hiện giữa tôi và Lastiara, bao trùm cả căn phòng.
『ーWare ni Ari, Nanji ni Aru hoàn thành.
Và ma thuật kết thúc ngay lập tức.
Tôi trông Lastiara có vẻ không nói dối, cấp độ của tôi thật sự tăng lên.
Bởi vì cậu sở hữuThông Báorất quan trọng với tôi, và tôi sẽ gặp rắc rối nếu để cậu bị thương. Tôi lo sợ rằng cậu có thể sẽ chết nếu cứ ở trạng thái yếu đuối như vậy. Tôi rất lo lắng cho cậu. Nhưng với những gì lúc nãy, tôi cảm thấy yên tâm rồi
Sau đó Lastiara lau giọt mồ hôi trên trán của mình trong khi tôi đang nghĩ đến nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành. Cô đi đến gần cửa sổ rồi nói lời tạm biệt tôi một cách trang nhã.
Để tránh những con người đáng sợ tìm kiếm, có lẽ đến lúc tôi phải đi rồi
Cô chào tạm biệt tôi một cách thanh lịch rồi bay ra ngoài cửa sổ.
Mà cơ thể tôi vẫn chưa thể cử động.
Sau khi dõi theo Lastiara rời khỏi, tôi xác nhận trạng thái của mình.
Trạng Thái
Tên: Kanami Aikawa
HP: 119/121
MP: 71/141
Cấp độ: 4
Sức mạnh: 3.03
Sức mạnh vật lý: 3.15
Khéo léo: 4.07
Nhanh nhẹn: 5.05
Khôn ngoan: 6.09
Sức mạnh ma thuật: 8.08
Phẩm chất: 7.00
+Tình Trạng:
Hỗn loạn: 3.99
Kinh nghiệm: 127/800
Điểm Thưởng có 3 điểm.
Điểm Kỹ Năng có 3 điểm.
Cấp độ của tôi đã thật sự được tăng lên.
Cô ấy nói đúng, cô ấy không hề có ác ý với tôi. Tuy nhiên, cô ấy quả thật là kẻ ta đây. Chắc chắn cô là người không đọc được tình hình.
Tôi đang nghĩ về điều đó trong khi nằm trên sàn nhà lạnh băng.
Và do không thể di chuyển, tôi chỉ có thể nằm đơ đó và xem xét trạng thái của mình.
Tôi thử nghiệm và kiểm tra lỗi với phần điểm thưởng và điểm kỹ năng.
Có vẻ như điểm thưởng là điểm dùng để nâng điểm sức mạnh, nhanh nhẹn, nói chung là tiềm năng của tôi. Còn điểm kỹ năng là để nâng cao các kỹ năng mà tôi sử dụng.
Dù thế nào thì tôi sẽ dành điểm thưởng để nâng HP bởi vì tôi không muốn chết. Nâng sức mạnh (Strength) sẽ cải thiện thanh HP của tôi nếu dựa theo trò chơi. Bằng cách này thanh HP của tôi hiện giờ là 151 bởi vì 1 điểm tương đương 10 HP.
Tôi dành 1 điểm kỹ năng cho ma thuật không gian. Và nó đã thay đổi Ma Thuật Không Gian 5.05 + 0.10. số điểm kỹ năng còn lại của tôi là 2.
Tôi chắc chắn rằng trạng thái và ma thuật là những thứ rất quan trọng trong cuộc sống ở thế giới này. Rất có khả năng là tôi sẽ nhận được ma thuật mới. Vì thế tôi sẽ cố gắng để tránh lãng phí nó.
Tôi rất hài lòng với quan điểm đó của mình.
Thời gian cứ dần trôi. Nhưng cơ thể tôi vẫn chưa thể di chuyển.
…………
Mặc dù đã chi rất nhiều tiền nhưng cuối cùng lại nằm trên sàn nhà.

Ngày đầu tiên của tôi ở thế giới khác đã kết thúc như thế.
Bình luận