projects

Netooku Otoko no Tanoshii Isekai Boueki - Chap 4

"Dddou ddoudo ddoudo ddou"
Thật tệ. Tôi chưa hề chuẩn bị cho tình huống này. Tôi rất muốn nói với ông ấy Chào buổi trưa nhưng tôi sợ muốn chết lấy đâu ra dũng khí mà nói thế!
"Sao thế? Cậu làm gì một mình ơ nơi như vậy?" [Người thợ săn]
Người thợ săn hỏi tôi với vẻ nghi ngờ.
"C-C-Chào buổi trưa" [Ayase]
Cuối cùng tôi đã không thể chào người thợ săn theo cách thông thường.
Người thợ săn có vẻ khoảng ba mươi tuổi với mái tóc màu nâu và bộ râu ria độc đáo quai nón. Một cây cung đã được treo trên vai và một dao rựa quá khổ trên hông của ông ấy. Người thợ săn đang mặc bộ quần áo lông thú giống Matagi. Cặp mắt màu nâu như màu tóc của ông ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi. Cái nhìn của ông ấy thạt đáng sợ. (TL: Matagi nói đến những thợ săn truyền thống vào mùa đông của Nhật Bản, nổi tiếng nhất hiện nay tại rừng Shirakami-Sanchi  giữa Akita và Aomori. Wikipedia)
Điều đó không giúp tôi trả lời câu hỏi của người thợ săn trông không thật thân thiện….! Nếu tôi không thể bắt chuyện với ông ấy ngay lần đầu tiếp xúc….! Ôi, nói đại cái gì với ông ấy đi tôi ơi.
"Ee ~ atto, thì là, không biết phải diễn tả sao nữa, tôi còn không biết sao mình xuất hiện ở đây. Tôi nên... Khi tôi kịp nhận ra thì mình đã ở đây... Tôi không thể nhớ được việc trước đây... Có vẻ như tôi đã bị mất trí nhớ" [Ayase]
Tôi cố gắng bịa ra một câu chuyện mất trí nhớ.
Và đó chính là một câu chuyện tôi bịa ra khi không biết phải xử lí tình huống sao. Tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ sững sờ biểu hiện trên khuôn mặt của ông, chẳng lẽ ý đồ của tôi đã thất bại? Tôi không có lựa chọn khác nào ngoài việc tiếp tục.
"Mất trí nhớ........ Chàng trai, trông cậu còn trẻ thế kia... Thế cậu có nhớ được tên mình không?" [Người thợ săn]
"...Tôi nhớ mình tên là Jirou Ayase, 21 tuổi." [Ayase]
Nghe câu trả lời của tôi, ông đặt tay lên cằm và suy nghĩ một cách đăm chiêu. Sau đấy dường như ông hiểu được việc gì đó, ông đáp lại tôi: "Ừm" với một cái gật đầu.
"Tôi hiểu rồi. Tôi không biết là tại sao mà cậu mất trí nhớ, nhưng... rất có thể cậu là người di cư bất hợp pháp. Mà cũng lạ là không hề có mảnh vụn quần áo cậu rơi vãi quanh đây... Cậu quá gọn gàng đến mức không giống như là cố thoát khỏi tay những binh lính" [Người thợ săn]
"... Etto, đó là thành phần mà quân đội đang truy bắt sao?" [Ayase]
Tôi không thể bỏ qua những lời đó vì vậy tôi trở nên thiếu kiên nhẫn.
Ể? Quân đội đang ở đây? Nếu tôi mong ước rằng có thể đến một ngôi làng vô tự lự như trước đây, liệu có khi nào kết thúc của tôi là việc bị bắt giam không?
"Aa, nếu cậu là những người di cư bất hợp pháp và bị quân đội bắt được thì cậu sẽ bị trả về nơi của mình hoặc làm nô dịch. Hầu hết thì những kẻ di cư bất hợp pháp ấy luôn có người phối hợp với mình để họ có thể trà trộn vào nơi này... Một nửa người di cư bất hợp pháp không có bộ dáng như cậu thì rất hiếm. T-I-Ệ-N T-H-Ể phần thưởng cho việc giao những người di cư bất hợp pháp cho quân đội là 3 đồng bạc." [Người thợ săn]
Người thợ săn cười khi nói thế . Nó không phải T-I-Ệ-N T-H-Ể, mà là cố tình!
Tôi đã nghĩ đến thế giới này với trang phục như thế là một chuyện đúng đắn, và tôi đã trở thành nô lệ chỉ sau 5 giây hoặc có thể đây chỉ là một trò đùa!
Nếu tôi biết mọi chuyện xảy ra như thế, ắt có lẽ tôi sẽ mặc trang phục của chính mình... Nếu người thợ săn lực lưỡng này giao tôi cho quân đội, tôi sẽ bắt đầu sống cuộc sống 'vui vẻ' như một nô lệ ở thế giới khác thay vì.........
Tôi thực sự tuyệt vọng và điều này hiện rõ trên khuôn mặt tôi. Người thợ săn dường như có vui sướng khi xem phản ứng của tôi ở và đó bật cười rồi lắc tay liên tục.
"Xin lỗi xin lỗi. Tôi chỉ nói đùa thôi. 3 đồng bạc thưởng thì đúng nhưng giao cậu cho quân đội lại là vấn đề khác. Gặp được cậu ở đây có thể xem là chỉ dẫn của Le Baraka ( · ) " [Người thợ săn]
"...... Cảm ơn ông rất nhiều........ Iyaa, chuyện này thật sự rất tệ với trái tim của tôi......" [Ayase]
"Giờ tôi sẽ trở về nhà mần thịt con lợn này. Còn cậu sẽ làm gì, chàng trai? Nếu cậu không biết làm gì thì hãy giúp tôi phụ mang nó đi" [Người thợ săn]
Sau khi ông ấy nói xong, ông ấy kéo con lợn rừng đi theo hướng ngược lại phía ngôi làng. Những gì tôi có thể làm lúc này là tin tưởng vào ông ấy rồi phụ kéo con lợn về
◆◆◆
Nhà của người thợ săn nằm trên một ngọn đồi nhỏ cách làng khoảng 1km. Nó cũng được làm bằng đá như những căn nhà khác ở làng, được bao bọc bởi cánh đồng nhỏ và thật khó để diễn tả về nó, như thể ngôi nhà đó được bao trùm trong sự hạnh phúc.
Tôi đã cảm thấy rất ngạc nhiên khi không nghĩ rằng người đàn ông có sở thích thú vị như thế. Bằng việc giúp đỡ mang con lợn rừng về nhà ông ấy, tôi có thể cảm thấy một bầu không khí của một lối sống điền viên từ ngôi nhà. Khi tôi thấy một phụ n trông giống như vợ của người thợ săn, khoảnh khắc đó tôi cảm thấy an tâm hơn chút. Quả thật là một cuộc sống chân chất.
Người phụ nữ ấy rất có thể là vợ người thợ săn khi chỉ có hai người họ ở đây một mình. Người phụ nữ ấy có một vẻ đẹp gợi cảm với mái tóc màu đỏ và trông còn trẻ hơn nhiều so với người thợ săn. Dù không cao hơn người thợ săn nhưng cô ấy cao hơn người bình thường. Và hai người họ nhìn thế nào thì cũng giống như một cặp vợ chồng chiến binh.
Trong khi người thợ săn đang lấy các bộ phận con lợn rừng, vợ ông ấy bắt đầu giải thích cho tôi về thế giới này.
Đầu tiên, với [di cư bất hợp pháp], thì có nhiều nguyên nhân.
Hiện tại nơi đây là khu vực ngoại thành trực thuộc Erishe, một thành phố tự do, vùng lãnh thổ xếp vị trí thứ hai của Đế chế Hanouku. Một thành phố tự do có vị trí đặc biệt, ngoài nó thì chỉ có hai nơi khác như vậy. Và những cuộc giao dịch thương mai với quốc gia khác chỉ được cho phép ở trong những thành phố này. Do đó, đời sống vật chất và tinh thần của họ hơn những nơi khác. Tuy nhiên nếu không ban hành các luật hạn chế thì dòng người từ các nước khác sẽ dồn đến đây. Vì thế vấn đề hồi hương và nô dịch xuất hiện. Có vẻ tôi đang ở một nơi nguy hiểm. Người thợ săn này...
Tên của người thợ săn là Shello Roth. Ông vừa đi săn ở khu vực này vừa có nhiệm vụ giám sát và cảnh báo khi lũ quái vật xuất hiện. Điều đó là minh chứng mạnh mẽ cho ông là một người lính đánh thuê trước khi trở thành thợ săn. Người vợ, Rebecca cũng là lính đánh thuê giống như chồng mình. Nó chắc chắn là phẩm chất của thế giới này khi bạn nhìn vào nó. Nếu tôi đoán không nhầm thì chiều cao của người vợ là trên 1m8, còn người chồng là gần 1m9.....
Về cơ bản là không có quái vật ở khu vực này. Tuy nhiên, khu rừng sẽ đột nhiên bị ‘nhiễm bẩn’ và bọn chúng xuất hiện tiến về phía con người. Và đó là lí do tại sao phải giữ cho tuyến đường giữa các làng và khu rừng luôn được giám sát........ dù giải thích chi tiết với tôi như thế nhưng thật khó khăn để hiểu mọi thứ. ‘Bị nhiễm bẩn’? (TN: liên quan đến những con quái vật)
"Quái vật không xuất hiện chỉ vì thịt và máu. Đôi khi tại một số nơi trong rừng có nhiều tinh linh quỷ, vì thế lũ quái vật xuất hiện. Sau đó lũ quái vật sẽ tấn công con người với một sức mạnh ma thuật mạnh mẽ. Điều đó nghĩa là cuộc sống của chúng sẽ kết thúc. Anh ấy sẽ lo liệu được, do đó cậu không cần phải lo gì cả. "[Rebecca]
"A, không, tôi không lo vấn đề đó.  Tuy nhiên nơi nào thì thường có lũ quái vật ‘quấy phá’?"[Ayase]
"Chúng thường sẽ xuất hiện trong dungeon (TL: Ai chơi RPG chắc biết từ này nên tui không dịch để nguyên nghe hay hơn). Kế đó, những nơi mà loài rồng sống cũng có dày đặc các tinh linh quỷ vì thế rất dễ xuất hiện quái vật. Mà dungeon thì có một kết giới chắn ở lối ra vào khiến lũ quái vật không thể ra ngoài được với lại nơi lũ rồng sống cũng cách xa con người. Vì thế người dân thường rất hiếm khi có cơ hội thấy được một con quái vật" [Rebecca]
[TN: "kita Kore" ( ), lit. "Là nó!"]
Không thể nói nó là dạng game RPG chính thống. Định nghĩa về lũ quái vật thoát khỏi mong đợi của tôi và chúng cũng không xuất hiện thường xuyên nên khả năng bị tấn công bởi chúng rất thấp.
Nhưng khi nghĩ về nó thì tôi liên tưởng đến các loài động vật quỉ dị hay tộc người nhưđộng vật hoang dãnào đấy, vì thế liệu có nguy hiểm không khi họ sống cách khá xa đây?...... Đặc biệt là những câu chuyện về tộc người chưa tiến hóa chuyên hành hạ người khác, Iya ~ Ôi, sự trong trắng của tôi đang gặp nguy hiểm theo nhiều hướng, thật là rắc rối mà!
◇◆◆◆◇
Shello-san quay lại kêu Rebecca ra sau phụ giúp khi ông ấy đã lấy các bộ phận của con lợn rừng rồi treo con lợn rừng lên (bởi vì điều đó cần thiết trước khi lột da nó). Lúc đó, tôi đã quyết định kiểm tra phòng một cách lặng lẽ để xem lối sống của họ. Nền văn minh ở đây dường như không được tiến bộ vì thế mà tôi thật quan tâm tới các vật dụng mà họ đang sử dụng.
Cơ bản mà nói thì có rất nhiều vật dụng bằng gỗ, những chiếc đĩa có hình hoa văn được dựng dựa trên các bức tường dường như được làm bằng sứ và dao kéo làm từ bạc. Thường thì chén dĩa ít ai dùng sứ làm mà thay vào đó sử dụng gốm. Sứ có lẽ là mặt hàng chất lượng cao ở đây. Thật bất ngờ là dao kéo được làm tự bạc mà không phải từ thép không gỉ. (TL: hard paste porcelain: vật liệu gốm sứ đầu tiên được làm từ một hợp chất của đất trắng và kiểu đá feldspathic (đá tràng thạch, đá bồ tát) và cao lanh ở nhiệt độ rất cao, thường là khoảng 1400 ° C. Nó lần đầu tiên được làm tại Trung Quốc vào khoảng thế kỷ thứ 7 hoặc thứ 8, và vẫn chất liệu bình thường đối với đồ sứ Trung Quốc., Wiki nhé! Từ này là chuyên ngành nên giữ nguyên)
Lò trong bếp thì không dùng khí đốt mà sử dụng than làm nguyên liệu chính. Tôi liền tiến lên mồi lửa.
Vũ khí của Shello-san và thanh kiếm lớn (Claymore) được dựng dựa lên tường. Tôi cảm thấy là sẽ vô lễ nếu tôi chạm vào chúng mà không được phép. Kế tiếp, tôi nhìn thấy một con dao và tôi đã dán mắt vào nó.
Lưỡi dao tra bên trong vỏ được làm bằng gỗ mùn chạm trổ một cách tinh tế. Chuôi và lưỡi dao được làm bằng kim loại có khắc hoa văn. Còn phần tay cầm thì cũng được làm bằng gỗ mùn cùng chất liệu với vỏ trông rất bắt mắt. (TL: Đoạn này bên Eng để nguyên Jap nên dịch ra có hơi thiếu sót, thông cảm!)
Chỉ cần nhìn một lát, tôi có thể đánh giá nó là thứ vật dụng tuyệt vời. Mặc dù toàn bộ chạm khắc trên đó là một màu đen, nhưng có cảm giác như nó tỏa ra một thứ gì đó như là năng lượng ma thuật càng lúc càng tăng, khẳng định sự hiện diện của mình.
Dù có như thế nào thì tôi vẫn muốn được xem lưỡi dao của nó.
Có vẻ như Shello-san và Rebecca-san vẫn đang "vật lộn" với con lợn rừng nên tôi sẽ thử việc này một chút thôi...... Tôi nhặt con dao lên trong khi đang lẩm bẩm rồi rút nó ra khỏi vỏ.
Lưỡi dao ánh lên như lưỡi dao Damascus. Dường như có ma thuật bên trong nó. (Dù sao thì những kí tự đó tôi cũng chẳng hiểu được)
.... Ôi, nó thật sự tuyệt vời. Không cách nào mà phàn nàn về nó được.
--Tệ thật. Mình thật sự rất muốn có nó.
Đã rất lâu rồi kể từ khi tôi thấy đồ vật kích thích mình đến thế. Nếu tôi đưa cây dao này lên mạng, chắc chắn nó sẽ trở nên nổi tiếng.
Nói như thế thì nếu có thứ nào tương tự như vậy, tôi có thể có được ‘hàng hóa’ nếu mọi việc suôn sẻ? Ở đây không chỉ có con dao nhỏ mà còn có cả thanh kiếm lớn. Thật tuyệt vời, phải không?
Thật tệ mà. Tôi không định là để bản thân mình tham gia thế giới này nhưng nếu có những báu vật như thế ở đây, tôi bắt đầu nghĩ là cũng không tệ lắm nếu mình tham gia chút. Ước mơ của tôi đang bắt đầu! Thành thật mà nói thì là ở Nhật Bản, thì những thứ này không phải là loại tài sản văn hóa quan trọng sao? Ôi! Tôi nên làm gì đây?!
Uo~on!
"... Cậu thích nó à?"
“~Tsu” [Ayase]

(TL: Éo liên quan nhưng nhìn ảnh em này vẫn éo tin đc em đã có chồng L)
Tôi giật cả người khi nghe thấy âm thanh sau lưng mình. Lúc đấy tôi đã quá chăm chú vào cây dao không chú ý là Rebecca-san đã trở về.
"... Etto, vâng, tôi xin lỗi vì đã chạm vào nó mà không được phép... Tôi  chưa bao giờ nhìn thấy một con dao tuyệt vời như thế này trước đây. [Ayase]
"Fufufu, dù cậu mất trí nhớ nhưng xem ra vẫn hiểu về nó quá nhỉ?" [Rebecca]
"......(Acha-)." [Ayase] (TN: Ayase suy nghĩ)
Chết tiệt, mình thất bại rồi! Đó là những gì tôi đã nghĩ nhưng dường như Rebecca-san không chú ý và tiếp tục nói.
"Con dao này là phần thưởng mà đức vua ban cho đội trưởng. Sau khi đội trưởng chết, tôi đã giữ nó như một vật kỷ niệm. Tôi không định là sẽ dùng nó như một món hàng vì thế tôi đem nó làm vật trang trí. Rất đẹp phải không?" [Rebecca]
"Vâng...... không phải do tôi nhớ lại hay gì mà là khi tôi rút con dao này ra...... nó khiến tôi cảm giác những việc mình làm dường như có liên quan tới những vật như thế." [Ayase]
"Việc? – có khi nào nó là chức nghiệp của Jirou-kun’? "[Rebecca]
"....... Chức nghiệp? Nó là sao?" [Ayase]
"Cậu đã nhận được lời ban phước rồi đúng không? Nếu vậy là chức nghiệp đấy" [Rebecca]
......... Tôi là một tên NEET mãi cho tới hai năm trước..........
Thì có gì gọi là chức nghiệp chứ? Tại sao ở cái nơi thế này mà chủ đề chức nghiệp cũng được nêu ra trước thế? Có phải do mùi cái của tên NEET như tôi không thể che đậy được...?
"......Xin lỗi, nhưng chức nghiệp là sao? Cô biết là tôi mất trí nhớ... và không chắc là mình có được ban phước lành không nữa......"[Ayase]
"Chức nghiệp là thứ gì đó mà cậu thấy được trong tâm trí mình sau khi nhận lời ban phước và cầu nguyện với Chúa. Đó gọi làChức nghiệp" [Rebecca]
Thật là một lời giải thích nhẹ nhàng...... Tôi thậm chí không biết những gì cô ấy đang nói .
Trên hết, tôi đã không nhận được bất cứ thứ gì đó giống như được ban phước lành vì vậy tôi đã không nhìn thấy bất cứ điều gì. Nên tôi đã cố gắng che dấu nó bằng cách nói "Không có. Tôi đã không nhận được bất kỳ phước lành nào "
"U~n? Jirou-kun là một thợ học việc phải không? Đôi khi cậu cần phải rèn luyện để đạt được chức nghiệp của mình... Dù sao thì mai cậu cũng nên cố gắng để nhận được sự ban phước. Vì từ bây giờ cậu sẽ sống ở Erishe, vì thế cậu cần một chức nghiệp cho chính mình." [Rebecca]
"Tôi thực sự không biết gì về việc ban phước cả. Nó diễn ra như thế nào vậy?" [Ayase]
"[Cầu nguyện được ban phước là cách nhận được chức nghiệp]. Vị Thần Vĩ Đại, Le Baraka sẽ ban phước lành cho cậu. Sau đó phần bản ngã của cậu sẽ hoàn toàn theo tiếng gọi của mình" [Rebecca]
Tiếp nhận lời ban phước để có được chức nghiệp. Tôi vừa có hơi mong đợi nhưng cũng không mong lắm. Nhưng nếu nó diễn ra ngày mai thì có nghĩa là tôi phải ở đây hôm nay. Tôi đã đến đây mà không nhắn tin gì cho người nhà dù......
"Cậu sẽ ở lại đây tối nay chứ?" [Rebecca]
"V-Vâng! Cảm ơn cô nhiều! Xin hãy chăm sóc tôi!" [Ayase] (TL: Bản dịch Eng éo chính xác mò ra bên Jap mới chính xác. Đây là câu xã giao bên Nhật Bản:  よろしくおねがいしま)
Tôi đột nhiên nhớ lại dòng này từ một game nhập vai nào đó, Một thằng nhóc như ngươi chỉ nên ở lại qua đêm nayvì vậy tôi trả lời lại trong tuyệt vọng.
Bình luận