(Gashan)
Một tiếng thét chói tai của một người đàn ông vang lên khiến người khác không thể không bịt tai của
mình lại, ông ta khoảng ba mươi tuổi, với bộ râu dài, đang mặc một bộ quân phục, còn tay thì đang cầm một cây gậy màu đen
bóng bẩy. Ông ta đã đập vỡ một chiếc bình cao khoảng 1m bằng cây gậy nắm trọn trong tay mình. Những cánh hoa trắng rơi vãi
xuống, còn nước thì đang thấm ướt cả tấm thảm đỏ thẫm.
「Ngươi chịu trách
nhiệm nổi sao!?」
「Tôi vô cùng xin
lỗi! Xin hãy tha thứ cho tôi……!
「Đừng có mà làm rộn lên. Đúng là con đàn bà thấp kém」
Khuôn mặt ông ta đầy giận dữ. Có
thể nói dùng từ ‘ác quỷ’ mới có thể diễn tả hết khuôn mặt của ông ta lúc này. Như
một ngọn lửa của sự nóng giận bùng lên, khi mà đập vỡ chiếc bình không thể xoa
dịu cơn giận của mình, ông đã sử dụng những từ ngữ thô lỗ với người hầu của
mình, người mà lúc này đang cúi đầu xuống ngang với cả đầu gối của mình không
ngừng khóc.
Ngoài ra còn có một người phụ
nữa trẻ tuổi mắc một chiếc váy rực rỡ ngồi bên cạnh người đàn ông, đang ôm một
cậu bé nhìn người tôi tớ của mình với đầy vẻ khinh miệt. Nhìn thoáng qua thì có vẻ
như người đàn ông mặc quân phục và người phụ nữ đang mạt sát người hầu của mình.
Sau khi hiểu rõ vấn đề , Hirasawa Kazuki đưa ra kết luận như thế.
(……Chẳng lẽ đây là một cảnh
trong trò chơi?)
Một lời khẳng định thật điên
rồ, nhưng có lí do để cậu nghĩ thế – Kazuki đã từng thấy những nhân vật và khung
cảnh này. Những khung cảnh trước mặt cậu hiện giờ chẳng khác gì trong trò chơi
RPG – 『Những Trái Tim Quả Cảm』, đã được rao bán vài năm trước.
Cậu có thể nói ra được ngay
lập tức vì cậu là một fan của nó không hơn gì khác. Cái số lần mà cậu hoàn
thành trò chơi dù có đếm cả hai bàn tay vẫn chẳng đủ. Không một chút sai lầm,
dù là những đoạn hội thoại dài hay ngắn của của mỗi cảnh các nhân vật cậu đều
ghi nhớ rõ ràng.
Người đàn ông trong bộ quân
phục và người phụ nữ là cha mẹ của một nhân vật xuất hiện trong trò
chơi, còn người hầu đang không ngừng khóc cầu xin tha thứ là mẹ của nhân vật
chính trong trò chơi này.
Sau khi nắm bắt được tình
hình, Kazuki, người đang bị người phụ nữ ôm trong suốt khoảng thời gian qua, bắt đầu cảm
thấy hoảng loạn. Tại sao những nhân vật này có thể di chuyển; không lẽ đây là
thực tế sao; đã có chuyện gì xảy ra với cơ thể mình.
Những suy nghĩ của cậu không
ngừng chạy đua với các câu hỏi nổi lên trong đầu. Đột ngột rơi vào tình cảnh như thế này, thật khó để
cậu hiểu được tình hình.
(Mình sẽ thật sự gặp rắc rối
nếu đột ngột bị ném vào một cái tình huống như vậy!?)
Theo cuộc tranh luận, từ khung
cảnh hiện tại và diễn biến theo như trò chơi thì cuộc sống của người hầu Clara vô
cùng nghiệt ngã. Rất có thể đây sẽ là cảnh người hầu này bị giết. Và Harold, đứa con trai của người đàn ông trong bộ quân phục, sẽ là người kết liễu sự sống của cô ấy.
(Thế Harol, nhân vật quan
trọng đâu? Nếu mình không nhầm, trong cảnh này, cậu ta đang được ôm trong lòng
của người mẹ………ể, không đời nào)
Và sau đó, Kazuki nhận ra một
chuyện khiến cậu hoàn toàn bị sốc – Đó là vị trí hiện tại của cậu giống y hệt
như Harold. Một cảm giác bị ôm xiết khiến cậu thấy khó chịu. Sự khó chịu đó đến
từ vấn đề về chiều cao khiến tầm nhìn của cậu bị hạn chế dù cậu đã nổ lức đứng
thẳng bằng cả hai chân của mình.
Cảnh này như sự hồi tưởng về
quá khứ trong câu chuyện. Cậu không biết chính xác tuổi của mình. Nhưng nhìn
vào thì Harold có vẻ là một cậu bé khoảng mười tuổi. Có nhiều yếu tố thể hiện
nó trùng hợp một cách không vui chút nào.
(Có lẽ, mình đã trở thành
Harold……?)
Đó là một suy nghĩ phi thực tế
hết mức mà cậu nghĩ ra được dù hầu như là không có bất kỳ bằng chứng nào. Nhưng
ngay khi cái khả năng đó chạy qua suy nghĩ trong đầu, một cơn lạnh chạy dọc
sống lưng cậu.
(Không không, mình đang nói gì
thế. Đây chỉ là một giấc mơ, cứ xem như bình thường chả có gì cả.)
Như thể để thoát khỏi sự khó
chịu trong lòng, cậu đã cố thuyết phục bản thân mình chấp nhận nó theo một cách
bình thường nhất.
Bất kể cậu tự biện hộ trong sự
tuyệt vọng rằng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng hơi ấm truyền đến từ cái ôm, thanh
âm đầy tức giận đang mang theo một cảm giác thực tế lay động cả năm giác quan
của Kazuki. Dù cậu có phủ nhận nó như thế nào nhưng không cách nào có thể xem
đây là một giấc mơ được.
(Nếu đây đã không phải là một
giấc mơ, thì chẳng lẽ đây là trò chơi? Điều đó không thể nào………cái cảm giác này rất
thực, phải chăng đây là……..thế giới trong trò chơi…….nếu là như vậy chẳng phải Clara-san
sẽ chết sao!?)
Những suy nghĩ đối lập nhau
giữa bản năng và lý trí không ngừng tranh đấu trong đầu cậu, Kazuki chỉ biết
hành động như một tên ngốc. Cậu muốn thôi không nghĩ gì cả, bởi vì giờ đầu óc
cậu rối bời cả rồi.
Dù đã cố thôi suy nghĩ, nhưng
cơ thể cậu như thể mất kiểm soát đi ngược với lí trí của mình. Cậu đẩy cánh tay
của mẹ mình ra, nhấc đôi chân mình lên, bước từng bước một.
「Chẳng có ích gì khi nghe những lời van xin của
cô. Với những dòng màu thối tha, hãy để ta thanh tẩy nó. 」
「Cha, chờ đã. Cứ giao ả ta cho con」
Người đàn ông đã lấy thanh
kiếm treo trên tường, sẵn sàng chém vào người hầu của mình. Từ phía sau ông,
Harold nói những lời đầy rập khuôn.
Kazuki đã quá quen thuộc với
những từ ngữ mà cậu đã thấy chúng trên màn hình. Cậu nói lên những lời
không hề khác gì những lời hội thoại trong trò chơi, dựa vào âm thanh của Harold, có thể thấy cậu rất quen thuộc với nó. Xen
ngang vào một hoàn cảnh như thế này không hoàn toàn là ý định của cậu.
「Con sao? Con dự định sẽ làm gì?」
「Gần đây, con học được một ma thuật mới. Hãy để
cô ấy thành người thử nghiệm cho con. Thay vì nhuốm bẩn căn phòng bằng máu của
loài thấp kém, như thế không phải tốt hơn sao?」
Cậu phát hiện khóe môi của
mình nhếch lên. Trái ngược với những cảm xúc của Kazuki, một nụ cười xấu xa
vang lên. Nhưng Kazuki không sung sướng để có nụ cười thỏa mãn như vậy. Lần đầu
rơi vào tình huống khó đỡ như vậy, mà cái cơ thể lại hành động theo bản năng
khiến cậu không thể nào mà chịu đựng nổi.
Kazuki không dựa vào kinh
nghiệm sống phong phú của mình để suy nghĩ giải quyết tình huống nhanh chóng
như vậy. Một người có thể thích ứng và đối phó với tình hình như vậy, hơn cả
những gì được gọi như là bình tĩnh, chỉ có thể dùng từ quái dị để hình dung. Dù
may hay không may, Kazuki cũng không phải là kẻ quái dị.
Nhưng nếu nhìn từ góc độ khác,
điều này có nghĩa rằng theo mạch của cảnh này thì cốt truyện chính không thể
nào thay đổi.
「Hohou, hay hay. Chon đến khi đó, giờ đem con đàn bà này vào
ngục tối!」
Ngay sau khi âm thanh người mặc
bộ quân phục vang lên, ngay lập tức một người lính xuất hiện nắm lấy
tay Clara và đưa cô đi. Kazuki chỉ có thể nhìn cô biến mất.
「Dòng máu lai bẩn thỉu. Cảm thấy thương hại nên em mới mướn cô ta, khi
yêu cầu cô ta làm việc thì chẳng ra hồn gì cả.」
「Tuy cô ta là loài thấp kém. Nhưng nếu Harold muốn thử nghiệm ma thuật của mình, cô ta cũng có thể xem là
có ích.」
「Đúng vậy.」
Xem đối tượng như một kẻ bẩn
thỉu, đôi mắt họ không có ý định che dấu sự ghê tởm của mình. Cặp vợ chồng này
thậm chí chưa từng xem người hầu của mình, Clara, là một con người. Trong
trường hợp bình thường, đối với vấn đề này, Kazuki sẽ bày tỏ sự khó chịu của
mình.
Tuy nhiên, bởi vì tình trạng
rối loạn hiện giờ của mình mà lời nói và cách hành xử của họ không rơi vào tai của cậu. Mà dù cho cậu có chú ý đi nữa, cậu vẫn không hiểu rõ được nội dung nó
muốn nói là gì.
Cậu đã rơi vào trạng thái sững
sờ trong vài phút. Đứng một mình ở đấy, mình đã nói chuyện với ai, làm thế nào
mình xuất hiện ở đây, không phải là cậu không nhớ rõ. Khi cậu tìm lại được cảm
giác của mình, Kazuki đã ở trong căn phòng, mà mình không hề có ký ức nào về nó,
nằm xuống cái ghế sofa trong khi có cái nhìn thẫn thờ về phía trước.
「……Đây là đâu? Là phòng của Harold?」
Lẩm bẩm với một giọng đầy bất
lực, không hề có chủ đích, cậu nhìn xung quanh căn phòng với đôi mắt đẫm lệ. Vì nó không xuất
hiện trong trò chơi, nên có những chi tiết mà cậu không biết chính xác được, nhưng từ việc cảm nhận độ rộng của căn phòng, một chiếc giường
có màn che, một chiếc ghế sofa mà cậu nằm nghỉ
ngơi, cậu có thể đoán được căn phòng này thuộc về ai.
Ở góc của căn phòng, có một tấm gương lớn tương đương với chiều cao
của một người trưởng thành. Kazuki nuốt nước bọt xuống.
Cố
gắng đứng dậy sau khi dồn hết sức vào chiếc đầu gối đang run rẩy của mình, cậu bước về phía tấm gương với những bước chân
không vững để xác nhận giả thuyết của mình.
Trong khi không ngừng cầu nguyện nó hoàn toàn không phải
sự thật.
Khi cậu tiến gần hơn, nhịp tim
của cậu đâp nhanh hơn và hơi thở cũng gấp hơn. Dù thế, Kazuki cũng không dừng bước
chân mình lại. Và cuối cùng cậu cũng đã đứng trước tấm gương. Từ từ ngước mặt
mình lên, với cái đầu cuối thấp tới mức có thể thấy được đôi vớ của mình. Trước tấm gương, cậu mở đôi mắt đang nhắm chặt của mình ra. Hình ảnh
phản chiếu lên trên bề mặt của nó, không còn nghi ngờ gì nữa――
「Đây là một trò đùa phải không…….」
Nói một cách tàn nhẫn thì đó là hình ảnh của Harold khi còn bé.