Ở
quốc gia của tôi, Nhật Bản, giải nhỏ thì bạn có thể kiếm được 100 000 yên, và
giải lớn thì bạn có thể kiếm được hàng trăm triệu yên, với một xác suất trúng
là rất thấp.
Hàng
năm có rất nhiều tỉ phú giàu lên nhờ may mắn, nhưng những người may mắn như họ
có lẽ không còn ở đất nước này nữa.
“Chết
tiệt thiệt, mình đã không nói cho ai biết ngoài cha mẹ mà, làm thế nào mà mấy
tên này ngửi được mùi gió hay thế…”
Một
trong những người may mắn ở trên, Shino Kazura, đang lái chiếc xe gia đình mà
anh ấy mua sau khi trúng giải, dọc theo con đường quê yên tĩnh đầu hè, đang
không ngừng lầm bầm chửi rủa suốt con đường.
Mọi
thứ bắt đầu vào tháng trước.
Anh
ấy đang trên đường trở về nhà từ chỗ làm như thông thường, ghé vào siêu thị mua
đồ ăn tối, khi người bán vé số bắt gặp ánh mắt của anh, và anh ta đi vào.
Ngay
đó, anh ta đã thấy…
“Bây
giờ là vé 6 số! Giải thưởng bây giờ là 4 200 000 yên!!”
…được
viết trên một tấm bảng to và dễ nhìn thấy.
“Nếu mình thắng giải này, cuộc sống của một
nhân viên ăn lương sau hơn 3 năm sẽ kết thúc. Một cuộc sống dễ dàng ở tuổi 25
là cũng là một chuyện tuyệt vời.”
Khi
mơ tưởng vượt qua lý trí, anh ấy nghĩ rằng có thể mình không thắng, thì cứ xem
như mua chơi, vì thế anh ấy đã thử mua một tấm.
Tuy
nhiên, Kazura nghĩ rằng sẽ không thú vị lắm nếu chỉ mua một vé, vì thế anh ấy
mua tới mười vé.
Nói
cách khác, nếu anh ấy là người duy nhất thắng giải, anh ấy sẽ nhận được hết
giải thưởng 4 tỷ yên, đúng là một cuộc mua ngu ngốc mà.
“Mình
không bao giờ nghỉ là mình có thể thắng được giải 4 tỷ.”
Vâng,
anh ấy lấy số tiền tích cóp cho một cuộc mua ngốc nghếch, và trở thành người
trúng giải 4 tỷ yên một cách may mắn.
Kazura
xác nhận con số trúng giải vào đêm xổ số, dành cả giờ để xác định con số trên
vé của mình giống với số trúng thưởng trên internet và dành cả đêm để nhìn chằm
chằm vào tờ vé số trong khi không ngừng lăn lộn trong căn hộ chật hẹp của mình.
Sau
đó là đến lúc làm việc như bình thường, và khi anh chuẩn bị bỏ tay vào áo mình
như mọi khi, anh chợt nhận ra.
“Mình
không cần phải đi làm nữa…”
Sau
khi nhận ra điều đó, anh liên hệ với công ty xin phép để nghỉ ốm.
Xác
nhận lại các con số trên tấm vé với số trúng thưởng một lần nữa, anh khóa cửa
phòng kỹ càng lại, và giấu tấm vé số dưới những khe hở của tủ lạnh.
Từ
ngày đó cho đến ngày nhận thưởng, anh luôn dành thời gian trong phòng để bảo vệ
tủ lạnh, và khi đến ngày nhận thưởng, anh gọi một chiếc taxi, đi đến ngân hàng
và gửi số tiền nhận thưởng.
Chỉ
như thế, anh đã gửi 4 tỷ yên nhận thưởng trong ngân hàng.
Sau
khi đã gửi tiền xong, anh quay trở lại làm việc.
“Giờ
tôi phải về quản lí một nhà máy ở thị trấn nhỏ của gia đình mình, nên tôi xin
phép được nghỉ làm.”
Đó
là những gì trong đơn xin từ chức anh gửi cho sếp.
Sếp
lo lắng không biết có quá khắc khổ với anh không, nhưng Kazura nói.
“Cha
mẹ của tôi đã già, và cơ thể họ giờ khó mà quản lí được nhà máy, vì thế họ rất
muốn tôi trở về nhà”
Khi
anh giải thích như thế, sếp của anh ấy có vẻ hiểu và nồng nhiệt nói, “Có vẻ khó
khăn, nhưng anh phải cố lên. Có chuyện gì thì liên lạc với tôi.”
Vả
lại, nhà máy của cha mẹ anh ấy bây giờ gần như không hoạt động, và họ sử dụng
số tiền dàm dụm của mình như đi du lịch hoặc cho thuê cánh đồng để nuôi trồng
khu vườn theo sở thích.
Sau
đó, căn cứ theo luật thì anh dành một tháng để bàn giao công việc và xử lí các
công việc chưa hoàn thành, và nghỉ làm theo một cách vui vẻ vào ngày tiếp theo.
Anh
nhận được hơn 50 cuộc gọi mỗi ngày từ các tổ chức tôn giáo chưa bao giờ nghe
tới, những tổ chức tình nguyện viên không minh bạch, và những người bạn anh
chưa bao giờ gặp kể từ khi tốt nghiệp, liên hệ với anh để mượn tiền.
Hơn
thế nữa, bất kể là ngày hay đêm, những kẻ ngửi thấy mùi gió đều đến gõ cửa
phòng anh. Anh quá mệt mỏi với những việc này và quyết định rời khỏi căn hộ của
mình.
Quá
xấu hổ, anh hỏi ý kiến của cha mẹ mình.
“Có
một căn nhà tổ của gia đình ở vùng núi Gunma, trốn ở đó thì sao? Khi chúng ta
đến thăm nó 30 năm trước, nó không có vẻ xuống cấp lắm, Phần cột và phần mái
vẫn còn rất tốt. Ngoài ra chúng ta sẽ đi ra ngoài và tận hưởng vì thế con hãy
chuyển vào tài khoản của chúng ta 100 triệu yên.”
Anh
ấy nghĩ là sẽ không ai tìm thấy mình ở một nơi như thế, vì thế anh có thể trốn
ở đó một thời gian.
Anh
chuyển 500 triệu yên đến tài khoản của cha mẹ mình.
Hai
ngày sau, chìa khỏa của căn hộ được chuyển đến bằng chuyển phát nhanh, và
Kazura ngay lập tức rời khỏi căn hộ của mình.
“Mình
không thể thấy tòa nhà nào quanh đây… dù những người chỉ đường nói địa chỉ này
quanh đây thôi.”
30
phút lái xe dọc đường núi và 10 phút theo sau người chỉ đường trên con đường
đất chật hẹp, căn hộ của gia đình xuất hiện trong tầm mắt.
Lớp
sỏi trải dài bao phủ xung quanh mặt trước ngôi nhà, và cỏ dại hầu như không có,
nó trông có vẻ như đã được cắt tỉa lại.
Rừng
tre rải ra mọi hướng, phát ra tiếng xào xác khi gió thổi vào.
“Ooh—,
chắc là nó. Nó đang làm rất tốt mặc dù chỉ còn lại một mình trong suốt 30 năm
qua.”
Anh
ấy dừng xe của mình trên lớp sỏi, rồi xuống xe, và kiểm tra căn nhà. Căn nhà có
vẻ sạch sẽ hơn anh nghĩ.
Anh
ấy mở khóa và nhìn vào trong, dường như nó không cần quét dọn và có thể sống
ngay.
Nó
thật sự giống như là không hề một mình ở đó suốt 30 năm qua.
“Mình
tự hỏi là sao nó sạch sẽ đến thế. Có lẽ nó vẫn thế ngay cả khi chỉ một mình.”
Mặc
dù có hơi bất ngờ, Kazura vẫn tản bộ bên trong ngồi nhà. Ở trong cùng của ngôi
nhà anh phát hiện một căn phòng có cánh cửa đôi mở ra ngoài , đã được khóa bằng một cái ổ khóa.
“Ể…,
tại sao có phòng lại khóa trong nhà nhỉ…”
Có
chút lo lắng, anh chạm vào cái ổ khóa, và nó đột ngột rớt ra với một tiếng
“bakii!”.
Kazura
thét lên một cách đầy xấu hổ và lùi lại, cái ổ khóa rơi trên sàn đã biến mất
không một chút dấu vết.
“…
Đây là sao? Nếu mình mở cảnh cửa này, liệu mình có biến mất như thế. Dù thế vẫn
có cách để mở nó ra”
Kazura
lấy một sợi dây từ chiếc xe của mình, một đầu thì cột vào nắm cửa, đầu kia thì
đang quấn quanh cái cột cách đó khoảng 10 mét, anh ấy kéo sợi dây với tất cả
sức mạnh của mình.
Khi
anh kéo sợi dây, cánh cửa dễ dàng mở ra với tiếng cọt kẹt, và một căn phòng với
6 tấm tatami như mọi căn phòng bình thường xuất hiện bên trong.
Vẫn
còn mắc trên cái cột, Kazura thốt ra một tiếng thì thầm, “…. Chết tiệt thiệt…”,
sau đó anh đi vào bên trong căn phòng, thở dài và cúi đầu xuống với một vẻ xấu
hổ.
“Cái
gì vậy, nó chỉ là một căn phòng bình thường… hoặc là không…”
Ngay
khi anh bước vào căn phòng và xem xét nó, không hề có chút dấu vết của căn
phòng 6 tấm tatami như anh thấy trước đó, thay vào đó là một hành lang bằng đá
lạnh lẽo, những bức tường và mái cũng đều được bao phủ bằng đá.
Quá
bối rối, anh nhìn lại. Những gì anh thấy là một căn phòng với cánh cửa đôi mở
ra, và hơn thế nữa, nó chỉ là một hành lang bằng đá
“Ể?
Cái gì, mình bị điên rồi sao? Đợi chút đã… hả!?”
Anh
ấy quay trở lại hướng mà mình đã đi, và lúc này anh đã đi qua cánh cửa đôi, khung
cảnh mà Kazura thấy thay đổi ngay lập tức, quay trở về căn phòng trong căn hộ
của mình.
Và
khi anh bước qua cánh cửa đó lần nữa, anh ấy trở lại hành lang bằng đá
“Oooh,
thứ này tuyệt thật…”
Và
như thế, anh ấy đi qua lại giữa căn hộ và hành lang nhiều lần, sau đó ông nhận
ra một điều và nhìn vào bàn chân của mình.
“….
Có lẽ mình nên lấy đôi giày”
Đôi
vớ của anh đã bị dơ một cách nặng nề bởi những bụi bẩn từ hành lang bằng đá.