Dòng dõi quý tộc Helan không hề được nhắc đến trong trò chơi.
Tuy
vậy họ lại là một dòng dõi quý tộc lâu đời, đã phục vụ hoàng gia ngay từ những
ngày đầu lập quốc, thế nhưng các thế hệ tiếp sau không ngừng tụt dốc và có thể
nhìn thấy rõ ràng là dòng dõi quý tộc ngày nào đang trong tình trạng vô cùng sa
sút.
Cha
của tôi, Toral, là một người hiền lành, rất được những người dân trong lãnh địa
yêu thích nhưng ông không phải là một người khôn khéo và không biết dùng kiếm
hay ma thuật gì cả. Giới quý tộc thường nói sau lưng ông là con heo của hoàng
gia nuôi.
Mẹ
cũng không động viên cha chút nào và thời gian cứ thế mà trôi qua không hề có sự
săn sóc cho nhau.
“Thật
là yên bình.”
Quả
thật là một cái nhà yên bình.
Tài
sản dần mòn rút, nhưng không phải là quá khốn khó ở đời của tôi. Tuy nhiên tôi
không hiểu tại sao, Kururi Helan, lại có một kết thúc tồi tệ với những kẻ vô lại
thế.
Tôi
đã thấy cái kết thúc bi thảm đó vô số lần.
Và
tôi không muốn phải kết thúc như thế chút nào.
Tôi
đang tận hưởng mật ngọt của tầng lớp cao quý; lúc này đây, tôi không muốn chịu
đựng một cuộc sống của nông dân chút nào.
Tôi
lau mồ hồi đang chảy trên trán và đưa ra quyết định.
Mình
phải cải thiện nó dần dần.
Tôi
không hiểu tại sao tôi lại dính vào những kẻ vô lại; và đó có thể là lần cuối chúng
tôi cùng với nhau.
Dĩ
nhiên là tôi muốn tránh rơi vào kết cục thảm bại như thế, vì thế tôi liền nghĩ
sẽ kiếm một nghề để ổn định bản thân mình.
Nếu
bạn có nghề nghiệp trong tay thì không phải lo gì cả. Dù không có còn được cuộc
sống xa hoa, nhưng thế vẫn tốt hơn kết thúc.
Không,
tôi có một mục đích cao hơn. Tôi muốn đứng ở trên đỉnh của thế giới này, và sống
một cuộc sống thật tốt đẹp.
Để
có thể làm thế, tôi cần phải tránh xa đám bạn vô lại.
Nếu
tôi nhớ chính xác thì cô ấy có một khuôn mặt khá xinh đẹp.
Bởi
vì tôi đã quyết như thế nên tôi biết mình cần phải học những gì.
Học
viện dành cho giới quý tộc, tôi đã theo học nó khi 15 tuổi. Học cho đến năm 18
tuổi và sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ mở ra con đường cho riêng mình.
Ba
năm nữa thôi, câu chuyện về học viện Gensou sẽ được mở ra.
Hiện
giờ tôi chỉ mới 12 tuổi thôi, còn ba năm nữa mới đến khoảng tuổi nhập học.
Khoảng
thời gian dư dả này tôi có lẽ nên làm một cái gì đó.
Tôi
liền thảo luận nó với gia đình và nhận được câu trả lời vô cùng bình thản, “Không
nhất thiết phải là một nghề cao quý.”
Mẹ
của tôi, Aisu, đã nói thế, “Con rất có kiến thức về làm vũ khí. Thế tại sao con
không học trở thành thợ rèn?”
“Mẹ
nó ơi, đừng cho Kururi ý tưởng gì kì lạ cả.”
“Một
đứa trẻ tốt hơn là nên để chúng làm một cái gì đó bằng sự tự nguyện của mình. Nếu
nó không muốn dành thời gian của mình ở nhà thì cứ để nó trải nghiệm những điều
mới lạ.”
“…Đúng
vậy.”
Cha
mẹ tôi đều đồng ý vì thế tôi sẽ học rèn như mẹ đề nghị.
Dù
trong trò chơi có những cửa hàng tinh luyện vũ khí. Nhưng tôi muốn tạo ra những
vũ khí mà không cửa hàng nào có cả.
Rèn
sắt là phải khi còn nóng, nghĩ thế tôi liền tìm kiếm những lò rèn xung quanh và
đi thăm lò rèn có tiếng nhất lãnh địa.
“Xin
thứ lỗi”
Tôi
đứng trước cửa một lò rèn đã đóng kín lên tiếng. Tôi đoán là tự đi vào chỗ của
mình thì không có gì thô lỗ cả.
“Cửa
Hàng Vũ Khí Donga” được viết trên tấm biển hiệu, không nhầm lẫn chút nào.
Tôi
mở cánh cửa ra.
Tiến
vào phía trong, thấy từng đống hàng hóa được xếp chồng lên, còn có cả âm thanh
tiếng kim loại va vào nhau.
“Donga-san
có đây không?”
Tôi
nói với một giọng hơi to.
Sau
một lúc một ông già bước ra từ phía sau căn nhà.
“Sao?”
Một âm thanh trầm cộc lốc vang lên.
“Ông
có nhận học việc không?”
“Bất
ngờ thật.”
“Đúng
thật là bất ngờ, tôi xin lỗi.”
“Nếu
là người có cơ bắp thì còn suy nghĩ chút, nhưng còn cậu thì khỏi cần”
“Tại
sao?”
“Cậu
là đứa con trai ngốc của lãnh chúa đúng không? Nhìn đống quần áo lụa là với cơ
thể béo tới thế này thì nhìn cũng đoán ra được.”
“Thợ
rèn cũng xem xuất thân à?” Tôi nói với vẻ khiêu khích.
Donga
cười nhẹ đáp lại. “Nếu cậu có thể giảm đống thịt mỡ của mình, tôi sẽ lắng nghe
yêu cầu của cậu.”
“Hiểu
rồi. Lần sau tôi sẽ lại đến.”
Tôi
rời khỏi cửa hàng và trở về nhà.
Đứng
trước tấm gương và nhìn bản thân mình.
Mũm
mĩm thật.
Một
cơ thể mũm mĩm với đứa con nít 12 tuổi thì thật thu hút.
Nhưng
để những ngày tháng yên bình này không biến mất, tôi cần phải hành động thôi.
Bắt
đầu tập luyện từ ngày mai thôi.