Tòa
kiến trúc bằng đá trước mắt này trông có vẻ cao quý. Với lại trên tấm biển có
viết dòng chữ ‘Thương Hội Yorozu’ to tướng và được phủ trong sắc vàng mang dáng
dấp xa hoa.
Tôi
đi đến đó phi thường thuận lợi, cho nên tâm tình rất tốt. Nhưng vấn dề duy nhất
hiện tại là cái bụng tôi đang sôi lên.
Nếu
không nhanh ở đây đổi tiền đồng rồi quay lại cắn một miếng thịt kebas, tôi có cảm
giác như mình sắp chết đói đến nơi.
Xuyên
qua lối đi chính tiến vào đại sảnh. Phía trước thềm đá có một cái quầy đang có
vài người đứng đấy. Tôi vội đứng vào xếp hàng, lập tức liền nghe tiếng kêu “Tiếp theo”, qua không bao
lâu cuối cùng cũng đến lượt tôi.
Ở phía sau quầy có một cái ghế da to lớn, nhưng trên đó
chỉ là một cô gái tầm 10 tuổi đang ngồi yên trên đấy.
Trang phục của cô là một màu đỏ sặc sỡ với chút ánh tráng
vàng nổi lên. Cô đeo một cái kính gọng vàng còn trên tay thì cầm
một tẩu
thuốc. Biểu hiện của cô ấy hoàn
toàn vượt xa so với vẻ ngoài của mình.
“Hừm.” Cô vừa ngậm cái tẩu vừa dùng sức hít một hơi thật sâu
quan sát tôi. “Tôi chưa bao giờ thấy cậu trước đây, lần đầu tới sao?”
“…Vâng,” tôi đáp lại mà tâm tình có chút buồn phiền.
Sao mình lại khép nép với đứa con nít nhỏ tuổi thế này chứ.
“Đúng vậy, đây là lần đầu tôi
tới đây.”
“Nhìn dáng vẻ của cậu, chắc cậu là Nghĩa Dũng Binh.
Tôi hiểu rồi, cậu là người mới tới à?”
Cô gái dùng tay phủi phủi trên đầu gối mình rồi đứng dậy nói.
“Tôi là
Yorozu đệ tứ. Dựa theo thông lệ của Yorozu thì mỗi vị khách hàng bất
luận là tên tuổi, dáng vẻ, số tiền lưu giữ hay thậm chí là hồ sơ giao dịch,
Yorozu toàn bộ đều có thể nhớ rõ ràng. Tuy nhiên, thương hội Yorozu vẫn ghi chúng vào trong sổ
sách, dù sao thì trí nhớ con người không có được tốt như Yorozu. Vì thế cậu hãy
lại đây ghi thông tin mình vào đây. Tên của cậu là gì nhỉ?”
“Ừm…
là… Là Haruhiro.”
“Tôi biết rồi” Yorozu uốn cong thân thể về phía trước, mở cuốn sổ sách đặt trên
quầy rồi dùng bút lông chim viết thứ gì đó trên đấy.
“Được rồi, bây giờ cậu có thể
tiến hành giao dịch với thương hội Yorozu”
Tôi trộm nhìn qua cuốn sổ, thấy một trang giấy mới tinh,
trên đó có vài chữ ‘Haruhiro’ rất đẹp. Khi tôi ngước nhin lên thì thấy khuôn mặt của Yorozu gần
trong gang tấc, tôi nhận ra tuy dáng vẻ cô ấy chỉ như một cô gái 10 tuổi. Có lẽ
là cô lớn hơn cái tuổi ấy.
Ngoại trừ trang phục tinh xảo, nhìn kỹ tôi phát hiện thấy
cô ấy trông rất đẹp. Đôi mắt xanh như pha lê, đôi môi hồng mềm mại—rất có dáng vẻ của một cô gái nhỏ xinh đẹp.
“Hể?” Yorozu cong đôi môi mình lên
nghiêng đâu sang một bên tỏ vẻ giận hờn.
“Không cho phép cậu nhìn chằm
chằm vào tôi như vậy, ‘Quý ngài thiếu đứng đắn’.”
“X-xin lỗi.”
“Tôi cảnh cáo cậu.” Yorozu bỏ cái tẩu ra chỉ vào tôi nói.
“Yorozu đệ tứ tuy còn trẻ,
nhưng là một Yorozu hoàn mỹ. Nếu cậu dám xem thường Yorozu, cậu nhất định sẽ nếm mùi
cay đắng. Còn nữa, Haruhiro, tôi nhớ kĩ cậu rồi, cậu là tên khốn vô lễ và không
tử tế.”
“…Cô có thể quên chuyện đó đi được không?”
“Không thể nào. Yorozu là Yorozu, vì thế cô ấy không có chuyện sẽ quên.
Nếu cô ấy quên đi, cô ấy nhất định phải nhường vị trí cho
Yorozu đời tiếp theo.
Đó chính là luật quy định của các Yorozu.”
“Cái quy định đó thật nghiêm khắc…”
Tôi nhìn khắp phòng, không biết có phải do ngẫu nhiên
không mà chỉ còn mỗi mình tôi. Xung quanh thoạt nhìn cũng không có nhân viên.
“Cả cái thương hội Yorozu này không
phải chỉ có một mình cô chứ?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Tôi là hội trưởng thương hội,
là nhân vật đại diện cho thương hội. Trao đổi tiền và hàng hóa, giám định, quản lý kho... Làm những công việc
này đương nhiên bên dưới còn có các nhân viên khác nữa. Thế cậu có biết các loại
hình mà thương hội Yorozu kinh doanh không?”
“Tôi nghĩ là... giữ tiền và trao đổi tiền?”
“Không chỉ tiền, mà luôn cả đồ vật.
Nếu như là giữ tiền thì phí là 1%.
Còn nếu là đồ vật thì phí là 2% được thẩm định bởi các
chuyên gia giám định của chúng tôi.”
“1%…” nếu như cất giữ một trăm đồng capas thì sẽ mất đi một đồng.
“Như thế có mắc quá không?”
“Nếu cậu thấy vậy”—Yorozu ngậm lấy cái tẩu thuốc hút một hơi rồi nói tiếp—“Cậu có quyền không gửi tiền ở đây, thương hội không thiếu
khách hàng. Để Yorozu nói cho cậu biết, những Nghĩa Dũng Binh như cậu vậy, tương lai sẽ
hiểu rõ tầm quan trọng của thương hội. Được rồi ‘Quý ngài thiếu đứng đắn’, hôm
nay đến thương hội có chuyện gì vậy?”
“’Quý ngài thiếu đứng đắn’…” Chẳng lẽ cô gái này định gọi tôi như thế từ bây giờ?
Tôi lấy ra một đồng—không là hai đồng bạc từ túi da của mình.
“Tôi muốn đổi chúng sang capas.”
“À, sẵn nói cho cậu biết luôn, cậu rất may mắn, nếu là đổi
tiền thì không cần phí, vì thế hai đồng bạc đổi được 200 capas. Bất quá, ‘Quý ngài
thiếu đứng đắn’, cậu biết là đổi chúng rồi sẽ rất nặng chứ?”
“A”
Haruhiro chợt nhớ tới ông
chủ hàng thịt nướng lấy ra đồng capas tuy không lớn lắm nhưng hai trăm đồng,
thì vẫn rất nặng đây. “Tôi hiểu rồi. Trên người mang nhiều tiền như thế đi lại
cũng thật nguy hiểm. Vì thế chẳng trách mọi người chịu bỏ phí gửi tiền bên
trong thương hội.”
“Chính xác là như vậy. Mặt khác, Yorozu có thể tính toán
ra trong nháy mắt một 1% phí cho 1 capas. Yorozu cũng có thể nhớ rất kỹ những con số, với lại trên
sổ sách cũng có ghi chép, nếu phí lưu trữ của khách hàng vượt quá 1 capas,
thương hội sẽ tự động khấu trừ đi một capas phí dụng. Vì thế coi như mỗi lần
riêng biệt cậu gửi vào 99 capas để tránh phí lưu trữ cũng vô dụng.”
“Nói tóm lại là không hề có lỗ hổng nào cả.
Tôi hiểu rồi.” Tôi chỉ vào một đồng bạc trên quầy.
“Cô có thể chuyển cho tôi một
đồng bạc sang capas được không?”
“Dĩ nhiên.” Yorozu dùng tẩu thuốc gõ gõ lên đầu chuông.
Một chàng trai trẻ mặc trang phục ánh bạc đi ra từ phía
sau cánh cửa. Yorozu cũng không liếc nhìn chàng trai chỉ cử động ngón tay như ra hiệu.
Tiếp theo, chàng trai ấy liền cúi chào, hướng về cánh cửa
khác mà đi. Một lát sau chàng trai xuất hiện với một cái tráp màu đen,
bên trên cái tráp là những đồng capas, rồi anh chàng ấy đặt nó lên quầy.
“100 đồng capas. Nhận nó đi, ‘Quý ngài thiếu đứng đắn’.”
“Cô
không thể thôi gọi tôi như thế được à?” Tôi làu bàu trong khi lấy những đồng tiền
và đặt chúng vào trong túi của mình. Những đồng xu chỉ lớn bằng ngón tay cái của
tôi, tuy nhiên với hơn 100 trăm đồng tiền, nó vẫn làm cho túi da phình to lên.
“So với dự đoán còn nặng hơn; có vẻ cái túi mình không vừa rồi.”
Yorozu
phà khói ra. “Cậu có thể gửi tiền nếu cậu muốn. Tuy cậu là một người thiếu đứng
đắn. Nhưng xem trọng khách hàng luôn là tiêu chí của thương hội.”
“Không
sao, tôi còn có thể. Tuy có hơi vướng bận nhưng tôi vẫn cầm được.”
“Ồ!”
Yorozu ngậm lấy tẩu thuốc hít một hơi nói tiếp. “Như vậy trong tương lai nếu cậu
có cần, cứ việc quay lại đây, ‘Quý ngài thiếu đứng đắn’. Chúng tôi luôn làm việc
quanh năm từ 7h sáng đến 7h tối. Bất luận khi nào, bất luận ra sao, Yorozu đệ tứ tôi luôn
mở rộng cửa phục vụ cậu.”
“Bất
luận khi nào? Thế bữa trưa thì sao?”
“Đương
nhiên là không. Từ 7h sáng đến 7h tối, Yorozu đều ở chỗ này. Và đây cũng là quy
định nghiêm ngặt mà Yorozu phải tuân thủ.”
“…Khổ
cực cho cô.”
Tuy
cô ấy có vẻ già giặn nhưng với tuổi đời nhỏ như thế, thật khổ cực cho cô. Tôi vừa
rời khỏi thương hội vừa nghĩ về cô. Đúng lúc này dạ dày tôi lại reo lên. Thịt,
thịt nướng đang đợi mình. Tôi vội chạy lại quầy hàng thịt nướng trong chợ. Tham
lam mà hít thật sâu những mùi thơm của nó, rồi mua một phần. Tôi không nhịn được
mà ăn tại chỗ luôn, hương vị dòn tan của nó lên tới tận não.
“NGON
QUÁ!”
Tôi
chén sạch bách phần thịt nướng thứ nhất và suy nghĩ xem liệu có nên làm thêm phần
nữa không. Sau một thời gian dài đấu tranh tâm lý, tôi quyết định kiềm nén lại.
Bỏ qua Ranta, nhưng với Shihoru và Yume tôi không thể không quan tâm tới được,
có lẽ nên dẫn mọi người cùng nhau đi ăn thì hơn!
Tôi
rời khỏi chợ với một tâm trạng vô cùng tốt, nhưng chợt nhớ đến chuyện khẩn yếu,
tôi sốt sắng lên ngay.
“Chết
tiệt thiệt. Đây không phải là lúc để ăn thịt nướng. Mình cần phải thu thập
thông tin…”
Nhìn
bốn phía xung quanh, tôi nhận thấy một con đường có mái vòm gắn biển tên ‘Kaen
Road’. Đồng thời cũng có một người đang khoác áo choàng trắng đi tới. Trên người
anh ta mang bộ khải giáp làm bằng kim loại. Đeo một tấm khiên trên lưng và mắc
thanh kiếm bên hông. Tuy nhiên, nhìn anh ấy không giống các vệ binh ở pháo đài
Tenbourou. Chẳng lẽ anh ấy cũng là Nghĩa Dũng Binh.
Tôi
ấn nhẹ ngực mình thở ra một hơi, sau đó tiếng về anh ấy với vẻ nhiệt tình nói,
“Xin thứ lỗi!”
Nghe
thấy tiếng của tôi người đàn ông dừng bước và nhìn khuôn mặt tôi. “Chuyện gì?”
“Nếu
có nhầm lẫn cho tôi xin lỗi, anh là Nghĩa Dũng Binh à?”
“Tôi…”
Người đàn ông nghi hoặc trừng mắt nhìn, sau đó vẻ mặt hòa hoãn rất nhiều. “Tôi
hiểu rồi, các cậu là thực tập viên của Nghĩa Dũng Binh à?”
“V-vâng!
Tôi vừa mới trở thành thực tập viên của Nghĩa Dũng Binh. Nhưng tôi không biết
chút gì cả, vì lẽ đó…”
“Ai
bắt đầu cũng đều như vậy. Dù có mất phương hướng hay hoảng loạn đi nữa, chỉ cần
tiến về phía trước từng bước một. Con đường của cậu sẽ trở nên rõ ràng hơn.”
“Tôi
nghĩ… ắt là như thế. Nhưng tôi không biết phải làm gì hay đi đâu tiếp cả…”
“Tôi
hiểu” Người đàn ông gật đầu nhẹ nhàng. “Những kiến thức mà cậu có được do trải
nghiệm sẽ rất vô giá với cậu mai sau. Bất kể cậu chọn con đường nào, nhưng nếu
cậu không tìm được lối đi riêng cho mình thì cậu sẽ không bao giờ đến được nơi
cần đến.”
“Sao?
Ý tôi là tôi hiểu ý những gì anh đang nói. Giống như, là mọi thứ rồi sẽ ổn? Anh
biết đấy…”
“Tên
của tôi là Shinohara, hội Orion.”
“Tôi
là Haruhiro.”
“Haruhiro,
tôi và các thành viên khác của Orion thường xuyên ở quán rượu Sherry. Nếu cậu cần
gì có thể đến đó tìm chúng tôi.”
“Ể?
Tôi biết rồi, vâng. Orion. Quán rượu Sherry.”
“Đúng
vậy. Mong những điều tốt nhất cho cậu, Haruhiro. Chào tạm biệt cậu.”
Shinohara
rời khỏi, để lại cho tôi ấn tượng là một người thân thiện và thanh lịch.
“Vậy
là thất bại… sao?” Tôi không khỏi cúi đầu ủ rũ. Lẽ ra tôi nên giữ anh ấy lại. Nhưng
tôi có một cảm giác là anh ấy uyển chuyển từ chối câu trả lời của tôi. Sẽ không
phải là là một người có ý đồ xấu đấy chứ. Hoặc đó là cách anh ấy hướng dẫn người
mới đến theo cách của mình. “Tìm anh ấy ở quán rượu?”
Tôi
ngước nhìn lên bầu trời, ánh sáng của nó khiến tôi hoa cả mắt phải nheo hai mắt
lại. Không rõ lắm nhưng tôi biết lúc này không phải là lúc để đến quán rượu. Không
có nơi nào đặc biệt để đi, tôi đi tiếp trên con đường Kaen, vừa đi vừa nhìn xem
có ai giống là Nghĩa Dũng Binh không. Tôi đã đi qua một vài người như thế,
nhưng đáp lại tôi là cái trừng mắt đầy đáng sợ, hoặc với vẻ trịch thượng. Với
những người như thế, tôi không có chút can đảm nào để hỏi cả.
“Thật
sự là không chịu nổi mà.”
Tôi
rời khỏi đường Kaen, ngồi bệt xướng bên đường, một lúc lâu như vậy không nhúc
nhích chút nào.
“Ý
nghĩ của mình có ngây thơ quá không.”
Bất
quá thế cũng không có cách nào? Chả biết nơi này là đâu, và chẳng nhớ rõ được
gì ngoài tên mình. Trên hết là tự nhiên trở thành Nghĩa Dũng Binh, đến cùng là
sao đây. Chậm một chút mà mọi người đi hết, còn lại toàn những người không đáng
tin cậy, kể cả bản thân mình. Bản thân mình rõ ràng thế rồi mà vẫn bị đẩy đi
thu thập tình báo, để rồi giờ đối mặt với cái quấn cảnh này một mình. Thật đúng
là không thuận lợi chút nào. “Đây có phải cái người ta gọi là nản chí”.
Nản
chí thì có chỗ nào không đúng? Tự giận mình thì có gì kì quái? Thôi, đi ăn que
thịt nướng, ăn được bấy nhiêu thì ăn. Để xem trong chợ còn quầy hàng nào ngon
thì chiến hết. Buổi tối thì đến quán rượu thử xem. Biết đâu có gái bồi rượu nữa.
Quản rượu là gì, uống cho thỏa thích đã. Hưởng thụ cho đã đi, tiêu sạch hết tiền
cũng được..
“Không”
Tôi đứng dậy. Tuy không có cách nào khiến bản thân mình tích cực lên, nhưng muốn
hoàn toàn sa ngã cũng không đơn giản như vậy.
Tôi
đi ngược lại hướng đường Kaen trở về khu chợ.
Giờ
mình nên làm gì đây? Trở vệ trụ sở Xích Nguyệt? Dù không có thu thập được thông
tin hữu ích nào, nhưng cũng đã qua một đoạn thời gian rồi, chắc mọi người cũng
đã đói. Nhưng nếu muốn dẫn họ đi ăn thì trước tiên phải dẫn họ đi đổi tiền mới
được.
Nghĩ
kĩ lại thì thông tin về Yorozu cũng được xem là thông tin hữu ích. Chính mình
cũng gặp Shinohara. Sau khi lấp đầy cái bụng rồi sẽ đi tìm quán rượu Sherry. Có
vẻ mình không cần phải làm mọi thứ một mình. Đúng vậy, chúng tôi là một đội, ai
cũng có quyền lợi rõ ràng.
Sau
khi quyết định thế. Tôi phấn chấn đi về trụ sở Xích Nguyệt. Nhưng có gì đó sai
sai. Dùng pháo đài Tenbourou làm điểm đánh dấu, thì hẳn chắc chắn là hướng này
nhưng mặc kệ tìm thế nào đi nữa cũng không tìm thấy tòa nhà trụ sở.
“Mình
bị… lạc sao?”
Không
muốn thừa nhận nhưng có vẻ tôi đã lạc thật rồi. Không còn cách nào khác tôi
đành hướng về pháo đài Tenbourou đi lần nữa. Tôi tỉ mỉ xem xét từng bước chân của
mình. Khi nãy tôi đi con đường kia từ trụ sở tới quảng trường. Chỉ cần đi dọc lại
sẽ đến được trụ sở Xích Nguyệt.
“Không
đúng là con đường này nhỉ? Là bên kia sao? Không đúng. Đến cùng là hướng nào
đây? Chết tiệt thiệt, càng lúc mình càng không nhớ rõ…”
“Haruhiro!”
Tôi
không bao giờ nghĩ được rằng sẽ có người kêu tên mình, cho nên rất là kinh hãi.
Tôi
có cảm giác là chủ nhân của âm thanh sau lưng mình như một vị thiên thần với
ánh sáng phát ra xung quanh. Mặc dù biết đây chỉ là ảo tưởng; nhưng người đó
giơ hai tay lên chạy về phía tôi, đồng thời trên mặt còn nở nụ cười khiến cho
cho tôi cảm thấy người trước mắt thật chói sáng.
“…Manato!”
Tôi chạy đến phía
cậu ấy. “Manato! Tôi muốn tìm đường trở về trụ sở Xích Nguyệt nhưng lại không
thể tìm được đường. Gặp được cậu liệu có phải là tuyệt xử phùng sinh mà người
ta hay nói không!”
“Cậu
khuếch đại vừa thôi” Manato nói trong khi nhìn xung quanh tôi. “Haruhiro, cậu
đi một mình à? Những người khác đâu?”
“Ranta,
Shihoru, và Yume đang đứng đợi phía trước trụ sở Xích Nguyệt. Cơ bản mà nói thì
việc thế này là do Shihoru đột nhiên khóc lên và tôi thì đùng cái phải đi thu
thập tình báo”
“Tôi
hiểu. Và khi thu thập được thông tin, cậu muốn quay về với mọi người?”
“Hài…”
Tôi gãi gãi cái cổ của mình, trong nội tâm rất muốn bịa ra một việc gì đấy
nhưng tôi biết nói dối liền lập tực lộ ra sơ sót, thật sự không có ý nghĩa gì cẩn
làm vậy cả. “Cũng không biết được gì nhiều. Chỉ là thông tin về thương hội
Yorozu.”
“Thương
hội Yorozu? Chưa bao giờ nghe nói về nó.”
“Cậu
không đùa tôi chứ? Cậu có thể đến thương hội để đổi tiền hoặc gửi tiền ở đấy. Có
vẻ như là thương hội rất quan trọng với các Nghĩa Dũng Binh. Ngoài ra còn có một
quầy hàng bán thịt nướng rất ngon nữa… nhưng tôi đoán đó không phải là thông
tin quan trọng lắm…”
“Tôi
cũng đã đi qua chợ rồi nhưng không thấy quầy thịt nướng gì cả. Nghe cậu nói thế
tôi cũng muốn thử một chút…”
“Tôi
nhớ nó rất rõ ràng, để tôi chỉ cho cậu… tuy nhiên đường dẫn về trụ sở thì lại
quên.”
“Vậy
chúng ta cùng đi đi, hiện tại tôi cũng có việc cần về đấy” Manato dứt khoát nói
với vẻ hiển nhiên.
Tôi
không biết phải nói gì nữa. Tôi không mong là mình sẽ nghe được những lời này từ
Manato. Khi cậu ấy rời khỏi trụ sở cậu ấy đã từng nói ‘hẹn gặp lại mọi người’, tôi
đã nghĩ đó là một lời nói vô nghĩa hoặc khách sáo thôi. Chẳng lẽ tôi đã sai? Không
lẽ cậu ấy cũng muốn thu thập tình báo rồi trở về cùng mọi người?
Tim
tôi dần ấm lên.
Manato
nghi hoặc hỏi. “Có gì à?”
“Không,
không có gì cả!” Tôi vỗ vỗ vào lưng với Manato với vẻ thân thiết. “Chúng ta đi
thôi. Trở về trụ sở nào. Tôi không quan tâm tới Ranta, nhưng chắc Shihoru và
Yume đang rất nhớ chúng ta.”
“Ừm”
Manato gật đầu và cũng bước đi.
Nhìn
bóng lưng cậu ấy, lần thứ hai tôi có cảm giác là gặp được Manato thật quá tốt.
Manato
không chút do dự mà đi nhanh về phía trước. Con đường mà cậu ấy đi hoàn toàn khác với con đường mà
tôi đã đi trước đó.
Quả
nhiên là tôi hoàn toàn không nhớ đường mà.