Tôi cảm thấy rằng mình đang trôi lơ lửng trong
không gian màu trắng dịu dàng và ấm áp.
Và tôi cũng cảm thấy những dòng suy nghĩ của mình
của đang tan dần vào trong không gian yên tĩnh thanh bình này. Nhưng rồi bất chợt
tôi nhớ ra được một điều gì đó.
“Oh .... phải rồi ... mình bị tai nạn.”
Sau một khoảng thời gian dài làm việc, khi tôi nói
nó dài thì thực sự là nó rất dài, dường như là vào khoảng 8 tháng trước. Tôi đã
vừa đe dọa cấp trên của mình và vừa khóc lóc, rằng tôi sẽ tự sát và ám ông ấy
hàng đêm nếu như tôi ông ấy không cho tôi nghỉ. Nên sau đó tôi đã có một kì nghỉ
để thư giãn đầu óc.
Và thế là tôi bị tai nạn. Điều cuối cùng tôi có thể
nhớ được là tôi đã lái xe qua đường đồi và trước đó trời đã có mưa nhỏ, vì vậy
xe bị trơn và lao thẳng qua rào chắn. Tôi cần phải đến thị trấn gần đó để bắt đầu
kì nghỉ, nên đã phóng xe trong đêm mưa để đúng như kế hoạch.
Biết rồi, nghe rất ngu phải không? Tôi là một thằng
đần độn mà.
Và cầu hỏi bây giờ là, tôi đã chết thật rồi, hay
là đang sống thực vật nhỉ...?
Mình vẫn nói được này...
Tôi vẫn có thể nghe được giọng nói của mình trong
không gian màu trắng huyền ảo này. Nếu như tôi vẫn còn nói được, vậy có nghĩa
là tôi vẫn sống ư? Và đang phải sống thực vật?
Nah... nếu như vậy thì tôi đã không còn suy nghĩ
được phải không? Tôi cẫn nhớ rằng nếu như bị rơi vào trạng thái thực vật thì bạn
không thể suy nghĩ mà chỉ thở được thôi, và não của bạn cũng sẽ bị phẳng dần.
Chẳng biết như vậy có đúng không nữa...
Còn nữa, đây là đâu nhỉ?
Bình tĩnh đi nào tôi ơi. Nếu như mình phải sống thực
vật thì mình vẫn là mình mà, chẳng sao c....
Hm?
Huh?
Hmmmmm?
“Nhưng mình... là ai?”
Chào mọi người, vẫn là tôi đây. Sau một thời gian
nghĩ mãi chả nhớ mình là ai nên tôi quyết định sẽ không nói đến việc đó nữa
nhé. Xem nào, tôi nên làm gì bây giờ.
Tôi vẫn nhớ được lúc mình bị gặp tai nạn và các sự
kiện xâu chuỗi với nó. Nhưng ngoài đó ra tôi không nhớ được cái gì khác cả! Tôi
không thể nhớ được tên mình, tên gia đình mình, và cả tên người yêu nữa...
Oh, về người yêu thì.... tôi nhớ là cô ấy ở trong
cái máy tính, nhưng mà làm gì có chuyện người nào chui được vào máy tính, ký ức
của tôi bị lẫn lộn hết rồi. Nhưng tôi vẫn nhớ được những thứ không phải về con
người. Chẳng hạn như toán học, 1+1=2, tôi vẫn nhớ được những phép tính cơ bản
cho đến những bài toán khó hơn.
Tôi cũng rất ngạc nhiên vì mình nhớ được tiếng
Anh, và nói thành thục tiếng Nga nữa. Tôi có thể nhớ được các kiến thức căn bản
cho đến những kiến thức chuyên ngành. Có vẻ như tôi là nhà nghiên cứu, nhưng
chuyện đó bây giờ cũng không quan trọng nữa...
Nhưng mà bình thường thì bạn sẽ cảm thấy buồn khi
không nhớ được mình là ai, không nhớ được gì về gia đình mình. Tôi lại rất hững
hờ về điều đó. Cũng nhờ thế mà tôi không cảm thấy bứt rứt gì cả, tôi muốn sống ở
đây suốt đời.
“Chết tiệt! Không phải lại nữa chứ!”
Như thường lệ, không gian xung quanh đây bỗng dưng
bị rung động. Sau khi ở trong này được một thời gian ngắn, thỉnh thoảng không
gian sẽ bị rung động. Ở lần đầu tiên rung động rất yếu nhưng càng ngày càng tệ
hơn. Không gian bị rung động thường xuyên hơn.
“Đừng có nói là chỗ này sắp bị sập đấy nhé!”
Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tôi không muốn
đi.... tôi không muốn rời khỏi nơi ấm áp này...! Và ngay lúc đó, tôi cảm thấy
như cả cơ thể đã buông thõng... Có vẻ như đã kết thúc rồi, đó là một khoảng thời
gian ngắn nhưng cũng thật là dài.
“Với những thằng đần độn như mình thì nghỉ ngơi
như thế là đủ rồi...”
Tôi vừa mới dứt lời thì không gian như sáng hơn
trước, sáng đến nỗi tôi không thể nào mở mắt ra được.
Tôi nghĩ rằng.... đã kết thúc rồi....
Và dường như mọi thứ đang vỡ tung.
“Chúc mừng chị! Đó là một bé trai kháu khỉnh!”
...Không, câu chuyện mới chỉ bắt đầu thôi!