Việc đầu tiên mà Kazuya quyết định làm trong khi chờ trung đội 2 trở về là kiểm tra năng lực và đặc quyền từ việc đánh bại người đàn ông ở thế giới khác.
[Đặc
Quyền]
Tăng
cường ý chí (Mạnh)
Tăng
cường thể chất (Mạnh)
Thông
dụng ngôn ngữ
May
mắn (Trung bình)
Tôi
vừa có thêm được một đặc quyền mới….
Đặc
quyền mà mình có xem ra không tăng nhiều lắm
[Năng
Lực]
Chữa
bệnh
Bất
kỳ vết thương nào đều có thể tự lành, miễn là không chí mạng.
Vô
song
Sinh
khí +10.
(———–)
Những
năng lực phía trên thật tuyệt, nhưng năng lực phía dưới thì….
Nó
được chỗ tốt gì nhỉ?
Phía
dưới chữ “Vô song” hiển thị “()”, không thể đọc nó à?
Sau
khi Kazuya xác nhận xong, cậu không khỏi tự hỏi nó có nghĩa là gì nhỉ? Thì lúc ấy
những người lính chiến đấu đã trở về căn cứ.
「Trung đội 1 và trung đội
2 đã trở về căn cứ!!」
「Các người đã vất vả quá
rồi, nghỉ ngơi đi」
Nghe
báo cáo của họ xong cậu ra lệnh cho họ đi nghỉ ngơi. Trừ những người lính vừa mới
hoàn thành trở về, cậu liền tổ chức một trung đội để đi xem pháo đài nhóm thứ 9
tìm thấy.
「Tôi định là mình sẽ đi
nhìn xem pháo đài đó bây giờ」
「Ể….? Tôi? Chủ nhân, còn
tôi?」
「À, Chitose, vui lòng cô
hãy nhận nhiệm vụ chỉ huy ở đây khi tôi vắng mặt. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi
sẽ yêu cầu cô hỗ trợ ngay」
「Chủ nhân…. Hãy đưa tôi
đi với, tôi là hầu cận của ngài mà! Ngài không cần tôi nữa sao!?」
Đôi
mắt cô trở nên vô cùng đáng sợ, nhìn nó tôi cảm thấy thật sợ hãi.
Ôi….
Mình không mong nó chút nào….. có vẻ như cô ậy bật chế độ yandere lên rồi.
「Không, ý tôi không phải
thế. Lý do mà tôi để cô lại là hoàn toàn tin tưởng cô nên mới đặt trọng trách vậy
cho cô」
「…..Vậy là……chủ nhân không bỏ rơi tôi….」
Chitose
mỉm cười nhẹ nhàng với Kazuya.
「Ừm, thế tôi đi đây」
「Vâng, ngài cứ giao việc
chỉ huy cho tôi!」
Chitose
chào đáp lại trong khi cười.
Tôi
hoàn toàng ngỡ ngàng trước việc tắt bật chế độ yandere của cô ấy liên hoàn như
thế.
May
mắn thay là những lời thì thầm của Chitose không đến tai Kazuya.
「…Chủ nhân không biết được đâu… ngài thử bỏ rời tôi
xem….? Fufufufu」
Những
lời nói đầy mùi đe dọa vô cùng đáng sợ ấy hòa tan vào trong không khí trước khi
ai có thể lắng nghe chúng.
――――――――――――
「Trung đội 1 xuất kích」
「「「「Tuân lệnh」」」」
Sau
khi cậu ra lệnh, liền tiến về phía pháo đài.
Ể?
Có một người đi đến chào tôi?
「Chúng tôi ở đây, chỉ
huy, pháo đài ở hướng này」
Những
người lính của nhóm 9 gặp trung đội của cậu ngay giữa đường và dẫn cậu tới pháo
đài.
Rời
khỏi cánh rừng, một cánh đồng cỏ hiện lên trong tầm mắt cậu.
Pháo
đài ở ngay vị trí trung tâm của nó.
「Đây…. Chắc chắn là một
pháo đài. Nó đã được đóng kín rồi. Tường thành phía ngoài cực kỳ chắc chắn dù
trông nó có vẻ đang xuống cấp」
Pháo
đài này dường như được làm hoàn toàn từ đá và gỗ.
Nó
đã bị bỏ hoang ở đó bao lâu rồi nhỉ?
「Tôi sẽ gọi nhóm trưởng
tới」
Sau
khi nói thế người lính liền chạy về phía pháo đài.
Tôi
tự hỏi là là tại sao nó không hiện lên trên bản đồ? Chẳng lẽ là do nó đã bị bỏ
hoang?
Tại
sao lại có một pháo đài ở đây?
Trong
khi Kazuya đang suy nghĩ mông lung về nó thì người lãnh đạo nhóm 9 đi tới.
「Xin lỗi đã bắt ngài phải
đợi. Chúng tôi đang xem xét bên trong pháo đài, ngài có muốn vào trong xem xét
không?」
「Ừm, dẫn đường cho tôi」
「Xin ngài hãy theo tôi」
Kazuya
tiến vào trong pháo đài dưới sự chỉ dẫn của trung úy Ibuki.
……Hoàn
toàn trống rỗng.
Và
các căn phòng đều đã mục rữa.
Kazuya
chọn căn phòng nhìn có vẻ tốt nhất trong pháo đài, rồi triệu hồi ra các thiết bị
liên lạc để có thể liên lạc với căn cứ bất cứ lúc nào.
Để
xem có lối đi ngầm nào không, cậu ra lệnh cho trung đội tiến hành kiểm tra chi
tiết một lần nữa.
Một
tiếng sau, pháo đài đã hoàn toàn được kiểm tra kỹ lưỡng.
Kazuya
nhận được báo cáo của trung úy.
「Pháo đài này cách sở chỉ
huy khoảng 3km. Chiều dài và chiều rộng của nó tầm 250m, chỉ có một lối vào duy
nhất ở cửa trước. Không tìm thấy lối đi bí mật nào cả」
「Thế à? Có vấn đề rồi
đây」
「Vâng, dường như người ở
đây bị cưỡng bức phải rời đi」
Kazuya
vừa nghe những lời báo cáo của trung úy Ibuki vừa nhìn chăm chú ra ngoài.
Cậu
phát hiện là bầu trời đang bắt đầu tối dần.
Mấy
giờ rồi nhỉ? Mình đã dành nhiều thời gian để tìm kiếm pháo đài lắm sao?
Kazuya
đang đứng nhìn bầu trời đêm qua khung cửa sổ.
Trời
tối rất nguy hiểm, ma quỷ thường hoạt động vào giờ này.
Kazuya
đã nghỉ đến an toàn trước tiên và quyết định nghỉ lại đây.
Cậu
liền ra lệnh cho nhân viên liên lạc liên lạc với sở chỉ huy.
「Bây giờ trời đã tối, chúng
ta sẽ qua đêm ở đây. Giờ thảo luận về việc luân phiên tuần tra. Mỗi lần đi tuần
cần ít nhất hai người. Tôi sẽ phân phối thiết bị chiến đấu trong đêm và máy bộ
đàm, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ trở về căn cứ」
Nhiều
thiết bị khác nhau xuất hiện, sau đó Kazuya triệu hồi ra một cái lều và quyết định
nghỉ ngơi.
Có
quá nhiều chuyện đã xảy ra hôm nay, cậu đã rất mệt mỏi.
Mình
có nên giao mọi việc còn lại cho trung úy?
Trong
khi Kazuya chuẩn bị nằm xuống thì trung úy tiến đến.
「……Trung úy Ibuki, có chuyện gì à?」
Kazuya
hỏi trung úy trong khi đang chùi chùi đôi mắt buồn ngủ của mình.
「Rất xin lỗi vì đã phá
giấc ngủ của ngài. Nhưng đội tuần tra hình như phát hiện có bóng người di chuyển
trong rừng」
「Cậu nói gì hả!? Lẽ ra
phải nói sớm hơn chứ」
Kazuya
nhanh chóng trang bị giáp và vũ khí của mình rồi chạy ra khỏi phòng của mình với
trung úy.
Ngay
sau đó cậu gặp phải người tuần tra và hỏi.
「Có chuyện gì?」
「Vật thể chuyển động ở đằng
kia」
Sau
khi nghe nói thế, Kazuya sử dụng kính nhìn đêm quan sát.
「Chắc chắn có thứ gì đó
đang di chuyển….. nhưng tôi không thể nhìn thấy rõ ràng」
Mặc
dù cậu nhìn rừng với chiếc kính nhìn đêm nhưng cậu lại không thấy có thứ gì di
chuyển cả.
「Trung úy, chuẩn bị hành
động」
「Vâng」
「Đã báo cáo việc này cho
sở chỉ huy chưa?」
「Đã rồi, thưa ngài. Họ
đã chuẩn bị xong một cuộc oanh tạc cách đây 10 phút phòng trường hợp khẩn cấp」
「Tốt lắm, trung úy」
「Là vinh dự của tôi, chỉ
huy」
Sau
khi kết thúc cuộc nói chuyện, trung úy ra lệnh cho 80 binh sĩ trong pháo đài
chuẩn bị chiến đấu thông qua bộ đàm.
「Chúng ta sẽ thể hiện
toàn bộ sức mạnh chiến đấu của mình! Đóng cửa lại. Chỉ được bắn khi có lệnh! Mệnh
lệnh chỉ có thế」
「「「「Tuân lệnh!!」」」」
5
phút trôi qua sau khi Kazuya ra mệnh lệnh.
Trung
đội đang chắn trước cửa chính. Kazuya đã chuẩn bị bom sáng để phóng về phía rừng.
「Bắn!」
Tín
hiệu được phát ra, từ khắp mọi hướng, đông, tây, nam, bắc. 2 trong số 8 quả
pháo sáng đã được bắn ra, lên bầu trời đêm.
Ánh
sáng từ những quả bom sáng bắt đầu soi sóng khu vực xung quanh.
「Ôi……Không ổn rồi…」
Rất
nhiều quái vật xuất hiện từ trong rừng bao vây pháo đài.
「Không thể tin được. Các
trinh sát đã không phát hiện con nào, chúng xuất hiện từ đâu chứ?」
「Tôi xin lỗi là đã không
nhận ra gì cả, tình huống hiện tại rất tệ sao?」
Sau
khi trung úy hỏi thế, cậu nhìn về phía rừng thì thấy bọn quái vật xuất hiện
càng lúc càng nhiều.
「Yêu tinh, ma mỏ… Tôi
nghĩ là có cả Orc nữa.」
Những
con quái vật đang tiến đến gần pháo đài với những thanh kiếm và cây búa gỉ sét
trên tay mình, ngoài ra cũng có những bộ giáp đã mục nữa.
「Chúng ta đã bị bao vây
rồi, không thể đi được nữa…」
「Đúng vậy, cách duy nhất
để chúng ta sống sót là giết sạch bọn chúng」
Lúc
này đây Kazuya có tổng cộng 80 binh lính. 20 người từ trung đội cậu mang đến và
60 người từ 2 nhóm trinh sát. (TL: Hình như tác giả nhớ sai – 1 nhóm trinh sát
chỉ có 10 người thôi chứ không phải 30)
8
khẩu súng máy M2 hạng nặng và đạn dược đã được chuẩn bị. Cùng với 10 khẩu súng
máy hai nòng Type 97, 5 khẩu súng cối Type 2 12cm và 10 khẩu súng phóng lựu
Type 89.
Mặc
dù đã chuẩn bị sẵn một cuộc oanh tạc, nhưng sẽ tiêu diệt được hết bọn quái vật
chứ? Giờ có gọi tiếp viện thì cũng phải tới sáng mai họ mới tới…..
Đợi
đã nào, giờ cuộc chiến vẫn chưa bắt đầu, mình có thể triệu hồi vũ khí được nhỉ?
Thật
bất ngờ là khi Kazuya kiểm tra màn hình menu, một hộp hội thoại lạ xuất hiện.
[Thử
Thách Của Chúa: Số 1]
Sống
sót dưới đợt tấn công của quái vật!
Tổng
số quân địch:
17,829
……vì
thế mà mới có nhiều quái vật thế sao.
Giờ
không thể triệu hồi được gì cả!! Tại sao lại cho tôi một thử nghiệm như thế hả,
đồ Chúa chết tiệt!! Đây là lời xin lỗi vì vô tình lấy đi mạng sống của tôi sao….
Không
thể tin được mà, mình lãng phí thời gian với Chúa quá rồi….
Ngay
lập tức, Kazaya suy nghĩ kế hoạch.
「Trung úy Ibuki, bao lâu
nữa thì trời sáng?」
「Khoảng 2 tiếng nữa,
thưa ngài」
「Thế à…. Nhân viên liên
lạc!! Yêu cầu một cuộc oanh tạc ngay. Với lại gửi tiếp viện đến gấp」
「Tuân lệnh!!」
Nhân
viên liên lạc bắt dầu gửi thông tin cho trung tâm chỉ huy.
Gần
như cùng lúc.
Thời
điểm khi cuộc liên lạc với trung tâm chỉ huy vừa chấm dứt, Kazuya cũng đã chuẩn
bị hoàn tất. Bọn quái vật ở xung quanh hét lên cùng lúc và chạy hướng về phía
pháo đài.
「Chúng đang đến!! – Cho
chúng thấy sức mạnh của chúng ta nào!! Chúng ta sẽ sống sót!!」
「「「「Ooooooo!」」」」
Kazuya
nhìn chằm chằm vào những con quái vật đang đến gần mình. Giương khẩu STG44 của
mình lên và hướng tới một con yêu tinh rồi kéo cò.
Và
thế cuộc chiến ác mộng bắt đầu.