Một cuộc oanh tạc từ bầu trời giáng xuống thổi bay hàng chục con quái vật.
Những con quái vật chưa chết ngay
sau vụ nổ thì nằm ngổn ngang xung quanh thở hổn hển bê bết máu.
「Nhân viên liên lạc! Liên lạc ngay với sở chỉ huy! Tập trung hỏa
lực vào vị trí 2-7-0 khoảng cách 3200m. Mục tiêu là khu vực xung quanh pháo đài!」
「Đã rõ! Đây là trung đội 1! Tập trung hỏa lực vào vị trí 2-7-0 khoảng
cách 3200m. Tôi lặp lại. Tập trung hỏa lực vào vị trí 2-7-0 khoảng cách 3200m. Mục
tiêu là khu vực xung quanh pháo đài!」
Sau khi cuộc chiến diễn ra. Lũ quái
vật hướng về phía pháo đài không hề chậm lại dù chúng đã bị tiêu diệt rất nhiều.
Kazuya vẫn đang giữ vững phòng
tuyến của mình trong khi bắn chúng một cách tuyệt vọng.
Chết tiệt thiệt! Có giết bao
nhiêu thì nhìn chúng không hề giảm tí nào!
Kazuya khởi động khẩu súng máy M2
Browning và nã đạn về phía lũ quái vật.
「Chỉ huy! Coi chừng bên phải!」
「Ăn đạn này!!」
Sức mạnh của những viên đạn
12.7mm của khẩu M2 tuyệt vời đến nỗi bạn khó mà có thể nhận ra rằng thứ nó bắn
là một sinh vật sống.
「Chúng nhiều quá!!」
「Đừng lo lắng! Với sự hỗ trợ của các cuộc oanh kích, chúng ta sẽ
an toàn thôi!」
Một người lính gần đó đang động
viên người đồng đội mất tinh thần của mình.
Xe tăng M4A3 Calliope, pháo phản
lực BM-13 Katyusha và pháo tự hành M115 nòng 203mm Howitzer đang không ngừng
bắn yểm trợ. Trong khi đó thì những khẩu súng STG44, MG42, Type 99,
Panzerfaust, Type 89 và khẩu súng máy hạng nặng M2 đang tiêu diệt lũ quái vật
một cách nhanh chóng.
「A! Hỏa lực từ các cuộc oanh kích ngày càng yếu!」
Kazuya nhận ra cuộc oanh tạc
xuống chiến trường ngày càng yếu. Không chút chần chừ cậu liền hỏi nhân viên
liên lạc có sai sót gì không.
「Xe tăng M4A3 và pháo phản lực BM-13 đang nạp đạn! Cuộc oanh kích
yếu đi là do pháo tự hành Howitzer đã quá nóng! Không thể khai hỏa nhanh được
nữa!」
Chết tiệt thiệt mà! Không còn
cách nào khác. Chúng ta phải sử dụng súng phóng lựu Type 89 và Type 2 tăng hỏa
lực mới được!
Kazuya đang cạn kiệt đạn, nếu cậu
không sử dụng tiết kiệm thì cậu sẽ nhanh chóng sử dụng hết nó.
Cậu nghĩ ra ý tưởng như thế sau
khi nghe nhân viên liên lạc báo cáo.
「Ibuki! Bao lâu nữa trời sẽ sáng!?」
「Khoảng 1 tiếng nữa, thưa ngài!」
Trung úy Ibuki đang ngắm bắn một
con yêu tinh không lồ với khẩu Type 97 lớn tiếng trả lời.
Chỉ 1 tiếng nữa……chúng ta có thể
kéo dài lâu thế chứ?
Trong khi Kazuya nghĩ biện phải
giải quyết, thì lũ quái vật nhận ra cuộc oanh kích càng ngày càng yếu vì thế
chúng càng tiến mạnh về phía pháo đài.
Sau đó một người lính gào thét
lên.
「Đạn đâu! Ai đó ném băng đạn cho tôi!!」
Ể? Họ cũng hết đạn rồi sao!?
Kazuya đang vướng vào một rắc rối
to. Không chỉ sự hỗ trợ từ các cuộc oanh tạc giảm, mà những người lính trên
chiến trường cũng hết đạn.
Không biết chúng còn lại bao
nhiêu con nhỉ?
Nghĩ thế, Kazuya liền mở bảng
điều khiển menu lên.
[Thử
Thách Của Chúa – Số 1]
Sống
sót dưới đợt tấn công của quái vật!!
Tổng
số quân địch:
2,354
Mặc dù chúng tôi đã giết rất
nhiều rồi nhưng chúng vẫn còn nhiều như thế sao?
「Tôi hết đạn rồi!!」
「Tôi nữa!」
「Cả tôi nữa!」
Các binh sĩ không ngừng hét lên
những thứ tương tự như thế.
「Lũ chết tiệt! Ăn đi này!」
「Ném chúng!」
Những người lính hết đạn dược, bắt
đầu ném lựu đạn và bắn chúng với khẩu súng lục P38.
Một người lính gần Kazuya hét lên.
「Một con yêu tinh đang đến gần!!」
Khi Kazuya xoay mặt về hướng
giọng nói phát ra, cậu thấy một con yêu tinh khổng lồ đang bước chậm về phía
pháo đài, từng bước đi của nó khiến mặt đất rung chuyển theo.
A! Đành chịu thôi! Quả cuối rồi!
Con yêu tinh ấy bắt đầu tiến về
phía cổng. Kazuya liền nạp đạn cho khẩu súng phóng lựu Panzerfaust, hướng mục
tiêu về con yêu tinh và khai hỏa.
Ầm~ Viên đạn bắn nát đầu con yêu tinh.
Khiến nó ngã nhào ra phía sau đè
lên lũ yêu tinh nhỏ khác.
「Tuyệt!!」
Lũ quái vật bắt đầu phá cổng khi
binh sĩ bắt đầu thiếu đạn dược để phòng thủ.
…..cánh cổng không thể chịu lâu
được nữa.
「Mọi người! Phân bổ lại đạn dược của mình!」
Khi Kazuya nhìn về cánh cổng, ra
lệnh cho những binh sĩ tập trung lại và phân phối đạn dược.
「Phân phối hoàn tất」
「Những ai vũ khí còn hoạt động được, tập trung lại ở cổng!!」
Kazuya sử dụng bộ đàm truyền mệnh
lệnh của mình. Sau đó cậu cũng nhanh chóng rời khỏi tường thành tiến đến cánh
cổng.
「「「「……」」」」
「Mọi người ở đây rồi à?」
Khi Kazuya đến cánh cổng, những
binh sĩ đang chiến đấu ở các vị trí khác của pháo đài cũng tập trung về đây.
Ánh mắt họ sáng lên như loài mãnh
thú. Còn gương mặt bao trùm trong một màu đen do khói súng gây nên.
「Chúng ta sẽ ngăn chúng lại bằng bất cứ vũ khí gì có thể sử dụng
được!」
「「「「Tuân lệnh!!」」」」
Kazuya mở chốt khẩu M2 Browning và
đặt nó hướng về phía cổng.
Bất ngờ, trên cánh cửa xuất hiện
những lỗ thủng. Thông qua những lỗ thủng đó, Kazuya có thể thấy được gương mặt
xấu xí của con yêu tinh.
「Mọi người, lên lê!」
Theo mệnh lệnh của Kazuya, tất cả
binh sĩ đặt khẩu STG44 lên hông mình rồi tra lưỡi lê lên nó.
Cùng lúc đó anh sáng mặt trời
cũng bắt đầu rọi xuống pháo đài.
Đơn vị tiếp viện của Chitose sẽ
đến sớm thôi.
Chúng ta nhất định phải cầm cự
được cho đến lúc đó!
Âm thanh tiếng cánh cửa bị phá
ngày càng tăng. Cánh cửa hy vọng cuối cùng của cậu cũng sụp đổ.
Những con quái vật cất lên tiếng
hét chói tai. Tuy nhiên thứ mà chúng gặp phải là làn đạn bắn ra từ khẩu M2 của
Kazuya.
「Xin chào! ….. Và tạm biệt!」
Những viên đạn 12.7mm mạnh mẽ bắn
xuyên qua đầu con quái vật phía trước nhưng không ngừng lại ở đó mà tiếp tục
bay tới con phía sau.
Tuy nhiên chỉ trong 10 giây thì
số đạn đã hết.
「50…..40….30….20…..10…..0. Hết đạn rồi!!」
Ngay sau khi đạn về 0, những binh
sĩ bắt đầu xung phong.
「Mọi người xung phong!!」
Họ bắt đầu tiến về phía lũ quái
vật với lưỡi lê được tra trên khẩu STG44 của mình. Một cuộc chiến ác liệt nổ ra.
Số lượng quái vật đã giảm còn 200
con.
Một người lính mất khẩu STG44
dùng xẻng công binh tấn công con ma mỏ, trong khi những người khác đâm nó bằng
lưỡi lê của mình.
「Đằng sau cậu!」
「Ể!? Cám ơn ngài…đã cứu tôi!」
Kazuya dùng khẩu súng lục P38 của
mình bắn yểm trợ cứu một người lính gần đó.
Quá bất ngờ, một yêu tinh nhảy
chồm vào cậu với thanh kiểm gỉ.
Tệ thật!! Mình bị giết mất!!
Cậu cố xoay cơ thể của mình tránh
nó.
Nhưng bất ngờ một viên đạn bay
tới bắn chết con yêu tinh.
Khi Kazuya nhìn xem viên đạn bay
đến từ đâu. Thì cậu thấy Chitose đang vác khẩu STG44 thở nặng nề, chạy về phía
mình.
Có khói bốc lên từ khẩu súng của
cô.
…..Mình vẫn còn sống. May là
Chitose đến kịp lúc.
Tiếp theo quân tiếp viện cũng
xuất hiện.
Và lũ quái vật còn lại cũng bị
tiêu diệt sạch sẽ.
「Ha~~」
Nhìn dáng vẻ của Chitose, Kazuya liền
ngồi xuống bên cạnh cô.
Chitose đang dùng các ngón tay
của mình kiểm tra cơ thể cậu xem có thương tích nào không.
「Chủ nhân!! Ngài an toàn chứ!? Có bị thương gì không!?」
「Tôi ổn, không có bị thương gì cả. Cô đã cứu tôi đấy, Chitose.」
「Dĩ nhiên! Lí do mà tôi tồn tại là
để bảo vệ chủ nhân mà」
Khu vực xung quanh pháo đài hoàn
toàn bị hủy hoại và đầy dấu vết bắn phá.
Xác chết của quái vật đầy cả bên
trong và bên ngoài pháo đài. Mùi thuốc súng và xác chết quái vật bốc lên nồng
nặc.
「Chủ nhân, hãy để trung đội tôi xử lý đống xác này. Chúng ta cần trở
về sở chỉ huy để chữa trị cho người bị thương nữa」
「……Đúng vậy」
Kazuya tiếp nhận lời khuyên của
Chitose rồi trở về căn cứ.
Kazuya liền ra lệnh cho những
người lính tham gia cuộc chiến ở pháo đài được phép nghỉ ngơi hai ngày.
Sau đó cậu nghe bản báo cáo thiệt
hại của Chitose.
「35 người bị thương nhẹ. 10 người bị thương nặng…..5 người chết? Thật
là một phép màu khi mà chỉ có 5 người chết」
「……Vâng」
Kazuya thì thầm trong khi nhìn
qua đống xác chết bên khu vực quân y.
「…..Có lẽ tôi nên bổ sung đạn dược trước rồi nghỉ ngơi」
「Chủ nhân, ngài vẫn chưa quen với việc chiến đấu, xin hãy nghỉ
ngơi đi」
Chitose nói với một biểu hiện vô
cùng quan tâm.
「Đây là cuộc chiến đầu tiên của tôi, giờ tôi rất căng thẳng, khó
mà có thể ngủ được. Sau khi bổ sung đạn dược, tôi sẽ nghỉ ngơi ngay」
「Vâng」
Sau khi nghe câu trả lời của
Chitose, Kazuya bắt đầu im lặng bổ sung đạn dược.
「……」
Chitose đang lo lắng trông theo
Kazuya từ phía xa, bắt đầu mỉm cười khi cô nghĩ về một chuyện gì đó.
Cô gọi những nữ binh sẽ gần đó
lại và bắt đầu thì thầm.
「Này, các cô」
「Hm, gì vậy?」
「Nghe nè…..murmur」
「–!? Đó quả là một ý tưởng tuyệt vời!」
Các sĩ quan nữ sau khi nghe những
lời của Chitose cũng bắt đầu mỉm cười.
Nếu Kazuya có thể thấy được những
nụ cười đáng sợ của các sĩ quan nữ gần đó. Ắt hẳn cậu có thể tránh được những
chuyện xảy ra tiếp theo.
Có lẽ…
「Hở? Chitose đi đâu rồi nhỉ?」
Kazuya bắt đầu tìm kiếm Chitose sau
khi việc bổ sung đạn dược của mình kết thúc.
「Hóa ra cô ở đây. Này, Chitose!」
Kazuya thấy Chitose được bao bọc
xung quanh bởi các nữ binh sẽ, ai nấy đều có dáng vẻ nghiêm trọng cả.
「「「!?」」」
「!? Chủ nhân! Ngài xong rồi à!?」
Giọng của Chitose có vẻ run run.
Tôi nghĩ quá rồi sao?
「Đúng vậy, tôi cảm thấy hơi mệt, giờ tôi đi nghỉ đây」
「Vậy à? Vậy ngài hãy nghỉ ngơi đi, tôi đảm bảo là sẽ không ai
được phép vào đâu」
「Vậy cám ơn cô」
Ngay sau đó Kazuya liền trở về phòng
mình ở trung tâm chỉ huy và thả mình xuống giường.
Sau đó cậu nghe thấy có tiếng
động.
……Ể? …..Có người vào đây à?
Kazuya nghe thấy có tiếng người
bước vào phòng ngủ của mình vì thế cậu cố vươn người dậy và nhìn xem.
Đợi đã? Có gì đó sai sai? Kazuya
không thể cử động được cơ thể của mình.
「!?」
Cậu nhìn quanh thấy tay và chân
mình bị dây thừng trói vào các góc giường.
Ngoài ra còn có 5 nữ binh sĩ bao
gồm cả Chitose và trung úy Ibuki đang đứng ở chân giường.
…..? Cái tình huống gì đây?
Kazuya, không hiểu tại sao mình
lại kiềm chế không phát tác, hỏi thử Chitose.
「Chitose, tại sao tôi lại bị trói vậy?」
「Chủ nhân….đó là….」
「Là sao……?」
「Chúng tôi muốn cho ngài thấy ngài có ý nghĩa với chúng tôi thế
nào……bằng cơ thể của mình」
「…………………..?」
「Bởi vì cha của đứa con tôi đã vất
vả, nên tôi muốn chăm sóc cho nó」
Vẻ mặt của Chitose và những người
khác đỏ cả lên.
「Tôi không thể kiềm chế được nữa rồi….」
「Không không, chủ nhân không cần phải kiềm nén. Ngài cứ việc tận
hưởng cơ thể của chúng tôi」
「Chúng tôi sẽ tận lực làm ngài hài lòng!」
Chitose và những người khác nói
như thế với một nụ cười trên môi mình rồi
từ từ tiến đến gần Kazuya.
「Đợi tí đã! Bình tĩnh lại!! Nghe tôi này!」
「Chúng ta hãy để cho bản năng dẫn dắt đi…….rồi sẽ nói chuyện sau….」
Chitose bắt đầu cởi đồ của mình
ra.
Kazuya có thể thấy được rằng là
những người còn lại cũng đã mất hết lý trí, vì thế cất tiếng gọi to những người
lính khác.
「Có ai không! Cứu với!」
「Vô ích thôi, chủ nhân. Chẳng phải là ngài cho họ nghỉ ngơi hai
ngày sao…..」
「!?」
Nghe những lời của Chitose không
khỏi khiến cậu đổ mồ hôi.
Chitose và những người khác không
thể chịu được nữa và bắt đầu leo lên giường chỉ với bộ đồ lót trên người.
「Xin….. ngài hãy tận hưởng cơ thể của chúng tôi」
「Iyaaaaaaaa!」
Ngay khi một bàn tay đặt vào
trong bộ đồ ngủ của mình, Kazuya hét lên ngay như một cô gái.
Ngay sau đó trong
phòng phát ra tiếng hơi thở hổn hển cùng tiếng rên rỉ.
――――――――――――
「……」
Hai ngày trôi qua. Kazuya rời
khỏi phòng với bộ dạng gầy gộc.
Cậu đã bị vắt khô.
Sau cuộc tấn công ban đầu, thì
những nữ binh sĩ khác cũng bắt đầu tham gia.
Nếu không nhờ đặc quyền ‘Tăng
cường thể chất’ và ‘Vô song’ mà Chúa ban, thì chắc chắn cậu đã chết rồi.
Hai ngày trôi qua mà cậu không hề
có chút nhận thức gì về nó cả.
Kazuya đứng từ cánh cửa nhìn vào.
Chitose và những người khác lúc này đang nằm trên giường ngủ ngon đầy vẻ thỏa
mãn với những chất lỏng sền sệt dính đầy trên cơ thể.
「Ha~」
Kazuya nhìn về căn phòng lần nữa
rồi đi tới phòng công tác.
「……」
Cậu thấy các người lính nam đang
đứng xếp đội hình vai kê vai.
「「「「……」」」」
…..Gì thế này?
Những người lính nam chào cùng
lúc rồi rời khỏi phòng công tác.
……Mình không hiểu gì cả.
Kazuya cũng chào đáp lại mà không
hiểu tại sao cả.