Từ từ xuất hiện từ một nơi sâu thẳm, tôi cảm nhận ý thức của mình.
…Chuyện như
thế thường xảy ra vào mỗi buổi sáng tôi thức dậy. Mặc dù ở trên một chiếc giường
xa lạ, tôi đã ngủ một cách đáng ngạc nhiên. Tôi đã ngủ thế nào vậy? Có vẻ như tối
qua tôi đã quá mệt mỏi và chìm vào giấc ngủ ngay sau bữa ăn tối.
Nhớ lại thì
bữa tối hôm qua thật hoang dã…
Khi
Shello-san nói “Tôi sẽ thiết đãi cậu hôm nay” vào tối qua, lúc đấy tôi nghĩ mình
thực sự may mắn biết dường nào khi được tận hưởng bữa tối với món gan lợn rừng.
Có khoai tây và đậu phụ ăn kèm. Không chỉ thế còn có món lợn rừng nướng do
chính tay Shello-san làm.
Và rồi món
gan thì vẫn còn tái và chỉ được thêm một chút gia vị muối vào. Nếu không phải
nó có mùi tanh thì nó sẽ thật sự rất ngon.
Dù thế thì
một món gan lợn rừng hoang dã như thế là quá nhiều so với một người lớn lên ở
thành phố như tôi… Mặc dù hương vị đậm đà, thế nhưng mùi thì quá tanh… Nó không
phải là đến mức không ăn được thế nhưng tôi vẫn tự dối lòng xem như mình đang
ăn nó có gia vị thay vì… Và tôi chợt nghĩ tới liệu gia vị có phải là mặt hàng
xa xỉ của thế giới này.
Cơ mà bữa
ăn không có gia vị vậy thì rau cũng không có nhưng bởi vì tôi đang ăn uống miễn
phí ở nhà người ta, nên không thể nói gì cả. Sau cùng thì, như một người nhỏ tuổi
nhất trong gia đình và chỉ nói một điều duy nhất “Nó thật sự rất ngon” và ăn nó
thôi. Lấp đầy cái dạ dày của tôi!
Và
bữa ăn đầu tiên của tôi ở thế giới khác đã diễn ra như thế. Tôi cảm thấy có
chút lo lắng liệu khẩu vị của mình có khác với họ quá không nhưng rồi tôi cảm
thấy nhẹ nhõm nhiều khi các món khác có mùi giống như ở thế giới của tôi.
Lần
sau có thể tôi sẽ cung cấp cho họ miso. Dù tôi không biết là nó có hợp khẩu vị
của thế giới này hay không.
Tôi
nghĩ rằng mình đã phát triển vấn đề một cách ngoài mong đợi và kết thúc bằng việc
ngủ qua đêm ở thế giới khác, nhưng tôi nên làm gì bây giờ… Tôi có một số ý tưởng
vào ngày hôm qua trước khi ngủ—
Đầu
tiên…
Nếu
tôi vẫn tiếp tục kế hoạch ban đầu, sau khi thu thập đầy đủ thông tin về thế giới
này, tôi sẽ thực hiện kế hoạch bán vé “du hành đến thế giới khác”. Tuy nhiên, xem
tình hình của quốc gia này, thật sự thì……… Tôi nhận ra điều đó là không thể.
Nếu
khách hàng của tôi bị xem là người di cư phi pháp, họ có thể bị quân đội bắt.
Và tôi không trông mong là mình dẫn người sang thế giới khác để rồi họ bị bắt.
Thứ
hai.
Vấn
đề này liên quan đến cây dao găm.
Với
chất lượng như thế của nó, nếu tôi đưa nó vào hội đấu giá ở Nhật Bản, tôi đảm bảo
là mình sẽ có được bất cứ thứ gì mà trước đây mà mình chưa từng có. Nhưng tôi
không nghĩ là sẽ có được nó một cách dễ dàng ở thế giới này (kể từ khi cô nói
đó là món quà do nhà vua ban tặng), nhưng nếu tôi trao đổi nó với họ thì tôi lại
không có vật dụng thích hợp.
Con
dao găm là một báu vật hiếm thấy, tôi đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy nó và
khao khát được có nó… (Sau đó tôi đã xin cô cho xem nó suốt một giờ ngày hôm
qua).
Thứ
ba.
Nếu
tôi đưa các vật dụng này về Nhật Bản và đấu giá chúng trên mạng sẽ rất có lợi
nhuận. Tương tự thế, tôi cũng có thể mang thứ gì đó từ Nhật Bản đến đây, điều
đó sẽ khiến tôi có được nhiều lợi nhuận hơn. Chẳng hạn như việc thiếu gia vị tối
qua cũng đủ để thấy có rất nhiều thứ có thể bán ở đây.
Với
lại, nghe Shello-san nói thì tiền tệ của thế giới này là những đồng xu, đồng bạc,
đồng vàng. Là đồng vàng đấy. Nếu tôi mang chúng về, tôi có thể đổi ra được tiền
mặt! Giá vàng hiện tại là 4000 yên/1g.
Thành
thật mà nói thì tôi cảm thấy là khá ngu ngốc khi tìm kiếm báu vật ở chợ trời
nhưng nó là nơi tôi khởi nguồn như thế này.
Thứ
tư.
Khi
đã tạo được căn cơ từ điều thứ ba, để có thể càng tạo ra nhiều lợi nhuận hơn,
giàu có hơn, tôi có thể mua nhiều thứ và mở cửa hàng và lớn hơn nữa là công ty
và trở thành tổng giám đốc! Những điều đó hoàn toàn có thể.
Mặc
dù thực tế tôi không muốn làm việc chút nào…… mỗi lần làm là tôi lại cảm thấy
mình thất bại.
Hoặc
tôi có thể mở cửa hàng bán những thứ mình yêu thích? Điều đó có vẻ tuyệt. Tôi sẽ
trở thành người kinh doanh trên thế giới này nếu tôi không quan tấm đến lợi nhuận.
De-yufu (TL: Đã kiểm tra Jap mới dịch được thế này)
Thứ
năm.
Như
mong đợi thì tôi muốn có một cô bạn gái ở thế giới này. Nghĩ thế trong lòng ngực
của tôi có chút nóng lên…
Bởi
vì đây là thế giới khác, những nhận định của họ có thể khác nên một tên NEET
như tôi có thể như bao người khác ở đây. Ví dụ, nếu những người phụ nữ thấy cô
đơn và bằng một chút dụ dỗ nhẹ nhàng, tôi dám chắc sẽ đổ ngay lập tức! Thật
đáng buồn mà, sinh ra tới giờ chưa bao giờ biết mùi gái!
Vấn
đề có vẻ hơi lệch hướng tí nhưng nó tương đối quan trọng.
Thứ
sáu.
Phước
lành là gì? Tôi cảm thấy khá tò mò về nó.
Tôi
sẽ có chức nghiệp gì? Tôi thực sự háo hức bởi vì thực tế tôi là môt tên NEET!
“Mình
có nên không? Mình nhất định sẽ cố gắng được ban phước ở thế giới khác!”
[Ayase]
“Nn?
Cậu vừa nói gì thế, Jirou?”[Shello]
Uwaa~,
tôi đã vô tình nói những lời nó ra.
◇◆◆◆◇
Liệu tôi có nên hỏi thăm Shello-san như
một người mất trí nhớ? Có rất nhiều việc tôi muốn hỏi cô ấy nhưng sẽ rất kì lạ
khi một người mất trí nhớ đột nhiên tích cực hỏi về mọi thứ như thế.
Tôi nhớ là mình đã từng nói ”Tôi nhớ
mang máng là hình như trước đây mình có làm việc gì liên quan đến buôn bán thì
phải? Hoặc có lẽ vậy.”
Nói một cách nhập nhằng thì sau khi nhận
được phước lành từ nhà thờ, dựa vào chức nghiệp tôi được ban mà tôi được nhận vào
Công Hội tương ứng.
Tôi đánh giá Shello-san là một người tốt.
Ông ấy đã từng nói, nếu ông gặp một người khó khăn, đó là do sự chỉ dẫn của Le
Baraka nên ông sẽ làm theo lời chỉ dẫn ấy. Có thể xem đó là quan điểm tôn giáo
của họ, cũng có thể xem Shello-san là một người đặc biệt tốt bụng. Lần đầu tiên
thấy ông ấy, trông ông chẳng khác gì một tên cướp trung niên cả, nhưng tôi đã
nhầm. Đúng là không nên đánh giá một con người qua vẻ bề ngoài.
Và đó là lí do tại sao, ba chúng tôi; Shello-san,
Rebecca-san và tôi đang tiến đến thành phố Erishe. Chúng tôi chất thịt heo rừng
lên con ngựa thồ còn mình thì đi bộ. Có một con đường trước làng dẫn đến thành
phố và chúng tôi mất khoảng hai tiếng để đi từ nhà Shello-san đến đó.
Erishe được bao quanh bởi các bức tường thành cao
2m (nếu muốn leo qua đó thì thật sự không dễ chút nào). Đứng ở đây có thể thấy
được những ngôi nhà được xây bằng gạch với mái ngói màu đỏ rất đẹp. Ở cửa ra vào có lính canh và được mở suốt, mọi người thì có thể tùy ý ra
vào theo ý mình.
Nó lỏng lẻo hơn những gì mà tôi đã tưởng
tượng.
◇◆◆◆◇
Thật là một thành thị sôi động.
Đúng hơn thế giới này cho tôi cảm giác
như mình đang ở Ý hay một quốc gia nào tương tự như thế. Nhưng khi tôi đến nhìn
thành phố gần hơn, tôi có thể thấy một ngươi đàn ông trong chiếc áo choàng giống
như pháp sư, một cô gái người thú với đôi tai và cái đuôi như con mèo, một người
trong bộ giáp sắt với cây thương trên vai, và cả một người lùn, có rất nhiều loại
người. Một lần nữa tôi bắt đầu nhận ra đây thật như thế giới mình mong đợi. Xét
về số lượng, con người chiếm tỉ lệ cao ở đây. Dù thế vẫn còn có sinh vật và tộc người
chưa tiến hóa không phải là con người chiếm một số lượng khá cao.
Trước khi đến nhà thờ, chúng tôi sẽ bán
thịt và da con lợn rừng. Shello-san vác miếng thịt trên vai với bộ đồ lòng con
lợn rừng và bước vào một ngôi nhà như một cửa hàng rồi để tôi và Rebecca-san
bên ngoài. Tôi lo lắng hỏi Rebecca-san.
“Đống thịt và phần đồ lòng đó được
nhiêu tiền nhỉ?”
“Nn~ tôi nghĩ nhiều nhất thì chúng ta sẽ
có được 3 đồng bạc. Nhiêu đó là đủ cho chúng ta sống được trong nửa tháng. Hiện
tại thì số lượng thợ săn đang giảm nên tôi nghĩ giá sẽ cao một chút.”[Rebecca]
……………………… 3 đồng bạc bằng lượng thực phẩm
dùng trong nửa tháng, vậy 1 đồng bạc = 10000 yên? Không, mình không thể so sánh
nó với tiền tệ Nhật Bản được…..
“Vậy 10 đồng bạc = 1 đồng vàng? Và 10 đồng
xu = 1 đồng bạc?” [Ayase]
“Với đồng vàng thì đúng vậy nhưng đồng
xu thì có khác một tí. 1 đồng bạc = 10 đồng xu trắng, và 1 đồng xu trắng = 10 đồng
xu vàng.” [Rebecca]
Trong khi giải thích, cô lấy ra đồng xu
trắng và đồng xu vàng. Đồng xu trắng thì giống như đồng 500 yên, còn đồng xu
vàng như đồng 1 yên vậy.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm ra chút. Nhung vẫn
còn rất nhiều điều tôi chưa biết. Cảm thấy là không tốt nhưng tôi vẫn phải hỏi
Rebecca-san.
“Nghĩ lại thì, tôi không biết đơn vị tiền
tệ ở đây. Vậy thì nếu 1 đồng bạc, 4 đồng xu trắng và 7 đồng xu vàng, sẽ bằng
147 El phải ko?”[Ayase]
"Ồ, Jirou-kun giỏi tính toán thật?
Có vẻ chức nghiệp của cậu là thương nhân? Bởi vì chúng tôi không biết tính toán
sao cả". [Rebecca]
"Ể? Vậy mọi người tính toán sao?
"[Ayase]
"Giống như vậy thôi. 1 đồng bạc, 4
đồng xu trắng và 7 đồng xu vàng. Chẳng phải đếm là được rồi sao?" [Rebecca]
Tính toán khó khăn đến thế sao? Đồng tiền
ở đây được gọi là [El]. Vì vậy, nếu 1 đồng bạc = 100 El, nói như thế với các em
mẫu giáo chẳng lẽ chúng sẽ không hiểu?
Hay tôi nên phải nói là số học ở đây
không phát triển? Những người dân ở thế giới này ổn chứ? Cứ thế này thì thật dễ
bị lừa!
"Thế làm sao Rebecca-san biết tính
toán vậy?"[Ayase]
"Đó là khi còn ở trong nhóm lính
đánh thuê, tôi phải tính toán phần thưởng cho các thành viên. Tôi chỉ có thể
làm một số việc đơn giản nhưng tôi rất giỏi trong việc tính toán tiền bạc, cậu
biết đấy? "[Rebecca]
Vâng, tôi biết mà.
Tôi chỉ học hết trung học rồi nghỉ nên
cũng không giỏi tính toán lắm. Hơn nữa, trong ba thứ quan trọng [Đọc, Viết,
Tính Toán] thì đọc và viết hoàn toàn ngoài tầm với đối với một kẻ đến từ một thế
giới khác như tôi!
Sau đó Shello-san trở về từ cửa hàng với
3 đồng bạc trong tay. Họ muốn đi mua nhu yếu phẩm cần thiết với số tiền này
nhưng trước đó họ sẽ mang tôi đến nhà thờ.
"Chúng ta hãy đến nhà thờ nhận phước
lành nào!" [Shello]
Thật tầm thường mà.