Dù đã thu thập được những thông tin quan trọng,
nhưng cậu còn cách một khoảng rất xa để tìm ra được giải pháp cho vấn đề. Cần có một
kế hoạch cụ thể để giải cứu Clara và Colette.
Với tình trạng hiện giờ,
Kazuki nghĩ là hai người họ nên rời khỏi lãnh thổ nhà Stokes và đến cư trú tại
làng Brosch, nơi mà nhà Liner của nhân vật chính sinh
sống.
Có khả năng là Colette và
Liner sẽ gặp nhau cho dù Clara vẫn còn sống. Với một người đã từng chơi nó, cậu
biết rằng để họ sống ở làng Brosch là lựa chọn duy nhất và từ những nhận xét về Liner ở trong game cậu
biết rằng mọi đứa trẻ trong làng đều quen biết lẫn nhau. Nhưng vấn đề là liệu
Colette và Liner có thể hiện mối quan hệ thân thiết như trong game.
Clara vẫn còn sống thì rất khó
để xảy ra tình huống Colette sống cùng gia đình Liner.
Mà có nghĩ nhiều
như thế nào thì nơi của Colette là sống cùng những người bạn của
mình.
Cậu than lên ‘Umumu….’ đầy vẻ chán nản. Và một người xuất hiện khi
cậu đạt đến giới hạn của mình, không ai khác là Norman.
「Xin thứ lỗi」
Kazuki đã nhìn thấy Norman
đang cúi đầu xuống y hệt cách đây vài giờ – ‘một người quản gia vô cùng khuôn
phép và không làm việc vô ích’. Nếu có gì khác trước thì là ông đang nắm chặt
hai tay mình lại với nhau.
「Harold-sama, ngài cảm thấy thế nào……….」
「Tôi phải nói điều đó đến bao nhiêu lần nữa, tôi
không sao cả. Và có chuyện gì sao?」
「Đây là bản đồ vùng lãnh thổ nhà Stokes và các khu
vực xung quanh. Bao gồm cả thông tin cư trú」
(Norman-san, làm việc thật
hiệu quả!)
Cố kiềm nén tiếng hét vui
sướng có thể làm phá hủy hình tượng của mình. Ngay khi cậu muốn nói thứ gì thì
những lời ấy tự động chuyển sang thứ thật đáng lo ngại「Hou, có hơi hăng hái quá nhỉ」, nó không giống một lời khen cho lắm.
Chỉ trong vài giờ mà Norman đã
thu thập được một lượng thông tin nhiều như thế. Cậu quyết định bỏ qua việc hỏi
ông ấy về những gì ông ấy đã được chỉ định làm trong cốt truyện.
「Làm tốt lắm. Ông định cứu ả người hầu đó như thế
nào?」
「……..Thật khó để tôi nói ra điều này, nhưng cách duy nhất tôi nghĩ là để cô ấy
sinh sống bên ngoài phạm vi lãnh thổ nhà Stokes」
Đây là một cuộc đánh cược rất
lớn với Norman. Đưa người khác ra khỏi lãnh thổ đồng nghĩa với việc giảm nguồn
nhân lực và thuế thu từ họ. Ngay từ lúc bắt đầu thì Harold đã không có ý định
giết cô ấy vì thế không quan tâm tới nó lắm. Nhưng Norman khó mà nghĩ là Harold lại có ý tưởng
như thế.
Ông nghĩ Harold sẽ cảm thấy
không vui khi nguồn nhân lực và thuế thu của mình cho quý tộc khác. Đấy là niềm
kiêu hãnh của một quý tộc.
「Vậy sao. Thế dự định sẽ ở thị trấn nào?」
「O-Ở đây thưa ngài……….」
Tuy Harold trả lời như chưa hề
có chuyện gì xảy ra, nhưng Norman vẫn rất cảnh giác. Lúc này Harold đang xem
các tài liệu và nghe ông ấy báo cáo với vẻ rất nghiêm túc.
Nhưng thật sự thì cậu đang rất
phấn khích với lời đề nghị của Normal, cậu đang suy nghĩ giải pháp thì hướng
giải quyết vấn đề xuất hiện.
「Vần đề cần lưu ý là lượng người di cư tập hợp bên
ngoài lãnh địa là rất nhiều. Với lại liệu qua lại giữa các lãnh thổ dễ dàng
không?」
「Theo tôi biết thì không có quy định nào cả. Tuy
nhiên nếu đưa cô ta đến vùng đất hoang vu mà không ai biết thì rất khó khăn cho
cuộc sống cô ấy. Tôi nghĩ là cần một số lượng vật dụng nhỏ……….」
Nếu là thế thì cần một chiếc
xe ngựa nhỏ với chút ít vật dụng. Tuy nhiên chiếc xe ngựa này là của nhà
Strokes. Và đối với một chiếc xe ngựa của quý tộc hay thương nhân, giấy phép là
điều không thể thiếu
「Với số hàng hóa này và thêm cả đứa con gái của cô
ấy thì cần thêm bộ phận giảm xốc nữa. Sau đó cần thêm cả giấy phép thông hành………….
Chết tiệt, một đống vấn đề nhức cả đầu」
Trái ngược với những lời nói
của mình, cặp mắt của cậu không hề rời khỏi đống tài liệu. Và Norman rất ngạc
nhiên là Harold quan tâm gia đình Clara đến thế. Ông đã cứ nghĩ Harold chẳng
khác gì cha mẹ của mình.
(Có thể………..Không, chắc chắn
là thế. Harold-sama, ở độ tuổi của cậu ấy, đã biết nghĩ tới người dân của mình)
Tuy cậu không hề nói là sẽ giải cứu cô ấy vì mục
đích cá nhân gì của mình? Nhưng nếu tiếp tục nghĩ mọi thứ sẽ rõ.
Cậu không hề khoe khoang về
việc sử dụng cô cho việc kiểm tra ma thuật mới của mình, che giấu cho một người
đáng lẽ phải chịu chết được an toàn trong suốt thời gian qua.
Chấp nhận việc mất đi nguồn
nhân lực và thuế thu, chẳng lẽ cậu ấy thật sự muốn cứu cô mà không cần hồi báo.
Nghĩ đến tương lai Clara chạy
đến vùng đất mà nhà Stokes không vươn đến, chắc chắn sẽ an toàn cho cô ấy.
Trong trường hợp như thế mà từ chối thì đúng là ngu ngốc.
Ngay từ đầu, Kazuki đã có ý
định cứu cô ấy. Nếu không thì sẽ chẳng tự nhiên yêu cầu ông giúp đỡ trong vấn
đề thế này.
Một cảm xúc mãnh liệt trào
dâng trong tim Norman. Và đồng thời cảm thấy xấu hổ
khi nghi ngờ Harold. Ông không nên nghi ngờ một cậu
bé đã cố hết sức tìm cách giải cứu người hầu của mình một
cách nghiêm túc như thế.
Nếu cậu ấy nghiêm túc thì chắc
chắn cậu ấy sẽ nghiêm túc. Nghĩ đến thế, giọng điệu ông
cũng trở nên nhiệt tình hơn.
「Thị trấn này, chuẩn bị bước
sang mùa mới, do lễ hội thu hoạch, họ yêu cầu giúp đỡ………」
「So với lãnh thổ chúng ta với mức phí sinh hoạt rất cao, không hề tạo môi
trường cho họ có cuộc sống ổn định……..」
Dựa trên quan điểm của mình, Harold cẩn thận chỉ ra các vấn đề trên đống tài
liệu. Tầm nhìn và kiến thức này không phải là của một đứa
bé 10 tuổi có được. Bên trong thân xác cậu bé ấy
là một sinh viên đại học và đó không phải gì bí ẩn lắm, nhưng Norman không biết thế, ông nghĩ rằng cậu là một thiên tài.
Nói một cách thẳng thắn thì
Norman không có tình cảm gì với nhà Stokes cả. Người đứng đầu nhà Stokes hiện nay và vợ của mình là những người theo chủ
nghĩa huyết thống thuần khiết, những
người luôn tự coi mình là những người được chọn. Họ khinh thường bất cứ ai
không có dòng máu quý tộc trong người và mặc kệ sự sống chết của người dân
trong lãnh thổ mình.
Nhưng đứa con của hai người
thì lại khác. Không có thái độ vô tư lự,
biết được các giá trị đạo đức quan trọng của một con người, suy nghĩ như một
người trưởng thành.
Cậu bé này sẽ là ánh sáng hi
vọng cho sự thay đổi lớn của nhà Stokes. Harold đang tỏa sáng lung linh khi cậu làm những việc ngoài mong đợi như
thế.
「– Đó là tất cả」
Cuối cùng sau hơn hai giờ đồng
hồ thảo luận thì cuộc nói chuyện cũng kết thúc. Từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy
trên bầu trời nhuộm một màu đỏ đậm.
Thông qua cuộc nói chuyện với Norman, Kazuki cũng biết được vài chi tiết
hơn mà mình không hề biết trước đó. Và như thế cuộc di cư của hai mẹ con hầu gái đến
làng Brosch hầu như đã được quyết định.
Họ bắt đầu do dự về ngày quyết
định bắt đầu kế hoạch. Dù đã từng chơi nó trước đây nhưng cậu không hề biết là từ cái ngày cậu xin cha để cô
ấy cho việc thử ma thuật mới của mình cho tới ngày cậu giết cô ta là đã qua bao
nhiêu ngày nữa.
Và rồi cậu cũng quyết định nhanh thì tối nay, còn lâu thì
hai ngày nữa mọi việc sẽ kết thúc.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì việc này sẽ
không ảnh hưởng gì tới cốt truyện ban đầu cả, nhưng để đảm bảo an toàn thì
kế hoạch sẽ được thực hiện trong ba ngày tính luôn cả hôm nay. Đây cũng là để tránh trường
hợp cha mẹ cậu nghi ngờ nếu cậu quá nóng vội. Và dĩ nhiên cũng là quá phi
thực tế khi thực hiện nó ngay hôm nay. Thế thì kế hoạch sẽ được chuyển sang ngày mai hoặc
ngày mốt.
「Norman」
「Vâng」
「Chúng ta sẽ tiến hành kế hoạch vào tối mai. Tôi sẽ lo phần giấy thông hành. Cho đến lúc đó thì ông hãy
chuẩn bị hoàn tất đi」
「Tôi hiểu rồi」
Mặc dù rất lo lắng nhưng Kazuki
vẫn chọn hành động vào ngày kia. Và tối
ngày mai sẽ là lúc kế hoạch diễn ra, lúc đó cậu sẽ giả vờ giết cô ta. Kế hoạch sẽ thật hoàn hảo nếu
cậu để tình huống xảy ra bám sát cốt truyện ban đầu hết mức có thể.
Sau khi Norman rời đi, căn
phòng chỉ còn lại một mình cậu đứng đấy với ánh chiều tà, cậu bắt đầu tập các hành động
và các đoạn hội thoại suốt từ bây giờ cho tới tối mai.
Cậu đang tham gia một trận đấu
sinh tử, mà không được phép có bất cứ sai lầm nào bởi vì cậu
đang phải chịu trách nhiệm cho sự sống của một người. Với như
thế, không thể nào mà cậu không cảm thấy lo lắng.
Để giải tỏa sự lo lắng này, Kazuki
đã tập đi tập lại vai diễn nhiều lần. Cậu đã tập nó suốt mãi cho đến giờ ăn
tối, lúc đấy cậu mới trở về với thực tại.
Cậu không biết liệu có hiệu
quả hay không.
Vì thế ngay khi bắt đầu bữa
tối, cậu lừa dối cha mình bằng một lời nói dối hoàn hảo.
「Cha ơi, con có việc muốn xin cha.」
「Gì vậy, Harold?」
「Gần đây, có một tiệm thợ rèn được mở ở Leitz, ở đấy
có những thanh kiếm rất tuyệt vời và con muốn thử chúng」
「Vậy thì cha sẽ kêu bọn người hầu lựa một thanh cho
con」
「Thế thì lâu quá. Con muốn có nó ngay bây giờ」
「Con tôi thật hào hiệp, sau này nó sẽ trở thành một
quý tộc tráng lệ như anh vậy, anh yêu」
Mẹ cậu ấy lúc này đang cười – Hô hô.
Kazuki không biết tại sao mình
lại trở nên hào hiệp chỉ vì muốn thanh kiếm đó, nhưng thế thì chẳng khác gì lửa
mà được đổ thêm dầu, cậu quyết định tận dụng cơ hội ngay lập tức.
「Mẹ cũng nói thế, được không cha? Nếu có giấy phép
thông hành, chúng ta có thể kêu ai đó mua chúng cho con ngay」
「Dường như Harold thật sự rất muốn nó? Anh yêu, sẽ
không có gì cả nếu anh chỉ viết vài dòng như thế」
「Được rồi. Vậy buổi sáng ngày mai, cha sẽ viết giấy
phép thông hành cho con」
「Cám ơn cha!」
Nếu có ai đó nhìn vào bàn ăn
tràn đầy tiếng cười, ắt hẳn họ sẽ nghĩ đây là một gia đình thân thiết và hạnh
phúc. Nhưng với những người hầu xung quanh mình thì lại không có vẻ ấm áp như thế.
Mọi người đều biết, họ chỉ xem
những người hầu của mình như những tảng đá ven đường. Giống như những người hầu
có ở đó hay không thì cũng như nhau. Trên hết là họ không hề chú ý tới sự hiện
diện người hầu của mình. Mặc dù là những người hầu của gia đình nhưng họ lại
không cảm thấy gì quý mến với người chủ cả.
Sự hài hòa ảm đạm này hình
thành từ cuộc nói chuyện của người chủ gia tộc hiện nay và vợ của mình mãi cho tới đêm khuya.
Nhưng không ai biết rằng khung
cảnh này hoàn toàn không phải vậy.
Ngoại trừ Kazuki và Norman.