Ngày hôm sau, xảy ra một biến cố lớn, chính là hai
người lính canh.
Hai người lính này biết quá rõ hành động của Kazuki
vào ngày hôm trước.
Để kế hoạch diễn ra thành công và cứu được Clara
thì kế hoạch càng ít người biết càng tốt. Ngay hôm đó, cậu đã tìm Normal xác
nhận liệu hai người lính này có đáng tin cậy cho việc này không.
Câu trả lời đáp lại của Normal là có. Đối với
Kazuki thì đó là một điều may mắn nhưng thật khó để mà mở miệng ra với họ.
Harold đến đánh thức họ sớm, và khi họ bước vào căn
phòng của cậu với đầy sự lo lắng suy nghĩ mình bị gọi cho việc gì, tất cả họ
đều bất ngờ nhận được một kế hoạch giải cứu cô người hầu.
Nếu họ thực sự không bắt kịp được với tình huống
thì kế hoạch sẽ bị người thứ ba phát hiện và thất bại, lúc đó rất có thể họ sẽ
bị nguy hiểm đến tính mạng.
Sau đó, một trong hai người lính canh hoàn thành
hết mệnh lệnh này tới mệnh lệnh khác với nụ cười – hii hii.
Cùng lúc đó một người khác được yêu cầu đi xung
quanh thị trấn. Người đánh xe ngựa cũng chính là người nhẹ nhàng nhất, sẽ không
làm gì cho đến khi đêm xuống.
「Ha-Harold-sama, tôi đã
mua các hàng hóa và trở về rồi đây」
「Đặt chúng vào hầm ngục và
không để bị phát hiện. Sau khi xong việc thì hãy cỡi ngựa xác nhận lộ trình」
「Nhưng tôi đã không đem
con ngựa đi theo cùng……..」
「Ngươi cứ việc lấy một con
ngựa trong dịnh thự. Tuy nhiên để tránh bị nghi ngờ, phải trở về trước khi trời
tối」
Xác nhận người lính yên ổn. Kazuki tiếp tục tập
luyện ma thuật của mình.
Ma thuật mà cậu đang tập là một loại ma thuật cấp
thấp『Ngọn Lửa Bùng Cháy』, nó thay đổi ngay tức khắc – thành một cột lửa
(Hibashira). Và đó cũng chính là ma thuật cậu dùng để giết Clara trong cốt
truyện ban đầu.
Họ thật sự không biết nó là thứ gì, nhưng một số
người chơi đã từng xem cảnh này sẽ nói「Chắc chắn đây là Ngọn Lửa Bùng Cháy」và do nó đã được sử dụng
rộng rãi nên cậu quyết định sử dụng nó.
Tuy với sức mạnh yếu ớt và không giúp ích được gì
nhưng cậu không quan trọng vấn đề đó lắm.
Lúc đầu cậu thật sự cảm thấy bối rối liệu mình có
làm ra ma thuật không. Cậu đã thử niệm chú. Điều đáng ngạc nhiên là cậu đã
thành công ngoài mong đợi trong lần thử đầu tiên của mình, tuy nhiên khi cậu
nhìn nó rõ ràng thì ngọn lửa đó chỉ cao khoảng chừng 40 cm và bề rộng thì chỉ
khoảng như một cái chai.
Ở cốt truyện ban đầu, ngọn lửa đó có chiều cao và
bề rộng dễ dàng bao phủ lấy một người phụ nữ trưởng thành, thậm chí là trong
tình huống chiến đấu nó hoàn toàn có thể cao hơn 2 – 3 m.
Nếu cơ thể này thực sự của Harold Stokes thế thì
với Kazuki cũng có thể làm được.
Cậu không hề có dự định là sẽ đốt chết Clara, vì
thế cậu biết là không cần thiết phải tốn nhiều hỏa năng như vậy. Mặc dù đây là
đang trong hành động thực tế thì cậu cũng không định sẽ sử dụng ma thuật mình
một cách bừa bãi. Nên một khoảng thời gian trước đây cậu đã tập luyện ma thuật
này và để lại các vết cháy xém trên mặt đất, thân cây.
Tuy ở đây rất ít người qua lại, nhưng để an toàn
cậu vẫn lựa chọn một khu vực cây cối mọc um tùm. Cậu tập luyện một cách thật
cẩn thận và tránh làm cho nó bị bốc cháy.
「Phù……..Đến mức này thế là
đủ rồi」
Không có gì thay đổi trong giọng điệu ngạo mạn của
cậu dù là cậu đang tự nói với mình. Có vẻ như đây chính là bản chất của con
người Harold ở cốt truyện ban đầu. Không nhắc tới vấn đề đó nữa, cậu ngụy trang
khu vực như thể nó là hậu quả của một đám cháy. Sau đó cậu tạo ra một ngọn lửa ngụy
trang cho cái xác như bị chết cháy.
Thành thật mà nói thì cậu có chút lo sợ. Nói đúng
hơn thì cậu thật sự rất là sợ.
Kể từ khi cậu quyết định làm thế này cho dù người
đó có chết thật hay chưa thì không cách nào tâm trí của cậu có thể giữ bình tĩnh
được.
Sau tất cả thì họ chỉ là những nhân vật trong trò
chơi – Cậu đã từng nghĩ thế, nhưng sau khi tiếp xúc với họ và trải nghiệm những
cảm xúc đó, cậu nhận ra họ chẳng khác gì con người thật cả. Cậu đã không thể
xem họ như những biểu tượng trên máy tính được nữa rồi. Và cho dù cậu có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa,「Với như thế, sẽ ổn cả
thôi」- cũng khó có thể để cậu ổn định được tâm trí mình.
Nhưng đồng thời đó cũng là một may mắn của cậu.
Khi lần đầu nhận ra mình đang trong một trò chơi
hay đang trải nghiệm những tình huống mà cậu chưa từng trải qua với thân xác
của một nhân vật trong trò chơi.
Thật khó mà có thể giữ bình tĩnh được với thế mà.
Tuy nhiên, hiện tại, với mối nguy cơ đe dọa tính
mạng mình đang đến gần và cậu đang làm mọi thứ để tránh nó, vì thế cậu không có
nhiều thời gian mà quan tâm đến những thứ khác.
Kế hoạch sẽ ổn chứ? Liệu có lỗ hổng nào tồn tại mà
mình không biết? Có thứ gì mà mình cần làm nữa không? – Kazuki không ngừng suy
nghĩ về kế hoạch của mình và đắm chìm trong nó mãi cho đến khi mặt trời lặn.
Và sau đó, ánh trăng tròn mà cậu mong đợi đã đến.
Bây giờ Kazuki đang đi đến khu rừng, theo sau là
những người lính của cậu.
Lúc này người hầu gái đang mặc trang phục như những
người dân thông thường trong thị trấn mà không phải là trang phục hầu gái như
thường ngày. Khoảng thời gian trước, Kazuki đã lệnh cho người lính đi mua những
quần áo đó về và bắt cô phải mặc nó.
「Umm……..」
「Giữ im lặng」
Cậu cắt ngang lời Clara với vẻ khó chịu. Ở tình
huống như thế này, Kazuki thật sự cảm thấy rất lo lắng.
Trong khoảng một lúc, sự im lặng đầy căng thẳng vẫn
tiếp diễn. Và rồi một người lính – đã phá vỡ sự tĩnh lặng khi nghe thấy tiếng
ngựa từ phương xa truyền tới.
「…….Cuối cùng!」
Sau tận bên trong khu rừng nhìn thẳng ra thị trấn, xuất
hiện một người lính và một cô bé trên chiếc xe hai con ngựa chạy.
Khi họ gặp nhau, Clara và cô bé đó đồng thời lên
tiếng.
「Mẹ!」
「Colette!」
Cô bé bước xuống từ phía con ngựa và Clara liền ôm
chặt lấy cô bé. Trong khi đứng nhìn cảnh tượng đó thì Kazuki nhận được báo cáo
từ người lính.
「Xin lỗi vì đến trễ,
Harold-sama. Tôi đã tốn một khoảng thời gian để điều khiển những con ngựa này
xuyên qua khu rừng………」
「Chuyện đó không quan
trọng, quan trọng là trong lúc ngươi mang theo cô bé này có bị ai thấy không?」
「Không, thưa ngài. Tuy
nhiên việc Clara bị giết cũng bắt đầu được lan truyền rồi」
「Tsk」
Cậu vô tình tặc lưỡi. Giờ thì chuyện đó cũng được
nhắc đến rồi nhưng cậu không nghĩ là nó lại tiến xa như vậy.
Đúng như mong đợi, cậu vẫn không thể giữ nổi bình
tĩnh.
Nhưng bây giờ cậu không có thời gian lo cho chuyện
đó. Có hối tiếc cũng chẳng được gì và cậu phản ứng lại ngay.
Để hai người ôm nhau với những giọt nước mắt trong
mắt mình, cậu lên tiếng cắt ngang bằng một giọng điệu ra lệnh.
「Hiện tại, tôi sẽ cho hai
người lựa chọn」
Trước hai khuôn mặt đang ngước nhìn mình. Cậu giơ
ngón tay trỏ của mình lên và nói.
「Một là chết ở đây」
Trước lời nói của Kazuki, Colette lắp bắp muốn nói
lại gì đó. Trái ngược với đứa con gái của mình, Clara đang nhìn thẳng vào mắt
của Kazuki. Sau đó cậu giơ tiếp ngon tay thứ hai.
「Hai là rời khỏi mảnh đất
này và bắt đầu một cuộc sống mới bên ngoài lãnh thổ nhà Stokes」
「Ể?」
Với lời đề nghị như thế, Clara mở tròn mắt của mình.
Bên ngoài lãnh thổ nhà Stokes hay nói cách khác là lãnh địa của quý tộc khác,
lúc ấy nhà Stokes không thể can thiệp vào cuộc sống của họ nữa.
Đây là sự tha thứ.
「Nếu các người lựa chọn
lời đề nghị thứ hai thì các người sẽ được xem như là đã chết. Không được phép
trở lại đây và phải cắt đứt hết các mối liên hệ hiện tại」
「………Ngài sẽ tha thứ cho
chúng tôi?」
Clara lẩm bẩm như thể không tin nổi những gì mình
vừa nghe thấy.
「Ngươi nói sao?」
Theo cách kiêu căng của cậu, Harold đã hỏi lại câu
đó. Đối với Kazuki, điều mà cậu muốn nói -「Cô nói sao? 」- và giả vờ im lặng với một nụ cười.
Trước hết, nguyên nhân của vụ việc này là do Harold
tình cờ vấp trúng Clara đang tưới nước trong vườn hoa và khiến cậu ngã xuống
đất. Đó là một sự cố hết sức ngu ngốc trong trò chơi. Không thể nào không chút
thương xót đi giết một người chỉ vì một điều như vậy.
Vì lí do này mà sự oán giận Colette dành cho Harold
trong cốt truyện ban đầu là rất cao.
Tuy nhiên, Kazuki không hề nghĩ về nó hay cáu giận
gì cả, bởi cậu ý thức được vụ việc.
「Chọn nhanh lên nào. Ta
cũng rất tiện và sẵn lòng khi giết các người ngay ở đây」
「………Tôi vô cùng xin lỗi. Nhưng
tôi muốn tiếp tục sống với con mình」
(Đúng vậy~)
Nếu cô ta nói thứ gì đó như -「Làm ơn hãy giết tôi」- tất cả những việc mà
cậu làm sẽ trở nên vô nghĩa.
Trên hết là Kazuki không muốn giết người.
「Phù~, chán quá đi mà. Nhận
lấy và đi đi」
Kazuki lấy ra một cái túi đay từ trong áo của mình
và ném về phía họ. Mở cái túi ra và nhìn vào bên trong không khỏi khiến Clara
chợt rùng mình lần nữa.
「Đ-Đây là……..?」
「Tiền an ủi đấy. Đừng có
nói là cô không biết nó có nghĩa là gì」
「–Cám ơn ngài rất nhiều」
Clara đặt hai tay xuống đất với giọng nói run rẩy
và bày tỏ lòng biết ơn. Số tiền này chính là số tiền mà cha đã cấp cho cậu, khi
Harold nói với cha là muốn có một thanh kiếm và vì vậy rất khó khăn để Kazuki
chấp nhận lòng biết ơn một cách chân thành như vậy.
「Ta cho cô thứ này」
Như để che giấu sự ngượng ngùng của mình, Kazuki
giao một thứ cho Colette. Sợi dây chuyền đó có biểu tượng hiệp sĩ của Nhà Vua –
một thanh kiếm sắc bén có hình đôi cánh và được đính một viên đá phát sáng - như
một món đồ trang sức vậy. Đó là chiếc vòng cổ cậu đã tìm kiếm rất kỹ phòng của
Harold mới thấy「Đừng bao giờ cởi nó ra, hãy đeo chúng trên cổ cô. Đây
là điều kiện để cho phép các ngươi chạy trốn đấy. Hiểu rồi chứ?」
「Va-Vâng」
Mặc dù cô rất sợ hãi nhưng cũng gật đầu chấp nhận.
「……….Nhưng nếu có một
chàng trai nào đó trạc tuổi cô và có chút kĩ năng xuất hiện, hãy đưa nó cho cậu
ta. Đổi lại cậu ta phải hứa bảo vệ cô như một hiệp sĩ」
「Ơ……?」
Colette bắt đầu hoang mang từ những mệnh lệnh của
Harold. Cậu muốn giải thích nó đơn giản hơn nhưng bản thân cậu lại không cho
phép điều đó xảy ra.
Liền ngay đó, một sự trợ giúp kịp thời đến từ bên
cạnh cậu.
「Harold-sama muốn nói là
cô hãy giao nó cho người có thể bảo vệ cô」
Nói hay lắm – Suy nghĩ thế, Kazuki nắm chặt tay nhẹ
nhàng và làm một tư thế chiến thắng.
Colette hiểu rõ ý nghĩa của nó, gật đầu liên tục
hai lần.
「V-vâng」
「Vậy thì đi đi. Thật là
khó chịu khi vướng vào đống rắc rối của hai người」
Quay đi chỗ khác, Kazuki đã ra lệnh cho hai binh
lính. Theo sắp xếp thì Clara và Colette ở trong xe ngựa và trốn khỏi đây đến
vùng lân cận. Không còn lựa chọn nào khác hơn là giao việc này cho hai người
lính và người đánh xe.
「Harold-sama. Thực sự cảm
ơn ngài rất nhiều」
Trước khi bước lên xe, Clara và Colette đã cùng
nhau cong lưng cúi đầu xuống như thể thông báo rằng họ sẽ rời đi.
Không nghi ngờ là họ đang thể hiện lòng biết ơn của
mình với những gì cậu đã làm hết mức có thể.
Tuy nhiên theo cốt truyện này thì Harold là người
gây ra tất cả mọi chuyện vì thế không có lý do gì họ phải cảm ơn. Chắc chắn nếu
không phải là Kazuki thì Clara có thể đã chết, nhưng nếu không do Harold thì
làm sao họ rơi vào khó khăn như thế này.
(Giải cứu hai người khi mà tôi đang diễn vở kịch
của đời mình. Cho dù hai người có bày tỏ lòng biết ơn đi chăng nữa…)
Cậu không hề cảm thấy tự hào chút nào. Điều đó
không phải rất tốt sao khi để Clara và Colette có một cuộc sống hạnh phúc sau
này – Tiếp tục suy nghĩ về nó trong một lúc nữa, cuối cùng cậu có thể bỏ xuống
sự day dứt trong tim mình.
「Norman, trở về trước đi」
「………Vâng」
Norman đáp lại mệnh lệnh của Harold sau một chút do
dự. Nhìn biểu hiện của Harold hình như cậu đang suy nghĩ một việc gì đó, ông do
dự là có ổn không khi để cậu ta lại một mình.
Tuy nhiên, nhìn biểu hiện của cậu ổn định lại một
lúc sau đó. Trong trường hợp như thế thì giờ ông không cần thiết phải xen vào
chuyện này – nghĩ thế nên Norman quyết định rời đi.
Ngay sau đó, ông lập tức nhận ra đó là một sai lầm.
Trong khi Norman miễn cưỡng quay lại dinh thự thì
một cơn gió mang theo giọng nói của Harold đến tai ông.
Những âm thanh đó ngứt quãng do tiếng lá cây xào
xạc phát ra, theo phản xạ Norman dừng bước lại.
「Ha, khuôn mặt khó chịu
này……… Một cuộc sống không hề có ý nghĩa……….」
Giọng nói của cậu dần yếu ớt, như những lời chế
nhạo mình.
「Không thể…….. tha thứ
được……..」
Lời xám hối, ăn năn của một người nào đó.
「Cuộc sống……..vô nghĩa này……
Chẳng lẽ…….phải chết ………sao?」
Những lời đó cắt xuyên qua thân thể.
Đây là lời thì thầm của một cậu bé mười tuổi sao? Với
sự thông minh vượt quá độ tuổi của mình, cậu đã cứu được hai mẹ con người hầu, tuy
việc cậu làm vô cùng đáng quý nhưng cũng thật đầy xấu hổ.
Cô đơn nơi này, không người biết đến.
「Kết thúc đi –『Ngọn Lửa Bùng Cháy』」
(Gou)
Một tiếng gầm như sấm cùng với cơn gió mạnh thổi
ngang qua khu rừng. Ngọn lửa đang dần cao hơn và cao hơn nữa biểu hiện cho cảm
xúc mãnh liệt trong trái tim Harold, một cách đầy dữ dội như thể muốn xoa dịu
nỗi đau trong cơ thể nhỏ bé này.
Bên trong nội tâm Harold đang không ngừng đấu tranh.
Norman nhìn thoáng qua và chợt sững sờ, bật động mãi cho đến khi Harold bình
tĩnh trở lại, lúc ấy vết lửa xém in hằng lên các cành cây.
Nhìn thấy Norman, Harold liền giận dữ.
「Ông làm gì ở đây? Chẳng
phải ta ra lệnh cho ông về trước sao」
Giọng điêu Kazuki bắt đầu trở nên cộc cằn. Đây là
do cậu đang đọc thoại một cảnh trong trò chơi.
Ở một nơi không có bóng người, cười nhạo người hầu
gái Clara và tự thì thầm với chính mình – đây là một cách đầy hổ thẹn để cho
quá khứ đen tối của cậu ‘phát sáng’ lên. Nếu có ai nghe thấy điều đó thì giống
như những lời ăn năn của cậu.
Họ sẽ bắt đầu nghĩ rằng Harold là một tên mắc chứng
hoang tưởng, và nó sẽ không chỉ dừng lại với sự phá hủy hình tượng nhân vật. Cậu
sẽ bịt miệng những người phơi bày hành vi đáng xấu hổ của mình, nếu không rất
có thể cậu sẽ gặp rắc rối trong tương lai.
「Những gì xảy ra, những gì
mà ông nhìn thấy và tất mọi chuyện ông nghe được trong ngày hôm nay hoàn toàn
quên chúng đi. Dĩ nhiên là không được kể với bất kì ai, nếu không hậu quả sẽ
rất nghiêm trọng. Ta không chấp nhận câu trả lời khác ngoài “Có”」
Như nhấn mạnh câu trả lời của mình, cậu luyên
thuyên với Norman mà không ngừng nghỉ.
Có chuyện gì đó khiến cậu mới tuyệt vọng đến như
thế, nhưng trong mắt Norman sự tuyệt vọng đó mang một ý nghĩa khác.
(Cậu cố gắng che dấu sự yếu đuối của mình đến vậy,
tại sao……… Dù chỉ là một đứa trẻ nhưng Harold-sama mang gánh nặng biết bao)
Cái thái độ bướng bỉnh này không phải do người khác
tạo thành mà là do chính bản thân cậu.
Và Norman không thể làm gì khác hơn là gật đầu chấp
nhận.
Nhìn sang Norman thấy ông gật đầu chấp nhận, cậu
liền xoay người đi.
Có lẽ Harold lấy cha mẹ mình là tấm gương cho những
gì không nên làm, với không có bất kì năng lực nào, cậu chỉ có thể tránh xung
đột trực tiếp và lừa lấy họ.
Cậu không thể làm điều gì khác hơn thế. Nếu vô tình
mà những ý nghĩ của cậu bị cha mẹ mình hay người thứ ba phát hiện. Rất có thể
sẽ dẫn đến sự bất hòa trong mối quan hệ của họ.
Nếu là một đứa trẻ bình thường thì có thể có xích
mích với cha mẹ mình nhưng bởi vì sự khôn ngoan của mình mà cậu hiểu được hậu
quả của sự việc nếu để điều đó xảy ra.
Vì lợi ích của chính mình, cậu không thể điều đó
xảy ra, cậu đã đánh lừa cha mẹ và mọi người trong dinh thự. Cậu là một người khó
có thể trông mặt mà bắt hình dong.
Động cơ cho việc cậu làm sẽ luôn luôn không ai biết,
và có lẽ tương lai cũng sẽ không ai biết, nếu không có sự việc này xảy ra.
Cậu là một người luôn tự có chính kiến và có thể lo
cho mình được, vì thế ông không cần phải lo lắng gì cho cậu nữa.
「………Không, mình không thể
chỉ biết hối tiếc và không làm gì cả」
10 năm qua, ông đã luôn xa lánh cậu, nhưng sau khi
xảy ra những chuyện này mà ông vẫn không làm gì nữa, ông chắc chắn sẽ rất hối
hận.
Vì thế ông đã quyết định là sẽ sử dụng quãng đời
còn lại của mình để bù đắp cho cậu.
Cho đến ngày mà cậu có thể thôi hành hạ trái tim
của mình dưới vỏ bọc của những việc xấu.
◇
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Cô đang vuốt nhẹ mái tóc đứa con gái đang ngủ gối
đầu lên đùi mình. Cô nhận ra mặt trời đang dần lên cao. Trời đã gần sáng.
Nhưng Clara không hề có chút buồn ngủ mà cảm giác
như đang lơ lửng vậy.
Trong hai ngày qua thế giới của cô đã đảo ngược
hoàn toàn.
Ngày cô bị giam trong ngục tối và nghĩ mình bị hành
hình là chuyện chắc chắn. Điều duy nhất làm cô cảm thấy sợ hãi không phải là
cái chết mà là sự tuyệt vọng khi phải rời bỏ đứa con gái duy nhất của mình. Thế nhưng người cứu rỗi cô lại là một cậu bé, chỉ
lớn hơn con gái mình 1 tuổi.
Với người hầu, cậu có thể thay đổi bao nhiêu lần
tùy thích, thế nhưng cậu lại cho cô quần áo, ngựa, vật dụng và cả tiền.
Không thể nào cha mẹ của Harold, những người luôn
gọi cô là『Đồ Thấp Kém』, lại cho phép làm chuyện
như vậy. Vậy có nghĩa việc này là do chính bản thân cậu làm.
Trong khi được dẫn đi bởi hai binh lính, cô nghe
thấy cậu làm thế nào để có thể cứu cô.
Trước tiên, cậu nói rằng
muốn một thanh kiếm của thợ rèn nổi tiếng ở Lietze, thế là cậu có được giấy phép thông hành. Cậu đưa nó
cho người đánh xe ngựa và giả vờ đến Lietze từ sáng sớm, cậu đã lẩn trốn trong
khu rừng cách xa thị trấn cận tuyến đường chính và ít người qua lại.
Trong khi đó hai người lính mặc trang phục như
thường dân và đi đến thị trấn để mua các nhu yếu phẩm. 「Vì thế mà chúng tôi đã đi quanh thị trấn cả ngày」- người lính kể lại với
vẻ mặt nhăn nhó, nhưng đồng thời cũng có chút tự hào.
Và sau khi bước vào làng Brosch, Clara và Colette sẽ ở lại trong ngôi làng này trong khi chiếc xe
ngựa và người binh lính sẽ tiếp tục đến Lietze. Điều đó sẽ không gây nghi ngờ gì cả, vì tuyến đường ngắn nhất từ lãnh
thổ nhà Stokes đến Lietze cần phải đi ngang qua làng Brosch.
Chuyến đi từ lãnh thổ nhà Stokes đến Lietze mất
khoảng 4 – 6 ngày vì thế chậm trễ 1 ngày là trong khoảng thời gian cho phép.
Khi Clara nghe được điều này, cô không thể không
ngạc nhiên. Một cậu bé mười tuổi có thể suy nghĩ ra một kế hoạch tỉ mỉ như vậy
chỉ trong nửa ngày, đã vậy còn thực hiện một cách chính xác đến từng chi tiết.
Thêm vào đó, số tiền mà cậu đưa cho cô cũng chính
là số tiền cha cậu cho mua kiếm.
Thế thì khi họ đến lãnh thổ Lietze thì họ không có khả năng mua được thanh kiếm đó – Khi
Clara lo lắng đến vấn đề đó, người đánh xe không khỏi bật cười.
Khi cô hỏi lí do tại sao ông cười, ông đáp lại với
cô là ông cũng đã từng hỏi Harold một câu tương tự như thế. Và ông đã nhận được
câu trả lời ngay lập tức.
「Đồ khốn, đúng là vô dụng
mà. Bộ không biết mua thanh kiếm rẻ hơn sao」
Dường như có sự nhẹ nhàng trong những lời gay gắt
ấy. Có lẽ ông ấy cũng cảm nhận được như thế, bởi vì nghe giọng điệu của ông kể
về nó với vẻ rất thích thú. Điều đó để lại cho cô một ấn tượng sâu sắc.
Cuộc sống của Clara không được nói là thuận buồm
xuôi gió, nhưng có hai chuyện sẽ khiến cô mãi nhớ không quên là ngày Colette được sinh ra và ngày cô gặp phải Harold.
「Clara-san, cô thức rồi chứ?」
「Vâng, có chuyện gì sao?」
「Sắp tới làng Brosch rồi」
Nghe được những lời của người đánh xe, cô liền thò đầu ra xem.
Thứ mà Clara thấy là những tia nắng lấp lánh chiếu
ra từ đường chân trời và sương mù lượn lờ xung quanh, như tô điểm cho làng
Brosch.
「Chúng ta sẽ tới đó vào
lúc mặt trời mọc. Cho đến khi đó, cô nên nghỉ ngơi một chút」
「Cám ơn sự quan tâm của
anh. Nhưng lúc này tôi muốn ghi nhớ những điều này vào trong tâm trí mình………」
「Vâng, tôi hiểu cảm xúc của cô」
Clara, người đánh xe và cả hai binh lính đều bị mê
muội bởi phong cảnh của nó, cứ như là ảo giác.
Làng Brosch như đang ban phước lành cho cuộc sống
mới của Clara và Colette.