Sáng sớm ngày khởi hành đến Isteria.
Giữa căn phòng đang được chiếu sáng bới ánh đèn dầu,
Kazura đang kiểm tra những vật dụng cần thiết cho chuyến đi trong chiếc bao.
Anh đã mượn chiếc bao đó từ Valletta, chiếc bao được
đan chặt chẽ từ sợi đay.
Những thứ có trong chiếc bao là thực phẩm, ví dụ
như Lipo-D, ngoài ra còn có băng cứu thương, thuốc khử trùng, bộ dụng cụ sơ cứu
và vài thứ khác. Anh đã mua tất cả những thứ đó cùng với chiếc đèn dầu tại cửa
hàng ngày hôm qua.
Trời mới lờ mờ sáng. Mặt trời vẫn nấp sau những dãy
núi xa xa.
Bình thường, lúc này Kazura vẫn còn đang ngủ, nhưng
Valletta đã gọi anh dậy để chuẩn bị khởi hành, vì thế anh kiểm tra lại hành lí
của mình lần cuối.
Anh đang mặc trên mình bộ quần áo của ông Valin mà
anh đã mượn từ hai ngày trước. Nếu như nhìn lướt qua thì trông anh chẳng khác gì
những người dân làng khác cả.
Sau khi kiểm tra hành lí xong, anh đi ra khỏi phòng
cùng với chiếc bao.
✦✧✦✧
"Cô đợi lâu chưa? Tôi xin lỗi vì đã đến muộn".
Kazura đi vào phòng khách thấy Valletta đã chuẩn bị
xong xuôi và đang ngồi đọc sách đợi mình trước lò sưởi.
Cô khoác trên mình một tấm da bên ngoài chiếc áo.
Trông cô giống hệt một nhà thám hiểm.
"Không có gì đâu, những người khác cũng chưa đến
mà".
Valletta đặt quyển sách vào chiếc túi rồi lấy ra một
tấm da đưa cho Kazura.
"Mặc dù đây là của cha tôi nhưng tôi hi vọng anh
có thể mặc nó. Tuy bây giờ đang là mùa hè nhưng về đêm vẫn lạnh lắm đó".
"Ồ! Lần đầu tiên tôi mặc trên mình một tấm da.
Trông ngầu thật đó".
Kazura nhận lấy tấm da và Valletta chỉ cho anh cách
mặc.
Tấm da còn có một lớp lông phủ bên ngoài nên nó rất
ấm.
Nếu như phải ngủ ngoài trời, anh có thể dùng nó làm
chăn để tránh rét.
"Cái này ấm thật... Hm? Cô dắt cái gì bên hông
thế?"
Kazura chuyển sang nhìn Valletta, anh nhìn thấy có
một vật dắt bên hông của cô.
"À, ý anh là cái này ư? Đây là một chiếc dao
găm".
Cô vén tấm da sang một bên. Sau đó rút chiếc dao găm
ra khỏi vỏ bao rồi dơ nó ra trước mặt.
Nó dài khoảng 40cm, rộng khoảng 6cm. Lưỡi dao sáng
bóng phản chiếu lại ánh sáng của ngọn lửa
trong lò sưởi.
Với một cô gái mảnh khảnh như Valette, Kazura cảm
thấy khi cô cầm cây dao găm không phù hợp chút nào.
Thế nhưng trông cô lại rất vui vẻ.
".... Eerrr, Valletta có biết sử dụng kiếm không?"
"Có, cha tôi đã dạy cho tôi nên tôi có thể dùng
được kiếm và giáo. Nhưng tôi không thành thạo lắm..... nên cha cứ la hoài".
Cô cười nhạt. Sau đó cô lại đưa lưỡi dao vào chiếc
vỏ bao một cách uyển chuyển.
Kazura cảm thấy băn khoăn không biết nói gì. Trong
khi đó Valletta nhặt hành lý của mình lên.
"Mọi người sẽ tập trung sớm thôi. Chúng ta ra
ngoài nào".
Rồi mở cửa và bước đi.
✦✧✦✧
"Ano, tôi nghĩ rằng tôi là người phải mang nó....."
"Không, không cần phải vậy. Để tôi mang nó
cho. Tôi đòi đi cùng mọi người đến thị trấn mà".
Valletta phản đổi việc Kazura phải mang nặng và cảm
thấy lo lắng khi anh cười nhăn nhở như vậy. Anh ấy đang vác theo một chiếc giá
gỗ có rất nhiều củi. Sau đó, hai người rời khỏi nhà.
Chỗ củi mà Kazura đang vác sẽ được bán trong thị
trấn. Hôm qua Valletta đã đi chặt và bó chúng lại Tất nhiên, anh cảm thấy khó xử
để cô gái này phải mang củi nặng trong khi anh chỉ mang theo hành lý. Nên anh đã
quyết định mình sẽ mang củi.
Đống củi đó tuy đã được làm khô nhưng vẫn rất nặng.
Có vẻ chúng là loại tốt.
Sau khi ra khỏi nhà, họ thấy ba người khác đang trò
chuyện với nhau.
Họ cũng khoác trên mình những tấm da. Một người
trong số họ cũng vác một giá gỗ đầy như của Kazura vậy.
Trong đó có một người phụ trách mang hành lí. Anh
ta có một cái bao lớn đủ để chứa hành lí cho bốn người.
Sau khi thấy hai người vừa bước ra khỏi nhà, cả ba
người ngay lập tức chào họ.
"Chào buổi sáng. Kazura-sama và Valletta-san".
"Chào buổi sáng. Lodurr-san vẫn chưa đến ư?"
"Chưa nhưng tôi nghĩ họ sẽ đến ngay thôi".
"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ mang vũ khí ra. Mọi người
đợi một chút nhé".
Valletta đặt chiếc bao của mình xuống đất. Sau đó
một lần nữa quay lại nhà.
"Chà chà! Tôi rất mừng Kazura-sama quyết định
cùng chúng tôi đi đến thị trấn. Nhờ vậy mà Lodurr-san có thể cho vợ và con gái ông
ấy — Myra-chan đi cùng đó".
"Không-không, tôi nghĩ mình mới là gánh nặng
nên mới phải cảm ơn mọi người vì đã gánh.... Mà, Myra-chan là con của Lodurr-san
ư?"
"À, vậy là anh không biết à? Xem nào, hàm răng
của Myra-chan rất giống Lodurr-san (ý nói là chả giống tí nào). Nhưng cô bé rất
giống Tana-san. Nên cũng chẳng lạ gì nếu như anh không biết".
Kazura và mọi người đang nói chuyện gia đình của
Lodurr. Sau đó, Lodurr, cùng với vợ con mình là Tana và Myra đã đến.
Lodurr cũng giống những người khác khoác trên mình
một tấm da, trên lưng là những bó củi và vợ ông ấy, Tana đang mang hành lý.
"Chào buổi sáng, Kazura-sama. Rất xin lỗi vì đã
tới muộn. Nào Myra, con đến chào đi chứ".
"Chào buổi sáng, em xin lỗi vì đã tới muộn".
Sau khi Lodurr nhắc nhở, Myra cúi đầu và chào
Kazura.
Cô bé có mái tóc màu hạt dẻ tới ngang lưng. Từ câu
chuyện của những người dân làng thì cô bé khoảng 6 tuổi.
Giống những người trưởng thành khác, cô cũng khoác
một tấm da. Kazura cảm thấy cô bé rất đáng yêu.
Kazura ngay lập tức so sánh Tana và Myra.
Mái tóc dài màu hạt dẻ, đôi mắt to, sống mũi cao,
và cả những thứ khác nữa, tất cả đều thừa hưởng từ mẹ cô.
Có thể là do họ có kiểu tóc giống nhau, nên trông
hai người giống nhau một cách kỳ lạ.
"Đúng vậy. Thật may mắn là Myra-chan không giống
cha mà giống mẹ đấy".
"Un".
Myra nhanh chóng trả lời, làm cho tất cả mọi người
phá lên cười.
"Lại là chuyện đó à , hả?..... Mà sao Myra trả
lời nhanh vậy con. Cha buồn lắm đấy, mọi người thôi cười đi chứ".
"Myra, hãy cảm ơn cha con vì bộ răng đẹp của
con đi".
"Ừm, cảm ơn cha vì bộ răng đẹp".
"Này...."
Trong khi mọi người đang cười lớn, Valletta bước
ra khỏi nhà.
Cô đang cầm trên tay bốn cây giáo đã được bọc đầu
và một bộ cung ngắn với bao đựng tên bằng da.
Ngọn giáo dài khoảng 140cm nên có thể gọi là giáo
ngắn.
"Xin lỗi vì mọi người phải chờ lâu. Chào buổi
sáng, Lodurr-san".
"Chào buổi sáng. Con gái tôi cũng tham gia
chuyến đi nên nhờ cô để ý con bé cùng tôi nhé".
Lodurr vừa nói vừa cúi đầu trước Valletta, sau đó ông
nhận hai cây giáo và chiếc cung. Ông đưa hai cây giáo cho Tana rồi cô tháo chiếc
bọc đầu để kiểm tra ngọn giáo. Sau đó lại bọc chúng lại.
Những người được giao nhiệm vụ mang hành lí cũng được
nhận hai cây giáo. Ngọn giáo cũng đã được Tana kiểm tra rồi mới đưa lại cho hai
người.
"Nào, chúng ta khởi hành chứ? Nếu chúng ta đi
ngay bây giờ thì sẽ đến được Isteria vào tối mai?"
"Đúng vậy, chúng ta đi thôi".
Valletta nói xong, tất cả mọi người đều nhặt hành
lí lên rồi khoác lên người. Sau đó, họ đi ra khỏi làng.
✦✧✦✧
Duới bầu trời ảm đạm, đoàn người rời khỏi làng và
bước đi với tốc độ ổn định trên con đường đất khô và bụi bặm.
Con đường rộng khoảng 3 mét với hai hàng cây bên đường.
Thật khó mà có thể lạc được khi đi trên một con đường như thế.
Tốc độ đi bộ của họ bị chậm vì có Myra đi cùng, vì
thế trên đường họ thường hay trêu đùa nhau.
Họ phải đi với tốc độ của Myra, mỗi lần cô bé cảm
thấy mệt mỏi họ nghỉ ngơi một chút và trong lúc đó họ sẽ làm một ngụm Lipo-D và
nhanh chóng phục hồi sức khỏe của mình.
"Umm. Valletta-san, tôi có thể hỏi cô điều
này không?"
"Vâng. Chuyện gì vậy?"
Kazura đang đi trước Valletta và nói chuyện về trà
thảo mộc, nhưng rồi anh ngừng nói và hỏi cô điều làm anh băn khoăn nãy giờ.
"Lúc nãy, mọi người đều được chuẩn bị một cây
giáo. Trên đường đi sẽ gặp nguy hiểm ư?"
"Cũng không nguy hiểm lắm đâu, nhưng để đến được
Isteria, tốt hơn vẫn là trang bị vũ khí trên người. Mặc dù vẫn có thú rừng nhưng
chúng sẽ không xuất hiện ở khu vực này, nhưng nếu gặp phải cướp thì chúng ta không
thể chống cự được nếu không có vũ khĩ".
"Vậy chỗ vũ khí đó là để chống lại cướp ư?...
Dễ sợ nhỉ".
Kazura là người được sinh ra và lớn lên ở Nhật Bản,
nổi tiếng trên thế giới vì tính trật tự, không bao giờ gặp cướp ngoài đường cả.
Sau khi xem cây giáo được dùng để tấn công con người, anh cảm thấy hơi lạnh sống
lưng.
Kazura nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu như anh mua một
thanh katana ở Nhật và mang đi. Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm trọng của Kazura như
vậy, Valletta cười lớn.
"Không sao đâu. Khu vực này bây giờ đã được quân
đội của Nelson-sama tuần tra thường xuyên. Với lại cũng không có người sống ở
vùng này. Và ngoại trừ tôi và Myra-chan, tất cả những người ở đây đều có kinh nghiệm
chiến đấu. Nếu như chúng ta bị tấn công bởi những tên cướp thì chúng ta vẫn có
thể đẩy lùi chúng".
"Chiến đấu..... ý cô là trận chiến 4 năm trước?"
"Vâng, mọi người ở đây đã sống sót sau năm
đó, vì vậy, họ có thể sử dụng cây giáo một cách thuần thục và rất đáng tin cậy.
Vào mùa thu, Lodurr thường đi săn trên núi, nên ông là cung thủ hạng nhất".
Sau khi nghe Valletta nói, anh lén quay lại nhìn họ.
Không thể nói rằng là họ to con, nhưng nếu như họ được ăn uống đầy đủ thì cơ thể
họ sẽ rất rắn chắc và cứng cáp. Thỉnh thoảng họ cũng liếc nhìn xung quanh, có vẻ
như họ rất cảnh giác.
Không chỉ có 5 người có kinh nghiệm chiến đấu, mà
quân đội của Nelson vẫn tuần tra vùng này, nên cũng không cần phải lo lắng quá
nhiều trên đường đi.
"Tôi hiểu rồi, chúng ta vẫn an toàn phải không?"
Kazura cảm thấy nhẹ nhõm hơn, Valletta cười và nói.
"Tuy nhiên, vẫn có thể có thú dữ, những lúc
thế, tôi rất mong sự giúp đỡ của Kazura-san đó".
"Eh? Thú dữ ư?....... Nếu như có lợn rừng thì
tôi cứ để tôi".
Kazura giải thích như kiểu chỉ đùa vậy, nhưng Valletta
lại tỏ vẻ tôn trọng.
"Wa! Thật ư? Nếu như có lợn rừng thật thì trông
cậy tất cả vào anh đó".
"Vâng, nếu như chỉ là lợn rừng thì chỉ cần một
gậy là tôi có thể thắng dễ dàng".
Kazura trả lời.
"(Nếu như từ 'lợn rừng' được sử dụng ở đây thì
có nghĩa là trên đường này có 'lợn rừng' thật à?)" (Kazura nghĩ thầm)
Mặc dù không rõ ý nghĩa của từ đó nhưng Kazura vẫn
cứ bước tiếp đến Isteria, khung cảnh xung quanh đang sáng bừng lên dưới ánh nắng
bình minh.