“Ranta! Có một con hướng về phía cậu đấy!” Haruhiro lên tiếng cảnh báo mà Ranta cũng nhanh chóng đáp lại “Tôi biết rồi! Không cần ông nói tôi cũng biết..!”
Chịu trách nhiệm ở đằng trước là Mogzo và Manato
vốn đối phó với ba con Goblin nhưng một con trong đó đã vượt qua họ và tiến về
phía Yume và Shihoru ở đằng sau. Haruhiro và Ranta thì đảm nhiệm vị trí giữa,
tuy họ dự định tiến hành tấn công từ bên hông và sau lưng, nhưng ở dưới tình huống
như vậy, bọn họ nhất định phải lui về bảo vệ hậu phương. Ranta là người có vị
trí tương đối gần với phía sau nên cậu ta ngay lập tức đi chuyển tới ngăn cản
con Goblin.
Tính từ lúc bọn họ bắt đầu săn bắn ở Trấn Cổ
Damroww đến nay cũng được hơn mười ba ngày, phối hợp đoàn đội cũng đến độ hiểu
ngầm được nhau ở một mức độ nhất định. Tuy rằng Ranta vẫn thỉnh thoảng quá chú
tâm vào phương thức chiến đấu hay kỹ năng của chính mình, hoàn toàn không để ý
đến sự hợp tác đoàn đội. Có điều lần này may là không có vấn đề.
“Yahoo oa
- -! [Nộ Kích]...”
-- Có lẽ suy nghĩ của Haruhiro là sai.
Khoảng cách giữa Ranta và đối phương trong lúc
đó cũng không thích hợp, song cậu ta vẫn mạnh mẽ tới gần đâm trường kiếm trên
tay ra, sử dụng kỹ năng mới tập được. Tưởng rằng như vậy sẽ được nhưng đòn
đánh lại trượt ra ngoài một
cách ngoạn mục.
Cậu ta kêu lên “- - Cái gì?! Không phải chứ...
Con này không thể nào là một con Goblin bình thường được!”
“Dù thế nào, nó chỉ là một con Goblin bình thường
thôi!” Haruhiro đáp lại, nhanh chóng nhìn Manato một chút. Sau khi xác nhận
Manato và Mogzo chắc chắn tự kéo hai con Goblin kia được, Haruhiro ngay lập tức
tăng nhanh bước chân, vòng tới sau lưng con Goblin đang chuẩn
bị dùng thanh kiếm rỉ sét của nó tấn công Ranta.
“Chết tiệt!” Ranta ngăn cản thanh kiếm rỉ sét
trên tay con Goblin đồng thời nhìn vào Haruhiro
Cậu không nên nhìn tôi! Haruhiro một mặt nghĩ như
thế một mặt khóa chặt mục tiêu. Không chỉ mỗi mình Ranta mới học được kỹ năng mới,
mọi người cũng đều học được kỹ năng mới từ hội của họ. Nhưng do vừa mới học được,
nên mọi người không quá quen thuộc với kỹ năng, chỉ hiểu rõ phương pháp sử dụng
mà thôi. Tuy rằng chưa đủ tự tin để sử dụng nó trong những trận chiến thật sự
nhưng nếu không tích cực thử thì kỹ năng không bao giờ tiến bộ được. Nếu đã bỏ
ra một số tiền lớn để học những kỹ năng này, vậy thì nhất định phải cố gắng tập
luyện tốt để ứng dụng được.
"Nói thì nói vậy..."
Con Goblin liên tiếp quay đầu lại chú ý sau
lưng, đồng thời vung thanh kiếm rỉ sắt của nó kiềm chế động tác của Haruhiro,
làm cho Haruhiro khó có thể khóa chặt con Goblin. Cậu hy vọng giá như Ranta có
thể giúp cậu thu hút được sự chú ý của nó... nhưng đem hi vọng đặt lên người
như cậu ta, có được hay không? Ranta không phải là kiểu người sẽ chiến đấu trực
diện với đối thủ và đương nhiên Haruhiro cũng thế.
Cả hai người họ đều sợ hãi việc đối mặt trực tiếp
với kẻ thù, bởi vậy họ đều nghĩ biện pháp tấn công từ đằng sau hoặc
là từ bên hông. Đại khái vì nguyên nhân đó, cả hai người giống
như đều lấy con Goblin làm trục
quay chính, di chuyển thành vòng xung quanh nó, mà con Goblin cũng chẳng muốn lộ
lưng cho kẻ địch, vì thế nó cũng không ngừng xoay lòng vòng , hình thành một loại
tình huống không sao nói rõ được.
“Không chịu nổi! Mấy người
đang làm cái gì thế?” Yume rút thanh kukri ra và nhảy về phía con Goblin.
Hành động của Yume thật giống như nằm ngoài dự
liệu của con Goblin, nó ngây người trong tích tắc. Yume vung thanh kukri trên
tay theo hình chữ 'X', “[Thập Tự Tà]!”
“Ga woo.” Con Goblin ré lên một tiếng và nhanh
chóng lùi ra sau, tuy nhiên từ vai xuống ngực nó vẫn bị quẹt qua tạo thành một
vết thương nông. Giờ thì nó đã quay lưng về phía Harhiro rồi. Haruhiro nghĩ thầm
-- Cơ hội tới! Và trong lúc vẫn còn đang suy nghĩ đó, cơ thể cậu đã
tự hành động rồi.
Haruhiro cứ như thế áp sát con Goblin và cắm phập
con dao găm vào lưng nó; [Đâm Sau Lưng]. Con Goblin chỉ mặc mỗi một chiếc áo
giáp làm từ da mềm, hoặc có lẽ vì lý do này, con dao găm của Haruhiro dĩ nhiên
đâm sâu được khoảng mười cm. Khi thấy con Goblin muốn quay đầu,
Haruhiro dùng sức rút con dao găm ra rồi sau đó lùi lại phía sau.
Con Goblin phun ra một ngụm máu, giống như đang
chuẩn bị làm gì đó, tuy nhiên cơ thể nó không chống chịu được nữa, ngã lăn ra đất.
Thân thể nó co rúm, hơi thở mỏng manh. Nếu không phải như vậy thì nó nhất định
sẽ đánh lại rồi.
“Hả?” Haruhiro không ngừng nhìn chằm chằm vào
con dao găm trên tay rồi lại nhìn con Goblin ngã trên mặt đất. “…Đâm, đâm trúng? Quá...Quá tốt rồi?Thật sao?
Mình đâm trúng tử huyệt của nó thật sao...?”
“Ô!? Nhanh nhanh bồi nó một đòn trí mạng!” Ranta
nhảy về phía con Goblin và dùng thanh trường kiếm của cậu ta mạnh mẽ đâm về
phía cổ họng nó. “TUYỆTTT! Lấy được Vice của mình rồi!”
Lông mày Yume cau lại, tạo thành hình chữ "八" . “Lần nào
Yume cũng cảm thấy Hắc Ám Kỵ Sĩ như những kẻ man rợ ấy.”
“Man rợ gì chứ! Cái
này gọi là tàn nhẫn một cách cao quý! Những Hắc Ám Kỵ Sĩ bọn tôi phụng dưỡng Thần
Hắc Ám Skulheill, không hề có máu hay nước mắt, chỉ có sự lạnh lùng và tàn nhẫn.”
“Oom rel eckt,”
Shihoru một bên dùng thanh trượng vẽ ra văn tự nguyên tố, một bên niệm chú.
“Vel dash!”
Những pháp sư có thể
sử dụng sức mạnh của những sinh vật ma thuật được gọi là "Nguyên tố".
Thứ Shihoru vừa triệu hồi trước mặt chính là [Ảnh nguyên tố] , trông nó như một
khối rong biển màu đen. Cái khối màu đen phát ra một âm thanh "vụt" kỳ
lạ rồi bay ra bên ngoài. Đó được gọi là ma thuật Bóng Âm
Thứ Shihoru học
không phải là Hỏa thuật Alev, hay Băng thuật Kanon, và cũng không phải Lôi thuật
Pfatlz mà là Ảnh thuật Das. Haruhiro luôn cảm thấy ma thuật này rất phù hợp với tính cách của
cô ấy.
Ảnh nguyên tố đánh
trúng phía sau đầu con Goblin đang chiến đấu với Manato. Không chỉ mỗi bộ phận
đầu, toàn bộ cơ thể con Goblin từ trên xuống dưới trong nháy mắt bắt đầu hơi
run rẩy, ngoài miệng còn phát ra âm thanh "Gah! Gah!" quái dị.
[Bóng Âm] không giống
ma thuật Đốt cháy, Đóng băng, Điện giật hay Xung kích, nó là một loại ma thuật
gây sát thương cho đối phương bằng những chấn động tần số cao. Manato ngay lập
tức dùng cây gậy ra sức đánh Goblin, đồng thời đạp ngã nó xuống mặt đất. Lúc đó, Ranta
bỗng nhiên đánh úp về phía con Goblin ngã lăn trên mặt đất “[Căm Hận Trảm]!” .
Ranta am hiểu nhất
chính là bù đao. Goblin đã suy yếu ngã xuống mặt đất, thực sự thì không cần
tiêu tốn kỹ năng để tấn công nó mới đúng. Tuy nhiên Ranta căn bản không hiểu sự
thật nay. Thanh trường kiếm của Ranta cũng không kết liễu được nó. Thanh trường
kiếm đâm vào cạnh sườn khuôn mặt Goblin nhưng bị xương sọ đánh bật ra. Ranta thấy
thế ngay tức khắc giận điên lên.
"Con Goblin khốn
khiếp này! Mày nghĩ mày là ai! Nhận lấy này! Cái này nữa! Thấy thế nào...!
Trong khi Ranta vẫn
còn ngược đãi con Goblin đang hấp hối thì bọn họ phải nhanh chóng tiêu diệt con
duy nhất còn sót lại đang
chiến đấu với Mogzo. Nhưng có vẻ cũng chẳng cần
đến Haruhiro ra tay giúp cả. Con Goblin tấn công cùng một tiếng rống đầy hoang
dại, dùng thanh kiếm rỉ sắt của mình tấn công Mogzo mà Mogzo dùng thanh cự kiếm
của mình để chặn thanh kiếm của con Goblin, hai bên trực tiếp đánh giáp lá cà.
Lúc này đây thì
Mogzo là người có ưu thế hơn. Dù sao lực cánh tay của cậu ta cũng không yếu,
hơn nữa còn học được cách có thể trực tiếp dùng kỹ năng công kích từ trạng thái
cận chiến. Cùng
một tiếng gừ, Mogzo vung thanh cự kiếm lên, giống như xoắn lấy thanh kiếm rỉ sắt của con Goblin ra đồng thời cậu ta xoay
mũi nhọn của thanh cự kiếm chém về mặt con Goblin. [Quyền Kích]. Mogzo di chuyển không nhanh nhưng động
tác bản thân của cậu ta lại rất nhanh nhạy. Con Goblin sợ hãi lui về sau.
Haruhiro hét lên “Tiến
lên nào, Mogzo!”
Mogzo bước lên phía
trước, dùng sức vung thanh cự kiếm chém nghiêng về phía mặt đất, rồi hét lên một
tiếng “Cám ơn!!”
Kỹ năng Mogzo sử dụng
có tên là [Phẫn Nộ Trảm]. Đối với các chiến sĩ mà nói, đó là kĩ năng cơ bản mà
người mới bắt đầu đào tạo nhất định phải học tập. Kĩ năng này trông như có thể
thành thục chỉ bằng việc xem và bắt chước theo, nhưng đây thật ra không phải là
một kĩ năng dễ dàng để đánh mục tiêu. Do không biết tại sao khi dùng [Phẫn Nộ
trảm] Mogzo lại hét lên “Cám ơn” nên mọi người trong nhóm đều gọi kỹ năng này là [Cám Ơn Trảm].
Thế nhưng đằng sau cái nickname đáng yêu này là một sức mạnh đáng nể. Cự kiếm của
Mogzo cắt con Goblin từ bả vai xuống chính giữa ngực. Thế rồi, cậu ta gầm lên một
tiếng, thuận thế vung vẩy thanh cự kiếm, đánh bay con Goblin đi.
“A~~phù phù!” Ranta
chạy đến gần con Goblin, dùng trường kiếm chém loạn xạ vào người nó. Không phải
mỗi Yume mà ngay cả Haruhiro cũng cảm thấy chuyện này thật sự quá dã man. Những
gì cậu ta đang làm chẳng khác biệt mấy với những kẻ man rợ. Cậu ta dùng dao cắt
phăng đi một chiếc tai nhọn của con Goblin đó, hét lớn.
“Liên tục được ba
Vice! Cứ như vậy tích lũy được là mười một Vice rồi! Con quỷ của tôi sắp thăng
cấp rồi! Sau đó nếu nó cảm thấy thích thì nó sẽ thỉnh thoảng nói linh tinh vào
tai kẻ địch để làm chúng phân tâm đấy! Quá tuyệt vời...!”
“Lại còn ‘nếu nó
thích’ chứ?” Haruhiro thở dài. “Con quỷ của Hắc Ám Kỵ Sĩ.... đúng thật là vô dụng
rồi.”
“Này! Tôi nghe rồi đấy,
Haruhiro!” Ranta đáp trả. “Đừng có mà coi thường Zodiac-kun của tôi chứ! Cẩn thận
bị nguyền rủa đấy!”
Phải nói tên gọi
chính thức của con quỷ là Zodiac, còn Zodiac-kun là nickname Ranta đặt
cho nó. Nhưng như nào chả được bởi dù sao nó cũng chẳng trợ giúp được gì.
“Nói nào đi nữa, cậu
chỉ ở buổi tối thì mới có thể triệu hồi được nó." Haruhiro nói.
“Đồ ngốc! Sau khi tôi
thu được hơn mười một Vice, thì nó sẽ được thăng cấp! Đến lúc đó, dù là thời điểm
sau khi mặt trời lặn hoặc trước khi mặt trời mọc tôi cũng có thể gọi nó ra được!”
“Trời lặn thì chúng
ta đã quay về Altana mất rồi và trước lúc mặt trời mọc thì mọi người đều còn
đang ngủ.”
“Ưm, đúng là như vậy...” Yume có chút khó chịu sưng mặt lên nhưng đôi mắt cô ấy lại lấp
lánh ánh sáng. Vẻ mặt có vẻ hơi phức tạp. “Cái tên cục cưng Zodiac có chút đáng
yêu....nhưng mà vừa khéo trái ngược với chủ nhân của nó.”
“Tôi đây không phải
là chủ nhân của nó! Quỷ dữ không phải thú nuôi đâu! Nói thế nào đây... nó là ác
linh. Cục cưng Zodiac mà cậu nói là kí sinh trên người tôi đó!”
“Nói cách khác...”
Shihoru nói, khẽ phát ra một tiếng cười khúc khích và tránh ánh mắt của Ranta,
“Té ra trước khi dùng nó để nguyền rủa Haruhiro, chính bản thân cậu cũng bị
nguyền theo.”
“Ừ, đúng là như vậy.
Là...GÌ CHỨ?! Không sai
chứ?! Cục cưng Zodiac nguyền rủa tôi? Không thể nào? Cục cưng Zodiac của tôi?
Có phải như vậy không! Ồ, hiện vẫn là ban ngày, không có cách nào hỏi nó...”
“Làm tốt lắm, mọi
người,” Manato nói, nhìn mọi người với một nụ cười. “Nhìn chung mọi người đều
không có ai bị thương. Mhưng nếu có ai cảm thấy chỗ nào đau, hãy lập tức nói
cho tớ. Nếu không có vấn đề gì thì hãy coi qua túi của con Goblin nào.”
“Để, để, để, tôi
này! Tôi sẽ làm cho! Cứ để tôi!” Ranta ngay lập tức tình nguyện.
Bên trong ba chiếc
túi Goblin là bảy đồng bạc, một mẩu đá nhỏ trông có chút giá trị, răng nanh và
xương tổng cộng có ba cái, thứ
mà không ai chắc rằng chúng có bán được giá cao hay không, ngoài ra
còn có một vài vật cỏn con không đáng giá. Nếu như hòn đá nhỏ bán được giá thì
có nghĩa họ kiếm được khoảng mười đồng bạc - mà nếu không được thì họ cũng thu
được khoảng chừng tám đồng bạc.
Cả bọn rời khỏi
Altana lúc bảy giờ sáng, khoảng tám giờ sáng thì đến được Trấn Cổ Damroww và hiện
tại thì đã quá trưa. Bọn họ tiến hành chôn cất đơn giản xác của những con
Goblin...hoặc nên nói là thanh lý xác Goblin rồi đến một khu vực cách đấy một
chút để nghỉ trưa. Mỗi người đều mang một ít bánh mì, thịt khô trong túi sau
lưng hoặc ở trong giỏ của mình. Giờ chính là khoảng thời gian cơm trưa vui vẻ
cho tất cả mọi người.
“A. Suýt nữa thì
Yume quên cầu nguyện.” Yume dùng dao nhỏ cắt ra một vài miếng thịt khô mà cô đã
chuẩn bị và đặt chúng lên mặt đấy sau đó nhắm mắt lại và chắp tay vào nhau.
“Cám ơn người, Bạch Thần Eldritch-san. Yume phân một chút thức ăn cho người, sau đó người cũng phải
quan tâm Yume đó.”
“Nghi thức
này..." Haruhiro hỏi trong khi ngoạm một ổ bánh mì, cậu mua nó từ Tiệm
bánh Tattan ngay bên ngoài Nishimachi. Tuy chiếc bánh cứng như với giá thành rẻ
tiền của mình nhưng nó ăn cũng rất được.“ Là quy định của Công Hội Thợ Săn sao?
Mỗi lần trước khi ăn đều phải hướng về thần cầu nguyện?"
“Đúng vây.” Yume mở
to hai mắt, nhìn về phía Haruhiro. “Bạch Thần Eldritch-chan là một con sói khổng
lồ. Ngoài ra còn có một con sói khác được gọi là Hắc Thần Rigel. Eldritch và
Rigel là đối thủ một mất một còn. Và nhờ có sự bảo trợ của Eldritch nên những ngườ
thợ săn mới có thể bình an thuận lợi săn bắn.”
“Nói cách khác, những
Thợ Săn thì tôn thờ Bạch Thần Eldritch phải không? Có điều nếu như vậy, tại sao
cậu lại gọi là Eldritch-chan, lại còn phân cho người đồ ăn, không sợ bị trách
phạt sao?”
“Không sao đâu...”
Yume cười hì hì. “Eldritch-chan là người có tấm lòng bao dung ya; Yume không
nghĩ là ngài ấy sẽ nổi giận với một điều nhỏ như này đâu... Thật ra ngài cũng
chưa từng tức giận với Yume ya.”
“Mình nghĩ là...”
Shihoru cẩn thận cầm một thứ giống như là một chiếc bánh vòng ngọt. “Tấm lòng của
Yume, tớ nghĩ nhất Bạch Thần sẽ hiểu được. Hay ít ra tớ cũng cho là như vậy..."
Manato uống một hớp
nước từ cái túi làm từ da và gật gù đồng ý. “Chắc rồi, lời nói và những điều
như thế thì rất là quan trọng, có điều ta nghĩ có tấm lòng hay không mới là
đáng quý. Những Mục Sư bọn mình dùng ma pháp ánh sáng, cần phải niệm chú
chính xác mới có thể thi triển, nhưng với lời cầu nguyện tới Eldritch thì không
cần phải nghiêm khắc như vậy.”
“Yume thì tràn đầy tấm
lòng đấy,” Yume nói, giang rộng đôi tay mình ra. “Khi mà Yume ngủ thì
Eldritch-chan đến thăm Yume trong giấc mơ đó. Yume hỏi Eldritch-chan liệu Yume
có thể cưỡi Eldritch-chan được hay không? Và Eldritch-chan nói được.
Vì vậy Yume trèo lên lưng
người rồi sau đó Eldritch-chan chạy cực nhanh luôn đó! Giấc mơ ấy thật tuyệt vời
ya!”
“Vậy thì,” Ranta
nhai nhóp nhép một miếng khô, vẻ mặt không vui vẻ lắm, nói. “Tốt nhất là có cái
kết hoàn hảo? Tôi đã kiên nhẫn ngồi nghe câu chuyện vớ vẩn ấy từ đầu đến giờ, nếu
như không có cái kết đặc sắc nào, tôi sẽ tẩn cậu một trận đó!”
“Cái kết? Yume chớp
mắt hai mắt, nghi vấn nghiêng đầu“Không có kết cục nhỉ? Làm gì có cái kết nào
đâu...”
“Này này!?” Ranta giả
vờ ngã về phía trước một cách đầy cường điệu. “Đồ ngốc! Đừng cố kể một câu chuyện
vừa dài dòng vừa vớ vẩn lại không có kết cục được không?! Nếu tôi bị chết chìm
trong một vòng xoáy của những mong chờ bị tan vỡ thì cô tính sao?”
“Nếu cậu thích...”
Shihoru nói bằng một giọng nhỏ xíu. “Tự mình đi chết chìm ở bên trong không phải
là tốt rồi.”
“Này!” Ranta trỏ
ngón tay mình vào Shihoru. “Này! Nay! Tôi nghe rồi đấy nhé! Tôi nghe cô nói gì
rồi đấy, Shihoru! Có phải cô vừa nói muốn tôi đi chết phải không! Có phải
không!?”
“Mình chỉ có nói tự
mình đi chết chìm ở bên trong không phải là tốt rồi?’
“Lại còn tỉ mỉ nghĩ
kỹ giúp tôi nguyên nhân cái chết cơ đấy! Cô là người tệ hại nhất đấy!
Người tệ hại nhất trên cõi đời nào! Đứa con gái ác độc thối tha tệ hại nhất
trong lịch sử!”
“Shihoru, không cần
để trong lòng đâu” Yume ôm lấy Shihori và nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy. “Không cần
phải lắng nghe bất kì điều gì mà thứ hạ đẳng nhất của những thứ hạ đẳng nói
đâu. Shihoru chẳng có làm gì sai cả. Thứ hạ đẳng kia mới là kẻ xấu. Hắn hạ đẳng
đến mức nói không chừng còn chẳng có tư cách là con người nữa, thật đấy.”
“Tôi đây là con người!”
“Một con người tóc
xoăn?” Haruhiro nói và Ranta lập tức đồng ý nói “Đúng vậy, một con người
tóc...” Sau đó cậu ta liền trừng mắt với Haruhiro, đồng thời dùng sức xoa xoa
mái tóc xoăn của mình “Tóc xoăn chả có liên quan gì đến chuyện này cả! Thật ra
thì một người tóc xoăn là một người tốt đấy! Chỉ có người tóc xoăn mới có tư
cách làm người! Thế nào”
“...Nếu như vậy,”
Mogzo nuốt một miệng đầy bánh mì với kích thước của một nắm tay. “Vậy thì tớ
không muốn làm con người.”
“Yume cũng thế.”
Yume nói.
“...Mình cũng thế,”
Shihoru thêm vào.
“Đây cũng như thế.”
Haruhiro đồng tình.
“Chờ đã,” Manato lên
tiếng, làm ra một vẻ mặt chăm chú ngoài dự đoán “Hãy nghĩ cho kĩ về chuyện này
đã. Có phải tóc xoăn thực sự là vấn đề không? Tớ thì không nghĩ thế đâu. Bản
thân tóc xoăn chẳng có gì sai cả, một điểm sai đều không có. Thậm chí có thể
nói, tóc xoăn thật ra là người bị hại chứ...”
“Hở?” Ranta nắm lấy
tóc của mình. “Người bị hại? Tóc xoăn là người bị hại? Vậy ý nói người làm hại nó là...tôi đây!? Và bởi
vì tôi nên tóc xoăn mới trở thành một điều tệ hại sao!?”
“Ranta, tớ chỉ đùa
thôi mà.”
“Ma-na-to! Cái tên
này, cậu mỗi lần đều mang nụ cười đó trên mặt mình nên tôi không tài nào biết
được cậu đang đùa hay đang nghiêm túc nữa! Cậu là một thằng đểu đeo mặt nạ xấu bụng!”
“C-C-Cậu ấy không phải
thế!” Shihoru đột ngột đứng dậy. Cả khuôn mặt của cô đỏ bừng, cảm tưởng như
khói sắp bốc lên từ đầu cô ấy. “Cậu ấy không một người xấu bụng! Manato...không
phải người xấu bụng! Cậu hãy rút ngay lời đó lại! Bây, bây giờ! Ngay lập tức!”
“N-Này" Ranta
có chút không chống đỡ được, nói "không phải, nhưng là... Haiz, cũng không
phải tôi thật lòng nói vậy, chỉ thuận miệng nói chút thôi mà."
“Cậu nhanh rút điều
đó lại!” Shihoru yêu cầu.
“Được rồi, được rồi.
Rút lại thì rút lại. Manato không phải người xấu bụng. Bụng của cậu ta rất trắng.
Ngày nào tắm tôi chả nhìn thấy, vậy nên biết rất rõ. Bụng của Manato rất trắng
đấy. Thật đấy, rất trắng. Đối với một tên con trai mà nói, đúng là trắng nõn
đến khủng khiếp! Cảm giác...Trắng gần giống bụng của con gái vậy.”
“Trắng, trắng
nõn...” Người Shihiro lắc lư một chút. ”Cái bụng của...Manato...rất…trắng...tắm...”
“Tớ rất trắng sao?”
Manato vén phần áo ngoài
bộ trang phục Mục Sư và cả chiếc áo thun bên trong của cậu ấy
nữa lên. “Tớ không nghĩ như thế đâu...Nè Haruhiro, chẳng lẽ bụng tớ trắng
đến vậy sao?”
“Ơ, cái này...”
Haruhiro so sánh Shihoru và Manato đứng trước mặt cậu. Màu da của Manato rất trắng
nhưng xem ra của Shihoru càng trắng hơn. Có điều vấn đề không phải ở đây. Lúc
trước cậu đã có chút nghi ngờ rồi, nhưng giờ thì có thể khẳng định -- Shihoru
thích Manato. Manato không cảm giác được sao. Cậu ta không phải kẻ ngốc, vì vậy
cậu nghĩ Manato cảm giác được. Vậy cậu ta làm bộ không phát hiện ra sao? Nếu vậy
thì Manato không có ý gì với Shihoru. Cậu chợt cảm thấy Shihoru có chút đáng
thương. Tuy cảm thấy như vậy nhưng cậu vẫn linh cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản như thế. Haruhiro
tiếp tục nói.
“Cậu nói đến nó thì
tớ cũng thấy khá trắng đấy. Ừ, rất trắng. Và da cậu cũng khá mịn màng nữa.”
“Làn da... mịn
màng...” Trông Shihoru như thể chuẩn bị ngã nhào bất kì lúc nào vậy. “Làn da...
mịn màng...”
“Shihoru... cậu
không sao chứ?” Yume mau
chóng đỡ lấy Shihoru . “Tưởng tượng quá nhiều cùng lúc không
tốt đâu. Tốt hơn là nên tưởng tượng từng chút một thôi. Shihoru? Shihoru?”
Con mắt của Shihoru
giống như xoay quang trục xoắc ốc, cô ấy tựa sát người vào Yume.
Thôi chết - -! Haruhiro nghĩ thầm. Có lẽ mình đã nói ra những điều không
nên nói rồi... Tại vừa nãy, cậu lại đột nhiên cảm thấy Shihoru có chút đáng
yêu, lại giống như có chút thú vị nên không cẩn thận mở mồm ra trêu chọc.
Ranta khịt mũi một
cái, lờ mọi người đi, bắt đầu ăn bữa trưa trên tay mình, với vẻ không
có chút hứng thú nào. Tại sao vậy chứ? Lẽ nào Ranta thích Shihoru? Và Shihoru lại
có vẻ thích Manato nên Ranta buồn bực vì chuyện đó sao? Nếu như thế thì cậu ta
nên tự mình nghĩ lại thôi. Như thế nào đi nữa, cậu ta cũng chưa làm được việc
gì khiến các cô gái thích mà càng làm họ ghét cậu ta hơn.
“Đội của chúng ta
càng ngày càng tốt đấy.” Manato thì thầm.
“Ồ?” Haruhiro trả lời.
“Giờ thì chúng ta đã
có thể đối đầu với ba con Goblin cùng lúc. Trong đội cũng không có ai bị thương
cả, như thế có nghĩa là chính chúng ta đã thừa sức đánh bại chúng. So với dùng
cung, Yume thì lại am hiểu dùng kukri hơn, hơn nữa tác dụng nó đem lại cũng
không nhỏ. Nếu chúng ta lên kế hoạch kĩ lưỡng thì nói không chừng chúng ta có
thể đối phó với bốn con.”
“Tớ hiểu rồi...”
Haruhiro thử tượng về tình huống đó trong phút chốc. Mogzo và Manato, mỗi người
họ có thể đối đầu với một con trong khi cậu, Ranta, và Yume đối phó với hai con
còn lại. Nếu như Shihoru có thể ở bên cạnh hỗ trợ, ngay lập tức dùng thuật
[Bóng Âm] để tiêu diệt một con thì cậu có cảm giác mọi chuyện thật sự sẽ suôn sẻ.
Haruhiro nói tiếp: “Hừm, chúng ta có lẽ sẽ đối phó được với bốn con cùng lúc đấy.”
“Mogzo, có thể sẽ cần
dưa vào cậu đấy. Cậu có dáng người to lớn, chỉ cần dựa vào dáng người thôi cũng
có thể dọa dẫm kẻ thù của chúng ta rồi. Hơn nữa phương pháp sử dụng kiếm của cậu
cũng rất chính xác, vậy nên mỗi khi cậu vung kiếm thì thường đánh trúng mục
tiêu.”
“Tớ cũng nghĩ thế,”
Haruhiro nói. “Kiếm thuật của Mogzo thì khá là giỏi đấy.”
Mogzo lại nuốt trọn
một cái mì nữa. “T-Thật sao? Tớ cũng không biết nữa nhưng hình như tớ thì lại thích làm những công việc đòi hỏi độ
chính xác.”
Ranta chẳng hiểu tại
sao lại tức giận, nói “Như thế thì không hợp với ông chút nào!" Mogzo ngay
lập tức cúi đầu ủ rũ tỏ vẻ: "Ừm. Ngay cả tớ cũng cảm thấy như vậy...”
“Cái đó mới rõ ràng
là chuyện tốt đấy." Haruhiro hơi liếc nhìn Ranta một lúc. "Mogzo chả
giống người ăn hại nào đó suốt ngày nói vớ vẩn đâu.”
“Ồ? Có ý gì? Ông
đang nói tui sao? Ông có biết biệt danh của tôi là ‘Cỗ Máy Tật Phong Chính Xác’
không đấy?”
Yume, người đang động
viên Shihoru, lạnh lùng liếc sang nhìn Ranta. “Yume khá chắc là chẳng có ai gọi
cậu ta như thế đâu.”
“Ranta thì cũng rất
lợi hại đấy,” Từ nét mặt dịu dàng của Manato có thấy rằng cậu ta không phải
đang nói đùa. “Cậu ấy thì luôn trong sẵn sàng tấn công, tấn công bằng hết sức
mình. Không sợ thất bại gì cả, vì lẽ đó cậu ấy sẽ thành thục kĩ năng của mình
nhanh hơn bất kì ai khác. Ngoài trừ Ranta ra, thì cá tính mọi người, bao gồm cả
tớ đều khá cẩn thận. Nếu như không có Ranta thì chúng ta đây rất khó có thể chủ
động tấn công cả.”
“Vậy sao?” Vẻ mặt của
Ranta trông chả chắc chắn gì. “Chẳng có cách nào khác, ai bảo biệt danh của tôi
là ‘Cỗ Máy Tật Phong Tịnh Tiến’ chứ.”
“Thế ‘Cỗ Máy Tật
Phong Chính Xác’ vửa rồi đâu?” Haruhiro chất vấn với danh nghĩa là người thẳng
tính.
“Còn Shihoru...”
Manato thở dài một hơi ngắn. Haruhiro suy đoán cậu ta nhất định phải chú ý tới
suy nghĩ của Shihoru. “Shihoru thì mỗi lần đều tỉ mỉ quan sát tình huống xung
quanh. Với ảnh thuật ta có thể phá rồi kẻ địch, ngăn cản bước tiến của chúng và
trong tình huống nguy cấp thì hỗ trợ đồng đội. Tớ nghĩ cậu ấy chọn học ảnh thuật
là hy vọng mình có thể hỗ trợ mọi người. Có phải không nào, Shihoru?”
Shihoru choáng váng
trong tích tắc, rồi tiếp theo lặng lẽ gật đầu. Trước đây Haruhiro nghĩ rằng việc
Shihoru chọn ảnh thuật kỳ diệu thay vì những ma thuật đơn giản như hỏa, băng và
lôi là vì nó khá hợp với phong cách của cô ấy. Có điều xem chừng thì thực sự
không giống vậy. Shihoru không phải là người thích là chọn mà cô ấy thật sự suy
nghĩ ngiêm túc mới làm ra lựa chọn.
Mình thật sự là một
thằng ngốc. Cái gì cũng không hiểu.
Tiếp theo đó Manato
nhìn sang Yume. “Yume thì rất dũng cảm, đối mặt với chuyện nào cũng không sợ
hãi. Suy nghĩ cẩn thận một chút, cậu ấy có lẽ người có lòng can đảm nhiều hơn bất
kì ai khác trong chúng ta. Là một người hỗ trợ, tớ hy vọng cậu có thể cẩn trọng
hơn, nhưng lỡ chuyện gì xảy ra thì tớ nghĩ Yume sẽ không hề ngần ngại nhảy vào
giúp đỡ mọi người đâu.”
“Yume có thật sẽ như
vậy không?” Yume trỏ vào bản thân mình. Nét mặt cô dịu lại. “Thât sự ya? Yume
thật sự có lòng can đảm sao, chưa có ai nói với Yume như vậy! Yume có vẻ cũng
chưa từng cảm thấy sợ hãi ya. Nhưng Yume là một Thợ Săn lại không giỏi bắn tên,
mong mọi người bỏ qua cho Yume.”
“Mọi người đều có sở
trường và sở đoản.” Manato giống như đang nói cho chính bản thân cậu ấy hơn là
cho những người khác. “ Nếu chỉ có một mình, những khuyết điểm sẽ trở thành vết
thương trí mạng, tuy nhiên chúng ta là một đội. Chúng ta sẽ bù đắp những khuyết
điểm đó”
“Đúng vây,” Yume gật
đầu vài lần. “Rất đúng. Từ giờ trở đi Yume có thể sẽ gây thêm rắc rối cho mọi
người, có điều Yume sẽ cố ngực hơn. Xin mọi người chỉ giáo nhiều hơn.”
Ranta khịt mũi. “Cái
gì là cố ngực? Là cố gắng! ‘Hết ngực’... nghe cứ như là loại ngực đặc biệt nào
vậy! Làm tôi có liên tưởng đến ‘cố ngực’.”(*)
(*Note mikasa) Đoạn
này chơi chữ nên dịch
nó sẽ khó thuận mồm. Hơi rảnh nên sẽ giải thích
luôn ở 2 bản. Ở bản tiếng trung ban đầu Yume nói có từ 咪 làm Ranta nghĩ đến 咪咪(mimi hay meomeo gì
đó). mà cụm từ 海咪咪 bên đó mang nghĩa chỉ cô gái có bộ ngực lớn. Ở bản tiếng anh thì Yume nói là brestest nhưng
thật ra phải là bestest (cố gắng). Từ brestest thì nó phát âm hơi giống từ
breasts (bộ ngực).
Yume đứa tay sờ bộ
ngực của mình. “Yume tự hỏi ‘cố ngực’ là bộ ngực sẽ như thế nào đây. ‘Cố ngực’...có lẽ là loại hoàn
toàn khác biệt so với bộ ngực nhỏ của Yume.”
Làm bộ không nghe thấy
có lẽ là không được, vì thế Haruhiro không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói,
“Có lẽ chúng có liên quan tới nhau đấy.”
Yume nhìn vào
Haruhiro, vẻ mặt cô ấy thật sự nghiêm túc. “Haru này, cậu thật sự nghĩ thế
sao?”
“Ơ... có lẽ thế. Ai
mà biết chứ?”
“Đến cùng có phải vậy
không đây? ‘Cố ngực’. Nghe cũng khá đáng yêu đấy chứ?”
“Cố...” Mogzo bắt đầu
lên tiếng. Sự chú ý của mọi người đột nhiên đổ về phía cậu ấy. Trong nháy mắt mồ
hôi bắt đầu chảy dài trên trán cậu ta và cậu ta không ngừng lắc tay cùng đầu,
bày tỏ. “U-uh... Thật, thật, thật sự không, không có chuyện gì.”
“Có chút khả
nghi...” Shihoru nói, đôi mắt dán chặt vào Mogzo.
Mogzo cúi sầm mặt xuống
đất và cuối cùng cũng lên tiếng, “X-Xin lỗi.”
Với lời xin lỗi của
cậu ấy, chẳng ai muốn truy hỏi thêm nữa nhưng mà... cậu ta muốn nói cái gì thế?
Haruhiro tuy rằng không phải là Shihoru nhưng trong lòng cậu cũng không khỏi cảm
thấy có chút tò mò.
Mọi người vừa nói
chuyện vừa ăn bữa trưa, sau đó liền bắt đầu việc thám hiểm buổi chiều. Sau khi
hành động, Haruhiro bỗng nhiên cảm thấy: Manato đã ngợi ca rất nhiều những người
còn lại, nhưng chẳng nói lấy một lời nào về cậu. Hay chẳng lẽ cậu ấy đã vô tình
quên mất cậu. Hay là nói...Cậu không có ưu điểm gì để khen ngợi cả. Chẳng lẽ
trong lòng Manato, cậu là người được đánh giá thấp nhất sao? Mặc dù hai người vẫn
thường trò chuyện cùng nhau, chẳng lẽ Manato chỉ coi cậu là một người chỉ để
tán chuyện phiếm cùng nhau thôi sao?
Nghĩ như thế khiến cậu
khá là rầu rĩ. Nhưng giờ không phải là lúc cậu có thế đến cạnh Manato và hỏi ‘Này Manato,
còn tôi thì sao?’ Làm như vậy thì thật quá mất mặt.
Ai, quên đi. Cậu tự
nhủ với lòng mình
Manato hẳn là chỉ nhất
thời quên mất hoặc là cuộc trò chuyện lại đổi hướng trước khi Manato nói được đến
cậu. Tuy trong lòng có chút vướng mắc nhưng Haruhiro quyết định nghĩ như vậy.
Tập trung nào. Giờ
nhất đinh phải tập trung tinh thần.
"...Có
Goblin."
Haruhiro giơ một tay
lên, ám hiệu cho cả đội dừng lại.
Mọi người tạm thời
trốn ở đằng sau những chỗ ẩn nấp trong khi Haruhiro, cứ như thường lệ, tiến về
phía trước một mình. Có lúc thì Ranta cũng tham gia vào công việc thám thính,
nhưng thành thật mà nói thì cậu cảm thấy thoải mái hơn khi đi một mình bởi như
vậy thì cậu chỉ cần lo cho mỗi bản thân.
Một khi tích được một
số tiền, cậu nhất định sẽ trả học phí để học kỹ năng [Tiềm Hành] của Đạo Tặc.
Vào giờ phút này, Haruhiro đang cố hết sức mình không gây ra bất kì tiếng động
nào trong khi lặng lẽ đi tới, có điều cậu tin rằng kỹ năng đó nhất định che giấu
một bí quyết nào đó. Cậu rất muốn biết thứ ẩn giấu trong đó, nên rất hy vọng rằng
Sư phụ Barbara có thể dạy cho cậu.
Những con Goblin ở
trong một toà nhà hai tầng làm bằng đá. Hàu như toàn bộ ban công trên tầng hai
không còn tồn tại nữa và một phần bức tường ở tầng một cũng đã đổ sụp. Trên tầng
hai lộ thiên là một con Goblin mặc một bộ áo giáp kim loại kiên cố cùng một thanh
kiếm được vắt trên vai. Ngoài ra còn có một con Goblin có thân hình to lớn đang
ngồi ở trên sàn nhà dưới tầng một.
Những con Goblin
bình thường thì có chiều cao của một đứa trẻ con người và thường chỉ vào khoảng
một mét hai đến một mét ba. Bất kì con nào đặt được lên đến một mét tư là đã được
coi là khổng lồ đối với tộc ấy. Nhưng mà con Goblin ngồi ở tầng một thì lại
khác. Bởi khoảng cách giữa Haruhiro và nó có hơi xa nên thật khó có thể tính
toán chính xác, nhưng có vẻ như là hình thể nó lớn gấp một hay hai lần con Goblin ở tầng
hai.
Đây là lần đầu tiên
Haruhiro thấy được một con Goblin như thế. Trên người nó hình như đang mặc một
bộ giáp xích, hơn nữa còn đeo một chiếc mũ giáp có kiểu dáng đơn giản. Ở vị trí
này không có cách nào xác định nó mang theo vũ khí hay không.
Haruhiro tiếp tục
thám thính khu vực xung quanh toà nhà, nhưng chẳng có con Goblin nào khác ở
quanh cả. Vậy chỉ có hai con Goblin là con Goblin mặc giáp kim loại và con
Goblin khổng lồ mà thôi. Haruhiro quay về vị trí mọi người đang chờ.
“Gay rồi đây, có hai
con Goblin nhưng một trong đó to lắm. Cơ thể của nó to gần bằng chúng ta.”
"Là
Hobgoblin." Đôi mắt Manato mở to hơn một chút. “Hobgoblin, một loài thuộc
tộc Goblin nhưng cơ thể to hơn và mạnh hơn Goblin thường. Chúng là loài có tính cách hung
bạo nhưng không thông minh lắm. Goblin thường dùng chúng làm kẻ hầu. Con cậu thấy...
có thể chính là Hobgoblin?”
"Ồ~~"
Ranta nóng lòng, liếm môi một cái. “Nếu như nó có người hầu thì hẳn là nó rất
giàu đây. Nếu vậy
nhất định trên người nó mang theo một đống vật có giá trị.”
Haruhiro dùng ngón
tay gãi cằm mình. “Có lẽ cậu nói đúng. Con Goblin kia mặc giáp kim loại trong
khi con Hobgoblin thì lại mặc giáp xích, thậm chí còn đội thêm một chiếc mũ
giáp nữa. Chiếc mũ giáp ấy nói không chừng con người chúng ta cũng có thể đội.”
"Ồ--..."
Mogzo trầm ngâm một tiếng. Mogzo là Chiến Binh, người phải đối mặt trực diện với
kẻ thù của mình trong những trận chiến, bởi vậy những trang bị bảo vệ đối với cậu
ta là cực kì quan trọng. Nhưng mà giá những trang bị bảo vệ thì lại vô cùng đắt
đỏ. Giá cả của những trang bị mới ra lò thì chắc chắn không thể chạm tay được
vào rồi, vì thế lựa chọn duy nhất còn lại là tiêu phí sức lực đi tìm kiếm loại
giáp đã qua sử dụng mà phải còn phù hợp với bản thân mình, điều mà cực kì hiếm
khi xảy ra, rồi đi đến thợ rèn để chỉnh lại cỡ của bộ giáp đó. Bởi vì chuyện
đó, tất cả mọi người, bao gồm cả Mogzo vẫn đang dùng mấy trang bị mà Hội của họ
cung cấp cho.
“Hai con Goblin...”
Manato chùn mắt xuống, có vẻ có chút chần chờ.
Đôi mắt Yume thì lại
khẽ hướng lên trên một chút trong khi nói, “Nếu chỉ có hai con thì Yume nghĩ
chúng ta có thể hạ được chúng đấy.”
Shihoru nắm chặt cây
trượt trên tay “Mình trước tiên sẽ khóa chặt một con, nếu như ma thuật bắn
trúng được nó thì mọi chuyện sau đó sẽ dễ dàng thôi.”
“Yume cũng thử dùng
cung bắn bọn nó. Nếu bắn trượt thì vẫn thu hút sự chú ý của Goblin-san, như vậy
chúng ta có thể nhân cơ hội đó nhanh chóng tấn công."
Manato nhanh chóng
nhìn vào vẻ mặt từng người đồng đội của mình. Mọi người đều rất hăng hái. Có lẽ
là do họ đã được khen ngợi bởi Manato trước đó, nên sĩ khí mọi người tăng lên
không ít. Tinh thần các thành viên đều cao hơn so với bình thường. Bản thân
Haruhiro có lẽ không có cùng cảm xúc như thế bởi cậu không được khen ngợi trước
đó, nhưng cậu cũng
chẳng muốn dội một gáo nước lạnh vào mọi người.”
“Chúng ta làm chứ?”
Haruhiro hỏi, và Manato gật đầu đáp.
“Làm thôi.”
Một kế hoạch tác chiến
nhanh chóng được đưa ra. Haruhiro, Yume và Shihoru sẽ tiến lên trước, tấn công
từ đằng xa. Sau khi kẻ địch nhận ra rằng chúng đang bị tấn công, Mogzo cùng
Manato sẽ đứng ở tiền tuyến. Trong khi Mogzo phụ trách con Hobgoblin thì Manato
sẽ xử lý với con Goblin mặc áo giáp. Haruhiro, Ranta, và Yume sẽ tăng cường tấn
công từ mặt sau và bên hông trong khi Shihoru hỗ trợ mọi người bằng ma thuật từ
đằng xa.
Toàn bộ thành viên tạo
thành một vòng tròn, chồng tay lên nhau ở trung tâm vòng tròn. Manato nhỏ giọng
hô, “Tiến lên nào!” Tiếp
đó mọi người đồng thời vung tay lên, cũng bằng một giọng nhỏ như thế kêu lên
"Có tất cả hoặc không có gì cả".
Không biết từ bao giờ,
mỗi khi muốn nâng cao tinh thần cả đội họ đều làm như vậy. Mà trong lòng
Haruhiro luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ đối với nghi thức này. "...Tiến
lên nào! Có tất cả hoặc không có gì cả*! Rốt cuộc có ý gì?"
“Mình cũng không biết
nữa..." Shihoru nghiêng đầu mình sang bên ”Tuy nhiên nó mang lại một cảm
giác vô cùng quen thuộc.”
“Yume cũng có cảm
giác đó nữa,” Yume nói. “Nhưng Yume cũng chẳng biết nó có ý gì. Thật kỳ quái.”
Haruhiro mang theo
Yume và Shihoru từ từ tới gần căn nhà hai tầng. Manato, Mogzo và Ranta theo sau
họ từ sáu hay bảy mét phía sau. Cung của Yume thì có tầm tấn công xa hơn, nhưng
ma thuật của Shihoru chỉ có tầm tấn công vào khoảng mười mét. Bọn họ sẽ có thể
đến được tầm mười mét cách con Goblin mà không bị phát hiện chứ? Nói không chắc
thì là có chút khó khăn. Hoặc là nên nói...Căn bản không thể. Khoảng cách giữa
họ và tòa nhà hai tầng giờ là mười lăm mét, nếu như tiếp tục tiến lên, có thể sẽ
bị lũ Goblin phát hiện.
Haruhiro tiến đến
sát bên Shihoru chuẩn bị mở miệng thì ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng đặc
thù của thứ gì đó. Cậu thì thầm, “Shihoru, cậu đang dùng nước hoa đấy sao?”
“...Hở? Cậu đang nói
về chuyện gì thế?” Shihoru nói.
“Không, không có gì.
Xin lỗi. Từ nơi này cậu có thể đánh trúng được con Goblin không? Mặc dù khoảng
cách có hơi xa.”
“...Mình cũng không
chắc lắm nhưng mình sẽ thừ.”
Shihoru đặt một tay
lên ngực cô ấy và lẳng lặng hít một hơi thật sâu. Yume cũng đã giơ cung mình
lên và tên cũng đã được lắp, sẵn sàng.
Không con Goblin nào
đang nhìn về phía họ cả.
Yume và Shihoru từ từ
nhô nửa người phía trên ra. Shihoru thì dùng thanh trượng của mình vẽ văn tự
nguyên tố.
“Oom rel eckt vel
dash!”
Một quả cầu tảo biển
màu đen thuộc tính Ảnh bắn ra từ mũi thanh trượng của Shihoru với một tiếng
"voash". Cùng lúc đó, Yume cũng bắn tên. Mũi tên bay vụt một cái xượt
qua đầu con Goblin giáp sắt, trong khi ma thuật kia đánh trúng cánh tay trái của
con Hobgoblin. Con Hobgoblin rống lên trong khi cả cơ thể nó run rẩy.
Con Goblin giáp sắt dường như cũng chú ý đến cái mũi tên, nó quay người nhìn về phía họ.
Haruhiro hét lớn.
“Chúng phát hiện ra
rồi!”
“Lên thôi!” Manato lập
tức phát hiệu lệnh.
Con Hobgoblin cầm một
cây chuỳ khổng lồ được đặt cạnh chân nó lên, chầm chầm đứng dậy. Ma thuật [Bóng
Âm] hình như đã phát huy hiệu quả. Con Goblin giáp sắt thì cũng đang cầm thứ gì
đó trong tay mình. Đó là cái gì? Một loại vũ khí sao? Trông thứ vũ khí có vẻ khá cứng cáp,
cùng với một thứ gì đó như như một cây cung nho nhỏ được gắn chặt ở cuối. Con
Goblin giáp sắt thì chỉ vũ khí về Haruhiro và những người còn lại bên cậu.
Haruhiro nhanh chóng
nắm lấy vai của Yume và Shihoru và đang định hô 'nhanh trốn đi'. Nhưng trước
khi lời nói kịp vang lên thì một mũi tên bay thẳng về phía họ. Yume và Shihoru
bị tay Haruhiro dùng sức kéo, ngã về phía sau. Cậu gầm gừ và nhanh chóng bò về
vị trí của mình, tiếp theo một cơn đau ập đến.
Một mũi tên đang cắm
phập vào ngực phải cậu. Đau quá. Đau quá, đau quá, ĐAU QUÁ. Cậu ngồi xổm xuống,
thay đổi tư thế để giảm bớt cơn đau nhưng không ăn thua, dù cậu không di chuyện
thì cơn đau vẫn không ngừng lại. Cậu đau đớn đến nỗi sắp không thở nổi.
Shihoru thét lên một
tiếng ngắn ngủi khi thấy điều đó.
“Haru!” Yume nhẹ
nhàng đặt tay lên lưng cậu, nói.
....A, a a...Đau
quá. Đừng chạm vào tôi. Đau chết mất. Tệ thật. Mình sẽ chết sao? Sẽ chết đúng không? Chết.
Không đời nào. Mình không muốn chết. Nhưng đau quá. ĐAU CHẾT MẤT. Ai đó...Giúp
tôi với... Không chịu được. Cứ thế này mình không chịu được nữa.
“Haruhiro!” Là
Manato. Manato đã đến bên cậu. Cậu ta bất ngờ rút mũi tên ra khỏi ngực phải của Haruhuro. Khi mũi tên
được rút ra, Haruhiro cảm giác như thể thứ quan trọng gì đó cũng bị giật tung
ra cùng với nó vậy. Dòng máu chảy róc rách ra từ vết thương. Manato, làm như
vậy tôi sẽ chết mất...!
Nhưng Manato không có chú ý nhiều đến vậy, cậu ấy nhanh chóng vẽ nên một hình lục giác bằng tay mình và bắt đầu
niệm chú, “Hỡi ánh sáng, dưới ơn đức thần thánh của Thần Luminous... [Chữa Trị].”
Ánh sáng tuôn ra từ
bàn tay của Manato bắt đầu làm miệng vết thương của Haruhiro khép lại. Mặc dù vết
thương đang lành lại nhưng cơn đau cũng không biến mất. Haruhiro hít thà một
cách mạnh mẽ. Cậu cảm thấy đau đớn đến mức không thể nào thở ra được.
Không lâu sau đó cậu
cũng cảm thấy cơn đau dịu đi, dần dần có thế hô hấp bình thường. Cậu sờ sờ ngực phải
của mình; quần áo bị máu làm ướt đẫm nhưng cậu không còn cảm thấy đau đớn gì nữa.
“Manato!” Ranta kêu
to. “Nhanh lên! Tôi sắp không, không chịu được nữa rồi...!”
“Cậu sẽ không sao chứ?!”
Manato hét về phía Haruhiro. Haruhiro còn chưa kịp gật đầu thì Manato đã đi xa mất rồi.
Cũng đúng. Trong khi
Manato đang chữa thương cho Haruhiro thì những người khác vẫn đang chiến đấu.
Haruhiro liếc nhìn về toà nhà và thấy Mogzo đang chiến đấu với con Hobgoblin
còn Ranta và Yume thì lại đang chiến đấu kịch liệt với con Goblin giáp sắt.
Manato định đi hỗ trợ Ranta và Yume sao? Shihoru thì đang tấng công con
Hobgoblin bằng [Quang Đạn], nhưng có vẻ con Hobgoblin chẳng có hề hấn gì cả.
Haruhiro hốt hoảng đứng
dậy. Nếu như Manato tham gia cùng Ranta và Yume, thì có lẽ tình hình bên con
Goblin giáp sắt sẽ
chuyển biến tốt hơn. Nhưng về phần con
Hobgoblin thì phải mau mau nghĩ biện pháp mới được.
“Mogzo, cố lên!”
Haruhiro hét lên với Mogzo, đồng thời vòng ra phía sau lưng con Hobgoblin.
Con Hobgoblin chắc hẳn
chỉ tập trung vào mỗi Mogzo mà không để ý đến Haruhiro đang ở sau lưng nó. Nếu
như là thế thì việc ra một đòn [Đâm Sau Lưng] sẽ dễ dàng hơn nhiều. Chuyện phải
như vậy mới đúng nhưng vì lý do nào đó, cậu lại chẳng thể nào tiếp cận được nó.
Con Hobgoblin cao
hơn Haruhiro và thấp hơn Mogzo, nhưng bề rộng và độ rắn chắc của cơ thể của nó thậm chí còn
vượt qua Mogzo. Chiếc chùy của nó mặc dù được làm bằng gỗ những khá to. Nếu bị
đập trúng một phát, thì dù Mogzo có mặc bộ giáp xích trên người cũng sẽ bị
thương. Giáp xích...Đúng rồi, Hobgoblin mặc giáp xích, không chỉ có vậy, phần dưới cơ
thể nó cũng mặc một chiếc quần giống như một chiếc quần giáp nữa, chiếc quần cùng chiếc giáp xích liên kết với nhau bằng một chiếc
vòng khóa. Ngoài ra đầu nó cũng được chiếc mũ giáp bảo vệ. Một sự phòng thủ
hoàn hảo không một lỗ hổng. Dao găm liệu có tác dụng với nó không đây?
“Cám ơn!!” Mogzo sử
dụng kỹ năng tất sát, [Cám Ơn Trảm].
Haruhiro trong nháy
mắt suýt nữa hôn lên tiếng reo hò, nhưng ngay lúc đó liền nghẹn ngào. Thanh cự
kiếm của Mogzo đánh trúng vai trái con Hobgoblin, nhưng đòn đánh chỉ khiến cơ
thể con Hobgoblin lung lay một chút sau đó nó liền ra tay phản kích. Mogzo chỉ
có thể làm chệch hướng cái chuỳ đến gần trước mắt vào thời điểm hiểm nghèo đó.
Không, thật ra thì Mogzo chẳng hề làm chệch hướng đòn tấn công; đòn tấn công
khiến cậu phải loạng choạng ngã về phía sau. Cơ thể cậu ta liền mất thăng bằng.
Tệ thật. Mogzo sẽ bị đánh trúng mất.
"Khỉ thật...!"
Haruhiro tông toàn bộ cơ thể mình vào lưng con Hobgoblin đồng thời dùng dao găm
đâm sâu vào người nó. Bên tai truyền đến âm thanh chói tai. Không được rồi. Con
dao của cậu không thể nào xuyên thủng tấm áo giáp được và bị văng ra ngoài. Con Hobgoblin suýt nữa đâm đầu ngã về phía trước, sau đó liền
xoay người, khuôn mặt hướng về phía Haruhiro. Con Hobgoblin vung thanh chùy,
Haruhiro vội vàng né tránh, ngoài miệng phát ra tiếng kêu gào.
Thật đáng sợ. May là
không bị đánh trúng. Tuy đã tránh nó ra rồi, nhưng tình huống thật sự rất hiểm nghèo, Haruhiro cảm thấy cơ
quan nội tạng của cậu hình như co thành một đống, không có chút cảm giác chân thực còn sống nào. Haruhiro lui về phía sau, cậu không thể không lùi.
"Không, không
được...!"
“M-mình không thể
làm được...” Cậu thì thầm với bản thân mình.
“Oom rel eckt vel
dash!” Shihoru niệm chú. Ảnh thuật đánh trúng hông của con Hobgoblin và nó bắt
đầu tạo ra siêu chấn động. Hobgoblin vừa gào thét vừa run rẩy.
Mogzo vung thanh cự
kiếm của cậu ta lên, cùng lúc đó gầm lên "A Ga...". Thanh cự kiếm chạm
vào chiếc mũ giáp tạo lên những đốm lửa và chiếc mũ bị lõm vào. Hobgoblin loạng
choạng đi.
“Ngay lúc này đây!”
Haruhiro hét, lao nhanh đến, muốn đá bay Hobgoblin. Tuy con Hobgoblin đáng sợ, nhưng nếu đánh ngã được nó...Ngay tại
thời điểm Haruhiro định nhảy lên, Manato bỗng nhiên hét lên với cậu “Haruhiro, bên này! Ranta đang...!”
“Gì chứ?!” Haruhiro
nhìn kỹ sang bên đó, thấy rằng Ranta đã bị đánh gục, máu chảy ròng ròng từ gáy
cậu ta. “Cậu ta bị cắt trúng cổ sao!?”
Manato chăm lo vết
thương của Ranta, háy nói cách khác, Yume bị buộc phải một mình đối mặt với con
Goblin giáp sắt. Tình hình tệ thật. Con Goblin đang vung thanh kiếm sắc bén của
nó về phía Yume, làm cho Yume bị dồn vào bước đường cùng. Haruhiro nhanh chóng
nhảy cuộc chiến giữa nó và Yume.
“Này, Goblin! Ở bên
đây này!”
Đúng như mong muốn của
Haruhiro, cậu đã hấp dẫn được toàn bộ sự chú ý của của con Goblin giáp sắt. Điều
này cũng có nghĩa cậu phải đánh nhau với nó. Nhưng cậu có cách nào để đối chiến
với nó không? Con Goblin giáp sắt thở phì phò, vung vẫy thanh kiếm có cùng độ
dài với thanh trường kiếm của Ranta. Harurhiro bắt đầu chạy trốn bốn phía, tách
ra, né tránh, chỉ cần chạy trốn sẽ tiêu hao sự chú ý của nó. Con Goblin này
không giống với bất kì con Goblin nào cậu đã đối mặt trước đây. Nó nhanh nhẹn
và cách dùng kiếm linh hoạt khiến Haruhiro cảm thấy nó được đào tạo bài bản, vì
nó cầm thanh kiếm của mình khá là khéo léo. Chỉ dùng một con dao găm để phòng
thủ trước con Goblin giáp sắt này, không biết có được hay không? Mogzo chiến đấu
một mình không biết có sao không? Haruhiro lo lắng, nhưng mà không có cách nào
chạy thoát để quan tâm đến tình hình của Mogzo.
“[Tốc Trảm]!” Yume tấn
công con Goblin giáp sắt từ đằng sau.
Cô ấy sử dụng kukri
để làm một đòn tấn công quét ngang hông đầy mạnh mẽ, nhưng hình như đã bị nhìn
thấu. Nó xoay người để đối phó với đòn tấn công của cô ấy và rồi thanh kukri
bay ra khỏi tay Yume. Con Goblin giáp sắt vẫn còn muốn truy kích Yume.
“Đừng hòng...!”
Haruhiro làm ra vẻ muốn bay nhào đến người con Goblin giáp sắt, nhưng con
Goblin cũng đọc vị được luôn hành động của cậu.
Nó quay về phía
Haruhiro, giơ thanh kiếm lên. Hỏng bét! Haruhiro dùng con dao găm của mình lên
để chặn lại đòn công kích, nhưng cậu chẳng thể nào ngăn được lưỡi kiếm của tên
kia. Không được sao? Sắp không ngăn
được rồi. Lưỡi kiếm của con Goblin
trượt dài dọc theo lưỡi con dao găm của cậu, phát ra tiếng kim loại ma sát vào
nhau. Ngay cả phần bảo vệ tay cầm của con dao găm cũng chẳng thể chặn được đòn
này.
Thanh kiếm chém vào
vào tay phải cậu, khiến cậu phải hét lên trong đau đớn. Con dao găm của
Haruhiro tuột khỏi tay cậu. Haruhiro cảm giác cậu sẽ bị nó chém chết. Ngay tại
thời điểm ngàn cân treo sợi tóc...
“[Căm Hận Kích]!” Là
Ranta. Ranta nhảy từ bên hông ra
và tấn công. Con Goblin giáp sắt cúi người, tránh đòn tấn
công của Ranta, và tiếp đó nhanh chóng triển khai tấn công. Ranta lui thẳng về
sau.
“Chết tiệt! Đừng đùa
giỡn nữa, đồ Goblin không thể nào khốn nạn hơn!” .
Khuôn mặt Ranta xanh
xao và mồ hôi vã như tắm trên cơ thể cậu ta. Vết thương của cậu ta đã được chữa
lành nhưng điều đó không có nghĩa là lượng máu chảy ra được đưa lại vào trong.
Tuy nhiên, cậu ta đúng là đã cứu thoát cái mạng nhỏ của Haruhiro. Tay cậu đau
khủng khiếp, vết thương rất sâu. Cậu dùng tay trái nhặt con dao găm lên. Tay phải
cậu không cử động được nữa, đau quá.
“Haruhiro!” Manato
chạy như bay đến và ngay lập tức chuẩn bị một quang thuật. “Hỡi ánh sáng, dưới
ơn đức thần thánh của Chúa Luminous... [Chữa trị].”
Haruhiro nghiến chặt
răng, chịu đựng cơn đâu. Vừa tiếp nhận sự chữa trị vừa quan sát tình hình xung
quanh. Mogzo đang cố gắng xoay sở được với đòn tấn công mạnh mẽ của con
Hobgoblin, nhưng khá khó khăn. Đôi chân cậu ta run rẩy. Shihoru thì ngồi xổm
trên mặt đất, có lẽ do sử dụng ma thuật quá độ. Xem ra không thể mong đợi cô ấy
ra tay giúp đỡ.
Cậu có cảm giác rằng
mặc thù thực hiện một cách đầy vụng về, nhưng Ranta có thể tránh đòn tấn công của
con Goblin mặc giáp lâu hơn một chút nữa. Tay của Yume hình như bị thương ở đâu
đó và đang chảy máu.
“Được rồi,” Manato
chạm vào tay Haruhiro để xác nhận rằng nó đã được chữa lành và quay mắt mình về
phía Yume, hô.
“Yume! Tới đây! Tớ sẽ
chữa cho cậu!”
“Mấy vết thương nhỏ ấy
có đáng là gì. Yume vẫn còn có thể tiếp tục!”
“Đừng cậy mạnh, cậu
mau tới đây. Haruhiro nhanh đổi chỗ với cậu ấy đi!” Manato ra lệnh.
Haruhiro nghe theo lệnh của Manato nhưng
trong lòng cậu cảm thấy có chút lo lắng. Là sao nhỉ? Hơi thở của Manato có chút
rối loạn, có phải cậu ta đã dùng quá nhiều ma thuật? Nhưng mà Haruihiro là một Đạo Tặc, cậu
chẳng hiểu chút gì về ma thuật cả. Lại nói tiếp, cậu nên tin tưởng
chính bản thân mình? Hay tin tưởng lời Manato? Đương nhiên là cậu tin Manato rồi.
Đối với bản thân mình, Haruhiro không có nhiều sự tự tin như vậy.
Như thế này sẽ không có vấn đề. Đúng vậy. Nhất
định là vậy.
Haruhiro đổi vị trí
với Yume. Cậu muốn tấn công con Goblin giáp sắt nhưng lại một lần nữa không thể
ra tay. Nếu như tấn công, cậu sợ rằng sẽ bị phản kích. Có phải là Ranta cũng
nghĩ như thế không nhỉ? Con Goblin giáp sắt quá mạnh, căn bản phòng thủ của nó
không có kẽ hỡ để khai thác.
Không biết từ khi
nào, trên đầu con Goblin có thêm một chiếc mũ giáp. Với mũ giáp cộng áo giáp
kim loại, Haruhiro chắc chắn không phải là đối thủ của nó. Cho dù dùng dao găm
chém trúng nó đi nữa thì cũng bị đánh bật ra thôi. Đối với thanh trường kiếm của
Ranta cũng thế. Còn thanh cự kiếm của Mogzo thì sao nhỉ? Nhưng Mogzo chỉ đối mặt với mình con Hobgoblin thôi cũng
sắp không được rồi, thậm chú còn ở thế yếu hơn.
Chết chắc rồi Haruhiro bỗng nhiên cảm thấy như vậy. Đúng vậy, bọn họ chết chắc
rồi. Họ không thể chiến thắng trận chiến này, không có tí phần trăm chiến thắng nào. Thật ra trong lòng họ đã sớm biết điều đó rồi? Mọi người chắc chắn
đều đã nhận ra họ không thể nào thắng được. Thua rồi sao? Nếu thua thì sẽ như
thế nào đây? Bị giết chết? Sẽ chết? Toàn bộ mọi người đều...?
Haruhiro liếc sang
nhìn Manato. Cậu ta vẫn đang chữa trị vết thương của Yume, không, đã chữa xong
rồi. Cả hai người bọn họ tiến đến bên cạnh Haruhiro.
Manato nói
“Haruhiro, giúp Mogzo đi!” Mà Haruhiro ngay lập tức gật
đầu theo phản xạ.
Cậu không chắc liệu
việc bỏ mặc họ có phải là một ý hay hay không, nhưng không giúp Mogzo cũng
không được. Haruhiro di chuyển để chiếm lấy vị trí sau lưng con Hobgoblin.
Nhưng ngay vào lúc
đó, con Hobgoblin rống lên một tiếng như tiếng gào của dã thú và vung chiếc
chùy đầy gai của nó xuống người Mogzo. Cậu ta đưa thanh cự kiếm lên để đỡ
nhưng không thể nào chặn đứng được đòn tấn công của con Hobgoblin.
Con Hobgoblin không
ngừng nện cái chùy của nó xuống thanh cự kiếm của Mogzo. Chiếc chùy rõ ràng được
làm bằng gỗ nhưng tại sao nó lại không gãy? Mogzo một tay cố gắng nắm lấy chuôi
cự kiếm, tay còn lại nắm lấy chỗ gần mũi kiếm chống lại đòn tấn công của cây
chùy. Cậu ta hết sức ngăn chặn thế tiến công nhưng con Hobgonlin không ngừng dồn
nén, áp chế Mogzo. Con Hobgolbin không ngừng kêu gào.
"A..." Mogzo cuối cùng cũng phải khụy
một chân xuống. Trên đầu cậu ta bắt đầu chảy máu, có thể là do gai nhọn của chiếc
chùy đâm bị thương.
Con Hobgoblin đá ngã
Mogzo và bắt đầu ấn cậu ta xuống mặt đất. Nếu như bị nó ép cho như vậy thì chắc chắn nguy thật rồi. Thật
sự nát bét. Haruhiro liều
mình tóm chặt con Hobgoblin từ phía sau. Cậu cũng muốn khóa chặt hai
tay của nó, nhưng thật sự quá khó khăn. Con Hobgoblin muốn quăng Haruhiro khỏi
người mình, vùng vẫy điên cuồng; Haruhiro cố gắng hết sức, bám víu người con
Hobgoblin, ngoài miệng hô "O..o..."
“Haruhiro, làm khá lắm!
Cứ tiếp tục tranh thủ thời gian đi!” Manato nói, hình như cậu ta đang chữa trị
cho Mogzo.
Cứ tiếp tục tranh thủ
thời gian. Nói đùa sao? Việc đó không thể làm nổi! Con Hobgoblin kêu lên một tiếng,
lấy cùi chỏ nện vào Haruhiro đang bám phía sau lưng nó. Đòn đó đánh vào hông cậu
ấy, nó không phải chỉ gây đau mà còn khiến Haruhiro gần như hôn mê bất tỉnh. Tệ
thật. Nếu cậu ngất đi thì mọi chuyện ngay lập tức sẽ kết thúc. Nếu như bị nó quăng ra, vậy thì rắc rối to. Sẽ chết, nhất định sẽ chết! "- -a"
Việc cậu sợ hãi đã xảy
đến. Vì sao lại như vậy? Haruhiro chẳng thế nào hiểu được. Cậu bị Hobgoblin
quăng ra và từ trên lưng nó ngã xuống mặt đất. Con Hobgoblin đá cậu ngã Haruhiro, cậu chẳng
thể nào thở được, phát ra âm thanh cầu cứu:
“C-Cứ…Cứu tớ với.” Cậu
đang cầu cứu ai đây? Cậu không biết. Nhưng may là có người đến cứu cậu.
"Cường Kích."
Manato dùng gậy đánh vào đỉnh đầu con Hobgoblin. Tuy con Hobgoblin đội chiếc mũ
giáp, nhưng đòn đánh của Manato vẫn có tác dụng, nó làm cho bộ não Hobgoblin
hơi chấn động.
Manato vừa công kích
con Goblin vừa gào lên. “Haruhiro, nhanh đứng dậy! Chạy đi! Mọi người chạy
nhanh đi!”
Haruhiro đứng dậy,
nghĩ thầm "Đúng vậy". Đúng vậy, chạy mau, bọn họ chỉ còn nước chạy trốn.
Cậu lao đi, nhưng đột ngột dừng bước. “Manato, còn cậu...? !”
"Tớ tất nhiên sẽ
đuổi theo sau. Cậu chạy mau." Manato một bên tiếp tục tấn công con
Hobgoblin một bên nghĩ biện pháp rút lui.
Sau khi cái đầu được
Manato chữa trị, Mogzo lập tức lấy cao Goblin giáp sắt làm mục tiêu và hét lên,
“Đa tạ” trong khi tấn công nó bằng [Phẫn Nộ Trảm]. Tuy rằng không đánh trúng đối
phương nhưng đòn đó cũng khiến con Goblin giáp sắt lùi về phía sau.
Ranta và Yume xoay
người chạy trốn, và Shihoru cũng vậy. Con Goblin giáp sắt ré lên và cầm kiếm bổ
về phía Mogzo, nhưng nhờ bộ giáp xích trên người mà cậu ta không có bị thương.
Haruhiro vừa nhìn phía sau vừa chạy theo đám người Ranta, đồng thời nói rằng
“Manato, đủ rồi! Mọi người đều thoát rồi!”
“Tớ biết rồi!”
Manato lắc người một cái, quay về phía con Hobgoblin đang đuổi theo, đâm ra hai
đòn liên tiếp. Con Hobgoblin dừng bước. Manato linh hoạt thay đổi phương hướng
di chuyển, thuận lợi né qua đường kiếm của con Goblin, hai ba lần gần như đuổi
kịp Haruhiro. Có điều vẫn chưa thể yên tâm hoàn toàn. Haruhiro tiếp tục chạy về
phía trước, nhưng vào lúc này, con Hoblin giáp sắt giống như ném thứ gì đó về
phía này, đồ vật đó xoay tròn, hình như đã bắn trúng phần lưng của Manato.
Một tiếng
"A" phát ra từ môi của Manato, bước chạy của cậu ấy cũng bắt đầu
chênh vênh. Haruhiro nghĩ thầm suy đoán của cậu nhất định không sai, ngay lập tức
hét lên " Manato...!?"
"Tớ ổn!" Manato
ngay lập tức khôi phục lại, bước chân của cậu ấy xem ra cũng ổn định hơn rất
nhiều, nhìn qua có vẻ vết thương không quá nghiêm trọng. Cả con Hobgoblin và
Goblin giáp sắt vẫn đuổi theo không buông. Chạy mau. Nói chung, hiện tại chỉ có
thể chạy!
May là trước đó họ
đã lập bản đồ, bởi vậy họ có thể nhỡ rõ hoàn cảnh địa lý của Trấn Cổ Damroww.
Cũng bởi vậy, bọn họ không phải bị lạc đường khi chạy trốn, đồng thời cũng có
thể tránh được những khu vực nguy hiểm thường có Goblin xuất hiện.
Haruhiro và những
người còn lại tiếp tục chạy. Dù hô hấp trở nên khó nhọc, cả người đau xót, hay
thậm chí có cảm thấysắp chết rồi, bọn họ vẫn tiếp tục chạy, chạy đến khi họ
không thể nhìn thấy Hobgoblin và Goblin giáp sắp mới dừng lại.
Người đầu tiên dừng
lại là Manato.
Không. Không, không
phải là như vậy.
Cậu ấy đột ngột ngã
xuống mặt đất.
“M-Ma-” Haruhiro muốn
gọi tên Manato, nhưng chẳng có tiếng gì phát ra cả.
Lưng. Có thứ gì đó
găm trên lưng Manato. Là một một vật giống hình dao. Lưỡi dao có hình cong, giống
như một thanh phi đao. Tất cả mọi người đều nhìn vào Manato, nhưng không ai mở
miệng nói chuyện. Họ nói không ra lời. Bọn họ có thể nói được gì cơ chứ?
"Ặc…Ô, ô..."
Manato muốn bò dậy nhưng cậu ấy chẳng thể nào đứng lên được. Cậu ấy chỉ có thể
nghiêng người qua bên và nói với mọi người. “...Thật…thật đau... nhưng...không
sao... đâu... ra đi...”
“Manato...!”
Haruhiro quỳ gối xuống bên cạnh Manato. Có thể chạm vào cậu ấy không? Có thể
không? Mình không biết. “Manato... vết thương của cậu... ma thuật! Đúng rồi, có
thể dùng ma thuật chữa...”
“P-Phải rồi…” Manato
dùng tay phải chạm vào trán mình, nhưng rồi cánh tay đó buông thõng xuống như
thể hết sức vậy. “...Không, không được, không được rồi... Mình không thể...
dùng...ma thuật...”
“Vậy đừng nói gì nữa!”
Ranta hét lên. “Thả, thả lòng, thả lỏng....! Nhưng chúng ta phải làm gì để cậu ấy
thả lỏng đây!?”
Shihoru loạng chà loạng
choạng nhích lại gần, ngồi co quắt dưới mặt đất, để Manato ở giữa cô và
Haruhiro. Cô đưa tay ra, đầu ngón tay run rẩy kia chạm vào thanh phi đao, sau
đó lập tức rụt trở về. Sắc mặt cô tái nhợt nhưng so với cô ấy thì sắc mặt Manato càng
lúc càng trắng xám. Khuôn mặt của cậu ấy vốn
không phải trắng xám nhưng nó cũng có một chút hồng hào.
Cả cơ thể của Mogzo
cứng ngắc, chẳng
khác nào một bức tượng bày biện khổng lồ.
“Muốn, muốn, muốn...”
Yume xoa mái tóc mình, làm nó thành một mớ lộn xộn. “...Phải làm sao đây?”
“Làm sao bây giờ...”
Haruhiro gãi ngực.Phải làm sao? Rốt cuộc nên làm gì đây? Nghĩ nhanh nào, nhất định
phải có biện pháp mới đúng! Không thể không có cách nào! Manato, xin cậu. Hãu mau
nói cho tôi biết đi! Manato!
Nhưng giờ phút này,
hơi thở của Manato yếu ớt và hổn hển.
Haruhiro nói “Không,
không có chuyện gì đâu...Manato, tin tôi đi, cậu sẽ không sao đâu, hãy tin tưởng
tôi? Cố gắng, cố gắng một chút Manato...Hãy cố gắng lên, được hay không?”
Manato chỉ di động
con người, nhìn vào Haruhiro. “...Haru... hiro...”
“Chuyện, chuyện gì?
Manato, có chuyện gì thế?”
“... Tớ... xin lỗi...”
“Cái gì? Xin lỗi? Tại
sao chứ? Cậu xin lỗi vì cái gì?”
“Tớ... không thể...A...ặc...mọi
người...Vì là, cái gì...Haru... hiro... xin nhờ cậu...”
“Xin nhờ tớ? Xin nhờ
tớ gì chứ? Cậu muốn tớ làm gì? Không... không, đừng nói những chuyện như thế,
Manato...”
“Tớ... không thể thấy
gì cả... Mọi... người... đều... ở đây chứ?”
“Ở! Tất cả đều ở đây
này! Manato! Mọi người đều ở đây này! Cậu đừng đi!”
"...A...Ô...Đây...
..."
“Không cậu không được
phép! Manato! Cậu không được đi! Đừng đi mà! Xin cậu...Manato...đừng đi...”
Mananto hít một hơi,
và rồi thở ra ngoài. Và vào ngay chính khoảnh khắc đó, đôi mắt cậu ấy bỗng nhiên biến
thành một vật giống như thuỷ tinh vậy.
Shihoru đặt tay mình
lên ngực cậu ấy. “T-Tim cậu ấy không đập nữa...”
“Hô hấp nhân tạo!"
Ranta hét lên. Haruhiro cũng thấy đó là ý tưởng hay. Cảm như như mọi việc đều
được giải quyết bằng lời nói đó.
Bọn họ ngay lập tức
tiến hành hô hấp nhân tạo cho Manato. Sau khi rút phi đao ra, đặt Manato nằm ngửa
rồi làm hồi sức tim phổi, một lúc thì lại hô hấp nhân tạo cho cậu ấy, mọi thứ cứ
kéo dài như vậy, từ vài phút lên đến mấy chục phút. Nói không chừng đã hơn một
giờ đồng hồ trôi qua.
“....Có nên dừng lại
không?” Trông Mogzo như thể sắp oà khóc lên đến nơi vậy. “C-cảm thấy
Manato...Thật đáng thương...”
“Cái đó?!” Haruhiro
vốn định mở miệng phản bác, nhưng cậu kịp dừng lại “...Chúng ta nên làm gì đây?
Chẳng lẽ muốn bỏ cậu ấy lại nơi này? Chúng ta chẳng lẽ phải bỏ lại Manato sao?”
“Ma thuật.” Shihoru
nhìn lên. Đôi mắt cô ấy đã sưng vù, tròng mắt sung huyết, hai mắt đỏ chót. “Ma
thuật...Có lẽ sẽ hữu dụng. Nói thế nào đi nữa, ma thuật Ánh sáng có thể chữa trị
vết thương...”
“Đúng rồi,” Yume gật
đầu liên hồi. “Shihoru nói đúng. Ma thuật sẽ được đấy. Nhất định không có vấn đề.
Để Yume nghĩ nên đưa cậu ấy đến... Công Hội Mục Sư...Cái kia...Tên là....Thần điện!”
“Cậu nói là ....Đền
thần Lumious?” Ranta dùng mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt. “Tuy rằng nơi
đó là trận doanh đối địch của Thần Hắc Ám Skulheill mà tớ tôn thờ... Nhưng hiện tại không
phải là lúc nói mấy chuyện đó!”
Mogzo ôm lấy Manato.
“Tớ sẽ ôm cậu ấy cho.”
Haruhiro gật đầu nói
“Được, chúng ta đi."
Cả Ranta và Haruhiro
đều đưa ra đề nghị giúp Mogzo, cùng Mogzo thay nhau, nhưng cậu ta chỉ nói một
câu "Không cần" từ chối hai người. Trên cả hành trình trở về Altana, mãi đến tận
khi họ đến được đền thờ thần Luminous ở cuối hướng Bắc Altana, Mogzo vẫn một
mình ôm Manato theo. Khi họ bước vào Thần điện thì bị chặn lại bởi một nhóm đàn
ông mặc trên người bộ trang phục mục sư màu trắng viền xanh giống như bộ của
Manata. Hình như có một người trong đó nhận ra Manato, người đó nói với một
người đàn ông khác "Nhanh đi gọi Sư phụ Honnen." Tiếp đó, một người
đàn ông được gọi là Honnen chạy tới. Cơ thể ông ấy cao lớn, giống như một khối
đá tảng, nhìn thì ông ấy thích hợp với chức nghiệp Chiến Binh hơn là Mục Sư.
"Hừm, xảy ra
chuyện gì thế?"
Âm thanh phát ra từ
miệng ông ấy vang dội một cách dị thường. Nó làm cho Haruhiro nhớ tới Sư phụ
trong Hội của cậu, giọng của sư phụ lớn đến nỗi làm lỗ tai cậu cảm thấy đau đớn.
Haruhiro nhỡ tới chuyện cũ, ngay lập tức quỳ lạy ở trước mặt Sư Phụ Honnen.
“Xin ngài! Cứu… cứu Manato!
Ngài muốn tôi làm gì cũng được! Cầu xin ngài!...”
“Ngu ngốc!” Sư Phụ
Honnen gầm lên. “Ngay cả vị thần ánh sáng chói lọi, Luminous, cũng không có
cách nào mang người từ cõi chết về cả! Manato, không ngờ con lại là đồ ngốc như
vậy! Chúng ta thấy con là một chàng trai đầy triển vọng hiếm thấy, tận tâm tận
lực dạy dỗ con, thế nhưng con lại đánh mất đi tính mạng quý giá của mình!”
“Khốn nạn!” Ranta muốn
nhào về phía Sư Phụ Honnen. Mà Yume kêu lên “Dừng tay!” ngăn cản Ranta
Ranta dứt khoát lui
lại....Có lẽ cậu ta đã thấy dòng nước mắt đang không ngừng tuôn ra từ đôi mắt của
Sư Phụ Honnen.
Shihoru ngồi co quắp
dưới nền sàn Thần điện lạnh lẽo; Mogzo vẫn ôm Manato, cũng không nhúc nhích.
“Việc đã đến nước
này,” Giọng nói của Sư Phụ Honnen vang lên mà không có chút run rẩy nào, mặc
cho dòng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, “Chí ít chúng ta có thể chôn cất cậu
ấy một cách đàng hoàng. Nơi đây là vùng biên cương, những người không được chôn
cất một cách đàng hoàng sẽ phải chịu lấy lời nguyền của Bất Tử Vương và trở
thành tôi tớ của hắn. Nhiều nhất là năm ngày, thậm chí một vài người mới chết
chỉ ba ngày thôi mà đã thành cương thi rồi.”
Haruhiro không biết
tại sao bỗng nhiên rất muốn mở miệng cười, tuy nhiên cậu rất rất rõ ràng là giờ
không lúc nên cười. “...Ý ngài là chúng nên nên hoả thiêu cậu ấy sao?”
“Đúng vậy. Bên ngoài
Altana có nhà hỏa táng. Để không chịu lời nguyền rủa, chúng ta cần dùng ngọn
lửa thanh lọc thi thể, phần tro được chôn ngay trên nghĩa địa ở gò đất.”
“Có thể hỏi ngài một
chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Chuyện này....cũng
sẽ tốn tiền, phải không?”
“Nếu như mấy người
không đủ, thì hãy để ta trả cho.”
“Không.” Haruhiro thở
dài. Đó là một tiếng thở dài rất rất lớn. Mặc dù cậu cảm thấy bực bội nhưng nếu
mở miệng gào thét thì lại là việc cực kỳ ngu ngốc. Haruhiro bèn nói tiếp “Không, chúng tôi
sẽ tự trả. Không phải chúng tôi không có tiền. Cho dù không đủ thì chúng tôi sẽ
tự mình nghĩ biện pháp. Bởi vì, Manato, là - - đồng đội của chúng tôi.”