Mục
đích duy nhất của chúng tôi là thu được lượng
lớn kinh nghiệm từ những con quái vật này.
Từ
những kinh nghiệm mà chúng tôi thu thập đã quá đủ, chúng tôi đang quay trở lại
thị trấn.
Trên
đường, Dia vừa đi vừa ép khô quần áo của mình.
「Chết tiệt, quần áo của
tớ bị ướt vì lũ côn trùng... hy vọng đi như thế nó sẽ mau khô...」
Chúng
tôi đã làm rất tốt cho đến sau con Boss thứ hai. Khu vực của con Boss thứ ba thật
sự quá khủng khiếp.
Khi
chúng tôi đối mặt với con Boss có hình dạng như một con nhện nước ở khu vực Thủy-Thổ,
Dia ngã một cách kì lạ xuống hồ. Trong khi Dia nhấn mạnh việc tấn công các con
Boss quái vật, nhờ có
ma thuật《Không Gian》tôi đã không bị ngã xuống. Thế nhưng Dia
đã rơi xuống một cái lỗ.
Mặc
dù cậu ấy rất mạnh về ma thuật nhưng sức chịu đựng của cậu ấy rất yếu. Chỉ cần
có thể, tôi không để cậu ấy phải hành động nhiều.
Đó
là những gì khiến tình hình hiện tại chúng tôi như thế.
Dia
tuyệt vọng ép khô những chỗ bị ướt. Cậu ấy xoắn hai vạt áo quanh
eo để lộ ra vùng rốn của
mình.
Thật
là cám dỗ mà.
Cả
quần áo và người cậu ấy đều ướt đẫm. Trước
đây tôi không hề quan tâm tới việc cậu ấy mặc những bộ quần áo rộng thùng thình,
nhưng bây giờ thì khác.
Tôi
có thể thấy rõ được thân hình đầy
nữ tính của cậu ấy. Với
điểm nhô lên trên ngực của mình.
「Dia, áo khoác này!」
Tôi đưa chiếc áo khoác của mình cho Dia.
「Không, tôi ổn mà. Như thế này có là gì chứ」
Giống như một cậu bé nghịch ngợm, Dia từ chối tôi.
Tôi cố gắng nói với cậu ấy một cách gián tiếp nhất có
thể.
「...... Nhưng, cậu sẽ bị
cảm lạnh nếu cậu cứ để như thế」
「Hahaha, không sao đâu,
Sieg. Tớ sẽ không để bị cảm lạnh chỉ vì như
thế này. Tôi không sao ~ 」
「Không, nhưng...... quần
áo ướt đẫm của cậu đang bó cơ thể của cậu lại...」
「Bó lại ư......?」
Dia
cuối cùng cũng nhận ra những gì tôi muốn nói.
Sau khi nhìn vào tình trạng của mình,
khuôn mặt của cô đỏ lên và nhận lấy chiếc áo khoác của tôi để che thân thể
mình lại.
「Ya, đúng thế. Vậy, tớ đành mượn nó. Tớ sẽ gặp rắc
rối nếu mình bị cảm lạnh」
Dia mặc lấy chiếc áo khoác và đi phía sau tôi.
Bầu không khí trở nên im lặng vô cùng khó xử.
Để phá vỡ bầu không khí này, tôi thay đổi chủ đề khác.
「À,
Dia. Hướng mà chúng ta đang đi tới, có rất nhiều cửa hàng ở
đó. Giờ chúng
ta có nhiều tiền rồi, sao không ghé qua đó nhỉ?」
「Ý hay đấy, đi thôi! Có
thể ở đó có những thú vị!」
Có rất nhiều quầy hàng được bày bán ở quảng trường.
Tôi nghe thấy tiếng mặc cả của những người thợ thủ
công với nhau.
Đồng thời tôi thấy dường như có một người đang bán những món đồ mà mình nhặt được
trong mê cung. Đây là một cơ hội tốt để tìm vũ khí
trong quảng trường này ngoài cửa hàng thông thường.
Tôi sẽ không để mình bị lừa khi có bảng『Thông Báo』
Dia, người vừa đỏ mặt khi nãy đến xem các cửa hàng vật
nuôi thú cưng.
「Sieg, có rất nhiều thứ
có vẻ tốt cho chúng ta」
Với cơ thể nhỏ nhắn của mình không ngừng nhìn xung
quanh, Dia nói với tôi.
「À,
chờ tí, tớ tới ngay!」
Tôi
đuổi theo Dia đang chạy trông rất vui vẻ.
Dia
vui vẻ chọn những thứ mà cậu ấy sẽ mua trong khi nói 「Cái này thì sao?」. Mỗi lần cậu ấy mua gì tôi đều sử dụng bảng「Thông Báo」để
đánh giá nó.
Mặc dù có rất nhiều thứ rẻ tiền, nhưng hầu
hết chất lượng của
chúng thấp. Muốn
tìm được thứ tốt ở đây rất khó.
Tuy
nhiên, đó không phải là vấn đề.
Chúng tôi vừa đi vừa ngắm những món đồ trên quầy hàng.
Bầu không khí khó xử của chúng tôi đã biến mất.
Đúng vậy, vui thật,
bằng cách sử dụng bảng「Thông Báo」, tôi có thể kiểm tra được
chất lượng của hàng hóa. Thỉnh thoảng tôi chăm chú nhìn hàng hóa đến mức bỏ mặc cả Dia.
「Hmmm ー」
「Sieg, cậu cũng biết xem xét hàng hóa à?
Trông cậu nghiêm túc quá......」
Đối với Dia không biết gì về bảng「Thông Báo」thì sự việc có chút là lạ.
「Thế
à? Tớ chỉ biết chút thôi.」
「Hee ー Sieg, cậu biết rất nhiều ー」
Dia
nhìn tôi đầy vẻ tôn trọng.
Tuy nhiên, đó là nhờ vào bảng「Thông Báo」mà tôi mới có thể xem xét được
hàng hóa. Làm
vậy như thể tôi đang lừa dối cậu ấy vậy, một cảm giác khó chịu trào dâng trong
lòng tôi.
Tôi che giấu cảm giác thấy có lỗi của mình với cậu ấy lại.
Để thay đổi chủ đề, tôi đi tìm món
hàng khác và cuối cùng tôi đã tìm được.
【Kẹp Tóc Của Airia】
Với những viên đá ma thuật trắng được đính trên đấy sẽ
làm tăng thêm sức mạnh ma thuật cho người sử dụng.
Và đó là một vật phẩm có tên.
Tôi đã tìm thấy nó trong gian hàng ở một góc của quảng
trường. Giá cả của
nó khá rẻ so với những vật phẩm có tên khác.
Vì thế tôi không ngần ngại mà cầm nó lên rồi nói chuyện
với người bán hàng.
「Xin lỗi, tôi muốn mua thứ này」
「Rất
hân hạnh, giá của nó là 5 đồng」
Ngay lập tức tôi lấy những đồng tiền trong túi da của
mình ra và đưa cho người bán hàng.
Ngay khi mua được nó, tôi cảm thấy như thể mình đã mua
được một vật phẩm hiếm vậy. Tôi mỉm cười khi nhìn
vào「Kẹp Tóc Của Airia」. Nó
được định những viên đá ma thuật màu trắng rất đẹp mắt.
「Sieg. Nó là một phụ kiện tốt à?」
「Ừm,
chỉ có giá 5 đồng thôi」
Những vật phẩm mà từ nãy giờ tôi thấy đều rất mắc. Cái
thấp nhất thì cũng đã là 1 bạc rồi.
「Theo
quản điểm của tớ thì, nó chỉ là một thứ thông thường. Tớ không thật sự ー 」
「Fufu, đó là một cái giá khá tốt」
「Nhưng, Sieg, cậu định sẽ
đeo nó sao? 」
「Ể?」
Tôi có thể thấy được Dia muốn nói gì.
Vật phẩm có tên「Kẹp Tóc Của Airia」. Được rồi, đây là một cái kẹp tóc. Và đây là một phụ kiện dành cho con gái.
「Sieg, tớ nghĩ là cậu không hợp để đeo nó đâu......」
「...... Không, thứ này là cho Dia」
Tôi thu hết can đảm của mình rồi không ngần ngại rồi
đưa món quà của tôi cho Dia.
「Ể, tớ?」
「Tớ
nghĩ là nó sẽ hợp với mái tóc của cậu」
「Không, không, không, chờ đã! Tớ ổn.
Nó hoàn toàn không phù hợp với tớ chút nào cả!」
「Nhưng, Dia. Nếu cậu không đeo nó...... Tớ nên làm gì với nó giờ?
Tớ đã rất nỗ lực... và nó có chứa ma thuật...」
Tôi cố tình thể hiện sự hối tiếc của mình trước
Dia.
Và đúng như dự đoán, Dia đã hoàn toàn phản ứng lại với
hành động của tôi. Cậu
ấy nhanh chóng chấp nhận món quà.
「Bởi
vì vật phẩm này có tác dụng làm tăng sức mạnh ma thuật,
tớ nghĩ là nó sẽ rất hợp với cậu......
Thật vô ích, có lẽ tớ nên trả nó lại thôi.
À, nhưng mà không thể.
Tớ nên làm gì………」
「Được
rồi! Tớ sẽ đeo
nó!」
「Cám
ơn! Đây, cậu
đeo nó đi」
Tôi
đang đeo kẹp tóc của Airia lên tóc Dia. Rồi
gật đầu nhìn nó với vẻ rất hài lòng.
Sau
đó, Dia bồn chồn hỏi tôi.
「Nó
có kì quá không?」
「Không, nó rất hợp với cậu」
「Không, không thể nào......」
Dia
lắc đầu bẽn lẽn và chạy về phía trước.
Mái tóc được cột ra phía sau tâng tâng theo từng bước
chạy của cậu ấy. Mái
tóc vàng óng ả ấy hợp với chiếc kẹp tóc càng làm cho vẻ quyến rũ của Dia tăng
thêm. Liệu đó có
phải là sự duyên dáng của một người con gái? Thôi, tốt hơn là không nên nói gì về cậu ấy cả.
「Dia, cậu không định mua thứ gì sao?」
「Không
có thứ gì tốt cả」
「Không
có thứ gì tốt à, vậy thứ hợp với sở thích của cậu thì sao?
Chúng ta phải ăn mừng việc chúng ta đã kiếm được nhiều
tiền từ mê cung chứ」
「Ăn
mừng nó à? Thế
một quyển sách thì sao?」
Tôi khá là ngạc nhiên trước sở thích của cậu ấy.
Nghĩ lại thì trước đây chúng tôi rất ít khi nói cái gì
khác ngoài về mê cung. Và đây sẽ là cơ hội tốt để chúng tôi làm quen với nhau.
「Thế
thì, chúng ta tìm sách nào. Mà cậu xem thể loại gì vậy?」
「Hmmmm ... Nếu có thể
thì về phiêu lưu quá tốt. Giống như
câu chuyện của các nhà thám hiểm vậy? Hay là những câu chuyện huyền thoại?ー 」
Chúng tôi đi quanh quảng trường trong khi nói chuyện về
sở thích của mình. Từng
chút một, chúng tôi ngày càng trở nên gần gũi hơn.
Chẳng biết việc này là may hay không may nữa?
Sau đó chúng tôi đi dạo quanh các cửa hàng ở quãng trường
thì Dia bất ngờ hỏi tôi.
Không giống như các trò chuyện trước đây, biểu hiện của
cô có vẻ rất nghiêm túc.
「ー À, tớ đã tò mò về vấn đề này thời gian dài rồi,
tại sao Sieg quyết định khám phá mê cung
thế?」
「Ể? Tất nhiên là để sống...」
「Sống?
Sieg có thể làm được mọi thứ và
tớ nghĩ cậu không cần phải có nhiều tiền. Cậu có thể làm việc ở quán bar và thậm chí biết cả nấu
ăn nữa」
Tôi
bối rối với câu hỏi bất ngờ của cậu ấy.
「Thật
vậy, tớ khám phá mê cung…. Nên diễn tả thế nào
nhỉ? Nó là việc cần thiết để tớ có thể sống như
Siegfried」
Thay
vì sống như là『Kanami Aikawa』. Mà
là dưới cái tên vay mượn 『Siegfried』. Tôi
rất muốn nói cho cậu ấy biết như thế, nhưng lại không thể vì thế đành nói qua loa về nó.
「Sống
như Sieg?」
「Nghĩ về việc đó, cậu
thì sao, Dia?」
「Đơn
giản
thôi, tớ muốn tiền」
Nhắc tới thì, cậu ấy đã nói rất muốn có tiền và sức mạnh. Xem ra cậu ấy
rất chắc chắn về quyết định của mình nên trả lời mà không chút do dự.
「Mà
tại sao cậu lại muốn chúng thế?」
「Nếu
có chúng, tớ có thể làm được mọi việc. Danh dự, địa vị,
phụ nữ, thức ăn, tự do, niềm vui, bất cứ thứ gì」(TL: con này đang giả gái nên nó nói là nó muốn phụ nữ ấy
nhé!)
Tôi có thể cảm thấy được ác cảm trong lời nói của cậu ấy.
Nó mang hương vị của lòng tham và sự hận thù.
Rõ ràng trong quá khứ Dia, cậu ấy đã bị vấn
đề về tiền bạc và sức mạnh chi phối.
「Một ước mơ thật rẻ tiền...」
「Có thể. Nhưng là con trai thì ai chẳng mơ thế?」
「Không, tớ không nghĩ vậy...」
「Không, không, đâu đó sâu thẳm trong tim cậu chắc chắn nghĩ thế.
Tiền bạc, dinh
thự sang trọng, gái
đẹp, thức ăn ngon. Đó chẳng phải là
mong muốn của mỗi đàn ông sao?」
「Cậu
nghĩ thế à......?」
Liệu có phải do cách nhìn nhận thế giới trước của tôi?
Mà tôi không có những mong muốn đó.
Ở thế giới trước đây của tôi,
ngôi nhà sang trọng và thức ăn ngon tất nhiên là vấn đề.
Nhưng trên cả những thứ vật chất ấy có một thứ gọi là tình cảm.
Bởi vì tôi đến từ một thế giới khác nên khiến tôi cảm
thấy rằng có một thứ còn quan trọng hơn cả tiền bạc và quyền lực?
「Ở quê nhà của tớ, những
kẻ có tiền và quyền luôn làm bất cứ thứ gì chúng muốn. Bởi vì chúng có quân đội riêng của mình, không ai có thể thách
thức chúng cả. Một trong số đó là lãnh chúa, chúng muốn bao nhiêu tiền thì chúng sẽ chiếm đoạt của mọi người bấy
nhiêu. Với quyền lực và của cải của mình, chúng được bao quanh bởi những nô lệ xinh đẹp.
Chúng sống trong sự tham lam và vui vẻ hơn bất cứ ai.
Kể cả ở quốc gia này, cũng có kẻ như thế. Những
người giàu, quý tộc, những nhà thám hiểm với đầy ắp tiền tài」
Dia
tiếp tục nói như thể cậu ấy muốn biểu lộ một điều gì đó.
「Tớ cũng muốn trở nên
giàu có. Và với quyền lực, tớ có thể chống lại bất cứ ai. Chỉ có như thế mọi người sẽ công nhận tớ.
Cho đến khi mà tớ có thể chạm đến ngưỡng của mình, tớ
vẫn sẽ tiếp tục sống trong dưới cái tên Dia này」
Cuối cùng thì cậu ấy đã kết thúc phần độc thoại nội
tâm với ý chí đầy mạnh mẽ của mình.
Tôi đã nghĩ cậu ấy chỉ là một đứa trẻ kiêu ngạo và chỉ
biết lo cho bản thân mình. Có lẽ tôi đã lầm về
Dia. Cậu ấy có một người có ý chí thật mạnh mẽ.
Không hoài nghi gì nữa, cậu ấy có mục tiêu của riêng mình.
Nhưng
sao cái mục tiêu của cậu ấy
lại là một thứ như vậy chứ?
「Tớ hiểu rồi, Dia, cậu
thật tuyệt vời......」
「À, không, tớ không tuyệt
đến thế đâu. Tớ vẫn chưa có tiền và
sức mạnh, tớ có thể đi đến thế này được là nhờ có Sieg」
「Không có gì」
Khuôn mặt cậu ấy đỏ hết cả lên trong khi đang gãi đầu
của mình với vẻ ngượng ngùng.
Cảm nhận được nhịp tim của cậu ấy do cậu ấy đang ép
sát tôi, tôi bắt đầu cảm thấy bối rối.
Tôi có thể thấy được một ý chí mạnh mẽ trong những lời
nói của Dia.
Đồng thời cũng là một cuộc sống cô độc đang chờ cậu ấy
phía trước......
「Sieg, cậu ổn chứ? Mặt cậu trông rất nhợt
nhạt」
「......Không, tớ ổn」
Tôi lầm bầm nói ra những lời đó.
Tôi
không đến đây để nghe về ước mơ và tham vọng của người khác. Tôi không đến đây
để làm thân với ai đó. Đó là những gì tôi nghĩ.
Tôi không thể bị dao động bởi thứ gọi là cảm xúc được,
nếu không thì tôi sẽ không thể lái mọi chuyện theo ý mình.
Lấy cớ là MP của tôi đã cạn kiệt rồi. Tôi ngay lập
tức kết thúc cuộc trò chuyện với Dia.
「Được rồi, Sieg. Gặp lại
sau!」
「Ừm,
gặp lại sau」
Dia
vẫy tay một cách đầy mạnh mẽ.
Có thể thấy được cậu ấy rất mong chờ cho ngày mai.
Trái ngược với cô, tôi cảm thấy rất chán nản. Tôi bước
trên con đường với đôi chân nặng nề của mình.
Kể cả khi đã đủ kinh nghiệm để lên cấp, nhưng tôi
không muốn đến nhà thờ một chút nào cả.
Lúc này đây tôi chỉ muốn đi dạo thôi.
Mãi cho đến hôm nay, trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ về
mê cung.
Hết thu thập thông tin, tìm kiếm rồi làm việc vì nó.
Tuy nhiên,
hôm nay, tôi chỉ muốn đi dạo mà không nghĩ
gì về nó
cả.
Đối diện với những cảm xúc mãnh liệt của
Dia. Tôi bắt đầu cảm thấy hứng thú với người khác.
Chẳng hạn như anh chàng trẻ tuổi
mang kiếm đi ngang qua tôi. Tôi muốn biết cậu ta sinh ra ở đâu, cậu ta mong muốn
điều gì, và cậu ta đang sống ở đâu?
Hay là cô gái người thú lúc trước,
tính cách của cô ta thế nào?
Cô ta định đi đến đâu?
Những
người mà trước đây tôi
nghĩ chỉ là NPC, giờ tôi
cảm thấy như có dòng máu chảy trong huyết
quản của họ.
Tôi
nhận ra thứ mà tôi lẽ ra không nên nhận ra, sau đó tôi cảm thấy chóng mặt và buồn
nôn. Một cảm giác trước đây chưa hề có.
Tôi không muốn thừa nhận nó.
Nếu
tôi thừa nhận nó, thì cái suy nghĩ
rằng đây là trò chơi sẽ không còn nữa.
Những thứ có thật lại trở thành những thứ không thật
và những thứ không thật lại trở thành những thứ có thật.
Mọi thứ bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nó khiến tôi như thể mình không còn là chính mình nữa.
「Kĩ năng 『????』đã được kích hoạt」
Ổn
định tâm trí, Hỗn loạn
+ 1.00
ーĐúng
thật là vô vọng mà.
Dù cho sống trong thế giới nào.
Con người luôn có những câu chuyện của riêng mình,
có thể nó không tuyệt vời nhưng đó là thế giới mà họ sống.
Không
một ai là NPC cả. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài
việc chấp nhận họ.
Tôi
nhìn vào những con người đi qua mình.
Mọi người đang sống.
Có những người vui vẻ nhưng cũng có những người buồn
bã. Tôi
cố gắng hiểu họ. Nhưng lần này,
tôi không sử dụng bảng『Thông Báo』nữa mà nhìn vào những biểu hiện của họ để có thể hiểu
được nó.
Trong khi nghĩ thế, tôi vừa bước đi vừa quan sát những
người trên đường.
Sau đó, tâm trạng thay đổi, tôi liền đi đến nhà thờ để
thăng cấp độ của mình. Rồi mua sắm một chút với số tiền còn lại của mình.
Sau
đó, tôi tiếp tục đi dạo.
Nhờ có kỹ năng『????』,
tôi đã khôi phục lại sự điềm tĩnh của mình.
Tôi bước đi với vẻ đầy hân
hoan như Dia.
Và rồi tôi thấy những người bị xích dây trên cổ.
Vang lên tiếng “Leng keng” từ sợi xích.
Theo
lời Dia thì nô lệ rất phổ biến
ở thế giới này.
Kể cả trong lịch sử ở thế giới của tôi thì cũng tồn tại
nô lệ. Suy cho cùng, ở
mọi thế giới, đều tồn tại chế độ nô lệ.
Trong khi tâm trí của tôi cảm thấy
bàng hoàng, một ý tưởng khám phá mê cung
nổi lên trong đầu tôi.
Đúng là mình sẽ làm mọi thứ có liên quan tới mê cung
mà. Một nụ cười gượng gạo hiện lên trên mặt tôi.
Nói cách khác thì là nô lệ cũng có thể dùng để chinh
phục mê cung.
Tôi
sẽ tìm những nô lệ có kỹ năng phù hợp cho việc chinh
phục mê cung với bảng『Thông Báo』rồi sử dụng
kỹ năng của họ để chinh phục mê cung.
Tuy nó chỉ là một ý tưởng bất chợt, nhưng cũng rất
đáng để thử.
Tôi đi đến khu vực phức tạp của Varte để thu thập
thông tin có liên quan tới nô lệ và rồi tôi tìm thấy chiếc xe ngựa đang chở những
nô lệ. Tôi sử
dụng《Không Gian》rồi theo sau chiếc xe.
Tôi
đi xuyên qua những con hẻm vắng vẻ rồi
qua một lối ngầm. Khi tôi đi thêm chút nữa, tôi thấy một cánh cửa ngầm ở đó.
Tòa nhà có vẻ khá bí mật để người ta khó mà
tìm thấy được.
Tôi sử dụng《Không Gian》do thám
bên trong. Tôi
thấy có một sàn bán đấu giá các nô lệ.
Bởi
vì MP hiện tại của tôi khá thấp, vì
thế tôi không thể thăm dò hơn được nữa. Tôi bèn tiến vào bên trong.
「Xin thứ lỗi, thưa ngài,
có việc gì mà ngài đến đây sớm thế?」
Một anh chàng nhỏ con đẹp trai thấy tôi chào một cách
lễ phép.
「Có
người quen giới thiệu, nên tôi đến đây để xem qua chút」
Bởi vì tôi quá trẻ, và chỉ có những người có tài chính
mới có thể ở đây, nên tôi trả lời anh ta mà đầy vẻ kiêu ngạo.
Ở thế giới này có rất nhiều người trẻ tuổi thành công. Tôi sẽ
không bị nghi ngờ nếu cứ hành động như thế.
Bây giờ tôi sẽ thu thập thông tin với một cuộc nói
chuyện đầy tự tin như khi tôi ở trong mê cung vậy.
Và nếu có gì xấu xảy ra, thì tôi sẽ chỉ cần việc chạy khỏi đây thôi.
「Tôi hiểu rồi. Tuy
nhiên, chúng tôi chỉ làm việc vào giữa đêm
thôi, bởi vì nếu chúng tôi mở buổi chiều rất có thể
chúng tôi sẽ bị phát hiện」
「Vậy à? Nếu thế, anh không phiền nói tôi biết vài thứ chứ」
「Vâng, dĩ nhiên. Không phiền chút nào」
Tôi đã nghĩ rằng là anh ta sẽ không trả lời các câu hỏi
của tôi, nhưng không ngờ là anh lại sẵn sàng trả lời các câu hỏi của tôi như thế.
Có thể anh ta thấy tôi là một khách hàng đầy tiềm năng.
Cố
gắng không để bản thân trông
đáng ngờ, tôi bắt đầu cuộc trò chuyện
với anh ta.
Trong khi thu thập thông tin, tôi cũng quan sát xung
quanh mình.
Với《Không Gian》, tôi
có thể nhận rõ được sự hiện diện của những nô lệ được đưa đến trước đó.
Họ đang được dạy dỗ.
Để nâng cao giá trị của bản thân, họ đang phải tắm rửa
và trang điểm cho mình.
Những nô lệ may mắn được dạy dỗ đó là những đứa trẻ khoảng
10 tuổi. Trong
khi vừa xem những nô lệ được dạy dỗ, tôi vừa thu thập thông tin từ anh ta.
Sau
một lúc trôi qua, một nô lệ xuất hiện trong sảnh, nơi tôi đang nói chuyện với anh chàng lễ tân. Tôi đã nhận ra người nô lệ đi lạc này với 《Không Gian》trước
đấy.
Đó
là một cô gái có mái tóc đen.
Với cặp mắt đen vô hồn và cơ thể gầy gò của mình. Trên người
cô chỉ mặc một mảnh vải tồn tàn, cô vẫn chưa kết thúc việc dạy dỗ à?
「Nô lệ đó là ー?」
Tôi
biết nhưng tôi vẫn
hỏi.
Và,
tôi sử dụng『Quan
Sát』
ngay lập tức để xem xét tình trạng
của cô.
【Tình
Trạng】
Tên: Maria Distrus
HP: 39/41
MP:
35/35
Chức nghiệp: Nô lệ
Cấp độ: 3
Sức
mạnh: 0.89
Khéo léo: 2.01
Nhanh nhẹn: 0.73
Khôn
ngoan: 1.07
Sức
mạnh ma thuật: 1.91
Phẩm chất: 1.52
+Tình Trạng:
Hỗn loạn: 0.56
Lãnh đạm: 1.02
【Kỹ Năng】
+Kỹ Năng Cơ Bản:
Thấu Thị: 1.43
+Kỹ Năng Thu Thập:
Săn Bắn: 0.67
Nấu Ăn: 1.07
Tôi nhận thấy ma thuật của cô rất bất thường.
Tài năng ma thuật của cô không khác người thường là mấy.
Và dĩ nhiên so cô với Dia và tôi thì như một trời một
vực vậy.
「Aaa, em, em là…」
Cô
gái phản ứng trước.
Cô ấy nhìn tôi với cặp mắt đen vô hồn của mình.
「A,
tôi thành thật xin lỗi. Này! Ai đó! Mau đưa con nô lệ kia vào trong đi.」
Anh chàng lễ tân nhận ra sự việc liền gọi người.
Dù
vậy, cô gái vẫn nhìn chằm chằm
vào tôi, rồi lẩm bẩm
đầy
ấp úng.
「…Em là Maria. Tên em là Maria…」
Khi cô ấy bị đưa đi,
tôi có thể nghe thấy được giọng nói yếu ớt của cô
rất rõ ràng.
Tôi hoàn toàn bị bối rối trước lời giới thiệu đột ngột
của cô.
Không kìm được tôi đã đáp lại cô cái tên của mình.
「Tôi
là Sieg…」
Sau
khi nói ra tên mình, tôi nhận ra mình đã mắc
phải một sai lầm. Sẽ chẳng tốt lành gì nếu tôi nói ra tên mình ở một nơi như thế
này. Mặc dù tôi bị bối rối nhưng sự bất cẩn của tôi không
thể tha thứ được.
Một
người khác xuất hiện từ bên
trong được gọi ra để đưa cô vào bên trong.
Lúc này đây, tôi vẫn chăm chăm nhìn vào cô. Vì lý do nào đó mà tôi chẳng thể
rời mắt khỏi cô được.
Tôi không muốn nghĩ đến ánh mắt đầy trông mong của cô ấy
chút nào.
Anh chàng lễ tân vội lau những giọt mồ hôi lấm tấm
trên trán mình rồi xin lỗi tôi.
「Tôi
thật sự xin lỗi,
khi để ngài phải thấy những thứ như thế…」
「Không,
không sao, ổn cả…」
Lúc này bên trong tôi không ngừng run rẩy, xem ra kỹ
năng『????』đã ảnh hưởng khiến tôi như thế.
Có lẽ do tôi đã quá mệt mỏi và lo lắng về mê cung rồi.
Dù
sao, thì tôi cũng đã xác nhận được các chỉ số của cô bằng bảng「Thông Báo」. Lần tới khi đến đây tìm nô lệ thì cũng thuận lợi hơn.
Tôi
không thể ở đây lâu hơn nữa.
「Vậy,
lời giải thích tiếp theo là cho~~」
「Không,
tôi không quan tâm. Tôi sẽ lại tới. Tôi chỉ muốn biết những gì tôi cần.」
「…Là
vậy sao? Vậy thì, tôi sẽ chờ ngài trở lại lần tới vậy」
Tôi rời khỏi cửa hàng với cái chào kính cẩn của anh ta.
Tuyệt vời, cuối cùng tôi cũng có kiến thức về nô lệ rồi.
Tuy nhiên, tâm trạng của tôi không vui
chút nào.
Tôi
bước ra khỏi con hẻm tối tăm này
và giờ thì lạc trong trung tâm thành phố. Trước khi tôi tìm được đường thì trời đã về
chiều.
Thời
gian đã hết. Tôi quay bước về quán rượu
nơi tôi làm việc.
Vì lí do nào đó mà đôi chân tôi cảm thấy rất nặng nề.
「Không…」
Tối
biết rồi.
Nguyên do là vì tôi đã tiếp
xúc quá gần với con người ở thế giới này. Và kết quả là tôi đã gặp người con
gái mà tôi không nên gặp.
Không biết bao nhiêu lần cái kỹ năng『????』đã được kích hoạt nữa. Tôi bắt đầu
không thể xem nó như là một trò chơi được nữa rồi.
Không, chính xác thì là, hiện thực và tưởng tượng trong tôi
đang hòa lẫn vào nhau.
Và tôi cũng dần thôi suy nghĩ về thế giới trước kia của
mình. Cho dù có
nghĩ tới thì cũng không làm được gì.
Trong khi đang cố ổn định tâm trí đang dao động của
mình, tôi lê bước
chân của mình với đầy sự tuyệt vọng.
Tôi muốn xem nó như là một thế giới trò chơi.
Tuy
nhiên, sự việc đã không diễn ra như vậy.
Tôi
đã cố gắng không nghĩ về
nó, nhưng càng thế nó càng hiện lên trong tâm trí tôi.
Cô gái với mái ánh mắt màu đen vô hồn như thể mình đã
chết rồi.
Đôi mắt đen vô hồn.
Mái tóc đen. Thân thể gầy gò. Trên người
chỉ có một mảnh vải tồi tàn.
ーCô
gợi nhắc tôi về thứ quan trọng nhất của mình.
Tôi
trở về quán rượu, và buộc tâm trí mình thôi nghĩ về nó bằng cách tập
trung vào công việc.
Tuy
nhiên, nó không có tác dụng.
Sau
khi kết thúc công việc, ở trong góc của quán rượu, tôi đắp tấm chăn lên mình.
Nếu
có thể, tôi muốn hạn chế sử dụng kĩ năng 『????』này.
Tôi đã dùng nó một lần ngày hôm nay
rồi.
Vì
vậy, tôi thôi
suy nghĩ và yên mình dưới tấm chăn.
Nếu tôi ngủ, tôi cảm thấy là sang ngày mới cảm xúc của
mình sẽ dễ chịu hơn chút. Nghĩ thế tôi liền nhắm chặt đôi mắt của mình lại.
Tôi cố ngủ với đầy sự tuyệt vọng trong người.
Ý thức của tôi bắt đầu chìm vào sâu thẳm.
Mặc cho tôi có cố trốn, trốn và trốn thế nào đi nữa –
thì nó vẫn xuất hiện trong giấc mơ của tôi.