Xin chào, lại là tôi, Kouki đây.
Xem nào, đã có rất nhiều chuyện xảy ra, và bây giờ
tôi đã 15 tuổi rồi.
Sao cơ? Bỏ qua nhiều quá à?
Nah, cũng chẳng có gì nhiều đã xảy ra đâu. Tôi đã
có thể tự đi một mình vào năm 5 tuổi, thu thập thông tin năm 10 tuổi. Đừng có bất
ngờ đấy nhé, tôi đang ở hành tinh thứ 3 trong hệ Mặt Trời, Trái Đất. Và thời
gian bây giờ là...
Ngày 4 tháng 11 năm 2102, 10:59
A.M
Tôi đã được tái sinh sau 90 năm kể từ kiếp trước.
Mặc dù đây tương lai nhưng vẫn chưa có ô tô bay, và cũng chưa có công nghệ dịch
chuyển tức thời. Những gì chúng tôi có bây giờ là power-suits (Khi tôi thấy
trên TV tôi đã vô cùng kích động và hỏi mẹ “mẹ, đó là, đó là robot ư?”) và cả
súng laser đi kèm.
Tôi nhớ là vào năm tôi tròn 3 tuổi, lúc đó đã có một
ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi. Làm sao nền văn minh nhân loại lại có thể tiến
bộ như thế chỉ sau 90 năm? Thời đại mà tôi sống trước đây, chính xác là năm
2010, sự tiến bộ vô cùng chậm chạp. Các nhà khoa học thậm chí còn tuyên bố nền
văn minh sẽ từ từ tàn lụi theo dòng thời gian. Vì thế khi mẹ đưa tôi vào thư viện,
nhân lúc bà ấy đang tìm sách, tôi đã lẻn đi tìm kiếm sách lịch sử. Mẹ tôi sau
đó đã tìm thấy tôi, nhưng có vẻ như bà ấy tưởng tôi chỉ xem hình. Sau đó, mẹ tải
nhiều ảnh phong cảnh hoặc lâu đài xinh đẹp vào sách điện tử của tôi. Mẹ thật là
tốt bụng! Nhưng bây giờ tôi không cần đến chúng nữa...
Chúng ta sẽ đi vào chi tiết hơn nhé, tôi có thể kể
tất cả nhưng bây giờ chỉ kể những điểm khác biệt rõ rệt so với thế giới mà tôi
đã sống trước đây.
Vào năm 1935, chiến tranh thế giới lần thứ hai đã
nổ ra, sớm hơn 4 năm so với lịch sử mà tôi biết và chỉ kéo dài một năm rưỡi. Lý
do là Mỹ, Nga, và Đức phát triển xong vũ khí hạt nhân. Nhật Bản tấn công Trân
Châu Cảng và chiếm đóng Hawaii, nhưng sau Nhật Bản bị đe dọa bởi máy bay ném
bom hạt nhân từ quần đảo Aleutian. Nhật Bản đầu hàng, nhưng mục tiêu chính của Mỹ
cũng chỉ là để Nhật Bản rúi lui khỏi hoàn toàn Hawaii chứ không hề có ý định đặt
chân đến Nhật Bản. Sau đó Nhật giải trừ quân bị, thành lập hiến pháp. Nhưng Nhật
Bản chưa hề đầu hàng, Nhật vẫn có quyền hành của một quốc gia riêng và vô số mạng
sống được tha tội. Và tất nhiên vụ đánh bom hạt nhân ở Nhật Bản không xảy ra nữa.
Cả thế giới tránh làm leo thang một cuộc chiến tranh mà biết chắc là sẽ không
có người thắng và sử dụng nguồn năng lực và nhân lực còn sót lại để phát triển
công nghệ.
Vào năm 1950, tàu Apolo 3 đã bay lên mặt trăng, sớm
hơn 20 năm. Và theo đó năm 1948, 70% các chuyến bay đã sử dụng nguyên liệu động
cơ phản lực.
Năm 1951, khủng hoảng tên lửa Cuba xảy ra, trùng
năm với lịch sử tôi biết, Mỹ và Nga đã sẵn sàng một cuộc chiến tranh hạt nhân bất
cứ lúc nào, nhưng cái chết của đức giáo hoàng Rome vào lúc đó mang lại ảnh hưởng
không tốt cho toàn thế giới, làm cho chiến tranh bị trì trệ, ngăn ngừa chiến
tranh sắp xảy ra.
Vào năm 1970, Hội nghị Chiến lược Quân sự Thế giới
diễn ra, cái này quá khác biệt lịch sử tôi biết. Học được từ sự kiện khủng hoảng
tên lửa ở Cuba, những đất nước sử dụng năng lượng hạt nhân (kể cả Nhật), đều bị
giới hạn số lượng sở hữu đầu đạn. Tất cả các nước đều sở hữu đầu đạn hạt nhân,
nhưng chỉ giới hạn là 23 đầu đạn.
Năm 1976, thảm kịch ở Châu Âu xảy ra, khác với những
gì tôi biết. Một bệnh dịch từ một vùng hẻo lánh ở châu Âu đã phát tán ra toàn
thế giới. Lúc bắt đầu đại dịch, dân số thế giới là 9 tỷ 100 triệu người, nhưng
thời gian WHO công bố có thể chữa bệnh, dân số thế giới đã giảm xuống còn 4 tỷ 700
triệu.
Năm 1990 là sự kiện Véc-xai kì diệu, nơi mà tất cả
các quốc gia, đã vượt qua thảm kịch châu Âu, thực hiện một quyết định lớn. Tất
cả các vũ khĩ hạt nhân đều bị đem đi xử lí, các nước giải tán 80% quân lực và
thành lập Liên minh. Rất nhiều người nói rằng đây chính là đỉnh cao của một thế
giới hòa bình, nhưng theo những lí luận chặt chẽ hơn thì đó chỉ là họ muốn tiết
kiệm nguồn nhân lực nên chuyển bớt từ quân sự thành dân sự. Ồ, chắc chắn Khủng
hoảng ở Châu Âu và sự kiên Véc-xai kì diệu sẽ có trong bài kiểm tra, tôi cần phải
học chúng.
Chắn chắn là giờ này các bạn đang chán rồi đúng
không? Thằng này nó đang ba hoa cái gì vậy? Các bạn đang nghĩ thế đúng không?
Trên thực tế nó không phải là những điều vô nghĩa
đâu.
Tại sao? Bởi vì những điều ấy nằm trong sách giáo
khoa đó.
Nhưng mà nó vẫn quá dài phải không? Thế tôi lại bỏ
qua lần nữa nhé.
Vào năm 2091, mẹ tôi đã đưa ra một định luật, đó
là định luật ‘Dòng thời gian’. Định luật này được tuyên bố bởi Arakawa Miki, nó
đã định nghĩa lại lý thuyết khoa học lượng tử từ tận bên trong cốt lõi. Định luật
này chứng tỏ là có thể có bản sao vô tận của thế giới giống với của chúng tôi, ứng
với mốc thời gian riêng của chúng. Arakawa Miki đã tự nghiên cứu xây dựng định
luật cực kì phức tạp này một mình, và công bố nó. Chính vì thế, toàn thế giới
bây giờ gọi bà là “Bà mẹ của tân khoa học lượng tử”.
Nhưng xin lỗi.... định luật đó vượt quá xa so với
kiến thức tầm thường của tôi!
—– Theo cách nhìn của : Arakawa Miki —–
—— Đầu hè năm 2090 ——
Nhìn thấy Kouki ngày càng lớn khôn, tôi đã tìm thấy
được thú vui và sự yên bình trong cuộc sống. Khi đó, tôi thấy rằng nó là một cậu
bé kì lạ. Kouki không hề khóc đêm và khi tã lót bị bẩn thì chỉ kêu lên gọi mẹ.
Thằng bé biết rằng cái gì nên làm và cái gì không nên, như kiểu biết mọi thứ
trước khi dạy vậy. Một đứa trẻ rất đáng yêu và thông minh. Tôi cũng không vất vả
lắm trong việc nuôi con.
Gần đây, Kouki hay ngồi xem TV hoặc đọc báo. Thằng
bé chắc chắn không thể hiểu được những điều phức tạp, nhưng lại luôn xem chúng
với một thái độ nghiêm túc. Vẻ trưởng thành ấy của Kouki rất đáng yêu, nên tôi
chọc ghẹo thằng bé. Tôi lấy điều khiển TV và chuyển sang kênh về trạm vệ tinh.
Dẫu vậy, thằng bé vẫn trông có vẻ thích thú, mắt thằng bé sáng hơn cả lúc trước.
Tôi cười khúc khích và quay lại phòng giặt.
“Uwaaa!! Waaaaaa”
Tôi nghe thấy tiếng Kouki đang hớn hở ở phòng
khách. Từ một cậu bé trầm lặng bình thường bỗng dưng reo hò! Tôi bỏ đồ giặt ở
đó và chạy vào phòng khách, và tôi thấy Kouki đang vỗ tay và reo hò trước TV. Lần
đầu tiên tôi thấy thằng bé như vậy...
“Mẹ~mẹ, đó là, đó là robot ư?”
Tôi khá bất ngờ, đó là một bộ đồ đồ kỹ thuật được
các cậu bé thích thú. Tôi không biết thằng bé nghĩ gì nhưng chắc chắn rằng thằng
bé muốn có một bộ....
“Kou-chan, đó không phải thứ mà gia đình mình kham
nổi đâu, con biết chưa?”.
Sau đó, mặt Kouki dịu xuống như thể hiểu tôi nói
gì, sau đó thằng bé ngủ thiếp đi. Tôi nhẹ nhàng bế Kouki về phòng ngủ.
—– Theo cách nhìn của: Arakawa Kouki —–
Tệ thật.... Mẹ sắp sửa nổi giận với tôi rồi... Những
lúc này chỉ có thể gào lên thôi... như thế thì mẹ mới bình tĩnh và trở lại là mẹ
như mọi ngày.
“Uwaaahhhhhh~ Mẹ đáng sợ quá...! Uwaaaaaa...”
Trong lúc khóc nhè, tôi sẽ cho các bạn biết chuyện
gì xảy ra nhé.
Lần đầu tiên tôi được đến thư viện là 2 tháng trước.
Mặc dù được gọi là thư viện, nhưng nói nó giống thư viện điện tử thì đúng hơn.
Giống như là đi thuê DVD vậy, nhưng đây là ở thư viện. Chỉ có sách lịch sử là
không được chuyển thành sách điện tử.
Tôi đang nằm trên sàn và đọc sách, lúc đó mẹ điên
cuồng lao về phía tôi, trông rất lo lắng, sau đó mắng tôi vì tôi lang thang
xung quanh, tất cả là lỗi của tôi. Thực ra tôi không cố ý làm bà ấy lo lắng,
tôi biết được rằng mỗi lần ra hoặc vào thư viện cần phải có nanochip của riêng
mình, và tôi cũng có một cái, nên chắc chắn mẹ sẽ tìm thấy tôi. Nhưng tôi không
thể biện minh cho việc làm của mình, nên tôi xin lỗi bà ấy.
“Mẹ, con xin lỗi.....”
Mẹ xoa tôi và mỉm cười nhẹ nhàng. Sau đó, mẹ nhìn
thấy cuốn sách tôi đã cầm, tôi nghĩ rằng nó là một cuốn sách về thiết kế kiến
trúc của một lâu đài cổ, ngay sau đó, bà ấy nhìn tôi với vẻ nghi vấn....
(Ể? Con thích lâu đài tối tăm này ư? Ugh, con trai
mình quả thật không bình thường chút nào. Con muốn mượn quyển sách này à? Mẹ
không những phải mang con về mà còn cả quyển sách nặng này nữa à. Thật là....)
Chắc chắn đó là những gì bà ấy đang nghĩ bây giờ
nhưng bà ấy vẫn cười, tất cả điều đó đã được thể hiện rõ qua đôi mắt của bà.
Tôi nghỉ là sẽ bỏ cuộc và bỏ cuốn sách đó lại, nhưng sau đó mẹ lấy những cuốn
sách đã chọn cho tôi cùng với quyển sách vừa rồi (nó dày như cuốn từ điển) mang
đến quầy. Mẹ thật tốt bụng... Chắc mẹ đang nghĩ rằng tôi là thằng mọt sách,
nhưng mẹ vẫn làm điều tôi muốn. Kể từ hôm đó, ngày nào mẹ cũng mang tôi đến thư
viện. Mẹ mượn sách tranh ảnh còn tôi mượn sách lịch sử, nó đã trở thành công việc
hàng ngày.
Cho đến hôm nay, tôi thấy một số bài kiểm tra số
đơn giản trong một cuốn sách ảnh mẹ đã chọn cho tôi. Nó khá thú vị vì vậy tôi
giải quyết tất cả, sau đó tôi đã cố gắng làm bài kiểm tra của riêng tôi trong
cuốn sách vẽ. Khi tôi vẫn còn đang giải quyết chúng, bất ngờ mẹ trở nên tức giận
và đáng sợ.
Bây giờ ngừng khóc được chưa nhỉ? Tôi vẫn tò mò muốn
biết được tại sao mẹ lại buồn phiền và nổi giận với tôi như vậy. Tôi vẫn đang sống
trong vòng tay mẹ mình, nếu tôi xúc phạm bà ấy, trường hợp tồi tệ nhất là tôi sẽ
bị bỏ rơi...
Bà đang rất là lo lắng. Thời cơ đây rồi, tôi ôm lấy
bà và bà xoa đầu tôi nhẹ nhàng, nhưng tại sao bà lại nổi giận với tôi nhỉ?
—–Theo cách nhìn của: Arakawa Miki —–
Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến thư viện cùng
Kouki. Vì thằng bé rất thông minh, nên tôi nghĩ rằng nó sẽ ổn khi ở nơi yên
tĩnh. Tôi bước đi thật chậm vì còn phải bế Kouki. Khi tôi còn nhỏ, ô tô vẫn còn
chạy bằng xăng, nhưng bây giờ ô tô chạy tự động bằng điện. Tai nạn giao thông
dường như là không có. Tất nhiên nếu Kouki nhảy ra giữa đường thì lại khác,
nhưng làm gì có chuyện thằng bé ngốc đến thế.
Khi đến thư viện, tôi đặt thằng bé xuống chỗ ngồi
gần đó và đi tìm sách tranh ảnh. Tôi tự hỏi.... chuyện hay loài động vật nào mà
con thích nhỉ? Trước đây thằng bé rất thích thú khi thấy sói Nhật trên TV. Hừm,
chuyện nào nói về sói đây? Tôi đang suy nghĩ và nhận ra rằng mình đã để Kouki
ngồi đó nửa tiếng rồi. Tôi nhanh chóng quay trở lại, và không thấy Kouki ngồi ở
đó, và rồi tôi hốt hoảng.
“Sẽ không sao đâu, thằng bé không thể ra ngoài nếu
như không có chip nhận dạng của mình”.
Tôi biết điều đó, nhưng tôi vẫn gọi to lên như để
yên tâm hơn. Tôi sử dụng thiết bị đầu cuối ở cổ tay đề dò tìm Kouki và thằng bé
ở dãy F-2. Và ở đó chỉ toàn là sách in, ngày nay rất ít người đi tới đó.
..!?!?!?...
Có lẽ nào!? Chẳng nhẽ có thằng bệnh hoạn nào ở đó
ư?!
Tôi vội vã chạy tới chỗ Kouki, nhưng tôi có thể
tìm thấy Kouki ngay tức thì. Thằng bé người bám đầy bụi, và đang đọc sách về kiến
trúc pháo đài với khuôn mặt nghiêm túc. Chắc thằng bé chẳng hiểu gì cả... Thằng
bé đang rất thích thú với hình ảnh pháo đài ở trong cuốn sách. Để che dấu vẻ lo
âu của mình, tôi đã la mắng Kouki vì tội đi lang thang. Kouki nhìn tôi, rồi...
“Mẹ, con xin lỗi....”
Thằng bé xin lỗi và khóc nhè. Thực ra nó chẳng làm
gì sai cả, tại tôi đã để thằng bé ngồi một mình quá lâu. Hơn nữa, tôi lại mắng
thằng bé trong khi nó lại đang im lặng đọc sách. Tôi chắc chắn thằng bé hiểu tất
cả, dù trong tâm tôi cảm nhận thế nhưng tôi vẫn chưa lên tiếng xin lỗi nó. Đó
là lý do tại sao tôi không mắng nó thêm nữa, tôi đặt bàn tay mình lên đầu thằng
bé.
Liệu tôi có nên cười không nhỉ? Khi tôi nhìn khuôn
mặt của Kouki, thằng bé nhìn sang hướng khác. Vì tôi mắng nó trong khi nó không
làm việc gì sai, hèn chi trông nó rất chán nản. Tôi cảm thấy mình rất có lỗi,
vì thế tôi mang theo quyển sách Kouki
đang đọc. Nó là thứ duy nhất mà tôi có thể làm để chuộc lỗi với Kouki.
Tôi vẫn hối tiếc những gì tôi đã làm. Và một hôm nọ,
khi tôi cố gắng đưa Kouki sang phòng khác để ngủ. Tôi liếc nhìn qua thấy có một
tờ giấy trong tay thằng bé. Tôi nhận ra là gần đây thằng bé hay viết gì đó nguệch
ngoạc vào quyển sách.
Nhưng... đây là…
Tôi biết cái này là gì. Và nếu đúng vậy, nó sẽ là
một cái gì đó thật kinh khủng.
“Phỏng đoán về lý thuyết vật lý lượng tử”.
Sau khi đọc xong, tôi vồ lấy Kouki và hỏi.
“Đây là cái gì? Con đã nghĩ ra à? Hay là ai nói
cho con? Hay là con thấy trên TV?”
Kouki hoảng sợ và khóc to. Và tôi lại một lần nữa
mắc sai lầm, thằng bé có làm gì sai đâu, vậy mà tôi lại hỏi thằng bé một cách
khó nghe như vậy. Tôi không biết nên làm gì cả, Kouki vẫn đang khóc. Tôi cực kì
hoảng loạn, chắc thằng bé đang rất ghét tôi. Trong khi tôi đang lo lắng vô
cùng, thằng bé lại ôm tôi thật chặt. Tôi nhìn chữ viết cẩu thả một lần nữa, và
thử hỏi thằng bé về công thức trên giấy này. Tôi không được hoảng loạn nữa. Tuy
vẫn đang khóc, Kouki trả lời.
“Con đã viết...”
“Con đã viết”, con trai tôi đã khám phá ra bằng chứng
khoa học bị các học giả trên toàn thế giới theo đuổi điên cuồng. Trước khi kết
hôn, tôi và Shuuichi-san cũng nghiên cứu về vật lý lượng tử tại trường đại học,
đó là lý do tại sao tôi đã có thể nhận ra công thức này. Với một đứa trẻ khám
phá công thức này thì không thể là một sự trùng hợp được, vì nó vô cùng phức tạp.
Nếu tôi công bố điều này, thằng bé sẽ vô cùng nổi tiếng. Một đứa trẻ có thể giải
quyết các vấn đề phức tạp như vậy, nó là giống như một thứ đáng sợ... ác quỷ...
Tôi đã cố gắng phủ định điều đó cho tới khi tôi nhớ
lại lúc Kouki mới sinh ra. Tôi nhớ ánh mắt thắng bé lúc đó. Nó không phải là một
đứa trẻ bình thường. Tâm trí của tôi bị lấp đầy bởi những câu hỏi, và một lần nữa,
tôi cảm thấy rất sợ. Nhưng ngay sau đó, tôi nhớ ra lời hứa mà tôi đã nói tại thời
điểm đó.
“Kể cả thế giới này có quay lưng lại với Kouki,
tôi sẽ bảo vệ thằng bé tới cùng”.
Phải rồi, tôi là một người mẹ. Tôi không quan tâm
Kouki có phải là quỷ hay không, Kouki vẫn là con trai tôi. Tôi đã ngay lập tức
hành động để bảo vệ Kouki. Tôi đã viết một luận án dựa trên các giả định của
Kouki và nói nó như thể tôi khám phá ra, phỏng đoán này sẽ phát hành khắp thế
giới. Có lẽ một ngày con trai tôi sẽ tức giận vì tôi đã ăn cắp trí tuệ của nó.
Khi đó, tôi sẽ xin lỗi thằng bé.... rằng tôi đã ghen tị với con mình... và cầu
xin sự tha thứ cho người mẹ tồi tệ này. Tôi sẽ thành tâm xin lỗi, nhưng đây là
cách duy nhất mà tôi có thể bảo vệ thằng bé. Bởi vì nếu như định mệnh của thằng
bé là một con quỷ, thì tôi cũng không phiền khi mang gánh nặng của một ma vương.