Ánh
chiều ta lúc này đang dần tắt và thành phố học viện bắt đầu chìm trong màn đêm.
Ngoài trừ một phần nhỏ, hầu hết các cửa hàng đều đóng cửa và chỉ còn một số ít
người còn đang đi lang thang trên đường. Cả thành phố đã rơi vào im lặng yên
bình. Lúc này một người thân hình nhỏ nhắn trong trang phục hòa quyện với màn
đêm nên rất khó để có thể nhận ra được đang chạy không ngừng trên con đường nhỏ
được tạo thành từ đỉnh mái nhà của các tòa nhà.
Và
dĩ nhiên, đây chính là Ernesti Echevarria 8 tuổi. Theo thời gian trôi qua, việc
rèn luyện của cậu cũng tiến triển trở thành chạy dạo vòng quanh mái nhà xung của
các tòa nhà xung quanh thành phố. Theo Eru nghĩ, việc mở rộng tầm nhìn và chiều
cao nhấp nhô của các tòa nhà sẽ làm công việc tập luyện của cậu trở nên hoàn mỹ
hơn.
Cậu
đã học được kinh nghiệm từ thất bại về việc sử dựng ma thuật tăng cường thể chất
trong quá khứ, và hiện đang không ngừng tiếp tục cải thiện nó, thay đổi nó
thành một ma thuật tiêu hao mana thấp chỉ cường hóa tay chân thôi. Cậu đã dần dần
trở nên quen thuộc với nó, mặc dù chuyển động mạnh mẽ cũng không ảnh hưởng đến
trận đồ. Chân của cậu đã được cường hóa để cậu có thể chạy gấp rút với một tốc
độ rất nhanh.
Trong
lúc chạy, Eru thường chạy trên các bờ mép đường nối giữa các tòa nhà, các đường
bờ mép na ná giống như các vách đá lờ mờ ở bên dưới. Cậu hít một hơi thật sâu,
để tăng cường lượng mana hít vào. Với phản ứng quyết liệt, cậu gia tốc như một
mũi tên được bắn ra từ cung, thu hẹp lại khoảng cách đường bờ ngay lập tức.
Ngay tại lúc cậu hoàn thành bước cuối và nhảy lên không trung, cậu đã kích hoạt
ma thuật khác – không khi nén lại ngay tại phía trước mình, là do việc cậu đã tạo
ra một mật độ dày đặc không khí. Đây vốn là ma thuật gió cơ bản, Đạn Không Khí.
Eru đã kích nổ Đạn Không Khí phía sau mình, lợi dụng năng lượng nổ tung được
phóng thích ra làm lực đẩy đẩy cậu về phía trước.
Sự
gia tốc ngay tức thì ném thân thể của Eru lên không trung, tạo thành một đường
cung đẹp trên bầu trời. Cậu kích hoạt ma thuật tăng cường thể chất ngay giữa
không trung và tung ra một ma thuật khác ngay trước khi cậu tiếp đất. Ma thuật
đó là Đạn Không Khí – nhưng phạm vi mật độ dồn nén không khí lại nhỏ hơn trước.
Cậu không làm nổ ra Đạn Không Khí giống như lúc trước. Thay vào đó, cậu sử dụng
nó làm thành cái đệm, hạ cánh một cách đẹp đẽ trên mái nhà khác. Eru cuộn mình
lại nhằm giảm bớt lực va chạm, rồi tiếp tục chạy tiếp với tốc độ giống như lúc
trước khi chưa nhảy.
Bây
giờ là năm 1273 kỷ nguyên C.E.
Đã
3 năm trôi qua kể từ khi Eru bắt đầu tập luyện ma thuật. Cậu đã tập luyện hằng
ngày không bỏ bê bữa nào, và cậu đã tích lũy được một lượng lớn mana trong thân
hình nhỏ nhắn của mình. Thông thường, một đứa trẻ sẽ không tập luyện ma thuật
cường độ cao trong độ tuổi còn nhỏ của chúng, nên không có gì đáng ngạc nhiên
khi Eru lại thu được phát triển mạnh mẽ như vậy. Chế độ tập luyện tăng cường
phát triển thân thể của cậu cũng tăng lên đáng kể, chỉ có một điều đáng tiếc là
cậu không thể sử dụng được toàn bộ ma thuật tăng cường thể chất thời gian dài trong
suốt thời gian qua. Đó là lý do cậu nhắm mục tiêu tới sáng tạo ra một ma thuật
giảm thiểu lượng hao phí mana tác dụng lên một số bộ phận cơ thể, cậu chỉ sử dụng
hết toàn bộ sức mạnh khi cần thiết mà thôi. Cậu cũng tìm thấy một cách khác sử
dụng ma thuật về phần di chuyển với tốc độ cao. Cuộc huấn luyện này giúp cho
Eru làm nổi bật được khả năng khống chế, cải thiện, tăng lên lượng chứa mana và
giảm xuống lượng mana tiêu hao của mình.
Việc
Eru tập trung vào ma thuật chuyển động cũng có nguyên nhân của nó. Cậu không thể
dành toàn bộ thời gian của mình vào việc tập luyện, cậu cũng chuẩn bị thời gian
cho việc chơi đùa cùng những đứa trẻ cùng tuổi khác, như thế thì bố mẹ của cậu
sẽ không lo lắng. Mặc dù với cái lý do đó, cậu cũng không thể phủ định rằng, việc
trở lại làm một đứa trẻ và chơi đùa như một đứa trẻ rất là vui vẻ. Eru dần dần
nhận ra rằng thân thể của mình nhỏ hơn so với những người khác, nhưng cậu cũng
bận tâm lắm về điều này. Nếu như thân thể của cậu vẫn phát triển trì trệ, thì
việc cân nặng sẽ trở thành điểm yếu của cậu.
Đương
nhiên, Eru vẫn tiếp tục kế hoạch huấn luyện của mình, không thể chịu thua vì khả
năng thể trọng yếu kém của mình. Mặc dù vậy, với thân hình của cậu như vậy nó
cũng có nghĩa là cậu phải cân nhắc nhiều hơn về vấn đề lực tấn công không đủ.
Đó là lý do cậu chọn việc tăng cường khả năng chuyển động của mình. Tốc độ vừa
có thể nhiễu loạn đối thủ vừa có thể tăng cường thêm vào lực tấn công.
Đúng vậy, giống như Ushi Wakamaru
chiến thắng sức mạnh bằng kỹ năng của mình, theo phong cách Nhật Bản. Ê, này thật
ra chính là bản thân mình không còn cách nào khác.
Eru
vừa suy nghĩa viễn vông đâu đâu vừa chạy trên con đường lờ mờ vào buổi tối. Một
buổi tập luyện bình thường trên đường, một thói quen chạy bộ hằng ngày, nhưng
lúc này có điều bất ngờ xảy ra.
“Ể?
Có ai đó đang đến”. Một giọng nữ vang lên từ trên cao. Một giọng lạnh lùng vang
lên theo sau đó: “Ngươi là ai?”
“…Là
ai đang ở đây?” Cả hai cậu hỏi được vang lên cùng một lúc. Eru chưa bao giờ tập
luyện chạy trên nóc nhà mà gặp phải một ai khác trước đây bao giờ, đây là lần đầu
tiên cậu gặp phải việc này.
Hai
bên đều không nói một tiêng nào một hồi lâu. Cả hai vốn nên rằng sẽ không gặp
nhau ở một nơi mà bình thường đáng lẽ không có người xuất hiện, nên nó cũng dễ hiểu
khi cả hai bên đều thận trọng đối đãi. Nhất là một bên có một người mang mũ
trùm đầu màu đen, một bên thì trong bộ dạng đáng ngờ.
Eru
quan sát nhóm của đối phương. Dựa vào ánh sáng từ ngôi sao yếu ớt nên bây giờ tầm
nhìn giảm mạnh xuống, nhưng cậu mơ hồ nhận ra rằng đó là một người con trai và
một người con gái cùng độ tuổi với mình. Eru thân hình lùn hơn độ cao trung
bình, trong khi hai người họ vừa cao và vừa gầy. Nhìn thoáng qua, họ trông
không thể nào nhỏ tuổi hơn Eru, nhưng cũng không thể nào lớn tuổi hơn.
Cậu
không muốn tiếp tục để bầu không khí cứ yên ắng như thế này, nên cậu đã tự giới
thiệu chính mình.
“Buổi
tối tốt, tôi tên là Ernesti, chính là đang đi dạo. Các người là ai?”
Hai người họ thận trọng nhìn thanh niên trong
bộ trang phục màu đen, thì bị lời giới thiệu của đối phương làm cho bất ngờ
chưa kịp phản ứng. Eru không thể thấy được vẻ mặt biểu lộ thay đổi của họ lúc
này, nhưng nhờ sự phản chiếu của ánh trăng, cậu biết chàng trai trẻ kia vừa
nheo mắt lại.
“Tôi
là Archid, đây là em gái của tôi …”
“Adeltrud…
A, thật ra chúng tôi đang ngắm sao…
chính là như vậy.”
Eru
nhìn cửa sổ trần nhà phía sau lưng họ; cặp anh em này có thể lên đây từ đó. Họ
chạm trán với nhau một cách đột ngột đầy kinh ngạc, nhưng điều này đơn giản chỉ
là một sự trùng hợp. Eru không do dự tiếp tục chạy tiếp.
“Nếu
như vậy, xin thứ lỗi cho tôi vì đã quấy rầy các bạn. Tôi xin phép cáo từ…”
“Đợi
… Đợi đã, đừng vội đi. Cậu nói đi dạo, đúng không? Mặc đồ như vậy đi dạo trên
nóc mái nhà sao?”
“Cậu
không nghĩ rằng việc này rất có thể tin ư?”
“Ưm,
tất nhiên là có thể”
Eru
trả lời ngay khi nghe được giọng nói đầy nghi ngờ của họ. Mặc dù là Eru cũng sẽ
nghi ngờ khi có người trả lời như thế với mình.
“Tôi
nói nó là đi dạo, nhưng đúng hơn nó như là một bài tập luyện đặc biệt. Lý do tôi
chọn nơi này bởi vì nơi đây có địa thế khó khăn trong việc chạy.”
“Ạch
… Cậu có cần phải chạy trên nóc nhà không? Điều này thật không bình thường”
Một
điều có vẻ đơn giản với Eru, nhưng đó là điều lạ thường khó thể tin đối với họ.
Họ nhìn nhau với khuôn mặt đầy hoài nghi và nghiêng cái đầu của mình mà hỏi.
“…
Ừm, được rồi, quên nó đi. Điều này có nghĩa là chúng ta đã làm gián đoạn quá
trình tập luyện của cậu ta.”
“Đừng
bận tâm về việc này. Tốt rồi, tôi cũng nên …”
“Hey,hey,
đợi đã! Cậu nói đây là một bài tập luyện đặc biệt, nên cậu chạy xung quanh nơi
này mỗi ngày?”
Adeltrud
dừng lại động tác định rời đi của Eru. Đang chuẩn bị khởi hành, Eru suýt nữa bị
ngã, và đáp lại “Đúng” và sau đó tiếp tục đi. Hai người dõi mắt nhìn theo Eru,
cho đến khi cậu ta biến mất vào trong bóng tối… . Tốc độ của cậu ta làm cho hai
người rất kinh ngạc, họ nhìn thấy Eru tăng tốc và nhảy ra khỏi bờ mép nhà. Đường cung lớn cậu nhảy ra tạo
thành làm cho hai người choáng váng một lần nữa.
“…
Ối chà, ối chà chà! Đây là cái gì? Nhưng trông rất vui!”
“
Woa, cậu ta thực sự chạy! Không thể tin được, cậu ta bay ra khỏi mép tường của tòa nhà!”
Archid
và Adeltrud kích động trước hành động của Eru. Họ vốn lên mái nhà ngắm sao bởi
một vài chuyện buồn, và họ đã gặp phải một việc rất đáng ngạc nhiên. Cuộc sống
của họ đã thay đổi mạnh mẽ vì cuộc gặp mặt ngày hôm nay.
Eru,
Archid, và Adeltrud sẽ lại gặp mặt nhau vào ngày hôm sau, cùng một địa điểm.
Không giống như cuộc gặp gỡ trước đây, hai người họ dường như đang đợi Eru. Eru
đã từ bỏ việc né tránh họ và chào hỏi họ:
“Buổi
tối tốt. Lại tiếp tục ngắm sao à?”
“À,
không. Chúng tôi lên đây để nhìn cậu.”
“Đúng…”
Cậu
có thể thấy được nụ cười của họ mặc dù ánh sao khá mờ nhạt. Eru không rõ lắm về
mục đích của họ, nhưng vẫn quyết định trước tiếp chuyện với họ. Nếu như có gì
không ổn cậu chỉ việc chạy đi mà thôi, và chọn lại một con đường khác trong
tương lai.
“À,
tại sao cậu lại đội cái mũ thế?”
Archid
chỉ lên phía trên. Eru nghĩ mang mũ lúc này cũng thật bất lịch sự, nên cậu cất
mũ trùm đầu và ngồi ở trên mái nhà giống như họ. “Có chuyện gì sao?” Eru ép hỏi
họ. Cậu chú ý tới hai người họ cứng ngắt lại vẻ mặt ngượng ngùng trước câu hỏi
của cậu.
“À,
tên của các cậu là Archid và Adeltrud đúng không? Chuyện gì thế? Tại sao phản ứng
của các cậu lại kỳ lạ thế?”
“Ách?
À, không có gì. Cậu… cậu là con gái?”
“Cậu
chạy quá nhanh, nên tôi nghĩ cậu là con trai…”
Eru
người sở hữu hình dáng giống mẹ của mình, cậu càng lớn lên thì vẻ đáng yêu càng
tăng lên theo độ tuổi và bây giờ là một “cô bé dễ thương”. Mái tóc bạc-tím dài
tới cằm, cắt ngang thẳng, tung bay trong gió. Ánh trăng mờ ảo không thể che dấu
khuôn mặt cậu. Trong thực tế, những ánh sáng yếu ớt chiếu lên làn da trắng noãn
trên khuôn mặt làm cậu tăng thêm vẻ huyền bí. Khuôn mặt dễ thương của cậu không
thể cho họ có thể liên tưởng đến về động tác mà hai người họ đã thấy ngày hôm
qua, cả hai đều bối rối. Eru liếc nhìn hai đứa trẻ và nói:
“Không,
đó là vì tôi nhìn trông giống mẹ của mình, tôi thực sự là một người con trai”
“…
Không, không tới mức giống mẹ cậu đến mức này chứ. Có thật cậu là con trai
không?”
“Chắc
chắn. Tôi chẳng có lợi lộc gì khi nói dối về việc này”
“
Ô… Làm … Làm thế nào dễ thương như vậy, Ernesti …”
Adeltrud
giơ hai tay lên và đến gần hơn , nhưng Eru đã lùi lại khi cậu cảm giác đến nguy
hiểm. Archid tóm lấy cổ áo Adeltrud và kéo cô lại trở lại ngay lập tức.
“Ê
… A, tên của tôi đọc hơi rối, có thể gọi tôi là Eru.”
“A,
cậu có thể gọi tôi là Chid.”
Sau
một vòng giới thiệu, Eru cảnh giác nhìn Ady, cô có vẻ sẵn sàng bất cứ khi nào
cũng có thể nhào về phía cậu, sau đó cậu nói:
“Như
vậy? Các cậu muốn nói gì với tôi?”
“Đúng
rồi, ngày hôm qua sau khi cậu rời đi, không phải cậu đã nhảy lên thật cao từ
nóc nhà sao? Làm thế nào cậu làm được điều đó?”
“À,
đó là…”
“Ngoài
ra, làm ơn hãy dạy cho chúng tôi kỹ thuật đó!”
Sự
cảnh giác của họ vào ngày hôm qua chạy đi đâu rồi? Chid nói chuyện với cậu như
thể cả hai đều là những người bạn thân. Eru thật không hiểu tại sao Chid lại
kích động đến như vậy.
“Tôi
có thể dạy cho các cậu, nhưng nó phải tốn một thời gian khá dài, được không?”
“Không
có vấn đề. Nếu chúng tôi tập luyện với cậu, một ngày nào đó chúng tôi có thể bay,
đúng không?”
“Nhưng
có thể các cậu sẽ gặp bình cảnh giống như tôi trước đây…”
Eru
cảnh báo và bắt đầu giảng dạy nhưng vấn đề cơ bản trong huấn luyện … những nội
dung về ma thuật. Chid và Ady khá thông minh, cứ việc nội dung có chút rắc rối
nhưng họ học được khá nhanh. Nhưng bởi vì họ lý giải nội dung quá nhanh nên họ
mới cau mày trước nhiệm vụ phía trước.
“Cái
này thật ảo a!”
“Eru
điều này thật đáng kinh ngạc…”
“Không
phải tôi đã nói điều này ngay từ đầu rồi sao?”
Cả
hai đều choáng váng lẩm bẩm, sau đó nghĩ đến điều gì cả hai đột nhiên ngẩng đầu
lên.
“Bằng
cách nào, tại sao ma thuật của cậu lại mạnh mẽ vậy?”
“…
Đó là do khả năng tương thích, và tôi đã bắt đầu tập luyện từ vài năm trước
đây.”
“Vài
năm trước đây … Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tám”
“Ách!?
Điều đó có nghĩa bằng tuổi chúng tôi!?”
Ady
rất bội phục. Đối chiếu với những lời giảng dạy trước đó, điều này thật làm cho
họ choáng váng.
Chid
và Ady có vẻ như là anh em sinh đôi, cả hai người họ đều 8 tuổi giống như Eru.
Chid tâm tình tăng cao sau khi nghe được điều này, tất cả những nghi hoặc đều bị
cậu ta quẳng đi đâu mất. Chid nói ra ‘Được rồi, chúng ta cũng có thể làm được’
với ý chí tăng cao. Eru cảnh báo Chid:
“Ma
thuật tăng cường thể chất là ma thuật cấp cao, cậu không thể sử dụng nó khi
không biết những điều cơ bản”
“Vậy
hãy dạy cho chúng tôi ma thuật.”
“…Ừm?”
“Cậu
rất mạnh, đúng không? Cậu biết rất nhiều ma thuật cấp cao!”
“Trông
cậu thật dễ thương, nhưng cũng thật đáng tin!”
Khuôn
mặt Eru giật giật. Sự tình phát triển vượt qua dự liệu của cậu và không có gì để
nói về sự ma ranh này. Yêu cầu của họ thật rắc rối, nếu có thể cậu rất muốn chạy
trốn đi cho xong chuyện. Nhưng khi cậu nhìn thấy Chid và Ady phấn khởi nói về
chế độ tập luyện, cậu không đánh lòng phớt lờ họ.
“A
… này … A, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ … dạy hai cậu ma thuật …”
“Tuyệt
, tôi biết cậu là người tốt mà!”
“Tuyệt
vời, chẳng trách trông cậu dễ thương thế!”
“Các
cậu đánh giá quá cao về tôi và còn nữa điều này không liên quan gì đến dễ
thương cả!? Đợi đã, như tôi đã nói, ma thuật không thể học ngay lập tức. Các cậu
phải bắt đầu từ cơ bản, hiểu chứ?”
“Tôi
biết, tôi biết, đừng lo lắng. Chúng tôi sẽ theo kịp cậu trong nhảy mắt!”
Cậu
cảm thấy lo lắng đối với Chid, cậu ta chấp nhận quá dễ dàng, nhưng cậu vẫn xác
nhận các chi về vấn đề huấn luyện với họ trước khi chia tay.
Ngày
hôm sau, cặp sinh đôi đến nhà của Eru. Không phải đến lúc đêm, mà là đến lúc trời
còn sáng.
Bởi
vì từ trước tới giờ họ chỉ gặp nhau dưới ánh sáng của mặt trăng, Eru giờ mới
nhìn thấy họ có mái tóc đen xinh đẹp và con mắt màu nâu đỏ. Màu sắc của cặp
song sinh làm Eru nhớ tới Nhật Bản, làm cho cậu có cảm giác thân thiết với họ
hơn. Chid có mái tóc ngắn rối tung, trong khi đó Ady là mái tóc xoắn dài tới
vai. Họ thật đúng là cặp sinh đôi, có dáng người giống nhau và đôi mắt mạnh mẽ.
“Hoan
nghênh đến nhà của tôi, mời vào”
Eru
đã từ bỏ chống lại tâm tình và dẫn họ vào nhà. Nhà Echevarria hơi lớn hơn so với
nhà của hàng xóm xung quanh bởi vì họ có mối liên hệ với hiệu trưởng và giáo
viên huấn luyện ở trường dạy phi công Laihiala. Chid và Ady vừa đi theo Eru vừa
tò mò nhìn xung quanh.
Mẹ
của Eru, Celestina, chào đón họ một cách nồng nhiệt. Con trai của cô rất hiếm
khi mang bạn về nhà, bây giờ lại dẫn theo hai người bạn cùng một lúc. Cô vốn có
tay nghề nấu nướng cao và cô muốn bày ra tài năng của mình làm cho hai vị khách
một chút món ăn nhẹ và đồ uống. Ady rất vui vẻ, cô nhắm đi theo đi theo Tina
vào nhà bếp để chuẩn bị đồ ăn nhẹ, nhưng đã bị Chid mạnh mẽ kéo lại.
Sau
một chút chuyện vặt, họ đi vào phòng của Eru học ma thuật căn bản. Phòng của Eru rất sạch sẽ. Chỉ có một cái
bàn, một cái giường, và một vài kệ sách ở trên tường. Trên kệ sách là những
sách giáo khoa liên quan tới ma thuật, một vài quyển sách truyện. Đối với đứa
trẻ cùng tuổi mà nói, căn phòng này quá thực dụng. Cặp sinh đôi (đặc biệt là
Ady) đang dự tính quậy phá khắp phòng, nhưng bị Eru ngăn lại.
Sau
một loạt trắc trở, bài giảng về ma thuật cuối cùng cũng bắt đầu. Eru lấy sách
giáo khoa ma thuật mà cậu thích nhất làm tài liệu để giảng dạy, bắt đầu từ những
thứ cơ bản. Cậu nghĩa rằng cặp sinh đôi này quá mức tự tin và nghĩ rằng họ mới
có 8 tuổi, họ sẽ cảm thấy mệt mỏi và từ bỏ nó ngay lập tức. Nhưng đáng ngặc
nhiên là Chid và Ady lại chăm chú vào học tập. Lúc họ bắt đầu thực hành phần ‘cấu
trúc’, họ bày ra khả năng điều khiển đáng khâm phục, họ bắn trúng mục tiêu đã
nhắm sau vài lần bắn thử.
Eru
nhớ tới cuộc trò chuyện vào ngày hôm qua. Họ có thể hiểu được sự giải thích về
ma thuật ngay lập tức? Điều này có nghĩa là cặp song sinh này rất xuất sắc. Eru
phản ứng lại là mình quá mức xem thường họ, cậu đối với cặp đôi này ngã gục xuống
sau khi cạn kiệt mana nói.
“Có
phải các cậu đã cảm thấy được lượng mana cạn kiệt, đó là bởi vì sức chứa mana
chứa mana của các cậu quá nhỏ. Các cậu nên bắt đầu tăng cường sức chứa mana
thông qua việc huấn luyện.”
“A,
a, điều này thật là mệt mỏi. Vậy… Chúng tôi nên có cuộc tập luyện đặc biệt như
thế nào?”
“Sử
dụng cạn kiệt mana của các cậu vào mỗi ngày. Lượng chứa mana của các cậu sẽ
tăng nhanh hơn nếu so với các cậu để nó tăng trưởng tự nhiên. Và tốt nhất là
nên làm thêm một vài rèn luyện, các cậu có thể tập luyện rèn luyện thân thể và
ma thuật cùng một lúc, như thế thì hiệu suất sẽ tăng cao hơn.”
“… Ồ, đó là lý do tại sao cậu lạy chạy trên
nóc nhà?”
“Đúng.
Tôi đã nói cậu làm điều này không đơn giản mà”
“Đúng
vậy, nhưng tôi vẫn muốn làm được điều đó! Tôi chỉ cần duy trì việc này như thế
mỗi ngày! Nó không phải là ‘đơn giản’?”
Eru
rất ngạc nhiên. Cậu quay lại và thấy Ady, cô ấy thở mạnh và hai tay chống nạnh,
nhìn kiểu ‘bao nhiêu đây chấp hết’. Trong mắt của cô ấy hiện rõ quyết tâm và sự
tin tưởng, và nở một nụ cười đắc ý trên khuôn mặt cô ấy. Cậu nhìn Ady, lơ đãng
suy nghĩ, cô ấy có dáng người cao gầy và trong tương lai sẽ trở thành một ‘hot
girl’, nhưng tính cách khó mà chiều cho được.
“…
Tôi biết rồi, vậy bây giờ xin vui lòng hãy trở lại với công việc ‘cấu trúc’ của
cô đi tiểu thư. Cậu sẽ có bài huấn luyện đặc biệt sau khi lượng chứa mana phát
triển thêm.”
“Tôi
không biết khi nào thì tôi có thể bắt kịp cậu … Nhưng chắc chắn rằng điều này sẽ
đến sớm hơn cậu nghĩ đó!”
“Dĩ
nhiên! Hãy chờ mà xem, chúng tôi sẽ đạt tới tiêu chuẩn của cậu trong thời gian
ngắn!”
Eru
ấn tượng đầu tiên đối với ‘bạn tốt’ của mình dần dần được cải thiện.
Họ
kiên trì hơn những gì cậu nghĩ. Cậu thực sự đã tìm được một vài người bạn khá
thú vị.
Và
như vậy, cuộc tập luyện bây giờ của Eru có thêm cặp sinh đôi, Archid Olter và
Adeltrud Olter. Cuộc sống của cậu trở nên sinh động hơn.
Eru
không chỉ học ma thuật. Khi cậu có thời gian rảnh rỗi từ cuộc huấn luyện ma thuật
và rèn luyện thân thể, cậu cũng học kiếm thuật từ cha của mình, Mathias. Đây là
những tiêu chuẩn kiếm thuật từ chương trình giảng dạy từ học viên phi công
Laihiala. Chid và Ady cũng tham gia vào.
Trong
ba người, Chid có năng khiếu nhất về kiếm thuật. Cậu ta thân hình vốn tốt hơn bạn
bè cùng lứa, cho nên cậu ta có thể rất nhanh vượt qua Eru. Cậu ta học được rất
đúng cách và không thua bất kỳ ai trong một trận chiến mô phỏng.
Họ
vừa tập luyện kiếm vừa tập ma thuật. So với những đứa trẻ khác cùng tuổi, nhóm
ba người bọn họ bận rộn đến không ngờ. Eru cần thiết tập luyện để đạt được mục
tiêu. Cậu đã quen thuộc với nó sau một thời gian dài trước đây, cho nên cậu
không cảm thấy vất vả. Cậu cảm thấy cuộc sống kiếp trước của cậu thật không có
biết cầu tiến, nó làm cho cậu ở kiếp này có động lực hơn cố gắng phấn đấu đạt
được mục tiêu. Eru nhận ra rằng động lực lớn nhất của con người là dục vọng của
họ.
Nhưng
còn về Chid và Ady? Họ mang trong mình cảm xúc giống Eru, cuộc sống mỗi ngày
luôn đầy đủ việc. Bài tập luyện của Eru sớm đã vượt qua tiêu chuẩn bình thường;
gánh nặng này đã vượt qua đối với những đứa trẻ bình thường. Nếu họ không có mục
tiêu là kỵ sĩ, họ không cần làm đến mức độ như vậy. Nhưng họ không phàn nàn về
điều này.
‘Điều
gì đã làm động lực thúc đẩy cho cặp sinh đôi này?’ Eru không nghĩ ra lý do gì để
họ có thể tập luyện chăm chỉ như vậy.
Mặc
dù đối với lịch trình bận rộn, họ cũng không chỉ tập trung không thôi vào tập
luyện. Họ cũng dành thời gian cho cha mẹ mình hoặc chơi với những đứa trẻ khác
xung quanh cùng độ tuổi. Tại học viện lớn nhất ở đất nước này, họ không thiếu
những bạn chơi cùng lứa tuổi.
Vương
Quốc Fremmevira có tồn tại một vấn đề duy nhất gặp phải so với các quốc gia
khác, đó là sự tồn tại của Ác Quỷ hung bạo. Nằm tại vị trí khá gần với phía Tây
của dãy núi Aubigne, Vương Quốc Fremmevira phải chia sẻ biên giới ở khu rừng
Bocuse nơi được cai trị bởi Ác Quỷ hung bạo. Ác Quỷ hung bạo còn được gọi là Thú
Ác Quỷ thường tấn công, đe dọa tính mạng và tài sản của người dân làm họ phải sống
trong sợ hãi. Do đó, các thành phố ở Fremmevira được bao bọc bởi những bức tường
dựng lên chắc chắn xung quanh, bảo vệ thành trấn và người dân.
——
Mọi người ở Fremmevira đều đồng ý việc xây dựng các bức tường, nhưng những đứa
trẻ ham vui cảm thấy cuộc sống trong những bức tường thật buồn tẻ và ngột ngạt.
Để phát tiết dư thừa năng lượng, chúng đem toàn bộ thành phố thành sân chơi của
mình, vui vẻ nô đù ồn ào xung quanh. Những âm thanh tiếng cười nô nức của những
đứa trẻ có thể nghe được ở trên đường mỗi ngày.
Hôm
nay là một ngày không khác lạ gì hơn so với bao ngày khác, một nhóm đứa trẻ
đang lao tới vỉa hè. Nhưng nếu xem xét kỹ hơn, một đứa trẻ đã rớt lại xa ở phía
sau.
“Cậu
đang làm gì thế… chậm như rùa …”
Khi
cậu nghe thấy lời chế nhạo của những đứa trẻ, đứa trẻ chạy ở cuối phía sau dừng
lại, thổ hổn hển, và vẩy tay lại kháng nghị:
“Hừ,
hừ, … Điều … Điều này không thể đáng trách a! Chúng ta ‘tộc người lùn’ sao có
thể chạy nhanh!”
Đứa
trẻ kháng nghị rằng do chiều cao khiêm tốn của mình; cậu có một thân thể khỏe mạnh
và chắc khỏe cùng với đôi chân ngắn, xem ra thật không phải là một tên có thể
chạy nhanh được.
“A
… Batson chậm chạp…”
“Cậu
nói cái gì? Chết tiệt…!”
“Batson
chậm chạp tức giận rồi! Chúng ta sẽ bị đánh rất đau nếu bị bắt được…! Mau chạy
thôi…!”
Đứa
trẻ tên Batson đỏ mặt lên vì giận dữ, chạy lên với từng bước nặng nề, nhưng cậu
ta không thể bù đắp được cho sự thiếu hụt của mình về đôi chân ngắn. Bọn trẻ
phân tán cười mỗi khi cậu nổ lực tiến lại gần, bỏ lại Batson lẻ loi ở phía sau.
“…Ku,
chết tiệt…”
Cậu
nắm chặt nắm đấm lại trong sự thất vọng. Cậu bất lực, chạy chậm là đặc điểm thiếu
sót của tộc người lùn.
Người
lùn…..một loài có nguồn gốc từ vùng núi phía Bắc.
Họ
sống ở những nơi hiểm trở, nơi mỗi mùa đông đều bị băng tuyết bao phủ, sinh sống
ở trong hang động thiên nhiên. Theo thời gian trôi qua, họ bắt đầu đào sâu và
trở thành những người thợ mỏ có tay nghề cao. Ở vùng núi phía bắc có rất nhiều
khoáng sản, người lùn rất tháo vác trong việc trong việc phân loại tài nguyên,
dẫn đến kỹ năng về rèn đúc rất phát triển. Họ còn nổi danh với tên gọi là ‘dân
tộc rèn đúc’.
Bởi
vì môi trường xung quanh họ, người lùn đã tiến hóa theo thời gian, họ có thể di
chuyển bình thường trong hang động chật hẹp. Họ thân hình tuy lùn dáng người chắc
khỏe là đặc điểm nổi bật nhất của họ. Cả người của họ toàn bắp thịt lồi lõm,
cánh tay của họ khỏe gấp đôi người bình thường. Họ có dáng người vạm vỡ; nam giới
tóc dài rậm rạp, bộ râu của họ bắt đầu mọc từ khi họ 10 tuổi. Bởi vì thế, văn
hóa của họ nổi bật thu hút sự chú ý ở bộ râu của mình và tất cả người đàn ông đều
lấy nó làm niềm tự hào.
Nhưng
không phải hoàn toàn tộc người lùn đều sống cách biệt hoàn toàn ở phía bắc. Có
rất nhiều người lùn sử dụng bản lãnh của mình thành lập cửa hàng thợ rèn trên
khắp vùng đất.
Đứa
trẻ vừa được nói đến… Batson Termonen là một trong những người tộc người lùn. Bố
mẹ của cậu có một lò rèn ở thành phố học viện Laihiala, đó là lý do tại sao cậu
lại chơi cùng những đứa trẻ vùng này. Trò chơi của những đứa trẻ là xoay quanh
rượt nhau, hay chơi trốn tìm, nguyên nhân là do đến từ những bức tường bao
quanh thành phố. Batson không biết làm sao sống được trong môi trường khắc nghiệt
khi mà được bao bọc bởi tường thành này với đôi chân ngắn của mình. Cậu luôn bị
chế nhạo bởi hình dáng của mình từ những đứa trẻ sống trong khu phố.
Những
đứa trẻ lấy Batson làm trò cười đã đi lâu rồi. Batson đứng lên, đi về nhà trong
phẫn nộ.
“Quái
lạ. Sao chỉ có mình cậu? Những người khác đâu?”
Vốn
đang nổi giận Batson nghe thấy có người nói chuyện với cậu và nhìn thấy nhóm ba
người đang hướng về cậu. Đặc biệt người đứng giữa lại lùn, trông giống như điểm
lõm xuống giữa hai ngọn núi. Đó là bộ ba Ernesti, Archid, và Adeltrud.
“Là
Eru sao. Các cậu cũng đến để nhìn xem tôi, loài chạy chậm này sao.”
Vẻ
mặt ba người ngưng trọng lại trước phản ứng của Batson, nhưng rồi nhanh chóng
hiểu được chuyện gì xảy ra. Người lùn tốc độ chậm, nhưng bù lại cả người của họ
trần đầy sức mạnh. Điều này có nghĩa là trong khi đánh nhau thì họ rất mạnh mẽ.
Cậu ta sẽ không thua bất kỳ đối thủ nào nếu đó là một trận chiến ẩu đả. Batson
trước đã có một cuộc tranh cãi với một vài người, và điều này đã được kết thúc
bằng chiến thắng áp đảo trong một trận đánh, đó là lý do tạo thành tình huống
như ngày hôm nay.
Khi
Eru thấy Batson đi về nhà, cậu cảm giác giống như nổi lên tính trẻ con và cười
tinh quái nói:
“A,
cậu ta lại bị bắt nạt… Được rồi, vậy chúng ta hãy đuổi theo lại những tên kia
đi.”
Cặp
sinh đôi nghe được Eru đề nghị và đáp lại một cách hờ hững:
“Tôi
cảm thấy điều này không có vấn đề, nhưng làm sao bây giờ? Chúng ta thì ổn,
nhưng Batson không thể theo kịp.”
“Đúng,
vì thế chúng ta sẽ mang cậu ta đi theo. Chỉ cần coi nó là một cuộc tập luyện
thông thường, xem Batson như là trọng lượng mang theo trong lúc tập luyện đi.”
“Ồ!
Tôi hiểu rồi!”
“Đi
thôi! Đi thôi!”
Chid
và Ady lý giải dụng ý Eru nói,và đứng ở hai bên Batson. Họ không để ý đến cảm
giác của Batson và tóm lấy tay cậu ta.
“Ê?
Này …. Này! Các cậu định làm gì…”
“Tốt,
chúng ta sẽ bắt đầu bài tập chạy hằng ngày!”
Chid
và Ady bắt đầu chạy theo lệnh của Eru, không để ý đến Batson đang rơi vào tình
trạng hỗn loạn. Họ coi Batson như là hàng hóa và đem cậu ta đi theo. Kỹ thuật
này chỉ có thể được sử dụng sau khi học được ‘giới hạn tăng cường thể chất’,
theo đó họ có thể sử dụng được sức mạnh vượt qua giới hạn sức mạnh thân thể mà
họ có. Batson bị sợ đến trợn mắt ngoác mồm bởi tốc độ vượt qua tưởng tượng của
cậu, cậu chỉ có thể để mặc người khác lôi kéo mình.
“Bọn
họ đang ở quảng trường trung tâm! Chúng ta hãy tấn công họ!”
“Được!”
“Tuyệt!”
“Tôi
nói nè, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra…!?”
Học
viện phi công Laihiala có thể được phân chia thành khu trường học và khu đô thị.
Tại trung tâm của khu đô thị, đó là một khoảng không gian được mọi người biết đến
với tên gọi là quảng trường trung tâm. Nó được lấp đầy bởi các quầy hàng trong
ban ngày và là địa điểm tập trung của tất cả bọn trẻ.
“Này,
tên kia sẽ không đuổi kịp chứ?”
“Không
thể nào, cậu ta chậm như vậy…”
“Đúng
vậy, nếu như bị hắn bắt được, chúng ta sẽ phải trải nghiệm cuộc sống như địa ngục”
“Thư
giãn đi; chúng ta chỉ việc chạy khi thấy cậu ta. Cậu ta rất chậm, chúng ta có
thể trốn một cách dễ dàng”
Đây
là những đứa trẻ đã đùa giỡn Batson vào lúc nãy. Nhóm trẻ này đem các rương gỗ
thành chiếc ghế, đang ăn hoa quả họ vừa mua được từ vài gian hàng. Họ vui sướng
vì hành động trả thù của mình đã thành công. Đột nhiên, họ nghe được tiếng thét
to từ xa.
“Aaaaaaaa…
Oa…!”
“Mau
tránh ra!”
“Cậu
muốn đi nơi nào?! Bọn chúng ở gần…!”
Họ
nhận ra giọng nói quen thuộc này, điều này làm họ rất đỗi ngạc nhiên. Đó không
phải là Batson, người luôn bị họ chế giễu a? Tại sao lại muốn tránh nhỉ? Nhóm
trẻ này vội vã tìm kiếm âm thanh này phát ra từ nơi nào, và họ thấy Chid và Ady
cầm tay Batson và tiếp cận nơi này với tốc độ rất nhanh. Chúng hoảng sợ và hét
lên:
“Oa,
các… các người là ai…!?”
“A,
tìm thấy họ rồi. Bây giờ, Batson… chuẩn bị hạ cánh!”
Eru
chỉ đến mục tiêu, trong khi Chid và Ady ném Batson xuống với một nụ cười tinh
quái mà động tác trong tay của họ cũng không chậm tý nào. Ở theo tốc độ chạy quán
tính và lực ném mạnh, Batson thân hình tuy ngắn nhưng sức nặng đầy đủ ném bay
lên trên trời. Nhóm trẻ con phản ứng không kịp chỉ há hốc mồm, xem Batson bay
lên tạo thành đường pa-ra-bôn trên trời. Lúc bọn họ nhận ra rằng điểm hạ cánh của
Batson là chỗ mình, bọn trẻ con mới thét lên hoảng loạn.
“Ê!
Từ từ đã, thằng ngu, đừng có tới đây!”
“Woaaaaaa,
mau … núp đi…”
Nhưng
đã quá trễ để chạy trốn. Họ bị va thẳng trực tiếp vào bởi đầu đá Batson, lực mạnh
đến nỗi đập vào chiếc rương gỗ làm nó bị vỡ tan từng mảnh. Họ cảm thấy xung
quanh đều là bụi bặm. Tình thế hết sức hỗn loạn, mà làm kẻ cầm đầu là Eru và bạn
của cậu, họ nhìn nhau và cảm thấy hơi quá tay.
“…Chúng
ta… có phải quá tay quá không?”
“Ừm…
Mục tiêu trúng chính xác luôn”
“Ba
tên kia! Đừng chạy!”
Batson
hất ra các mảnh vỡ của chiếc rương gỗ và đứng lên giữa đống vỡ vụn. Đúng như dự
đoán, người thứ nhất phục hồi lại chính là người cường tráng nhất, Batson, còn những
đứa trẻ khác vẫn đang nằm xiên vẹo. Batson điên tiết lên, chạy hết tốc lực nhắm
thẳng đến nhóm ba người với một tốc độ vượt xa qua những người lùn khác. Dại dột
nhóm ba người lập tức bắn tốc độ chạy nhanh như gió.
“Tạm
biệt, gặp lại sau nhé!”
“Câm
đi, các cậu chờ đó cho tôi!”
Nhân
tiện, những đứa trẻ bị bỏ rơi lại phía sau bị người lớn bắt lại, và chúng bị một
bài la mắng bởi vì những chiếc rương gỗ đã bị phá vỡ.
Cách
quảng trường trung tâm và khu dân cư là trung tâm mua sắm. Tại đây có một tòa
nhà có kích thước gấp đôi những tòa nhà xung quanh. Nó nổi bật nhất là sự vững
chắc chứ không phải là vẻ bề ngoài. Đó chính là cửa hàng lò rèn ‘phân xưởng
Termonen’.
Batson
đuổi theo bộ ba Eru trên khắp mọi nẻo đường, và cuối cùng kết thúc tại nơi này.
So với Eru và nhóm bạn của Eru, Batson đang trên bờ vực của cái chết vì kiệt quệ
sức lực sau cuộc đuổi bắt.
“Các…
Các cậu… chạy nhanh thế…”
“Đó
là nhờ vào việc chúng tôi tập luyện hằng ngày”
“Hộc…
Làm thế nào có thể tập luyện được tốt như vậy…”
Eru
bất chợt nở nụ cười. Xét về khả thể lực, Batson có thể tính là đứng đầu, nhưng
cậu ta không thể chọi được với ma pháp của Eru.
“A…
quên nó đi, tôi không thèm quan tâm nữa.”
Batson
mệt đứt hơi và cảm thấy tất cả những việc này thật là vớ vẩn. Cậu từ bỏ, ném cả
thân hình nằm xuống mặt đất giang rộng tay chân ra, và cuối cùng cậu thở một
hơi thật dài. Cậu nở nụ cười thỏa mãn và cười nhẹ nhàng.
“Nhưng
mà đầu đập vào trúng bọn kia thật là sướng.”
“Nè,
nè, chúng ta có thể chơi lại trò này tiếp nếu như cậu muốn.”
“Không
bao giờ.”
Một
lúc sau, Batson bình tĩnh đứng dậy và chỉ vào nhà của mình.
“Vậy
được rồi. Có muốn vào nhà tôi chơi không? Tôi khát quá rồi.”
Có
thể là do họ đứng gần phân xưởng, nhưng dù họ đứng ngoài đường họ vẫn cảm thấy
sức nóng mà nó tỏa ra. Cha mẹ của Batson là thợ rèn cũng đang làm việc ở bên
trong.
“Ồ,
tôi chưa bao giờ tới nhà cậu đấy.”
“Đúng…
Cậu sẽ bị đánh nếu cậu quấy rối họ. Đừng có ồn ào quá.”
Nhóm
bộ ba người đi vào nhà của Batson, và họ thấy cha cậu ta và một vài thợ rèn
khác đang làm việc trong yên lặng. Cha của Batson có một chùm râu dài và một
thân hình cứng cáp; chỉ dựa vào thế thôi cũng dễ đoán được đó là một người lùn.
Nếu bị ăn đấm một cái thật đúng là không phải không vui tý nào.
“Nhìn
kìa, tất cả những thứ này đều là cha tôi làm cả.”
Tất
cả các trang bị kim loại mà họ xem thấy là kiếm, thương, tấm khiên và áo giáp
cho đến chảo, nồi các vận dụng trong sinh hoạt. Không hổ danh là người lùn, đồ
vật họ làm ra thật là tinh xảo. Mọi sản phẩm ở đây đều được làm với kích cỡ
hoàn mỹ và màu sắc phù hợp.
“Woa….Nhà
của cậu bán thật nhiều thứ.”
Eru
tò mò nhìn qua các sản phẩm, Ady cũng tò mò đi sát theo cậu. Chid cũng kích động
không thôi khi cậu nhìn thấy các loại vũ khí, chẳng hạn như kiếm và thương.
Batson cảm thấy rất hài lòng khi tán dương tác phẩm của mà cha mình làm ra.
“Này
Bat, cậu không làm món đồ gì sao?”
“A…
Cha tôi hiếm khi cho tôi tiếp xúc với các đồ sắt, nhưng tôi có thể làm đồ gỗ.
Tôi cũng là một người lùn cơ mà, đến cả cha tôi cũng khen tôi tay nghề điêu khắc
rất tốt.”
Sau
khi nghe được câu hỏi nhất thời hưng phấn của Ady, Batson chỉ vào những đồ vật
trong góc của cửa hàng. Đó là những đồ vật gia dụng bình thường trong nhà.
Trông có vẻ đơn giản, nhưng có thể thấy được tài nghệ của người làm ra nó,
trông nó rất tốt và bền chắc. Kỹ năng của Batson rất rõ ràng, làm cho bộ ba
nhóm người rất cảm thấy bội phục. Tại thời điểm này, có thứ gì đó trong góc thu
hút sự chú ý của Eru.
“Cậu
có thể làm được ‘gậy ma thuật’?”
“…
Gậy ma thuật? Nếu như có đủ tài liệu tôi có thể làm được nó. Tôi làm nó chỉ vì
kiếm tiền tiêu riêng thôi.”
Trong
việc sử dụng ma thuật, con người phải sử dụng ‘tinh thể xúc tác’ ở bên ngoài để
chuyển đổi mana thành các các hiện tượng hữu hình, và gậy ma thuật là một công
cụ khá phổ biến. Đơn giản mà nói, tinh thể xúc tác gắn với gậy là để tiện hơn
trong việc sử dụng.
Hầu
hết các cây gậy đều được làm từ các cây được gọi là ‘sương trắng’. Bởi vì gỗ từ
những cây này là vật dẫn mana rất tốt, vì vậy nó đã trở thành một bộ phận của gậy
ma thuật. Những gậy ma thuật đơn giản này cũng được Batson làm từ vật liệu đó.
“Trong
khi tập luyện ma thuật, tôi luôn cảm thấy rằng…”
Ánh
mắt của Eru lần lượt xoay chuyển từ gậy trên kệ với gậy treo ở trên eo mình. Nó
là vật phẩm ma thuật mà cậu đã sử dụng kể từ khi bắt đầu luyện tập. Nó ngắn hơn
so với các gậy thông thường khác và nó vừa với thân hình nhỏ bé của cậu.
“Có
chuyện gì sao? Cây gậy này có vấn đề gì à?”
Eru
xoay cây chiếc gậy, à mà khoan, là chiếc đũa ngắn ở trong tay cậu và mỉm cười đối
với Batson đang trong tình trạng không hiểu:
“Cậu
không cảm thấy rằng gậy ma thuật sử dụng thật bất tiện sao?”
Besides
Batson, Chid và Ady đều không hiểu Eru nói có ý gì. Họ đã quen với việc sử dụng
gậy ma thuật như một công cụ để sử dụng ma thuật và không có cảm giác sử dụng bất
tiện. Vì thế mà họ không hiểu Eru đang ám chỉ điều gì.
Eru
nghĩ rằng điều này là không đúng bởi vì theo như những gì cậu nhớ về kiếp trước
thì nó khác. Cậu nhớ tới thế giới kia nơi mà khoa học là ngành đứng đầu, cậu cảm
thấy nó rất bất tiện và quá nguyên thủy. Nói một cách nghiêm khắc, gậy ma thuật
là dụng cụ để phóng ra ma thuật. Ngoài ‘cường hóa’ ma thuật, con người sử dụng
ma thuật để ‘bắn’, nó sẽ bắn ra ma thuật mạnh mẽ. Eru cho rằng gậy ma thuật là
một loại ‘vũ khí có thể bắn’.
Eru
nhớ lại một cảnh tượng trong kiếp trước của mình ở Nhật Bản… một căn phòng chứa
đầy các mô hình. Trong các bộ sưu tập đó, cậu sở hữu một một khẩu súng hơi nhẹ,
nó trông khá giống khẩu súng trường ‘Winchester M1894’, nó để lại cho cậu một ấn
tượng khá sâu sắc. Súng ống, đặc biệt là súng trường, nó trông giống gậy ma thuật.
Vì sự liên tưởng đối chiếu này cậu nghĩ rằng phải có một cách nào đó có thể vận
dụng hình dáng của súng trường vào gậy ma thuật.
“Ví
dụ, một kỵ sĩ chiến đấu sử dụng kiếm và gậy mỗi thứ một tay…”
Ngay
cả kỵ sĩ, những người sử dụng kiếm làm vũ khí chính cũng biết đến tầm quan trọng
của ma thuật. Tư thế cơ bản của kỵ sĩ là tay phải cầm kiếm dài và tay trái cầm
gậy ma thuật. Nếu như trang bị tấm khiên ở trên tay trái, họ bình thường sẽ để
gậy ma thuật trong tấm khiên.
“Tôi
nghĩ thật là phức tạp nếu tách riêng chúng ra, nên tôi chợt nghĩ đến tại sao
chúng ta không kết hợp chúng lại với nhau.”
“Tôi
có thể hiểu ý đó… Nhưng mặc dù chúng ta muốn làm, thế chúng ta phải làm như thế
nào?”
Đang
lúc suy nghĩ, đột nhiên Eru nghĩ đến một điều. Súng và kiếm… hai từ ngữ đơn giản
làm cậu nghĩ đến lưỡi lê trên súng trường. Nó đơn giản chỉ là gắn một con dao
vào trên đầu nòng súng, với cách này có thể sử dụng súng trường như là một vũ
khí cận chiến. Khái niệm này thông qua Eru bắt đầu thẩm thấu qua thế giới này.
“A,
tôi chợt nghĩ đến một ý tưởng rất thú vị.”
Eru
mỉm cười nhẹ nhàng, làm Batson cảm thấy có cảm giác ớn lạnh toàn thân.
Sau
đó, Eru quay trở lại về nhà, cậu ngồi ở trước bàn, và bắt đầu vẽ thiết kế những
điều mà trong đầu đang nghĩ. Nhìn dáng vẻ tập trung của cậu làm cho đi theo cậu
Chid và Ady rất là ngạc nhiên.
“Đây
là cái gì? Thật là một cây gậy ma thuật kỳ lạ.”
Đây
là câu nói đầu tiên của Ady khi nhìn vào bức vẽ hoàn thành. ‘Kiếm súng’ …. Một
đường rãnh xoắn có thể bắn ra ma thuật với một lưỡi dao gắn trên nó, một cây ‘gậy
ma thuật’ kỳ lạ. Đối với Ady người luôn nhìn quen với gậy ma thuật bình thường
thì nó cực kỳ kỳ lạ.
Ngày
kế tiếp, Eru lại tới nhà Batson với bản thiết kế trong tay.
“Thứ
này giống như thứ mà tôi đã nhắc đến vào hôm qua, cậu có thể làm được cây gậy
ma thuật như thế này không.”
Batson
nhìn chằm chằm vào bản thiết kế mà vị khách không mời mà tới đưa đến chỉ sau một
ngày. Cậu quyết định xem xét bản thiết kế trước đã và bắt đầu xác nhận lại phần
chi tiết cụ thể. Batson trên khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc.
“Eru,
đây…là cái gì?”
“Súng
trường Winchester.”
“Cái
gì? Tôi chưa bao giờ nghe đến một cây ma thuật tên như thế này, và hình dạng
này… là lạ sao ấy… Tại sao phần phía dưới để rộng? Và tại sao lại nhô ra một
cái miếng gỗ này ở đây?”
“A,
cái này á, nó được gọi là báng súng…”
Có
một số điều không thể giải thích chỉ với bằng bản vẽ thiết kế. Eru trả lời câu
hỏi thắc mắc của Batson và giải thích chúng một cách chi tiết.
“A,
để tôi thử làm thử xem sao.”
Batson
thực sự không hiểu nổi, nhưng cậu vẫn nhận lấy công việc này. Cậu đã hứa với
Eru sẽ làm cho cậu cái cây gậy ma thuật kì lạ này. Eru cảm thấy nhẹ nhõm, đồng
thời cũng cảm thấy đây cơ hội tốt để nhìn xem tay nghề kỹ thuật của Batson.
Một
vài ngày sau, Eru tới nhà của Batson lần thứ ba sau khi Batson mời cậu. Loại vũ
khí độc đáo được cậu thiết kế đã hiện rõ dưới hình dạng thực thể.
Tay
cầm giống như báng súng của một khẩu súng trường, dày và hơi cong, nhưng không
có cò súng. Một viên tinh thể xúc tác được gắn trên đỉnh, nó đặt ở chỗ ngắm bắn
của khẩu súng nên có. Nó không có ổ chứa đạn, buồng để đạn giống như bao khẩu
súng thực tế khác. Ở vị trí nòng súng có một thanh kiếm ngắn được gắn cố định.
Đó chính là lưỡi lê được thiết kế thẩm thấu vào thế giới này đó là… ‘gậy súng’.
“Phần
bộ phận gỗ là tôi tước, cha tôi giúp tôi lo về phần kim loại.”
“Ông
ấy không mắng cậu sao? Nếu điều này quá mức rắc rối, cậu có thể làm nó toàn bộ
bằng gỗ cũng được mà.”
Lúc
Eru đến đây vài ngày trước, cậu có nghe nói cha của Batson rất bận rộn. Eru
cũng không ép cậu ta, chỉ bảo cậu ấy làm hết khả năng của mình.
“À,
lý do ông ấy chịu giúp là ông ấy có vẻ rất thích thú khi trông thấy tôi làm món
đồ này, và ông ấy đã giúp tôi một tay.”
Eru
gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Cậu cám ơn Batson và vội vã cầm ‘nó’ trong tay. Cậu xác
chừng thử kích thước, sức nặng, và sự thăng bằng, cuối cùng sản phẩm không khác
gì mấy so với bản thiết kế. Người lùn thật là đáng nể, kỹ năng của họ thật sự
đáng kinh ngạc.
“Được
rồi, tôi đã hoàn thành nó theo yêu cầu của cậu… nó trông thật quái dị, cậu có dự
định gì với nó?”
“Nó
sẽ nhanh chóng trình diễn cho cậu xem mà coi.”
Eru
thử cầm ‘gậy ma thuật’ và hỏi Batson nơi kiểm tra thử tính năng của ma thuật. Cả
hai người họ tiến thẳng đến sân đằng sau cửa hàng lò rèn, nơi này có một vài tấm
bia, nó vốn được dựng lên để kiểm tra kiếm. Eru nhắm lấy một cái và chém nó,
trước khi chém trúng nó cậu đã tung ra một ma thuật hệ ‘Phong’ trung cấp… Chân
Không Trảm. Cậu sử dụng tinh thể xúc tác trên ‘cây gậy’ chuyển hóa mana thành
hiện tượng hiện hữu (TL: nghĩa là từ thứ không có thành thứ có thật), phát ra một
đoạn chân không đứt gãy từ nhát lưới dao và chém tấm bia thành 2 nửa. Eru nhắm
nào nửa tấm trên đang rơi xuống và tung ra một ma thuật trung cấp hệ ‘Hỏa’ …. Bạo
Viêm Cầu. Nó bắn thẳng tới tấm bia và nổ tung lên, để lại một làn khói bụi. Thành
quả của ‘cây gậy ma thuật’ mới vượt qua tưởng tượng của Eru, làm cậu nở lên nụ cười vui vẻ, nhưng
Batson thì bị kinh ngạc đến mức choáng.
“Điều
này làm sao có thể? Điều này quá mức kỳ lạ, không hợp lý chút nào.”
“Ê,
đừng quản nó nữa. Batson, cậu làm tốt lắm! Nhìn kiểu này, sau này sử dụng ma
thuật sẽ trở nên rất thú vị.”
“A,
cậu hài lòng về tác phẩm của tôi là được.”
“Tiện
thể, cậu có thể làm cho tôi thêm một cái khác được không.”
“Cậu
không biết xấu hổ khi mà còn dám nhờ tiếp à.”
Eru
nhận được thanh ‘gậy lưỡi lê’ thứ hai như cậu mong muốn. Hai thanh ‘gậy lưỡi
lê’ tên chính thức là ‘Winchester’ được để trong một cái vỏ đặc biệt treo ở
trên eo của cậu. Eru để chúng ngay đó,, đem chúng trở thành vật bất ly thân.
Chiếc
‘gậy súng’ nó phù hợp cả trong đánh cận chiến và đánh tầm xa, nó là vật then chốt
để vừa tăng cao khả năng di động và hỏa lực, nó ảnh hưởng rất lớn đến phong
cách chiến đấu của cậu.