Sau khi cứu nhóm hiệp sĩ khỏi những con quái vật côn trùng. Kazuya và nhóm hiệp sĩ đó liền tiến tới thị trấn gần đây. Rồi họ quyết định hạ trại xuống cách nó khoảng 20km.
「Chúng tôi rất biết ơn
sự giúp đỡ của Kazuya thời gian qua….」
「Hể?」
Sau
khi kết thức bữa ăn, Phyllis làm một biểu hiện chán nản trong khi đang cầm một
cái tách trà bằng sắt không gỉ của mình.
Chiếc
xe ngựa của Phyllis đã bị phá hủy hoàn toàn sau khi sử dụng nó để bảo vệ các hiệp
sĩ khỏi đòn tấn công của những con quái vật côn trùng. Ngày đó, họ cũng đã mất
đi hàng hóa trên những thùng xe của mình.
Hơn
thế nữa, là họ không thể bổ sung được thực phẩm của mình và còn phải xử lý các
xác chết nữa, do đó mãi đến chiều tà họ mới đến được thị trấn.
Thấy
thế Kazuya quyết định chia sẻ hàng hóa của mình với nhóm hiệp sĩ.
Vì
thế mà Phyllis đang trong trạng thái u sầu như vậy.
「Đừng lo lắng về nó, không
có gì cả đâu」
「Nếu ngài nói thế, tôi
đành nợ ngài thêm lần nữa vậy, Kazuya」
Kazuya
quyết định đổi chủ đề để xua đuổi xua tan bầu không khí ảm đạm của Phyllis.
「Vị ngon chứ?」
「Ồ? Cái thức ăn được gọi
là cà ri trước đây tôi chưa bao giờ ăn cả, và nó rất ngon. Không chỉ thế, sô cô
la sau bữa ăn cũng rất ngon」
「Tôi nghĩ chắc nó hợp với
khẩu vị của cô」
Thức
ăn mà Kazuya đã chia sẻ cho họ là cà ri và sô cô la.
Phyllis
lúc đầu có chút do dự với món cà ri. Tuy nhiên sau khi ăn thử lần đầu, cô liền
chén sạch nó.
Sau
món cà ri, thì tới món sô cô la tráng miệng. Thứ này dường như làm hài lòng các
hiệp sĩ rất nhiều.
Ngay
khi bữa ăn gần kết thúc, người chỉ huy thứ hai của nhóm hiệp sĩ hỏi「Mấy thức ăn này ngài có được từ đâu vậy!?」với khuôn mặt đầy hào hứng và mong đợi. Tuy nhiên,
Kazuya chỉ trả lời nó với vẻ mơ hồ, giống như không muốn nói ra vậy. Nghe thế,
nhóm hiệp sĩ cảm thấy rất thất vọng.
Sau
khi bữa ăn kết thúc, một bầu không khí tĩnh lặng xuất hiện.
Thông
qua những cuộc nói chuyện trong bữa tối, Kazuya đã dần dần thân quen với
Beretta và Phyllis, đến mức họ gọi nhau bằng họ của mình. (Khi Kazuya lần đầu
tiên thử gọi Phyllis và Beretta bằng họ. Cậu cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc
sóng lưng khi nhìn thấy ánh mắt hắc ám của Chitose đang nhìn chằm chằm vào
Phyllis)
Một
đống lửa được thắp lên ở giữa khu trại, với các binh sĩ và hiệp sĩ ngồi xung
quanh đó. Kazuya đã thấy cơ hội để tìm hiểu nhiều hơn về Phyllis.
「Nói về nó thì, tại sao
cô lại ngồi trong chiếc xe ngựa đó? Các cô định đi đến đâu à?」
Kazuya
nói trong khi nhìn về chiếc xe ngựa.
「…….Xin thứ lỗi, tôi không thể nói được. Chúng tôi có
nhiệm vụ trên người, và người trong chiếc xe ngựa đó là một quý tộc」
Thấy
sự việc có chút phức tạp, vì thế Kazuya quyết định không thăm dò hơn nữa.
「Tại sao Kazuya ở một
nơi như thế? Kazuya đến từ hang ổ của lũ quái vật à?」
「À, ờ…」
「?」
Mặc
dù khu rừng đó đúng là hang ổ của lũ quái vật, nhưng Kazuya không thể nói rằng
mình đã xây dựng một căn cứ kiên cố ở đó, ngay bên trong đế quốc được. Vì thế
mà cậu đã trả lời nó với vẻ mơ hồ.
「Trời cũng tối rồi, chúng
ta nên ngủ thôi」
Để
không lộ gì, Kazuya quyết định cắt ngang cuộc nói chuyện và trở về giường của
mình.
「……À, vâng, chúc ngủ ngon, Kazuya」
「Ngủ ngon, Kazuya」
Phyllis
và Beretta nói những lời tạm biệt rồi liền rời khỏi giường của Kazuya.
「Cô cũng nên ngủ đi」
「Vâng, thưa chủ nhân」
Sau
khi không còn Beretta và Phyllis ở đây nữa, Kazuya và Chitose liền quyết định
nghỉ ngơi.
「….uuuu………….oi………..Không ngủ được mà…..」
Nằm
trên giường, Kazuya cảm thấy trằn trọc khó ngủ vì thế cậu quyết định rời khỏi lều
kiếm thứ gì đó uống.
「Trời có hơi se lạnh….nhỉ?」
Rời
khỏi lều, Kazuya phát hiện một bóng hình đang mở cửa chiếc xe ngựa và nhảy vào
bụi rậm.
Ai
thế nhỉ……?
Kazuya
liền rút khẩu P38 sau lưng quần mình ra và chĩa về phía đó.
Cậu
bước khoảng 10m, lặng lẽ đi vòng qua phía sau bụi cây, nhìn vào khoảng tối ấy
và nói.
「Em có biết nguy hiểm
không nếu em đi trong đêm khuya thế mà không nói ai tiếng nào!」
「Fe!?」
Người
bị Kazuya nói đến là một cái trong chiếc váy trắng. Chiếc váy đó hoàn toàn làm
nổi bật lên vẻ con nít của cô.
….Sự
xuất hiện bất ngờ của Kazuya khiến cô như bất động.
—
Chororo
「Làm ơn đừng nhìn!!」
「Xin lỗi!!」
「Uuuu……thôi đi!….」
Một
âm thanh xè xè bất ngờ phát ra từ cô bé.
Kazuya
rất muốn rời khỏi nơi này, tuy nhiên cậu biết là các hiệp sĩ đang ở xung quanh
đây và cậu không hề muốn bị bắt gặp chút nào. Thay vì thế, cậu đã ngoảnh mặt đi.
Sau
một lúc âm thanh bắt đầu nhỏ dần. (TL: Đoạn này miêu tả thằng main vô tình bắt
gặp con nhỏ đi tè và thế là….)
「Đây….」
Kazuya
lấy 2 – 3 tờ khăn giấy ra đưa cho cô.
「……」
Cô
bé với khuôn mặt đỏ rực rón rén nhận lấy nó rồi làm một âm thanh ‘chà’ mà cậu
có thể nghe thấy được. (TL: âm thanh con gái nó chà chỗ ấy thì chịu chả biết tiếng
gì)
「…..Anh có thể quay mặt lại được rồi」
Khi
Kazuya quay mặt lại từ từ, cậu có thể thấy được khuôn mặt đỏ bừng của cô.
「Anh xin lỗi, anh thực sự
là….」
「Không có gì đâu, là do
em rời khỏi xe ngựa mà không nói cho ai biết….」
Với
khuôn mặt đỏ rực của cô, là một đôi mắt dị sắc vô cùng kì lạ.
「Nếu em nói thế, thì anh
được cứu rồi」
Sau
đó bầu không khí quay trở về tĩnh lặng.
Nên
nói gì vào thời điểm này nhỉ!?
Do
sự im lặng này vẫn tiếp tục, Kazuya bắt đầu thấy bồn chồn.
Cô
bé cũng không thể chịu dựng được sự im lặng như vậy, do đó đã lên tiếng nói trước.
「À, ờ……anh không sợ em à…?」
「Tại sao?」
「…..Bởi vì em là đứa trẻ bị nguyền rủa」
「….Tệ lắm à? Em có thể kể cho anh biết về nó được
không?」
Khi
nhìn thấy khuôn mặt đau thương ấy, Kazuya không thể như không nhìn thấy gì mà rời
khỏi đây.
「–Nếu anh muốn biết」
「……」
Từ
những gì Kazuya nghe được từ cô bé này, thì người có đôi mắt kì lạ như vậy sẽ
được xem là người mang đến thiên tai. Chính xác hơn thì là người có đôi mắt này
sẽ có một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ mà họ không thể nào kiểm soát được, dẫn tới
các vụ việc ngoài tầm kiểm soát của mình, do đó họ đã bị người khác ngược đãi
và kinh tởm.
「Thế à...」
「Vâng….」
Sau
khi nghe câu chuyện, Kazuya làm một biểu hiện rất thờ ờ, tuy nhiên cô bé thì lại
hoàn toàn gục xuống đất.
「Anh thật sự không thấy
người mang đôi mắt kì lạ như vậy sẽ mang đến thiên tai. Với lại, anh tự hỏi là
sao họ có thể ngược đãi một cô bé dễ thương như em được nhỉ」
「…..Anh là người đầu tiên nói với em những lời thế này
đấy」
Đây
là lần đầu tiên cô nghe được những lời đó kể từ khi mình được sinh ra….
Sau
khi nghe những lời của Kazuya, cô bé làm một nụ cười với khuôn mặt hơi ửng đỏ.
Cô liền chuyển chủ đề khác.
「Mà anh tên là gì thế?」
「Xin thứ lỗi cho sự thiếu
lịch sự của anh. Anh là Kazuya Nagato, là lãnh đạo của nhóm thám hiểm
Parabellum」
「Nagato…..Kazuya? Một
cái tên thật phi thường」
「Thế à? Anh không biết đấy….
Mà, em trông có vẻ ổn dù đã đi một quãng đường xa thế này nhỉ? Tuy anh không chắc
lắm, nhưng nếu em có người hầu chăm sóc mình, em bỏ đi thế họ không lo lắng cho
em à?」
Bởi
vì Phyllis nói là cô đang hộ tống một quý tộc, vì thế Kazuya suy đoán là cô bé
này sẽ có một người hầu đi theo mình.
「Hở? Em —」
Cô
bé như thể muốn nói gì đó, nhưng rồi cô bất ngờ im lặng không nói gì cả.
「Ồ? Em có gì muốn nói
sao?」
「Em muốn ra đây. Với lại
người ở trong xe ngựa, một khi anh ta ngủ rồi thì rất khó để đánh thức dậy. Vì
thế sẽ không có gì nếu em chỉ ra ngoài một chút?」
「Umm」
…..Cô
bé này ắt hẳn đã ở trong xe ngựa một quãng thời gian khá lâu rồi, vì thế mới muốn
ra ngoài đổi không khí tí.
Kazuya
nghĩ thế và cứ mặc chuyện của cô trốn ra ngoài.
Kazuya
cùng cô bé đi đến một cái bờ hồ nhỏ, cách vị trí trước đây một khoảng.
Ánh
trăng tròn chiếu sáng đang được mặt hồ ánh lên.
「…..Đẹp quá….」
Cô
bé ngồi xuống nhìn về phía mặt hồ với đôi mắt trong veo của mình. Khung cảnh
như một bức tranh được vẽ nên vậy.
「Ở đây chắc được rồi」
「Ừm」
Bên
bờ hồ có hai gốc cây, Kazuya liền ngồi xuống một cái, cô bé cũng lựa cái khác
mà ngồi xuống.
「…..Nghĩ lại thì. Anh chưa biết tên em, anh nên gọi em
là gì nhỉ?」
「À…..ờ….ờ…là…」
「Có gì à?」
Khi
Kazuya hỏi tên cô bé, cô bắt đầu ấp úng.
「Tên của em là……..Iris. Cứ
gọi em là Iris.」
「À, được rồi, Iris」
Khi
Kazuya gọi tên cô, trên mặt cô liền xuất hiện một nụ cười tươi tắn, có vẻ như cảm
xúc của cô đã ổn định lại.
「Em có muốn nghe anh kể
chuyện không?」
「Vâng」
Sau
đó, Kazuya bắt đầu kể những câu chuyện cổ tích ở thế giới trước kia của mình. Lắng
nghe nó, Iris dường như đắm chìm trong những câu chuyện đó.
「Những câu chuyện mà
onii-san kể em nghe thật thú vị」
Nhìn
thấy nụ cười trên mặt Iris làm Kazuya rất vui, bởi vì cậu là người làm cô cười
tươi như thế.
「……Chúng ta nên về thôi nhỉ?」
「Ta không thể ở thêm một
lát được sao, anh không muốn ở đây nữa à?」
「Nhưng cơ thể em đang lạnh
kìa?」
「….Thế thì…..làm vậy là được rồi…」
Nói
xong, Iris liền rời khỏi góc cây của mình. Bước tới bên Kazuya và ngồi lên đầu
gối cậu.
…..Đứa
trẻ này thật thiếu sự phòng vệ mà.
Bất
ngờ trước hành động của Iris, Kazuya cứng đờ.
「Ehehe…..ấm quá…」
Iris
nói như thế trong khi cọ xát má mình vào lồng ngực của Kazuya.
「Tốt lắm, quý cô của tôi」
Kazuya
đùa lại, cảm giác cứng đờ khi nãy của cậu dường như biến mất khi cậu vuốt ve
mái tóc vàng mượt của Iris.
「Mufuu….」
Iris
vui sướng đến mức khép hờ cả đôi mắt mình lại.
Hmm,
trông cô bé có vẻ tận hưởng nhỉ, mình đoán mình phải làm tiếp rồi.
Thời
gian chầm chậm trôi qua, Kazuya và Iris cứ như thế trong một lúc.
「……」
「Hắt-xì!」
「…..Bây giờ về nhé?」
「…..Vâng」
Nghe
thấy tiếng hắt hơi dễ thương của Iris, Kazuya quyết định quay trở về.