Ngày
hôm đó, ở doanh trại của lính mới, trong một góc của căn cứ hội hiệp sĩ, mọi
người đang say sưa bàn tán về một vấn đề nào đấy. Nguyên nhân của vấn đề này là
do một thông báo của hội hiệp sĩ gửi đến họ vài ngày trước. Nội dung của nó là
sẽ có một người mới đến. Có thể nói có người tham gia vào thời gian giữa thế
này, không phải trong các đợt sát hạch mỗi năm, là rất ít, đặc biệt là trong
trường hợp đặc cách như thế này.
Và
vấn đề còn trở nên nóng bỏng hơn khi tuổi của người mới đến được tiết lộ. Thấp
hơn nhiều so với độ tuổi quy định. Bởi vì cậu ta chỉ mới 13 tuổi, có thể nói kể
từ khi hội hiệp sĩ được thành lập thì cậu là người trẻ tuổi nhất. Nhưng cậu
không hề ngây ngô chút nào, trong kì thi sát hạch cậu đã tự tay xử lý hơn chục
hiệp sĩ khóa trên, sự tò mò muốn biết cậu là người như thế nào, không bao giờ
thôi.
Người
mới đến sẽ được đưa vào doanh trại cùng với những người khóa 94 khiến họ la hét
không ngừng. Và những người ồn ào nhất là tiểu đội 7 của khóa 94 khi họ được sống
cùng với cậu ta.
「Này, nếu người mới đến
đúng như tin đồn, chúng ta làm sao đây?」
Người
lãnh đạo của tiểu đội 7, Isaac đang lo lắng bồn chồn hỏi các thành viên của đội
mình.
「Lại nữa sao? Mấy cái
tin đồn không thể tin được mà, tôi nghĩ họ chỉ hơi phóng đại thôi…….」
「Thế nhưng việc cậu ta
đánh bại các thành viên khóa trên đều là thật, vì thế cậu ta không thể là người
thường được」
「Cậu ta là một người cao
hơn 2m và cậu ta đánh liên hoàn vào đối thủ của mình mà không sử dụng vũ khí
nào cả, trong khi đó cũng không có đòn tấn công nào trúng cậu ta…….. là thật
sao? Tôi không đủ tự tin khi đối đầu với con quái vật như thế」
「Cũng có tin đồn cậu ta
là bóng ma được hình thành nên từ oán khí của những hiệp sĩ đã chết trên chiến
trường. Vì thế mà các đòn tấn công đều không có tác dụng với cậu ta」
「Không thể nào……… đúng không?」
Những
lời đang được nói ra từ miệng họ chính là dấu hiệu cho sự lo lắng mà họ cảm thấy.
Bởi một vài ngày qua, những tin đồn liên quan đến tân binh đều là giả dối. Những
nội dung đó lẽ ra phải là điều làm cho họ cười xòa nhưng họ lại không thể bởi
nó có vài phần chính xác. Nhưng cái việc cậu ta là một con ma thì thật sự qua
phi lý.
Vì
thế gần đây, mỗi khi được rãnh rỗi họ đều bàn tàn về những suy đoán của mình
như là cậu như thế này hay thế kia rồi danh tính nữa. Nhưng hôm nay không như vậy,
vì nhân vật chính trong chủ đề đó sẽ đến đây ngày hôm nay.
Lúc
đó, thình lình, tay nắm cửa được kéo ra mà không có tiếng gõ cửa nào. Ánh mắt của
bốn người đồng thời đều tập trung về phía cửa. Với âm thanh cót két, cánh cửa dần
dần mở ra. Một bóng người xuất hiện phía bên kia cánh cửa–
「Xin lỗi một chút, mọi
người đều ở đây à?」
Là
một chàng trai với mái tóc rối bời dài tới cổ với râu ria lỉa chỉa. Tuy họ
không hề biết anh khi chỉ mới tham gia vài tháng, nhưng họ thừa biết anh là một
sĩ quan cấp cao khi nhìn vào quân hàm trên vai anh, sau đó họ làm tư thế nghiêm
chào đón anh.
「Ừm, ừm, làm tốt lắm.
Tôi mang hàng đến rồi, còn lại để các người」
Đằng
sau những lời của người sĩ quan cấp trên với lối cư xử cẩu thả là một cậu bé
cao khoảng 1m6 với một khuôn mặt lãnh đạm.
「Anh khá là can đảm khi
đối xử với tôi như thế đấy, Cody. Chắc tôi nhét anh vào thùng rượu rồi quăng ra
biển quá」
Khi
mà họ nghĩ rằng cậu ắt hẳn sẽ lo lắng thì không một chút do dự, cậu bất ngờ sỉ
vả người sĩ quan cấp trên. Với cảnh tưởng đang diễn ra trước mắt mình, cả bốn
người đều há hốc miệng kinh ngạc. Không chỉ các tân binh, mà những người tham
gia lâu rồi, tuy họ không sử dụng kính ngữ với cấp trên thì cũng không nói chuyện
như thế này. Nó là vấn đề không chỉ đơn giản được giải quyết chỉ vì mình là một
đứa trẻ hay là có người chống lưng cho. Mà đó là hành vi liên quan tới thường
thức chung của họ.
「Lúc đó tôi cũng sẽ nhét
cậu vào một cái thùng toàn rượu thậm chí không thể uống được như Cognac」
「Chỉ có ông mới thích hợp
với loại rượu hạng thấp như vậy」
「Đó là một thương hiệu rẻ
tiền. Và không đời nào mà tôi uống một loại rượu hạng thấp như vậy trong cuộc đời
của mình」
Thế
nhưng người sĩ quan cấp trên hành xử như thể không quan tâm tới nó vậy, lại còn
cười toe toét với cậu ta. Trong khi họ còn đang đứng đó và chưa kịp hiểu tình
huống bất thường này thì anh đã rời đi trong khi nói「Gặp lại sau」với
một cái phẩy tay. Và sau đó chàng trai được anh mang đến, đi tới trước mặt họ.
Cậu
không phải là một chàng trai cường tráng cao hơn 2m như trong lời đồn. Thế
nhưng dáng vẻ quý tộc làm cho cậu có phần nào trưởng thành hơn so với tuổi của
mình. Thế nhưng sự trưởng thành đó không phù hợp với độ tuổi của cậu chút nào.
Mái tóc và bộ trang phục đen, con ngươi màu đỏ thẫm như thể hút lấy những người
nhìn vào nó, cậu làm một cái nhìn đầy sắc bén tới bốn người họ.
「Tôi là Harold. Các người
chú ý là đừng có làm trái ý tôi」
Rất
tự nhiên và cũng rất ngắn gọn để không ai bỏ lỡ nó, cậu giới thiệu tên mình là
Harold. Cậu quá kiêu ngạo, gần như là đe dọa. Mặc dù là những người gần tuổi
nhau, nhưng thái độ đe dọa đó của cậu đã khiến họ phải lùi bước.
「…….. Um, được rồi. Tôi là Isaac. Rất vui được làm quen
cậu」
Isaac
mặc dù đang sững sờ nhưng cũng đáp lại một cách lịch sự với nụ cười lúng túng
trên khuôn mặt của mình. Hành động như thế với một người trẻ tuổi hơn mình khiến
trông anh thật thảm hại.
Tất
cả họ đều bị choáng ngợp bởi sự mạnh mẽ của Harold như thể không cho phép họ
nói không. Nếu nói họ quá thảm hại thì không ai trong số họ hoài nghi về việc
đó cả. Và như thế, với các thành viên của tiểu đội 7 khóa 94 cuộc gặp gỡ của họ
với Harold sẽ trở thành một ký ức không bao giờ quên trong cuộc đời mình.
◇
Có
thể Harold đã im lặng ngay từ đầu, vì thế mà cậu chỉ nói chuyện với một ít người.
Cũng có thể do Isaac và những người khác không thể nói chuyện với Harold được
vì ngập ngùng. Họ đón chào ngày mới có chút ngột ngạt hơn. Trong buổi sáng sớm,
khi sương mù vẫn còn dày đặc, tất cả tân binh kể cả thành viên của tiểu đội 7
có thời gian gia nhập chưa tới một năm đều được tập trung ở sân tập ngoài trời,
chuẩn bị buổi tập luyện sáng sớm như thường lệ của mình.
Và
nếu có gì khác thì đó là lời giới thiệu về Harold được thêm vào trước lúc bắt đầu.
「Mọi người ắt hẳn cũng
đã nghe nói tới, người trẻ tuổi nhất tham gia hội hiệp sĩ, Harold」
Do
những lời giới thiệu của người hướng dẫn, mà bắt đầu có lời bàn tán về người
tân binh mới đến. Có lẽ bởi vì cậu trông giống bình thường không giống chút nào
trong lời đồn. Mà hầu hết lời bàn tán đó đều là những lời hoài nghi liệu cậu ta
mạnh đến thế à. Có lẽ bởi vì do Harold đứng cạnh người hướng dẫn mà không nghe
được lời bàn tán ấy.
「Một khi đã gia nhập thì
bất kể tuổi tác. Mọi người đều được đối xử bình đẳng. Harold, cậu chuẩn bị rồi
chứ?」
「Đừng hỏi mấy câu vớ vẩn
thế. Được dạy bởi mấy kẻ này đúng là chán mà」
「Có vẻ như cậu thật sự
không biết cách nói chuyện rồi. Giờ chạy 30 vòng rồi mới được tham gia! Làm
ngay!」
Lắng
nghe lời của người hướng dẫn, mọi người đều giật mình. Huấn luyện buổi sáng với
các bài tập khởi động rồi mới chạy 10 vòng quanh sân tập, sau đó là các bài tập
cơ thể rồi đu trên xích. Không phải là chưa từng có người bị phạt chạy thêm vài
vòng nhưng bị phạt chạy 30 vòng thì quả thật rất hiếm. Có thể nói đây là lần đầu
tiên sau nửa năm gia nhập của mình mà tân binh của khóa 94 nghe thấy con số
này.
「Các cậu làm gì vậy! Muốn
chạy giống cậu ta à!? Nếu không thì bắt đầu ngay đi」
Nghe
thấy giọng nói đó, mọi người bắt đầu chạy mà không khỏi nghĩ “Tha cho chúng tôi
đi mà”. 1 vòng sân tập khoảng 400m, vậy 30 vòng sẽ khoảng 12km. Đối với họ thì
cũng sẽ mất khoảng 50 phút, còn đối với những người tuổi như Harold thì có thể
sẽ mất khoảng 1 giờ. Không ai tưởng được là sau khi tập luyện như vậy mà cậu vẫn
sẽ còn sức.
Mọi
người đều nghĩ là cậu ta sẽ bỏ cuộc ngay vòng đầu tiên của mình. Nhưng rồi khi
bước vào vòng 2, họ nhận ra có một chuyện ra rất lạ. Khoảng cách giữa họ và
Harold, người đang dẫn đầu, không những không giảm, mà ngày càng nới rộng ra.
「Nhìn thế nào thì cậu ta
quá nhanh」
「Nếu cứ như thế cậu ta sẽ
không thể đạt được 30 vòng」
Một
người chạy ngang với Isaac nói thẳng quan điểm của mình. Mọi người ai cũng thấy
vậy cả. Thế nhưng đối với sự kỳ vọng của họ, khi họ chạy được 5 vòng, thì
Harold đã bỏ xa họ 1 vòng. Nhưng tốc độ cậu không hề giảm chút nào.
Nhịp
thở đều đặn, cơ thể ổn định, tay chân chuyển động mạnh mẽ. Sự nhanh nhẹn của cậu
vượt quá giới hạn của bản thân cậu khiến cho họ cảm thấy như thể cậu đang trôi
nổi vậy. (TL: ý của trôi nổi này là thằng này nhanh qua như lềnh bềnh trong
không khí vậy)
Họ
không thể tin được. Nhưng khi họ bắt đầu chạy tốc độ như Harold thì hơi thở họ
bắt đầu yếu dần. Harold liếc ra sau rồi như đang suy nghĩ gì ấy, sau một lúc, cậu
nói như muốn nói với một ai đó.
「Có lẽ mình nên tăng tốc
thêm chút」
Khoảnh
khắc đó khiến mọi người nghĩ mà rùng mình “Cậu ta còn nhanh hơn được sao?” Ngay
tức thì, những bước sải chân của Harold cũng lớn hơn và gia tốc cũng tăng dần đều
theo nó.
Gần
như đồng thời đôi chân của họ cũng trở nên nặng nề hơn, chưa bao giờ họ cảm thấy
bài tập luyện buổi sáng mệt mỏi như thế này cả.
‘Tại
sao?’- Câu hỏi này dâng lên nhưng rồi được xóa đi ngay trong đầu họ. Bị Harold
hấp dẫn, bước chân của họ cũng nhanh dần lên, đồng thời hơi thở của họ cũng gấp
hơn. Chỉ còn 4 vòng, thế nhưng lúc này họ đã quá mệt mỏi rồi chỉ muốn dừng lại
thôi.
Tuy
tốc độ bị khựng lại, nhưng họ cũn đã hoàn thành 10 vòng chạy của mình nhưng trễ
hơn 5 phút và ai cũng đều mệt mỏi cả. Nhưng một điều đáng ngạc nhiên là chỉ vài
phút sau, Harold đã hoàn thành 30 vòng của mình. Một tốc độ đáng kinh ngạc.
Ngay cả người hướng dẫn cũng làm một khuôn mặt như thể thấy một thứ gì đó không
thể tin được vậy. Và Harold, tuy ra đầy mồ hôi nhưng khuôn mặt cậu không hề mệt
mỏi chút nào.
「………Có vẻ như cậu có sức chịu đựng lớn nhỉ」
「Thường thôi. Mấy cái
bài tập yếu đuối ở mức độ này sao có thể làm kiệt sức được tôi」
「Hou. Vậy à, thế thì bài
tập tiếp theo tôi phải nâng mức cho cậu nữa rồi」
Có
thể thấy rằng là hình phạt chưa đủ để Harold thôi thói kiêu ngạo của mình, người
hướng dẫn đưa cho Harold một thanh kiếm không thường được sử dụng trong các bài
tập luyện. Bởi vì lưỡi kiếm dài mà trọng lượng và lực ly tâm nó tạo ra khiến
cho việc xử lý nó cực kỳ khó khăn. Với một cơ thể mà cơ bắp vẫn chưa phát triển
thì việc quơ thôi cũng đã là vấn đề.
Thế
nhưng đó chỉ là suy đoán theo lẽ thông thường. Tất cả mọi người, kể cả người hướng
dẫn đang ở đây, bắt đầu mơ hồ cảm nhận được Harold là một người không thể suy
đoán theo lẽ thông thường được. Có lẽ chú ý đến những người khác, Harold tạo một
khoảng cách nhất định với họ sau khi nhận lấy thanh kiếm dài và có lẽ như muốn
xác nhận trọng lượng và lực ly tâm nó tạo ra, cậu vung tự do nó với vẻ rất hài
lòng. Cái cách mà cậu xử lý thanh kiếm trông như thể cậu đang múa nó vậy.
Ngay
lúc đó. Một cơn gió thổi ngang qua, tuy không mạnh nhưng cũng làm vài chiếc lá
rơi xuống. Những chiếc lá xanh đó rơi lềnh bềnh xuống trước Harold, khoảnh khắc
nó rơi ngang tầm mắt mình, cậu đã tung ra các nhát chém. Với một tốc độ đáng
kinh ngạc, Isaac chỉ có thể thấy lờ mờ được tàn ảnh của nó. Và với những chiếc
lá khác đều giống vậy.
Quá
rõ ràng là Harold đang muốn cắt những chiếc lá ra thành từng mảnh. ‘Thế cũng có
thể được sao?’ đó là những suy nghĩ của họ. Để cắt được những chiếc lá đang bay
tán loạn do sự tác động của gió đòi hỏi con mắt phải linh động và kỹ năng thật
sự phi thường.
Và
chỉ có loại người như Harold mới làm được chuyện đó, 6 chiếc lá đã bị cắt dọc
ngang thành 24 mảnh nhỏ. Và được cơn gió thổi biến mất về đường chân trời.
Nhưng không ai chú ý đến chúng cả, lúc này mọi người đều ngây người. Harold
nhìn vào thanh kiếm nói.
「Humph, không tệ」
Cậu
chỉ muốn thử thanh kiếm. Nó chỉ là một thử nghiệm và làm nó như thể là chuyện
hiển nhiên vậy. Thái độ của Harold như muốn nói thế.
Với
thanh kiếm dài như vậy, thì lưỡi kiếm của nó thường rất nặng. Có thể cắt được
những chiếc là rơi trên không như vậy là một chuyện không hề dễ. Phần mũi kiếm
sắc bén thì thường được dùng để đâm đối thủ hơn.
Chỉ
với điểm vận dụng được nó để cắt chính xác thôi cũng là khó khăn rồi chưa kể đến
những chuyển động rơi bất thường của lá do tác động của gió. Chỉ cần sai 1mm
thôi thì khoảng cách nó tạo nên cũng rất tồi. Vì thế để thực hiện được nó, đòi
hỏi độ chính xác phải rất cao.
Đòi
hỏi phải có năng lực rất cao Harold mới có thể thực hiện nó dễ dàng như vậy.
Như vậy xem ra tin đồn một mình cậu có thể dễ dàng hạ gục vài chục hiệp sĩ khóa
trên hoàn toàn là thật.
Mỗi
người trong khóa 94 đều hiểu. Harold đã ở mức độ mà họ không tài nào với tới được
rồi. Họ có thể cảm nhận được nó theo bản năng của mình. Giống như bản năng của
loài động vật hoang dã chống lại kẻ thù tự nhiên của mình vậy. Có thể nói ngay
từ khi sinh ra họ đã được xếp hạng rồi.
Sau
hai ngày gia nhập, Harold đã làm cho mọi người trong khóa 94 hoàn toàn sợ hãi với
năng lực áp đảo của mình.