「Cha ơi, còn bao lâu nữa mới đến nơi vậy?」
Trong
khi đang chịu sự rung lắc khi ngồi trên xe ngựa- một loại phương tiện công cộng
phổ biến, một cậu chàng trai với đôi mắt lấp lánh hỏi cha mình, người đang ngồi
cạnh cậu. Cậu thể hiện thái độ nôn nóng, háo hức như không thể chờ đợi hơn được
nữa.
Quay
về phía đó, người cha như muốn kiềm chế đứa con trai thiếu kiên nhẫn của mình,
trả lời.
「Sớm
thôi, vì vậy hãy trật tự. 」
「Con
nhớ khi nãy cha cũng nói như vậy! Con chán phải nghe ”sớm thôi” lắm rồi.」
「Nhưng
tớ cũng chán phải nghe Ryner nói “còn bao lâu nữa" lắm rồi.」
Ở
phía đối diện cha của chàng trai, một cô gái tóc vàng, người đang ngồi khom người
một cách chật hẹp, trách cậu bé tóc đỏ như thể cô đang bực tức.
Khá
là xác đáng khi Ryner, người gây ồn, bị khiển trách bởi hai người bọn họ. Nhưng
có một lý do để cậu tỏ ra nôn nóng như vậy.
「Đây
là lần đầu tiên chúng ta đi đến một thành phố, phải không? Liệu cậu không thấy
háo hức sao?」
Sinh
ra tại một ngôi làng tên là Brosch, nơi được bao quanh bởi các dãy núi. Nếu gọi
là đi xa, Ryner chỉ từng đi đến các làng và thị trấn lân cận. Nhưng đây là lần
đầu tiên,kể từ khi sinh ra, Ryner đi đến một thành phố.
「Cho
dù cậu gọi nó là một thành phố, nó cũng chỉ là Delfit. Điều đó không giống như
chúng ta đang đi đến thủ đô và nếu cậu trở nên háo hức chỉ vì thế thì rõ ràng cậu
là một kẻ nhà quê.」
「Vâng,
Brosch là một làng quê」
「Ý
tớ không phải như vậy.........」
Đó
là một cuộc trò chuyện sôi nổi, nhưng không có ai chú ý đến nó. Ngay từ đầu, chuyến
xe đã khá đông và dường như ai cũng đang trò chuyện với người khác. Thế nên,
thường sẽ không có ai để ý đến cuộc nói chuyện của hai người họ.
Nhưng
trong số đó, một người đàn ông trong có vẻ khá thành đạt, với một vóc dáng khoẻ
mạnh và một bộ râu rậm, nghe thấy chuyện đó và bắt đầu nói chuyện với cha của Ryner.
「Anh
là người đến từ làng Brosch?」
「Vâng.
Anh biết làng Brosch à? 」
「Đó
là ngôi làng nằm ở cạnh của lãnh thổ chính của tử tước Ballack, phải không?」
「Trông
anh có vẻ biết khá rõ.」
「Vì
tôi khá quen biết với ông ấy.」
Nói
rồi, người đàn ông lấy tay tạo thành hình ống rỗng rồi đưa lên miệng. Bằng cách
nhìn vào hành động đó, cha của Ryner hiểu những gì ông muốn nói.
「Nó
liên quan đến bia」
「Đúng!
Nếu bạn hỏi một người về「Quán
bia Bale」, hẳn ở
vùng đó ai cũng biết về nó.」
'Gahahaha'-
Bale cười một cách nồng nhiệt mà phù hợp với vẻ ngoài của ông.
Tử
tước Ballack nổi tiếng là một người rất thích uống bia. Nếu hỏi người dân sinh
sống trên lãnh thổ về nó, chắc chắc ít nhất một lần, sẽ nghe được những tin đồn
như ông uống rượu mỗi đêm như thể tắm ở trong đó hay rằng ông thường xuyên ghé
thăm các quán bar trong thị trấn để uống bia.
Theo
Bale, tử tước từng sống ở thị trấn, nơi Bale đặt quán bia, trước khi ông tham
gia chính quyền. Có vẻ như tử tước đã thích rượu của quán bia Bale từ khá lâu về
trước, và ngay cả khi ông trở thành tử tước, ông vẫn thường xuyên đặt mua rượu tại
đó.
Mặc
dù các giao dịch rất thuận lợi, nhưng vẫn khá khó khăn khi quán của Bale không
nằm gần lãnh thổ Ballack. Và vì vậy, hiện tại ông đang tìm cách mở rộng kinh
doanh tại lãnh thổ Ballack.
Ông
cũng nói rằng, mặc dù ông chưa đi đến Brosch, thế nhưng ông biết tên và đặc điểm
địa lý nơi đó.
「Nhưng
mà, nếu từ Brosch, anh đã đi khá xa. Delfit là điểm đến của anh à? Nó không phải
là nơi thích hợp cho trẻ em tham quan, anh biết đấy.」
Thành
phố cảng Delfit. Như tên gọi của nó, đó là một thành phố tiếp giáp với biển, và
là nơi phát triển về ngành thương mại và thuỷ sản.
Đa
phần tiếp xúc với biển là bến cảng. Do đó, lưu lượng ra vào của tàu thuyền khá
lớn và không có nơi nào phù hợp để tắm biển. Đó sẽ là chuyện khác nếu đi xa cảng,
đến một khu vực nơi không có luồng tàu. Nhưng hiện nay, ở khu vực đó thường
xuyên xuất hiện quái vật.
Tuy
có những chiếc du thuyền đi xung quanh biển, nhưng nhìn vào Ryner và hai người
còn lại, có lẽ họ đã không đến để đi thưởng thức chuyến du ngoạn trên thuyền,
mà một chuyến kéo dài đến 3 tháng. Trong trường hợp đó, có lẽ họ đến để thưởng
thức hải sản.
「Tôi
không đến để tham quan mà tôi đến để tham gia giải đấu!」
Để
trả lời câu hỏi của Bale, Ryner tuyên bố dứt khoát như vậy.
Delfit
là một thành phố cảng - nói cách khác, nó là một thành phố của những ngư dân.
Vì vậy, có rất nhiều người đàn ông mạnh mẽ và tự hào về sức mạnh của mình.
Có
lẽ bởi tinh thần đó, từ xa xưa, tại Delfitđã có một giải đấu được tổ chức hàng
năm.
Mặc
dù nó đã được tổ chức với ý nghĩa nhằm duy trì an ninh của hoạt động hàng hải, nhưng
bản chất thật của nó là để mọi người trút hết sự giận dữ trong cuộc sống hay
đơn giản chỉ để mọi người có thể phô diễn sức mạnh. Tuy nghe qua thì khá đáng sợ,
nhưng khả năng thích ứng với sự kiện bạo lực này của những người sống tại
Delfit là cực kỳ tốt.
Sau
mỗi năm, số người tham gia lại tăng lên và quy mô của nó cũng được mở rộng
nhanh chóng. Và qua 20 năm, một sân đấu khổng lồ đã được xây dựng và đối tượng
tham gia cũng được mở rộng. Không chỉ người dân ở Delfit, mà cả các khu vực lân
cận cũng có người tham gia, khiến giải đấu này đã trở nên nổi tiếng.
(Hình
như lại đến mùa đó rồi nhỉ) – Sau khi bị thuyết phục, Bale nhìn chằm chằm vào Ryner
đang nhiệt tình quá mức kia và nói.
「Chiến
đấu. Nhóc sao?」
「Sa...sao
chứ? Thái độ đó là sao hả?」
「Không
phải ta nói nhóc yếu, nhưng cần nhắc nhóc rằng giải đấu của Delfit khá là
nghiêm túc. Thế nên, cần chú ý đừng để bị thương nặng.」
「Tất
nhiên. Vì tôi sẽ giành chiến thắng! 」
「Hou,
tuyên bố phô trương quá đấy.」
「Vâng,
mà đó là vì nó chỉ tham gia vào mục dưới 13 tuổi thôi.」
Cha
của Ryner lấy tay xoa đầu cậu. Ryner cao giọng phản kháng lại 「Dừng
lại!」và
cố đẩy tay ông ra. Nhìn cảnh tượng ấm áp này, Bale không cảm nhận được khí chất
mạnh mẽ của một người có thể chiến thắng giải đấu từ Ryner chút nào.
Và
trong khi cậu ta đang làm loạn lên, bỗng một góc áo cậu ta bị kéo và cậu quay lại
nhìn về phía đó.
「Gì?」
「Nó
ở kia kìa, Delfit」
「Ể,
thực sao!?」
Ngay
khi nghe được những lời đó, Ryner nhoài cả nữa thân trên ra ngoài cửa sổ và bắt
gặp thành phố Delfit trong tầm nhìn của mình
Sẽ
khá cường điệu khi nói rằng chúng có thể chạm đến bầu trời, nhưng cậu vẫn có thể
thấy nhiều toà nhà cao tầng mà không có ở Lietze. Có nhiều quầy hàng dọc theo tuyến
đường dẫn vào thành phố, và không khí tại đây khá tấp nập.
Mặc
dù họ vẫn chưa vào thành phố , bởi còn khá xa, nhưng từ khoảng cách thế này đã
cảm nhận được sự sôi động rồi. Tim Ryner như đang muốn nhảy lên vì thấy những
thứ cậu không biết, và không chắc nó sẽ thế nào một khi cậu bước vào thành phố.
Bên cạnh cậu, dù cô bé trông có vẻ không quan tâm, nhưng chính cô cũng đang
liên tục liếc ra cửa sổ.
「Oo,
không thể tin được-!」
「Ryner,
giữ im lặng và vào trong ngay!」
「Không
sao đâu! Wow, gì thế kia?」
Sau
một hồi chờ đợi, cuối cùng Ryner cũng đến thành phố Delfit. Cậu càng lúc càng
phấn khích hơn, cho đến khi họ vào trong thành và bước ra khỏi xe.
Khi
cậu đứng trên Delfit bằng chính đôi chân mình, sự phấn khích đã đạt đến tột đỉnh
「Người
gì mà nhiều thế! Nhà lớn quá! Có cả một con tàu thép kìa!」
「Đó
là bức tượng của một con tàu! 」
Hiện
giờ, Ryner gặp thứ gì là hét lên cái đó. Ngay cả việc thấy bức tượng của một
con tàu giữa đài phun nước tại quảng trường trung tâm, cũng khiến cậu không giấu
nổi sự phấn khích của mình.
Người
dân trong thành phố nhìn cậu như thể một đứa trẻ đáng yêu. Ryner do quá phấn
khích nên không để ý tới xung quanh mình, nhưng với hai người đi cạnh cậu, trông
họ khá là xấu hổ.
「Này
Ryner, cậu quá hưng phấn rồi đấy! Chúng ta cần nhanh chóng đăng kí tham gia giải
đấu.」
「Mấy
thứ đó để sau đi! Tớ sẽ đi ra biển rồi quay lại sau.」
「Aaa…….
Trời ạ!」
Ngay
sau khi Ryner, người không thể ngồi yên để lại những lời đó, cậu lập tức chạy
đi.
Bóng
dáng của cậu lẫn vào trong đám đông và biến mất.
「Thiệt
tình, nó vẫn luôn quá khích như vậy…… Bác sẽ lo việc đăng kí nên đành giao nó
cho cháu vậy. Sau khi bắt được nó, chúng ta sẽ gặp nhau ở đài phun nước này.」
「Vâng,
cháu hiểu rồi.」
Hai
người họ tách ra hai hướng khác nhau.
Chàng
trai tên Ryner này, một khi được tự do, sẽ chơi và chạy loạn khắp nơi cho đến
khi cậu kiệt sức mới thôi. Giờ thì cậu ta đang đi đến cảng để ngắm biển, nhưng cậu
sẽ đi đâu tiếp theo thì không ai biết. Thế nên, nếu bây giờ cô không đuổi theo
cậu thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.
Sau
khi thở dài, cô bắt đầu chạy theo cậu, di chuyển như lướt qua đám đông. Cô có
thể làm thế là nhờ vào vóc dáng nhỏ bé và sự nhanh nhẹn của mình.
Tuy
vậy, đây cũng là lần đầu tiên cô - người đến từ cùng ngôi làng với Ryner - thấy
một biển người như thế này. Và cô đã va chạm với một người bước ra từ góc phố.
「Kyaa! 」
Do
ảnh hưởng của va chạm, cô ngã bệt xuống. Do người đối diện đang đi bộ, cô may mắn
không bị thương gì. Nhưng đó chỉ là về bản thân cô, cô cần phải đứng dậy kiểm
tra người đó.
「X-
xin lỗi! Cô có sao không? 」
「Mình
không sao. 」
Giọng
nói đó nhẹ nhànglọt vào tai cô mà không bị át đi bởi đám đông nhộn nhịp.
Chỉ
riêng nó thôi cũng đã khiến ai cũng phải sững người, và sau khi cô bé thấy được
gương mặt chủ nhân của chất giọng mà chẳng khác tuổi cô là mấy đó, tim cô bé đã
lỡ nhịp.
(D...dễ
thương quá…..!)
Không
hề có ý mỉa mai, đó là ấn tượng thực sự của cô.
Với
một mái tóc đen bóng ngang vai, làn da trắng như tuyết và màu mắt cùng màu với
mái tóc, cô gái đối diện cô có một sức quyến rũ khác người.
Trái
ngược với vẻ ngoài còn non nớt, cô gái toả ra một bầu không khí mà chắc chắn chỉ
có thể miêu tả bằng một từ,『Bishoujo』(TL:
Mỹ nhân)
「Cậu
có sao không? Cậu có vẻ hơi bàng hoàng thì phải…… 」
「Ể?……..
A xin lỗi! Không có gì đâu! Umm, cậu có bị thương ở đâu không?」
Mình
nên làm gì nếu lỡ gây một vết xước cho cô gái xinh đẹp thế này? – Vẻ đẹp của cô
gái tóc đen ấy đã khiến cô có một suy nghĩ mà chính cô còn thấy kì lạ.
「Đừng
quá lo lắng. Chị ấy đã ngay lập tức đỡ mình nên mình còn không bị ngã. 」
「Chị
ấy?」
Bởi
vì cô đã bị đánh cắp bởi cô gái tóc đen,nên Cô không hề nhận ra người phụ nữvới
mái tóc màu hạt dẻ mặc bộ tạp đề đang đứng đằng sau.
Chắc
hẳn đó là người hầu của cô ấy. Khi cô nhìn kỹ, Cô nhận ra cô gái tóc đen mặc một
chiếc váy lộng lãy mà cô chưa từng thấy. Không nghi ngờ gì nữa, cô gái này là một
quí tộc.
「Hình
như lúc nãy cậu đang rất vội thì phải. 」
「A,
đúng vậy, nhưng….. 」
Cô
muốn đuổi theo Ryner, nhưng cô sẽ cảm thấy khó xử nếu cô không xin lỗi cho đàng
hoàng.
Dường
như nhận ra việc đó, một nụ cười khiến ai cũng thấy an tâm,nở ra trên khuôn mặt
cô gái tóc đen. Cô ấy nói.
「Đừng
lo cho mình. Đúng hơn là, có lẽ định mệnh đã cho chúng ta gặp nhau ở đây.」
「Định
mệnh sao….」
「Nếu
đây là một liên kết mạnh mẽ, có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau vào một ngày nào
đó. Vì thế, khi chúng ta gặp nhau lần nữa……. để xem nào…. xin hãy làm bạn với
mình.」
「B...bạn
sao?」
Lắng
nghe lời đề nghị hoàn toàn bất ngờ, đôi mắt cô chớp liên tục.
「Cậu
không muốn sao? 」
「K,k,không
phải vậy! Chỉ là…. người như mình liệu có thể….. 」
「Nếu
như chúng ta gặp lại, thì mối liên kết đó chắc chắn tồn tại, vậy nên làm bạn là
chuyện tất nhiên thôi, phải không?」
「Vậy…..
sao?」
「Đúng.
Thế nên cậu có thể ghi nhớ cảm xúc của bạn cho đến thời khắc đó không?」
「Đ...được!」
Thành
thật mà nói, cô không hiểu gì cả, nhưng cô cũng gật đầu đồng ý.
Có
lẽ là do sự hấp dẫn của cô gái tóc đen ấy.
「Vậy
thì, hẹn gặp lại cậu ở một nơi nào đó. Đi thôi Juno.」
「Vâng~」
Trong
thành phố mà mọi người đều di chuyển không ngừng nghỉ, cô gái tóc đen và người
hầu của cô từ tốn rời đi.
Sau
đó, các giác quan của cô trở lại và cô chạy đi tìm Ryner. Khi cô kéo cậu về được
tới đài phun nước, mặt trời đã bắt đầu lặn.
Thường
thì cô sẽ trách Ryner một trận vì đã gây rắc rối, nhưng hôm nay, do cuộc gặp gỡ
với cô gái bí ẩn đó mà cô có một cảm giác kì lạ.
Cô
không thể diễn tả bằng lời, nhưng cứ như thể bánh răng số phận đã bắt đầu quay,
cảm giác đó không phải là vui mừng, cũng chẳng phải là lo sợ.
Cảm
giác khó tả đấy bám theo cô đến tận sáng hôm sau. Vì đó là ngày diễn ra giải đấu
nên Ryner, người thường đã tràn đầy năng lượng nay còn nhiều gấp 3 lần và đã đi
đến đấu trường trước. Tại đó, cô gái lại có một lần gặp gỡ nữa còn đáng kinh ngạc
hơn hôm qua.
Không,
nói chính xác, không phải là gặp mặt mà là “đoàn tụ”
Đó
là khi các thí sinh tham gia giải đấu dành cho thiếu niên dưới 13 tuổi, bao gồm Ryner, tụ tập tại một nơi gần sân
đấu, chờ tên của mình được gọi ra.
Lúc
cô đang đợi cho giải đấu bắt đầu, Ryner chuẩn bị bước ra thì cô đã thấy một
hình bóng khiến cô không thể tin vào mắt mình.
Người
đó, là người cô không thể quên được kể từ 3 năm về trước và được gọi bằng cái
tên khác hẳn trong trí nhớ của cô.
Không
đời nào mà cô có thể nhầm lẫn người đã cứu sống cô và mẹ. Người đó đã cao và nam
tính hơn nhiều, nhưng những đặc điểm xưa vẫn còn rõ rệt.
Trong
một thoáng, mắt cậu đã chạm mắt cô. Đôi đồng tử màu đỏ vẫn thể hiện ý chí mạnh
mẽ, hệt như ngày nào.
Khi
ánh mắt họ giao nhau, cô đã phải nín thở. Chỉ đến lúc cậu đưa mắt ra nơi khác
thì cô mới thở phào ra như vừa nhớ lại không khí tích tụ trong phổi cô. Cô gái
tóc vàng – Colette Amerel thì thầm gọi tên của chàng trai cô vừa tái ngộ, như
thể cô vừa nói vừa hồi tưởng.
「………Harold-sama.」