Và như thế, chuyện đã được nhanh chóng quyết định là cậu sẽ đến thăm nhà Sumeragi ngay trong đêm đó. Harold đã giải thích rõ về các chính sách cho Norman và những người khác làm theo để chuẩn bị cho chuyến đi dài của mình.
Sau
đó, cậu rời khỏi dinh thự nhà Stokes vào hôm sau, và một tuần sau đó cậu đã đến
nhà Sumeragi, nơi có những cánh hoa anh đào nở rộ.
Hoa
anh đào mà Harold biết không thể nở rộ suốt một tháng được, thế nhưng ở thế giới
này thì chúng không giống vậy. Có thể nói chúng chỉ giống tên thôi nhưng không
phải cùng một loại.
Trong
khi nghĩ về điều đó, Harold đang làm một tư thế ngồi kiểu “seiza” trên tấm thảm
“tatami” được đặt trong phòng và nhìn vào những bông hoa hồng đang đung đưa
trong gió.
Đã
được khoảng 30 phút. Trong khi đang làm tư thế ngồi “seiza” theo cách thức mà cậu
biết được từ thế giới trước của mình để tránh tê giò, Harold đang ngồi đó đợi
Tasuku xong việc của mình trong khi nhấm nháp một chút trà xanh.
「Harold-kun, cháu muốn
thêm tách trà nữa chứ?」
「………..Cho nó đậm hơn một tí. Mùi của nó nhạt quá và nước
cũng chỉ hơi âm ấm thôi」
Với
cái bàn ở giữa, ngồi chéo với Harold, vợ của Tasuku, Koyomi, bà như thể là một
người hầu vậy, đón lấy tách trà trống rỗng của Harold rồi đưa tay với cái ấm
đun nước được đang được làm nóng trên một cái lò sưởi nhỏ khoảng 40 cm2 bên cạnh
cái bàn.
Trái
ngược với sự biết ơn bên trong mình, cái miệng cậu phát ra những lời không chút
sợ hãi như thể ra lệnh vậy. Mặc dù trà rất ngon nhưng mùi thì nhạt và nước cũng
hơi ấm khác với tách trà truyền thống mà cậu tận hưởng.
Tuy
nhiên cũng không cần phải thốt ra những lời như vậy.
「Ara, vậy lần này bác sẽ
pha nó nóng và đậm thêm tí」
「Làm đi」
Dường
như những lời nói đầy lịch sự của cậu không hề được ‘kích hoạt’ với những người
lớn tuổi mà chỉ khi với cha mẹ của cậu thôi. Tuy với thái độ ngạo mạn của
Harold, nhưng nụ cười Koyomi cũng không hề biến mất. Cái cách mà bà pha trà thật
đầy kinh nghiệm, trước tiên bà đổ nước từ ấm đun vào ấm trà rồi ngâm nó một lúc.
Mặc
dù không liên quan, Harold không hề biết rằng để ngâm chè chất lượng tốt thì phải
dùng nước nóng khoảng 70 độ.
Bên
trong căn phòng, phảng phất hương thơm của lá trà, lúc này, Harold đang vừa nhấm
nháp chúng vừa nhìn về phía cây anh đào, lắng nghe tiếng gió thổi xào xoạc phát
ra từ những ngọn cỏ hay tiếng “kakon” vang lên từ ống dẫn nước được làm từ tre
vang lên một cách định kỳ.
Nó
rất tinh tế và tĩnh lặng như thể mang tính thẩm mỹ của văn hóa Nhật Bản vậy.
(Aah,
sảng khoái quá………..)
Bản
thân là một người Nhật như Harold, thì đây chính là sự đón tiếp một cách long
trọng nhất. Nó có ý nghĩa lớn đến nỗi với một người luôn phải hoạt động cả thể
xác lẫn linh hồn từ khi đến thế giới này, thì đây chính là lần đầu một sự hồi
phục bình yên nhất mà cậu từng được trải qua.
Việc
tiếp tục chọn con đường này, hay còn gọi là khoảnh khắc vui sướng nhất, thì sẽ
không tệ nếu tiếp tục sống ở nhà Sumeragi. Với suy nghĩ đầy cám dỗ như vậy, cậu
ngẩng cao đầu lên.
Koyomi
nhìn Harold đang nhắm mắt lại hít thở với một nụ cười mà đầy quan tâm, kể từ
khi cậu bước vào căn phòng này.
Theo
như Koyomi biết thì chỉ có duy nhất một nơi trên vương quốc này có văn hóa ngồi
kiểu “seiza” là lãnh thổ nhà Sumeragi
Từ
chuyến đi lần trước của cậu, bà biết rằng Harold đã quen thuộc với văn hóa nhà
Sumeragi tới một mức độ nào đó.
Việc
cậu tháo giày ra ở cửa vào, ngồi với tư thế “seiza” trong một thời gian dài, ăn
bằng đũa – Nếu có người biết về những nét đặc trưng của nhà Sumeragi, thế thì
liệu có dám hành động như thế không.
Thường
thì cho dù họ có biết về nó nhưng sẽ có một số điểm sẽ khiến họ do dự, nhưng Harold
thì không, cậu làm không có chút khó khăn gì cả, như thể đó là thói quen theo tự
nhiên của cậu vậy. Đúng như mong đợi, cậu có hương vị ưa thích của riêng mình
và nhiệt độ trà cũng không nằm ngoài dự đoán của bà.
Không
giống như là cậu biết về văn hóa nhà Sumeragi vậy. Mà là cậu đã trải nghiệm nó.
(Vậy
vấn đề nằm ở đâu?)
Thật
khó mà nghĩ rằng là cậu trải nghiệm những thứ này ở nhà Stokes. Người đứng đầu
là nhà Stokes thì hoàn toàn không biết gì về những thứ này.
Nếu
có một người nào nhà Sumeragi ở gần Harold, thế thì bà không hiểu tại sao là chỉ
có Harold mà Hayden lại không biết được lối hành xử của nhà Sumeragi.
Cậu
đúng là một cậu bé có nhiều điểm khó giải thích mà.
Có
thể do đó, chẳng biết từ khi nào Koyomi bắt đầu quan sát hành động của Harold.
Kết
quả là căn phòng hoàn toàn chìm trong im lặng. Họ cứ như thế khoảng 10 phút,
sau đó vang lên tiếng chân của ai đó đang đến gần.
「Xin lỗi đã bắt cậu đợi.
Cậu thấy đấy, công việc của ta bị kéo dài thêm tí」
Phía
bên kia cánh cửa trượt đã xuất hiện hình bóng của Tasuku. Lúc này ông đang nở một
nụ cười ngượng ngùng như thể cảm thấy có lỗi vì đã để Harold chờ đợi.
「Giống như mọi khi, có vẻ
như ông không biết phải làm gì nhỉ」
「Tuy vậy, nhưng tình hình
đã trở nên tốt hơn. Đó là nhờ phương thuốc của Harold-kun. Tôi thật sự rất biết
ơn. Cảm ơn cậu」
Ngay
khi Tasuku ngồi xuống tấm đệm ông cúi thấp đầu mình xuống. Koyomi cũng thế.
Harold
hoàn toàn sửng sốt trước hành động bất ngờ này.
「Ngẩng đầu lên đi. Nó
làm tôi thật khó chịu. Tôi không làm thế để nhận lời cảm ơn từ các người」
「Ta không thể đủ khả
năng để làm điều đó. Ta không biết cậu làm thế vì mục đích gì, nhưng có một sự
thật không thể thay đổi là nhờ cậu mà tình hình đã tốt hơn」
Vì
thế mà ông không còn cách nào khác hơn là tỏ lòng biết ơn của mình như một người
đứng đầu của nhà Sumeragi tới Harold, rồi nhìn chằm chằm cậu với một biểu hiện
tươi rói.
Harold
không thể chịu đựng được và hướng tầm mắt mình đi nơi khác.
「Fuh, vô dụng. Cúi đầu của
mình xuống trước một đứa trẻ, tôi xấu hổ vì sự yếu kém của ông đấy」
「Không biết phải nói gì.
Tôi rất vui vì mình đã gặp được một người trẻ tuổi có tương lai đầy mong chờ
như thế」
「Vậy sao. Thế thì hãy vẫy
mạnh đuôi của mình và hợp tác với tôi」
「……….Vì thế mà cậu muốn nói chuyện với tôi à? Cậu có hơi
quá vội vàng khi vào vấn đề chính mà không giới thiệu lời nào không?」
「Tôi không có ý định so
đo nhau. Đọc nó đi」
Ông
đặt xấp tài liệu đã được chỉnh sửa chi tiết bởi Norman và Jake lên bàn, đây là tài
liệu bản mới nhất về hiệu quả và ứng dụng của phương pháp nuôi trồng LP đã được
nghiệm chứng cho tới thời điểm hiện tại.
Tasuku
cầm lấy thứ mà Harold kêu ông đọc.
Mỗi
khi ông mở một trang giấy, vẻ nghiêm trọng trên khuôn mặt ông dần tăng lên. Phản
ứng của ông đúng như những gì Harold mong đợi.
Hay
đúng hơn, nếu nó không giống thế, cậu sẽ gặp rắc rối. Việc cần thiết trên hết
là Tasuku hiểu được giá trị phi thường của phương pháp nuôi trồng LP.
Tasuku
đọc kỹ đống tài liệu này như thể ông đang gặm nhấm nó vậy, và sau khi đọc xong
trang cuối cùng, ông đóng nó lại và thở nhẹ ra một hơi.
「Thứ này………..Nội dung nó
thật điên rồ mà」
「Thế à? Nhưng đó là sự
thật」
「Tôi khá hoài nghi về những
mong đợi thế này của cậu đấy」
「Hoài nghi? Sao ông
không nói thẳng là “Tôi không tin nó” luôn đi」
Thật
táo báo. Lúc này chỉ có thể dùng một từ như thế để mô tả Harold người đang làm
một nụ cười nhếch lên của mình.
Nếu
nhìn theo hướng thì khác thì giống như có nghĩa là cậu rất tin vào nó. Nhưng nếu
đây chỉ là một trò đùa thì cậu diễn khá xuất sắc đấy.
Tuy
nhiên kết quả trước đó của cậu. Có liên quan tới khí độc trào ra ở lãnh thổ nhà
Sumeragi, cậu đã cung cấp phương thuốc tạo ra một loại thuốc kháng sinh.
Do
đó, đã cho nhà Sumeragi thấy được hi vọng tái xây dựng lại lãnh thổ của mình
khi họ bị dồn vào đường cùng.
「………. Việc khẳng định chắc chắn như vậy
chính là một điểm đáng sợ của cậu. Bởi vì với những nội dung hết sức phi lý
này, cậu cũng làm tôi nghĩ là muốn lắng nghe cậu nói rồi đấy」
「Cho dù đây là thật hay
giả thì ông lắng nghe không mất gì cả」
「Tuy chỉ xem qua các tài
liệu này thôi nhưng đối với tôi đó cũng là một thu hoạch rất lớn rồi」
「Nếu ông muốn thế, tôi sẽ
cho ông. Dù gì nó cũng chỉ là một bản sao mà thôi」
Nhìn
Harold ném chúng đi như thể không là gì cả, nhưng chúng là thứ đầu tiên làm
Tasuku rúng động như thế.
Trong
tài liệu này nói về một phương pháp nuôi trồng cây được gọi là phương pháp nuôi
trồng LP, khối lượng thông tin chi tiết rất nhiều và được củng cố rất tốt. Quá
trình thực hiện dễ dàng và rủi ro thấp nữa. Rất có tính khả thi.
Nếu
ông không tiếp tục đàm phán nữa và nói: 「Quá
lố bịch, tôi không tin nó」,
ông cũng đã có thu hoạch mà không cần lo bất kỳ thiệt hại nào ảnh hưởng đến nhà
Sumeragi.
Dù
vậy, Harold đã để cho ông chủ động dẫn dắt cuộc đàm phán này. Như vậy có nghĩa
là Harold nghĩ phương pháp nuôi trồng LP không hơn gì một hành động mở đầu cho
vấn đề thật sự.
(Xem
ra mình không thể lùi bước được nữa rồi)
Chính
xác thì nếu ông lùi bước thì rủi ro sẽ gia tăng. Lợi dụng nhà Sumeragi để cậu
kiểm tra xem phương pháp nuôi trồng LP có khiếm khuyết nào không, có lẽ đó là mục
đích mà cậu nhắm tới.
Thậm
chí nếu không có thiệt hại vật chất thì cậu có thể đàm phán với các nơi khác và
nhà Sumeragi sẽ phải đối mặt với nguy hiểm trong tương lai sau này.
Để
ngăn chặn điều đó, ông cần phải lắng nghe chủ đề chính và cố gắng biết được động
cơ thật sự của cậu là gì.
Dù
là biết tới tuổi tư duy rồi nhưng cũng không phải quá vượt trội như thế chứ -
Tasuku than thở.
Nhận
bản báo cáo của Juno, Tasuku được báo rằng Harold không phải là con rối của ai
cả và có khả năng rất cao là cậu ấy đang tự hành động theo ý mình. Sau khi trao
đổi vài câu vợi cậu, ông đã hoàn toàn bị thuyết phục sự thật là như thế.
Một
người có hành động như thế không thể nào mà bị người khác tẩy nào được.
「Vậy thì, hãy cho tôi
xem lời đề nghị của cậu đi」
「Được thôi. Và còn nữa,
nếu nó không giống thế, cuộc đàm phán sẽ chấm dứt」
「Fumu, ý cậu là sao?」
「Giả sử mọi thứ được viết
trong tài liệu là thật, ông nghĩ sao?」
Đối
với cậu hỏi của Harold, Tasuku trả lời liền ngay sau đó.
「Đó sẽ là một phát minh
mang tính cách mạng. Sau khi nó được thực hiện thì lượng thu hoạch sẽ tăng cao,
nếu không có vấn đề gì xảy ra, lúc bắt đầu, có thể sẽ xây dựng một hệ thống sản
xuất trong lãnh thổ này. Và sau khi đến một mức độ nhất định, tôi sẽ phổ biến
nó khắp cả nước」
「Ông không định độc chiếm
nó à?」
「Nếu nguồn tài nguyên bị
độc chiếm, nó sẽ phát sinh các cuộc tranh chấp trong tương lai. Và tôi cũng
không nghĩ mình quá ngốc để tạo ra xung quanh mình đầy kẻ thù vì lợi nhuận như
thế」
「……….Được rồi, ông đã vượt qua」
Đối
với Harold người đã quen thuộc với tính cách của Tasuku, đó là câu trả lời lý
tưởng. Kiếm chế lại sự thôi thúc trong lòng như muốn nói「Ông nghĩ mình là ai chứ」với chính bản thân, cậu tiếp tục cuộc đàm phán.
「Thật ra tôi cũng có suy nghĩ giống
như ông. Khá dễ dàng để kiếm lợi nhuận từ phương pháp nuôi trồng LP, nhưng như
vậy sẽ tạo nên nhiều kẻ thù xung quanh. Vì thế tôi có một lời đề nghị cho ông 」
「Tôi muốn nghe nó」
Khi
tầm nhìn cả hai chạm vào nhau, bầu không khí căn phòng bỗng trở nên căng thẳng.
Và
một lần nữa, Harold vẫn tiếp tục mà không hề sợ hãi với nụ cười như loài chim
săn mồi trên khuôn mặt mình.
「Tôi muốn ông tham gia
chung việc phát triển phương pháp nuôi trồng LP」