Mặc
dù Harold ngay lập tức đồng ý lời mời của Cody, nhưng nghĩ lại thì, đó không phải
là thứ mà một đứa trẻ có thể quyết định được. Có lẽ do cảm thấy tò mò, mà Itsuki
không ngừng hỏi Harold làm thế nào để thuyết phục cha mẹ của mình, sau khi Cody
rời đi. Nhưng đối với Harold, cậu lại không nghĩ đó là trở ngại lớn.
Cha
mẹ của Harold là loại người bị ám ảnh bởi danh tiếng. Và được vào hội hiệp sĩ của
Đức Vua sẽ được coi là một chuyện vô cùng vinh dự.
Bởi
vì hội hiệp sĩ là một lực lượng khác với quân đội, họ là một đội quân tinh nhuệ
trực tiếp dưới sự kiểm soát của Đức Vua. Trong quá khứ, cha của cậu, Hayden, khi
còn trẻ cũng từng muốn được tham gia nó.
Nếu
cha mẹ cậu biết được đứa con yêu quý của mình được hội hiệp sĩ của Đức Vua khảo
sát, không cần nói cũng quá rõ ràng.
Harold,
sau khi đã có được địa chỉ liên hệ với Cody, không còn gì làm ở thành phố này nữa
liền rời khỏi Delfit ngay ngày hôm sau.
Dọc
đường đi, Harold thậm chí không ghé ngang dinh thự nhà Sumeragi, mà về thẳng
dinh thự nhà Stokes sau cuộc hành trình 2 tuần, liền lập tức báo cáo với cha mẹ
mình.
「Sao thế, con có gì muốn
nói à?」
「Có chuyện con muốn nói
cho cha và mẹ. Trong khi con ở Delfit, con đã được người của hội hiệp sĩ của Đức
Vua đến khảo sát」
「Sao! Thật à!?」
「Vâng. Nếu con được tham
gia thì ngay lập tức con sẽ trở thành người trẻ tuổi nhất tham gia hội hiệp sĩ」
「Thật kinh ngạc đấy,
Harold!」
「Con muốn tham gia hội
hiệp sĩ, được chứ?」
「Dĩ nhiên được rồi!」
Đúng
như dự đoán của cậu, phản ứng của họ khi nghe cậu nói tới rất hào hứng. Đặc biệt
là Hayden vui quá mức, không giống thông thường chút nào. Có lẽ lúc này ông đang
thầm nghĩ ‘cuối cùng thì ước mơ trong quá khứ của mình đã được con trai mình thực
hiện’.
Khi
cậu đến Delfit xem giải đấu với Erika, họ gặp phải những kẻ gây rối, và lúc đó
cậu xuất sắc ngăn họ, rồi được khảo sát – cậu đã bịa ra một câu chuyện như thế,
thậm chí họ không hoài nghi chút nào cả. Trái ngược lại, còn nói, 「Tiệc tùng nào!」,
họ ngay lập tức bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc. Mặc dù họ biết khá rõ về, nhưng
họ không hề có ý định ngăn cậu lại.
(Biết
rõ hội hiệp sĩ là một khu vực đầy nguy hiểm. Liệu có hi sinh đứa con trai của
mình vì lợi ích của họ?)
Trong
khi nhìn vẻ ngây ngất của cha mẹ mình, cậu thầm nghĩ thế. Bởi vì cậu đã có ý định
tham gia hội hiệp sĩ ngay cả khi biết nó đầy nguy hiểm, và không được gia nhập
nó thì cũng khá là rắc rối. Và Hayden là một quân nhân thì ông càng phải biết tới
vấn đề này.
Và
như thế, Harold đã nhận được sự đồng ý của cha mẹ mình, họ lúc này đang đi
quanh dinh thự để chuẩn bị cho một bữa tiệc bất ngờ. Như thể không có gì cho
mình làm nữa, cậu liền gọi Norman và Jake, và khi ở đó thì Zen cũng có mặt
trong phòng, cậu liền thông báo cho ba người.
「Ta sẽ đến thủ đô để
tham gia hội hiệp sĩ của Đức Vua. Mặc dù nhà Sumeragi sẽ lo việc phương pháp
nuôi trồng LP, thì ngay cả khi họ không có hành động nào, cách định kỳ cũng phải
thông báo cho ta biết」
「Nếu đến thủ đô thì rất
xa đấy, thưa ngài」
「Nó không phải khoảng
cách có thể được lấp đầy bởi những con ngựa nhanh, và nếu chúng ta muốn liên lạc
thường xuyên thì phải giới hạn việc gửi thư lại」
「Trong trường hợp đó,
thì có lẽ sẽ tốn chút thời gian」
「Không vấn đề gì cả. Bất
kể trường hợp nào cũng phải thông báo cho ta ngay lập tức việc hợp tác với nhà
Sumeragi. Ta sẽ thông báo cho phía họ trước」
「Vâng, thưa ngài」
Với
những sắp xếp như thế cậu có thể nắm bắt được hướng đi của nhà Stokes kể cả khi
cậu có vắng mặt, vì thế mà cậu đã sắp xếp việc liên lạc trước. Để có thể phản ứng
nhanh hết mức khi tình hình có dấu hiệu hỗn loạn.
Nhưng
một người đã chen ngang ngắt lời họ.
「Đợi chút đã!
Harold-sama, ngài định tham gia hội hiệp sĩ à?」
「Chẳng phải ta đã nói rồi
sao. Lỗ tai cậu để trang trí à?」
「Không, không, không, cho
dù Norman-san và Jake-san đơn giản là lướt qua nó, nhưng ngài biết đấy! Nó
không giống như là một vấn đề quá mức thông thường!?」
Zen
khá là kích động. Một vấn đề quá mức thông thường – bỏ qua một bên việc nó có
đúng ngữ pháp hay không, cậu hiểu được những gì Zen muốn nói. Nhưng bởi vì quá
phiền hà, Harold quyết định bỏ qua cậu ta.
「Được rồi. Trở về làm việc
của các người đi」
「Vâng, thưa ngài」
Norman
và Jake cùi chào rồi rời khỏi phòng, và thậm chí Zen, người như thể đang muốn hỏi
cậu một việc gì đó cũng rời khỏi với họ. Khi chỉ còn lại một mình cậu trong
phòng, Harold thở ra một hơi dài.
Hơi
thở đó mang theo cả những cảm xúc của cậu, là cảm xúc cô đơn khi phải rời khỏi
ngôi nhà thân quen với mình hay là một sự giải thoát khi rời khỏi được ánh mắt
của cha mẹ mình, ngay cả bản thân Harold cũng không chắc chắn về điều đó.
3
năm.
Đó
là khoảng thời gian mà cậu đến thế giới này mà chẳng hiểu tại sao. Và trong thời
gian 3 năm đó cậu dành thời gian nhiều nhất là ở trong dinh thự này, trong căn
phòng này.
Không
phải như thể cậu không cảm thấy gì khi phải rời xa nó.
Tuy
nhiên việc tham gia hội hiệp sĩ căn bản đã là một tình huống được định trước
theo diễn biến của cốt truyện gốc. Cậu đơn giản chỉ là khiến nó diễn ra nhanh
hơn thôi.
Harold
nhanh chóng đưa ra quyết định để ngăn trái tim đang nao núng của mình lại, với những lời lẽ lịch sự và nụ cười lấy lòng cha mẹ mình, đúng ngay bữa tiệc mừng
được tổ chức vào ngày kế tiếp để chúc mừng cậu tham gia hội hiệp sĩ. Không cần
phải đợi tới tháng sau sau khi được khảo sát, Harold nhanh chóng rời khỏi dinh
thự.
Nắm
chặt dây cương như thể rất quen thuộc, cậu đã cưỡi con ngựa suốt vài giờ đồng hồ.
Cậu tiến đến trạm thu phí ở giữa con đường chính để họp mặt với Cody.
Mặc
dù được gọi là trạm thu phí nhưng nó không hề thu thuế hay hàng hóa gì cả, mà
chỉ kiểm tra xem có ai đáng ngờ, hay mang hàng hóa nguy hiểm, và bị cấm không
thôi. Một bức tường thành đã được dựng nên để chắn lại con đường chính, buộc
người ta phải đi qua nó.
Harold,
với hành trang nhẹ của mình, có thể dễ dàng qua được trạm thu phí sau khi đã kiểm
tra túi hành lý. Dọc đường đi cậu thấy những chiếc lều tạm được dựng lên nghỉ
ngơi của những người dân hay những quầy hàng nhỏ của các thương nhân.
Thấy
một nhóm người được trang bị bộ giáp trắng ở một góc. Harold xuống ngựa và đi bộ
về phía họ. Sau khi cậu đến gần, như cũng nhận thấy Harold, Cody vẫy tay của
mình, cất cao giọng nói, 「Oooi!」. Do đó, ánh mắt của cả nhóm liền tập trung về phía
Harold.
「Này, này, Harold-kun. Chúng
ta gặp lại nhau nhanh hơn tôi mong đợi đấy」
「Tôi không đến đây để gặp
anh. Với lại, anh không thất hứa việc để tôi tham gia hội hiệp sĩ đấy chứ?」
「Tôi cũng đang định nói
với cậu, ổn rồi」
Mặc
dù bị cậu xa lánh nhưng anh không hề có phản ứng gì. Thành thật mà nói, cậu vẫn
còn nghi ngờ về việc khảo sát mà anh nói có thật không. Halord biết tính cách của
Cody, việc gì anh đã quyết rồi thì muốn bỏ rất khó. Vì thế mà mặc dù anh có thể
sẽ nói dối nhưng cũng không phải sẽ nói dối hoàn toàn, vì vậy khả năng cuộc khảo
sát mà anh bịa ra hoàn toàn rất thấp.
「Này, không phải đội trưởng
đang nói về cậu nhóc này đấy chứ?」
Một
âm thanh chêm ngang vào cuộc trò chuyện, người đứng bên cạnh Cody là một cô gái
trong bộ giáp trắng giống y như anh, đang quan sát Harold như thể thẩm định cậu
vậy.
「Hm? Đúng vậy」
「Không đùa chứ? Nhưng cậu
ta vẫn chỉ là một đứa trẻ?」
Mặc
dù đó là những lời được phát ra từ một cô gái 17 18 tuổi. Thế nhưng những lời
cô nói hoàn toàn đúng trong thế giới này, nếu một người 16 tuổi thì họ sẽ được
xem như là người lớn. Từ cảm nhận của mình, Harold có thể thấy được cô vẫn là một
đứa trẻ. Khi mà trong người cậu là một tinh thần của người 20 tuổi thì việc cảm
nhận của cậu giống một người lớn cũng là bình thường.
「Ha, thế cô có nhục
không khi còn thấp hơn cả một đứa trẻ?」
Và
thế những lời vô tình ấy được thốt ra.
「C… cậu vừa nói cái gì!?」
Cô
gái không nghĩ tới cậu sẽ đáp lại thẳng thắn như vậy, loạng choạng bước về phía
sau. Và sau lưng cô hình như có thứ gì đó. Khi cô quay lại nhìn, cô nhận ra đó
là ai, như thể thay thế cô, hình dáng anh ta lọt vào tầm nhìn của Harold.
Anh
ta lớn quá. Lần đầu tiên Harold nghĩ như thế. Và tiếp theo cậu thoáng thấy được
vẻ hung bạo dưới khuôn mặt đáng sợ này. Với cái nhìn đó, nó đủ mãnh liệt khiến
người khác phải phục tùng vô điều kiện. Một cảm giác sợ hãi khiến cậu buông ra
những lời với giọng nói kì lạ, cậu thăm dò người đàn ông dường như có gì đó muốn
nói.
「Anh cũng có vấn đề với
tôi à? Thế thì tôi sẽ làm cho anh hiểu cùng với cô ta」
Mặc
dù bên trong cậu cảm thấy rất sợ hãi nhưng bề ngoài cậu rất hiển nhiên như
không có gì cả. Lúc này, ngoại trừ Cody, thì mọi người không khỏi đều cảm thấy
rất ngạc nhiên. Anh chàng với khuôn mặt đáng sợ ấy đã hỏi Harold, người đang bồn
chồn lo lắng suy nghĩ, “Do miệng lưỡi mình quá sắc bén sao?”
「Cậu………cậu không hề sợ
tôi à?」
「Tôi không biết có gì phải
sợ anh cả. Dù cho chúng ta có chiến đấu với nhau thì người thắng vẫn là tôi」
Cái
miệng của Harold không hề bận tâm tới cảm xúc thật của cậu chút nào, dễ dàng gạt
bỏ câu hỏi của anh chàng này. Khó mà nói thắng hay thua với người mà cũng xuất thân
từ hội hiệp sĩ này. Bởi vì anh ta có thể tham gia được hội hiệp sĩ thì không thể
nào là hạng xoàng được. Cậu muốn dùng những từ ngữ càng ít hiếu chiến càng tốt
với người sẽ trở thành đồng đội của mình. Tuy nhiên cậu không hề trông mong vào
cái miệng của mình chút nào được.
「Mọi người, Harold-kun chỉ
mới được mời thôi và chưa phải là thành viên chính thức của hội hiệp sĩ. Giờ
chúng ta bắt đầu giới thiệu nhau nhé?」
「Xin lỗi về chuyện đó. Tôi
là Robinson」
「………Aileen」
Anh
chàng với vóc dáng cao lớn và khuôn mặt đáng sợ là Robinson, cô gái cay nghiệt
đứng bên cạnh cậu là Aileen và chàng trai với mái tóc màu cam rất giống với bờm
của sư tử, tên là Shido. Và sau khi lắng nghe cái tên họ, cơ thể Harold cứng đờ.
(Chẳng
phải đây là các nhân vật sẽ chết sao!)
Cái
chết của họ chính là lí do mà Cody rời khỏi hội hiệp sĩ, nói cách khác, động lực
thúc đẩy anh sáng lập Friel là do cái chết của các cấp dưới của mình.
Ở
trong cốt truyện gốc, đằng sau vẻ gần gũi của Cody, là cảm giác ăn năn vì sự bất
lực của mình, và việc ông trở lại hội hiệp sĩ có phải là việc đúng đắn không.
Mặc
dù ở cảnh cuối của trò chơi, mọi do dự hay mâu thuẫn bên trong anh đều được giải
quyết, nhưng vấn đề là nếu để mọi thứ diễn ra theo cốt truyện gốc, thì Robinson
và những người khác chắc chắn sẽ chết. Còn chi tiết việc họ chết như thế nào
thì lại không được đề cập trong câu chuyện. Ở trong một cảnh của trò chơi, Cody
đã nói ra cái tên họ khi nhìn vào ánh trăng, và quá khứ của Cody trở nên rõ
ràng hơn trong một sự kiện mà sau khi anh mất những người cấp dưới của mình, chỉ
có những thông tin chắp vá như thế được hiển thị ra trong trò chơi. Đương
nhiên, không thể nào một thứ như các nhan vật thiết lập có thể tồn tại, và chỉ
lúc này thì hình dạng của họ mới được thể hiện rõ ràng. (TL: ý muốn nói là những
nhân vật được nhắc qua trong trò chơi không có hình dạng rõ ràng, kiểu như ‘người
qua đường’)
Cho
dù cậu muốn giải cứu họ, nhưng với những thông tin không hề có, cậu không thể lập
kế hoạch gì được cả. Cậu chỉ biết duy nhất một việc là họ sẽ tham gia một cuộc
chiến và sẽ chết. Và hơn cả, nếu họ sống sót, thì có nghĩa là cốt truyện gốc đã
đi trật khỏi đường ray của nó. Vì việc Robinson và những người khác được cứu
thoát, có rủi ro khá cao trong việc Cody rời khỏi hội hiệp sĩ và việc thành lập
nhóm lính đánh thuê Friel bị phá hủy.
Nếu
chuyện này xảy ra, những sự kiện liên quan tới Friel sẽ không thể xảy ra. Và
trường hợp tệ nhất là ‘chiếu tướng’.
Nói
cách khác, Harold buộc phải đưa ra lựa chọn. Để nâng cao tỉ lệ sống sót cho
mình thì cậu sẽ không giúp đỡ gì cứ mặc cho họ chết. Hoặc phá hủy cốt truyện gốc,
trốn tránh tương lai đang chờ đợi Robinson và những người khác.
Tuy
có phần không chắc chắn, nhưng bởi vì cậu biết trước tương lai của thế giới này,
nên cậu biết được lựa chọn của mình là mình phải tự sát hay phải giết người
khác. Ngay cả khi biết thế thì cậu vẫn phải đưa ra sự lựa chọn của mình.
Harold
nhận ra rằng đây có lẽ là số phận của mình, giống như một lời nguyền mà cậu
không thể thoát khỏi, đã được xác định kể từ khi cậu quyết định sống như là
Harold Stokes.