Nghĩ về điều đó thì, dường như Erika có một người anh trai – có vẻ hơi trễ, nhưng Harold cũng đã nhớ ra. Nếu phải đưa ra lí do tại sao cậu quên cậu ta thì đó là vì Itsuki không được xuất hiện nhiều trong các cảnh của mạch truyện chính, thậm chí cả tên của cậu ấy cũng không được nhắc rõ ràng trong trò chơi.
Nhưng
nghĩ lại kĩ thì, nếu Erika là con một, thế thì việc cô ấy kết hôn với nhà khác,
chắc chắn sẽ khiến nhà Sumeragi bị tuyệt hậu. Với tình huống như vậy thì họ
không thể nào mà đồng ý cuộc hôn nhân dễ dàng như vậy, do đó có thể nói không
nhận ra sự tồn tại của người anh trai là sai lầm của Harold.
Mà
có vẻ như đó cũng không phải là một vấn đề lớn lắm. Thế nhưng Itsuki, một tên
cuồng em gái nặng thế thì quả thật không tưởng được mà.
Itsuki
với nụ cười tăm tối trên khuôn mặt mình đang không ngừng cười ‘Fufufufu’ sẽ là
một đối thủ vô cùng khó chịu đây.
「Tôi có nghe nói về cậu.
Thế thì hãy đến đây chiến đấu với tôi」
Đôi
mắt của Itsuki như loài mãnh thú đang nhìn con mồi của mình. Harold đã bị giận
một cách vô cớ, và cậu cũng không muốn liên quan chút nào tới hành vi mà cậu ta
xử sự, thế nhưng cậu vẫn tự thuyết phục mình là vì tăng lên kinh nghiệm chiến đấu.
「Đừng chạm vào tôi như
thể quen thuộc lắm vậy, tên khốn」
Cậu
chỉ muốn nói một cách bình thường là 「Vai
của tôi bị đau, cậu có thể bỏ tay mình ra không?」và
không hề có ý định chiến đấu nào.
Nhưng
chỉ cần cậu mở cái miệng này ra thì không thể tránh rơi vào tình huống nguy hiểm
được. Họa từ miệng mà ra - Harold rất tin vào câu tục ngữ này.
「Cậu khiến tôi kích thích
hơn rồi đấy. Chuẩn bị ngay đi nào」
Trong
khi Itsuki nở nụ cười sâu sắc, nghĩ đến việc cậu sẽ di chuyển khó khăn trong bộ
trang phục y hệt một cậu bé đến từ Anh, sau khi nghe những lời đó, cậu liền
thay trang phục đã được chuẩn bị sẵn trong phòng thay đồ.
Ở
trên là một chiếc áo dougi trắng, và bên dưới là một chiếc hakama xanh đen như
bộ trang phục của câu lạc bộ bắn cung.
Nhìn
Harold bước ra sau khi đã thay đổi trang phục, Tasuku, Itsuki và rất nhiều người
đang quan sát ở tầng 2 đều há hốc mồm vì kinh ngạc. Mặc dù cậu chỉ cao 1m40,
trong bộ dougi mới toanh và sạch sẽ, nhưng cậu hành xử không chút ngây ngô nào
cả. Harold đang toát ra một luồng áp lực khiến người ta sởn cả da.
「Đây là vũ khí à?」
Giống
như thanh Itsuki đang cầm trên tay, cậu lấy một thanh shinai được treo trên tường.
Để
làm quen cảm giác, cậu cầm nó lên rồi vung nhẹ, ngay lúc ấy cậu nhận ra nó
không nặng chút nào cả. Trong khi làm một tiếng ‘Hyunhyun’ cắt trong không khí,
Harold vung vẩy thanh shinai xung quanh với vẻ hài lòng.
Nhìn
pha xử lý kiếm lưu loát của cậu mà người xem chỉ có thể tỏ vẻ ngạc nhiên. Nhìn
thấy thế, Itsuki thở ra một hơi「Hee」đầy ngưỡng mộ.
Mặc
dù đã nghe về Harold trước đó, nhưng nhìn kiếm kỹ của Harold, cậu không khỏi thầm
nhắc mình không được chủ quan. Đối với Itsuki, mặc dù cậu ta là một tên đối thủ
đáng ghét đã cướp đi em gái đáng yêu của mình, nhưng nhìn thấy một đứa trẻ 10
tuổi được huấn luyện như thế thật khiến cậu cảm thấy ngưỡng mộ.
Đồng
thời cậu cũng hi vọng là mình sẽ được tận hưởng một cuộc chiến sôi sục nếu đó
là Harold.
Nói
về kiếm thuật thì Itsuki cũng là một người nổi bật. Cậu có thể được xem như là
thần đồng trong cùng lứa với mình.
Thậm
chí trong một cuộc chiến với người lớn thì cậu cũng không dễ dàng thua cuộc, mặt
khác, với sự chênh lệch vô cùng to lớn về sức mạnh giữa cậu và những đứa trẻ
cùng tuổi với mình, vì thế mà không thể nào mà họ có thể thắng được cậu.
Nếu
nói cậu không cảm thấy bất mãn chút nào thì đó là lời nói dối. Đâu đó trong tim
cậu, cậu luôn mong là mình sẽ gặp được đối thủ cùng tuổi xứng tầm.
Và
bây giờ, có lẽ đối thủ đó đã xuất hiện. Nếu Harold không phải là chồng chưa cưới
của Erika, Itsuki nhất định sẽ dang rộng hai tay mà chào đón cậu.
「Chỉ là một cây gậy gỗ」
Đó
là ấn tượng của Harold sau một lúc vung thanh Shinai.
Có
thể là hơi quá, nhưng đối với Harold vẫn luôn tập luyện thanh kiếm bằng sắt, thì
cậu cảm thấy thanh shinai có hơi nhẹ.
「Chuẩn bị rồi chưa?」
「Đừng hỏi ngốc nghếch thế,
bắt đầu đi」
Tasuku
muốn xác nhận tình hình, thế nhưng Harold đáp lại một cách đầy kiêu ngạo.
Cậu
đang rất lo lắng. Không, phải nói là sợ hãi. Mặc dù Itsuki không phải là nhân vật
xuất hiện trong cốt truyện gốc, thế nhưng cậu là người sống trong thế giới RPG,
một thế giới của kiếm, ma thuật và quái vật tồn tại một cách rất tự nhiên. Ở một
thế giới như vậy mà cậu được gọi là một người mạnh mẽ thì không thể nào là một
người thường được.
Nghĩ
thông thường thì một người luôn sống trong lối sống hiện đại Nhật Bản không thể
nào giành chiến thắng được. Harold không còn gì khác để tin hơn ngoài cái thân
xác này.
Mặc
dù cái miệng này luôn nói những lời đầy khiêu khích khiến cho cậu gặp khó khăn,
với cơ thể cao to này, cậu có thể thực hiện các động tác và những khả năng mà
cơ thể trước đây của cậu không bao giờ thực hiện được, không hoài nghi chút nào
đó là một lợi thế vô cùng to lớn.
Khi
cậu nhắm mắt lại, ở sâu trong bóng tối, cuộc chiến với Harold ban đầu hiện lên.
Khi cậu chiến đấu với nó lần đầu, cậu đã vượt qua khó khăn đó với tốc độ và kỹ
năng vượt trội.
Hiện
tại, rốt cuộc thì cậu cũng đã có năng lực để thực hiện được. Và nếu cậu có thể
điều khiển được cơ thể này theo ý mình, thì–
(Mình
không cảm thấy là mình sẽ thua)
Hai
con mắt Harold sáng rực lên như chưa từng thấy, cậu nhìn chằm chằm vào Itsuki
đang đứng trước mình.
Sau
khi hai người họ im lặng thì Tasuku bắt đầu nói các quy tắc.
「Vũ khí là thanh shinai.
Tấn công vào vùng đầu, mặt, chỗ hiểm và sử dụng ma thuật bị cấm. Không giới hạn
thời gian thi đấu. Trận đấu sẽ kết thúc khi cả hai không thể chiến đấu hay có
người bỏ cuộc. Trừ những ngoại lệ này, thì nó chẳng khác gì một trận chiến thực
sự vậy. Có ý kiến gì không?」
「Không」
「Ông nói vậy là trận chiến
thật sự sao? Mấy cái điều luật này nên xem xét lại đi」
「Mặc dù cậu không hài
lòng, nhưng đó là phòng xảy ra các trường hợp bị thương nặng. Trừ khi cậu mặc
áo giáp, không thì ít nhất nó phải như thế này」
「……….Vậy cũng được. Với hôm nay thì tạm thế đã」
Thật
sự thì cậu rất biết ơn với đề nghị đó, nhưng bề ngoài thì cậu lại chỉ miễn cưỡng
đồng ý. Tasuku trong lòng liền nhẹ nhõm khi thấy thế. Lý do cho việc đó là vì
ông hiểu biết rất rõ về kiếm thuật của Itsuki. Kiếm thuật của cậu không thua một
người lính chút nào, thậm chí cậu cũng đã trải qua thực chiến, nếu không bị giới
hạn thì khả năng cậu làm bị thương Harold là rất cao.
Cho
dù Harold có mong muốn thế, nhưng cũng sẽ không phải việc tốt khi làm bị thương
đứa con trưởng của quý tộc, mà đó lại càng là con của quý tộc đang hỗ trợ mình.
Dù
không nói gì, Itsuki hiểu được mối quan tâm của cha. Nếu có thể, cậu rất muốn
chiến đấu hết sức mình, nhưng xem xét vị trí của họ thì việc này rất khó khăn.
Thế
thì chỉ giới hạn ở mức những đường kiếm va vào nhau là được – cậu nghĩ thế. Và
đó là lí do tại sao cậu bất ngờ nói ra những lời này.
「Nhường cậu đánh trước đấy.
Dùng hết sức mình nào」
Itsuki
không có ý định xem thường Harold. Bởi vì cậu không thể sử dụng tất cả sức mạnh
của mình, vì thế cậu rất muốn biết được sức mạnh thật sự của Harold là như thế
nào.
Có
thể nói những lời đó giống như một lời xin lỗi bởi vì cậu không thể cho Harold
một trận đấu nghiêm túc được
「……..」
Đối
với thái độ có thể nói là tự mãn của Itsuki, Harold không hề đáp lại. Cậu chỉ
hơi nhíu lông mày của mình lên. Có lẽ cậu đủ bình tĩnh để chấp nhận nó như một
thành vi vô nghĩa hoặc cũng có thể là cậu khá tức giận và đang kiềm chế sự kích
động của mình.
Lúc
này Tasuku và những người khác quay trở lại tường, một người đàn ông vai rộng
đi tới rồi đứng giữa Harold và Itsuki đang nhìn chằm chằm vào nhau.
Xác
nhận cả hai đã vào vị trí của mình, ông lớn tiếng hét bắt đầu trận chiến.
「Cả hai vào vị trí………..Bắt
đầu!」
Đúng
như mong đợi, ngay khi tiếng bắt đầu vang lên, Harold liền di chuyển và tung ra
cú đánh đầu tiên của mình.
Nhưng
tốc độ của Harold khiến mọi người không hề ngờ tới. Với tốc độ như thể cậu biến
mất, Harold bước nhanh và thu hẹp khoảng cách với Itsuki ngay tức thì.
「!?」
Không
chỉ Itsuki bị sốc. Mà tất cả những người theo dõi trận đấu này cũng đều có phản
ứng như Itsuki, thậm chí họ đã nghi ngờ mắt mình có vấn đề không.
Ngay
cả Juno đã được tận mắt chứng kiến tốc độ của Harold, đang đứng ở đây, cũng
không khỏi phản ứng như mọi người. Bởi vì tốc độ và sự nhanh nhạy của cậu so với
một tháng trước được cải thiện rất nhiều.
Itsuki
hoàn toàn bị tấn công bất ngờ và không kịp phòng vệ, vì thế mà cậu không thể
đáp trả lại được. Nhưng theo bản năng, cậu thực hiện các tư thế phản xạ có điều
kiện.
Và
thế là âm thanh hai thanh shinai của họ vang lên tiếng ‘Shiiin’ bên trong võ đường.
Giữa những tiếng vang ấy, một tiếng ‘Gasha’ bất ngờ vang lên khi thanh shinai
rơi xuống sàn. Một khoảnh khắc trôi qua, người bị rớt thanh cầm kiếm xuống đó
là Itsuki.
Trong
khi mọi người ngạc nhiên không nói nên lời, thì với thanh shinai thả lỏng trên
tay mình, Harold buông ra lời chế nhạo Itsuki.
「Nếu đây là một trận chiến
sinh tử, cậu đã chết rồi. Không phải là cậu không hài lòng rằng tôi không
nghiêm túc sao」
Những
lời đó đã tiến triển thành những lời mỉa mai. Nhưng đối với Itsuki thì nghe thấy
những lời đó thì cậu đầy thất vọng.
Như
để chịu đựng sự thất vọng của mình, cậu nắm thật chặt bàn tay phải vẫn đang run
lên vì tê khi để thanh shinai rơi ra khỏi tay mình.
「…….Cậu nói đúng. Tôi xin lỗi vì đã xem thường cậu」
Một
cảm giác hối hận trào dâng lên trong tim Itsuki, nhưng không phải là đối với Harold.
Mà là cậu xấu hổ vì sự ngu ngốc của mình đã xem thường Harold mặc dù cậu không
hề có ý định lơ là.
Ngay
khoảnh khắc nhận thấy Harold thất vọng với mình, thì lúc đó cậu cũng chắc chắn
một điều.
(Có
lẽ cậu ta cũng đang tìm kiếm một đối thủ ngang sức giống như mình vậy.)
Itsuki
tưởng tượng lại những gì cậu sẽ làm nếu họ đảo ngược vị trí với nhau. Nếu
Harold cũng kiềm chế lại như cậu đã làm, thì Itsuki cũng không thể ngăn được sự
tức giận của mình.
Harold
ắt có thể đã rất bất mãn trước cuộc tấn công khi nãy. Mặt khác, do cậu ta đang
tức giận mà cậu không thể dùng hết sức mình được.
Với đôi mắt nhạy bén, Itsuki có thể thấy được chuyển động của thanh kiếm Harold. Nếu
cậu không lầm thì, Harold đã cố tình điều khiển quỹ đạo thanh kiếm của cậu để cậu
thực hiện tư thế phòng thủ và đánh bật thanh shinai cậu đi.
Lí
do mà cậu không đánh vào tay hay cơ thể Itsuki thì đó là một lời than phiền ngầm
-「Cậu đã chiến đấu rất
nghiêm túc」,
Itsuki lên tiếng nói.
Chỉ
còn một khả năng duy nhất đó chính là Harold đã nhắm vào thanh shinai. Với
Harold, nhìn cậu thì như một thằng nhóc 10 tuổi, nhưng tinh thần của một người
20 tuổi, cậu không đủ dũng khí để tấn công Itsuki, với độ tuổi của cậu không kì
lạ chút nào khi gọi cậu ta là một đứa nhóc cả.
Mặc
dù đây là giải pháp để trị nỗi đau, nhưng cậu cũng rất ngập ngừng khi làm đau
Itsuki. Đây là trận chiến đầu tiên để cậu khắc phục cảm giác đó, nhưng chuyện
đó là không thể khi đối thủ là một đứa trẻ. (TL: Với một chiến binh thực thụ
thì cần khắc phục được nỗi sợ cầm kiếm làm đau người khác – Ý tác giả muốn nói
là thế)
「Và lần này tôi muốn cậu
hãy chiến đấu thật sự với tôi」
「Cậu ngốc à. Từ lúc bắt
đầu thì trận chiến này đã vì thế rồi」
Để
Itsuki không nhanh chóng mà rơi vào thất vọng. Harold nói mà không một chút do
dự.
Mặc
dù Harold không muốn làm thế, nhưng bởi vì từ lúc bắt đầu cậu muốn tồn tại được
trong thế giới này thì không thể do dự được.
「………..À, ừm」
「Nếu cậu vẫn muốn chiến,
thì nhanh nhặt vũ khí mình lên. Tôi sẽ chờ」
「Cám ơn, nhưng lần tới
thì tôi sẽ là người đánh trước?」
Nhặt
thanh shinai từ dưới đất lên, Itsuki tỏ thái độ của mình với Harold khác từ nãy
cho đến giờ.
Nghe
những lời đó, khóe miệng Harold cong lên, và với giọng như đang thưởng thức nó,
cậu đáp lại.
「Fuhn, thử xem. Nếu cậu
có thể theo kịp được tốc độ của tôi」
「Tôi sẽ cho cậu thấy」
Bởi
vì đó là sự lịch sự mà cậu muốn hiển thị cho Harold, một người muốn có một trận
chiến nghiêm túc, thấy.
Với
trận đấu sắp bắt đầu lại, sự căng thẳng từ trước càng gia tăng thêm. Khi Tasuku
sắp chen vào thì, ông nhận được cái nhìn từ Harold và cả Itsuki.
『Được rồi』
Ánh
mắt của họ dường như đang thể phàn nàn.
Chúng
tôi sẽ tuân theo các điều luật, ngay cả khi chúng tôi đang chiến đấu thật sự. Vì
thế đừng có ngăn chúng tôi lại.
Tasuku
cảm thấy được điều họ muốn nói, sau một chút do dự, ông rút cái chân phải đang
định tiến về phía trước của mình. Xác nhận lại, khác với khi nãy, Itsuki nở một
nụ cười như ban đầu của mình với Harold.
「Tôi đến đây!」
Những
lời đó đã bắt đầu một cuộc chiến mới.
Họ
di chuyển cùng một lúc. Tuy nhiên, như mong đợi thì Harold vẫn nhanh hơn. Nhưng
người có hành động đầu tiên là Itsuki.
Có
thể nói tốc độ của Harold là vượt trội so với Itsuki. Nhưng nếu cậu tập trung
thì cậu sẽ không lạc mất Harold.
Và
từ lần đầu đối mặt của mình, Itsuki đưa ra một giả thuyết rằng Harold chuyển động
không theo một quy tắc nào cả. Harold muốn tự mình trải nghiệm cuộc chiến. Vì
thế mà cậu phán đoán rằng Harold thiếu kinh nghiệm chiến đấu. Thế thì rất khó để
đọc suy nghĩ của một người thiếu kinh nghiệm, khi mà những người thiếu kinh
nghiệm thường di chuyển xung quanh kết hợp với các đòn nhử của mình.
Cậu
phỏng đoán điểm mà Harold sẽ tới và ngay lập tức bằng một đòn chớp nhoáng cậu tấn
công vào ngay chỗ mà Harold sẽ xuất hiện.
「Tsk!」
Chống
đỡ được đòn tấn công ấy sẽ không quá kì lạ nếu nó thay đổi trận đấu, Harold phòng
thủ với tốc độ siêu phàm của mình. Nhưng cũng thế mà chân của Harold đã dừng lại.
Đây
chính là mục tiêu của Itsuki. Nếu muốn giành chiến thắng, giờ cậu phải không ngừng
tấn công Harold.
Ngay
cả khi Harold tin vào tốc độ của mình, nhưng với việc bị ép sát như vậy, cậu
không thể sử dụng được lợi thế của mình.
Thậm
chí cậu cũng đã cố nới giãn khoảng cách, nhưng Itsuki không ngừng ép sát để
ngăn cậu làm như thế.
Nếu
chỉ đơn giản là chiến đấu bằng kiếm thuật, Itsuki hoàn toàn nắm giữ lợi thế.
Harold
căn bản là một người nghiệp dư và khi cậu không thể sử dụng đôi chân của mình,
thì tốc độ kiếm của cậu sẽ giảm đáng kể và Itsuki không quá khó khăn để xử lý
các pha tấn công của cậu.
Ngược
lại với đôi mắt nhạy bén của mình, cậu phản xạ lại với mọi đờn nhử. Bởi vì cậu
không có được thứ gì đó như khả năng “đọc trận chiến”, vì thế mà cơ thể cậu
không ngừng di chuyển xung quanh theo cái quán tính khác thường của mình. Cứ thế
thì lợi thế thắng cuộc dần nghiêng về phía Itsuki. Nhắm vào phần thân Itsuki, khi
cậu vung thanh shinai mình lên, nó đã bị ngăn lại bởi thanh shinai của Itsuki, và
như thế thanh kiếm của họ khóa chặt lại và họ bắt đầu áp sát vào nhau.
Cuối
cùng, Harold cũng đã bị phong tỏa hoàn toàn.
「Sao? Cậu chỉ biết phòng
thủ thôi à」
「Cậu cũng thở dốc rồi và
cũng thấy đau rồi nhỉ」
「Cậu cũng thế thôi」
Trong
cuộc so tranh sức mạnh, Itsuki hoàn toàn có lợi thế khi cao hơn Harold 10cm. Harold
liên tục bị đẩy lùi lại, cậu bị Itsuki đè gần như ngã xuống.
Theo
bản năng Harold nhận cú đánh này là không thể tránh được. Thậm chí cậu có phòng
thủ bằng thanh shinai của mình đi nữa nhưng trong tình trạng nghiêng mình về
sau như thế này thì cậu khó mà phòng thủ đúng cách được.
Cậu
sẽ nhất định sẽ bị truy kích sau khi mất khả năng tự về từ thanh shinai nếu nó
bị đánh bật đi.
(Hiểu
rồi!)
Harold
cố ngăn đòn chém bằng một đòn nhử ở bên tay trái của mình rồi chuyển thanh
shinai sang tay phải. Không thể nào mà có thể ngăn toàn bộ trọng lượng cơ thể đằng
sau thanh shinai được, phòng thủ chỉ làm thêm tốn sức mà không được gì.
Itsuki
tung thanh shinai của mình lên.
「Ể?」
Một
giọng nói vang lên đầy bất ngờ giữa trận đấu, Cho dù tư thế Harold có như thế
nào, thì trọng lượng thanh shinai là quá nhỏ, để ngăn cậu có thể vung nó vào
lên không. Đó là bởi vì cậu có ấn tượng như thế.
Không
chút ngạc nhiên, hai thanh shinai đã va chạm vào nhau khi Harold vung thanh
shinai mình lên.
Thanh
shinai đó xoay tròn trên không, và một kẽ hở đã xuất hiện. Một khoảng cách chết
người khi đôi mắt và ý thức của đối thủ bị mất tập trung trong giây lát.
Ngay
khi Itsuki nghĩ “Không tốt”, thì cũng là lúc vai phải cậu bị trúng đòn.
『Cú Đấm Thép』
Đó
là một kỹ năng đã xuất hiện trong cốt truyện, một kỹ năng chiến đấu gây thương
tích bằng nắm đấm vào đối thủ. Nó là một kỹ năng thường được sử dụng kết hợp với
các pha tấn công thông thường, và đó không phải là đòn tấn công để đánh bại đối
phương nếu chỉ sử dụng một mình.
Nhưng
với đối thủ mất khả năng tự vệ, tối thiểu thì nó cũng có thể đánh hạ họ.
「Guu!」
Không
thể chịu được đòn tấn công, Itsuki ngã xuống.
Sau
khi ngã sầm xuống mặt đất, thứ cậu thấy tiếp theo sau khi cố gắng nâng dậy cơ
thể mình là Harold đứng đó với thanh shinai chĩa vào cổ mình.
「Kết thúc!」
Giọng
nói của trọng tài vang vọng lên trong võ đường.
Nghe
thấy thế, võ trường hoàn toàn im lặng. Chỉ còn lại tiếng thở dốc của Harold và
Itsuki.
Một
người ngước nhìn lên, trong khi người kia ngước nhìn xuống.
Tình
huống như thế cũng quá dễ hiểu, trong khi nhìn Harold, người đang vẫn đang có
biểu hiện ảm đạm, Itsuki chấp nhận thất bại của mình.
Để
thua quả thật rất bực bội. Và việc thua một cậu bé nhỏ hơn mình 3 tuổi, người
mà trước trận đấu cậu nghĩ sẽ không bao giờ thua, càng làm tăng thêm sự thất vọng
trong mình.
Nhưng
cậu không nghĩ thế, một cảm giác thỏa mãn mà trước giờ cậu chưa được trải nghiệm.
Cuối cùng mình đã có được thứ mình muốn – Cái cảm giác mà cậu trải qua như muốn
nói thế.
(Đây
có lẽ là thứ mà gọi là trao dồi lẫn nhau giữa các đối thủ. Mặc dù mình thua,
nhưng không cảm thấy tệ chút nào)
Không
những không cảm thấy tệ, mà cậu còn thấy rất sảng khoái.
「Aah, mệt quá. Có thể
giúp tôi một tay được không?」
「Tôi không nhớ là đánh cậu
mạnh tới mức cậu không thể trụ vững được. Do luôn được bảo bọc hay sức chịu đựng
của cậu yếu vậy」
Itsuki
nở nụ cười rồi đưa tay hướng tới Harold đang mở rộng bàn tay của mình dù cho cậu
ta đang chê bai mình.
「Tôi sẽ tập luyện lại từ
những thứ cơ bản. Vì thế chúng ta sẽ còn tái đấu nữa」
「Fuhn, lần tới tôi sẽ
không thua cậu đâu. Tôi sẽ trả lại món nợ này」
「Cậu……….」
Harold
định nói là Itsuki mới là người thắng. Nhưng khi cậu thấy có vẻ Itsuki không hiểu,
cậu không khỏi lầm bầm「Tên
ngốc」và đáp lại với vẻ không
hài lòng.
「Cậu đúng là não chim
mà, đến cả quy tắc trận đấu cũng không biết. Nó đã nói rất rõ ràng “vũ khí là
shinai”. Cậu nghĩ xem đòn tấn công cuối, nắm đấm đánh ngã cậu xuống là từ thanh
shinai à?」
「………」
Nghe
những lời của Harold, không chỉ Itsuki, mà tất cả những người xem trận đấu cũng
không biết phải nói gì. Chắc chắn nếu như thế thì Harold sẽ bị xử thua vì phạm
luật.
Nhưng
có thể nói là với pha xử lý khi Harold bị dồn vào chân tường là quá tuyệt. Ít
nhất thì mọi người ở đây đều nghĩ thế, và không ai phản đối cậu là người chiến
thẳng cả.
Ngoại
trừ Harold.
「Ku, haha…….」
Nghe
lời tuyên bố thẳng thừng của Harold, quá ngay thẳng, khắc kỷ và đơn thuần đến mức
Itsuki không khỏi bật cười.
Do
đó mà vẻ bất mãn của Harold càng lớn hơn.
「Có gì mà buồn cười chứ?」
「Không, tôi chỉ nghĩ là
cậu rất mạnh mẽ」
「Đó là lời mỉa mai à,
tên khốn. Có tin tôi cắt lưỡi cậu」
「Đừng nói những thứ đáng
sợ như thế」
Thật
vô ích khi mà Itsuki đang tận hưởng cuộc nói chuyện với đối thủ như thế này.
Cậu
xoay người sang hướng như thể cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, cậu bắt gặp ánh
mắt đầy vẻ trách móc của đứa em gái mình. Không cần phải nghĩ cũng có thể hiểu
được.
(Có
vẻ như mình và em ấy đã hoán đổi vị trí cho nhau. Harold-kun ắt có thể rất cuốn
hút với người khác)
Cậu
ghen tị khi đứa em gái mình bị cướp đi, nhưng trước khi cậu kịp nhận ra thì đứa
em gái mình lại đang ghen tị với mình. Ở cái tình huống buồn cười như thế, cậu
càng cảm thấy mắc cười hơn nữa.
Đúng
như mong đợi, nếu cậu làm thế, Harold sẽ thật sự tức giận, vì thế cậu phải kiềm
chế nó, và ở đâu đó trong đầu, cậu chợt nghĩ đến việc này.
(Harold-kun
là đối thủ và cũng là em rể của mình, huh………Một tương lai như thế có vẻ không tệ
lắm)