Ngay cả trong mơ cậu cũng không ngờ rằng tên đối thủ đã công khai thể hiện sự thù địch của mình trước trận đấu hiện giờ lại nghĩ như vậy, nhưng cậu vẫn cảm nhận được tâm trạng của Itsuki đã thay đổi và cậu rất bối rối trước sự thay đổi đột ngột đó.
Có lẽ do
thắng trận mà cậu ta có tâm trạng rất tốt - cậu đi đến kết luận đó dựa theo kết
quả trận đấu.
(Hay nói
đúng hơn là mình đã thua. Cái gì
mà “Mình chẳng cảm thấy giống thua gì cả” cơ chứ.)
Và lại là
còn thua vì chơi phạm luật với một đứa trẻ. Nó còn đau đớn hơn bình thường nữa.
Cậu nghĩ
rằng có lẽ cái cơ thể cao to này vượt trội hơn ở mặt thu thập flag.
Như thể
muốn gạt bỏ những trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, cậu lắc đầu mình hai ba
cái, và muốn hít thở cái không khí trong lành để vực dậy cái tinh thần đang ‘chìm
nghỉm’ của mình, nên cậu bước ra ngoài võ đường.
Thay vì
đi ra ngoài theo lối cậu đã vào, cậu đi vào lối nối với phòng thay đồ và đứng
dưới bầu trời xanh ấy.
Trong khi
đắm mình trong làn gió dễ chịu mang lại cảm giác tuyệt vời cho cái cơ thể lắm mồ
hôi của mình, cậu tiếp tục bước chân trần trên con vỉa hè được lót đá trắng một
cách đẹp mắt.
Lối vào của
võ đường được đặt trên đồi, từ đó có thể nhìn bao quát cả thị trấn Sumeragi.
Cái cảnh
quan thị trấn trải dài dưới chân núi giống như Nhật Bản thời xưa. Với những tòa
nhà thấp lè tè chỉ được xây dựng bằng gỗ. Khắp nơi tràn đầy hương vị thiên
nhiên, và những cánh hồng đang đung đưa trong gió như thể tô điểm thêm cho
chúng.
Mặc dù đó
không phải là một khung cảnh quen thuộc với cậu, nhưng không hề nghi ngờ gì khi
nó gợi lên nỗi nhớ của một người Nhật trong cậu.
Có lẽ cũng
đã tới ngưỡng rồi.
Cậu đến đây
cũng đã được năm tháng. Nỗi nhớ về quê nhà thế giới của mình tràn qua tâm trí cậu,
mắt cậu ngấn nước làm nhòa đi tầm nhìn của mình.
Như thể
đó là tín hiệu cho sự bùng nổ, tâm trí Harold bị tấn công ào ạt bởi những đợt
sóng cảm súc.
Cảm giác
cô đơn vì xa nơi mình sinh ra, và cái tương lai đang chờ đón cậu là những cảm
giác đầy căng thẳng và nỗi bứt rứt vô tận- và tất cả những thứ đó hợp lại thành
nỗi lo lắng.
Cho dù thế
giới này có giống với thế giới mà cậu yêu thích đi nữa thì việc tận hưởng cũng
có giới hạn của nó. Tâm trạng lo âu về sự sống của một nhân vật mà cậu biết là sẽ
chết theo dòng chảy của lịch sử không thể nào mà bình thường được.
Trong
thâm tâm Harold lúc này không ngừng bị dằn vặt bởi những cảm xúc khác nhau. Không
thể chịu được nữa, cuối cùng những giọt lệ của cậu đã rơi và chảy dài trên má.
Thật sự
thì cậu đã rất muốn gục ngã và gào thét lên khi bị ném vào cái tình huống hoàn
toàn phi lý này.
Nhưng sự
kiêu hãnh của Harold trong cốt truyện gốc ngăn không cho cậu làm thế. Harold là
một người không bao giờ chấp nhận thất bại cho dù mình có phải chết, nay lại
đang rơi lệ có thể thấy được cảm giác mà cậu đang cảm thấy ra sao.
「……..Mình
không chịu được việc phải thua.」
Cậu là
con người thế đó, chỉ có những từ đó mới được thốt ra từ miệng cậu. Ngay cả khi
cậu muốn than vãn thì trong đó cũng phải thể hiện luôn niềm kiêu hành của một
quý tộc – Harold nghĩ thế trong góc tâm trí bình tĩnh của mình. Nếu không có một
tinh thân kiên cường như thế, có lẽ cậu đã sụp đổ lâu rồi.
Khi nghĩ
về những thứ đa cảm đó, cậu nhìn chằm chằm vào những cánh hoa anh đào đang phấp
phới hướng về thị trấn Sumeragi. Không lâu sau đó, con tim cậu đã dần bình tĩnh
lại. Đang tính trở về võ đường sớm, ngay khi cậu quay lại thì được gọi.
「Harold-sama.」
Nghe thấy
giọng nói đó, con tim cậu run lên. Thế nhưng nó không giống như cảm giác của
tình yêu.
Đó là bởi
vì cậu chẳng biết làm gì khi có người bắt chuyện với cậu, nói cho cùng thì chẳng
có gì tốt lành trông mong được từ cậu.
Cậu xoay
người lại với dáng vẻ như của một món đồ chơi bị hư vậy, và bóng người Erika
không thể nhầm vào đâu được xuất hiện trước mặt cậu.
Harold
không biết Erika nghĩ gì mà đến đây và còn gọi cậu nữa. Bởi vì cậu hẳn phải là
người mà cô rất ghét mới đúng.
Cái nhận
thức rằng cậu bị ghét là hoàn toàn sai. Lý do mà cô cố ý đến tìm Harold là vì cô
bị Itsuki đẩy vào lưng và nói – 「Trông cậu
ta có vẻ chán nản, em đi và an ủi cậu ta nhé?」
Thật sự
mà nói, đối với Erika thì cô thấy Harold trông không có vẻ chán nản gì. Cô có
thể cảm nhận được cái cách mà cậu nói chuyện với Ituski khá là ung dung.
Thực tế,
theo cách mà Itsuki nói thì hình như cậu ta cảm nhận được cảm xúc thật của
Harold, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, và khi ấy cô nhận ra rằng, bước chân của
mình đang hướng tới Harold.
Khi cô ngẫm
lại có lẽ đây là lúc mà mình nên xin lỗi cậu ấy. Theo ý của Tasuku thì cô không
thể nói rằng hiểu lầm đã được giải quyết, nhưng cô vẫn nên xin lỗi vì đã tát cậu.
Ngay lúc
cô định đi đến thực hiện điều đó, cô đã nhìn thấy nó.
Tay phải
của cậu che cả hai mắt lại trong khi ngửa mặt lên trời, thế nhưng một giọt nước
mắt xuyên qua kẽ tay và rơi xuống má cậu.
Erika dừng
bước trong hoảng lọan. Cô lập tức hiểu rằng cô đã nhìn thấy điều cô không nên
thấy. Lý do để khóc, cảm xúc đằng sau những giọt nước mắt ấy, cô không thể hiểu
tất cả điều đó. Bởi vì cô không hề biết rõ con người Harold.
Với cảnh
tượng Harold rơi nước mắt trước mặt mình, những lời thì thầm “Mình không chịu
được việc phải thua” đến tai Erika. Harold, một cậu bé đồng tuổi với cô chắc đã
luôn phải chiến đấu như thế này.
Luôn tự
tin với một nụ cười không hề sợ hãi, cậu có lẽ đã khóc thầm,
và có lẽ cậu đã luôn đấu tranh chống lại người lớn mà không để lộ động cơ thật
sự của mình.
Chỉ trở
nên mạnh mẽ là không đủ và chỉ trở nên thông minh không thể làm nên một chiến
thắng. Nếu một người không có tinh thần bất khuất để chịu đựng nghịch cảnh, họ
sẽ không thể hành xử như cậu được.
Erika đã
nhận ra một cách sâu sắc rằng lần này cha cô đã nói đúng.
Và cuối
cùng cô cũng nhận ra cô đã hiểu lầm một điều. Cô đã nghĩ rằng Harold là một người
sẽ không suy sụp cho dù có lâm vào tình thế khó khăn nào và sẽ dễ dàng vượt qua
nó, và cái sự tự tin đó thể hiện trên vẻ kiêu căng thường ngày của cậu.
Tuy nhiên
chẳng có cách nào mà Harold mạnh mẽ như thế được. Xét cho cùng thì cậu cũng chỉ
là một đứa trẻ bằng tuổi cô. Theo tự nhiên, cậu ta cũng sẽ có những mặt yếu đuối
của mình.
Chỉ là cậu
ta giả vở tỏ thái độ kêu căng quá quá triệt để đến nỗi không ai quanh cậu nhận
ra một điều quá hiển nhiên như thế. Vì không có ai mà cậu có thể thể hiện bộ mặt
yếu đuối của mình xuất hiện, nên cậu không thể làm gì ngoài cư xử như thế.
Nhận ra
hoàn cảnh của Harold, suy nghĩ duy nhất đến với tâm trí Erika là cô không muốn
bỏ rơi cậu, người đang cố gắng trở nên cô đơn bởi chính lựa chọn của mình.
(………Đây
có lẽ là điều mà cha muốn nói tới, mình nên làm thế nào để “trở thành một người
có thể thật sự hiểu Harold.”)
Nếu trong
trường hợp đó, rõ ràng là đó là những gì cô nên làm. Cô sẽ không ngần ngại nữa.
Cho dù cô
không có năng lực hay gì cả, cô vẫn muốn trở thành người mà một ngày nào đó sẽ
hỗ trợ bóng lưng bị tổn thương đó. Hôm nay là ngày mà cô khắc ghi tâm quyết đó
vào lòng mình. Ngay khi cô quyết định thế, cô cảm thấy con tim mình trở nên nhẹ
nhõm hơn.
Đó là lý
do tại sao cô có thể gọi tên cậu ta mà không gặp rắc rối gì cả. Sau khi cậu được
gọi, Harold chậm rãi quay lại. Đôi mắt cậu đầy nỗi nghi ngờ.
Khi cô
nghĩ về trạng thái tinh thần của cậu, cô có thể hiểu được tại sao cậu làm cặp mắt
như thế. Nhưng Erika đã thề sẽ không chùn bước trước thái độ đó nữa.
「Trận đấu
vừa nãy thật tuyệt vời. Ngay cả tôi, người không biết gì về kiếm thuật, cũng có
thể hiểu là Harold-sama rất mạnh.」
「Đúng là
anh em ruột, cô đến đây để sát thêm muối vào nỗi đau của tôi à?」
「Không phải
vậy. Nó chẳng phải giống như là tuy cậu không thể thắng trận đấu nhưng đã thắng
một cuộc chiến sao?」
「Theo tôi thấy thì cô đến để kiếm chuyện, phải không?」
Harold đã
thua ván đó vì phạm luật. Hợp lý mà nói thì, cậu đã thua cả trận đấu và cuộc
chiến.
Nói thế với
một nụ cười rực rỡ, chỉ có thể hiểu đó là cố tình chọc tức cậu.
「Pff…….
Tôi vô cùng xin lỗi. Tôi đã nói quá nhiều.」
Có vẻ như
Erika cũng nhận thức được điều đó.
Hơn thế nữa,
nó làm cho Harold khó chịu, sao cô ta lại nói chuyện với mình tự nhiên thế. Trên
hết, cũng trong sự thay đổi này, cô không còn vẻ nữ tính như thường ngày nữa.
「Hừm. Nếu
cô muốn nói mấy thứ vô nghĩa vô giá trị thì tìm bọn người hầu hay ai đó mà
chơi.」
「Xin đợi
đã.」
Erika chặn
Harold lại khi cậu muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Bị kích động
vì không thể đọc được mục đích của Erika làm cho cậu trở nên cáu kỉnh và miệng
cậu trở nên gay gắt hơn.
「Tránh ra.
Tôi không có thời gian dành cho cô. Cho dù có thì tôi cũng dẹp tan hết.」
「Nhưng như
thế thì tôi không thể nói một cách thỏa đáng với Harold-sama được.」
「Phải, quá
tiện.」
「Không
may, tôi không thể để thế được. Ít nhất bây giờ xin cậu hãy dành cho tôi một ít
thời gian.」
Cho đến
giờ Erika xuất hiện chỉ như một đóa hoa duyên dáng, vì một vài lý do nào đó mà
cậu chợt cảm thấy cô không thể lay chuyển được như một cây đại thụ bén rễ đâm
sâu vào lồng đất. Trong một khoảnh khắc, có cảm tưởng như cô sẽ không di chuyển
một chút nào.
「……..Nếu
cô có vấn đề gì thì giải quyết nhanh đi.」
「Cảm ơn cậu
rất nhiều.」
Nói xong,
Erika khom người xuống và cúi đầu thật sâu.
「Tôi thật
sự xin lỗi vì ngày hôm đó. Cho dù tôi có giận, nhưng tôi đã sai khi nói ra những
lời lăng mạ và đánh cậu. Tôi xin lỗi cậu.」
「Ha, cô đến
đây chỉ để nói thế thôi sao? Vô nghĩa.」
Mặt dù những
lời nói của cậu thật lạnh lùng, nó không phải nói dối rằng đó là cảm xúc thật của
cậu. Harold đã cố tình chọc tức Erika và phản ứng đó là thích hợp. Thường thì người
sẽ không nghĩ đến chuyện xin lỗi về chuyện đó. Nhưng bởi vì cô là Erika và cô đến
như thế để xin lỗi.
Không sai
được về chuyện lòng tốt chính là đức hạnh của cô. Hầu hết người dân cho rằng cô
dễ thương. Thật sự, khi còn là game thủ cậu cũng cho rằng như vậy. Nhưng đối với
Harold hiện giờ, cái lòng tốt quá mức đó như những chiếc nanh tẩm độc chết người.
Chúng sẽ gặm nhắm từng chút một cho đến khi không thể cứu được nữa.
Cô ấy
tràn đầy tình thương ích kỉ. Khi nghĩ như thế, cậu mở miệng.
「Lời xin lỗi
của cô chả có giá trị gì cả. Thay vào đó, khóc nức nở cho đã xong xin lỗi à, cô
ngốc thật sao? Từ đầu, cái lòng tốt xuất phát từ ý tốt của cô chỉ là thứ giả tạo.
Và trên hết là nó rất khó chịu, không có gì ghê tởm hơn cảm giác ấm áp của sự
thân thiện. Nó làm cho cô nhảy múa xung quanh như một thằng hề, và đừng có cản
đường tôi. Cô thật chướng mắt và vô cùng khó ưa.」
Ngoài cái
tính ăn nói thô tục đúng chất của Harold ban đầu ra, những oán hận đối với
Erika được tích lũy lâu nay phun ra hết một lượt. Sau khi ném hết nhưng lời
lăng mạ đó, cậu lấy lại bình tĩnh. Cậu đã nói quá rồi. Hơn nữa, cậu đã trút giận
lên cô ấy.
Cậu muốn
khóc vì một lý do khác hồi nãy.
Bị lăng mạ
xối xả trong khi đang cuối người xin lỗi, thậm chí Erika chẳng nhích một ly. Mình
làm cho cô ấy khóc rồi sao, hoặc không thì làm cổ tữc lên rồi - trong khi cậu rụt
rè quan sát, Erika lặng lẽ nâng cơ thể mình lên.
Cô không
tỏ ra tức giận cũng không rơi lệ. Như đã nói, cô sẽ không chùn bước vì bị
choáng ngợp bởi những lời lẽ đó.
Quả là một
biểu cảm bình tĩnh như một tiên nữ trong tranh, như thể cô chấp nhận mọi lời
lăng mạ của Harold.
Erika đã tự
động viên chính mình khi biết trước rằng Harold sẽ tỏ thái độ như thế trước lời
xin lỗi của mình. Bởi vì cô biết rằng cậu là một người mạnh mẽ và giản dị, và
cũng là người có tấm lòng thật sự nhân ái, khác với cô. Không có lời nói dối nào
nằm lẫn trong những lời lăng mạ Erika. Cô đã tự biết mà không cần phải nói rằng
cô là một sự tồn tại gây hại cho Harold.
(Có quá
nhiều thứ mà mình không có, sức mạnh để chiến đấu chống lại định mệnh khó khăn,
và lòng tốt để trách mắng sự yếu đuối.)
Từ lúc bắt
đầu cô đã vướn phải sai lầm. Giúp đỡ không phải là kiểu lòng tốt duy nhất. Đứng
xem, xua đuổi, không làm gì cũng là một cách tốt. Vì lợi ích của người đó, như
thế họ mới trưởng thành được.
Nhưng đem
vào thực tế, sức mạnh để tin tưởng vào một người khác là cần thiết. Một người
có thể hỗ trợ Harold cũng sẽ trở thành giống như cậu ta.
Đó là lý
do tại sao mặc kệ nó nó như thế nào mà cô vẫn chấp nhận mọi lời lẽ mà Harold chỉ
ra khiếm khuyết của mình, và dùng những lời này làm nguồn để phát triển một sự
tồn tại có thể thực sự hiểu và hỗ trợ cho cậu. Đây chỉ là bước đầu tiên.
「……..Hmph.」
Harold rời
khỏi nơi này chắc vì cậu mất hứng.
Erika nói
hướng vào tấm lưng đang nhỏ dần biến mất vào trong võ đường.
「Em sẽ
không nói “Xin hãy đợi em” đâu. Em chắc chắn sẽ bắt kịp anh. Tuyệt đối không đời
nào em để anh cô đơn.」
Những lời
lẩm bẩm của Harold hòa quyện theo cánh hoa anh đào bay trong gió về chân trời
xa xăm.