Một buổi sáng tinh mơ sau đêm Valletta nhận ra Kazura là con người.
Trời hẵng còn tối, nhưng trên lối đi qua cánh đồng của
làng Griasea vẫn còn ngủ im, Kazura đang mang chiếc túi du lịch của mình để đi
đến hành lang đá dẫn đến Nhật Bản.
Anh không mặc trên mình bộ quần áo mà Valletta đã
may cho anh, thay vào đó là quần jean và áo phông.
Lí do anh trở lại Nhật Bản từ trước đến nay là để
cung cấp thêm hàng hóa, nhưng lần này thì khác.
"Kazura-san, đất nước của Kazura-san ấy.... Nhật
Bản, khi chúng ta tới đó, việc đầu tiên tôi sẽ làm là đến hiệu sách!"
(Valletta)
Valletta đang đi bên cạnh Kazura và nói, Kazura chỉ
cười và trả lời "Phải rồi".
Mục đích lần này anh đến Nhật Bán không phải để mua
thêm hàng hóa, mà là đưa Valletta tới thăm Nhật Bản.
Sau buổi trò chuyện với Kazura tối qua, Valletta đã
nói rằng.
"Ừm.... Nếu như Kazura không phiền, thì
Kazura-san có thể đưa tôi đến đất nước của Kazura-san không?"
Và như thế, Kazura đã chấp thuận, "Nếu như là
Valletta-san thì không có vấn đề gì cả!"
Có lẽ là vì Valletta rất vui mừng khi Kazura đã nhận
lời đưa cô đến Nhật Bản, nên từ hôm qua đến giờ, cô cứ hỏi anh về Nhật Bản suốt.
Khi đồng hồ của Kazura điểm 1 giờ sáng, Valletta mới
nhận ra rằng mình đã nói quá lâu và xin lỗi anh rồi nhanh chóng đi ngủ, nhưng
biểu hiện của Valletta như muốn nói rằng "Tôi muốn đến Nhật Bản càng sớm
cáng tốt!"
"Vậy thì sau khi chúng ta nghỉ ngơi một chút,
cô có muốn đến đất nước của tôi ngay không?"
Và đúng như lời đề xuất của anh, ba tiếng sau họ đã
đi tới đây.
Tuy nhiên, Kazura lại không biết là Valletta đã quá
phấn khích đến nỗi cô không hề chợp mắt tí nào cả.
"À mà, chúng ta không thể đến hiệu sách với bộ
quần áo và giày như như thế này được. Trang phục của Arcadia rất khác so với
trang phục Nhật Bản".
Valletta vẫn đang mặc trên mình chiếc váy thô hàng
ngày và đôi giày đan bằng rơm.
Ở thế giới này thì quần áo của cô vô cùng bình thường.
Nhưng nếu như ở Nhật Bản, nếu cô xuất hiện với bộ váy đó kết hợp với mái tóc
vàng óng của mình thì sẽ trở thành tâm điểm chú ý mất.
Mặc dù họ chỉ đến thăm quan Nhật Bản thôi, nhưng việc
đầu tiên họ cần làm là kiếm quần áo mặc cho Valletta đã.
"À, phải rồi nhỉ.... Chúng ta có thể sử dụng đồng
tiền này không?"
Có lẽ cô đã mang chúng đi để đề phòng, cô nhanh
chóng lấy ra vài đồng 100 Ar từ chiếc túi vải dắt trên thắt lưng.
Mặc dù đồng 100 Ar rất hiếm và có mệnh giá lớn ở thế
giới này, nhưng chúng chỉ được coi là đồ cổ ở Nhật Bản mà thôi.
"Chúng ta không thể dùng tiền của Arcadia. Tôi
có tiền Nhật Bản rồi nên cô không phải lo lắng gì đâu".
"Tôi xin lỗi... Sẽ tốt hơn nếu tôi bắt thêm vài
con bọ Arcadian. Biết đâu chúng ta lại bán được ở cửa hàng Nhật Bản".
"Ể? Bọ Arcadian ư? Nếu không may, có khi chúng
ta sẽ gắp rắc rối lớn đấy......"
Trò chuyện được một hồi lâu, cả hai người họ đã đền
được những bụi cây dẫn đến hành lang đá.
Vì vẫn còn đang tờ mờ sáng và bụi cây thì rậm rạp,
nên bên trong những bụi cây đó vô cùng tối tăm.
Đứng trước những bụi cây tối om mà chưa từng đặt
chân tới bao giờ, Valletta bắt đầu lo lắng.
Kazura cũng nhận ra điều đó, anh vỗ nhẹ vào lưng
Valletta.
"Không sao đâu mà, đừng lo gì cả. Thôi vẫn thường
xuyên đi qua đây, chúng chỉ là những cây bình thường thôi".
"V-Vâng".
Kazura nhẹ nhàng nói với Valletta, rồi sau đó anh lấy
ra chiếc đèn pin từ trong túi để soi đường và bước vào những bụi cây.
Valletta nhấc chân lên chầm chậm, bước theo Kazura.
"Đi qua bụi cây này chúng ta có thể nhìn thấy
được một hành lang đá dẫn tới Nhật Bản, nó ở gần đây nên chúng ta sẽ đến đó sớm
thôi".
"Vậy ư.... Truyền thuyết có nói rằng nếu ai bước
vào những bụi cây này thì sẽ quay trở lại lối vào, nhưng...."
Họ vẫn tiếp tục bước đi, nghe thấy vậy, Kazura quay
lại và cười.
"Truyền thuyết đó thú vị quá nhỉ. Nếu là như vậy
thì làm sao mà tôi có thể quay về Nhật Bản như mọi khi được? Đừng lo lắng,
chúng ta sẽ qua được thôi".
"Phải...... rồi, tôi nghĩ vậy. Đây là con đường
Kazura-san thường đi mà".
Valletta cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy những lời
đó, Kazura gật đầu và cười. Sau đó anh nhìn vết đánh dấu trên lối đi.
"Hơn nữa để tránh lạc đường, tôi đã đánh dấu
lên cái cây đó. Nếu như cứ đi theo vết dấu này, cô sẽ không bị lạc đâu".
"Thì ra đây là vết dấu. Vậy thì làm sao mà lạc
được cơ chứ".
"Nhìn kìa. Kia là hòn đá mà tôi lấy làm dấu,
chúng ta chỉ cần đi một lúc nữa thôi..... Valletta-san?"
Kazura lại gần cái cây được đánh dấu, anh chỉ vừa chạm
tay vào và quay đâu lại, nhưng Valletta đã biến mất từ khi nào.
Anh nhìn xung quanh để tìm kiếm cô ấy, chẳng nhẽ cô ấy
nấp sau những cái cây ư? Nhưng chẳng tìm thấy cô đâu cả.
"Cái g.... Mình vẫn đang nói chuyện với cô ấy
nãy giờ mà....?"
Valletta đã biến mất hoàn toàn. Kazura cảm thấy ớn lạnh
và gọi tên Valletta thật to.
Kazura ngay lập tức chết lặng. Nếu như Valletta mà
biến mất thì nguy to rồi.
Kazura cầu nguyện rằng Valletta chỉ bị quay lại lối
vào của bụi cây như trong truyền thuyết mà thôi.
✦✧✦✧
"Are!? Kazura-san?"
Kazura vẫn đi trước mặt cô từ nãy tới giờ bỗng tự
dưng biến mất. Valletta ngay lập tức bị bất ngờ và không ngừng nhìn xung quanh.
Kazura chỉ vừa mới đặt tay lên vết dấu, và quay về
hướng cô. Nhưng ngay lúc đó không gian xung quanh đã thay đổi và cảnh vật xung
quanh cô bây giờ hoàn toàn khác biệt.
"Không thể nào.... Anh ấy chỉ vừa mới trước mặt
mình thôi mà...."
Những vị trí của những cái cây khác so với chỗ mà cô
và Kazura vừa bước qua lúc nãy. Cô cũng không thể nhìn thấy cái cây có dấu mà
Kazura vừa chạm vào nữa.
Valletta không thể hiểu nổi sự thay đổi nhanh chóng
này, toàn thân cô như bị đóng băng vì sốc cho đến khi cô nghe thấy có tiếng gọi
tên mình ở đằng sau lưng.
Đó chính là giọng của Kazura.
"Valletta-san!! Ôi mừng quá! Tôi tìm được cô rồi..."
"Kazura-san, tại sao anh lại ở phía sau tôi vậy....?"
Valletta đang vô cùng bối rối, Kazura thì đang thở hồng
hộc vì phải chạy.
"Không, tôi cũng không thể hiểu nổi, khi tôi
quay đầu lại thì Valletta-san biến đi đâu mất tiêu... Nhưng sau đó tôi chợt nhớ
ra về truyền thuyết mà cô kể cho tôi nghe và ngay lập tức chạy về lối vào.
Nhưng mà, thật may là cô không biến mất...."
Kazura cảm thấy nhẹ nhõm, Valletta nhận ra rằng
khung cảnh xung quanh cô đã bị dịch chuyển.
Đúng như trong truyền thuyết, những ai cô gắng bước
vào bụi cây thì sẽ bị quay trở lại lối vào, nhưng cô không nghĩ rằng nếu như đi
cùng nhau thì cô cũng sẽ bị quay trở lại vị trí ban đầu.
Không phải là do Valletta không tin vào truyền thuyết,
cô ấy chỉ nghỉ rằng nếu cô đi cùng Kazura thì cô sẽ đi qua được bụi cây.
"Đúng như truyền thuyết. Tôi không thể đi qua bụi
cây được phải không?"
Nhìn thấy Valletta như vậy, "Nếu là như thế
thì...." , Kazura nắm lấy tay Valletta.
"Ah...."
"Nếu như chúng ta nắm chặt tay nhau như thế
này, biết đâu Valletta-san có thể đi qua bụi cây cùng tôi?"
Kazura, người duy nhất có thể tự do đi qua bụi cây.
Lần này, họ đã nắm tay nhau và có thể sẽ đi qua được bụi cây.
Kazura cười với Valletta vì vừa nghĩ ra một sáng kiến
tuyệt vời. Họ cùng nhau bước vào một lần nữa.
✦✧✦✧
Hai phút sau.
Họ đã đến được nơi mà Valletta đã biến mất, cả hai
người bỗng dừng lại.
“Tôi chắc chắn rằng đây là nơi mà phong cảnh xung
quanh đã bị thay đổi đó”. (Valletta)
Valletta nói và nhặt một viên đá ở dưới chân và ném
vào bụi cây.
Viên đá không bị biến mất và dừng lại ở bên cạnh cái
cây được đánh dấu.
“Có vẻ viên đá không bị sao cả”.
Valletta xác nhận được rằng viên đá đã không biến mất
và tay trái cô nắm chặt lấy tay Kazura, còn tay phải của cô thì ôm chặt lấy
cánh tay anh.
Kazura cũng nắm chặt lấy tay Valletta và họ chầm chậm
đi thẳng đến cái cây được đánh dấu.
“Được rồi, có vẻ như lần này ta không bị….”
Họ chỉ còn cách vết dấu có một cánh tay nữa thôi,
thì đột nhiên, Valletta, người mà anh nắm
chặt tay từ nãy giờ đã biến mất.
Trọng lượng đang đè lên tay anh bỗng dưng biến mất, khiến
anh mất thăng bằng ngã xuống đất.
“Chỉ còn một đoạn nữa thôi…. Thế giới này bị làm sao
vậy?”
Anh đã nhìn thấy Valletta biến mất trong khi đang nắm
tay mình rất chặt. Tuy Kazura đã nhìn thấy nhiều điều ngạc nhiên ở thế giới này
kể từ khi anh đặt chân tới đây, nhưng tình huống này cũng không khỏi khiến anh
thẫn thờ.
Tác động của việc nhìn thấy một người biến mất ngay
trước mặt mình quả thật rất lớn.
Thành thật mà nói, anh còn cảm thấy sốc hơn cả khi
anh tìm ra cánh cửa dẫn đến thế giới khác.
Kazura nhìn chằm chằm vào cánh tay mình, rồi sau đó
anh chay về phía lối vào.
✦✧✦✧
“Valletta-san!”
Kazura quay nơi
Valletta bị dịch chuyển và anh nhìn thấy cô đang ngồi ôm đầu gối một cách buồn
bã. Cô ngồi như vậy một mình và nhìn đống lá rụng che phủ khắp mặt đất.
Khi Kazura gần đến được
chỗ cô, Valletta ngửa mặt lên nhìn.
“…. Thất bại rồi”.
Cô ấy rên rỉ, rồi sau
đó lại nhìn xuống mặt đất.
Những giọt nước mắt bắt
đầu ứa ra ở khóe mắt cô, Valletta đang vô cùng chán nản.
“Ừm….. Mặc dù tôi
không hiểu tại sao, nhưng có vẻ như ta không thể đến được Nhật Bản bây giờ”.
Kazura không thể hiểu
nổi tại sao anh có thể di chuyển tự do trong bụi cây trong khi Valletta lại
không thể.
Hơn nữa, không chỉ
đơn giản là cô ấy không thể đi qua mà còn bị dịch chuyển ngay lập tức tới đây bởi
một hiện tượng siêu nhiên nào đó.
Nếu như nói về sự
khác biệt giữa Valletta và Kazura, ngoài khác biệt về giới tính thì có lẽ là do
thế giới nơi mà họ sinh ra. Nếu như đó là lí do là như vậy, thì có thể nói rằng
Valletta không thể đến được Nhật Bản.
“… Nhật Bản, mình muốn
đến đó….”
Valletta lẩm bẩm một
mình. Kazura không biết nên nói với cô ấy như thế nào và hơi hoảng sợ. Valletta
thở dài, sau đó đứng dậy và phủi bụi trên quần áo.
“Phàn nàn về điều bất
khả thi cũng chẳng để làm gì cả. Tôi xin lỗi vì đã hơi ích kỷ”.
Valletta cố gắng nở nụ
cười gượng gạo. Nhìn thấy vậy, Kazura không chỉ cảm thấy buồn, mà còn cảm thấy
có lỗi.
Anh chưa bao giờ nghĩ
rằng hiện tượng này có thể xảy ra được, nên đã dễ dàng chấp thuận yêu cầu của
Valletta. Cô đã hi vọng rất nhiều nhưng rồi nhận ra mình không thể đi qua được,
quả là một cú sốc lớn.
“Không phải đâu, đừng
tự nói mình ích kỷ chứ…. Biết đâu một ngày nào đó, chúng ta sẽ nghĩ ra cách và
thử một lần nữa”.
“…Ừm”.
Đi vào hành lang đá
có lẽ là không thể. Nhưng biết đâu lại có những phương pháp khác để đi tới Nhật
Bản.
Vẫn còn quá sớm để từ
bỏ, Kazura suy nghĩ như vậy, nhưng Valletta lại tuyệt vọng.
Mọi chuyện xảy ra giống
như trong truyền thuyết, nên cô cảm thấy hơi khó chịu.
Hai người im lặng một
lúc. Nhưng rồi Valletta bắt đầu lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này.
“Kazura-san, tôi có một
yêu cầu nho nhỏ….”
“Được, cô muốn yêu cầu
gì cũng được”.
Kazura trả lời và cười,
Valletta cảm thấy hơi ngại ngùng nhưng rồi cô ngoảnh mặt lên và mỉm cười.
“Tôi muốn được ăn đào
đóng hộp lần nữa”.
“Ể? Đào đóng hộp
sao?”
Tôi muốn được ăn đào
đóng hộp lần nữa, đó chính là yêu cầu của cô ấy. Kazura không hiểu lí do tại
sao lại ăn đào đóng hộp lúc này.
“Vâng, đào đóng hộp…
Có được không?”
Tuy nhiên, Valletta lại
nhìn anh với khuôn mặt tội lỗi, nên anh ngay lập tức gật đầu và cười.
“Tôi hiểu rồi, đào
đóng hộp à? Tôi sẽ đi mua ngay, Valletta-san hãy đợi ở nhà nhé”.
“Vâng, cảm ơn anh rất
nhiều”.
Valleta cảm ơn Kazura
vì đã lắng nghe lời thỉnh cầu của cô.
“Gặp lại cô sau nhé”.
Kazura trả lời và
nhanh chóng chạy vào bụi cây.
Valletta dõi theo sau
Kazura và vẫy tay, sau đó cô lại thở dài.
“Haaa-. Mình không thể
cứ thất vọng như thế này khi Kazura trở về được. Vui lên nào tôi ơi!”
Vallett nắm tay trước
ngực, như là một cử chỉ để cổ vũ bản thân mình. Sau đó cô rời khỏi đó và đi về
nhà.
✦✧✦✧
Vài phút sau.
Kazura đứng trước
ngôi bên cạnh hành lang đá. Anh nhìn xuống và nói.
“Ê, Greysior xuất hiện
vài trăm năm trước chính là anh có phải không?”
Từ truyền thuyết mà
anh nghe từ Valletta tối qua, sau khi Greysior thoát được khỏi vòng vây của
Lãnh Chúa, thì anh ta đã biến mất trong bụi cây này.
Kazura nghe nói rằng
dây trói bỗng ngay lập tức bị tháo ra, và anh ta thoát khỏi lưỡi gươm của Lãnh
Chúa, nhưng…
“Anh đã nhanh chóng
thoát được, nhưng lại không thể né được hết những nhát kiếm. Với những vết
thương nặng như thế nên anh mới chết ở đây nhỉ?”
Bộ xương trong góc
hành lang và Greysior trong truyền thuyết mà anh nghe kể từ tối qua.
Chúng có mối liên kết
bới nhau, nhưng vẫn có thể nói rằng đó là một câu chuyện hư cấu xảy ra vào vài
trăm năm trước, rất khó để xác định rằng bộ xương kia có phải là Greysior hay
không.
Nhưng nếu như truyền
thuyết đó là sự thật, thì không còn nghi ngờ gì nữa, bộ xương kia chính là
Greysior.
Tối ngày hôm qua sau
khi nghe câu chuyện đó, Kazura cũng đã suy nghĩ về điều này, tuy nhiên anh
không nghĩ rằng mình nên nói điều đó với Valletta vì cô rất tin vào Greysior,
nên tốt hơn là anh không nên nói với cô ấy.
Ngay cả hôm nay, nếu
Valletta có thể đi qua được bụi cây cùng Kazura, thì anh cũng không có ý định
thăm ngôi mộ mà sẽ đi thẳng vào hành lang.
“Nếu như anh cũng đến
thế giới này bằng ngôi nhà đó, thì chắc anh là tổ tiên của tôi nhỉ?”
Cha của Kazura---
Shino Shinji--- là người để nghị anh sống ở đó, nếu như anh không nhầm thì ông
có nói rằng “Căn nhà đó được truyền qua nhiều thế hệ”.
Ngay cả khi nói là
nhiều thế hệ, ông ấy cũng không biết được căn nhà này từ bao giờ đã trở thành
tài sản của nhà Shino. Tuy nhiên, anh có linh cảm rằng nó không phải tài sản của
nhà Shino từ vài trăm năm trước.
Tuy anh không biết đó
có phải là sự thật hay không, anh tự hỏi rằng tại sao mọi người lại không nói với
anh rằng căn nhà đó kết nối với thế giới này.
Rất khó để có thể
quên được rằng căn nhà đó có một căn phòng dẫn tới thế giới khác.
Mặt khác, nếu như cha
Kazura biết thì chẳng có lí do gì ông ấy không nói với anh cả.
Có lẽ là vì ổ khóa ở
trước cửa vào, nên không ai vào đó cả, nên không hề biết được rằng nó kết nối với
thế giới khác. Kazura nghĩ rằng đó là lí do khả quan nhất cho chuyện này.
“Nhưng, điều đó có
nghĩa là ai đó đã khóa cửa. Nhắc mới nhớ, sau khi chiếc ổ khóa rơi xuống tấm
tatami, nó đã ở đâu rồi nhỉ?... A, nên dừng lại ở đây thôi, lần sau mình sẽ hỏi
cha về chuyện này”.
Anh nghĩ rằng không
nên suy nghĩ quá nhiều về chuyện này vì không thể tìm được câu trả lời rõ ràng,
nên anh gãi đầu. Và rồi như mọi khi, anh đi vào hành lang đá để quay trở về Nhật
Bản.
✦✧✦✧
Trong lúc đó.
Tại nơi tập trận ở thị
trấn Isteria, Isaac đang tập luyện cùng với 100 người nữa để tăng cường sức mạnh
thể chất.
Gọi là sân tập trận
thì hơi phóng đại một chút, nó chỉ là một không gian nhỏ được bao bọc bởi những bức tường cao 3 mét.
Chiếc cổng gỗ khổng lồ
dẫn đến đường phố trong thị trấn đang được mở rộng. Ở đó có một người lính đang
canh cửa.
Phía trước cổng, người
dân đi lại nườm nượp. Một số người đi qua cảm thấy ngưỡng mộ khi họ tập luyện,
một số người thì trò chuyện với lính gác.
Những người lính tham
gia tập huấn đều rất còn trẻ, Isaac năm nay 20 tuổi, có thể nói anh cùng với phụ
tá của mình là người lớn tuổi nhất ở đây.
“48, 49, 50!... Hm?
Sao rồi? Chưa có gục hả?”
Isaac đang đếm số lần
chống đẩy của mình. Dường như những người lính của anh cũng có thể chống đẩy
như vậy, rồi sau đó họ đứng lên và phủi bụi trên người.
Những người lính của
anh cũng không hề mất tập trung mà dồn hết tất cả năng lượng của mình, tốc độ
chống đẩy được đẩy lên khá cao nhưng họ vẫn có thể bắt kịp được.
Isaac tuyên bố rằng nếu
có ai gục ngã thì sẽ phải chạy gấp đôi, nhưng có vẻ như điều đó là không cần
thiết nữa.
Trong khi Isaac đang
cảm thấy ngưỡng mộ những người lính của mình, phụ tá của anh, người chống đẩy ở
bên cạnh anh cũng đang phụi bụi và thở dài.
“Khi chỉ huy không có
ở đây, Zirconia-sama đôi khi đến kiểm tra đơn vị. Sau đó cô ấy đề ra một chế độ
đào tạo như địa ngục vây. So với nó, tôi tin chắc rằng bài tập của chỉ huy là một
món quà thương xót của Chúa”.
“Vậy là Zirconia-sama
cũng đã đào tạo mọi người sao…. Vậy thì tôi có thể hiểu tại sao mọi người có sức
mạnh như vậy rồi. Điều đó rất tuyệt vời mà, phải không?”
Sau khi nghe thấy
Isaac nói vậy, người phụ tá nhìn anh với khuôn mặt mệt mỏi.
“Chẳng tốt chút nào.
Sau hai tuần, vì công cuộc đào tạo rất khắc nhiệt nên mọi người than vãn rất
nhiều, tuy nhiên sau khi mọi người hoàn thành thì họ phải đấu giáo với cả
Zirconia-sama. Và kết quả là…..”
“Sao cơ? Anh đã đấu một
trận với Zirconia-sama sao? Thật đáng ghen tị…. Vậy kết quả như thế nào?”
Có lẽ vì quá ham muốn
được thực hành chiến đấu, nên Isaac cảm thấy như vậy.
Thấy vậy, người phụ
tá suy nghĩ.
(“Không thể tin được
lại có người ghen tị vì điều này cơ chứ”)
Anh tiếp tục giải
thích với bộ mặt không hài lòng.
“Chúng tôi bị đánh bại
hoàn toàn. Không ai có thể trụ nổi 20 giây trước khi nằm đo đất và ngay cả khi
bị đánh bại rồi, chúng tôi vẫn buộc phải đứng vững. Ngay cả với tôi, cô ấy còn
hét lên “Thằng khốn, ngươi định để bị giết trên chiến trường à?” Tôi đã cố gắng
gượng dậy rất nhiều lần, nhưng mà sau khi bị đánh bởi ngọn giáo thì tôi chỉ còn
biết nằm đó thôi. Cơ thể tôi bị đau nhức đến nỗi ngày hôm sau không thể gượng dậy
nổi”.
“Vậy cơ à? Quả đúng
là Zirconia-sama….”
Isaac cảm thấy rất
ngưỡng mộ.
(“Làm ơn nghe chúng
tôi đi. Vẻ mặt ngưỡng mộ đó là sao thế?”)
Người phụ tá không
nói nên lời.
“Được Zirconia-sama
đào tạo như vậy. Điều đó chứng tỏ rằng cô ấy rất mong đợi ở mọi người. Còn sáu
ngày nữa là tôi phải đi đến làng Grisea, lúc đó Zirconia-sama sẽ tập luyện cùng
với mọi người, hãy thật chăm chỉ nhé để không phụ lòng tin của cô ấy. Còn bây
giờ….”
“Ể? Còn sáu ngày ư, chỉ
huy sẽ lại vắng mặt sao? Ngài cứu chúng tôi với, không thì chúng tôi chết mất!”
Người phụ tá phản ứng
dữ dội.
Các binh sĩ khác sau
nghĩ nghe câu chuyện đó cũng chạy tới.
“Thật không công bằng
khi chỉ có chỉ huy phải đi! ngài muốn bỏ trốn khỏi Olmesior-sama sao?”
“Nếu chỉ huy không có
ở đây, người đó sẽ lại đến đây mất. Làm ơn cho chúng tôi theo với”.
Mọi người đều đang cảm
thấy tuyệt vọng vô cùng. Có vẻ như buổi tập huấn của Zirconia khiến họ chịu rất
nhiều đau đớn.
Lời cầu khẩn đó khiến
cho Isaac cảm thấy choáng.
“O-Oi, bình tĩnh nào.
Chẳng phải được sự quan tâm của Zirconia-sama là một đặc ân sao? Tại sao mọi
người lại tỏ ra như vậy chứ?”
“Nhưng nó vẫn rất khó
chịu. Tôi cầu xin ngài, hãy nghĩ ra một vài lí do để cả đơn vị có thể đi cùng với
nhau. Trong lúc đi đến làng Grisea ngài vẫn có thể tổ chức một cuộc diễn luyện
mà phải không?”
Isaac bắt đầu suy
nghĩ.
Giống như lời của người
phụ tá nói, khoảng cách từ đây đến làng Grisea có thể tổ chức một cuộc diễn luyện.
Mặc dù nguyên nhân
chính của họ là thoát khỏi Zirconia, nhưng đó cũng là kiểu tập huấn theo mong ước
của binh lính, và nó cũng giúp họ cải thiện được khả năng của mình.
Nhưng sau đó, nếu như
anh thẳng thừng từ chối thì binh lính của anh sẽ có biểu hiện xấu đi, nên anh cố
gắng để tránh điều đó xảy ra.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ
cho mọi người đi cùng. Nhưng làng Grisea nằm dưới sự cai quản của Nelson-sama,
nếu như ngài ấy từ chối thì mọi người phải từ bỏ, nghe rõ chưa?”
Nghe thấy thế, những
người lính đều thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng tôi hiểu rồi.
Chúng tôi sẽ chấp nhận số phận nếu như điều đó xảy ra, tuy nhiên chúng tôi cầu
xin ngài hãy đưa chúng tôi theo. Nếu không rất có thể chúng tôi sẽ chết trước
khi chiến tranh đấy”.
Người phụ tá nói với
vẻ mặt nghiêm túc.
“Toàn những người
quan trọng hóa vấn đề!”
Isaac thở dài và đưa
ra bài tập tiếp theo cho binh lính.