[Thủ
đô Parnam, vương quốc Elfrieden]
Tại
[Lâu đài Parnam], nơi ở của Hoàng gia Elfrieden. Tòa lâu đài được bao quanh bởi
những bức tường thành, gợi lên hình ảnh của một thành phố châu Âu thời Trung Cổ.
Các ngôi nhà xung quanh đều lợp bằng ngói màu cam, phù hợp với không khí cổ điển
của thành phố.
Các
thị trấn xung quanh thủ đô Parnam rất phát triển. Từ lâu đài Parnam, có những
con đường chính chạy về bốn hướng đông, tây, nam, bắc với dòng người qua lại tấp
nập. Ngoài bốn con đường chính được lát đá chạy từ phía lâu đài, còn có nhiều
đường phụ và các con hẻm kết nối chúng lại với nhau. Khi nhìn từ bầu trời,
thành phố trông như một cái mạng nhện, hay bông tuyết vậy. Ở hai bên đường phố,
nhất là khu mua sắm và khu chế tác, mọi người đang rất thảo luận rất sôi nổi.
Hôm
nay là một ngày lễ lớn của đất nước, hơn nữa còn là lễ đăng quang của vị vua mới.
Vì thế, khắp nơi đều đang rất nhộn nhịp. Do việc nhường ngôi diễn ra đột ngột,
dân chúng nghĩ rằng có đảo chính và thành phố trở nên căng thẳng trong thời
gian ngắn.
Nhưng
khi biết rằng vị vua mới là người anh hùng vừa được triệu hồi, còn nhà vua trước
đã tự quyết định nhường ngôi chứ không bị ép buộc, dân chúng đã rất vui mừng.
Ngoài ra, họ còn an tâm hơn khi người anh hùng sẽ kết hôn với công chúa Liecia
- con gái nhà vua trước, thế nên nhà vua trước đó sẽ không bị đối xử tệ bạc. Dân
chúng có phản ứng như thế là do nhà vua trước đã khá được lòng dân trong thời
gian cai trị của mình.
“Vâng,
nếu nhà vua thấy ổn thì tôi cũng không có vấn đề gì.”
“Ngài
ấy đã khá khó khăn khi phải đương đầu với áp lực từ đế chế và những nước khác.
Tôi vui vì ngài ấy đã có thể trút bỏ gánh nặng trên vai mình”
“Bây
giờ ngài ấy đã có thể nghỉ ngơi. Ngài ấy thật may mắn”
Nói
chung mọi việc đã được giải thích theo cách thuận lợi như vậy .... có vẻ như người
dân cũng có lối sống vô tư không khác gì nhà vua. Soma, người đã bị ép phải lên
ngôi, dự kiến là sẽ có một cuộc nổi loạn chống lại cậu, nhưng cậu đã lên ngôi
mà không gặp bất kì khó khăn nào. Vào ngày đó, phong cảnh ở Parnam vẫn rất
thanh bình. Con người, bán nhân, người lùn, ...vẫn đến và đi trong bầu không
khí tấp nập.
Chiều
hôm đó, một con ngựa trắng chạy như bay trên con đường đá xé tan bầu không khí
yên tĩnh này.
Người
cưỡi nó là một cô gái xinh đẹp mặc bộ quân phục màu đỏ trắng, trang phục của
[Rose of Versailles]. Cô khoảng 16 - 17 tuổi. Mái tóc vàng kim của cô cột thành
kiểu đuôi ngựa, đung đưa trong gió. Làn da trắng tuyết và bộ đồng phục bó sát
cơ thể cân đối, như thể nhấn mạnh thêm vẻ đẹp hoàn mĩ của cô.
Hình
ảnh cô gái cưỡi trên con ngựa trắng khá nổi bật trên đường phố. Thấy cô, mọi
người đều cảm thấy ngưỡng mộ và lớn tiếng reo hò khi họ nhận ra cô là ‘công
chúa’ của vương quốc.
“Công
chúa! Chúc mừng cuộc hôn nhân của người!”
“Hy
vọng người được hạnh phúc!”
Họ
đã dành cho cô những lời chúc tốt đẹp.
Nhưng
dù vậy, những lời chúc phúc của họ đã không tới tai của cô.
“Cha,
mẹ, cầu cho hai người vẫn an toàn.... Con gái đến với hai người đây.”
Cô
gái, Liecia Elfrieden, thì thầm với một khuôn mặt đau buồn.
◇ ◇ ◇
“Cha!
Chuyện này là sao?!”
Căn
phòng Hoàng gia. Một căn phòng lớn với một chiếc giường đủ cho 5 - 6 người nằm,
và mỗi món nội thất ở đây đều toát lên vẻ thanh lịch. Nơi đây gồm phòng ngủ của
nhà vua và một căn phòng trú ẩn bí mật, giờ đã thuộc quyền sở hữu của Soma sau
khi cậu lên ngôi. Nhưng do cậu không thích, Soma đã cho phép nhà vua trước đây
tiếp tục sử dụng nó. Tuy không liên quan, nhưng hiện tại Soma vẫn chưa có một
căn phòng riêng của mình. Lý do là vì cậu chưa cần nó vào lúc này.
Sau
khi mở toang cánh cửa lớn, cảnh tượng Liecia nhìn thấy là hình ảnh cha mẹ cô ngồi
trên ban công, thưởng thức một buổi chiều nhẹ nhàng, trong khi nhâm nhi tách trà
và ăn bánh kem. “Nào, nói aaah-” “Aaaaaah-”. Liecia quỵ xuống trong một lúc,
nhưng cô ngay lập tức đứng dậy và nhìn cha mình một cách giận dữ.
“Con
chạy như bay từ khu vực của con đến đây khi nghe tin cha bị soán ngôi! Vậy tại
sao cha lại ‘Nào, nói Aaah- ♪’,
một cách thảnh thơi như thế?”
Nhân
tiện nói về Liecia, ngoài danh hiệu công chúa (và vợ chưa cưới của nhà vua hiện
tại), cô còn tốt nghiệp từ một học viện quân sự và là một sĩ quan. Do cấp bậc của
cô không cao, nên cô thường xuyên thực hiện các nhiệm vụ cho quân đội như tuần
tra để nâng cao cấp bậc. Hiện tại cô đang trong một nhiệm vụ, nhưng khi nghe về
việc cha cô đột ngột thoái vị, cô vội vã quay về.
“Cha
không bị chiếm ngôi. Việc cha thoái vị là do cha tự quyết định.”
“Con
không quan tâm về điều đó! Tại sao cha lại từ bỏ ngai vàng một cách bất ngờ như
vậy!”
“Cha
và thủ tướng đã nói chuyện với cậu ấy và hai chúng ta tin rằng cậu ấy là người cần
thiết cho vương quốc này. Soma là người có thể gánh vác được trọng trách của đất
nước. Vì thế cha có thể yên tâm giao đất nước cho cậu ấy.”
Do
cha cô đã nói rằng Soma có thể gánh vác vương quốc, nên Liecia miễn cưỡng không
hỏi thêm về vấn đề này. Tuy nhiên, cô còn quan tâm tới một vấn đề khác.
“Uuuuu....
nhưng, thậm chí cha còn tùy tiện quyết định hôn nhân của con…”
“Con
cũng có thể tự quyết định. Việc kết hôn là do cha đã áp đặt lên cậu ấy. Nếu con
không muốn, có lẽ Soma-dono sẽ không ép buộc con.”
“Mẹ!”
Liecia
nhìn mẹ với ánh mắt cầu cứu, nhưng cựu hoàng hậu chỉ mỉm cười và nói.
“Đầu
tiên con hãy đi quan sát Soma-dono. Sau tất cả, điều này liên quan đến cuộc sống
của con. Vì thế con nên tự quyết định tương lai của mình. Chúng ta sẽ tôn trọng
những gì con quyết định.”
Đúng
là bó tay mà. Nghĩ vậy, Liecia thở dài.
◇ ◇ ◇
Liecia
đang chạy nhanh qua lâu đài.
Vài
tuần trước, cô đã rời lâu đài để làm nhiệm vụ của mình. Nhưng chỉ sau vài tuần
về lại nó khiến cô không khỏi tự hỏi nơi đây có gì thay đổi à, bởi có vẻ tất cả
mọi người đều đang chạy. Từ những người lính, cho tới các cận vệ, các quan chức,
và thậm chí cả các thành viên nội các cũng đều đang chạy. Cảnh một vị bộ trưởng
mập mạp chạy trong khi liên tục đổ mồ hôi thở “huff huff” làm Liecia đứng chết
lặng.
Điều
này chưa từng xảy ra trước đây. Với bầu không khí thoải mái của lâu đài, bạn sẽ
nghĩ rằng dường như ở đây thơi gian trôi chậm đi. Những người lính và các bộ
trưởng sẽ đi bộ một cách thong thả, và mọi thứ sẽ rất yên tĩnh. Thậm chí dù bạn
đang ở đâu, âm thanh duy nhất mà bạn có thể nghe thấy tiếng luyện tập của những
người lính. Liecia nhớ rằng lý do cô tham gia học viện quân sự là do cô ghét bầu
không khí đó.
Nhưng
vào lúc này, dù cô có đi đâu, cô cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân.
Nhìn
thấy một người giúp việc đang chạy về hướng này, Liecia gọi anh ta lại.
“Tôi
có thể nói chuyện với anh một lát được không?”
“A,
tại sao lại là công chúa? Công chúa cần thần giúp việc gì?”
“À,
không... trông lâu đài có vẻ bận rộn. Vậy có chuyện gì đã xảy ra?”
“Um,
không, thưa công chúa. Không có gì đặc biệt.”
“Vậy
sao? Dù vậy, tôi cảm thấy nó khá bận rộn...”
“Vâng.
À, đó có thể là do ảnh hưởng của vị vua mới. Nhìn vào cách người làm việc, thần
cảm thấy rất xấu hổ nếu để lại tất cả công việc cho người. Thần cảm thấy mình cần
nhanh chóng... a, ngay bây giờ thần đang có việc gấp, vì vậy xin hãy thứ lỗi.”
“Thế
à? Chúc anh may mắn.”
Nhìn
vào người giúp việc nhanh chóng chạy đi, Liecia chết lặng. Tại sao vị vua mới
làm việc lại có thể khiến một người giúp việc bị ảnh hưởng? Hôn phu của mình là
người như thế nào?... Liecia không thể ngừng suy nghĩ về chuyện đó.
Văn
phòng chính phủ Hoàng gia. Khi Liecia mở cửa, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một
núi giấy tờ. Các tài liệu được xếp thành từng chồng, đầy trên một chiếc bàn lớn,
đủ để hai người đàn ông trưởng thành nằm trên đó. Đó không phải là tất cả. Khi
nhìn xung quanh, cô còn thấy vài quan chức khác cũng đang chiến đấu khó khăn với
những chồng giấy giống như vậy.
Một
lần nữa, Liecia lại trở nên chết lặng. Bỗng, có giọng nói của một người đàn ông
trẻ tuổi phát ra từ phía sau núi giấy tờ.
“Oi,
một người khác đã đến.”
“......................
Ae !? Gì!?”
Do
bất ngờ, Liecia phát ra một âm thanh kỳ lạ. Nhưng người sở hữu giọng nói kia dường
như không để ý.
“Cô…
cô có thể đọc không? Biết làm phép tính không?”
“Đ…đừng
biến tôi thành kẻ ngốc! Tôi đã được giáo dục một cách đàng hoàng!”
“Tốt
rồi. Hãy đến đây và giúp tôi làm việc.”
“Giúp
cậu!? Cậu nghĩ mình là ai...”
“Đừng
quan tâm về điều đó, hãy giúp tôi. Đây là một ‘Mệnh lệnh Hoàng gia’”.
Sau
lời nói, người phía sau núi giấy tờ đứng lên và cho thấy khuôn mặt của mình.
Đây
là lần gặp gỡ đầu tiên giữa Soma và Liecia, một cặp đôi đã được đính hôn từ trước
khi gặp mặt.
Sau
này, Liecia sẽ kể lại ấn tượng đầu tiên của cô về Soma là “một cậu thiếu niên với
đôi mắt mệt mỏi.”
◇ ◇ ◇
(Góc
nhìn của Soma)
Trong
các câu chuyện về anh hùng được triệu hồi đến thế giới khác, đa phần các anh
hùng sẽ được trao cho năng lực đặc biệt. Thường thì năng lực đó có thể một mình
chống vạn người, hay đó là năng lực nhìn qua thì có vẻ vô dụng, nhưng nếu biết
sử dụng đúng cách thì có thể chinh phục thế giới, gọi là ‘ME STRONK’ (TL: dạng
như Hajime trong Arifureta ấy).
Vì
thế tôi nghĩ rằng tôi cũng sẽ được cho một năng lực gì đó, và đúng như vậy. Đầu
tiên là [Tư Duy Song Song]. Bây giờ tôi có thể thực hiện nhiều suy nghĩ cùng một
lúc. Chẳng hạn như trong khi nói về vấn đề A, tôi có thể suy nghĩ về vấn đề B.
Ngay bây giờ, tôi cảm thấy như tôi có thể giành chiến thắng trong trò chơi
Shoutoku Taishi với 10 người.
(TL:
Prince Shoutoku (Shoutoku Taishi) là người được cho là có thể hiểu 10 cuộc trò
chuyện cùng lúc)
Một
năng lực khác là [Dịch Chuyển Đồ Vật]. Tôi có thể di chuyển vật thể nặng tối đa
300 gram mà không cần chạm vào, không cần biết mức trọng lực là bao nhiêu. Đối
với các vật nhẹ hơn, tôi có thể tự do kiểm soát nó, và cùng với [Tư Duy Song Song],
tôi có thể di chuyển nhiều vật cùng một lúc. Ngoài ra, nó khá tuyệt vời khi tôi
có thể nhìn thấy những gì ngoài tầm nhìn của mình.
Sau
đó, nhờ vào hai năng lực này, tôi có thể làm việc gấp ba lần bình thường.
Trong
khi nhìn qua ba tài liệu cùng lúc với tư duy song song, hai cây bút điều khiển
bằng dịch chuyển đồ vật cùng với một cây trong tay phải tôi ký vào mỗi tài liệu.
Vâng, tôi đang có tiến bộ. Thực tế, nếu không có những năng lực này thì tôi đã
phải chìm trong núi tài liệu còn khủng khiếp hơn nữa.
......Đúng
vậy, tôi biết những gì bạn muốn nói. Đó không phải là năng lực dạng “ME STRONK”
gì cả. Nói một cách ngắn gọn thì [Đó là một năng lực chẳng thể làm gì ngoài
công việc bàn giấy]. Đúng thật là tệ hại mà. Mặc dù bây giờ nó khá hữu ích,
nhưng nếu bạn nhớ về lý do tôi được triệu hồi là chiến đấu chống lại Quỷ Vương,
chắc chắn bạn sẽ hét lên ‘Tại sao lại như thế này!?’. Ngay cả nếu nó không phải
là năng lực có thể chống lại vạn người, ít nhất tôi cũng muốn có một cái gì đó
giống như kỹ năng kiếm thuật để tôi có thể bảo vệ bản thân mình.
Quay
lại chủ đề chính, khi tôi đang sử dụng các năng lực để chiến đấu với núi tài liệu,
cánh cửa đột nhiên bị bật tung bởi một cô gái trong trang phục quân đội. Cô có
khuôn mặt khá dễ thương, làn da trắng như tuyết và mái tóc vàng kim óng ả. Cô
ấy là một cô gái xinh đẹp mà nếu bình thường khi tôi nhìn thấy cô ấy, chắc chắn
tôi sẽ bị quyến rũ. Nhưng với tôi hiện tại, người đã làm việc ba đêm không ngủ,
tôi không thể nhìn thấy cô ấy là một cô gái xinh đẹp mà là ‘một lao động mới’.
Tôi buộc cô ngồi bên cạnh mình và đẩy hai chồng giấy qua phía cô.
“So
sánh hai văn bản và khi cô nhìn thấy có số liệu không đúng hoặc có nhầm lẫn giữa
các mục, đánh dấu nó lại.”
“Hả,
sao? Việc này để làm gì?”
“Cô
không hiểu sao...? Chúng ta đang đào kho báu.”
Khi
tôi vô tình nói, khuôn mặt của cô gái trở nên lẫn lộn.
“Kho
báu?”
“Chính
xác hơn, là [Những mục chi tiêu ngoài dự kiến]. Một chồng giấy là [Yêu cầu chi]
và cái còn lại là [Báo cáo thu và chi]. Thậm chí nếu số tiền yêu cầu phù hợp với
chi, nhưng nếu có nhiều mục chi hơn so với kế hoạch thì họ đã làm vài việc vô dụng
để sử dụng hết ngân sách, hoặc biển thủ riêng và sử dụng các mục để che đậy.
Chúng ta sẽ kiểm tra và nếu có bất kỳ mục nào ngoài dự kiến, chúng ta sẽ buộc các
bên liên quan trả lại. Nếu chúng ta phát hiện việc biển thủ riêng, chúng ta sẽ bắt
họ trả lại tiền, và nếu họ không thể trả tiền chúng ta sẽ tống họ vào tù và tịch
thu tài sản của họ.”
“À,
được rồi.”
Có
lẽ do cảm thấy bị đe dọa bởi thái độ của tôi, cô đã làm như tôi nói. Cứ như thế,
khoảng hai giờ đã trôi qua và cô vẫn âm thầm làm việc bên cạnh tôi. Bỗng, cô ấy
đột nhiên nói chuyện mà tay cô không dừng đánh dấu vào các tài liệu.
“Này.”
“......Gì
vậy? Nếu cô thấy mệt mỏi, cô có thể để phần còn lại cho tôi.”
“Không
phải...... Tôi vẫn chưa xưng tên với cậu. Tôi là Liecia Elfrieden, con gái của nhà
vua trước, Alberto Elfrieden.“
Ngay
khi nghe vậy, tôi dừng điều khiển 3 cây bút và quay sang cô.
Tôi
mở to mắt nhìn vào cô gái tự gọi mình là Liecia.
“......Vậy,
cô là công chúa.”
“Tôi
không giống sao?”
“Ờm,
cô đang mặc trang phục quân đội. Nhưng…. đúng thật, trông cô giống như một công
chúa vậy.”
Lúc
này tôi mới để ý về vẻ ngoài cao quý của cô ấy.
“Tôi
là ... Soma Kazuya. Hiện tại tôi đang là
vua của vương quốc này.”
Liecia
quay mặt về phía tôi. Chúng tôi đang nhìn chằm chằm vào nhau. Không giống như
tôi, người đang khá sửng sốt, đôi mắt vàng óng của cô trông như thể đang đánh
giá tôi. Sau một lúc, cuối cùng Liecia cũng mở miệng.
“Tôi
không còn là một công chúa. Vì cậu đã cướp ngôi của cha tôi một cách đơn giản.”
“Cướp...?
Cô có biết rằng cha cô đã ép tôi phải nhận nó không? Mặc dù tôi chỉ muốn sống một
cuộc sống yên bình... Tại sao tôi lại phải mang gánh nặng này...”
“.......
Vậy việc gì đã xảy ra? Tôi biết cậu là anh hùng được triệu hồi, nhưng tại sao
cha lại đột nhiên nhường ngôi cho cậu?”
“Tôi
cũng muốn biết đấy... Tất cả những gì tôi muốn là giữ cho bản thân mình an toàn...”
Khi
tôi được triệu hồi vào thế giới này, tôi sắp bị gửi đến đế chế như con cờ chính
trị. Tuy nhà vua dường như không hứng thú làm vậy, nhưng ông không có kế hoạch
gì khác. Sau đó, nếu tôi bị gửi đến đế chế, dù nhìn thế nào thì tương lai của
tôi cũng quá u ám. Vì vậy, để bảo vệ bản thân, tôi đã cố gắng thuyết phục nhà
vua không gửi tôi đi.
Kế
hoạch tôi đã trình bày với nhà vua là câu thời gian bằng cách ‘trả tiền hỗ trợ’,
và sử dụng thời gian đó để xây dựng một ‘quốc gia giàu có, quân đội hùng mạnh’.
Do đế chế đã nói: “Nếu các người không thể trả tiền thì hãy gửi anh hùng đến
đây”, chúng tôi có thể trả tiền và giải quyết vấn đề. Sau đó, nếu họ còn yêu cầu
gì nữa, thì họ sẽ mất danh dự. Tuy đế chế đã hăm dọa nhưng vì nó không phải là
một “tối hậu thư”, tôi đoán rằng đế chế sẽ quan tâm đến danh dự của mình và
không đòi hỏi cao hơn. Bằng thời gian mà chúng tôi đã câu được, chúng tôi sẽ
xây dựng một quân đội hùng mạnh và cải cách đất nước, khiến vương quốc trở nên
mạnh hơn. Nếu đạt được điều đó, cho dù đế chế có đe dọa chúng tôi một lần nữa,
chúng tôi cũng không phải lo lắng.
Tất
nhiên, nhà vua và thủ tướng đã phản đối. “Vương quốc không có tiền để trả tiền
hỗ trợ”, họ nói như vậy. Tuy nhiên, qua những tài liệu mà tôi kiểm tra, tôi đã
cho họ thấy họ có thể trả tiền bằng cách giảm đi một số cơ quan không cần thiết,
quản lý chặt hơn chi tiêu của nhà nước, và bán vài ‘sở hữu của Hoàng gia’. Tôi đã
tham dự một khoá học về kinh tế xã hội và luôn mơ ước trở thành một công chức
nhà nước. Đây là lĩnh vực chuyên môn của tôi.
Nhà
vua có vẻ lo lắng khi nhìn thấy kế hoạch, nhưng thủ tướng Markus đã tỏ vẻ háo hức.
Ông dường như đã suy nghĩ rằng thay vì gửi anh hùng đi để câu thêm thời gian, nếu
thực hiện các cải cách này thì sẽ tốt hơn cho tương lai đất nước. Nhờ sự háo hức
của thủ tướng, tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm. Do là người đề nghị cải cách này, tôi
mong đợi họ sẽ cho tôi một công việc, như một nhân viên tài chính, hay một nhân
viên thanh tra... để giúp đỡ cải cách.
“Nhưng
sau đó họ bắt tôi trở thành vua.”
“À,
ừm ... tôi xin lỗi.”
“Tại
sao cô phải xin lỗi? Thật sự thì cô cũng là nạn nhân. Khi bất thình lình cha mẹ
nói với cô rằng cô có một hôn phu.”
“Ừm,
đúng là như vậy... khoan đã? Tôi chợt nhớ ra, hình như chúng ta có địa vị khá
cao. Liệu có được không khi nãy giờ tôi không nói một cách lịch sự?”
Chúng
tôi có người trước đây là dân thường, hiện tại là vua của vương quốc. Người còn
lại, trước đây là một công chúa, còn hiện tại là ứng cử viên cho ngôi vị hoàng
hậu.
“.......Tôi
đoán cô chỉ có thể nói chuyện như vậy.”
“.......Đúng
thế.”
“Ngoài
ra, đừng lo lắng về việc đính hôn. Tôi chỉ cai trị vương quốc vào lúc này. Vài
năm sau, có lẽ tôi sẽ thoái vị.”
“Ể,
tại sao!?”
“Ban
đầu, tôi không có ý định làm gì nhiều hơn việc thực hiện yêu cầu [Hỗ trợ tiền] của
đế chế. Bây giờ tôi đã được nhường ngôi, nên ít nhất tôi sẽ đưa nền kinh tế của
đất nước vào con đường phù hợp, nhưng những gì sẽ xảy ra tiếp theo thì tôi sẽ để
cho vương quốc tự quyết định. Vì thế, không có vấn đề gì nếu cô muốn huỷ hôn ước.”
◇ ◇ ◇
(Góc
nhìn Liecia)
Liecia
mở to mắt nhìn Soma, người nói những lời đó mà không một chút biến sắc.
(Không,
không. Tuy cậu có thể nói một cách dễ dàng nhưng sẽ không dễ thực hiện như vậy.)
Thậm
chí cả quân đội - mà Liecia là một thành viên - không biết nhiều về chính trị
cũng hiểu tình hình hiện tại của vương quốc. Nó đang nằm trên bờ vực bị [Chiếu
tướng]. Rất nhiều vấn đề như lương thực, suy thoái kinh tế, dòng người tị nạn từ
cuộc xâm lược của Quỷ Vương, áp lực từ Đế Chế Thần Thánh.... tất cả đều khiến đất
nước phải gồng mình chịu đựng. Rất có khả năng, nếu nhà vua trước đây tiếp tục
cai trị thì triều đại của ông cũng sẽ chỉ kéo dài thêm vài năm nữa. Đúng như dự
đoán từ một học viên xuất sắc của học viện quân sự, Liecia có thể nhìn thấy những
điều này với một đôi mắt bình tĩnh.
Vì
vậy cô có phần hiểu được hành động của cha mình, vị vua đã nhường ngôi cho người
mà ông thấy có khả năng dẫn dắt đất nước. Nhưng sau đó, liệu Soma sẽ làm cách
nào để vực dậy nền kinh tế của đất nước? Giả sử cậu có thể, sau đó liệu dân
chúng có thể để cho vị vua thực hiện một kỳ tích như thế thoái vị chỉ trong vài
năm?
“....Nếu
vậy, làm sao cậu có thể kiếm đủ tiền hỗ trợ?”
“Hm?
À, tôi đã kiếm đủ tiền để hỗ trợ cho đế chế.”
“..............................Ể?”
“Hiện
tại tôi đang kiếm tiền cho việc cải cách. Thành thật mà nói, nó còn cao hơn số
tiền phải trả cho đế chế.”
(Khoan….
Chờ đã! Cậu ta nói gì cơ? Đế chế đòi số tiền lớn bằng một phần ba ngân sách
hàng năm của đất nước. Nó bằng với tổng ngân sách hàng năm của các quốc gia nhỏ
hơn và cậu ta nói rằng cậu đã có số tiền đó?)
“Ở
đâu mà cậu lại có thể kiếm đủ ...”
“Tôi
đã bán khoảng một phần ba kho báu trong phòng kho báu.”
“Phòng
kho báu ...? Phòng kho báu quốc gia!?”
(Cậu
ta thực sự đã bán kho báu quốc gia!? Cậu ta đã nghĩ gì!)
Tôi
hỏi Soma, người đang thắc mắc ‘bộ việc đó kỳ quặc lắm sao?’.
“Cậu
có biết kho báu quốc gia là sở hữu của toàn đất nước! Việc bán chúng là đủ để cậu
bị kết tội phản quốc rồi cậu biết không?”
“K...khoan
đã, bình tĩnh lại. Cô nói nó thuộc về đất nước, vậy sẽ không hợp lý nếu bán nó
vì lợi ích của toàn dân tộc?”
“Cũng
được, nhưng .... Có những món mang ý nghĩa văn hóa và lịch sử.”
“À
- tôi đã loại trừ những thứ như vậy. Những món tôi đã bán là tài sản như đá quý
và đồ trang trí.”
Soma
tìm kiếm và lấy ra một danh mục về kho báu quốc gia từ đống tài liệu.
“Tôi
đã chia kho báu quốc gia thành 3 nhóm: [Nhóm A: những món có giá trị văn hóa],
[Nhóm B: những món không có giá trị văn hóa nhưng có giá trị vật chất], và
[Nhóm C: những món khác], tôi chỉ bán nhóm B thôi. Thay vì bán nhóm A, sẽ tốt
hơn nếu đặt chúng tại một nơi như phòng trưng bày hay bảo tàng đều đặn để thu lợi
nhuận.”
“Điều
đó cũng đúng, nhưng... nhóm C là sao?”
“Trang
bị ma thuật, các loại sách ma thuật và các vật dụng. Tôi thực sự không biết phải
làm gì với chúng. Chúng là một cái gì đó giống như vũ khí, vì thế rất khó để
nói rõ được. Tôi không thể chỉ bán chúng đi hoặc đặt chúng tại phòng trưng bày.
Mặc dù [Bộ trang bị của anh hùng] trông như có vẻ sẽ bán được với giá cao.”
“Xin
dừng lại...”
(Cậu
vẫn là một anh hùng, ngay cả vào lúc này... A, nhưng hiện tại cậu là vua mới
đúng).
“Nhưng,
nếu chúng ta có tiền, không tốt hơn nếu chúng ta tăng cường quân đội để chuẩn bị
chống lại đế chế? Tôi đã được dạy để [Sẽ tốt hơn nếu đem 1000 ¥ để tăng cường quốc
phòng thay vì đem một phần mười của một rin để cống nạp khi thua trận.]” (TL: 1
rin = 1/1000 ¥)
“Tôi
hiểu câu tục ngữ đó và tôi sẽ nói cho cô biết một câu tục ngữ của thế giới của
tôi: [Thời gian là tiền bạc]. Chúng ta phải xem cuộc hỗ trợ tiền bạc cho đế chế
là một sự hy sinh cần thiết để tranh thủ thêm thời gian cho đất nước này.”
“Cách
nói của cậu hình như có vấn đề gì?”
“Đừng
quan tâm về điều đó. Dù sao, ngay cả khi chúng ta gia tăng sức mạnh quân đội sẽ
chẳng giúp ích được gì nếu chúng ta không giải quyết các vấn đề trong nước. Nếu
những vấn đề về lương thực và người tị nạn không được giải quyết, chúng ta sẽ
tiếp tục mất niềm tin của dân chúng. Nếu điều đó xảy ra, chúng ta sẽ như ngồi
trên đống lửa. Và đế chế chỉ cần quạt ngọn lửa một ít là một cuộc nổi dậy sẽ nổ
ra.”
“Không
thể nào... Người dân phải nhận ra hiểm hoạ từ đế chế…”
“Đấy
chỉ là cách nhìn duy tâm. [Người nghèo không đủ khả năng nhận thức đúng đắn].
Sau tất cả, người dân không thể có lòng yêu nước nếu họ mang một dạ dày trống rỗng.
Nếu họ vẫn đang sinh sống một cách chật vật, họ đời nào lại quan tâm đến vấn đề
của người khác làm gì.”
Ánh
mắt Soma quá lạnh lùng khi cậu nói những lời đó.
Đó
là một cái nhìn vô cùng thực tế. Tôi nghĩ rằng nó khá chính xác.
Chỉ
là ... tôi đã không biết.
“Vậy,
bây giờ, chúng ta nên trở lại làm việc chứ?”
“....”
Tôi
cảm thấy ngực tôi như thắt lại từ cái nhìn của cậu.
◇ ◇ ◇
(Góc
nhìn Soma)
Chúng
tôi tiếp tục làm việc và cuối cùng, vào hôm sau, chúng tôi cũng đã kiếm được một
số tiền nhất định. Mặc dù không thể lập tức đưa đất nước phát triển nhưng nó có
thể trở thành quỹ để trang trải cho cuộc cải cách. Có thể kiểm soát trực tiếp
các quỹ từ nhiều vùng lãnh thổ mà không đụng chạm đến 'Tam Công Tước', tôi nghĩ
rằng việc này đáng khen ngợi.
Xung
quanh phòng mọi người trông như các xác chết đang nằm rải rác khắp nơi. Trong số
các quan chức, có người ngủ khi đang úp mặt xuống bàn, cũng có những người ngủ ngay
tại ghế, ngước mặt lên trần nhà. Đối với bản thân tôi đã thức suốt bốn đêm,
nhưng bằng cách phân chia ý thức của tôi vào ba luồng tư duy, tôi có thể tự
luân phiên nghỉ ngơi. Vì vậy tinh thần tôi không cảm thấy mệt mỏi (mặc dù thể
chất vẫn rất mệt mỏi nên tôi không muốn sử dụng nó thường xuyên)
Trong
khi đó, trên chiếc ghế sofa, Liecia đang nằm ngủ. Tôi lặng lẽ đến gần và ngồi
trên tay vịn, nhìn chằm chằm vào Liecia. Rốt cuộc cô đã giúp tôi làm việc cho đến
khi gần như bình minh. Cô hẳn phải có rất nhiều điều để nói khi bất ngờ có một hôn
phu, cô đã bình tĩnh giải quyết công việc cùng tôi. Tôi rất biết ơn cô về điều
đó.
Tôi
xoa đầu Liecia đang ngủ. Mái tóc óng mượt của cô lướt qua bàn tay tôi.
Sau
những ngày làm việc vất vả, điều này khiến tôi có một cảm giác thú vị. Tuy
nhiên, tôi đã khá lúng túng khi làm cô tỉnh giấc.
“Mu-
...”
Liecia
rên rỉ và tôi rời bàn tay ra khỏi mái tóc của cô. Một lúc sau, Liecia mở mắt ra
và đột nhiên ngồi thẳng dậy, quan sát xung quanh. Trông cô vẫn còn buồn ngủ.
Tôi mỉm cười khi tôi gọi cô ấy.
“Chào
buổi sáng Liecia”
“A,
chào buổi sáng... hở? Tôi đã ngủ...”
“Công
việc đã hoàn tất. Cô muốn ngủ thêm một chút không?”
“À,
không. Tôi ổn. Thay vào đó, Soma, cậu thấy như thế nào? Cậu đã 4 ngày không ngủ
rồi, đúng không?”
Có
vẻ như cô ấy đã hoàn toàn tỉnh táo, và tôi thật sự hạnh phúc khi cô ấy lo lắng
cho tôi.
Tôi
đứng dậy khỏi tay vịn và vươn vai.
“Tôi
sẽ có kế hoạch nghỉ ngơi sau việc này, nhưng... ồ, phải rồi. Cô có thể đi với
tôi một lúc không?”
“Hm?
Đi đâu?”
“Một
chuyến đi bộ trước khi đi ngủ.”