Mọi người không mai táng Manato ở đỉnh gò đất mà ở lưng chừng dốc tìm một chỗ trống trải rồi đào một cái hố, cầm phần xương cốt được bọc vải trắng chôn xuống đó, tiếp đó ở phía trên ngôi mộ đặt xuống một tảng đá. Ở trên tảng đá có khắc tên của Manato cùng biểu tượng Nghĩa Dũng Binh - hoa văn vầng trăng lưỡi liềm được sơn màu đỏ. Mặc dù chỉ là lính tập sự, thế nhưng cậu vẫn là Nghĩa Dũng Binh, vì thế trên bia mộ của Manato cũng có khắc lên một vầng trăng lưỡi liềm màu đỏ.
Nhìn kĩ, trên tấm bia của những ngôi mộ nằm rải rác xung
quanh cũng có thể nhìn thấy phù hiệu vầng trăng lưỡi liềm, có vài cái đỏ đến
hoa cả mắt, có vài cái màu sắc đã bị phai mờ đi. Một số lượng lớn Nghĩa Dũng
Binh đang ngủ say trên gò đất này. Đối với tòa tháp cao đứng sừng sững trên đỉnh
ngọn đồi, tại lúc này có vẻ như có một cảm giác chán ghét không thể giải thích
được.
Tòa tháp đó chính là nơi Haruhiro cùng những người khác bước
ra thế giới này. Chuyện đó xảy ra bao lâu rồi? Tuy rằng chưa tới một tháng
nhưng cảm giác như đã trôi qua thật lâu. Mọi người có đúng là đi ra từ tòa tháp
kia không? Nhìn lên trên, mặt ngoài tòa tháp cũng không có cửa ra vào. Mọi người
đi ra từ đâu? Haruhiro không biết và cũng mặc kệ nó. Tất cả đều không quan trọng.
Chi phí cho việc hỏa táng là năm mươi capa, chi phí chôn cất
cũng là năm mươi capa. Tổng chi phí mai táng là một đồng bạc. Một người chết,
chỉ giá trị một đồng bạc. Tiền đã thanh toán nhưng Haruhiro vẫn không biết rốt
cuộc như vậy có tốt không nữa? Manato có bảy đồng bạc và hai mươi mốt capa. Quần
áo của cậu ấy đã được hỏa táng cùng cơ thể cậu ta, tuy nhiên vẫn còn sót lại đoản
trượng, ba lô cùng di vật. Những thứ đồ này nên làm gì? Nhất định phải nghĩ biện
pháp để giải quyết những thứ đó? Nhưng lúc này Haruhiro thực sự không có tâm
tình đi suy nghĩ vấn đề này.
Manato đã đi rồi. Cậu ta thật sự chết rồi. Mọi chuyện diễn
ra vẫn chưa tròn một ngày. Ngày hôm qua, sau khi mọi người đem Manato đến nhà hỏa
táng, người quản lí nhà hỏa táng đã bày tỏ rằng hôm nay đã đóng cửa và bảo họ
quay lại vào sáng sớm mai. Không có cách nào khác, đoàn người không thể làm gì
khác hơn là quay trở lại Thần Điện, mà Sư Phụ Honnen tốt bụng đồng ý giúp mọi
người bảo quản thi thể Manato đến sáng sớm mai. Mọi người vây quanh Manato đang
được đặt nằm trong một góc Thần Điện, rồi thức trắng cả đêm. Đúng vậy. Mọi người
đều không ngủ, cùng lắm chỉ có gật gà gật gù thôi chứ không ai ngủ thẳng một giấc
cả. Có lẽ bởi vì vậy mà trông mọi người ai cũng mê man? Cho dù ngay tại giờ khắc
này, mọi người cùng nhau ngồi ở trước bia mộ Manato, cũng cảm thấy mọi việc chả
có vẻ là thật cả.
Shihoru khóc đến cả người hốc hác, cảm giác rằng cô ấy ngồi
đó thôi cũng rất khó khăn; cô dùng hai tay chống trên mặt đặt, cố gắng đỡ lấy
cơ thể của chính mình.
Yume thì đang ngước nhìn bầu trời trong xanh nhưng cũng thật
tàn khốc, có phải cô ấy đang xem những chú chim nhỏ trên bầu trời?
Mogzo co quắp cơ thể to lớn của mình lại, tinh thần hoảng hốt.
Ranta, cậu vẫn hay nói lắm mà. Tại sao cậu cứ im lặng như vậy?
Ngay cả cậu không nói thì kêu ai tới nói chuyện đây? Mở miệng đi, nói cái gì
cũng được...
Haruhiro bứt những cọng cỏ từ chiếc thảm "Lạ thật...Thật
kỳ lạ. Mọi chuyện thật kỳ lạ. Mọi người...cũng cảm thấy như thế chứ?"
Ranta nhìn về phía Haruhiro, nhưng chẳng nói lấy một lời, vẻ
mặt thể hiện rõ vẻ cực kì nhụt chí.
“Manato đã từng nói...” Haruhiro ném cọng cỏ trên tay đi. “Cậu
ta nói rằng những thứ này giống như trò chơi vậy. Lúc đó tớ cũng nghĩ vậy, nhưng
đây rốt cuộc là trò chơi gì? Tớ không nghĩ ra được. Tuy nhiên, tất cả những thứ
này không phải mà trò chơi. Đây không phải là một trò chơi gì cả… Chuyện này thực
sự quá kỳ lạ. Không đùa nữa… Không muốn nói đùa nữa.”
Haruhiro đến cùng muốn nói cái gì? Cậu đến tột cùng muốn nói
cái gì? Giờ rốt cuộc mấy giờ rồi? Hiện đã quá trưa, nói không chừng sắp đến lúc
mặt trời lặn. Ở Altana, cứ hai giờ đồng hồ sẽ có một tiếng chuông báo, sáu giờ
sáng sẽ gõ một tiếng, tám giờ gõ hai lần, mười giờ ba lần...Lần cuối cùng nghe
được là mấy tiếng chuông đây? Cậu hoàn toàn không nhớ rõ.
Ranta từ từ đứng lên, "Mọi người, tôi phải đi."
"...Cậu muốn đi đâu?" Yume hỏi, mà chỉ Ranta thật
giống có chút giận bản thân mình, cười một tiếng "ha" ngắn ngủi, nói
rằng, "Đi đâu chả được. Dù sao... ngồi mãi ở đây cũng chả có ích gì? Mọi
chuyện đã đến nước này, cũng không cứu vãn được cái gì."
Dù cho Yume mắng “Ngu ngốc!” Ranta cũng không có cãi lại. Việc
này chả giống tác phong của cậu ta chút nào.
Ranta rời đi. Haruhiro đuổi theo, mà Mogzo cũng chạy theo.
Haruhiro dừng lại một lần quay đầu nhìn về phía hai cô gái. Yume đang choàng
tay mình qua vai Shihoru. Yume nhìn Haruhiro, không biết là gật đầu hay lắc đầu.
Ở khoảng cách xa thế này thực sự nhìn không rõ, nhưng Haruhiro nghĩ thầm, ý của
Yume hẳn muốn nói cho cậu biết: Hai người cô ấy muốn chờ tại đây một chút?
Shihoru...sẽ không sao chứ? Cô ấy có hoảng loạn không? Shihoru chắc chắn rất rất
yêu thích Manato? Nên hẳn cô ấy còn hoảng loạn hơn so với cậu.
Ranta hình như định trở về Altana, Haruhiro cũng muốn xác định
mục đích của cậu ta, nhưng lại thôi. Dù sao cũng chẳng quan trọng gì?
Khi đi đến đường Kean ở phía Bắc thành phố, tiếng chuông
vang lên bảy lần. Vậy ra giờ đã sáu giờ tối rồi, thảo nào người đi lại trên đường
không ít. Ranta đi vào một quán rượu cỡ lớn, tấm bản trên cửa có viết
"Quán rượu Shirley". Haruhiro đã nghe qua cái tên này, cũng biết cái
quán này tụ tập không ít Nghĩa Dũng Binh, tuy nhiên cậu cũng chưa bước vào quán
rượu này bao giờ. Manato trước đây cũng thỉnh thoảng đến quán rượu này đúng
không? Chính mình mỗi lần đều đem tất cả mọi chuyện ném cho hắn, tất cả, toàn bộ
đều dựa vào Manato. Mình không hề làm gì cả, chỉ biết đi theo sau lưng Manato,
làm theo những lời Manato nói.
Trên trần nhà treo đầy vải đăng, khiến cho cửa hàng rộng rãi
mông lung trong nền sáng. Quán rượu Shirley đúng là một cửa hàng có không gian
không nhỏ, không chỉ có tầng một, còn có tầng hai, mà một nửa không gian quán
là cấu trúc trần cao. Vào lúc này, quán vẫn chưa có đông người ngồi, ghế được
ngồi vẫn không tới một nữa, nhưng chỉ bằng này thôi cũng đã hơn một trăm người
rồi. Chung quanh không ngừng truyền đến tiếng nói chuyện, cười đùa, còn thỉnh
thoảng còn lẫn cả tiếng mắng chửi; âm thanh tràn ngập sự quyết đoán của cô bồi
bàn cũng trộn lẫn trong đó. Ranta kiếm một cái bàn trống trong một góc tầng một,
ngồi xuống. Haruhiro và Mogzo cũng ngồi xuống một cái bàn bên cạnh đó.
Khi cô bồi bàn đến gần, Ranta lập tức giơ ba ngón tay lên, tự
chủ trương dặn dò "Ba cốc bia."
“...Tớ thực không muốn uống bia.”
“Thế cậu định ống sữa tươi sao?” Ranta khoanh tay lại ở trước ngực, nhẹ nhàng đạp một cái xuống
mặt đất. “Bớt ngu ngốc đi. Đây là một quán rượu. Ở một quán rượu thì đương
nhiên phải uống bia! Uống bia!”
“Có thể. N-Nhưng
là…” Mogzo đem đầu cậu ta rụt về phần bả vai, lưng cuộn lại. “Uống bia ở một thời
điểm như thế này sao, thực sự quá?”
"Ngớ ngẩn! Chính vào thời điểm như thế này nên mới uống
bia đấy!” Ranta khịt mũi, dụi mắt mình. “Manato. Tên khốn đó, không phải cũng
đã qua đây uống nhiều lần à? Nhưng cậu ấy đã cái kia rồi! Vì vậy tôi đây muốn
thay cậu ấy…cũng không phải muốn thay thế cậu ta uống, mặc dù cũng không phải
như vậy…”
"Ừm...” Haruhiro chống khủy tay mình lên bàn, cúi đầu.
“...Huh. Cậu nói đúng.”
Sau khi nhận được bia và đưa tiền cho cô hầu bàn, ba người họ
cùng nhau cụng cốc. Có lẽ do khát nước, vị bia tuy đắng nhưng ở trong miệng lại
cảm giác rất tuyệt. Trước đây Manato uống có phải cũng là loại bia này không? Cậu
ta yêu thích loại bia này sao?
Chỉ sợ do vị cồn trong bia, Haruhiro cảm giác cả khuôn mặt đều
nóng bừng, đầu óc cũng theo đó trở nên mơ màng. Mặt Mogzo và Ranta cũng đỏ bừng
lên như thế. Ranta đột nhiên đặt mạnh chiếc cốc làm từ đất nung lên bàn.
"...Nát bét! Tôi nói, mọi chuyện thật nát bét! Thật sự, thật sự vô cùng
nát bét. Tôi chịu đựng đủ rồi, thực sự không chịu xuống được nữa. Này không phải
nói đùa. Tôi vốn không muốn làm chuyện như vậy. Tình hình hiện tại, còn có thể
tiếp tục được sao? Hai người cũng như thế, có đúng hay không? Cái gì mà Chiến
Sĩ, Đạo Tặc, Hắc Ám Kỵ Sĩ...Cái gì mà Mục Sư chứ! Không làm, tôi đây không làm
nữa! Đều không làm! Bắt đầu từ hôm cũng sẽ không tiếp tục làm!"
“Cứ cho là không làm...?” Haruhiro nghiến chặt răng mình.
“...Vậy thì chúng ta phải làm sao đây?”
"Không làm thì sao! Có liên quan gì à? Chúng ta không
được làm những gì không cho phép sao? Ai quy định? Dù cho có người quy định như
vậy, tôi đây cũng không muốn tuân thủ cái quy định đó."
“Đây không phải về vấn đề tuân thủ hay không tuân thủ. Mà là
bởi vì không thể không làm, mọi người đã cố gắng nỗ lực đến hiện tại.”
“Chẳng liên quan khỉ gì đến tôi cả!”
“Mặc kệ cậu nghĩ cái quái gì, cậu cũng không thể không quan
tâm đến?!”
“Làm sao mà tôi lại biết được cơ chứ?!”
“Cái kia, cái kia...” Mogzo chen ngang. “Cả hai cậu. Làm ơn
đừng có cãi nhau nữa mà. Có được hay không?”
“Im đi!” Ranta thô lỗ đẩy Mogzo ra. “Chò dù có tiếp tục đi
chăng nữa, thì chúng ta sẽ làm bằng cách nào đây?! Cậu nói xem sau
này chúng ta sẽ làm gì?! Tên kia không còn ở
đây nữa rồi!”
“Tôi biết rồi! Không cần cậu nói, tôi cũng biết rất
rõ."
“Thật sao? Thế thì trả lời tôi đi! Khi cậu bị thương còn
không phải đều dựa vào tên kia cứu cậu sao! Nói xem, giờ không có tên kia, sau
này chúng ta phải làm sao?! NÓI ĐI! CÓ THỂ LÀM SAO!?”
“Thì-”
"Thật sự muốn nói, nếu như tên khốn nhà cậu không có bị
thương, hại tên kia dùng quá nhiều ma thuật, căn bản mọi chuyện cũng không đến
thế này."
“…Ranta, tên khốn này… thì ra cậu nghĩ như vậy!”
“Không đúng sao?! Tôi nói có gì sai sao?!”
“Cậu…nói không sai.”
“Còn không phải do cậu không thể chiến đấu sao! Luôn bị kẻ địch
chém thương và kéo chân cả bọn! Tất cả là lỗi của cậu!”
“CÂM MIỆNG!” Một giọng đầy giận dữ gầm lên khiến toàn bộ
quán trong nháy mắt đều trở nên im lặng. Là ai phát ra tiếng gáo thét đó? Nhìn
có vẻ chính là Mogzo. Haruhiro không nén được sự kinh ngạc đến nỗi trợn mắt há
mồm. Khó có thể tin được. Mogzo tức giận, nhướng mày nói “Đến lúc này còn cãi
nhau cãi gì! Giờ càng không ở bên trong gây ồn ào! Cả hai người bình tĩnh lại cho tôi!”
Haruhiro một lần nữa ngồi trở lại trên ghế. “…Xin lỗi.”
“Không phải, là nói...” Ranta rụt cổ lại. “Cậu...có phải
cũng nên phải yên lặng một chút không? Cậu cũng quá tức giận rồi.”
Khi Mogzo hung dữ trừng mắt Ranta một chút, Ranta co người lại
thành một hình tròn. “Xin lỗi! Tôi, tôi sau này sẽ chú ý hơn! Thật đấy, tôi nói
thật lòng đấy... Cái tên này lúc nổi giận trông thật kinh khủng…”
“Thật ra thì,” Mogzo ực một ngụm bia và mệt mỏi thả lỏng vai
xuống . “Tương lai rốt cuộc nên làm gì, không phải là không có biện pháp....”
Haruhiro gãi gãi gáy, “...Đúng vậy. Tôi cũng không biết. Hiện
tại thật sự không quá muốn đi suy nghĩ vấn đề này, hay đúng hơn là không có
cách nào suy nghĩ...”
“Tuy tôi nói có chút thô tục nhưng để tôi nói trước!” Ranta
dùng gốc bia gõ 'thùng thùng' trên mặt bàn. “Tôi đây hoàn toàn từ bỏ hi vọng rồi.
Suy nghĩ một chút xem, không có tên kia làm sao tiếp tục được? Chỉ cần đếm xem
số lần chúng ta được tên kia chăm sóc, đáp án sẽ rất rõ ràng!"
“Vì lẽ đó...” Haruhiro liếc mắt nhìn Ranta. “Ý của cậu là
chúng ta không làm gì sao? Chẳng phải như thế cũng là không tưởng sao? Tiền từ
đâu đến túi chúng ta? Dù chỉ ăn uống ngủ cũng phải bỏ tiền ra. Chẳng lẽ chúng
ta đi kiếm việc làm khác sao?”
Ranta cau mày, đặt cằm lên tay mình, miệng tạo thành chữ
"ㄟ". “...Haizz. Đó cũng có thể coi
là một loại biện pháp.”
"Tôi thì không quan trọng.
Nhưng cậu không phải là Hắc Ám Kỵ Sĩ sao. Dù cho cậu có thay đổi công việc thì
cũng không có cách nào rời khỏi Công Hội phải không?”
"A..."
“Chẳng lẽ cậu lại quên?”
“T-Tôi không có quên! Nhưng
mà…nhưng mà một khi đã là Hắc Ám Kỵ Sĩ, vậy cả đời chỉ có thể là Hắc Ám Kỵ Sĩ sao?
Chết tiệt! Tại sao tôi lại trở thành một Hắc Ám Kị Sĩ cơ chứ!?”
Mogzo thở dài thật sâu. “Công việc
khác…”
“Ồ!” Bên tai bỗng truyền đến âm
thanh quen thuộc. Hướng về nơi phát ra, thấy một chàng trai có khuôn mặt quen
quen đang vẫy tay trong khi đi về phía bên này. Cậu ta nói rằng “Này, này, này!
Đúng là các cậu rồi! Tuy mình không nhớ rõ tên các cậu nhưng đã lâu quá không gặp
rồi! Vẫn khỏe chứ? Vẫn còn nhiệt huyết thanh xuân chứ?”
“Kikkawa…” Haruhiro trợn tròn
hai mắt. Cái khuôn mặt hí hửng đó... Không thể nhầm được, là chàng trai bạ đâu
nói đấy Kikkawa. Tuy nhiên giờ trong cậu có chút khác trước. Trang bị không giống
nhau. Trên người cậu ta mặc một bộ giáp được cường lực bằng những tấm kim loại,
bên hông mang theo một thanh kiếm, trên chuôi kiếm còn đính trang sức. Từ cách
ăn mặc này, cậu ta hẳn đã trở thành một Chiến Sĩ.
“Này~~ này!” Kikkawa cười toe toét, muốn đập
tay cùng nhóm người Haruhiro. Haruhiro ngay lập tức không chút nghĩ ngợi đáp lại
động tác của cậu ta.
Kikkawa không chút do dự ngồi xuống
ghế giữa Haruhiro và Mogzo, rồi nói với cô hầu bàn “Bia, bia! Bia! Tôi muốn
bia!" Sau khi nhận được cốc bia, cậu ta nói. “Thế thì! Thế thì thế thì thế
thì! Mọi chuyện thế nào rồi! Trải qua thế nào? Các cậu có khỏe không? Kinh tế
phát đạt chứ? Nghe nói gần đây mấy cậu hình như đi Trấn Cổ Damroww? Mình có
nghe nói vậy! Cách đây không lâu, mình có gặp Manato ở đây! Sau đó liền nghe được
như vậy! Sau đó! Sau đó! Mọi chuyện thế nào rồi?”
Cho dù lâu không gặp cậu ta, thế
nhưng cậu ta vẫn ồn ào như vậy, ồn đến chết người mà. Ở dưới khí thế của cậu
ta, Haruhiro ngoan ngoãn trả lời “…Mọi chuyện tiến triển không tốt lắm. Thành
thật mà nói, Manato cậu ta… hơi hơi… chà, không phải có hơi, nên nói thế nào đây…”
“Ồ?!” Kikkawa tự mình nghiêng
người ra phía sau. “Ồ Ồ Ồ Ồ?! Cái gì cái gì
cái gì cái gì cái gì! Sẽ không phải!? Sẽ không phảiiiiiii!
Cậu, cậu ta kết hôn...! ?”
Haruhiro một bên nhổ nước bọt
nói "Làm sao có khả năng..." một bên dùng sức vỗ sau đầu Kikkawa.
Kikka kêu lên, đôi mặt cậu ta như có vẻ bay ra, nhưng Haruhiro chẳng có một
chút hối hận.
“Không phải thế,” Ranta nói, vẻ
cay đắng hiện trên mặt cậu ấy. “Cậu ấy chết rồi. Ngày hôm qua...Chết rồi. Chuyện
mới xảy ra vào ngày hôm qua thôi...”
“Choa…” Kikkawa vừa xoa phia sau
đầu vừa không ngừng kéo cằm mình. “Cái kia mình xin lỗi. Xin lỗi. Thật sự, thật
sự xin lỗi? Mình không có ác ý gì khi nói thế đâu. Mình chưa bao giờ nghĩ rằng
cậu ta sẽ chết cả. Manato là kiểu người luôn mang lại cảm giác có thể làm được
mọi chuyện nhỉ? Nhưng theo kiểu khác với tên Renji đó. Hay có lẽ cậu ta chẳng
khác gì cả. Việc Manato chết...Ừm~~ Con người thật sự là khó nắm chắc, lại xảy
ra chuyện như vậy… Này! Bia của mình đến rồi! Bia, bia! Được rồi! Cụng ly...Mọi người
không cụng sao? Hiện tại không phải là lúc thích hợp. Vậy để tự mình uống một
mình đi! Hô ha~~"
Haruhiro nghiêng cổ mình sang
trái rồi sang phải, đột nhiên cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. “...Kikkawa, trông cậu
thật có sức sống. Cậu tìm được một đội để tham gia rồi sao?”
“Đúng vậy! Sau cái kia, mình
ngay lập tức tham gia vào nhóm của một gã tên Tokimune. Hắn ta là một người tốt,
nhưng có hơi ngốc một chút. Hắn ta cũng có ở đây không nhỉ? Có muốn mình giới
thiệu cho các cậu một chút hay không? Giúp mấy cậu giới thiệu một chút nhỉ?"
“Hiện giờ...Vẫn không cần đâu.”
“Mình hiểu rồi. Mình nhớ không lầm
thì Manato là Mục Sư phải không? Là nhân vật trụ cột của nhóm của các cậu! Nghe
nói tỉ lệ tử vong của Mục Sư so với tưởng
tượng cao hơn rất nhiều. Dù sao bọn họ rất dễ dàng trở thành mục
tiêu của kẻ địch mà.”
Mogzo chậm rãi dời tầm mắt về
phía Kikkawa. “...Là, thật sao?”
“Đương nhiên rồi!” Kikkawa uống
từng ngụm từng ngụm bia. “ — — hô ha — — Vừa nói đến đâu rồi nhỉ. Ồ phải rồi, Mục
Sư. Kẻ địch dĩ nhiên biết rằng Mục Sư là người chữa thương, vì thế việc giết họ
trước cũng là hợp lý thôi. Và những Chiến Sĩ như mình thì muốn nghĩ tất cả biện
pháp để dùng cơ thể mình bảo vệ những Mục Sư.”
Mogzo ôm đầu của mình. “…Tôi chẳng
bảo vệ cậu ấy gì cả. Mỗi lần còn để cậu ấy cứu…”
"Không phải rồi không phải
rồi không phải rồi." Kikkawa thân mật ôm lấy vai Mogzo.“Đừng có tự dằng vặt
mình về chuyện đó. Mỗi người đều có lúc thất bại thôi. Mọi người đều từ mistake
và error để discover ra một way sáng sủa. Đừng
lo lắng đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.” (TL: chỗ này dạng giống
như thất bại rồi từ từ thành công)
“....Nhưng,” Mogzo lắc đầu một
cái. “Manato sẽ không trở lại nữa.”
“Ouch,” Kikkwa đầu hàng, giơ hai tay mình lên. “Không
sai, Có điều mình cảm thây, mấy cậu phải tiếp tục suy nghĩ nhiều về thời gian tới,
không phải sao? Có thể cậu nghĩ rằng Manato không phải đồng đội của mình nên
mình có thể nói những lời cay độc như thế? Nhưng mặt khác, chính bởi mình chưa
có đồng đội bị giết cả cho nên mới dám nói điều đó. Chờ đã? Hai cái đó chả khác
gì nhau cả? Sao cũng được, các cậu hãy lạc quan lên! Hãy cứ lạc quan lên!”
Haruhiro nhìn về chiếc bàn được xếp đầy những
chiếc chiếc cốc bằng đất nung. Có phải ý là cậu không nên tiếp tục cúi đầu ủ rũ
như vậy không? Tuy rằng không cần thiết nghe Kikkawa, nhưng đổi lại là Manato thì cậu ấy sẽ nghĩ gì
đây? Cậu ta sẽ nói như thế nào đâu? Cho dù cậu ấy không ở trước mặt mọi người
nói mấy lời cổ vũ như vậy, nhưng chắc chắn rằng cậu ấy sẽ cố gắng xây dựng một
bầy không khí để mọi người có thể lần thứ hai lại đứng lên đi một cách tự
nhiên.
“Cho dù có tiếp tục đi nữa...”
Ranta phát ra sự bực tức. “Cũng không biết phía trước có cái gì! Đội bọn này thế
nhưng không có Mục Sư.”
Kikkawa một bên làm ra vẻ mặt
"Cái kia thì như thế nào?" một bên nói rằng "Kiếm một Mục Sư
khác là được chứ sao. A, chờ chút, mình biết mấy cậu định nói gì rồi! Mấy cậu
không phải muốn nói: Làm gì có Mục Sư nào muốn tham gia cùng một đội linh tập sự
Nghĩa Dũng Binh? Thuận tiện nói luôn, mình hiện tại không còn là lính tập sự của
Nghĩa Dũng Binh rồi! Mình đã mua huy chương đoàn, mấy cậu muốn xem không? Muốn
xem không? Mình mang ra cho mấy cậu."
“Bọn này cũng không có đặc biệt
muốn xem huy chương đoàn...” Haruhiro thở dài. “Nhưng vừa rồi cậu nói cũng
không sai. Không có một Mục Sư nào đồng ý tham gia với bọn này đâu.”
“Mình cảm thấy không phải là
không có người?"
“Ồ...?”
“Đừng nhìn mình như vậy, mình
quan hệ rất rộng rãi nha. Mình biết ~~ rất nhiều thành viên Nghĩa Dũng Binh đấy.
Có một người mình biết có thể tham gia làm Mục Sư của đội bọn cậu đấy.”
Ranta chồm người về phía trước
“Ai, là ai?”
“Nhưng trước hết~~” Kikkawa nhìn
lần lượt vào khuôn mặt nhóm Haruhiro. “Các cậu rốt cuộc tên gì thế nhỉ? Mình đã
cố gắng nghĩ một hồi, nhưng chẳng nhớ được gì cả. Xin lỗi nha. Có thể nói cho
mình được không?”