“KHÔNG THỂ CHỊU ĐƯỢC NỮA!”
Ranta
vừa nói vừa đập cái ly bằng đất nung của mình lên bàn.
“Ranta…”
Mogzo ấp úng nói. “Cậu định phá nó à.”
“Im
đi! Tôi biết mình làm gì!” Ranta hét lên. “Còn cậu thì sao?! Không bực cô ta à?!”
“Đúng
đúng”
“Đúng
không!? Cô ta đúng thật là khó chịu! Cái thái độ đó là sao hả?! Đã chiến đấu mấy
ngày rồi mà cô ta vẫn chưa ăn ý được với chúng ta! Haruhiro!”
“Sao?”.
“Cậu
nghĩ sao?! Không được nói dối! Này! Tôi bảo cậu nói đấy! Nói cho tôi biết cậu
nghĩ sao nào!”
“Chẳng
phải tôi cũng nói với cậu vài lần rồi sao.” Haruhiro uống một hớp bia rồi đáp lại.
“Nói thật tôi cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng chúng ta không thể bỏ cô ta được.”
“Không
thể bỏ được?! Rồi, tôi hiểu, là do vẻ ngoài của cô ta xinh đẹp đúng không!”
“Không
liên quan gì tới nó cả.”
“Cậu
quá nhân từ với cô ta! Cậu quá nhân từ với các cô gái! Cậu quá mềm yếu!”
“Tôi
không hề thế, có cậu thôi. Cậu chỉ dám nói xấu sau lưng cô ấy, còn đứng trước mặt
thì cái gì cũng không dám nói.”
“Ai
bảo cậu thế!” Ranta nằm trườn dài trên bàn nói. “Cô ta rất đáng sợ! Ánh mắt của
cô ta thật sự quá khủng bố! Nó làm tối muốn khóc hét lên luôn! …Khóc hét lên ấy?”
Mogzo
vỗ nhẹ bờ vai an ủi Ranta. “Đừng khóc, Ranta…”
“Câm
đi!” Ranta phẩy bàn tay Mogzo ra. “Tôi không cần an ủi! Lại còn là một đứa con trai
an ủi mình nữa! Thật bi thảm mà! Tôi là một thằng đàn ông! Là một thằng chuẩn ‘men’!
Tôi là… là…”
Haruhiro
thở dài nói. “Cứ mặc cậu ta đi, Mogzo. Cậu ta lúc nào chả vậy. Cậu càng quan
tâm thì cậu ta càng luyên thuyên không dứt.”
Kể
từ khi Mary gia nhập đội, Ranta, Mogzo, và Haruhiro dường như đã hình thành một
thói quen là phải đến quán rượu Sherry sau khi trở về từ trấn cổ Damroww. Không
phải là bọn họ muốn uống gì, mà là nếu họ không giải tỏa thì họ sẽ khó mà ngủ
được, càng đừng nói ngày mai làm việc.
Có
đoàn chương thì chỉ cần 3 Capa là có thể mua được 1 ly bia, tuy nhiên đoàn người
Haruhiro chỉ là những thực tập viên vì thế họ phải tốn tới 4 Capa. Tuy mỗi lần
chỉ uống một, hai chén nhưng họ cảm giác là mình thật phí tiền.
So
với thời điểm còn Manato, hiện nay thu nhập của họ chỉ vẻn vẹn bằng một nửa,
không, chính xác là một phần ba, thậm chí có ngày còn chưa tới mức ấy. Giờ mà mỗi
ngày cả nhóm kiếm được 1 đồng bạc là không hiếm chút nào. Haruhiro biết rằng
lúc này mình nên tiết kiệm, nhưng…
Tính
cả số tiền gửi ở trong thương hội Yorozu, tổng tài sản hiện tại mà Haruhiro có
chỉ là 17 đồng bạc. Để mua đoàn chương cần 20 đồng bạc, vì thế mà nói chỉ cần một
chút nữa thôi là họ có thể trở thành Nghĩa Dũng Binh thực thụ. Nếu họ muốn mua
đoàn chương thì số tiền tích trữ của họ phải được 30 đồng bạc thì mới ổn. Có thể
trả từng đợt thì quá tốt rồi.
“Nghĩa
Dũng Binh…” Haruhiro thì thầm trong khi nhìn xung quanh quán rượu.
Mọi
người ở đây, ai nấy đều trang bị tốt hơn họ cả. Nếu trang bị của mình cắp thì
thật phiền toái, vì lẽ đó không ít Nghĩa Dũng Binh liền ngay cả đến quán rượu
cũng mặc áo giáp, thậm chí có nhiều người còn dắt tiền bên thắt lưng. Chưa kể đến
kiểu cách, chỉ cần nhìn trang phục cũng thấy nhóm Haruhiro và họ cách xa nhau
quá rồi.
“Tôi
hiểu rồi.” Ranta dùng cằm làm điểm tửa ngẩng đầu mình lên, tư thế trông khá
quái dị. “Không cần phải nói, Haruhiro. Là đoàn chương đúng không? Nhưng rồi cậu
cảm thấy nó không đáng nữa. ‘Trở thành Nghĩa Dũng Binh thưc thụ, tôi không quan
tâm nữa’ cậu nghĩ thế đúng không.”
“Lại
bị tên cậu nói trúng tâm sự, đúng thật là tâm trạng có chút phức tạp mà.”
“Láo
à. Coi chừng tôi hạ gục cậu giờ?”
“Tôi
xin lỗi.”
“Cậu
xin lỗi cũng quá thẳng thắn đi. Lời như vậy đừng nói nữa, thật sự rất tẻ nhạt đấy.
Tên ngu ngốc cậu.”
“Cậu
thật sự rất phiền đấy.”
“Nhưng…”
Mogzo khẽ thở dài. “Tớ có cảm giác là mình mất đi mục tiêu vậy. Trước đây đâu
có thế.”
“Không
ngờ…” Ranta nói trong khi nghiêng đầu sang một bên ép má mình xuống mặt bàn. “Mọi
thứ lại thay đổi nhiều như vậy. Chỉ là tên kia đi thôi mà.”
Haruhiro
bỗng dưng cảm thấy một cơn tức giận trào dâng trong lồng ngực mình, tuy cậu đã
cố kìm lại, nhưng cũng không khỏi quát lên “Cái gì gọi là chỉ là.”
“Rồi.”
Ranta gật gù nói. “Tôi xin lỗi.”
“…Cậu
trông chẳng có gì gọi là áy náy cả.”
“Cậu
phiền thật đấy.”
Haruhiro
rất muốn đánh cho Ranta một trận, nhưng nghĩ tơi loại người như cậu ta, cậu lại
thôi.
“Mục
tiêu à….” Haruhiro liếc nhìn xung quanh quán rượu một lần nữa. Rồi ánh bắt cậu
bắt gặp một bóng hình quen thuộc, trái tim cậu lúc ấy như thể bị ai nắm chặt vậy.
“Renji…”
Trong
khi đoàn người Haruhiro ngồi trong một góc tối, thì đội Renji ngồi ở một chỗ vô
cùng tốt, cách quầy phục vụ rất gần. Giữa hai người không có khác biệt gì,
nhưng đổi lại là Haruhiro thì cậu sẽ không dám ngồi ở vị trí đó. Quả nhiên giữa
người với người vẫn có khác biệt. Trong lòng Haruhiro không khỏi cảm thán…
“Whoa.”
Ranta cuối cùng cũng đã phát hiện ra nhóm Renji. “Nhìn tên Renji kia xem, thật
xa xỉ mà.”
Mogzo
cũng ngẩng cổ mình lên nhìn. “Wow.”
Phản
ứng của Ranta và Mogzo không có gì là lạ cả. Anh chàng tóc bác kia thật quá gây
chú ý mà, với bộ giáp bên ngoài có thêm một lớp lông phụ trợ. Và một thanh cự
kiếm bên cạnh bàn trông vô cùng oai vệ. Điều đó khiến nhóm Haruhiro không khỏi
tự hỏi sao cậu ta có được nó. Cậu ta đã mua nó sao, thế thì tốn kém không ít
đây, và nếu không phải, vậy thì từ đâu mà cậu ta có được nó.
Mà
không chỉ riêng Renji. Anh chàng tóc húi cui ngồi bên cạnh cậu ta có bộ giáp
hoa lệ không kém, anh chàng bốn mắt Adachi thì trong bộ trường bào đen trông có
vẻ đắt tiền. Cô nàng Sassa thì trong bộ trang phục vô cùng hở hang khiến
Haruhiro không khỏi liên tưởng đến Barbara, người thầy hướng dẫn của mình.
Sassa, nguyên bản đã là mỹ nữ rồi, giờ lại càng thêm gợi cảm.
Đang
ngồi trên chân Renji là cô gái bé nhỏ, mặc bộ trang phục giống như Mục Sư nhưng
lại không giống Manato hay Mary chút nào, chất liệu cũng tốt hơn, thậm chí mấy
điểm chi tiết trên trang phục cũng có phục sức thêm vào nữa.
“Họ
là tân binh à?” Ranta nhìn mà si ngốc. “Họ cũng trở thành Nghĩa Dũng Binh cùng
thời gian với chúng ta, sao nhóm ta lại thua kém nhóm họ nhiều vậy chứ?”
Bất
kể là thực tập viên hay những người đã có đoàn chương rồi, nhưng chỉ cần là
Nghĩa Dũng Binh có tư lịch kém thì đều bị gọi là tân binh. Nhưng không ai nhìn
vào đội Renji lại xem họ là tân binh.
Haruhiro
cảm thấy là mình không thể rút ngắn được khoảng cách với họ cả. Nói thế thôi chứ
chỉ sợ là khoảng cách càng ngày lớn thêm nữa là; đội của Haruhiro chỉ là những
kẻ vứt đi, những tên yếu kém trong những tên yếu kém, trong khi đó đội Renji
thì không ngừng trèo lên trên. Rồi trở thành một tồn tại mà không ai có thể xem
thường. Coi như hai đội có vô tình gặp nhau thì họ cũng không thể mở miệng nói
chuyện với nhau được. Đội của Haruhiro sẽ dần dần rơi vào quên lãng, còn đội của
Renji thì ngày càng trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.
Nếu
Manato không chết, mọi chuyện có khác không?
Manato
đã nhiều lần từng nói “Chúng ta là một đội tuyệt vời”. Nhưng liệu đó có phải là
những lời thật lòng của cậu.
Manato
trước đây thường đến quán rượu Sherry, ắt hẳn cậu ta cũng đã biết tình huống của
nhóm Renji. Cậu ta có từng cảm thấy hối hận, thất vọng, không cảm lòng không? ‘Nhóm
Renji không ngừng tiến cao hơn. Còn chúng ta thì làm gì đây? Nếu mình có những
người đồng đội tốt hơn…’ Sau tất cả, Manato cũng chỉ là một con người, vì thế
những ý nghĩ như thế có xuất hiện trong đầu cậu cũng là chuyện bình thường.
Tại
sao Renji không mời Manato tham gia nhóm của mình? Manato là một người có năng
lực. Nếu Manato trong nhóm Renji thì họ sẽ còn ghê gớm hơn nữa. Nếu Manato ở
nhóm của Renji thì cậu ta sẽ không chết.
“Này!
Này!” Ranta đang lay bờ vai tôi.
Khi
ngẩng đầu lên tôi bắt gặp ánh mắt của Renji đang nhìn mình.
“Tôi
nghe nói Manato đã trở về với cát bụi.” Một âm thanh trầm thấp và khàn khàn vang
lên, Haruhiro sẽ tuyệt đối không quên đây là giọng nói của Renji.
“Đ–”
Haruhiro muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì cho phải nhưng rồi cậu cũng
lên tiếng. “Có gì với cậu à?”
Renji
mặt không thay đổi liền phóng một vật vào trong tay Haruhiro. Haruhiro liền đón
lấy. Và khi nhìn kỹ cậu phát hiện đó là một đồng tiền.
Mogzo
nhìn nó mà hít một hơi muốn ngã khỏi ghế. Còn Ranta thì mở to đôi mắt của mình
không thốt nên lời. Bàn tay phải Haruhiro cầm lấy mà không khỏi run rẩy.
Tuy
đây là lần đầu cậu thấy nó, nhưng cậu biết là nó không giả.
“Một
đồng vàng?”
“Đây
là tiền an ủi của tôi. Cầm lấy đi” Renji nói thế rồi xoay người bước đi.
“…Đừng
có đùa… Đừng…” Haruhiro đứng bật dậy, cảm giác như thể máu nóng dồn lên đầu
mình.
Cậu
muốn đuổi theo Renji và tẩn cho cậu ta một trận. Nhưng cậu không làm thế. Cậu
biết mình làm thế là không ổn. Vì thế cậu chỉ đuổi theo rồi nói “R-Renji! Đợi
tí! Đợi chút đã!”
Renji
cuối cùng dừng lại rồi quay người lại hỏi Haruhiro. “Sao?.”
“Là…
Là…” Haruhiro nuốt nước miếng một cái. Renji thật đáng sợ mà. “Cái này… tớ
không nghĩ mình có thể nhận được…”
“Tôi
hiểu rồi.” Renji liền duỗi tay của mình ra.
Haruhiro
vốn tưởng là Renji sẽ nói thêm gì đó. Nhưng cậu ta đã không làm thế. Vậy cũng tốt;
Haruhiro thở ra một hơi, rồi đem đồng vàng thả vào trong tay phải Renji.
Sau
đó cậu thoáng có chút hối hận. Đó là một đồng vàng ấy. Tương đương với một trăm
đồng bạc.
Renji
không nói gì liền rời đi. Khi Haruhiro trở về bàn của mình, Ranta liền lao tới
tóm lấy cậu quát.
“HARUHIRO,
CẬU LÀ TÊN NGỐC À?! Tại sao cậu trả lại chứ? Giữ lại không phải tốt hơn à! Ba
người chúng ta có thể chia đều! Cậu 33 đồng bạc, Mogzo 33 đồng bạc, tôi 34 đồng
bạc. CẬU THẬT LÀ MỘT TÊN NGỐC MÀ?!”
“Sao
cậu có được nhiều thêm một đồng bạc vậy?”
“Bởi
vì tôi là tôi! Thật đáng tiếc! Chúng ta có thể mua được đoàn chương và còn dư
ra nữa!”
“Nhưng
làm thế…” Lông mày Mogzo nhíu lại, còn miệng thì làm hình chữ ㄟ.
“Tớ không nghĩ thế tốt đâu. Nếu chúng ta mua đoàn chương bằng tiền của Renji, Manato
sẽ không cao hứng lắm.”
“Ai
quản hắn làm gì! Giờ hắn không còn ở đây nữa! Chúng ta phải tự lo cho chúng ta
thôi! CHẾT TIỆT THIỆT MÀ. Đó là một ĐỒNG VÀNG đấy. Với Renji tùy tiện đưa như
thế tức là cậu ta không chỉ có thể? Còn tôi thì sao, chỉ còn ba đồng bạc thôi!”
“Cái
gì? Ba đồng bạc?” Haruhiro nhìn chằm chằm vào Ranta. “Không thể nào… Sao cậu
còn ít thế? Cậu sử dụng tiền mình đi đâu rồi?”
“Im
đi! Tiêu vào đâu? Xài tiền như thế nào đó là quyền của tôi!”
“Cứ
tiếp tục như vậy, cậu vĩnh viễn sẽ không mua được đoàn chương.”
“Cậu
còn dám nói! Khi nãy là cơ hội tốt nhất để tôi mua đoàn chương! Nhưng bị cậu
làm tan biến thành ảo ảnh rồi”
“Không
được…” Haruhiro chống hai khuỷu tay mình xuống bàn rồi ôm lấy đầu. “Cứ tiếp tục
như vậy không được. Đây không phải vấn đề Manato nghĩ như thế nào. Cậu nói đúng,
Ranta. Manato không ở đây nữa rồi.”
Ranta
hừ một tiếng. “Tôi vẫn luôn nghĩ thế.”
“Chỉ
nghĩ thôi là không được” Mogzo nói với một khí thế hiếm thấy. “Chúng ta không
chỉ nghĩ, mà chúng ta cần phải hành động nữa”
“…Chúng
ta không thật sự đoàn kết.” Haruhiro cắn môi mình nói. “Không chỉ riêng Mary. Cả
Yume và Shihoru gần đây cũng ít nói chuyện với chúng ta. Trước đây có thế đâu.”
Ranta
lấy tay chống gò má mình làm dáng vẻ như không muốn nghe. “Chẳng lẽ cậu muốn
hàn gắn mối quan hệ của mọi người? Đã đến mức độ này rồi, còn có khả năng sao?”
Còn
có thể sao? Hết cách thật rồi sao? Haruhiro không hề biết, nhưng cũng có thể thử
một lần.