Haruhiro đang cố gắng bắt chuyện với Yume và Shihoru. ‘Đúng rồi, buổi sáng tốt lành chứ? Tối qua các cậu ngủ có ngon không? Vẫn như thường nhỉ? Thế à…’
Hay,
‘Đúng rồi, tối hôm qua các cậu ăn gì nhỉ? Vẫn như những ngày thường chứ?’
Hay,
‘Đúng rồi, tối qua chúng tớ có gặp Renji. Cậu ta thật khoa trương mà. Không
quan tâm sao?’
Hay,
‘Đúng rồi, buổi trưa các cậu muốn ăn gì nhỉ? Bánh mì à? Như vậy à…’
Hay,
‘Đúng rồi, các cậu trông có vẻ mệt mỏi nhỉ…’
Đúng
rồi… đúng rồi… đúng rồi… Haruhiro cảm giác như thể mình biến thành một người
luôn nói đúng rồi vậy. Tuy các cô ấy không bỏ mặc những câu hỏi của cậu, nhưng
mỗi lần trả lời đều rất ‘khiêm tốn’, như vậy càng bi thảm hơn.
Mary
thì vẫn dáng vẻ thờ ơ như trước, khiến người ta khó mà tiếp cận được. Làm
Haruhiro không khỏi thầm nghĩ cô nàng này không biết có kỷ niệm nào vui trong đời
không nữa. Mà hiện tại cậu cũng có khác gì Mary đâu.
Đang
lúc hoàng hôn, mọi người đang trên đường từ trấn cổ Damroww trở về Altana bán
những chiến lợi phẩm của mình. Phân ra mỗi người kiếm được 1 đồng bạc và 15
Capa, với thu nhập như thế liền tình là không quá tệ nhưng cũng không quá tốt.
Tối
hôm đó, Haruhiro không có đi quán rượu mà ở lại nhà nghỉ. Sau khi tắm xong, cậu
ra ngồi xổm trên hành lang, lúc này, Yume vừa tắm xong cũng trùng hợp đi tới
bên cạnh cậu.
“A,
Yume?”
Yume
dừng lại nhưng cô không hề quay người sang hướng của Haruhiro mà vẫn tiếp tục
lau mái tóc ướt của mình bằng miếng vải. Yume thường thắt bím tóc mình lên vì
thế bây giờ khi thấy cô thả dài nó xuống, trông cô thật khác lạ.
Họ
trầm mặc một thoáng khiến cho bầu không khí có chút lúng túng. Nhưng rồi
Haruhiro cũng lên tiếng.
“Um,
Shihoru không đi với cậu à?”
“Trong
phòng.”
“Vậy
à. Umm…” Haruhiro đứng dậy gãi gãi phía sau gáy mình rồi nói. “Cậu giận tớ à?”
“Không
có.”
“Không
thật chứ? Nhưng… tớ luôn cảm thấy…”
“Yume
nói rồi Yume không có tức giận ~yan. Haru làm gì cho Yume giận à?”
“Có
lẽ… là có.”
“Gì
vậy?”
“Bởi
vì chúng tớ đã mời Mary tham gia nhóm mà không hề hỏi ý kiến cậu và Shihoru. Ban
đầu tớ nghĩ là không thể kéo dài tình trạng không có Mục Sự được, nhưng có lẽ tớ
đã quyết định quá nóng vội rồi. Dù chuyện này không phải là một người quyết định…”
“Nói
vậy thì là ai sai?”
“…Kikkawa
đã giới thiệu Mary cho chúng tớ, liền tớ, Ranta và Mogzo liền tự quyết định. Vì
lẽ đó có thể xem như là ba người tớ sai.”
“Không
phải vậy.”
“Hở?”
“Tớ
nói là không phải vậy ~yan.”
“…Yume?”
“Sự
việc căn bản không phải như vậy” Yume vừa nói vừa cột lại mái tóc của mình bằng
miếng vải. “Đó không phải là lỗi của ba cậu, Haru đúng là đồ ngốc mà.”
“Yume,
đợi chút…” Haruhiro định đem bàn tay hướng lấy Yume giữ lấy cô nhưng cậu đã rụt
tay lại. “Có chuyện gì thế?”
“Haru
căn bản là không hiểu gì cả? Cũng bởi vì thế mà Yume và Shihoru mới biến thành
như vậy.”
“Nhưng…”
Haruhiro cúi đầu nói. “Là… Cậu và Shihoru cái gì cũng không nói cho tớ biết thì
làm sao tớ hiểu được?”
“Yume
vốn là người không giỏi biểu đạt cảm xúc của mình ~yan. Yume đã không tốt thì
Shihoru càng không cần phải nói.”
“Tớ
cũng giống vậy thôi—!” Haruhiro cũng muốn nói lên những lời như vậy với cô
nhưng rồi cậu cũng nuốt những lời đó xuống. “…Tớ cũng không phải là người giỏi
nói chuyện. Lúc đó… mọi người ai cũng đều sốc cả.”
“Nói
vậy, mọi người đều thế à ~yan.”
“Ừm…
Mọi người đều thế cả.”
“Thế
thì không phải lỗi của mọi người sao?” Yume bất ngờ khóc lên. “Là do mọi người
mà chuyện mới thành như thế này. Không chỉ Haru, Ranta, Mogzo sai. Mà Yume và
Shihoru cũng có sai ~yan. Là thế sao? Chúng ta là một đội mà, đúng không? Tính
luôn cả Manato, sáu người chúng ta là những người bạn thân của nhau! Lẽ nào chỉ
có Yume mới nghĩ như vậy. Là Yume sai sao?”
“…Không,
Yume không sai.”
Yume
nói không sai – Haruhiro thầm nghĩ thế. Yume không có sai, người sai chính là
tôi.
Manato
đã nhiều lần từng nói chúng ta là một đội tuyệt vời. Đó là chỉ khi Manato,
Haruhiro, Ranta, Mozgo, Yume, và Shihoru là một đội ngũ hoàn chỉnh.
Xác
thực mà nói, trong sáu người thì Manato là người xuất sắc nhất nhưng Manato
cũng không phải là người thập toàn thập mỹ. Cũng có việc mà cậu ấy làm không được,
nhưng chỉ cần hợp lực sáu người lại thì nhất định sẽ hoàn thành.
Manato
chắc chắn hiểu rất rõ điểm này. Vì thế mà với một Ranta hay tùy hứng làm bậy, một
Haruhiro ngốc nghếch hay đem sự việc giao cho người khác, một Mogzo không được
lanh lẹ, một Yume không linh hoạt kỹ năng, hay một Shihoru nhát gan, Manato chưa
bao giờ nói một lời oán giận cả.
Cũng
bởi vì năm người đều là gà mờ vì thế thiếu một người càng không được. Manato đã
hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lãnh đạo của mình, cậu đã lập đầy những khoảng trống
mọi người tạo ra. Tập hợp sáu một người lại một chỗ thành một đội hoàn chỉnh.
Bất
kể có đắng cay ngọt bùi thì mọi người đều chia sẻ cho nhau. Những lúc đau buồn,
mọi người càng chia sẻ những đau buồn đó của mình. Bởi ai trong số họ không ai
là đủ mạnh mẽ để chịu đựng tất cả cả. Nhưng mà Haruhiro đã không làm được điều
đó.
Haurhiro,
Ranta, Mogzo luôn phàn nàn với nhau mỗi tối với những buổi say xỉn. Như vậy tâm
tình của Yume và Shihoru sẽ thế nào đây? Chẳng phải họ sẽ có cảm giác bị mình bỏ
rơi.
“Yume,
tớ thật sự xin lỗi—”
Và
khi những lời đó thốt ra khỏi miệng mình, cuối cùng Haruhiro đã hiểu tại sao
trước khi chết cậu ấy lại xin lỗi mình.
Có
một ngày, Manato luôn khen ngợi mọi người, nhưng lại không có Haruhiro. Lúc đó
Haruhiro không nói gì nhưng có thể thấy được là cậu rầu rĩ không vui. Manato có
lẽ cũng chú ý tới.
“…Manato.”
Bất
ngờ tầm nhìn của cậu trở nên mơ hồ. Nguyên lai là những giọt nước mắt của cậu
đã rơi. Cậu ngồi phệt xuống rồi úp mặt vào hai cánh tay của mình.
Manato
ngốc. Tại sao cậu xin lỗi chứ? Tại sao? Cậu không thiết phải làm thế. Tớ không
muốn…
Cậu
ấy rõ ràng là biết mình sắp chết. Ngoài lời xin lỗi với Haruhiro, có lẽ cậu muốn
truyền tải nhiều thứ quan trọng hơn. Manato có thể không cần phải nói xin lỗi. Nhưng
như thế thì hợp với tác phong của cậu ấy hơn.
Manato
đã từng nói với Haruhiro: “Tớ không nghĩ mình là loại người có nhiều bạn bè”. Nhưng
cậu ấy đã hoàn toàn sai.
Tại
sao? Tại sao cậu lại chết? Cậu không được chết.
“Haru…”
Yume cũng ngồi xổm xuống và ôm lấy Haruhiro. Cô cũng bắt đầu khóc.
Cô
vừa thổn thức vừa nhẹ nhàng an ủi Haruhiro đang tựa vào bờ vai mình. Gò má của
cả hai chạm vào nhau thấm đẫm nước mắt. Bên tai của Haruhiro không ngừng truyền
tới tiếng khóc của Yume. Cậu ôm chặt lấy Yume mà không ngừng khóc. Và họ cứ như
thế một lúc lâu.
Cảm
giác không còn gì để rơi nữa, Yume rốt cuộc cũng ngưng khóc.
Nhưng
mà Haruhiro vẫn ôm chặt lấy cô. Cậu không cho Yume cơ hội. Tuy trong lòng
Haruhiro cảm thấy không đúng lắm nhưng họ chỉ ôm nhau thôi mà.
Nghĩ
tới cậu cảm thấy làn da Yume thật sự mềm mại và ấm áp. Không được, không được,
mày không được nghĩ tới nữa. Yume đương nhiên không có ý tứ này, mà cậu cũng vậy.
Cái ôm này chỉ là cái ôm đồng đội thôi.
“Haru.”
“H-h-hở?”
Yume bất ngờ gọi tên cậu làm cậu không khỏi thất kinh đáp lại.
“Yume…”
“Hở?”
“Yume
sẽ cố hết sức” Cô ấy nói rồi cũng tăng thêm lực đạo vào cánh tay mình, ôm chặt
lấy Haruhiro.
Mặc
dù Haruhiro phải thừa nhận là cái cảm giác này thật tuyệt nhưng cậu cũng hi vọng
là cô sẽ không làm như thế. Đợi đã. “Cố hết sức” ý cô ấy là sao? (TL: ý của
Haruhiro là cảm giác sung sướng khi được gái ôm nhưng ôm chặt quá đâm ra có
chút khổ sở)
“Cố
cái gì cơ?”
“Thì
là Mary. Yume sẽ cố gắng sống chung với Mary, tuy không biết là có thể tăng tiến
tình cảm không, nhưng Yume sẽ cố gắng hết sức ~yan.”
“Thế
thì cậu đã giúp tớ một đại ân đấy….”
“Yume
không biết mình có làm được không nữa. Nói thật Yume có chút lo lắng ~yan. Mary
hình như có chút chán ghét.”
“Ồ?
Có à? Tớ không cảm thấy…”
“Khi
ánh mắt của Yume bắt gặp ánh mắt cô ấy, dù là ánh mắt hay vẻ mặt nó đều lạnh nhạt
cả.”
“Không
chỉ với cậu đâu. Với ai cô ấy cũng thế cả.”
“Thế
à. Yume có cảm giác là việc sẽ không dễ chút nào.”
“Đúng
vậy.”
“Không
biết Yume có làm được hay không? Nhưng Yume sẽ cố hết sức, mà Haru, Yume có một
thỉnh cầu với cậu?”
“Thỉnh
cầu? Tớ? Gì vậy?”
“Yume
vừa phát hiện ra bị người ta ôm thật chặt, cảm giác tâm tình mình sẽ tốt lên ~yan.
Sau đó, thường thường có thể hay không Haru ôm Yume một cái coi như cổ vũ Yume.”
“Vậy…
ổn chứ?” Khi những lời nói đó được thốt ra Haruhiro không khỏi thầm nghĩ: Như vậy
ổn chứ? Mà chỉ là ôm cổ vũ thôi mà, sẽ không có ý gì khác. Chỉ là cỗ vũ thôi.
“Nếu cậu nói vậy…”
Nói
rồi cậu liền ôm chặt lấy Yume bằng tất cả sức mạnh của mình, cho đến khi cậu
nghe thấy một tiếng thở dài thoát ra từ môi cô. Cậu rất muốn buông cô ra, cậu
biết đây chỉ là một cái ôm khích lệ mà thôi nhưng rồi cậu cảm thấy một loại cảm
giác phấn khích chạy dọc cơ thể mình, đang không ngừng áp đảo như khiến cậu
bùng nổ.
Không
được! Mày không được thua! Cậu thầm nghĩ thế. Tuy Haruhiro đến cùng không biết
là mình thắng gì thua gì? Nhưng cậu có cảm giác là nếu mình thua thì sự tình liền
không ổn.
Cậu
nhắm chặt mắt mình lại rồi nói. “Yume, cố lên.”
Yume
không nói lời nào, chỉ đơn giản gật đầu.
Haruhiro
mở mắt mình ra và ngay lập tức cậu ‘đóng băng’ khi thấy Shihoru đang đứng ở đầu
hành lang bên kia.
“A…”
“Hở?”
Yume cũng nhìn sang hướng đó. “A…”
“Cái…
umm… này…” Đôi chân của Shihoru không ngừng lay động, có thể thấy là cô đang bối
rối.
Cả
Haruhiro và Yume đều không khỏi nghĩ đến. Shihoru ở đấy bao lâu rồi? Tại sao
Haruhiro và Yume đều không phát hiện ra cô?
Bất
kể cậu có nói thế nào thì tình huống này thật sự hỏng bét. Tình huống của họ
khiến người ta hiểu lầm mà. Phải đính chính, cậu nhất định phải đính chính ngay.
Haruhiro
và Yume ngay lập tức buông nhau ra.
“Không
phải như cậu nghĩ đâu–” Ngay khi họ nói thế, họ không khỏi nhìn mặt nhau.
“Tớ
xin lỗi! Tớ–” Shihoru bắt đầu lùi lại. “Tớ không biết gì cả! Dạo này cảm giác của
tớ rất tệ, tớ đã không để ý tới! T-t-tớ thật sự xin lỗi!”
“Tớ
nói rồi, không phải như cậu nghĩ đâu!”
“Haru
nói đúng! Không giống như vậy đâu ~yan! Chỉ là Yume muốn Haru ôm chặt lấy mình một
thoáng thôi!”
“Yume,
cậu giải thích như thế thì thật vô vọng mà!”
“Hở?
Sao thế?”
“Tớ
xin lỗi, tớ sẽ rời khỏi đây ngay!” Shihoru nói rồi liền chạy nhanh hết sức có
thể.
Yume
vừa nói vừa lấy tay lau hai gò má của mình. “Shihoru và Yume ở chung phòng với
nhau vì thế cứ để Yume giải thích với cậu ấy ~yan. Sẽ ổn thôi.”
“Vậy…
đành nhờ cậu,” Haruhiro gãi gãi phía sau gáy mình mà thở dài.
Cậu
lén nhìn thoáng Yume mà cảm thấy có chút xấu hổ. Lẽ ra cậu không nên ôm thật chặt
cô gái mà mình không có tình cảm đặc biệt, nhưng nếu cậu làm vậy chẳng phải cậu
đã có tình cảm gì với cô ấy? Nah, không thể nào mà chuyện đó sẽ xảy ra.
Cậu
tự nhủ với lòng mình thế.