Sáng sớm hôm sau, Haruhiro vừa mới bước ra khỏi kí túc xá,
Shihoru đột nhiên đi vọt về phía trước, mở miệng nói xin lỗi.
“M-Mình... Mình xin lỗi! Mình không nên vội hiểu lầm. Mình cứ
nghĩ rằng hai người là kiểu quan hệ kia...Xin lỗi. Yume đã giải thích tất cả cho
mình rồi..."
Giải quyết được hiểu lầm là cực kì tốt rồi, nhưng thật sự
không cần ở trước mặt Mogzo và Ranta nói về vấn đề đó.
“Quan hệ?” Lỗ mũi Ranta mở rộng ra khi cậu ta đưa mặt mình
thật gần đến mặt Haruhito. “Rốt cuộc là quan hệ gì? Quan hệ giữa ai với ai? Nói
đi?”
Haruhiro hơi hởi ngửa nửa người trên, tránh xa khỏi cậu ta.
“Không có gì.”
“Làm sao mà không có gì được, phải không? Nói tôi nghe đi. Nói
đuê! Nói nghe đi mà!”
“Shihoru không phải cũng đã nói rồi sao? Chỉ là bản thân cô ấy
hiểu nhầm mà thôi.”
"Tôi muốn biết đến cùng có chuyện gì xảy ra khiến cho
cô ấy vội hiểu nhầm!"
“Đó là-” Yume xen vào. Không biết cô ấy có hay không kể ra mấy
lời không cần thiết? Haruhiro hy vọng đó chỉ là do cậu lo bò trắng răng, đáng
tiếc suy đoán của Haruhiro là chính xác.
“Ngày hôm qua, Yume đã nhờ Haru ôm chặt lấy Yume, sau đó
Shihoru bắt gặp. Vì vậy-”
Mogzo mở to hai mắt ra, phát ra một tiếng nghẹn ngào một
cách kinh ngạc.
“Này này này này này...!” Con ngươi Ranta trông như thể sắp bay ra khỏi hốc mắt đến nơi rồi. “Cuối cùng chuyện như thế nào?! Nói
thật đấy chứ?! Haruhiro, từ khi nào mà cậu leo đến mốc thứ hai rồi?!”
"Mốc thứ hai? Ý cậu là gì khi nói mốc thứ hai? Hơn nữa
cậu nhầm rồi. Mọi việc không phải như cậu nghĩ-”
“Tôi nhầm ở chỗ nào?! Cậu rõ ràng muốn làm điều đó, có đúng
hay không? Cậu định ra tay nhưng kết quả bị Shihoru bắt gặp nên hoảng sợ và dừng
tay lại, phải không! Cậu phải đạp phanh khẩn cấp!”
“Nhưng Haru đang khóc lúc ấy...” Yume nói, bắt đầu giải
thích.
“Yume...” Haruhiro nói, “Chuyện như vậy cậu cũng đừng nói
ra...”
“Cái gì!? Đang khóc---!” Ranta thay phiên hết nhìn sang nhìn
Haruhiro rồi quay lại nhìn
Yume, và rồi vuốt tay qua mái tóc quăn của cậu ta. “...Đúng rồi. Hóa ra là vậy.
Nói cách khác... Cậu ngỏ lời bị Yume từ chối. Biệt ly sầu thương, xuân thu buồn,
có đúng không? Và rồi cậu trông như một thằng ngốc vì bị từ chối, cho nên cô ấy
mới an ủi cậu. Hóa ra chuyện là như thế. Mọi chuyện rõ ràng rồi.”
“Cậu hoàn toàn hiểu lầm rồi rồi. Tuy nhiên tôi không có hứng
giải thích với cậu nữa.”
“Nói tóm lại nha...” Yume tiếp tục nói, hoàn toàn phớt lờ mọi
người. Đó là một khả năng thật khiến Haruhiro hâm mộ. “Yume quyết định rằng
mình sẽ cố gắng hoà thuận với Mary-yan. Shihoru cũng đã bảo rằng cô ấy cũng sẽ
trợ giúp Yume.”
Shihoru nhìn xuống mặt đất, ôm lấy thanh trượng của mình
“...Dù mình không cảm thấy sẽ thành công, nhưng mình sẽ cố gắng hết sức có thể.”
“Hoà thuận? Với Mary?” Ranta cau mày thật chặt. “Làm sao có
khả năng. Mọi người nghĩ kĩ xem, cô ta còn chẳng có ý định làm bạn với chúng
ta.”
Mogozo cúi thấp đầu xuống. “...Không, nhưng, tiếp tục như vậy,
cũng không tốt cho lắm. Chúng ta ít nhất cũng phải hy vọng thuyết phục được cô ấy
chữa thương cho chúng ta trong trận chiến..."
Mary không chỉ thiếu đi tinh thần đoàn đội, lấy tư cách là một
Mục Sư tới nói, hành động của cô ấy có chút vấn đề. Chính như Mogzo nói, cô ấy
còn không chữa trị cho bọn họ trong trận chiến. Nói cụ thể hơn, dù vết thương
ngoài da, cô ấy thường thường sẽ bày ra dáng vẻ mặc kệ. Dù xin cô ấy chữa trị
cũng chẳng ăn thua, cô ấy hoặc sẽ phớt lờ hoặc sẽ từ chối thẳng thừng. Nếu như vết thương ảnh hưởng
nghiêm trọng đến việc cử động hoặc đe dọa tính mạng thì đương nhiên cô ấy vẫn
chữa trị, thế những đồng đội bị vết thương nhẹ và đau đớn không ngớt thì cô lại
mặc kệ. Điểm thái độ này của cô ấy thật sự có chút kỳ quái.
Manato hoàn toàn không như vậy, cậu ta ngay lập tức sẽ chữa
cho họ, cho dù vết thương có nhỏ nhặt cỡ nào đi nữa. Điều này làm cho họ cảm thấy
an tâm, cảm giác mình bị kẻ thù chém thương cũng sẽ không nguy hiểm tới tính mạng.
Với Mary ở trong đội thì chả có thành viên nào an tâm nổi. Nếu
như phát sinh tình huống khẩn cấp, liệu cô ta đột sẽ thật sự chữa cho mình
không? Hay sẽ bỏ lại họ đây? Mọi người đều cảm thấy lo lắng với điều này.
“Nói chung...” Haruhiro nhìn lần lượt khuôn mặt từng người. Tuy nhiên cậu bỏ qua Ranta.
“Chúng ta cần phải xây dựng lòng tin với cô ấy đã. Nếu không làm được vậy, con
đường tương lai nhất định rất khó đi tiếp. Có lẽ Mary có cách nhìn nhận mọi
chuyện theo cách của riêng cô ấy. Có thể là chúng ta không biết cô ấy nghĩ gì
cho nên mới không có cách nào hòa hợp với cô ấy..."
Ranta khịt mũi một tiếng. “Cô ta chỉ đơn giản là một người
có tính cách tệ hại! Đó là một loại bênh, cô ta bị bệnh! Cô ta chỉ đơn giản mắc
phải bệnh Tính cách tệ hại bẩm sinh mãn tính. Căn bản không cứu được rồi!"
“Nhưng chúng ta không thể thiếu Mục Sư...”
“Vậy thì cũng chỉ có thể như vậy, Haruhiro, cậu làm Mục Sư
đi! Nhanh đi! Tôi muốn nhanh nói lời tạm biệt với cô ả Mary lắm rồi. Mọi chuyện
cứ giải quyết vậy đi! Vẫn đúng là tôi có đầu óc suy nghĩ! Giỏi quá, đúng thật
là một Nice ideal!"
Nói thật, Haruhiro xác thực cũng cảm thấy đó là một biện pháp,
nhưng đó là biện pháp cuối cùng. Đi thám thính một mình, luôn luôn đặt mình vào
vị trí sau lưng kẻ địch để đánh lén mục tiêu... Haruhiro luôn cảm thấy Đạo Tặc
rất phù hợp với bản thân cậu và cậu cũng rất là mong chờ đến việc mình tiếp tục
trưởng thành dưới danh nghĩa một Đạo Tặc.
Ngoài ra, cậu cũng đã nhận ra một điều khi nói chuyện với
Yume vào ngày hôm qua.
“Ranta,” Haruhiro nói.
“Gì?”
"Lúc trước quyết định để Mary gia nhập đội không chỉ có
tôi mà còn có cậu và Mogzo, đúng không?"
“Đúng vậy, tôi cảm thấy phán đoán đó vô cùng sai lầm, cho
nên mới nói muốn nhanh chóng đuổi cô ả kia đi!"
“Nhưng cô ấy đã tham gia vào nhóm, cho nên cô ấy cũng được
coi là đồng đội của chúng ta, phải không?”
Ranta có vẻ như định phản bác cái gì đó, nhưng rồi ngậm miệng
lại, lúng túng đưa mắt nhìn xuống dưới.
"Đương nhiên." Haruhiro dùng tay trái nắm chặt tay
phải của chính mình. “Chúng ta cũng không thể đột nhiên đối xử với Mary như thế
chỉ vì tính cách cô ấy là như vậy. Tuy nhiên nếu vẫn giữ tình trạng như này, cô
ấy cũng không thể hòa hợp với chúng ta được. Mary rốt cuộc cũng không phải là một
cỗ máy dùng ma thuật chữa thương cho chúng ta.”
“...Đúng vậy,” Yume đặt ngón tay chống lên cằm mình, gật gật
đầu. “Mặc dù Mary có thái độ lạnh nhạt với Yume, nhưng có lẽ chính Yume và mọi
người cũng làm như vậy với cô ấy ya.”
"Ừm..."Mogzo chầm chậm gật gù "Cậu nói
đúng..."
“Có-có lẽ...” Shihoru không tự tin cho lắm vào những lời cô
sắp nói. “Mary thực ra là một người rất dịu dàng... ở bên trong.”
“LÀM SAO CÓ KHẢ NĂNG!” Ranta ngay tức khắc quay lưng lại với
những lời bàn luận của người khác. “Tuyệt đối không thể! Xác suất 1/10000 cũng
chả thể. Cô ta là người có tính cách tồi tệ mục nát. Tôi không quan tâm mấy người
nói thế nào, tôi đây cũng chẳng thay đổi ý kiến đâu! Chúng ta và cô ta nên mỗi
người đi một ngả. Để tên ngốcccc Haruhiro này trở thành Mục Sư là tốt rồi.”
“Nếu như tôi trở thành một Mục Sư,” Haruhiro nói, “thì dù
cho Ranta gặp chuyện gì đi nữa, tôi đều sẽ không chữa thương cho cậu. Dù sao cậu cũng là một Hắc Ám Kỵ Sĩ.
Thần Hắc Ám Skullheill là kẻ thù của Thần Ánh Sáng Lumious. Tôi không đủ tốt bụng
để chữa trị vết thương cho kẻ thù của mình đâu.”
“Hở! Cậu căn bản không xứng làm Mục Sư! Không hợp cách!
Mogz... à mà không có chiến sĩ cũng rất đau đầu... Yume! Cô đi làm Mục Sư đi!”
“Yume muốn một chú sói, vì thế Yume không thể bỏ chức nghiệp
Thợ Săn được.”
“Chết tiệt! Con nhóc ích kỉ! Nếu như vậu, Shihoru, cậu trở
thành Mục Sư đi?”
“M... Mình không nghĩ mình thích hợp trở thành một người chữa
thương đâu. Nếu như có ai bị thương, sợ là trước khi kịp chữa
trị cho người đó thì mình
đã hoảng sợ và...”
“Thật vô dụng! Tất cả các người đúng là một đám vô dụng! Vô dụng hết chỗ nói! Một đám
vô tích sự. Nếu như bậy-” Ranta ho khan vài cái. “Nếu như vậy thì chả có cách
nào khác. Dù cô ả kia tính cách có kém chút nhưng có còn hơn không. Chỉ có thể
mong rằng cô ta đúng là một con bitch lạnh lùng ở vẻ ngoài thôi... Nhưng nếu
như cô ta thực sự là một con bitch lạnh lùng và bất thình lình, cô ta lại phải
lòng tôi và muốn trở thành con bitch của tôi và...”
“Umm... M-Mình cho là chuyện đó chẳng bao giờ xảy ra đâu...”
“Im đi Mogzo! Mogzo?! Mình vừa rồi bị Mogzo dạy bảo?! Là mơ
sao!? Thật sự không thể tin nổi!? ...”
Dù thế nào đi nữa, nói chung hướng hành động của họ cũng đã
được định đoạt. Bọn họ quyết định sẽ đối xử với Mary như là một người trong
nhóm, và quyết định phải làm đồng đội của cô ấy. Mọi thứ đều phải bắt đầu từ bước
này, nếu như họ không khắc phục được rào cản này thì nhóm Haruhiro không có
cách nào tiếp tục tiến lên.
Tuy nhiên, đây tuyệt đối cũng chẳng phải là một con đường
đơn giản dễ đi.
Mary giống như thường ngày, đợi đoàn người Haruhiro ở trước cổng phía Bắc Altana.
Haruhiro nghĩ thầm mọi việc thế nào cũng phải khởi đầu bằng cách chào hỏi, vậy
nên cậu củng cố tinh thần, hướng về Mary lên tiếng “Chào buổi sáng!”
Haruhiro chỉ đơn giản là chào hỏi bình thường thôi, thế thì
tại sao cô ấy lại phải dùng ánh mắt lạnh lẽo gần như khủng bố đó liếc nhìn qua
người cậu? Cậu hoàn toàn bị cô ấy coi là một đứa ngốc. Cô ấy cười nhạo
Haruhiro. Nhất định trong đầu cô ấy đang nghĩ " Đi chết đi đồ cặn bã! Biến
mất đi đồ rác rưởi."
Sau khi Mary kết thúc chế giễu Haruhiro bằng ánh mắt lạnh
lùng độ không tuyệt đối của mình, cô ấy cuối cùng cũng trả lời bằng một giọng lạnh
nhạt. “Chào,” cô ấy cộc cằn lên tiếng. “Nhanh đi thôi. Tôi sẽ theo sau.”
Tình trạng đại khái là như vậy
Cho dù thế, trên đường đi đến Trấn Cổ Damroww, Yume và
Shihoru mấy lần dũng cảm chủ động bắt chuyện với Mary. Hai cô nàng đó hỏi Mary:
Cậu sống nơi nào trong Altana nhỉ? Cậu thường ăn gì cho bữa sáng và bữa tối? Cậu đã là thành
viên của Nghĩa Dũng Binh bao lâu rồi? Nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy đây là
những câu hỏi không quá quan trọng và cũng chả giải quyết được vấn đề gì nhưng
Mary lại không đưa ra câu trả lời trực tiếp.
“Ai mà biết” hay “Tùy thích” là những câu trả lời khá mềm mỏng
nhưng sau khi cơn giận của Mary bùng phát và cô ấy
trả lời bằng “Mấy cái đó có liên quan đến mấy người không?” làm cho cả Yume lẫn
Shihoru đều không dám nói chuyện.
Cô ta là một đối thủ xứng tầm đây. Không đúng, tuy cô ấy như
vậy nhưng cô ấy thực sự không phải kẻ địch bởi cô là một thành viên của nhóm
Haruhiro. Và là đồng đội của họ...
Dù cho không có cách nào thuận lợi khai thông mối quan hệ giữa
Mary và bọn họ nhưng Haruhiro vãn hy vọng rằng tinh thần hợp tác đoàn đội cải
thiện hơn một chút.
Trước khi đến giờ nghỉ trưa, bọn họ may mắn gặp được nhóm ba
con Goblin, làm tốt công tác chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến cam go, quyết
định tấn công lũ Goblin. Chỉ cần đoàn kết nhất trí và chiến thắng một trận chiến,
nhất định có thể nhìn thấy một tia hi vọng tương lai!
"Mogzo, Ranta, hai người cậu mỗi người xử lí một con. Tớ
và Yume sẽ cùng đối phó với con thứ ba. Shihoru và Mary, hãy đi hỗ trợ Mogzo và
Ranta từ xa!"
Haruhiro như không có gì xảy ra, yêu cầu Mary hỗ trợ họ một
cách đầy bình thường nhất có thể, nhưng mà cô ấy chỉ đứng tại chỗ, liếc mắt
nhìn Shihoru dùng pháp thuật [Bóng Âm] và [Quang Đạn] bắn trúng con Goblin.
Ranta hét to: "Đau quá đau quá đau quá!" khi tay trái cậu ta bị con
Goblin chém trúng. Thế nhưng Mary vẫn làm dáng vẻ giả vờ không biết.
Đến phiên Mogzo hoảng sợ sau khi huyệt thái dương của cậu bị
chém sượt qua tạo nên một vết thương nhợt nhạt, Mary lại quát mắng cậu ta:
"Có mỗi vết thương nhỏ vậy, cậu lùi gì mà lùi? Cậu không phải là Chiến
Binh sao?
“Chết tiệt! Cô nghĩ cô là ai cơ chứ?! Cô rõ ràng chẳng làm
cái quái gì cả!” Ranta dùng hết sức đá văng con Goblin ra phía sau. Cậu ta đứng
dậy, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa mình và con Goblin, sau đó đâm thẳng
thẳng trường kiếm về phía trước,
"[Căm Hận Trảm]...!"
Cổ họng con Goblin bị thanh kiếm đâm xuyên qua, nó kêu sặc sụa
vài tiếng, vùng vẩy một lúc và rồi từ từ ngừng cử động.
Có vẻ như mục đích của kiếm thuật và phong cách chiến đấu của
Hắc Ám Kỵ Sĩ là tránh né những đòn cận chiến gần người, rồi sau đó tấn công từ
một khoảng cách thích hợp ở ngoài, dùng chiến thuật "Hit&Away"
làm chiến thuật cốt lõi. Haruhiro cảm thấy rằng những gì Ranta vừa thực hiện
thì có chút không thỏa đáng, nhưng cuối cùng thì cũng có hiệu quả không tệ.
Điều đó có nghĩa chỉ còn sót lại hai kẻ địch mà thôi. Không
đúng...
“Mô--!” Mogzo đang sử dụng kỹ năng [Quyển Kích] đánh giáp lá cà với đối thủ của
cậu ta. Đòn đó khiến con Gonlin lảo đảo lùi về sau. Không chút do dự, cậu ấy
nhanh chóng bổ thanh cự kiếm của mình xuống đồng thời hét lên một tiếng.
Cú đánh chẻ đôi đầu con Goblin và nó hết chống cự, ngã nhào
xuống đất.
Vậy thì chỉ còn một con nữa thôi.
“Malik em paluk!” Shihoru niệm chú, vẽ ra chữ cái nguyên tố bằng thanh trượng
của mình.
Một viên đạn ánh sáng to khoảng một nắm tay đánh trúng ngực
con Goblin, khiến nó phải tru lên.
Lực công kích của [Quang Đạn] ước chừng như một đòn đánh của
một người đàn ông trưởng thành. Con Goblin tuy rằng chỉ choáng váng trong giây
lát, nhưng từ đó lại xuất hiện khe hơi. Yume áp sát con Goblin, quét thánh kurki của cô ra.
“[Tốc Trảm]!”
Con Goblin ré lên, nhanh chóng nhảy chéo về phía sau để
tránh đòn tấn công. Giờ thì lưng nó đã quay về phía Haruhiro. Haruhiro nghĩ thầm
"Chính là lúc này!" mà cơ thể cậu đã sớm tự cử động. Cậu nín thở tập
trung suy nghĩ, sử dụng [Đâm Sau Lưng]. Con dao găm như thể đang quay về đúng vị
ban đầu của nó vậy, đơn giản đâm vào lưng con goblin và xuyên qua bụng nó.
Khi động tác Haruhiro được thực hiện chính xác không có một
chút sai sót thì sẽ ra loại kết quả này. Con Goblin run rẩy thân thể nó cứ như
thể mất đi hết sức lực. Haruhiro kéo lưỡi con dao găm xuống bên dưới, đẩy phần
vai sau con Goblin, dao găm theo đó được rút ra. Con Goblin ngã nhào trên mặt đất,
không còn cử động nữa
“Muwahahahaha!” Ranta một mặt lấy một chiếc móng vuốt từ thi
thể con Goblin một mặt
cười to lên. “Tuy rằng phối hợp chả ra gì, song bởi vì đòn tấn công của tôi mà
chúng ta cuối cùng đã thắng đấy! Tôi thật giỏi! Tôi sẽ không cảm thấy thú vị nếu
tất cả thật sự hòa thuận với nhau ngay từ lúc đầu! Nhưng tay tôi đau quá! Mary!
Nhanh chữa thương cho tôi!”
Mary hoàn toàn phớt lờ cậu ta, nghêng ngang đi về phía
Mogzo.
“Ngồi xuống,” cô ấy nói.
Mogzo giống như của một chú chó con nuôi trong nhà nghe được
mệnh từ chủ nhân, trả lời một tiếng "...Vâng", ngoan ngoãn ngồi trên mặt
đất.
Mary nhẹ nhàng vuốt trán, sau gáy và bên cạnh huyệt thái
dương của Mogzo. Mogzo nhăn mày và Mary hình như nhỏ giọng nói cái gì đó, tuy
nhiên Haruhiro cũng không hề nghe rõ nó.
Mary liền vẽ một ngôi sao sáu cánh bằng tay mình và niệm, “Hỡi
ánh sáng, dưới ân sủng thần thánh của Thần Luminous… [Chữa Trị].”
“...Sau khi trận đấu kết thúc, không ngờ cô ấy đồng ý đến chữa
thương cho mọi người…” Haruhiro lầm bầm bằng một giọng trầm thấp trong khi đi
nhặt những chiếc túi của Goblin.
Bên trong có hai đồng bạc, hai viên đá sạch sẽ, ngoài ra còn
một vài nanh thú, bánh răng cùng một ít đồ vật nhỏ. Tùy vào giá trị của viên đá
mới biết được kết quả như thế nào, Haruhiro đoán rằng có thể kiếm lời khoảng bốn
đồng bạc.
“Này, Mary! Với Mogzo thế là đủ rồi, kế đến đi sang đây và chữa cho tôi nào!” Ranta yêu cầu.
"Cậu chỉ bị trầy da nhẹ thôi."
“Nào có! Nhìn này! Tôi đang chảy máu này! Ờm… máu đang dần ngừng chảy rồi...”
“Tự nhổ chút nước bọt lên vết thương đi? Và khi gọi tên tôi
thì nhớ thêm tiểu thư* vào. Không có nó, chỉ sợ tôi tức giận đến nỗi không khống
chế nổi mình.”
"FFFF~~!"
Cứ như vậy, Ranta chịu thua và không được Mary chữa trị. Tuy
nhiên là một người thích thêm mắm thêm muối, Ranta la hét inh ỏi cầu cứu cứ như thể đấy là một việc cực
kỳ lớn, cho dù đó chỉ là một vài vết thương nhỏ.
Manato nhìn như một người hào phóng nhưng thần kinh cậu ta rất
nhạy cảm, chỉ khi nào mọi người đều trong trạng thái hoàn hảo thì cậu ta mới
nghỉ ngơi, vì vậy bất kể là vết thương có bé đến đâu thì Manato đều dùng ma thuật
chữa trị nó, song điều đó thực sự không cần thiết chút nào. Khi suy nghĩ cẩn thận,
Haruhiro không khỏi cảm thấy Manato có chút quá đà, cũng cảm thấy cậu ta quá
chiều chuộng Ranta.
Sau khi giải quyết xong đống xác của lũ Goblin, Haruhiro đột
nhiên quyết định mở miệng hỏi dò Mary.
“Có lẽ nào...Phương pháp có vấn đề? Nói như thế nào đây, là
một người chữa thương, cậu cũng nên biết một bộ phương pháp xử lý cố định chứ?"
“Gì?”
Nghe mỗi chữ "Gì?" thôi đã cảm thấy sởn hết gai ốc,
cậu thật hy vọng Mary không theo đó hỏi ngược lại. Haruhiro co rúm người lại,
nhưng vẫn cố gắng đề cao lòng dũng cảm, nói tiếp:
“Xin lỗi, nhưng mà… Mục Sư có lẽ cũng sẽ có chia thành nhiều
loại? Tôi cũng không hiểu về nó lắm, dù sao tôi cũng không có kinh nghiệm về mặt
đó.”
Trông Mary như thể sắp nói gì đó, nhưng hình như cô ấy
cảm thấy trả lời nó có hơi phiền phức cho nên chỉ thở dài. Sau đó, cô đem hai
tay khoanh ở trước ngực, quay mặt đi, nói: "Ai biết."
Nhận được câu "Ai biết."
Haruhiro nhịn không được, tiếp tục hỏi: "Có thể, có thể nói cho tôi biết
không? Dù sao tôi chỉ là một Đạo Tặc, không hiểu phương pháp xử lý của Mục Sư. Nếu cứ như này thì tôi mãi mãi cũng sẽ
không thể hiểu, tôi cảm thấy không tốt lắm--"
“Đó là chuyện của cậu. Còn tôi thấy như vậy không có gì là
không tốt.”
“Chuyện đó không tốt chút nào-” Haruhiro hít một hơi thật
sâu. Chết tiệt, mình sắp bùng nổ. Nguy hiểm thật. Phải bình tĩnh.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy tức giận. Có chuyện gì với cô ta thế?
Sao cô ta có thể cố chấp như vậy chứ?
“Nếu như đó là việc riêng tư của cá nhân..." Haruhiro vẫn
cứ khăn khăn hỏi. “...Tôi sẽ không can thiệp nhiều vào. Nhưng trong chiến đấu,
mỗi người đều đảm nhận nhiệm vụ của chính mình, cũng có cách làm riêng. Chuyện
đó...Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể tán gẫu nhiều với nhau hơn..."
“Nếu cậu không thích cách tôi làm việc, vậy cậu có thể nói
rõ ràng ra? Tôi có thể rời đi ngay lập tức."
"Ý tôi không phải là vậy, tôi chỉ là-”
“Thế thì chẳng có vấn đề gì cả, có phải không?”
“Ừ... Được rồi.”
Haruhiro muốn ai đó có thể nói cho cậu biết, liệu có cách
nào để bọn họ có thể trò chuyện bình thường với Mary? Có biện pháp nào không? Có vẻ
như chẳng có biện pháp nào cả.
Sau đó, Yume và Shihoru can đảm nỗ lực trò chuyện cùng Mary,
nhưng lần nào cũng nhận lấy thất bại. Haruhiro cũng mấy lần định thử nói chuyện
với Mary nhưng cô nàng hoàn toàn không đáp lại cậu.
Mãi đến tận lúc trời nhá nhem, họ tổng cộng giết được bảy
con Goblin, mỗi người bình quân kiếm được hai đồng bạc và năm capa, như thế
cũng coi như khá đối với nhóm họ. Nhưng khi so với việc Renji hào phóng phân đồng
vàng cho người khác khiến cho Haruhiro khó tránh việc cảm thấy một chút thảm hại.
Mary rời đi ngay lập tức sau khi nhận phần của mình, vì thế
năm người họ đi ăn xong bữa tối và rồi đi đến quán rượu Sherry.
“Thật nhiều người!” Yume nói. “Yume không muốn uống
bia...Yume uống chút nước ép trái cây là được rồi!"
“...Mình cũng không uống bia,” Shihoru đồng tình, “Nơi này ồn
ào quá...”
Đây là lần đầu tiên Yume và Shihoru đến quán rượu nên cả hai không ngừng mở to hai mắt nhìn chung
quanh, dáng vẻ vừa kinh vừa sợ.
Ranta bày ra dáng vẻ một người khách quen, nói rằng:
“Này này này, hai người bình tĩnh chút được không! Chẳng có
gì khác thường ở đây cả! Chỉ là một quán rượu bình thường mà thôi, xin nhờ hai
người đó!”
Tuy nhiên, Yume và Shihoru có lẽ là chẳng nghe thấy lời cậu
ta nói cả. Không lâu sao cô nữ bồi bàn đến trước bàn họ, mọi người gọi thức uống
và trả tiền của phần mình. Haruhiro hôm nay cũng không uống bia, thay vào đó cậu lại gọi một ly nước
chanh. Ly nước chanh này dùng nước được cácbon hóa tự nhiên từ Dãy núi Thiên
Long, hoà cùng chanh và mật ông nên vị của nó rất tươi mát.
“Đúng như tớ nghĩ, điểm mấu chốt của vấn đề vẫn là
Mary." Sau khi Haruhiro mở màn cuộc trò chuyện.
“Đúng,” Yume nói và gật đầu phụ họa. “Yume và Shihoru đã cố gắng bắt chuyện
với cô ấy, nhưng như bánh bao ném lợn nha.”
Shihoru ngay lập tức chỉnh lại. “Yume, không phải bánh bao
ném lợn mà là bánh bao ném chó mới đúng."
[*Bánh bao ném chó: thường chỉ người vô tâm, không biết suy
nghĩ. Bánh bao làm bằng thịt, dù có ném chó nó cũng không đau, ngược lại còn
cho nó một bữa ăn ngon. Trong khi đó mình thì mất bánh bao mà chẳng làm được
gì. Méo nhớ câu thành ngữ Việt Nam nào tương đương câu này]
“Ồ?” Yume chớp mắt. “Yume đầu tiên cứ nghĩ là lợn chứ, thì
ra là bánh bao thịt ném trâu.”
“...Không phải 'đầu tiên cứ nghĩ' mà là 'ban đầu nghĩ là' có
đúng không. Hơn nữa là chó, không phải trâu.”
“Hở? Yume lại nhầm nữa rồi sao? Làm sao vẫn bị nhầm.”
“Chỉ có thể NHƯ NÀY,” Ranta nói, làm động tác chặt đầu. “NHƯ
NÀY. Nếu chúng là thực hiện nhanh NHƯ NÀY với người phụ nữ đó thì được rồi. NHƯ
NÀY, chính là NHƯ NÀY.”
Ranta có vẻ như là thực sự thích làm động tác đó, có lẽ là
vì cậu ta nghĩ rằng động tác đó rất ngầu hoặc đại loại thế. Nếu là thế thì cậu
ta còn ngớ ngẩn hơn cả Yume nữa.
“A-” Mogzo nhìn về phía lối vào của quán rượu, lên tiếng.
Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Haruhiro nghĩ. Là Mary. Mary bước vào
trong quán rượu
Cô ta liếc mắt nhìn về phía họ trong giây lát. Tám mươi chín
mươi phần trăm là cô ấy nhìn thấy chúng ta. Haruhiro nghĩ thầm. Tuy nhiên cô ấy
giả vờ như chẳng để ý đến họ. Có một chỗ ngồi trống ở cuối quán, và Mary ngồi
xuống đó.
“Cái khỉ gì thế này!” Ranta vỗ bàn một cái. “Cái thái độ kia
là gì thế! Tốt xấu gì chúng ta vẫn trong cùng nhóm! Chí ít cũng phải gật đầu ra
hiệu một chút chứ!”
“Mary là ...” Hàng lông mày Yume nheo lại tạo thành hình chữ
'八', cô ấy phồng miệng lên, nói rằng
“một người mà không thể những cách xử sự bình thường để ở chung được. Nhưng thái độ vừa rồi của cô ấy
cũng làm cho Yume bực mình tí xíu…”
Tuy nhiên, Shihoru liên tục đưa
tay vuốt môi cô ấy. “Nhưng mà chúng ta cũng đâu có chào hỏi cô ấy. Nói không chắc
chúng ta… cũng giống cô ấy, là kẻ tám lạng người nửa cân thôi…”
“Hừm…” Haruhiro xoa gáy mình. “Cậu
nói đúng. Có lẽ chúng ta cũng ra vẻ ta đây nên mới có tình huống như này xảy ra. Làm như vậy... không tốt lắm, có phải không?"
“Dẹp chuyện đó đi!” Ranta kêu
lên. “Vì lẽ quái gì mà chúng ta phải lo lắng về nó chứ?”
“Cũng bởi mỗi lần Ranta đều như
vậy, nên mới bị những cô gái ghét từ đầu đến đuôi."
“Lải nhải điếc hết cả tai! Đồ
con gái ngực phẳng như cô, đừng nghĩ mình có thể thay lời cho tất cả đám con
gái được!”
“Đừng có gọi Yume là ngực phẳng!”
“Phẳng, phẳng, phẳng, phẳng, phẳng-phẳng-phẳng!”
Yume trừng mắt giận giữ với
Ranta.
“Cái tên Ranta này dù đi tới chỗ
nào cũng thể hiện ra cái tính cách cực kì nát của cậu ta." Haruhiro thở
dài
“Haruhiro, tên không có tiền đồ như ông cũng bớt lo chuyện người
khác đi! Tôi
đây không quan tâm đến sắc mặt của lũ con gái làm gì cả! Tất cả những gì tôi
quan tâm là bộ ngực, mông, đùi, và tay của họ mà thôi!”
Shihoru liếc nhìn Ranta như thể
cô ấy đang nhìn một sinh vật bản thỉu. “Cậu thật sự là kẻ buồn nôn.”
“C-Cô không cần phải đến mức đó
chứ!” Có vẻ như là đến Ranta cũng nhận ra rằng giờ cậu đang trong tình trạng
khó xử rồi. “Tôi đây không phải chỉ là ngực, mông, đùi, và tay mà còn quan tâm
đến khuôn mặt của họ nữa, tuy rằng
nhan sắc của tôi cũng chả ra sao! Cơ thể đẹp đến đâu mà có khuôn
mặt quái vật thì tôi đây cũng chả thích! Chờ đã. Tại sao tôi lại có cảm giác rằng
ánh mắt mọi người lại nghiêm trọng vậy? Tại sao?”
“Có ai đó...” Mogoz chỉ tay về
phía Mary "...nói chuyện với cô ấy kìa."
“Ồ.” Haruhiro mở to hai mắt.
“...Thật á.”
Đây không phải là chuyện đáng phải
cảm thấy ngạc nhiên, nhưng Haruhiro vẫn cảm thấy ngoài ý muốn. Haruhiro biết
anh chàng đang tươi cười trò chuyện với Mary. Tuy nói như thế song Haruhiro và
anh chàng kia mới chỉ nói chuyện với nhau một lần. Khuôn mặt thân thiện, áo
giáp cộng thêm chiếc áo choàng và thanh kiếm đó. Tất cả những thứ trên người đó
làm người ta nhớ đến một màu trắng.
“Anh ta là Shinohara, của Công Hội
Orion,” Haruhiro nói.
“Công Hội Orion?” Ranta ngếch cổ
mình lên để nhìn cho rõ hơn. “Thật sao? Orion là Công Hội khá nổi tiếng đó phải
không? Và Shinohara hình như là thủ lĩnh của Orion? Mà thôi, sao chả được, mấy
chuyện xảy ra bên người cô ả kia cũng chả liên quan gì đến tôi cả. Này, đồ uống
tới rồi! Cụng ly cụng ly! Cạn đi! "
“Nào, cạn…” Chỉ có mỗi Mogzo đáp
lại Ranta. Haruhiro thì nhẹ nhàng cụng chiếc cốc làm từ gỗ của mình với chiếc cốc
của Shihoru và Yume, sau đó làm
một hớp nước chanh. Nó có vị chua cùng vị ngọt, uống vô
cùng ngon.
“Nè nè, Haru!” Yume kéo tay áo
Haruhiro."'’Công Hội’ là cái gì thế?”
Haruhiro bắt đầu giải thích.
" Cậu hỏi về 'Công Hội' hả…”
Haruhiro thực sự không biết nhiều
chi tiết về vấn đề đó, nhưng từ những gì cậu hiểu được thì Công Hội là do một nhóm
người Nghĩa Dũng Binh cùng theo đuổi một mục tiêu nào đó lập nên. Đa số các
nhóm thường có năm hay sáu người, có người nói bởi
vì do tác dụng to lớn của sự bảo vệ bằng ánh sáng của Mục Sư - vị trí rất cần
thiết làm tăng cường ma thuật trong đội ngũ - nên nhóm mới có sáu thành viên.
Nhưng có những trường hợp kẻ địch rất mạnh mẽ, sáu người thôi thì không đối phó
được; hoặc có những nơi vô cùng nguy hiểm, chỉ dựa vào sáu người cũng khó có thể
xâm nhập vào. Bởi vậy để khắc phục tình trạng đó, nhiều nhóm tập trung lại với
nhau và tạo thành một Công Hội.
“…Có một vài Công Hội khá nổi tiếng,”
Haruhiro tiếp tục, như ‘Berserkers’ này, ‘Iron Knuckles’, hay hội toàn thành
viên nữ ‘Wild Angels’. Ồ, Orion cũng là một trong những Công Hội nổi danh đấy.”
“Mọi người mau nhìn,” Ranta dùng
ngón cái chỉ vào Shinohara. “Thấy trên chiếc áo khoác của anh ta có một huy hiệu
chữ X do bảy ngôi sao tạo thành chứ? Đó là
dấu hiệu của Công Hội Orion đấy. Bên cạnh anh ta cũng có mấy người ở hội đó đấy.”
Ranta nói đúng. Trong quan rượu
này cũng có mấy người mặc chiếc áo choàng giống với cái của Shinohara.
Shinohara từng có nói rằng bọn họ thường đến quán rượu Shirley. Haruhiro đã từng
nghĩ thầm một ngày nào đó ngẫu nhiên gặp anh ta thì cậu nhất định sẽ chào hỏi
Shinohara một tiếng. Thế nhưng hiện tại không phải là một cơ hội tốt để lên tiếng.
Cậu không muốn chen vào cuộc nói chuyện của anh với Mary. Chờ tí nữa chào hỏi
là được rồi.
Nói đi nói lại, Shinohara có
quan hệ gì với Mary cơ chứ? Hầu hết đều là Shinohara nói chuyện, Mary chỉ lâu
lâu nói thêm vài câu hoặc là lắc đầu một cái mà thôi. Nhưng Mary có vẻ cũng
không cảm thấy bực mình. Nói thật, Mary hình như hơi có chút cảm giác mắc nợ.
Một lúc sau, Shinohara cuối cùng
cũng rời đi. Mary nhìn theo bóng anh ta một chút, sau đó liền cúi đầu hớp một
ngụm đồ uống.
Ranta khẽ phát ra tiếng cười âm
hiểm. “Hai người đó chắc chắn có một chân với nhau.”
“Tôi thấy chẳng có gì như thế cả,”
Haruhiro trả lời.
“Ha~~Haruhiro… Đôi mắt cậu chạy
đi đâu mất rồi vậy. Nhìn như nào cũng chỉ thấy TÌNH CẢM đầy ra đó kìa! Bọn họ
nhất định có một chân với nhau, trăm phần trăm có một chân!”
“Tôi đi chào Shinohara đây.”
“Này, chờ chút, đồ khốn này! Lại
phớt lờ tôi! Cậu làm tôi buồn đây này!”
Cậu cứ tự nhiên đi,
Haruhiro vừa nghĩ vừa chuẩn bị dứng dậy từ chỗ ngồi của mình, song những người
khách trong quán rượu bỗng nhiên nói chuyện xôn xao cả lên. Cậu ngay lập tức hiểu
rõ nguyện nhân việc đó.
“Ê, Souma kìa…”
“Là Souma sao?”
“Souma!”
“Là Souma đấy!”
“Souma…!”
Souma. Đó là cái tên được gọi
lên bởi tất cả những thành viên Nghĩa Dũng Binh khác trong quán rượu. Souma là
ai thế? Chắc chắn đó là một cái tên con trai rồi, nhưng…
Một nhóm sáu người gồm cả nam lẫn
nữ, bước vào trong quán rượu. Souma chắc hẳn là tên của người dẫn đầu của nhóm
đó. Anh ta trông khá trẻ và…khác biệt một trời một vực với nhóm Haruhiro.Thật sự
vô cùng khác biệt. Đầu tiên là về trang bị. Souma mặc một bộ áo giáp màu đen,
ngoại trừ cái đầu lộ ra ngoài thì toàn bộ cơ thể anh ta đều được bao bọc bên dưới
lớp giáp, bộ giáp cực kì vừa vặn với cơ thể anh ta, trông nó rất nhẹ, hơn nữa
không hề có góc cạnh.
Làm thế nào để chế tạo được phần
thân bộ giáp này? Có lẽ bộ giáp được rèn bằng việc nối liền vô số mảnh kim loại
nhỏ lại với nhau? Thi thoảng chung quanh bộ giáp còn lập lòe lên một thứ ánh sáng
màu cam, nó lúc sáng lúc tối, giống như đang hô hấp vậy. Nửa người dưới của anh
ta thì lại mặc một thứ giống như váy, có lẽ cái đó cũng là một phần của áo
giáp? Cả hai thứ đối lập với nhau nhưng bộ giáp trông thế nào đi nữa cũng cực
kì tuyệt vời.
Trên lưng anh ta có mang một
thanh kiếm thật dài, lưỡi kiếm uốn lượn theo đường vòng cung như lưỡi thanh katana và tỏa ra cái vẻ đẹp tràn
đầy hơi thở nguyền rủa của nó, e rằng dù một tay mơ nhìn thấy thanh kiếm cũng sẽ
cảm thấy say mê với nó. Bên hông anh ta đeo một con dao nhỏ hơn, nó khá tinh xảo.
Thành thật mà nói thì Haruhiro thích nó hơn thanh kiếm dài kia.
Nếu một người ăn mặc một bộ
trang bị độc nhất thì hiển nhiên khuôn mặt của người đó cũng không thể nào bình
thường được. Không thể gọi khuôn mặt đó đó đẹp trai theo vẻ nam tính hay xinh đẹp
theo vẻ nữ tính nhưng nó gọn gàng và thanh lịch. Ngoài ra đôi mắt hình quả hạnh
của anh còn mang theo một nỗi buồn sâu thẳm. Tất cả chúng làm cho anh ta tràn đầy
vẻ bình tĩnh đến vô hạn và một vẻ hăm dọa khủng bố. Tin rằng nếu bị anh ta nhìn
chằm chằm thì không ai có thể bình tĩnh được.
Rõ ràng là những người đàn ông
và phụ nữ theo sau Souma cũng không phải là dạng người bình thường. Người đàn
ông cao lớn, nước da ngăm đen, mái tóc đen được tết bím, đôi mắt hếch lên thể
hiện rõ vẻ kiêu ngạo và bộ giáp màu bạc chói lòa lại làm người nhìn vào nó hoa
cả mắt; hắn ta có cơ thể rắn chắc và hình như hắn ta còn cao hơn so với Mogzo
nhưng do cái đầu hơi nhỏ nên trông hắn ta có vẻ cao lêu ngêu.
Phía sau người đàn ông da đen là
lại là một thứ cực kì đối lập. Đó là một người đàn ông khác có vóc người nhỏ bé với một khuôn mặt đầy trẻ
con song ánh mắt anh ta chẳng hề có chút gì là ngây thơ cả. Chỉ một cái nhìn của
đôi mắt thôi đó có lẽ bạn sẽ dính
lời nguyền rủa.
Người đàn ông bên cạnh anh ta lại
là một người có đôi tay vô cùng dài, Haruhiro tự hỏi liệu hắn có phải là người
hay không nữa. Người đàn ông trong một chiếc mặt nạ trông vô cùng đáng sợ nên
không thấy được khuôn mặt hắn trông ra sao nhưng Haruhiro có cảm giác rằng hắn
là một loài sinh vật nào đó không phải
con người. Một bộ giáp, thứ không rõ nên xếp vào trang bị được làm từ
da hay kim loại, bao phủ cơ thể hắn từ đầu cho đến chân, và cố định ở sau lưng hắn là một thanh
kiếm răng cưa khổng lồ, thứ chỉ cần nhìn thôi cũng thấy nguy hiểm rồi.
Nhưng nếu đưa tầm mắt về phía sau anh ta sẽ thấy hai người
phụ nữ... Hai người đó thật sự quá đẹp, chỉ một cái nhìn về phía họ thôi là
Harurhiro cảm thấy con tim của cậu đang bắt đầu tan chảy. Nhóm của Souma gồm bốn
người đàn ông và hai phụ nữ, và cả hai người phụ nữ đều là hai người đẹp.
Một người thì có hơi lớn tuổi
hơn và ăn mặc vô cùng hợp thời trang, với nước da ngăm. Cô ấy khá khiêu gợi, mặc một thứ na ná như dạ phục, đôi chân và bộ ngực của cô lộ ra một cách đầy táo bạo.
Cô cũng mang đủ loại dây chuyền, nhẫn và vòng đeo tay, và cô ấy còn trạng bị một
cây trượng trông vô cùng đắt tiền và một thanh đoản kiếm. Nhưng dù đeo tất cả
những trang sức ấy trên người, song cô ấy chẳng có vẻ gì là người khoe khoang cả,
có lẽ vì vẻ đẹp lộng lẫy của cô ấy sánh ngang với những món trang sức đó.
Người phụ nữ còn lại làm
Haruhiro nhớ đến Mary một chút. Không phải khuôn mặt cô ấy giống Mary hay gì;
mà cô ấy mang đến cho cậu một cảm giác 'không biết liệu cô ấy có phải là người
không'. Trông tuổi cô ấy xấp xỉ với Haruhiro nhưng lại giống như lớn hơn cậu một
ít. Cậu không biết nên gọi cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp hay là một cô gái
xinh đẹp nữa.
Cô ấy mặc một tấm giáp ngực được
trạm trổ tinh xảo, nhưng mặt khác nó khá nhẹ nhàng. Một thanh kiếm được treo ở
bên thắt lưng của cô... lẽ nào cô ấy là một Chiến Binh? Một nữ Chiến Binh đúng
thật là hiếm có đấy. Tạm thời để chuyện đó sang một bên - mái tóc bạc của cô
trông thật đẹp, nó khác một trời một vực so với mái tóc của Renji cứ như thể từng
sợi tóc mỏng manh được làm từ bạc nung chảy, và với đôi mắt của cô giống như đá
saphire vậy. Làn da cô ấy trắng đến mức dị thường, người ta hay nói rằng
"trắng như tuyết" và Haruhiro có thể nói rằng làn da của cô ấy cũng
trắng đến mức như vậy. Tất nhiên là cô ấy không phải được tạo nên từ tuyết mà
là một con người hàng thật giá thật; vì thế làn da của cô ấy có một chút hồng
hào. Vẻ lạnh như băng của Mary cũng không rực rỡ bằng cô ấy.
Nhưng cô ấy không phải con người.
Bởi vì đôi tai của cô ấy nhọn.
“Đó là Elf sao?” Ranta thì thầm.
“Elf...” Haruhiro quên cả chớp mắt
khi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ấy, trong lòng ghi nhớ từ đó.
Elf....Là gì thế nhỉ? Cậu không
hiểu Elf là gì nữa, nhưng lại biết chính xác Elf là gì. Elf. Đúng vậy. Người phụ
nữ đó có lẽ là một Elf.
“Này này này!”
Bỗng nhiên giọng nói của ai đó
vang lên bên cạnh Haruhiro. Giọng nói đó. Cái giọng vô cùng phấn khích, vô cùng
vui vẻ đó không thể là của ai khác ngoài Kikkwa.
“Chẳng phải là Harucchi, Rantan,
Mogcchi, Yumeppi và Shihon đó sao!” cậu ta hét toán lên. “Mọi người khỏe không!
Mình thì TỐT LẮM, cám ơn! Này, này! Các cậu nhìn thấy không, nhìn thấy không?
Đó là Souma khủng bố?! Mình thật may mắn! Mình chưa từng nghĩ rằng sẽ nhìn thấy
anh ấy bằng xương bằng thịt đấy! MỌI NGƯỜI MAY MẮN THẬẬẬẬẬẬT!!! ĐÚNG KHÔNG ĐÚNg
KHÔNG!”
Cảm giác Kikkawa còn phấn khích
hơn cả lần trước nữa. Có lẽ là vì Souma.
“Kikkawa... anh ta là ai thế?”
Haruhiro hỏi.
“Gì chứứứứứứ?! Harucchi, cậu
chưa bao giờ nghe đến Souma sao?! Không đời nàoooooo! Cậu đùa mình phải không?
Làm sao có thể! Souma - cậu biết đấy! Souma chính là chiến binh NO.1 của Nghĩa
Dũng Binh! Chiến binh trong các chiến binh đấy!
Kikkawa vẫn tiếp tục nói mà
không chậm chút nào.
"Mặc dù phương diện chiến đấu
của anh ta vẫn chưa đủ để thuyết phục hết mọi người, nhưng danh tiếng của anh
ta thì tuyệt đối là đứng đầu. Đây cũng là lần đầu tiên mình tận mắt thấy anh ta
đấy, nhưng anh ta đúng có cái gì đó hơn người, đúng không? Thật sự khác biệt!
Quá ngầu! Nếu như mình là con gái thì mình cũng sẽ muốn anh ấy!”
“SOUMA, EM YÊU ANH!!!” cậu ta
minh hoạ lời mình nói, và mỉm cười. “Đùa thôi, mình không thể nói thế đâu. Nhưng chẳng phải anh ấy quá tuyệt sao? Mọi
người rất tôn trọng anh ấy. Mình hy vọng rằng mình có thể trở thành một người
như thế trong tương lai...”
“Tất nhiên rồi!” Đôi mắt Ranta
sáng lên đầy lấp lóa. “Là con trai! Là Nghĩa Dũng Binh! Ai cũng sẽ lấy anh làm
mục tiêu! Chết tiệt!
Làm sao mà anh ta có được một bộ giáp như thế chứ? Tôi muốn một cái như thế!”
“...T-Tôi...” Mogzo đưa mắt xuống
sàn, chậm rì rì nói. “...Tôi muốn một chiếc mũ giáp. Và nếu có thế, một bộ giáp
ngực làm từ kim loại. Nếu như có những thứ đó, tôi liền có thể...”
Shihoru làm một vẻ mặt buồn rầu,
cắn chặt môi dưới, nói. “Mình muốn học thêm nhiều ma thuật nữa. Học thêm một ít
ma thuật có thể hỗ trợ mọi người trong những trận chiến. Mình hiện tại, còn
chưa đủ...”
“Yume... Yume cũng cảm thấy...có
áo giáp sẽ tốt hơn. Yume không giỏi dùng cung tên, vì thế Yume hay chiến đấu
ngoài tiền tuyến...”
"Tôi muốn..." Haruhiro
ngưng lại, chằm chú nhìn Souma và những người xung quanh anh ta. Cậu muốn gì
cho chính bản thân mình nhỉ?
Thành thật mà nói thì, không như
Kikkawa và Ranta, Haruhiro không dám nghĩ mình sẽ trở thành như Souma. Khoảng
cách giữa họ và nhóm của Renji quá lớn, khó có thể thu hẹp lại, vậy thì làm sao
cậu có thể đuổi theo Souma được? Dù được mọi người kính trọng nhưng cũng vĩnh
viễn không đuổi kịp bước chân của đối phương, cậu cảm giác như mình sẽ trông
như một kẻ ngốc.
Nhưng
chẳng lẽ tiếp tục như này sao? Tất nhiên cũng không phải như vậy.
Haruhiro muốn tiếp tục tiến về phía trước. Cho dù họ không cách nào đạt đến tầm
vượt hai, ba bậc cầu thang một lần rồi nhanh chóng tiên về phía trước như nhóm
Renji. Nhưng ít nhất họ vẫn tiến về phía trước, từng bước từng bước tiến lên.
Chắc hẳn là Manato trong quá khứ cũng hướng về mục tiêu này. Cậu ta
muốn tiến về phía trước bằng chính tốc độ của mình, cố gắng để ngày hôm nay vượt
qua ngày hôm qua, để ngày mai cao hơn ngày hôm nay. Nhưng "Hi vọng, muốn"
là vô dụng, họ cần phải hành động để biến điều đó thành sự thật.
Mình nên
làm gì đây?
Dành dụm
tiền và dùng số tiền đó để học thêm nhiều kĩ năng hơn nữa sao? Mua trang bị tốt
hơn sao?
Vấn đề
này tất nhiên là quan trọng, nhưng chỉ có mình nó sao?
Manato
đã nói với mình, tất cả xin nhờ mình. Có phải
ý của cậu ấy mình nên cố gắng làm những gì cậu ta đã làm? Nói cách khác---cậu
ta hi vọng mình trở thành đội trưởng của nhóm?
Mình làm
được sao? Đúng thật là phải có ai nhận vị trí lãnh đạo ấy. Mình không làm được
không? Mình thật sự không muốn làm đội trưởng, không muốn chịu trách nhiệm của
việc dẫn đầu. Việc đó thật rắc rối.
Thế còn
Manato thì sao? Có phải cậu ấy nhận lấy vai trò lãnh đạo bởi vì cậu ấy muốn hay
không? Có phải là vì cậu ấy thích nên mới nhận trách nhiệm lãnh đạo? Cậu ấy có
vui vẻ với nó không? Hay là cậu ta cảm thấy rất đau đầu, rất muốn bỏ lại mọi thứ
nhưng vẫn cắn răng chịu đựng như cũ, dẫn dắt đội? Mình làm sao có thể chắc chắn....
Haruhiro thực sự chưa từng nghĩ đến nó.
"...Không! Nhưng nhưng
nhưng!" Chẳng biết từ lúc nào mà Kikkawa
đã tiến đến kề vai sát cánh với Ranta, và cả hai người bọn họ đang cười khúc kha khúc khích về việc gì đó.
Haruhiro cảm thấy Kikkawa không đơn
giản bởi cậu ta có thể tâm đầu ý hợp với Ranta "Mình thật sự chưa
bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được gặp Souma cả! Mình nghe nói chiến trường chính của
anh ta là ở nơi mà trước đấy là Ishmael, vì thế anh ấy rất ít trở về Altana.
Mình THẬT LÀ MAY MẮN đến phát sợ! Chà, thực sự cũng không phát sợ lắm nhưng..."
"Kikkawa! Nhanh đi kết bạn
với Souma đi! Nếu như là tôi với ông thì CHÚNG TA NHẤT ĐỊNH LÀM ĐƯỢC CHUYỆN ĐÓ
ĐẤY!"
"Muốn đi không? Muốn đi
không, muốn đi không! Rantan! Đi nào!!!"
Cả Kikkawa và Ranta đồng thời từ
chỗ ngồi đứng dậy. Có vẻ như là hai người họ vô cùng nghiêm túc trong việc bắt
chuyện với Souma. Haruhiro đừng dậy và nhìn quanh quán rượu. Nhóm của Souma
đang ngồi ở bàn cạnh quầy, và đã có một đám đông người vây lấy họ, và số lượng càng lúc càng tăng thêm.
Mary giống như vẫn một mình ở
yên tại vị trí, uống thứ đồ uống hình như bia của mình. Không thấy Shinohara nữa,
chả biết anh ta biến đi đâu mất rồi.
Haruhiro lần thứ hai ngồi xuống
ghế và uống một ngụm nước chanh. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào trong mắt
Yume. Yume nghi hoặc, nghiêng
đầu mình sang bên, như đang hỏi Haruhiro rằng có chuyện gì sao.
Haruhiro lắc đầu một cái, giống
như trả lời Yume rằng không có chuyện gì đâu. Cậu lại nâng ly lên đến miệng
mình để uống thêm một ngụm khác. Tất nhiên không phải là không có chuyện gì.
Một đội trưởng...sao? Liệu mình có tố chất để làm nó không?