Tôi
đang tìm kiếm một giấc mơ.
Một
giấc mơ về quá khứ của mình.
Một
giấc mơ ở thế giới trước đây của tôi.
Nhưng
trí nhớ của tôi rất mơ hồ. Như một cuộn băng hư vậy.
Tuy
nhiên, tôi có thể hiểu rất rõ.
Giấc
mơ này là về ngày hôm đó.
Ngày
mà tôi đang sống ở thế giới trước đây của mình.
Đó
là những ký ức của Kanami Aikawa.
Ngày
hôm đó, trong phòng bệnh, tôi đang mặt đối mặt với đứa em gái yêu quý của mình.
Trong
giấc mơ, em gái của tôi đang mỉm cười thật dịu dàng.
Nó
là đứa em gái duy nhất của tôi. Tên nó là Hitaki Aikawa.
Với
mái tóc đen nhánh đậm chất của người phụ nữ Nhật Bản, nó là niềm tự hào của tôi.
Hitaki
trong một bộ trang phục trắng tinh đang nằm trên một chiếc giường trắng tinh. Con
bé khẽ di chuyển cơ thể của mình để điều khiển chiếc giường cho thành tư thế ngồi
và khi con bé làm thế trông nó có vẻ đau đớn.
Nó
khẽ vén mái tóc đen nhánh bằng những ngón tay thon gầy của mình. Nhìn cơ thể nó
mà tôi không khỏi có cảm giác là chỉ muốn thật nâng niu nó.
Ngay
lúc ấy, tôi nghe thấy Hitaki gọi mình.
『Anh……hôm nay lại đến
thăm em à?』
『Dĩ nhiên rồi, từ giờ, mỗi
ngày anh đều sẽ đến thăm em』
Rất
rõ ràng.
Hitaki
bị bệnh.
Và
nguyên nhân em ấy bị bệnh là do tôi. Vì thế mà tôi phải đến thăm em ấy.
「Hở? Mỗi ngày sao? Mai
trời sẽ mưa đấy」
Hitaki
đang cười trêu chọc tôi.
「Không sao, dù thế nào
thì anh vẫn sẽ đến với em……」
Bất
chấp lời trêu chọc ấy, tôi hứa với nó.
「Nhưng như thế thì anh sẽ
không thể chơi game? Anh không bận tâm à?」
「Dĩ nhiên thế thì quá tệ.
Nhưng anh sẽ làm được. Anh sẽ không chơi game nữa bởi vì Hitaki giờ chỉ còn mỗi
anh thôi. Từ bây giờ, anh sẽ bảo vệ em. Anh nhất định sẽ bảo vệ em」
Một
ngày nọ, cha mẹ của chúng tôi đột nhiên biến mất ー
Chúng tôi đã mất họ. Và giờ nhà Aikawa chỉ còn lại anh em chúng tôi. Vì thế
chúng tôi quyết định sẽ thật trân trọng và chăm sóc cho nhau.
「Anh……?」
「Đúng vậy, anh sẽ bảo vệ
em và chúng ta sẽ luôn bên nhau mãi mãi」
Thế
nhưng tôi vẫn chưa hoàn thành tốt vai trò là một người anh của mình. Trong khi
nó làm tốt nhất hết sức mình có thể thì tôi lại chỉ biết trốn chạy thực tại. Đó
là một câu chuyện đầy đau khổ và tội lỗi của tôi. Đã đến lúc tôi phải chuộc lấy
lỗi lầm của mình.
「Em rất vui…… Cuối cùng
thì……anh cũng đã quan tâm đến em……」
Tay
của Hitaki không ngừng run rẩy và những giọt nước mắt của nó đã rơi xuống ngực
mình.
Nhìn
cơ thể yếu đuối của nó mà lòng tôi quặn đau. Tôi không thể quay đi được. Tôi phải
đối mặt với nó. Không ai có thể chia cách chúng tôi.
Tôi
ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của nó.
Cho
đến khi những giọt nước mắt của nó ngừng rơi và cơ thể không còn run nữa.
Nó
thốt lên những tiếng thật nhỏ chỉ có tôi có thể nghe thấy trong khi đang nằm
trên ngực lắng nghe nhịp tim của tôi.
「Chúng ta sẽ luôn ở bên
nhau sao……? Em thật sự rất vui……」
「Anh hứa đấy. Chúng ta sẽ
luôn bên nhau」
Đúng
vậy.
Tôi
đã hứa với đứa em gái mình. 『Chúng
ta sẽ luôn bên nhau』
Đó
là lời hứa của tôi.
Không
phải với tư cách Siegfried Visitor mà là Kanami Aikawa.
Nhưngーー
ーNếu tôi thức dậy, chúng
tôi sẽ không còn được bên nhau nữa.
Tôi,
một người bị kéo đến thế giới khác, trở về với thực tại của mình.
Lúc
này đây, tôi đang lạc lõng ở thế giới khác, còn đứa em gái bé bỏng của tôi đang
cô đơn ở thế giới cũ.
Tôi
nhất định ーdù
cho có phải bất chấp tất cảー
thậm chí là phải trả giá bằng chính mạng sống, tôi phải trở về thế giới trước
đây của mình.
Con
bé không thể nào sống thiếu tôi được.
Tôi
không thể chịu được khi thấy đứa em gái mình đau khổ vì căn bệnh, nó làm cho
con bé không thể nào có được một cuộc sống hạnh phúc. Tại sao chuyện này không
xảy ra với tôi chứ, một kẻ không thể có một cuộc sống hạnh phúc.
Vì
thế mà tôi nghĩ mình cần phải trở về thế giới trước đây càng sớm càng tốt.
「Anh nhất định sẽ trở về
bên em, vì thế, anh sẽー!!」
Tôi
hét lên thật to. Hứa với lòng mình là sẽ bảo vệ nó.
Nhưng
những lời của tôi đã không thể đến được tai nó.
Căn
phòng như ngừng lại.
Và
giấc mơ của tôi bắt đầu tan vỡ.
Như
những mảnh ghép không gian bị sụp đổ.
Cửa
sổ, vật dụng, trần nhà, cửa, sàn nhà, mọi thứ trong căn phòng này dần biến mất.
Và
đứa em gái của tôi đang ngồi trên giường bệnh cũng biến mất theo.
Giấc
mơ của tôi dần chìm sâu vào trong bóng tối.
Khi
tôi mở mắt ra, tôi buộc mình phải quên đi giấc mơ đó.
Nếu
không, tôi sẽ không thể tồn tại ở thế giới này. Để có thể khám phá mê cung tôi
phải giữ cho tâm trí mình thật bình tĩnh.
Nếu
không làm được thế tôi sẽ bị điên khi phải đối mặt với thứ cảm xúc tội lỗi và
khó chịu này. Thứ cảm xúc đó sẽ khiến tôi không ăn không ngủ mà tiến sâu vào mê
cung. Nhưng làm thế thật liều lĩnh. Không có lợi ích gì cả. Điều đó chỉ khiến
tôi càng thêm rời xa Hitaki.
Tôi
phải nghĩ cách.
Tôi
sẽ ‘che giấu’ đi phần Kanami Aikawa vào sâu trong mình và suy nghĩ như
Siegfried Visitor để tìm cách trở về thế giới trước đây của mình.
Đã
đến lúc rồi. Tôi mở mắt mình ra.
Bóng
tối dần được chiếu sáng, và tôi biết là mình sẽ sớm tỉnh dậy thôi.
Và
sau đó lại sẽ cô đơn một mình.
Tôi
đã trở thành một nhà thám hiểm, Siegfried Visitor, người với mục tiêu chinh phục
điểm tận cung của mê cung.
Chuyện
đó thật khó.
Thật
sự rất khó khăn.
Khi
tôi cảm thấy thế, thì ánh sáng đã bao trùm lấy.
Cơ
thể tôi lúc này đã bao trùm trong ánh sáng mặt trời.
Và
rồi tôi mở mắt mình ra.
Chỉ
có mình tôi cô đơn nơi đây.