Lưỡi
dao gió bay hướng tới ‘Thằn Lằn Gió’ ở trong không khí truyền đến một tiếng
rít. Ma thuật ‘Không Khí Trảm’ cắt qua cổ ‘Thằn Lằn Gió’, giết chết nó trước
khi nó kịp thét lên.
“Một
con thằn lằn đang hướng về này! Hàng tiên phong, chuẩn bị nâng lá chắn!”
Nhóm
này nghe theo chỉ lệnh rõ ràng của một cô gái, các học sinh mang theo vũ khí nhẹ
là gậy ma thuật và cung rút về đằng sau, thay thế cho các học sinh đã lui về
sau là các học sinh mang áo giáp nặng. Họ tạo thành một hàng bức từng với lá chắn
trong tay mình chống đỡ lại đám Thú Ác Quỷ. Những con Thú Ác Quỷ sống sót qua đợt
tấn công của ma thuật và mũi tên đã vồ lấy các học sinh đứng ở hàng trước với một
cú va chạm dữ dội. Các học sinh sử dụng những tấm chắn để đẩy lùi móng vuốt,
răng nanh của Thú Ác Quỷ, và phản công lại bằng thanh kiếm của mình, nhờ đó một
số lượng lớn Thú Ác Quỷ đã bị bọn họ hạ gục.
Nhưng
Thú Ác Quỷ lợi dụng ưu thế về số lượng vượt trội để chui qua bức tường phòng thủ
bằng sắt và một vài con đã chui vào ở đằng sau lưng họ. Các học sinh mặc áo
giáp nhẹ vẫn đang ở vị trí chờ sẵn, khi nhìn thấy có con thú nào chui qua được
lá chắn của hàng tiên phong sẽ bị bọn họ tấn công ngay. Kết quả không một con Thú
Ác Quỷ nào có thể xuyên qua được đội hình này.
Vốn
là các học sinh trung học đã phân chia thành từng nhóm riêng khi đi vào khu rừng
Cloquet bây giờ đã tập hợp lại và tổ chức lại thành một đơn vị duy nhất, bọn họ
đặt mình vào một đội hình để tập trung lại sức phòng thủ. Từng làn sóng Thú Ác
Quỷ đang tấn công sâu vào bọn họ đến từ phía sâu trong khu rừng. Các học sinh rất
dũng cảm trực tiếp đối đầu với làn sóng Thú Ác Quỷ lao tới.
Bọn
họ hết tiêu diệt một con Thú Ác Quỷ này đến con Thú Ác Quỷ khác, nhưng toàn thể
những con Thú Ác Quỷ này chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm mà thôi. Một
vài con Thú Ác Quỷ đã xuyên qua bờ mép trận hình phòng thủ của họ, và lôi kéo
nhau hướng tới lối vào của khu rừng.
“Nếu
tình hình cứ tiếp tục như thế này, các học sinh năm đầu ở đầu lối vào khu rừng
sẽ bị tấn công mất…! Chúng ta phải cảnh báo bọn họ mau!”
Một
người học sinh nữ đang chỉ huy trận đấu này chợt nhận ra sự việc nguy hiểm và
muốn cảnh báo cho nhóm học sinh ở phía sau, nhưng lúc này bọn họ lại phải đối mặt
với một nguy cơ khác.
“Nhìn
mau! ‘Đầu Gai Thực Nhân Ma’ (Macehead Ogre) đang hướng tới chúng ta!”
(Trans:
Thực Nhân Ma (Ogre) nghĩa là con quỷ ăn thịt người)
Một
người học sinh phát hiện ra con Thực Nhân Ma liền hét lên. Bọn họ đang chống đỡ
những con Thú Ác Quỷ kích cỡ nhỏ như ‘Thằn
Lằn Gió’ và ‘Mèo Răng Kiếm’, bọn chúng vẫn tính là dễ cầm cự mặc dù bọn chúng vẫn
còn vướng một chút rắc rối về vấn đề số lượng. Nhưng Đầu Gai Thực Nhân Ma lại
là một chuyện khác. Đúng như tên của nó, Đầu Gai Thực Nhân Ma là một con khỉ
thân hình cao to khoảng 3 mét với đầu mọc đầy sừng ngắn và dày đặc. Nó đòi hỏi
phải có một vài học sinh cùng hiệp sức chiến đấu mới xem ra miễn cưỡng cầm cự
được. Bọn họ không thể nào chiến đấu với con Thực Nhân Ma này trong khi đang bận
chống lại một bầy Thú Ác Quỷ kích thước cỡ nhỏ.
“…!
Hàng thứ hai! Nhắm mục tiêu tới chân của con khỉ đó! Sẽ rất tồi tệ nếu bọn
chúng chạy tới nơi này!”
Vài
thanh gậy ma thuật nhô ra từ chỗ các học sinh đang phòng thủ thành bức tường ở
dãy đầu, ném ra đủ loại ma thuật. Họ sử dụng ma thuật hệ lửa, gió và điện để
chiến đấu với Thú Ác Quỷ.
Chúng
ta cần quay lại một vài tiếng trước đây để hiểu rõ tình hình tại sao lại thảm
khốc như vậy.
------------------
Sáng
sớm, các học sinh lớp lớn đi vào khu rừng Cloquet theo từng nhóm với tinh thần
cảnh giác cao. Bọn họ duy trì cảnh giới, tiến dần sâu hơn vào khu rừng mà không
bị cản trở tí nào và bọn họ nhận ra rằng có điều gì đó không đúng. Thông thường,
họ đáng lẽ ra phải gặp phải một vài con Thú Ác Quỷ tấn công khi đi sâu vào khu
rừng, nhưng bọn họ đã đi được một quảng đường dài mà không gặp phải chuyện gì cả.
Không có thông tin nào nói rằng Thú Ác Quỷ đã biến mất khỏi khu rừng Cloquet
này cả.
Các
nhóm lưỡng lự lảng vảng quanh khu rừng, cố gắng thử đạt được thông tin từ các
nhóm khác. Nhưng tất cả nhóm khác đều báo lại rằng không có sự chạm trán nào với
Thú Ác Quỷ cả, đây là một dấu hiệu không bình thường chút nào, nên tất cả mọi
người quyết định quay trở lại báo cáo cho các giáo viên sau khi đã bàn bạc
trong thời gian ngắn.
Ngay
khi bọn họ chuẩn bị rời khỏi, bầy Thú Ác Quỷ bắt đầu ló đầu ra từ bên trái và
bên phải. Nó chỉ là một chút mất hứng, nhưng họ vẫn nâng tay lên tiêu diệt đám Thú
Ác Quỷ này.
1,
2 – 5 – 10 –
Khi
đám Thú Ác Quỷ số lượng vượt qua con số mười, lúc này vẻ mặt của tất cả mọi người
mới bắt đầu thay đổi. Thấy tình trạng này ở trong khu rừng, bọn họ hiểu được có
một sự kiện gì đó không bình thường đang diễn ra, khác với những gì bọn họ đã
trải nghiệm qua lần đi trước đây.
Nhưng
may mắn thay, bọn họ đã tụ tập được một số lượng đáng kể nên có sức mạnh đánh
trả, coi như là một tia sáng ở trong bóng tối. Với nhiều năm kinh nghiệm phối hợp
chiến đấu của khoa Kỵ Sĩ, các học sinh nhanh chóng tạo thành trận hình. Đây là
thành quả của các học sinh, những người thiết tha trở thành một Kỵ Sĩ hợp lệ,
đây là lúc trình diễn ra thành quả của việc học tập chăm chỉ của họ. Và theo
cách này, cuộc chạm chán của nhóm họ và bầy đàn Thú Ác Quỷ xảy ra, và nó đưa ra
đến tình trạng hiện nay.
Lúc
này đây đã có mười con Đầu Gai Thực Nhân Ma bị bọn họ đánh bại.
Chiến
thuật của bọn họ là ưu tiên cho việc tấn công tầm xa. Xét thấy rằng nếu tiếp tục
đứng ở chỗ này sẽ bị tổn hao xuống, nên họ chậm rãi rút lui về hướng lối vào của
khu rừng.
May
mắn thay là chủ tịch của Hội Học Sinh, Stefania Serrati, cũng có mặt ở đây. Khi
bọn họ phân chia nhóm cho hoạt động này, cô đã phân chia nhiệm vụ và vũ khí
thích hợp cho mỗi nhóm. Theo cách như vậy họ đã liên hợp thành trận hình thích
hợp ứng đối trường hợp này; mọi người đều đảm nhiệm vai trò thích hợp. Mặc dù bọn
họ là sự tổ hợp lâm thời, nhưng mọi thứ vẫn đang có tiến triển rất tốt. Vấn đề
chỉ là thiếu một người chỉ huy. Sẽ rất tuyệt khi từng người đã được chỉ định
nhiệm vụ, nhưng nếu không có người chỉ huy ở thời điểm thích hợp, thì họ sẽ bỏ
lỡ mất cơ hội tận dụng các lợi thế của mình và có thể làm lãng phí nguồn nhân lực
ở nhiều trường hợp không kịp thích ứng thay đổi.
Dưới
hoàn cảnh như vậy, sẽ không có ai phản đối khi chủ tịch Hội Học Sinh, người
đang ở năm cuối của cấp học này tiến lên làm chỉ huy. Danh tiếng của cô rất tốt
và được nhiều người tin cậy vào. Ngay cả đây chỉ là một nhóm chắp vá rải rác, nhưng
cô đã ra chỉ thị rất cụ thể rõ ràng dẫn dắt mọi người vượt qua tình huống khó
khăn. Họ rút lui có trật tự và tổn thất rất nhỏ, nhưng …..
… Điều này thật tệ. Số lượng của bọn
Thú Ác Quỷ đúng là vấn đề đáng lo, nhưng tại sao chúng vẫn cứ liều mạng xông tới
chỗ chúng ta… Với tình hình này không biết bọn mình có thể chống đỡ được bao
lâu nữa đây?
Vẻ
bên ngoài Stefania tuy bình tĩnh mà chỉ huy, nhưng nội tâm cô lại cực kỳ sốt ruột.
Họ vẫn có thể chịu đựng một thời gian dài với lượng mana bây giờ, nhưng bọn họ
sẽ bị áp đảo nếu quân số của chúng vẫn cứ tiếp tục tăng lên.
Chúng ta không thể ngăn chặn hết tất
cả Thú Ác Quỷ. Mình hy vọng những đứa trẻ phía sau có thể an toàn…!
Tình
hình ngày càng trở nên xấu đi, nhưng họ vẫn tiếp tục chiến đấu.
-----------------------
Các
học sinh năm đầu đang có bài huấn luyện ở rìa mép ngoài khu rừng thì bị tấn
công, trong khi các học sinh lớp lớn đang nỗ lực chiến đấu chống lại.
Ban
đầu, các học sinh ở gần cạnh khu rừng chợt thét lên. Một vài Thằn Lằn Gió bất
ngờ tấn công và cắn trúng các học sinh. Đòn tấn công của chúng không làm chết
người, nhưng sẽ rất nguy hiểm nếu bị tấn công nhiều lần liên tục. Các giáo viên
ngay lập tức chạy tới giải cứu, đánh vào những con Thú Ác Quỷ đang tấn công học
sinh của họ.
Kết
quả hành động của các giáo viên trái ngược lại làm cho tình hình càng trở nên tồi
tệ hơn, nhưng đó không phải là do lỗi của họ. Tất cả sẽ ổn nếu như chỉ có một
vài con Thú Ác Quỷ, nhưng Thú Ác Quỷ lại xuất hiện một cách ồ ạt. Các giáo viên
đã bỏ lỡ mất cơ hội đánh bại chúng và phải tiếp tục chiến đấu. Họ duy trì tình
hình của chính mình rất tốt, nhưng các học sinh ở phía sau họ lại rơi vào sự hoảng
loạn vì thấy số lượng Thú Ác Quỷ xuất hiện ngày càng nhiều. Các giáo viên vốn
là những người có nhiệm vụ duy trì trật tự lại bị kéo kẹt không thể ra tay được
và cũng không thể chỉ huy học sinh có hành động thích hợp.
Các
học sinh hấp tấp lôi ra gậy ma thuật của mình và vội vàng ném ra ma thuật. Bởi
vì bọn học sinh chỉ ném đại ra ma thuật nên không tạo nên sự đe dọa nào đối với
Thú Ác Quỷ, thay vào đó họ lại đánh trúng vào đồng bạn của mình. Có người lại vội
rút kiếm ra mà không nghĩ đến có người khác đang ở gần mình, làm cho mọi việc lại
hỗn loạn hơn nữa. So với các học sinh trung học bậc đàn anh đàn chị của mình được
chuẩn bị vũ khí sẵn sàng cho chiến đấu, và có kinh nghiệm thực chiến phong phú,
thì các học sinh năm đầu lại chưa được chuẩn bị sẵn sàng đầy đủ cho một cuộc
chiến.
“….Phong
Trùng Đạn, Đạn Phát Tán!”
Đột
nhiên, một người nào đó nhảy vọt qua bầy học sinh năm nhất đang hoảng loạn. Mái
tóc màu bạc tỏ sáng rực rỡ dưới ánh sáng mặt trời, đây là một hình ảnh đốt cháy
sâu vào trong mắt của những học sinh đang hoảng loạn. Người đó búng nhẹ vào
trong không khí, nhắm đến mặt đất và bắn ra một vài viên đạn không khí. ‘Đạn
Phát Tán’ đúng như tên ma thuật của mình, nó giống như khẩu súng bắn đạn ghém.
Đạn không khí bắn trúng mặt đất kèm theo một tiếng nổ vang lên. Những viên đạn
không khí bị dồn nén lại nổ tung bầy Thú Ác Quỷ đồng thời cả mặt đất xung
quanh.
Ném bom rải thảm là thả một số lượng
lớn bom trên không trung (Trans: Chiến tranh VN thời xưa cũng có) được tái hiện
lại theo kiểu ma thuật tạo sát thương lớn cho mỗi điểm xung quanh. Các cụm từ
này đã gợi lên hình ảnh của vụ nổ bao trùm; giống như một tấm thảm bao phủ mặt
đất.
Ma
thuật tàn nhẫn này đã tiêu diệt một lượng lớn Thú Ác Quỷ qua vụ ném bom rải thảm.
Hai học sinh chạy đến từ bên trái và bên phải. Một người trong đó tấn công đám Thú
Ác Quỷ bằng một thanh kiếm thô to trong tay. Cậu ta sử dụng ma thuật tăng cường
thể chất và vung vẩy lên thanh kiếm không lồ của mình, cắt Thú Ác Quỷ ra làm
đôi. Cậu ta sử dụng lực quán tính để xoay lại thân thể của mình, rút ra một
thanh vũ khí khác từ eo của mình và nhắm ngay đám Thú Ác Quỷ còn sống sót.
“Quá
ngây thơ! Nổ Siêu Thanh!”
Thanh
vũ khí này là – Gậy súng Gandiva tạo ra một khoảng chân không từ đỉnh của nó, nó
tạo một dòng không khí hướng thẳng tới Thú Ác Quỷ, và bắn trúng chúng. Làm thân
thể của chúng bị xoắn nát và thổi bay đi.
Một
cô gái xuất hiện ở đằng sau cậu ta, cầm lấy hai thanh gậy lưỡi lê chỉ vào những
con Thú Ác Quỷ khác.
“Lôi
Kích Tiêu Thương!”
Sấm
chớp nổi lên, kèm theo âm thanh của tia sét ở giây kế tiếp, đánh thẳng vào bầy Thú
Ác Quỷ. Cô không nhìn vào bầy thú đang lên cơn co giật và bị đánh chết, cô trực
tiếp gắn thanh kiếm treo bên hông chưa ra khỏi vỏ vào ‘gậy súng’ của mình. Hai
tay của cô cầm lấy hai thanh kiếm, chém thẳng vào mỗi con Thú Ác Quỷ đến phạm
vi tấn công của mình. Mặc dù chỉ là thanh kiếm mỏng, nhưng nó có thể cắt được Thú
Ác Quỷ thành hai nửa nếu như được tăng cường sức mạnh bằng ma thuật.
Cả
ba học sinh này tấn công như bão táp, mạnh mẽ giảm bớt lại số lượng của Thú Ác
Quỷ. Áp lực của bầy Thú Ác Quỷ tạo ra dần giảm bớt nhẹ đi, làm cho mọi người có
cơ hội để kịp thở lấy hơi. Vốn đang chạy trốn các học sinh chợt dừng lại, không
phải là do tình hình quá hỗn loạn mà là bị sốc khi nhìn thấy vụ thảm sát từ một
phía.
“Tất
cả cầm lấy gậy ma thuật ra.”
Một
học sinh nhỏ nhắn nhảy qua đám học sinh lúc nãy đứng ở phía trước mình và ra lệnh
cho họ. Giọng nói của cậu ta phảng phất như tiếng chim hót, nhưng lại vang vọng
đầy uy quyền, làm cho mọi người vội vã nghe theo chỉ thị đó.
“Mọi
người mau tập hợp lại, xếp thành trận hình. Thầy ơi!”
Thầy
giáo hướng dẫn cũng không nói lên lời, lúc này bị tiếng kêu giật tỉnh lại.
“Xin
thầy hãy hướng dẫn những người còn lại rút lui đi ạ, ba người chúng em sẽ đi
giúp đỡ những người khác.”
Các
giáo viên bắt đầu vội vã đưa ra các chỉ thỉ một cách nhanh chóng. Các học sinh
tạo thành một trận hình dày đặc để tăng cường lên sức phòng thủ của chính mình.
Đối với các học sinh năm đầu có sức chiến đấu thấp hơn để có thể đánh nhau với Thú
Ác Quỷ, thì họ hợp sức lại với nhau. Mặc dù sức chiến đấu tổng hợp vẫn yếu,
nhưng các giáo viên vẫn có thể chỉ huy xoay sở được.
Ernesti
nhìn chằm chằm vào bọn Thú Ác Quỷ chạy nhanh ra khỏi khu rừng và chậm rãi nâng
lên thanh Winchester. Chid và Ady đứng ở bên cạnh giống như là hai vệ sĩ. Chid
một tay đặt vào thanh kiếm lớn ở trên bả vai của mình, tay còn lại thì cầm
Gandiva, trong khi đó Ady hạ xuống mũi kiếm của hai thanh kiếm trên tay mình xuống
hướng mặt đất. Ánh mắt của họ đầy vẻ quyết tâm khi họ nhìn thấy bầy Thú Ác Quỷ
phía trước.
“Này,
bọn Thú Ác Quỷ này số lượng cũng nhiều quá mức đấy chứ. Má ơi, nếu như nhiều
hơn nữa chúng ta sẽ đánh thỏa thích rồi!”
“Ưmmmm
- Mình sẽ không khách khí đâu!”
Eru
đứng giữa cặp song sinh đầy kích động nói.
“Thật
tốt nếu như các cậu đều muốn chiến đấu, nhưng đừng có mà quên còn những học
sinh khác đấy.”
“Ể―?
Họ có thể tự chăm sóc cho chính mình… mà… có lẽ…”
Ady
đang muốn phản bác lại, nhưng chợt dừng lại giữa chừng, bởi vì Eru đã nhìn chằm
chằm vào cô với vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Cậu
không cần đứng ở đây nếu như cậu chỉ muốn đánh phá mà thôi.”
“Uguu,
mình…mình biết rồi! Mình sẽ giúp bọn họ.”
Chid
giơ tay lên đầu hàng.
“May
mắn thay, vùng này vẫn ở lối ra vào khu rừng. Chúng ta có thể quay lại nơi đóng
quân nếu kịp rút lui. Và nếu có thể cùng Hình Bóng Kỵ Sĩ hội hợp lại, điều này
sẽ tốt lên. Trước đó chúng ta….”
Eru
ném ra một Phong Trùng Đạn khi đang nói chuyện. Con Thú Ác Quỷ này muốn tấn
công họ khi bọn họ đang nói chuyện với nhau và nó bị đánh bay ra ngoài.
“Chúng
ta cần phải bảo vệ họ.”
Eru
hạ quyết tâm, nhấc lên thanh Winchester và bắn ra một chuỗi dãy ma thuật.
Tại
các học sinh trung học đi vào trong khu rừng, các học sinh cao học Kỵ Sĩ Điều
Khiển cảm thấy nhiệm vụ bớt căng thẳng và bắt đầu việc rèn luyện của từng người.
Bởi vì họ không thể tăng lên công suất của máy Hình Bóng Kỵ Sĩ trong lúc bảo vệ,
hộ tống mọi người trong suốt hành trình nhiệm vụ, nên bọn họ tập trung vào việc
từng người một đối chọi với nhau.
Edgar
đang vung kiếm lên tập luyện thì đột nhiên anh nghe đến tiếng ồn ào vang ra từ
phía khu rừng.
“Này,
khu rừng này có phải hay không có phần ồn ào quá?”
“Hửm?”
Ngay
tại lúc anh hỏi lên vấn đề này, các học sinh xung quanh đều vểnh tai lên nghe.
Bọn họ không nghe được âm thanh gì cho đến khi có người nhắc tới vấn đề này, và
họ biết rõ đây là âm thanh gì.
“Âm
thanh này hình như là vụ nổ… ma thuật.”
“Hình
như có chuyện gì đó… Mọi người dừng lại việc tập luyện! Các phi công sẵn sàng
xuất kích. Tình hình ở trong khu rừng có vẻ như rất tồi tệ, mau vào đó điều tra
xem tình hình thế nào!”
Các
nhóm ở trong điểm cắm trại vội vàng hành động. Các Kỵ Sĩ Chế Tạo đang làm việc ở
trên Hình Bóng Kỵ Sĩ rút xuống để chỗ ngồi cho các phi công. Họ bỏ qua việc kiểm
tra quá trình khởi động và cỗ máy bắt đầu đứng dậy, xung quanh bị chìm trong âm
thanh của các lò chuyển đổi mana. Nhưng bọn họ không thể phái ra toàn bộ cỗ
máy, nên chỉ có năm Hình Bóng Kỵ Sĩ được gửi tiến tới phía khu rừng.
“Này,
nhìn về phía kia kìa…”
Hình
ảnh trước mắt bọn họ vượt qua ngoài việc tưởng tượng của họ. Trước khi bọn họ
tiến vào khu rừng một bầy Thú Ác Quỷ hướng tới bọn họ tấn công, số lượng của bọn
chúng hơn hẳn những gì bọn họ đã thấy trước đây. Những con thú này la hét inh ỏi
tấn công lung tung mọi thứ.
“Chuyện…chuyện
gì đang xảy ra?”
“Bầy
Ác Quý thú này đã mất khống chế ư? Bọn nhóc kia không gặp rắc rối gì đấy chứ!?”
Họ
vội rút ra kiếm của mình và hướng tới phía khu rừng. Không lâu sau họ gặp phải
các học sinh năm nhất. Các học sinh năm nhất thành công rút lui dưới sự phản ứng
nhanh chóng của Eru.
Bọn
họ tập hợp lại đi cùng với nhau, vừa chậm rãi rút lui vừa ném ma thuật hạn chế
chuyển động của Thú Ác Quỷ. Những con Thú Ác Quỷ này với đội hình được tạo
thành gấp rút đã bị ma thuật đẩy lùi lại. Edgar chạy đến hỗ trợ bọn nhóc, phi
công lái Earlecumber đứng trước học sinh năm nhất để tạo thành một tấm chắn.
Các học sinh năm nhất biểu hiện thở phào nhẹ nhõm khi thấy Hình Bóng Kỵ Sĩ xuất
hiện và xử lý đẹp bọn Thú Ác Quỷ. Đơn vị chiến tranh mạnh mẽ nhất của loài người
– Hình Bóng Kỵ Sĩ được mọi người đặt niềm tin vào. Đặc biệt là ở trước quang cảnh
cuộc tấn công bất ngờ của Thú Ác Quỷ, chúng mạnh mẽ chạm chán khoảng một trăm
con Thú Ác Quỷ mang đến cho họ cảm giác tuyệt vời về sự an toàn.
Bọn
họ rút lui về khu vực cắm trại, dựng lên hàng rào ở xung quanh khu vực để củng
cố sức phòng thủ của mình.
Để
Hình Bóng Kỵ Sĩ phụ trách việc phòng vệ, các giáo viên và học sinh cao học Kỵ
Sĩ Điều Khiển vội vã bàn bạc kế hoạch hành động. Họ có thể dư dả để bảo vệ các
học sinh năm nhất, nên đây không phải là vấn đề cần bàn bạc. Điều mà họ lo lắng
nhất là các học sinh trung học năm hai, năm ba đã đi sâu vào trong khu rừng.
“Các
thầy có biết con đường mà học sinh năm hai và năm ba chọn đi vào khu rừng
không?”
“Vấn
đề này thật khó để nói. Bởi vì theo đúng nghĩa của cuộc diễn tập dã ngoại hằng
năm, khu vực hoạt động của chúng là toàn bộ khu rừng, và không có gì đảm bảo rằng
chúng có đứng ở vị trí được chỉ định không.”
Các
giáo viên cân nhắc đến kế hoạch hành động của học sinh năm hai, năm ba và lầm bầm
với một vẻ mặt nghiêm trọng. Bọn họ muốn giải cứu các học sinh, nhưng với số lượng
Hình Bóng Kỵ Sĩ có hạn, họ không biết nên bắt đầu tìm ở nơi nào. Khu rừng
Cloquet quá rộng lớn, chạy xung quanh đi tìm giống như là một con ruồi không đầu
mò mẫm có khi lại phản tác dụng. Nhưng họ không có thời gian để ngập ngừng do dự
về việc này. Đúng lúc này, Ernesti đi tới vị giáo viên đang chăm chú suy nghĩ.
“Có
nơi nào trong khu rừng mà mọi người có thể tập hợp lại một cách dễ dàng không?”
“Ưmm?
Ưm… nếu như họ muốn hẹn gặp nhau, nơi đó phải gần đây”
Vị
giáo viên này bị câu hỏi của Eru làm cho bất ngờ, nhưng ông vẫn trả lời cho cậu
biết. Điều này thật là vô nghĩa nếu bàn bạc vấn đề này với học sinh năm nhất,
nhưng với hành động đầy kỳ diễm của cậu lúc nãy, không ai cảm thấy sự có mặt của
Eru là đột ngột.
“Với
quy mô của bầy Thú Ác Quỷ hiện tại, các anh chị lớp lớn có thể hay không tập hợp
lại ứng chiến? Em nghĩ chúng ta nên tìm ở những nơi mà có thể cho một nhóm lớn
người tụ tập lại được.”
“Ừm…
em nói có lý.”
“Hình
Bóng Kỵ Sĩ không thể di chuyển dễ dàng xung quanh khu rừng. Lấy sức chiến đấu
hiện tại của chúng ta, chúng ta nên bắt đầu công việc tìm kiếm từ khoảng không
gian này.”
Tấm
bản đồ nằm trải ra bàn được đánh dấu những đường đỏ biểu diễn con đường nên đi.
Để đi tới khu vực được chỉ định, họ phải cắt xuyên qua lối vào trực tiếp xuyên
qua khu rừng.
“Ngoài
ra, chúng ta có thể tách bọn Thú Ác Quỷ ra nếu đi bằng con đường này. Nếu như
có người gặp phải chiến đấu, sẽ có tiếng la hét thì sẽ biết rõ rồi.”
Bởi
vì đây là tình trạng khẩn cấp, mọi người chấp nhận phương án của Eru, và tổ chức
lên một nhóm đi giải cứu học sinh năm hai và năm ba. Khu vực cắm trại cần phải
được bảo vệ, nên chỉ có một nửa cỗ máy được triển khai hành động – năm chiếc
Hình Bóng Kỵ Sĩ.
Edgar
phi công của cỗ máy Hình Bóng Kỵ Sĩ màu trắng tinh khiết – Earlecumber, là người
đầu tiên xung phong làm người tình nguyện chuyến đi này. Ngay khi anh muốn bước
vào Earlecumber, một người nào đó gọi anh lại. Edgar quay đầu lại và thấy Eru
đang đứng ở đó.
“Em
có thể đi cùng không?”
“Tại
sao?”
“Có
một thành viên trong gia đình người bạn của em đang ở trong khu rừng đó. Bọn họ
rất lo lắng, nên nếu có thể em muốn tham gia vào chuyến tìm kiếm này.”
Edgar
cảm thấy rắc rối. Mặc dù chuyện này rất nguy hiểm, nhưng nó không có vấn đề gì
cả với khả năng chiến đấu của Eru. Và trong cuộc bàn bạc hồi nãy cậu ta đã bình
tĩnh mà trình bày mọi thứ rõ ràng, có thể cậu ta sẽ giúp ích trong cuộc tìm kiếm
này. Sau một thoáng suy nghĩ Edgar cũng chấp nhận yêu cầu này.
Earlecumber
để cho Eru đứng trên cánh tay mình. Đi theo đằng sau là Helvi trong cỗ máy
Trandorches và ba cỗ máy khác nữa. Họ tiến vào khu rừng với từng bước nặng nề.
-------------------------------
“Những
ai đã hết mana thì mau tới đây giúp đỡ những người bị thương! Dãy đầu và dãy dự
bị chuyển đổi vị trí cho nhau! Mọi người cố gắng chịu đựng thêm một lúc nữa
đi!”
Mana
của họ đã bị cạn kiệt và thở hổn hển một cách khó khăn. Họ cố gắng bình ổn lại
hơi thở của mình trong khi đang tiếp tục đánh bại lũ Thú Ác Quỷ dường như là vô
tận. Các học sinh năm 2, năm 3 vừa bảo vệ các học sinh đã bị thương vừa tiếp tục
việc rút lui ra khỏi khu rừng.
Đã
vài giờ trôi qua kể từ khi trận chiến nổ ra, việc rút lui của họ gặp phải khó
khăn. Bọn họ có thể đối phó tốt với các Thú Ác Quỷ một khoảng thời gian, nhưng
khi ở làn sóng thú tiếp theo nổi lên, bọn thú cao to tấn công họ, khiến họ phải
tập trung xài nhiều lượng mana hơn. Lúc Đầu Gai Thực Nhân Ma xuất hiện cũng là
lúc lượng mana của họ bị rút tháo ra hết đi. Bởi vì họ không thể tung ra những
đòn ma thuật khác trong tình trạng không có mana, nên để Đầu Gai Thực Nhân Ma nhích
lại tới gần và đó là nguyên do họ có nhiều thương binh. Có khoảng một nửa thành
viên trong nhóm đã bị cạn kiệt mana hoặc là bị thương, lực chiến đấu của họ
đang bị giảm dần lại. Họ đang bảo tồn khả năng chịu đựng còn lại của mình để
chuyển đổi vị trí giao chiến cho dãy hàng đứng ở tiền tuyến. Nhưng ngay cả
chính họ cũng không biết mình có thể cầm cự được bao lâu nữa; họ đang tới gần địa
điểm cắm trại, tới nơi là niềm hy vọng duy nhất của họ.
Nhưng
sự thật thật tàn nhẫn.
Hai
con Đầu Gai Thực Nhân Ma xuất hiện ngay trước mặt họ ― bọn chúng trông rất kích
động đến nổi sủi cả bọt mép, và chúng tấn công thẳng vào bọn họ. So với lúc bắt
đầu nổ ra trận chiến, ma thuật được tung ra yếu hơn rất nhiều, nên các học sinh
không thể ngăn cản lại chúng. Dãy hàng tiên phong, là nơi mà Đầu Gai Thực Nhân
Ma tấn công đầu tiên bị quét bay hơn chục học sinh, chúng đã giáng một đòn gây
sát thương rất lớn. Nếu như họ chống đối hai con cùng lúc, bọn họ chỉ có nước bị
xóa sổ thôi.
Stefania
đang chỉ huy trận chiến cũng biết rõ điều này. Ngay lúc đó cô không đưa ra chỉ
lệnh nào, mà cô liền chạy tới hàng tiền tuyến đầu và cầm chắc gậy ma thuật
trong tay mình. Cô đã cân nhắc rất nhiều trường hợp có thể xảy ra ở trong chiến
đấu, nhưng bọn họ không có khả năng chiến đấu để đột phá được vòng vây này. Cả
nhóm đều đã kiệt quệ, thể lực đã chạm tới mức giới hạn còn mana thì cũng đã kiệt
quệ. Cho dù rất muốn nhưng bọn họ cũng không thể tập hợp lại được sức mạnh để
chống trả lại con Thực Nhân Ma này.
Con
Đầu Gai Thực Nhân Ma này có thân thể rắn chắc rất tương xứng với thân hình của
nó. Chúng tiến lên từng bước, nó làm cho các học sinh càng tuyệt vọng hơn về niềm
ánh sáng của hy vọng. Những đòn tấn công hỗn loạn của học sinh làm hiệu quả
trái ngược lại, vì những đòn này chỉ làm chúng bị kích động hơn thôi.
“Không
xong rồi…”
Một
vài người nhẹ nhàng lẩm bẩm. Con Đầu Gai Thực Nhân Ma đã đứng trước bọn họ tiếp
đó tung một nắm đấm ra, nhắm thẳng tới đầu của một học sinh tiên phong. Người học
sinh này vội nâng lên lá chắn của mình, mặc dù biết điều này là vô ích.
Vì
thế cậu ta sẽ không hiểu được có chuyện gì xảy ra khi cậu ta nghe được một âm
thanh nổ đục ở trên đầu mình.
Cậu
ta không nhìn thấy có một vài Ngọn Giáo Lửa Xuyên Giáp bên trên đầu cậu với sự
chính xác khó thể tin, bắn trúng ngay tay của con Đầu Gai Thực Nhân Ma. Cậu ta
đã bỏ lỡ mất nhìn thấy Ngọn Giáo Lửa Xuyên Giáp nổ tung từng cái một như đúng ý
đã dự định trước, và nó đã thổi bay mất cánh tay của con Thực Nhân Ma. Ngay khi
người học sinh tiên phong này bĩnh tĩnh lại được, con Thực Nhân Ma này đã chạy
trốn rồi.
Ngay
tiếp theo đó là một cái gì đó vượt xa ngoài trí tưởng tượng của cậu ta – không
chỉ ma thuật được phóng ra, mà người ném ra ma thuật – Ernesti đã phóng nhanh tới
trông giống như là một viên đạn bạc. Đây là một cách diễn tả theo nghĩa đen,
khi Eru tung ra ma thuật ‘Không Khí Đẩy Mạnh’ để tăng tốc lên cho từng bước nhảy
của mình, trông nó khá giống như là một viên đạn. Eru đã sử dụng xung lực để đuổi
kịp con Thực Nhân Ma đang khập khiễng khi mất đi một cánh tay, và chặt đứt đầu
của nó bằng ma thuật ‘Chân Không Trảm’. Đầu của nó bay lên trong không trung và
thân hình to lớn của nó ngã sụp xuống.
Eru
hạ xuống với xung lực đủ để đào một hố trên mặt đất, trượt người quay đầu lại
và rút ra thanh Winchester của mình hướng tới mấy con Đầu Gai Thực Nhân Ma
khác. Bạo Viêm Cầu nhanh chóng được phóng ra từ đỉnh thanh Winchester, nhấn
chìm Thực Nhân Ma trong vụ nổ rung chuyển cả mặt đất. Con Thực Nhân Ma hơn một
nửa thân thể bị đốt cháy khét và ngã ầm xuống.
“Bây...
bây giờ là cơ hội! Mau giết lấy chúng đi!”
Stefania
bị chấn động bởi sự xâm nhập đột ngột của Eru vào trong chiến trường, nhưng cô
không để lỡ mất cơ hội này. Cô chỉ huy các học sinh khác mau chóng hành động, kết
liễu con Thực Nhân Ma này.
“….Eru….”
“Xin
lỗi vì tới trễ, hội trưởng. Em đã mang đến viện quân đáng tin cậy đây.”
Không
cần Eru nói cho cô biết, cô đã nghe được tiếng bước chân nặng nề từ phía sau. Đội
cứu hộ đã bắt kịp các học sinh năm 2 và năm ba, trải mình ra phía trước để bảo
vệ bọn họ.
Hình
Bóng Kỵ Sĩ cao hơn mười mét vung lên thanh kiếm sắt khổng lồ trong tay, dễ dàng
tiêu diệt đi một làn sóng bầy Thú Ác Quỷ, đây là một sức mạnh áp đảo tuyệt đối
và là vũ khí mạnh nhất của nhân loại. Các học sinh vui vẻ hét ầm lên khi thấy sự
mạnh mẽ của Hình Bóng Kỵ Sĩ. Cuối cùng thì quân cứu viện cũng đã xuất hiện. Bây
giờ họ đã an toàn rồi.
“…Chà,
chà, mang theo Ernesti đúng là một lựa chọn đúng đắn.”
Edgar
ngồi trong khoang lái Earlecumber vừa lẩm bẩm nói, vừa lái Earlecumber hướng tới
bọn Thú Ác Quỷ.
Bọn
họ theo kiến nghị của Eru đi tìm kiếm ở những nơi có khoảng không gian rộng lớn.
Kết quả bọn họ đã phát hiện các học sinh năm hai và năm ba trong một khoảng thời
gian ngắn tìm kiếm dọc theo phương hướng này. Vì các học sinh đã tụ hợp lại một
chỗ cùng nhau và chuẩn bị cho việc rút lui nên họ mới dễ phát hiện ra. Nhưng
lúc Eru tìm thấy các học sinh cũng là lúc thấy các học sinh đang rơi vào cảnh
tuyệt vọng, Đầu Gai Thực Nhân Ma đã phá vỡ trận hình phòng thủ của các học
sinh. Các phi công có thể hạ gục Thú Ác Quỷ một cách dễ dàng nếu có sức mạnh của
Hình Bóng Kỵ Sĩ, nhưng vấn đề ở các học sinh ở gần bọn Thú Ác Quỷ quá. Nếu sử dụng
vũ khí ma thuật của Hình Bóng Kỵ Sĩ thì sẽ gây ngộ thương mất.
Trơ
mắt ra nhìn sự việc mà không thể ra tay giúp đỡ, mặc dù lại có sức mạnh để hành
động nhưng hậu quả của việc đó gây tai hại làm Edgar nghiến răng nghiến lưỡi
trong sự tiếc nuối. Đúng lúc này, Ernesti vốn đang đứng trên tay của
Earlecumber lao về phía trước tấn công. Trước sự giận dữ của Eru các con Thực
Nhân Ma đã bị đánh bại dễ dàng, điều này làm cho Edgar thở dài. Hiệu suất làm
việc của mình thật đáng hổ thẹn với hiệu suất làm việc của Eru.
Khi
Hình Bóng Kỵ Sĩ bắt kịp Eru trong thời gian ngắn và bắt đầu công tác bảo vệ,
các học sinh mới có thể tiếp tục công việc rút lui. Có rất nhiều người bị
thương, nhưng không có người nào hy sinh cả và tất cả mọi người vội vàng rút
lui quay trở lại nơi cắm trại.
-------------------
Đây
là chuyện xảy ra sau khi các học sinh học viện phi công Laihiala rời khỏi
Jantunen và tiến tới khu rừng Cloquet.
Một
Hình Bóng Kỵ Sĩ chạy qua người đi đường và đi tới cánh cửa phía Đông của
Jantunen. Đây chắc chắn là tình trạng khẩn
cấp khi vị Kỵ Sĩ Điều Khiển dáng vẻ uể oải đi tới các Kỵ Sĩ đứng canh ở cổng
thành. Các Kỵ Sĩ rất kinh ngạc vì tình huống đột ngột này, nhưng khuôn mợt của
họ trở nên tái lên khi thu được báo cáo của phi công này và vội vàng báo tin
cho chỉ huy của mình.
“Đó…đó
là sự thật ư?”
Người
chỉ huy của đoàn Kỵ Sĩ ở thành Jantunen ― Philip Hallhagen vẻ mặt chợt thay đổi
sau khi nghe báo cáo của người thuộc hạ. Phó chỉ huy, Gottfried Hyvärinen, người
cũng đang có mặt trong văn phòng chỉ huy dáng vẻ không đổi, nhưng khuôn mặt của
ông ta đã trắng toát lên. Hình ảnh cho thấy khi nghe được việc báo cáo ông ta
đã bị tác động đến như thế nào.
“Vâng,
thưa ngài! Pháo đài Balguerie đã bị tiêu diệt dưới sự tấn công của Thú Ác Quỷ cấp
bậc tiểu đoàn ― Lục Hoàng Quy. Rất có thể đội phòng thủ ở đó cũng đã bị xóa sổ
rồi. Behemoth đang di chuyển về phía Tây hướng tới trái tim của Vương Quốc, và
theo như dự đoán thì nó sẽ sớm xuất hiện ở xung quanh Jantunen thôi, thưa ngài
đã báo xong!”
Thú
Ác Quỷ cấp bậc tiểu đoàn đột nhiên tấn công làm Philip như bị cơn ác mộng
choáng váng cả đầu óc. Nhưng làm một người chỉ huy không thể lãng phí thời gian
đứng đờ ra được. May mắn thay là có vị Kỵ Sĩ Điều Khiển mang thông tin tới cho
ông, làm cho ông có thời gian để giảm xóc để chuẩn bị cho việc xuất hiện của
Behemoth. Hiện tại từng giây phút đều rất quý giá.
“Thông
báo lệnh tình trạng khẩn cấp, tập hợp hết thảy các Kỵ Sĩ ở gần Jantunen! Thông
báo cho lệnh này có quyền được ưu tiên hơn các nhiệm vụ khác họ đang thực hiện!”
Người
lính liên lạc tường thuật lại vụ việc, chào lễ kiểu người lính rồi chạy ra
ngoài ngay lập tức. Philips và Gottfried cũng vội lao ra ngoài như thể đang
truy đuổi người lính liên lạc vậy, và họ hướng về phòng hội nghị tác chiến mà chạy
tới.
“Một
con Behemoth…. Ngay cả Jantunen hiện tại cũng không có tiểu đoàn kỵ sĩ, chỉ có
Thủ Đô mới có khả năng có số lượng Kỵ Sĩ như vậy.”
“Việc
phân chia đẳng cấp chỉ có thể mang tính tham khảo thôi. Ngay khi chúng ta tập
trung tất cả lực lượng, chúng ta vẫn có thể đánh bại nó nếu như chúng ta đã chuẩn
bị sẵn sàng cho việc bị tổn thất lớn về mặt quân lực.”
Philip
vừa chạy nhanh tới vừa siết chặt lại nắm đấm.
“Tôi
biết, nhưng vấn đề là ở phạm vi của sự tổn thất mà chúng ta phải gánh chịu! Thật
là vô nghĩa nếu hy sinh một cách mù quáng 100 Hình Bóng Kỵ Sĩ đang trú đóng ở
đây! Như vậy thì Jantunen sẽ đánh mất khả năng tự vệ mất!”
Gottfried
yên lặng lại sau khi nghe được những lời đó. Ông cũng không phải muốn liều lĩnh
hủy diệt đoàn Kỵ Sĩ của mình, nhưng Behemoth đã tàn phá một tòa pháo đài. Nếu
Jantunen cũng chịu sự tàn phá nặng nề như thế, thì các tuyến đường giao dịch của
Vương Quốc sẽ bị tắt nghẽn lại. Nếu hàng hóa cung cấp cho tiền tuyến bị cắt đứt,
nó sẽ gây ảnh hưởng xấu đến các pháo đài, rồi dẫn tới một loạt thảm họa khác nữa.
Điều này có thể quyết định được vận mệnh của đất nước này; họ buộc phải giết chết
con Behemoth đó cho dù phải hy sinh cả đoàn Kỵ Sĩ này. Gottfried đã đưa ra kiến
nghị của mình mà ông coi nó là cần thiết, đó chính là nhiệm vụ phải làm của phó
chỉ huy.
“…Không,
không có thời gian để thảo luận việc này nữa. Nếu chúng ta không ngăn nó lại ở
nơi này, toàn bộ Vương Quốc có thể sẽ bị thất thủ. Gửi sứ giả đi tới Thủ Đô, họ
sẽ gửi tới đoàn Kỵ Sĩ khác thay thế cho chúng ta sau khi chúng ta bị tiêu…diệt….”
Nhìn
thấy vẻ mặt vặn vẹo đầy lo lắng của Philip, Gottfried chỉ yên lặng gật đầu.
Tất
cả các Kỵ Sĩ đang làm nhiệm vụ đều đã có mặt khi Philip đi vào phòng hội nghị
tác chiến. Tất cả bọn họ đều mang trên mình vẻ mặt lo âu bởi vì biết điều khủng
khiếp sắp tới gần.
Các
Kỵ Sĩ ngoài thành phố đã nhận được lệnh triệu tập, nên họ đã thăm dò hỏi ra
tình hình trước khi họ trở về. Một tấm bản đồ đã được chuẩn bị kỹ càng, và con
đường có khả năng đi tới của Behemoth được tô rõ. Vị Kỵ Sĩ Điều Khiển đã mang
thông tin này tới không biết vị trí hiện tại của Behemoth ở nơi nào, nên họ chỉ
có thể từ các nhân tố khác như địa hình và phương hướng di chuyển của Behemoth
mà dự đoán con đường mà nó đang đi, và ước chừng ra vị trí đại khái của nó. Họ
cần phải quyết định nơi mà họ sẽ chiến đấu với Behemoth.
“Từ
phương hướng mà nó đang tiến tới và địa hình xung quanh pháo đài Barkley, tuyến
đường đi có khả năng nhất ở xung quanh dãy núi D'Aiguebelle, xuyên qua khu rừng
ở dưới chân núi.”
“Điểm
này nằm ở gần bên Jantunen… Đó là vị trí của nó theo tính toán ư?”
Người
Kỵ Sĩ bị hỏi giơ tay chỉ vào một điểm trên bản đồ.
“Tôi
nghĩ nó sẽ băng qua đồng bằng Crepel và chuẩn bị bước vào khu rừng Cloquet.”
“Khu
rừng Cloquet… Ừmmm, nơi đó gần hơn tôi nghĩ. Lần này coi như chúng ta đi đánh
chặn nó, cũng sẽ là ở nơi cách Jantunen rất gần…”
Bỗng
nhiên một vị Kỵ Sau đằng sau ông hét lên.
“Có
phải cậu vừa mới nói khu rừng Cloquet phải không…!?”
“Sao
thế? Khu rừng Cloquet thì có vấn đề gì sao?”
Không
có một ai mong muốn phải nghe được tin tức xấu, nhưng bọn họ cần phải nắm giữ
các thông tin, yếu tố có thể gây ảnh hưởng đến họ. Trước ánh mắt thận trọng của
mọi người, người Kỵ Sĩ này nói ra sự việc với một khuôn mặt tái nhợt.
“…
Học viện Laihiala đang thực hiện cuộc diễn tập dã ngoại ngay tại nơi đó!”
“Cái…g…ì….!?”
Tất
cả các Kỵ Sĩ đang có mặt tại đây đều không nói được lời nào. Không chỉ
Jantunen, lần này liền ngay cả tài sản của đất nước và bọn nhỏ cũng bị dấn thân
vào trong nguy hiểm. Những người Kỵ Sĩ đang có mặt ở trong phòng cũng có người
thân hiện tại đang học ở khoa Kỵ Sĩ trường Laihiala. Một vài Kỵ Sĩ lo lắng chạy
đến trước mặt Philip nói.
“Chúng
ta cần phải đến khu rừng Cloquet mau!”
“Chúng
ta cần phải đi cứu bọn trẻ!”
Philip
cảm thấy rắc rối ngày càng tăng lên, nhưng ông không cân nhắc vấn đề này lâu
dài. Có nhiệm vụ khác cần được ưu tiên.
“…Phái
ra lính liên lạc, nhưng đoàn Kỵ Sĩ vẫn phải đứng yên cho đến khi chúng ta tập
trung đủ lực lượng.”
“Chỉ
huy! Ngài định từ bỏ bọn trẻ sao?”
“Nói
bậy!”
Philip
thét to về hướng người Kỵ Sĩ đang truy hỏi ông với một âm thanh đầy đau khổ.
“Tôi
cũng rất muốn giúp đỡ bọn trẻ, nhưng với lực lượng hiện tại, chúng ta cần cung
cấp mọi thứ cho việc hạ gục Behemoth!... Tôi không mấy lạc quan về trận đấu
này. Hiện tại nếu chúng ta không tập hợp đủ đoàn Kỵ Sĩ thì việc xuất chiến chỉ
làm lãng phí lực lượng của chúng ta mà thôi, chúng ta thậm chí có thể bị
Behemoth xóa sổ luôn. Không nên hiểu sai ý! Mục tiêu của chúng ta là đánh bại
Behemoth, bảo vệ Jantunen và quan trọng nhất là bảo vệ toàn bộ Vương Quốc
Fremmevira!”
Các
Kỵ Sĩ vốn đang om sòm chợt im lặng xuống. Họ cũng hiểu rằng bọn họ không còn sự
lựa chọn nào khác nữa.
“…Những
gì chúng ta có thể làm bây giờ là đặt niềm hi vọng vào sự may mắn và trí tuệ của
chúng…”
Ánh
mắt của bọn họ nhìn về hướng màn trời tối của khu rừng Cloquet.
------------------------
Lối
vào của khu rừng Cloquet, nơi cắm trại của khoa Kỵ Sĩ trường Laihiala.
Sau
khi giải cứu các học sinh trung học năm hai và năm ba thành công, một hàng rào
đơn giản đã được dựng thành ngay cạnh các Hính Bóng Kỵ Sĩ, tạo thành một tuyến
đường phòng thủ.
Hầu
hết các Thú Ác Quỷ xuất hiện từ phía khu rừng đều cao khoảng một mét, con lớn
nhất cũng có cao tới có 3 mét. Khả năng chiến đấu của chúng là không đáng kể so
với chiều cao đạt tới 10 mét Hình Bóng Kỵ Sĩ. Những cỗ máy xông vào bầy thú chỉ
với một thanh kiếm vung vẩy lên. Nhưng vẫn có vài con lọt qua được do hình dáng
kích thước khác nhau của chúng. Bầy Thú Ác Quỷ lọt qua được xông hướng tới hàng
rào, nó được các học sinh tập hợp lại canh gác để bù lại lổ hổng phòng thủ.
Từ
góc độ của Thú Ác Quỷ mà nói, Hình Bóng Kỵ Sĩ giống như là đang phô diễn ra sự
tồn tại đáng sợ của nó. Làm chúng không muốn đối diện với những cỗ máy đó, những
con Thú Ác Quỷ bên cạnh sườn của Hình Bóng Kỵ Sĩ tấn công vào nơi cắm trại từ
hai hướng. Những học sinh trung học năm hai và năm ba chỉ bị thương nhẹ, nên
tình huống thiếu lực lượng chiến đấu của khoa Kỵ Sĩ mà nói cũng may mắn đi.
Sau
khi mặt trời đã lặn núi, cuộc tấn công có vẻ đã kết thúc. Các học sinh vốn đang
trong tình trạng báo động chỉ khi nhận thấy được không còn bóng dáng Thú Ác Quỷ
mới nhận ra rằng trận chiến đã kết thúc và tỉnh táo lại.
“Có
phải hành động cuồng loạn của Thú Ác Quỷ đã kết thúc?...”
Stefania
Serrati cảm thấy sự mệt mỏi đến sâu từ trong trái tim chợt nhẹ xuống đi. Cô vẫn
chỉ huy những học sinh chưa bị thương chiến đấu cho tới giờ này. Bọn họ trở lại
nơi cắm trại và gặp lại các giáo viên, nhưng việc phân xử của họ sẽ làm cho
Stefania cảm thấy dễ dàng hơn cho việc cô đã lãnh đạo các học sinh trung học
khác từ lúc đầu cho tới hiện tại. Nhưng
chủ yếu là do ý thức trách nhiệm của cô về tình hình lúc đó.
“Chid,
Ady… Eru.”
Lúc
tình hình đã ổn định đi xuống, cô đi thăm hỏi những người học sinh vừa nghỉ
ngơi, vừa cẩn thận nhìn ngó xung quanh nơi cắm trại. Cô chợt gọi tên lên khi
trông thấy những gương mặt thân quen khi cô nhìn thấy họ.
“A,
Onee-sama... Chị có ổn không? Em nghe nói các học sinh trung học lớp trước gặp
phải rắc rối!”
Stefania
lắc lắc đầu.
“Em
thấy rồi đó, chị trông rất ổn mà. Đừng nói cái này nữa, các em cũng thật liều
lĩnh khi ra tới đó.”
Stefania
vẻ mặt vừa sửng sốt vừa nói. Những học sinh đã rút lui về nơi cắm trại đều là
những người bị thương và đã kiệt sức, nên với lực lượng có thể đánh trận của bọn
họ là rất nhỏ. Họ phải vật lộn đánh bại những con Thú Ác Quỷ lọt xuyên qua hàng
phòng thủ của Hình Bóng Kỵ Sĩ trong tình huống chiến lực yếu ớt. Nhưng may mắn
đã tranh thủ thời gian cho bọn họ, để bon họ có thời gian phục hồi và chiến đấu
tiếp tục.
“Chúng
em là những người duy nhất vẫn có thể chiến đấu tiếp, nên chúng em mới tùy hứng
một chút.”
“Chị
nghĩ rằng ba người bọn em có sức chiến đấu như một trung đội (trung đội từ
20-40 người), và đó không thể là ‘một chút tùy hứng’… Hài, thôi quên đi. Quan
trọng hơn là… Eru!”
Stefania
đến gần Eru, người đang đứng sau hai anh em sinh đôi và ôm lấy cậu. Cô không
thèm quan tâm tới Eru đang bị hành động này gây ngạc nhiên và không kịp chống cự
lại được, rồi cô chà chà khuôn mặt của mình lên mái tóc mượt mà của Eru.
“A~~
thế này là chữa trị tốt rồi đây♪~~
Chị không thể tiếp tục chiến đấu nếu không có Eru ở đây.”
Stefania-senpai... Ai, không còn
cách nào. Thôi liền cho chị ấy thù lao sau công việc khổ cực của chị ấy. Nếu
như sự hy sinh của mình có thể làm cho tâm trạng chị ấy tốt hơn, thì điều này
chả là gì.
(Trans:
Đệt gato với tên này)
Stefania
vui vẻ đùa giỡn mái tóc và chọc má của Eru, cậu cũng không phản kháng, và chấp
nhận trở thành món đồ chơi của cô ấy. Ady trông có vẻ tức giận, nhưng không có
ngăn cản lại chị mình.
Stefania
đang thích thú ôm Eru được một lúc. Bỗng nhiên một giọng nói đầy lúng túng gọi cô
từ phía sau.
“E
hèm…Hội trưởng…”
Người
học sinh này trông dáng vẻ có vẻ như là đi tìm kiếm cô, nhưng thấy Stefania nở
nụ cười quỷ dị làm bị sợ hết hồn. Đây là Stefania người đã bình tĩnh lãnh đạo học
sinh từ trước đó ư, nhưng bây giờ cô lại ôm một người nhỏ tuổi với nụ cười
không đứng đắn.
“Có
chuyện gì sao?”
“Các
giáo viên tìm tội trưởng để bàn bạc về vấn đề hành động tiếp theo của chúng
ta.”
“Tôi
biết rồi. Xin lỗi cả ba nhé. Chúng ta sẽ nói chuyện sau, việc này chỉ mất chút
ít thời gian.”
Bây
giờ đã quá muộn để che dấu lại, nhưng Stefania dường như không bận tâm về nó,
cô lập tức chuyển sang ‘chế độ’ hội trưởng Hội Học Sinh. Ba người bọn họ trợn mắt
há mồm vẫy tay nhìn Stefania rời đi.
Được rồi, chúng ta đã vượt qua giai
đoạn nguy hiểm, nhưng tiếp theo sẽ là cái gì đây?
Bọn
họ đang suy nghĩ về hành động điên cuồng của Thú Ác Quỷ, nhưng Eru không nghĩ rằng
điều này sẽ đơn giản như vậy kết thúc. Cậu nhìn về hướng khu rừng Cloquet,
trông nó ngày càng tối hơn, như thể nó muốn che dấu chính mình khỏi tầm mắt của
Eru.
Liền
Eru cũng không chắc chắn được thứ gì đang bị che dấu sâu trong khu rừng đó.
“Vì
vậy, ngày mai chúng ta sẽ di chuyển.”
Các
giáo viên không thể có cùng chung sự nhất trí về hành động tiếp theo của họ. Điều
này có thể hiểu được bởi vì bọn họ không nắm rõ ràng toàn bộ tình hình lúc này.
Dù sao đi nữa, họ đã thông báo cho tất cả mọi người quá trình hành động vào cuối
bữa tối. Eru và những người khác vừa uống canh được làm từ những món rau đơn giản
và thức ăn là đồ được mang theo trong cuộc hành trình, vừa xác nhận lại tình huống
hiện tại.
“Đúng,
chúng ta có nhiều người bị thương nhưng không có một ai có nguy hiểm đến tính mạng,
tình trạng tệ nhất chỉ có là gãy xương. Có rất nhiều người đã cạn kiệt mana và
kiệt sức. Các giáo viên cảm thấy rằng nếu trong tình trạng lực lượng chiến đấu
như vậy mà hành quân cấp tốc thì sẽ rất nguy hiểm.”
“Đúng,
nhưng mà cũng không nguy hiểm nếu chúng ta nghỉ ngơi tại đây ư?”
“Nhưng
tầm nhìn của lũ ngựa bị ảnh hưởng bởi đêm tối. Các giáo viên quyết định, nếu bị
tấn công trong kiệt sức và di chuyển một cách liều lĩnh trên xe ngựa là quá mạo
hiểm, tốt hơn là chờ đợi trời sáng nghỉ ngơi một chút với điều kiện phòng thủ
thuận lợi của nơi cắm trại. Mình nghĩ chúng ta sẽ không bị Thú Ác Quỷ tấn công
với quy mô như lúc trước trong khoảng thời gian này.
“Ồ
- thật là một cách nhìn thật lạc quan.”
“Nói
thật ra cũng không đúng, tất cả sự lựa chọn giống như đánh một canh bạc, điều
này đơn giản chỉ là lựa chọn một phương án an toàn nhất. Nếu có thứ gì đó đến
giữa đêm khuya, nó sẽ dễ dàng bị Hình Bóng Kỵ Sĩ hạ gục hơn nếu như chúng ta ở
trong trại.”
Những
gì họ có thể làm bây giờ là nghỉ ngơi, phát hiện ra nguy hiểm một cách sớm nhất
và phản ứng kịp thời với mọi tình huống. Cuối cùng, tất cả mọi việc phụ thuộc
vào chính bản thân bọn họ. Sau bữa tối, họ cố gắng để thư giãn và giãy mình ra
khỏi cái cảm xúc đầy căng thẳng, và bọn họ đặt hy vọng vào sáng sớm ngày mai có
thể tới Jantunen.
Nhưng
bọn họ đã bỏ quên một điều quan trọng ― Cái gì đã tạo ra nên cuộc hỗn loạn này?
Họ
không chú ý đến chuyển động của mỗi con Thú Ác Quỷ đều là dáng dấp liều mạng,
như thể có thứ gì đang đuổi theo chúng từ hướng phía Tây.
Và
rồi họ sẽ cảm thấy thật hối hận vì đã bỏ lỡ chi tiết này vài giờ trước lúc bình
minh.
Mặt
trời màu đỏ chậm rãi mọc lên từ phía dãy núi. Các học sinh, những người cuối
cùng cũng ngăn chặn lại cơn buồn ngủ ngái ngáp của mình. Cảnh vật xung quanh thật
hài hòa. Sau khi gặp gỡ phải cuộc di chuyển quy mô lớn của Thú Ác Quỷ, hầu như
không còn con Thú Ác Quỷ nào trong khu rừng Cloquet. Cả khu rừng dường như đã
chết với một bầu không khí tĩnh lặng.
―
Đột nhiên bầu không khí yên tĩnh này bị phá vỡ. Họ nhận ra những tiếng huyên
náo lạ vang ra từ phía khu rừng. Âm thanh cây cối bị phá hủy và đổ ngã xuất hiện
theo từng nhịp điệu. Dường như có thứ gì đó nặng nề va chạm lên mặt đất. Không
tốn bao nhiêu thời gian bọn họ đã nhận ra rõ điều này có nghĩa là gì, lập tức
âm thanh báo động vang lên ngay lập tức.
“Cái
định mệnh! Một con lớn! Một con Thú Ác Quỷ cỡ lớn đang tiến đến!”
Các
giáo viên và học sinh vốn đang ngủ liền nhảy chồm ra khi nghe thấy âm thanh báo
động. Họ nguyên bản không ngủ được vì căng thẳng, cho nên nghe được báo động ai
nấy đều đứng dậy chạy đi tới một cách nhanh chóng. Học sinh cao học Kỵ Sĩ Điều
Khiển, những người đang lôi kéo thân thể đầy mệt mỏi của mình lên cỗ máy Hình
Bóng Kỵ Sĩ, kích hoạt cỗ máy ngay lập tức để bảo vệ lối vào khu rừng.
Âm
thanh cây ngã đổ nặng nề hiện tại có thể nghe được một cách rõ ràng, cùng với
nó là tiếng bước chân ầm ầm. Rõ ràng có một thứ gì đó rất lớn đang tiến lại gần.
“Này,
tình hình có vẻ không ổn tý nào?”
Điều
này không cần nói, mọi người ở đây ai cũng cảm thấy được một cơn khủng hoảng
chưa từng có. Bầu không khí đầy căng thẳng, con mắt của tất cả mọi người đều
nhìn chằm chằm vào hứng lối vào của khu rừng.
Không
có một con Thú Ác Quỷ nào lớn hơn cấp bậc quyết đấu ở trong khu rừng Cloquet,
đó là lý do mà nơi này được chọn làm cuộc diễn tập dã ngoại. Nhưng tiếng bước
chân đang tới gần này phải là của một con Thú Ác Quỷ có thân cao lớn hơn những
gì con thú họ thấy trước đây.
Con
Thú Ác Quỷ kích thước lớn mà đáng lẽ ra nó không thể xuất hiện ở khu rừng
Cloquet. Rồi đến bầy Thú Ác Quỷ tấn công bọn họ không còn ở đây.
Làn
sóng Thú Ác Quỷ tấn công hôm qua đã rất lớn, giống như chúng ở toàn bộ trong
khu rừng chạy ra hết. Có khả năng rằng bị xua đuổi bởi vì có con thú khổng lồ
khác xâm nhập vào?
Các
cây ở gần lối vào khu rừng ngã xuống giống như domino. Cuối cùng, ở ánh sáng của
lúc bình minh con Thú Ác Quỷ này cũng đã xuất hiện. Nó được bao phủ trong lớp
áo giáp gồ gề với các cạnh sắc lồi ra. Trông nó rất dễ nhầm lẫn với ngọn núi,
và vũ khí mạnh nhất của loài người là Hình Bóng Kỵ Sĩ so sánh đối với nó giống
như một đứa trẻ yếu ớt. Với đôi mắt nhỏ không hề cân xứng với thân hình của
mình, nó quét nhìn khu vực trước mắt mình.
Mọi
người khiếp sợ, cảm thấy sợ hãi và yếu đuối trước vẻ oai nghiêm của nó. Lục
Hoàng Quy – một con thú khổng lồ xuất hiện ở biên giới của đất nước này, nó hiện
đang tiến tới Jantunen.
Một
bầu không khí im lặng dị thường ở khoảng không gian lối vào. Phần yên tĩnh này
đến từ giữa Thú Ác Quỷ và những người có mặt tại nơi này.
Những
người ở trong khung cảnh lúc này là học sinh trường Laihiala, đã bị sợ ngây người
trước kích thước khổng lồ của Behemoth đến nỗi không thể di chuyển được. Những
Kỵ Sĩ xuất sắc đứng gác ở phía trước cũng bị chấn động khi họ nhìn thấy
Behemoth; đây là một việc đòi hỏi quá mức khi để những học sinh khoảng 15 tuổi
có đủ can đảm để lấy lại tinh thần.
Trong
lúc này thời gian dường như đã đóng băng lại, Behemoth trái lại vô cùng bình
tĩnh so với những người khác lúc này. Nó nhìn xung quanh, mở miệng của mình ra
và rống lên. Thay vì là âm thanh, nó giống như một làn sóng chấn động chạy
xuyên qua không khí. Dung tích phổi của nó thật đáng sợ nên mới có thể phóng ra
tiếng rống chấn động cả mặt đất, và những cây cối gần nó hoàn toàn bị chấn vỡ.
Đứng ở gần nó nhất các Hình Bóng Kỵ Sĩ giáp sắt cũng run lắc lên, và các cỗ máy
phải lùi về sau vài bước để giảm xuống áp lực của mình. Âm thanh này vang to đến
nỗi cũng phải cúi người xuống co tròn lại che lại tai của mình; thậm chí một
vài người bị sóng xung kích làm cho ngất đi.
Đây
là tín hiệu tháo bỏ sự ràng buộc của họ. Bọn họ bắt đầu di chuyển lên, và dường
như bầu không khí im lặng trước kia chỉ là một ảo giác. Mọi người vội chạy trốn
khỏi Thú Ác Quỷ như thể bị thứ gì đó đẩy ra. Đây không phải là bởi vì bọn họ đã
kịp lấy lại ý thức, mà chỉ là một hành động hỗn loạn từ nổi hoảng sợ của mình.
Các giáo viên đã mất khống chế mọi việc trong tình huống này; mọi người bây giờ
chỉ biết đến việc chạy thoát khỏi con Behemoth này.
Chạy
trốn là sự lựa chọn tốt nhất trong tình huống bây giờ, nhưng cách mà bọn họ chạy
trốn thật là tồi tệ. Khoảng cách mà con người có thể chạy bộ được là có giới hạn;
nếu như bọn họ muốn chạy trốn ra xa hơn họ cần phải chạy đến chỗ xe ngựa. Cơn
hoảng loạn đã gây tác động làm cho các họ sinh không nghĩ đến điều đó, và chỉ tập
trung vào việc chạy trốn rời xa nơi này càng xa càng tốt.
Các
nhóm đội chỉ chốc lát đã bị phân tán ra, đột nhiên ở phía trước có một vụ nổ.
Không quản đến mọi người sợ hãi đến cỡ nào, thì họ cũng sẽ không chạy lao thẳng
đến vụ nổ ở phía trước. Thân hình chuyển động của các học sinh bị dừng lại ngay
lập tức và một bóng người nhân cơ hội này nhảy đến ra phía trước mọi người.
“Mau
tránh ra! Chạy nhanh lên! Tình thế rât nguy hiểm! Tất cả mọi người chạy đến chỗ
xe ngựa mau!”
Theo
sự chỉ dẫn của Eru, một vài học sinh khác rất nhanh trí hiểu rõ cũng đồng loạt
phóng ra Bạo Viêm Cầu, ngăn cản các nhóm phân tán ra ngoài. Họ thu hút sự chú ý
của các học sinh khác bằng ma thuật của mình, dồn tất cả mọi người lại hướng về
phía xe ngựa. Trạng thái của bọ họ vẫn còn kém xa giai đoạn bình bĩnh, nhưng
các nhóm đã kịp ổn định lại gấp tinh thần để hiểu rõ sự chỉ dẫn của các học
sinh khác. Bọn họ chạy hướng đến chỗ xe ngựa để thoát khỏi con Behemoth này.
Không
chỉ riêng các học sinh trung học bị con Behemoth làm cho kinh sợ, trường hợp
này cũng xảy ra ở lớp học sinh cao học Kỵ Sĩ Điều Khiển. Bởi vì bọn họ đang sở
hữu vũ khí Hình Bóng Kỵ Sĩ mạnh mẽ, Behemoth càng là mối uy hiếp to lớn đối với
họ. Với trách nhiệm đi kèm theo thứ sức mạnh này, bọn họ không thể chạy trốn được.
Thậm chí bọn họ phải chiến đấu với kẻ thù mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng của họ.
“Đừng
có dừng lại! Mau di chuyển đi―!"
Bị
vướng vào tình trạng thế tiến hay lùi đều khó khăn trước mặt kẻ thù có sức mạnh
như một tiểu đoàn Kỵ Sĩ, người thứ nhất thoát khỏi tình trạng này là Edgar. Chiến
đấu hoặc là chạy trốn, dù lựa chọn nào thì vẫn còn đứng yên ở trước mặt
Behemoth chẳng khác gì hành vi tự sát.
Các
Kỵ Sĩ Điều Khiển nhận ra rằng Behemoth đang chuẩn bị tấn công và cố gắng né
tránh trong hoảng loạn. Xung lực của con thú này cơ hồ như không có thứ gì trên
thế giới này có thể so sánh được. Cho dù là Hình Bóng Kỵ Sĩ sẽ không có cơ hội
nếu đối diện trực tiếp một đối một với chúng. Các phi công không khỏi mồ hôi lạnh
chảy ra khắp người, ý chí chiến đấu lập tức bị đánh mất. Họ có thể làm gì để
chiến đấu chống lại con Thú Ác Quỷ đáng kinh khủng này.
Nhưng
có một người, Edgar đã ngăn chặn lại nỗi khiếp sợ của mình khi cậu nhận ra rằng
con đường tiến tới của Behemoth trùng khớp với con đường của những chiếc xe ngựa
học sinh trung học đang chạy trốn, và nói với một giọng đầy quyết tâm:
“Mình
sẽ đánh lạc hướng Behemoth! Mọi người, xin hãy trợ giúp mình một tay đi!”
“Ử?
Edgar! Cậu có biết là cậu đang nói cái gì không? Đó là một con Behemoth! Nó sẽ
đánh bay tất cả chúng ta chỉ với một cú đá!”
“Mình
biết! Nhưng các học sinh đàn em của chúng ta sẽ bị nó giết sạch nếu như chúng
ta bỏ mặc nó nổi điên. Không, không chỉ có thế. Nó sẽ tấn công vào Jantunen nếu
như hướng đi của nó giống như hướng đi của các chiếc xe ngựa.”
Bị
Edgar đáp lời lại Helvi cũng biết rõ. Hiện tại không còn nơi nào để chạy nữa,
cho dù bọn họ có thể chạy thoát khỏi nơi này, nó chỉ dẫn tới có thêm càng nhiều
thiệt hại. Cô nghiến chặt răng với lực đủ mạnh để cắn nát nó.
“Chúng
ta không còn sự lựa chọn nào khác, nếu như để nó đi qua…!”
“Chúng
ta là những Kỵ Sĩ. Chúng ta học tập kiếm thuật và học cách trở thành phi công
chỉ để bảo vệ Vương Quốc của chúng ta, làm sao có chuyện chúng ta không chiến đấu
mà lại bỏ chạy chứ!”
Edgar
vừa nói trang bị vũ khí ma thuật lên Earlecumber. Lò chuyển đổi mana được khởi
động, theo dòng chảy của mana kích hoạt lên vũ khí ma thuật… Toàn thân Hình
Bóng Kỵ Sĩ phát ra ánh sáng lờ mờ.
“Mình
không muốn chết một cách vô nghĩa. Chúng ta cần thu hút sự chú ý của Behemoth!”
“Uầy,
không còn cách khác nữa rồi!”
Edgar
không muốn tinh thần thất bại này đánh bại nhóm bọn họ. Earlecumber dẫn đầu tấn
công nhắm về phía chân của con Behemoth.
“Tất
cả mọi người, rút gậy ma thuật ra. Sử dụng ma thuật oanh tạc để hấp dẫn lực chú
ý của nó và lôi kéo nó trở lại!”
Edgar
hét lên đồng thời kéo lên cần điều khiển quay trở lại. Earlecumber chuyển đổi
mana của nó lên cho vũ khí ma thuật dưới sự điều khiển của phi công, gậy sấm
sét Arquebus. Ánh sáng rực rỡ từ đỉnh của vũ khí cán dài hình dáng đơn giản,
theo một tia sáng, một tia sét đột kích hướng về phía Behemoth.
Thực
không may, đòn tấn công này không có tác dụng gì cả. Một trong những lý do là
do con Behemoth này quá lớn; nguyên nhân khác là do điện truyền tới lớp vỏ giáp
đã bị dẫn xuống mặt đất mà không gây thương tổn đến các bộ phận bên trong nó.
Ba
Hình Bóng Kỵ Sĩ khác ngoài Edgar cũng lắp lên vũ khí ma thuật của mình, vừa chạy
vòng xung quanh Behemoth vừa ném ra ma thuật cấp chiến thuật của mình. Thật khó
để nói rằng đòn tấn công nào đã gây ra hiệu quả, nhưng bọn họ đã đạt được mục tiêu
của mình là thu hút sự chú ý của Behemoth. Behemoth quay đầu lại khi nó bị quấy
rối, nó nhìn về phía Hình Bóng Kỵ Sĩ đang thả ra ma thuật với một ánh mắt đầy
khó chịu.
“Làm…làm
sao… có thể… không có…hiệu quả…”
“Được
rồi! Đừng có ngừng lại và hãy chạy đi! Chúng ta chỉ cần kéo dài một chút thời
gian!”
Các
Kỵ Sĩ Điều Khiểu hiểu được rằng con Behemoth đang nhắm vào bọn họ, nên họ nhử
Behemoth đang đi tới chỗ học sinh trung học buộc phải quay người lại và bọn họ
tốc hành rút lui hết tốc độ về phía sau.
-----------------------
Khi
các phi công học sinh cao học đang chiến đấu với Behemoth, các học sinh trung học
đang chạy gấp rút về hướng để xe ngựa.
Bởi
vì lượng người quá nhiều, chỉ có khoảng một nửa nhóm người kịp sơ tán đi mặc dù
từng chiếc một đầy người được chở đi.
Vẫn còn khá nhiều người chưa thoát
được… Chúng ta cần càng nhiều thời gian, bây giờ chúng ta chỉ có thể đặt hy vọng
vào các bậc đàn anh cố gắng….
Eru
đứng ở hàng cuối cùng, nhìn cuộc đấu giữa Behemoth và các Hình Bóng Kỵ Sĩ với vẻ
mặt đầy đau buồn. Sử dụng ma thuật cấp bậc chiến thuật – điều này nằm ngoài khả
năng của một con người, nhưng dù vậy thì cũng không gây thương tổn gì cho
Behemoth được bởi lớp vỏ giáp bao bọc đầy cứng rắn của nó. Ở trước mặt con thú
khổng lồ này, cho dù là với kết tinh công nghệ của con người là Hình Bóng Kỵ Sĩ
cũng không đáng kể chút nào. Cho nên Eru hiện tại chỉ với sức mạnh của một người
cũng không thể giúp gì.
Khuôn
mặt của cậu khá trầm trọng. Các phi công học sinh cao học đang trong tình thế bị
áp đảo nghiêm trọng… Không, phải nói là trong tình huống không còn hy vọng, tất
cả đòn tấn công của họ không gây được một chút thương tổn nào cho con Behemoth
cả. Chiến thuật của họ là vây quanh nó vừa đánh quấy rầy vừa rút lui, quấy rối
nó bằng cách di chuyển khéo léo. Nhưng các Hình Bóng Kỵ Sĩ sẽ thất bại nếu
trúng một đòn của nó bởi vì sự khác biệt về mặt thân thể chênh lệch. Nếu như
các phi công tiếp tục hành động này họ sẽ bị sự mệt mỏi và căng thẳng dồn nén lại
– rất khó để tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu như trường hợp này đến.
Em sẽ sơ tán hết tất cả mọi người,
vì thế đừng chết nhé các anh chị…
----------------------
Tốc
độ nhanh chóng của Hình Bóng Kỵ Sĩ không có ý nghĩ gì, nó không thể bảo đảm rằng
họ có thể thoát khỏi một đòn tấn công của Behemoth đang giận dữ này. Do đó, các
Kỵ Sĩ khác sẽ tập trung vào việc tấn công Behemoth để lôi kéo sự chú ý của nó
sang hướng khác, nếu như nó khóa chặt một người đồng đội của họ. Đòn tấn công của
bọn họ không gây tổn thương đến Behemoth, nhưng nó làm Behemoth trở nên khó chịu
với những đòn quấy rối này.
“Hahaha!
Chính là đây, mày trông rất lớn, nhưng lại không thể làm gì được bọn tao!”
Dietrich
hét to. Để vượt qua chướng ngại gây hoảng sợ bắt nguồn từ thân thể khổng lồ của
con quái vật này, cậu ta đã tự thuyết phục lấy mình rằng chính mình đang nắm bắt
lấy ưu thế. Điều này sẽ tiếp sức động lực cho cậu, nhưng bởi vì chiến thuật của
họ kéo dài một đoạn thời gian mà hiệu quả vẫn tốt, nên họ đã bắt đầu coi thường
nó. Đây có thể là một con thú chậm chạp và ngu đần trong bộ giáp xác khổng lồ
ư? Nhưng thực tế, chỉ cần một đòn tấn công nó có thể phá vỡ một chiếc Hình Bóng
Kỵ Sĩ, và việc đem con Behemoth này làm thành trò đùa giỡn là hành động rất ngu
ngốc, cũng như đã tự phán xét án tử hình cho chính mình.
Trong
một thời gian ngắn, bọn họ giống như đã thành công trong việc nỗ lực kéo dài cuộc
chiến của mình. Behemoth đang đuổi theo những Hình Bóng Kỵ Sĩ đang chạy trốn đột
nhiên chậm lại. Các phi công đang theo dõi tình huống của Behemoth chợt kinh ngạc,
khi thấy nó hít một hơi thật lớn vào phổi xứng đáng với thân hình khổng lồ của
mình, như thể hút sạch một lượng khí lớn xung quanh đây vậy.
Vào
giây kế tiếp, một luồng hơi thở lốc xoáy mãnh liệt được bắn ra từ miệng của nó.
Đây là một ma thuật tấn công tầm xa. Các phi công vốn cho là Behemoth chỉ có thể
tấn công các đòn vật lý, nên bọn họ đã mất cảnh giác đến nỗi khi thấy nó phóng
ra ma thuật thì vẫn chưa kịp phản ứng lại tình hình này. Cơn lốc xoáy này tấn
công theo một con đường thẳng tắp. Cỗ máy của bọn họ lúc này đã bị chìm sâu vào
trong sự nhiễu loạn. Hình Bóng Kỵ Sĩ đang chống chọi với luồng không khí mãnh
liệt của làm cho lớp áo giáp của cỗ máy bị xoắn biến dạng và cùng với chuỗi
tinh thể bị ép vỡ.
Khung
sắt cao 10 mét – Hình Bóng Kỵ Sĩ bị ném bay lên bầu trời và quật ngã nặng nề xuống
mặt đất. Cuộc va chạm này phá tan độ bền của tay chân cỗ máy, làm cho tay chân
của cỗ máy bị tách ra khỏi cỗ máy. Bởi vì Hình Bóng Kỵ Sĩ có hình dáng của con
người, hình ảnh tán loạn tơi tả của nó bị khắc sâu vào trong tâm trí của các
phi công.
"Hya!
Ugu... Wah!"
Dietrich
nhìn thấy quá trình diễn ra một cách rõ ràng. Bạn cùng lớp của anh, người đã gắn
bó với anh trong xuyên suốt quá trình lớp cao học – và Hình Bóng Kỵ Sĩ cậu ấy
đã bị hủy diệt. Chứng kiến điều này làm cho anh gào rú lên giống như là cổ họng
đang bị co thắt lại.
Khoảng
khắc kế tiếp, một cỗ máy khác cũng đã biến mất trước tầm mắt của Dietrich với một
tiếng nổ lớn. Anh không hiểu được điều gì đang xảy ra, nhưng anh chợt rõ ràng
đó là gì khi anh chuyển tầm mắt sang. Behemoth tấn công bằng cái đuôi của mình.
Khoảng khắc ngay lúc cỗ máy đó dừng lại, nó đã bị trúng một đòn đánh theo lực
quán tính xoay của chiếc đuôi Behemoth và bị đánh bay tan tác. Dietrich đến giờ
vẫn an toàn là do may mắn – vị trí của anh hơi xa tầm đánh của nó một khoảng
cách nhỏ. Nếu như anh tiến lên phía trước một vài bước nữa thì anh cũng sẽ bị
chiếc đuôi của nó quất bay.
Hai
chiếc Hình Bóng Kỵ Sĩ bị đánh vỡ tan tành trong chớp mắt như những món đồ gốm vậy.
Các phi công đã nhận thức ra rõ ràng sai lầm của họ trong kiểu cách nghĩ rằng
có thể cầm chân Behemoth bằng cách này. Behemoth quay đầu của nó lại hướng về
những Hình Bóng Kỵ Sĩ còn lại như thể đang khoe khoang rằng nó có thể tiêu diệt
họ một cách dễ dàng. Hung thủ của toàn bộ sự việc này tiếp tục nhắm đến mục
tiêu kế tiếp.
"Wwwwaaaaahhhh!"
"Oooorrrraaaaa!"
Hai
âm thanh đồng thời cùng vang lên. Người trước là Dietrich gào thét lên một cách
rùng rợn hướng về con Thú Ác Quỷ, người sau là Edgar gào thét lên vì để cỗ vũ,
vượt qua sự sợ hãi trong trái tim của mình.
Chết tiệt! Mình quá bất cẩn rồi!
Behemoth là Thú Ác Quỷ cấp bậc tiểu đoàn cơ mà… Xem ra con quái vật này không
thể xử lý nó chỉ với số Kỵ Sĩ ở đây được rồi!
Edgar
không thể tha thứ cho chính mình khi để mất đi mạng sống của đồng bạn, bởi vì
anh đã quá coi thường kẻ thù của mình. Cơn thịnh nộ đó đã chiến thắng sự sợ
hãi, làm động lực thúc đẩy anh hướng về phía trước.
“Mọi
người, tránh thoát khỏi việc đối đầu trực tiếp với nó! Không có vấn đề gì đâu,
hãy ưu tiên cho việc né tránh! Chỉ thêm một chút nữa, mọi người, làm ơn hãy cố
gắng chống đỡ thêm một tý nữa!”
Bọn
họ đã giao chiến với Behemoth, nếu như bọn họ đột nhiên quay đầu lại chạy thì
chắc chắn bọn họ sẽ bị nó tiêu diệt sạch. Sau khi nghe được âm thanh đầy khí thế
của Edgar, các Kỵ Sĩ Điều Khiển khác vẫn hưởng ứng lại lời của anh, mặc dù bọn
họ vẫn đang run rẩy trong nỗi sợ hãi. Tất cả bọn sử dụng mọi thứ có thể để lẩn
tránh đòn tấn công của Behemoth. Ngay bây giờ, bọn họ chỉ có thể đặt cược mạng
sống của mình bằng cách này và tiếp tục quấy rối Behemoth.
Dưới
ma thuật đầy hung hăng của Behemoth, các phi công cao học đã bị ép buộc vào một
tình thế đầy thảm khốc.
-----------------------
Eru
và những người khác đã sơ tán an toàn hết các học sinh trung học, và cậu nhảy
lên chiếc xe ngựa cuối cùng. Cậu nhìn chăm chú trận chiến từ trên xe ngựa đang
chạy ngày càng cách xa Behemoth. Các học sinh cao học đang ở trong tình thế bất
lợi nghiêm trọng trước đòn tấn công ma thuật của Behemoth, triệt để giết mất bất
kỳ cơ hội chạy trốn nào khác của họ, ngay cả khi Eru và nhóm người còn lại đã rời
đi. Các cuộc trò chuyện với Edgar chợt lóe lên trong tâm trí cậu. Mặc dù cậu biết
thông điệp này không thể tới chỗ họ, nhưng điều duy nhất cậu làm được bây giờ
là ủng hộ cầu nguyện cho họ.
Ngay
tại lúc này, một cái bóng màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt của Eru. Cậu nhanh
chóng quay đầu lại, và cậu bị sốc khi nhận ra nó . Cái bóng màu đỏ này chính là
cỗ máy Hình Bóng Kỵ Sĩ – Guyale.
Có
thể nào… Khi cậu đang suy nghĩ, cậu quay đầu lại về phía trước và thấy cuộc chiến
vẫn đang diễn ra dữ dội giữa Behemoth và các Hình Bóng Kỵ Sĩ khác. Điều này có
nghĩa là Guyale đã từ bỏ các học sinh khác và lựa chọn tự mình chạy trốn. Eru
nhảy ra khỏi xe ngựa khi cậu đã hiểu rõ điều gì đã xảy ra. Mọi người đều sửng sờ
bởi hành động của cậu và không kịp ngăn cản cậu. Cậu lao chạy đến phía sau
Guyale với tốc độ như một viên đạn.
Một
cỗ máy Hình Bóng Kỵ Sĩ màu đỏ đang chạy trong rừng dưới ánh sáng của bầu trời nắng.
Khu
rừng yên tĩnh kéo dài ra tận xung quanh; chẳng có cái gì cả ở xung quanh này.
Nhưng cỗ máy màu đỏ tập trung vào công việc của mình, gấp rút chạy nhanh như thể
đang bị cái gì đó truy đuổi. Thực ra, cỗ máy Hình Bóng Kỵ Sĩ màu đỏ Guyale và
phi công của nó Dietrich Cunitz đã bị ép vào tình huống không còn đường để chạy
trốn. Điều gì đã khiến cho Dietrich điều khiển cỗ máy một cách đầy nỗi kinh
hoàng như vậy? Hình ảnh Hình Bóng Kỵ Sĩ của người bạn cùng lớp anh bị nghiền
nát bởi Behemoth được lặp đi lặp lại không ngừng trong tâm trí của anh.
Dietrich thậm chí không có can đảm để quay trở lại, mù quáng điều khiển Guyale
chạy nhanh về phía trước. Mặc dù không phải dùng hai chân của mình để chạy,
nhưng phổi của anh ta đã bị ép chặt lại vì sợ hãi và hơi thở của anh ta gấp rút
không đều.
Kỵ
Sĩ Điều Khiển luôn tuyệt đối tín nhiệm cỗ máy của mình. Trên đời này có Thú Ác
Quỷ có sức mạnh vượt xa Hình Bóng Kỵ Sĩ, nhưng Dietrich không cho rằng bọn
chúng là vô địch hay là không thể bị đánh bại. Anh không chuẩn bị sẵn sàng cho
việc đối mặt với kẻ thù không thèm để ý đến các đòn tấn công của mình và nó có
thể tiêu diệt Hình Bóng Kỵ Sĩ chỉ bằng một đòn. Điều đó đã làm cho anh hoảng sợ
và buộc anh phải đưa ra một lựa chọn vô cùng xấu hổ là tự cứu lấy chính mình bằng
cách hy sinh các bạn cùng lớp của mình.
Nhưng
Nữ Thần Vận Mệnh cũng không muốn dễ dàng như vậy tha thứ cho anh ta.
Tốc
độ của Guyale đột nhiên giảm mạnh. Mặc dù Dietrich đang chìm trong hoảng loạn,
nhưng ngay lập tức anh ta cũng nghĩ tới ra nguyên nhân của vấn đề này. Anh đã
trải qua một cuộc chiến trước đó và thêm vào việc anh chạy trốn hết tốc lực.
Anh ta không biểu hiện ra một chút bình tĩnh của mình như trong lúc tập luyện
như mọi khi đó là chạy theo kiểu loạng choạng và không có hiệu quả. Và cái chờ
đợi cho hành động đó của anh là năng lượng của cỗ máy đã bị cạn sạch.
Cơn
sợ hãi trong người kèm thêm việc không thể cử động cỗ máy càng làm cho Dietrich
càng sợ hãi hơn nữa, nhưng anh vẫn có thể làm một chút gì đó trong hoàn cảnh
này. Anh ta dừng lại Guyale và chuyển sang chế độ nghỉ ngơi và phục hồi lại lượng
mana dự trữ của mình. Sau khi xác nhận rằng Behemoth không có đuổi theo mình,
anh thả lỏng tinh thần xuống và hô hấp lại một cách đều đặn.
Sau
khi dừng lại, anh cũng khôi phục lại lý trí của mình và cảm thấy một sự đau
nhói mạnh mẽ về sự hối hận. Anh lắc đầu để xóa sạch những ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
Nhưng không tài nào anh xóa đi được điều đó, tất cả những suy nghĩ về điều đó cứ
ám ảnh trong đầu anh, đẩy dồn Dietrich lại về phía chân tường.
―
Đúng vậy, mình đã bỏ rơi đồng đội của mình và chạy trốn ―
―
Bỏ lại ở phía sau đồng đội cùng chiến đấu, một hành động đáng hổ thẹn với cái
danh Kỵ Sĩ ―
Vậy…vậy thì như thế nào? Ở lại đó đồng
nghĩa với việc hy sinh vô ích! Mình chỉ chọn con đường sống mà thôi, mà tín điều
của Kỵ Sĩ cũng không có dạy nên hy sinh một cách vô nghĩa.
Dietrich
tự biện hộ cho hành động của mình. Anh bình tĩnh hít thở bởi vì hơi thở của anh
lúc nãy lại rấp rút lại; anh thậm chí còn không có chú ý đến bàn tay cầm cần điều
khiển của anh trở nên cứng ngắt bởi vì bị anh nắm chặt lại. Đôi mắt của anh mở
to ra mồ hôi chảy như mưa, và anh lại tiếp tục vừa khẳng định vừa chối bỏ những
lý lẽ trong đầu mình.
Dietrich
vốn đang chìm trong đau khổ về những suy nghĩ trong mình, đột nhiên anh nghe được
một âm thanh đang đến gần từ xa truyền đến tai mình. Đó là một tiếng kêu rít
lên của không khí bị nén lại, kèm theo nó là âm thanh của hai miếng kim loại cọ
xát lẫn nhau. Tầm nhìn trước mắt anh đột nhiên mở rộng ra, và anh không kịp phản
ứng lại bởi vụ việc đầy bất ngờ xảy ra này.
Các
tấm áo giáp ở trước ngực của Hình Bóng Kỵ Sĩ được nối liền với nhau nhờ sức ép
của không khí để cho các phi công có thể đi vào buồng lái một cách dễ dàng.
Nhưng bây giờ nó đột nhiên mở ra, mặc dù là anh vẫn chưa ấn nút mở cửa, và càng
không có lý do để anh làm điều đó. Để mở của này ra từ bên ngoài, cần đòi hỏi
các thao tác phức tạp đòn bẩy trang bị và đòi hỏi cẩn thận để không có dẫn đến
tai nạn dỡ bỏ mất lớp áo giáp. Căn cứ vào tình huống này, ai đó đang ở phía
ngoài mở cửa này đã sử dụng cách mở bằng đòn bẩy.
Một
bóng người nhảy đến cửa buồng lái càng xác nhận lại suy luận của anh. Đó là một
dáng người nhỏ nhắn, với một đầu tóc bạc tím. Người này chính là Ernesti, người
đang nở nụ cười thất thường về phía Dietrich và nói:
“Cuối
cùng cũng đuổi kịp anh, Senpai.”
Eru
nói với một giọng điều rất bình thường, như thể là cậu quên mang đến cái gì đó.
Eru chợt nghiêng đầu và tiếp tục nói:
“Em
sẽ nói thẳng vào vấn đề chính Senpai, có phải anh đang chạy trốn không?”
Đối
với Eru câu hỏi này có nghĩa là mang tính xác nhận tình huống, nhưng Dietrich lại
run lên lo sợ khi nghe được lời nói của Eru. Sự xuất hiện câu hỏi thẳng thừng đột
nhiên của bậc đàn em làm cho anh trở nên hoảng loạn.
"...!
A, ch…chết tiệt…đúng! Chạy… Điều này không có gì sai! Cho dù là thiếu đi một
người thì nó cũng chẳng thể thay đổi được xu hướng của cuộc chiến! Tại sao tôi
phải chết một cách vô nghĩa? Tín điều của Kỵ Sĩ không nói phải từ bỏ mạng sống
của mình!”
Dietrich
trả lời lại như vậy, cũng không quản mình nói phá hư lập luận như thế nào. Anh
không có trả lời trực tiếp câu hỏi của Eru, mà lại cố gắng thuyết phục chính
lương tâm mình. Eru gật đầu với nụ cười thanh thản và nói với đang kích động
Dietrich:
“Thật
tuyệt.”
“…
Cái gì?”
Dietrich
không thể tin được cách nói đầy trái ngược của Eru trợt mắt há mồm ngẩng đầu của
mình lên nhìn. Tuyệt ư? Anh ta đã nói ra điều gì làm Eru vui vẻ thế?
“Bởi
vì, đây là lý do thích đáng để em có thể lấy Guyale từ anh.”
Lúc
Dietrich nhận rõ ra điều này có nghĩa là gì, Eru đã rút ra thanh Winchester.
Đây là điều cuối cùng anh nhớ tới khi anh vẫn còn tỉnh táo.
Sau
khi hạ gục Dietrich chỉ với một đòn Đạn Không Khí, Eru vẻ mặt hài lòng và gật đầu
đầy mãn nguyện. Mặc dù cậu rất đồng tình với tình huống của Dietrich, nhưng Eru
vẫn cảm thấy giận giữ.
Eru
kéo anh ta lên và quét nhìn buồng lái. Hình Bóng Kỵ Sĩ là người khổng lồ cao 10
mét, nhưng buồng lái của nó rất chật và lộn xộn vì bị nhồi nhét khung xương và
nhiều loại máy móc. Điểm nổi bật nhất là ghế ngồi đặt ở vị trí trung tâm, gậy
điều khiển ở bên cạnh nó và bàn đạp cũng ở dưới cái ghế. Kỵ Sĩ Điều Khiển điều
khiển Hình Bóng Kỵ Sĩ thông qua gậy điều khiển và đạp lên bàn đạp. Eru nhớ với
các chức năng của ghế phi công và phương pháp kích hoạt nó.
Sau
đó Eru tháo dây nịt và chuẩn bị kéo Dietrich bất tỉnh ra phía ngoài, nhưng cậu
chợt nghĩ tới điều gì đó.
“Nếu
như mình đem anh ta bị hôn mê ở nơi này, liệu anh ta sẽ chết không nếu như có
con thú nào tấn công anh ấy?”
Mặc
dù rất tức giận đối với hành vi chạy trốn của Dietrich, nhưng Eru cũng không muốn
để anh ta phải chết. Sau một lúc trầm ngâm, Eru nhìn thấy có một khoảng không
gian ở phía sau chiếc ghế. Buồng lái của Hình Bóng Kỵ Sĩ thường có chăn, thức
ăn, và hộp cứu thương cung cấp cho trường hợp khẩn cấp, đủ cho một vài ngày bị
lưu lạc một mình trong trường hợp mất liên lạc với đồng đội của mình. Những vật
phẩm này được chất ở đằng sau chiếc ghế nên nó sẽ không trở ngại cho phi công.
“A,
đúng là có chút phung phí, nhưng mình cần một khoảng không gian trống tại đây.”
Eru
kéo ngẫu nhiên ra một vài thứ vật phẩm và ném chúng ra ngoài. Sau khi đã có đủ
khoảng không gian cần thiết, cậu liền nhét đang bất tỉnh Dietrich vào nơi đó. Mặc
dù vị trí khá bất tiện cho con người, nhưng Eru cũng chẳng muốn bận tâm đến nó.
Sau
khi đã ‘dàn xếp’ ổn thỏa cho Dietrich, Eru quay trở lại hướng chiếc ghế. Thật
không may, kích thước thiết kế của nó là dành cho học sinh cao học. Eru không
thể chìa ra tay chân với tới cần điều khiển và bàn đạp với vóc dáng nhỏ nhắn của
mình được. Chiếc ghế này không có chức năng điều chỉnh thích hợp vị trí giống
như những chiếc xe ô tô ở trên Trái Đất.
Eru
đã sớm biết trước điều này, và cậu cũng đã có kế hoạch trong đầu của mình. Cậu
chém bảng điều khiển ở hai bên chiếc ghế một cách bình tĩnh, phá vỡ vỏ bọc của
nó. Đây không phải là đang phá hư nó. Cậu kéo sợi dây bạc từ trong bảng điều
khiển cậu vừa phá vỡ ― Dây Thần Kinh Bạc. Eru cuộn vòng dây quanh Winchester,
sau đó ngồi xuống và cố định lại thân thể của mình. Winchester được làm từ cây
sương mù trắng, đó là vật liệu dẫn mana rất tốt; nó rất thích hợp cho việc làm
thiết bị điều khiển một cách nguyên thủy bằng cách quấn Dây Thần Kinh Bạc xung
quanh nó.
“…Mình
đâu có ngu khi làm việc này mà không có kế hoạch dự phòng chứ, thất bại không
phải là sự lựa chọn của mình.”
Dây
Thần Kinh Bạc truyền dẫn mana và trận đồ nhờ gậy điều khiển và bàn đạp qua việc
dẫn tới động cơ mana, nó sẽ lần lượt sử dụng các trận đồ được thiết lập sẵn
trong Hình Bóng Kỵ Sĩ. Các chỉ lệnh của phi công sẽ được động cơ mana phiên dịch,
chuyển đổi chúng thành trận đồ di chuyển tới từng phần của Hình Bóng Kỵ Sĩ. Nói
một cách dễ hiểu thì nếu như người điều khiển có khả năng điều khiển trận đồ, họ
có thể điều khiển được Hình Bóng Kỵ Sĩ mà không cần gậy điều khiển.
Nhưng
đây chỉ là trên lý thuyết. Sẽ rất khó khăn cho phi công có thể cảm nhận và điều
khiển Hình Bóng Kỵ Sĩ khi chỉ thông qua trận đồ, cho nên gậy điều khiển và bàn
đạp rất cần thiết để giảm bớt gánh nặng và làm cho việc điều khiển trở nên dễ
dàng hơn hết. Đây là đem vật lý hình thức đưa vào gậy điều khiển và bàn đạp phù
hợp với phương thức điều khiển cỗ máy theo tay chân của phi công, khi chuyển động
cần điều khiển nó có thể truyền tới dữ liệu khiến cho cỗ máy cử động theo, đây
là kiểu bán tự động. Hiện tại cách điều khiển một Hình Bóng Kỵ Sĩ là sự kết hợp
của việc điều khiển bằng tác động vật lý và chuyển đổi trận đồ, một sự cân bằng
của điều khiển một cách đơn giản và các hành động thực hiện diễn ra bên trong
phức tạp.
Vấn
đề của Eru với Hình Bóng Kỵ Sĩ nằm ở chỗ khó khăn trong việc sử dụng điều khiển
bằng tác động vật lý. Đó là lý do cậu có kế hoạch sử dụng toàn ma trận làm khởi
đầu, cậu định sử dụng khả năng tính toán chu trình mana của cậu để xử lý dòng
thông tin điều khiển trận đồ. Đây là một ý tưởng rất ngớ ngẩn, nhưng Eru có tốc
độ xử lý trận đồ vượt xa những người khác trong vương quốc này, vì vậy đây là một
trận đánh cuộc đáng giá.
(Trans:
Giải thích nôm na là thế này, để điều khiển một cỗ máy thì phải có rất nhiều đoạn
chương trình. Ví dụ đơn giản nhất là bạn cử động một bàn tay thì các cơ bắp
xung quanh bàn tay đó sẽ phải di chuyển thế nào cho phù hợp ý nghĩ của mình, về
bản năng thì không có gì phức tạp, nhưng nếu áp dụng trong robot nó sẽ phải trải
qua rất nhiều công đoạn như lực nâng bao nhiêu, cơ bắp nào hoạt động v.v… . Cho
nên có ý nghĩ của mình như là việc điều khiển ấn nút và cứ thế nó làm. Còn trận
đồ ý là can thiệp sâu vào bản năng của con người ví dụ như một tay vẽ tròn một
tay vẽ vuông, cần phải can thiệp sâu vào đó. Đây chính là ý tứ nôm na của việc
điều khiển trận đồ so với điều khiển trực tiếp)
Eru
thở phào một hơi, bình tĩnh lại, nhắm lại mắt của mình và bắt đầu tập trung.
Winchester
kết nối với động cơ ma thuật thông qua Dây Thần Kinh Bạc. Bình thường, các Kỵ
Sĩ Điều Khiển đều đáp lại các câu hỏi của động cơ ma thuật, nên không có nhiều
sự chống cự với việc phi công điều khiển giả định trực tiếp. Không có gì đáng
kinh ngạc khi dễ dàng thiết lập một con đường điều khiển khác. Eru ý thức hòa
làm một với Hình Bóng Kỵ Sĩ, liền bắt đầu đọc và xử lý các chương trình trận đồ
trong động cơ ma thuật.
Eru
phân tích trận đồ ma thuật với con mắt nhắm nghiền lại. Cậu đang xây dựng một
chương trình ma thuật từ con số không, phát triển ra ngoài tất cả phương hướng.
Trong đầu của Eru cánh tay được đưa ra vẽ lên các chương trình ma thuật – như
là đang đọc nội dung của chúng. Mặc dù là các mật số và ký hiệu của chúng là
khác nhau, nhưng tự thân ở trong dòng chảy dữ liệu làm cho cậu có một cảm giác
thân quen, và cậu mỉm cười nhẹ nhàng.
“Được
rồi, đã đến lúc trình diễn cho mọi người thấy sức mạnh của một lập trình viên
chuyên nghiệp.”
Cậu
bắt đầu phân tích bản chất của trận đồ ma thuật với một tốc độ nhanh chóng, bắt
đầu từ việc so sánh những gì mà cậu đã học từ trước cho tới nay so với trận đồ
trong động cơ ma thuật.
“Bắt
đầu phân tích mô hình… trận đồ đồng dạng giống nhau tìm được, tăng cường thân
thể, bộ phận khuếch đại…”
Hầu
hết các trận đồ trong động cơ ma thuật giống với những trận đồ mà cậu đã từng học.
Eru nhận ra chúng từng cái một, sử dụng trận đồ để hiểu rõ được ý nghĩa của nó.
Chúng có rất nhiều điểm giống nhau, nó giúp cho cậu có thể nhanh chóng hơn nắm
bắt được hoạt động bên trong nó.
“Trụ
cột chắc hẳn là tăng cường thân thể? Chuỗi tinh thể mô phỏng chuỗi cơ bắp. Để
chuyển động được nó, giống như lý thuyết…”
Sử
dụng dấu hiệu ‘cấu trúc’, cậu mổ xẻ ra từng cái trận đồ. Mỗi một phần được tạo
thành từng kiểu dáng rất phức tạp và chúng có mối liên hệ với nhau, chương
trình ma thuật đang mở rộng ra giới hạn ý thức của cậu.
“Công
việc điều khiển các chuỗi tinh thể… việc bố trí, kết nối giữa mô đun và đầu ra
điều khiển, đây là đầu ra của lò chuyển đổi…”
Guyale,
đang trong tư thế chờ quỳ xuống một chân bỗng run rẩy một chút. Ngón tay của nó
di chuyển, đôi mắt của nó bắt đầu có tiêu cự và nhìn xem xung quanh một cách rõ
ràng.
“Hoạt
động rồi… Mình cần kết nối với phần tăng cường thân thể với trận đồ chuyển động
của Hình Bóng Kỵ Sĩ. Rồi chuyển đổi sao cho thích hợp với Hình Bóng Kỵ Sĩ, sử dụng
các thông số của đầu ra mặc định để điều khiển hành động…”
Sản
lượng mana được cung ứng bởi lò chuyển đổi mana được thực hiện theo trận đồ từ
khoang lái phi công, được trải rộng ra toàn bộ Hình Bóng Kỵ Sĩ thông qua Dây Thần
Kinh Bạc. Hình Bóng Kỵ Sĩ trung thành tuân theo chỉ lệnh của phi công, sử dụng
lượng mana dự trữ trong chuỗi tinh thể để co lại và dãn ra. Cỗ máy bắt đầu rung
lên, từ từ đứng lên một cách chậm rãi giống như một con nai con mới sinh ra.
“Thông
số hoạt động chuyển đổi hoàn thành, bắt đầu kích hoạt… Điều chỉnh năng suất đầu
ra, nguồn mana dự trữ đầy đủ. Được rồi, làm từng bước nào…”
Thân
hình khổng lồ của Guyale bắt đầu từng bước vụng về để lấy cân bằng, những bước
chân của nó rất nặng nề, loạng choạng và không vững. Chuyển động của nó trông
giống như là một con thây ma vậy, loạng choạng từng bước chậm rãi.
“Điều
chỉnh lại thông tin phản hồi, tối ưu hóa nó.”
Eru
sử dụng các thông tin phản hồi lại từ các chuyển động thực tế được thăm dò từ
các chuyển động quá mức của chuỗi tinh thể và hiệu chỉnh lại trận đồ. Các trận
đồ này vẫn còn vết tích của trận đồ ma thuật, nhưng những lỗi đã được thăm dò
ra bằng cách đồng bộ hóa di chuyển và gửi đến người sử dụng, rồi tối ưu hóa
trong một thời gian ngắn. Cách di chuyển của Guyale thay đổi từ bước đi khó coi
thành bước từng bước duyên dáng theo từng nhịp bước.
Đã
nửa tiếng trôi qua kể từ khi Eru bắt đầu truy cập vào động cơ ma thuật. Hình
Bóng Kỵ Sĩ, là vũ khí kết tinh trí tuệ của con người bây giờ đã hoàn toàn nằm
dưới tầm kiểm soát của cậu.
Guyale
di chuyển như những gì Eru mong muốn. Không có một chút chậm chạp nào bởi vì
không tồn tại khuyết điểm điều khiển các tác động vật lý rồi mới chuyển đến trận
đồ làm hao tổn một khoảng thời gian nhỏ. Nó hành động cùng tức với suy nghĩ của
phi công, đây là sự điều khiển hoàn toàn thực sự.
Tình
hình hiện tại thật thảm khốc.
Các
Kỵ Sĩ Điều Khiển học sinh cao học đang ở trong muốn cuộc chiến chết người trong
suốt thời gian này, nên Eru bắt đầu điều khiển Guyale. Hình Bóng Kỵ Sĩ chấp nhận
hết thảy mệnh lệnh và bắt đầu chạy gấp rút như thể muốn bù đắp cho tất cả thời
gian mà cậu đã lãng phí.
Nhưng
―
Khi
cậu bắt đầu chạy, vẻ mặt của Eru cũng bắt đầu chuyển đổi từ căng thẳng thành mỉm
cười. Cậu không cảm thấy một chút lo lắng hay bị áp lực. Lý do rất đơn giản; bởi
vì bây giờ Eru đang là phi công của một cỗ máy khổng lồ. Một con người máy theo
ước nguyện của cậu, và nó đang chạy nhanh một cách dã man.
Eru
không suy nghĩa quá nhiều khi cậu rượt đuổi theo Guyale; cậu không có rảnh suy
nghĩ nhiều khi truy cập vào động cơ ma thuật. Chỉ lúc bây giờ rảnh rỗi lại cậu
mới suy nghĩ về hành động của cậu đại biểu cho điều gì.
Eru
nghĩ phản ứng này thật là trẻ con, nhưng cậu không thể dằn lại cảm xúc của
mình.
“A,
Aa, Aaaaa! Người máy, người máy, mình đang lái một người máy chạy đây!”
Đối
với cậu, mỗi một chấn động của từng bước chân cỗ máy, hay là quan sát màn hình
trình diễn quang cảnh biến mất do tốc độ di chuyển quá nhanh hoặc là do chính cảm
giác của cậu, tất cả thử đó đều làm cho cậu cảm thấy sung sướng. Ai có thể cản
lại tiếng cười đầy sung sướng của Eru. Cậu đã quên mất sức mạnh của Thú Ác Quỷ
đang đợi mình ở phía trước, và hoàn toàn đắm chìm trong việc trở thành phi công
của một Hình Bóng Kỵ Sĩ.
Guyale
mang theo Eru, người đã quên mất mục tiêu ban đầu của mình cũng như Dietrich đang
sủi bọt mép ngất đi.
Cậu
chạy, chạy và chạy tới chiến trường với một tốc độ thật đáng kinh ngạc.