「Kích thước này…..」
Karen
đi trên boong tàu『Nimitz』mà không ngừng lẩm bẩm. Đô đốc Harris nghe thế bắt đầu
giải thích chi tiết về con tàu 『Nimitz』niềm tự hào của mình.
「Chiều dài của con tàu
khoảng 333m. Chiều rộng là 41m. Thể tích choán nước là 100,000 tấn. Tốc độ tối
đa của tàu trên 30 hải lý/giờ (56km/h). Có thể chở được 6,000 người. Do nó là
tàu sân bay vì thế nó còn mang theo cả 90 máy bay」
Đô
đốc Harris mỉm cười khi thấy khuôn mặt đầy ngạc nhiên của Karen. Sau đó ông vẫn
tiếp tục giới thiệu các phần khác của con tàu.
Kazuya
cũng có dự định giới thiệu các con tàu khác sau tàu『Nimitz』.
「…..Thật là tuyệt vời」
Karen
vô thức thốt lên.
Từ
trên tàu『Nimitz』có thể nhìn thấy được lãnh thổ của Parabellum. Một
quân cảng rộng lớn. Hiện tại các tàu không ngừng ra vào nó để các kỹ sư tiến
hành cải tiến.
Đi
qua quân cảng là tiến vào thành phố Parabellum, các tòa nhà chọc trời xuất hiện.
Kazuya
liếc nhìn Karen và thấy cô mở to hai mắt nhìn giống như một người nhà quê mới
lên thành phố vậy.
「Này, Kazuya. Cái tòa
nhà lớn đó, hình như tôi đã thấy trước đây rồi, nó là gì nhỉ?」
Karen
nói trong khi nhìn vào một tòa nhà chọc trời.
「À, đó là tháp phòng
không」
「Tháp phòng không?」
「Nó là nền tảng cho mạng
lưới phòng không của Parabellum. Nó được thiết lập CIWS Phalanx, RIM-116 RAM
vân vân… Khẩu đội pháo ở đằng đó là OTO
Melara 127mm. Toàn bộ tòa tháp này được làm bằng thép, vì thế trong trường hợp
khẩn cấp, dùng làm nơi trú ẩn rất tốt」
「Về cơ bản thì nó dùng để
ẩn náu à?」
「Xin lỗi, tôi giải thích
có hơi tệ」
「Không đâu」
Rồi
Karen bắt đầu không ngừng hỏi hết cái này tới cái khác. Và trước khi họ kịp nhận
ra thì họ đã tới trụ sở chỉ huy của Parabellum.
「À, tôi xin dừng ở đây
nhé, tôi còn có việc phải làm. Thiếu tướng Ibuki sẽ tiếp tục hướng dẫn cô」
「Vâng…..」
Karen
nói lời tạm biệt trong khi làm một vẻ mặt cô đơn khi nhìn Kazuya và Chitose bước
vào trụ sở chỉ huy.
Sau
khi bước vào văn phòng của mình, Kazuya nhớ ra một chuyện.
「Quên mất đi. Chúng ta
đã gửi Zara đến thủ đô vương quốc chưa?」
「Rồi, thưa ngài. Sau trận
chiến ở pháo đài, tôi đã gửi cô ấy đến thủ đô kèm theo 5 binh sĩ hộ tống. Và họ
báo lại rằng Beretta rất vui khi thấy em gái mình an toàn」
「Thế à? Tốt quá」
Trong
khi nghe Chitose báo cáo, Kazuya tiếp tục làm việc mà không dừng tay.
「–Sau chuyện này…..Gì vậy,
Chitose? Sao tự nhiên cô lại cười thế?」
「Fufu. Không có gì (Cuối
cùng thì chủ nhân cũng đã quen với việc chỉ có hai người)」
Sau
khi nghe thấy câu hỏi của Kazuya, Chitose liền đáp lại với một nụ cười nhẹ.
―――――――――――――――
「Chuyến tham quan
Parabellum cô thấy thế nào?」
「Tôi hoàn toàn kinh ngạc.
Mọi thứ thật đáng ngạc nhiên」
Sau
khi Karen kết thúc chuyến thăm Parabellum, lúc này cô và Kazuya tận hưởng bữa
ăn ở trụ sở chỉ huy. Và cậu đang ngồi đó lắng nghe ấn tượng của cô về căn cứ của
mình.
「Cô trông có vẻ tận hưởng
quá nhỉ」
「Đúng vậy, chuyện này rất
vui. Phải nói là các quý tộc ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời」
「Thế luôn à?」
「Ừm」
Sau
khi kết thúc bữa ăn của mình, họ ngồi xuống ghế sofa và bắt đầu nhâm nhi bữa tiệc
trà của mình. Một lúc sau Karen đặt chén trà lên bàn rồi chỉnh lại tư thái của
mình.
「Chúng ta có thể nói
chuyện được chứ?」
「À, được chứ」
「……Tôi biết là hơi thất
lễ, nhưng chúng ta có thể nói chuyện riêng không?」
「Rồi」
Sau
đó Kazuya liền dùng ánh mắt ra hiệu cho người phục vụ, người đó liền cúi đầu rồi
rời khỏi phòng.
Nhưng
có một người vẫn luôn đứng sau Kazuya không chịu rời khỏi phòng.
「….Phó tổng thống
Chitose, cô có thể vui lòng rời khỏi phòng được không?」
Tôi
sẽ không bao giờ để chủ nhân một mình với người phụ nữ khác!!
「Chỉ cần tôi không có việc
thì tôi sẽ không bao giờ rời khỏi chủ nhân」
Tôi
sẽ không bao giờ cho cô gẫn gũi với ngài. Mặc dù nói thế nhưng gần đây do quá bận
tôi đã không được gần ngài cho lắm!!
Mồ
hôi lạnh bắt đầu chảy dài trên trán Kazuya khi cậu nhận ra được sự thay đổi của
bầu không khí.
Đây
là….Tại sao lại có tia lửa giữa hai người họ vậy? Oi Oi….?
「….Kazuya. Cậu có thể
cho tôi biết cậu nghĩ sao không?」
「Uhh…..Chitose không ở
đây được à? Cô ấy giống như một nửa của tôi vậy」
Chitose
nghe thấy Kazuya nói mình là một nửa của cậu thì run lên vì vui sướng.
「…Không được!! Chuyện
này rất quan trọng, chỉ có hai chúng ta biết thôi!!」
Karen
làm dáng vẻ vô cùng cao ngạo trong khi nhấn mạnh “chỉ có hai chúng ta biết thôi”.
Việc đó làm cho Chitose nổi cả gân xanh trên trán.
「……Thế à. Vậy phiền cô rời
phòng nhé, Chitose」
「Haa, vâng」
Sau
mệnh lệnh của Kazuya, Chitose chào cậu rồi liền từ từ rời khỏi phòng. Khi cô đi
ngang qua Karen, cô thì thầm một cách đầy cay nghiệt.
「(Đồ chết tiệt!! Lẽ ra
tôi nên loại bỏ cô từ lúc đầu!! Đồ chó!!)」
「(Ha!! Cô nghĩ mình có
thể thân cận được chủ nhân sao? Ngài ấy gọi tôi là một nửa của mình, cô ghen à?)」
「(Kuu!……Nhanh biến đi!!)」
「(Tôi sẽ không biến đi
chỉ vì lời cô nói mà là do lệnh của chủ nhân!!)」
Chitose
đóng cửa ầm một tiếng. Trong khi đó Karen cũng đặt chén trà mình xuống một cách
mạnh mẽ.
「…..Có chuyện gì vậy?」
Kazuya
nhìn thấy Karen trong tình trạng như thế liền hỏi.
「À không có gì cả!!…..Đừng
lo lắng về nó」
「Thế thì…..」
Karen
liền nhanh chóng quay lại trạng thái bình thường của mình rồi nói.
「Tôi sẽ nói thẳng.
Kazuya sẽ làm… Parabellum sẽ làm gì bây giờ?」
「Trước tiên…..chúng tôi
sẽ thăm vương quốc Canary」
「Thật là thảm hại mà, nhờ
sự giúp đỡ của cậu. Chúng tôi mới có thể đẩy lùi được cuộc xâm lăng của quân đội
đế chế. Nếu Kazuya rút quân đội của mình đi, quân đội của đế chế sẽ xâm chiếm
chúng tôi. Nếu như cậu có thể đặt quân đội của mình trong vương quốc chúng tôi…..1
năm…..thế thì chúng tôi có thể sẽ kiên trì được. Chúng ta nên đi đến một thỏa
thuận」
「À, được thôi, với sự chênh lệch sức
mạnh quân sự của chúng ta thế này, tôi nghĩ đó cũng là chuyện mình nên làm」
「Cậu là người đã phá hủy
hang ổ của lũ quái vật à?」
「…Tôi rất ngạc nhiên về
nó đấy」
Karen
đáp lại một nụ cười với Kazuya.
「Mà thôi nhắc chuyện đó
sau đi…Bây giờ, Kazuya có thể giúp vương quốc Canary được không?」
「……Chúng tôi vẫn chưa
quyết định rõ ràng chuyện này. Tuy nhiên, nếu chúng tôi giúp đỡ, thì đó cũng chỉ
là sự hỗ trợ hậu cần và phòng thủ thôi. Nhưng nếu có người thế giới giới khác
xuất hiện thì trường hợp sẽ khác」
「….Tôi cảm thấy thật nhẹ
nhõm khi biết là ít nhất cậu cũng xem xét nó」
Biết
là ít nhất họ cũng xem xét việc giúp đỡ khiến tâm trí Karen thả lỏng ra. Cô vuốt
nhẹ ngực mình như thể đưa đã đưa ra quyết định.
「….Tôi chắc chắn Kazuya
sẽ giúp đỡ vương quốc Canary」
「……Hở?」
Khi
Karen nói thế, cô liền đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống bên cạnh
Kazuya và bắt đầu dựa vào cậu. Kazuya hoàn toàn bị bối rối trước những hành động
của cô.
「Không phải cậu đã nói『chúng tôi vẫn chưa quyết định rõ ràng chuyện này』sao?」
「Đúng vậy…..tôi đã nói
thế」
「Giúp đỡ mà không cần hồi
báo là không được, vậy để tôi đặt cọc trước cho cậu nhé」
「……Hả?」
Karen
bắt đầu lột bộ váy kiểu gothic của mình ra rồi thả nó xuống sàn nhà.
Bên
trong cô là bộ đồ lót màu đen vô cùng gợi cảm hoàn toàn phù hợp với thân hình mảnh
khảnh của mình. Làn da sáng bóng của thân thể cô run lên khi cô tiếp xúc với
Kazuya.
Khuôn
mặt của Karen lúc này đỏ rực trong sự vui sướng và xấu hổ khi cô nhận thấy cái
nhìn của Kazuya. Có thể nói bộ đồ lót của cô là vũ khí sát thương quá mạnh mẽ với
bản năng của nam giới.
「……」
「……」
「…..Cậu nói gì đi chứ」
「À, ồ!!….Cô thật đẹp」
Kazuya
bất ngờ thốt lên trong khi nhìn chằm chằm lấy Karen.
「〜〜〜!!」
Karen
nghe thấy ấn tượng của Kazuya về mình, khuôn mặt vốn đã đỏ của cô càng đỏ rực
hơn.
「……。Không không! Cô nên mặc quần áo mình lại đi, Karen! 」
Và
khi Kazuya nhận ra tình hình, muốn di chuyển thì đã bị Karen đẩy xuống ghế sofa.
「Wa! Cậu ồn ào quá! Yên
lặng nào, tôi sẽ hiến dâng lần đầu của mình cho cậu!」
「Xin cô hãy làm chuyện
đó với người mà mình yêu!!」
「…… Cậu,
cậu nghĩ tôi hiến dâng thân thể mình là vì vương quốc Canary?」
「Hở? Thế không phải à?」
Kazuya
hoàn toàn bối rối. Thấy cậu như thế, Karen thở dài.
「Hah~ cậu đúng là một
tên đầu đất mà. Vậy để tôi nói rõ ràng cảm xúc của mình với cậu vậy. Tôi yêu cậu!!」
「……!?」
Karen
nắm lấy gáy của Kazuya và kéo khuôn mặt cậu lại gần tới mức mũi họ chạm lấy nhau.
Cô không biết khi nào cơ hội như thế này sẽ tới nữa, với lại đây là tình yêu đầu
tiên của cô. Cuối cùng thì cô cũng đã nói ra tình cảm thật sự của mình dành cho
cậu.
「……Hở!? Ơ?……Chuyện…này?……」
Khuôn
mặt của Kazuya hoàn toàn đỏ rực khi cậu nhận ra ý nghĩa của những lời đó. Cậu
muốn nói lên gì đó, nhưng chỉ là những tiếng lắp bắp.
――Knock
Knock
――Biku!!
Karen
và Kazuya nghe thấy tiếng gõ cửa hoàn toàn đứng hình.
『Chủ nhân, đã trễ rồi』
Khi
Kazuya nghe thấy âm thanh yếu ớt của Chitose từ phía bên kia cánh cửa, cậu nhìn
đồng hồ và nhận ra đã nửa đêm rồi.
「…..Đúng thật là. Chúng
ta sẽ tiếp tục vào lần khác vậy. Tôi sẽ chờ đợi câu trả lời của cậu. (Kuu!! Chỉ
một chút nữa thôi mà!!)」
「À, ừm」
Khuôn
mặt của họ hoàn toàn đỏ rực khi bắt đầu chỉnh lại trang phục của mình.
「Tôi đi đây」
「Ừm, mai gặp lại」
Sau
khi nói lời chia tay, Karen chuẩn bị rời thì quay lại nhìn Kazuya lần nữa.
「Gì vậy? Cô quên gì sao?」
「……Nếu chỉ nói bằng lời
thôi cậu sẽ không tin nó. Có lẽ tôi nên hành động trực tiếp cho cậu thấy vậy.」
「Hở?….Nmu!!」
Karen
và Kazuya bắt đầu trao nụ hôn thật sâu cho nhau.
「NÚT」(TL: tiếng nút lưỡi)
Karen
đưa lưỡi mình của mình vào trong miệng Kazuya và di chuyển vô cùng tích cực.
Chupon~
Karen sau đó kết thúc nụ hôn của mình với một vệt nước dài trên đôi môi của họ.
「Cám ơn vì bữa ăn. Gặp lại
cậu ngày mai」
Karen
liếm đôi môi đỏ mọng của mình, như thể đang tận hưởng hương vị nước bọt của
Kazuya trong khi rời khỏi phòng.
「……」
Đối
với Kazuya, nụ hôn đầy thơ mộng đó dường như kéo cả linh hồn cậu ra ngoài.
「Chủ nhân xong chưa? Khuôn
mặt ngài đỏ thật ấy….」
Chitose
liếc nhìn thấy khuôn mặt đáng ngờ và đỏ rực của Kazuya.
「Tsu!! Không có gì đâu!!
Chúng ta đi ngủ thôi」
Kazuya
cuối cùng cũng lấy lại được nhận thức liền vội trả lời cô.
「A!! Đợi tôi với!!
Chủ nhân!!」
Chitose
nghi ngờ sâu sắc trong khi đuổi theo Kazuya đang đi về phía phòng ngủ của mình.