「「「「Waaaaaaa!!」」」」
「Nuo!?」
Khi
Kazuya bước vào tòa lâu đài ở trung tâm thành phố để gặp mặt công tước, thì cậu
bắt gặp những người lính cùng với người dân thành phố đang hò hét hân hoan khi
nghe tin quân đội của đế chế đã rút quân.
「Tôi nghe nói!! Người đánh
bại quân đội của đế chế là cậu à!! Cám ơn!! Thật sự cám ơn cậu rất nhiều!!」
「À? Ồ, cám ơn. Xin vui
lòng cho tôi qua tí!!」
「Ngài muốn đi đâu vậy?」
「Anh bạn, sau đó nhớ đến
tìm tôi nhé, tôi sẽ đãi cậu một bữa tiệc rượu!!」
「Không cần đâu, cho tôi
qua đi!!」
「Hmm, thứ này là gì nhỉ?」
「Hả–!? Đợi đã, đừng có
chạm tay vào!! Là lựu đạn đấy!!」
Kể
từ khi tin tức quân đội của đế chế rút lui truyền tới. Kazuya đã hoàn toàn bị
vây quanh bởi các binh sĩ và người dân trong thành phố, những người bị buộc phải
trú ẩn sau lớp tường thành. Thật khó cho họ để có thể tiến thêm được mà.
「Đây cũng là một trải
nghiệm thú vị đấy. Cô ổn chứ, Chitose?」
「Vâng」
Kazuya
bằng cách nào đó đã thoát khỏi việc mọi người vây quanh mình, cuối cùng cũng đi
đến nơi mà người lính đã nói với cậu.
「Ngoại trừ tôi và
Chitose, mọi người hãy đợi ở đây」
「「「Tuân lệnh!」」」
「――Xin thứ lỗi」
Kazuya
đưa ra mệnh lệnh cho tiểu đội 1 đừng chờ bên ngoài, trong khi cậu gõ cửa rồi bước
vào phòng với Chitose.
Bên
trong có hai người phụ nữ trông có vẻ kiệt sức với quầng thâm đã xuất hiện trên
mắt của mình.
Một
cô gái dường như mang đến cảm giác là lạ. Cơ thể cô trông có vẻ mềm dẻo, thon gầy
và ngực cô không hề có phần lồi lên…..nói rõ ràng thì là chúng quá nhỏ….
Chính
xác là một cô bé….với mái tóc vàng ngang lưng.
Còn
người kia thì thật sự đẹp đẽ với vóc dáng cao và mái tóc dài tới lưng của mình.
Khi
Kazuya liếc nhìn hai người phụ nữ thì người phụ nữ có vẻ là công tước lên tiếng.
「…..Tôi không biết cậu
là ai, nhưng cậu đã cứu chúng tôi. Bỡi vì sự nỗ lực của cậu, mà quân đội của để
chế đã rút lui, xin hãy nhận lời cám ơn của tôi」
Kazuya
thật sự đã gặp Karen một lần trước đó rồi. Tuy nhiên, bởi vì lúc đó cậu đang đội
một cái mũ bảo hộ và đeo giáp mặt nên nhìn cậu chẳng khác gì người lính thông
thường cả.
「Ồ~~~~~? Tôi đến chỉ để
trả nợ nhân tình thôi. Tên của tôi là Nagato Kazuya, lãnh đạo của nhóm
Parabellum」
Trong
khi nói thế, Kazuya tháo giáp mặt vã mũ bảo hộ của mình ra, thì Karen trợn to mắt
lên.
「Là cậu à!?」
「….Karen, ngài biết anh
ta à?」
Thuộc
cấp của Karen, pháp sư Maria đã hỏi với một giọng đầy ngạc nhiên.
「Ừm, có một chút」
Nghe
câu trả lời mơ hồ của Karen, Mary cảm thấy hơi bối rối, nhưng rồi cô cũng xua
tan nó đi.
Kazuya
đã gặp Karen sau khi cứu nhóm Iris khỏi lũ quái vật bọ. Và nơi đầu tiên mà họ dừng
lại là thành phố pháo đài này. Họ đã ở lại đó hai ngày để chuẩn bị các nhu yếu
phẩm cần thiết cho cuộc hành trình của mình, đồng thời cũng mang người bị
thương đến nhà thờ (Ở thế giới này, nhà thờ có chức năng giống như bệnh viện vậy)
Và
cậu đã gặp Karen vào ngày thứ hai (Đó không phải là một cuộc gặp mặt tốt lắm…)
Cuộc
gặp mặt ấy nhanh chóng trở thành cuộc ‘hẹn hò’, tuy nhiên chỉ trong một lúc ngắn.
Sự việc là lúc ấy, Kazuya đang cải trang che giấu thân phận mình đi tìm hiểu về
thành phố, trong lúc đi trên đường, cậu đã vô tình đụng vào một người. Kết quả
của cuộc va chạm đó là hai người đều ngã xuống trong tình trạng môi kề môi, và
người đó không ai khác chính là Karen.
Vì
thế mà ở thời điểm này có thể nói là họ quen biết nhau.
「……」
……Mình
đang bị nhìn chằm chằm
Karen
đang nhìn chằm chằm vào Kazuya với biểu hiện như thể cô muốn nói gì đó. Tuy
nhiên, rất có nguy cơ là Mary sẽ buộc tội Kazuya nếu cô ấy biết về nó. Vì thế
cô chỉ ho khan một cái rồi tiếp tục nói.
「Hự hự!! Dù có như thế
nào thì sự thật là cậu đã cứu chúng tôi. Tối nay chúng tôi sẽ tổ chức một bữa
tiệc mừng chiến thắng, cậu nhất định phải tham gia đấy. Chúng ta sẽ nói chuyện ở
đó sau」
「Ừm. Nhưng đổi lại, tôi
hi vọng cô có thể cho phép tôi đi lại tự do xung quanh thành phố」
「…..Được thôi, như cậu
muốn. Bất cứ nơi đâu cũng được, nhưng ngoại trừ khu vực cấm, được chứ?」
「Ừm」
「Vậy thì, gặp lại cậu
vào bữa tối」
Karen
đã đưa ra một lời đề nghị tinh tế là muốn Kazuya rời khỏi phòng.
「Ừm, tối gặp lại」
Kazuya
trả lời lại với một khuôn mặt tươi cười rồi rời khỏi phòng với Chitose.
———-
Bên
trong lều chỉ huy mà cậu vừa dựng lên, lúc này cậu đang nghe báo cáo từ các tiểu
đội khác gửi đến.
「Cô đã nghe báo cáo rồi
chứ?」
「Vâng, thưa ngài, các tiểu
đội vẫn có thể tiếp tục nhiệm vụ của mình mà không có vấn đề gì. Tình hình báo
cáo thiệt hại là: tiểu đội 2 có hai người bị thương, tiểu đội 3 có một người bị
thương nặng và ba người bị thương nhẹ, còn tiểu đội 4 thì hai người bị thương nặng,
bốn người bị thương nhẹ và một người chết」
Thiệt
hại của tiểu đội 4 đúng là lớn như dự toán……
「Tình trạng của quân địch
thế nào?」
「Chúng vẫn bao vây thành
phố, nhưng không có dấu hiệu dị động gì cả. Trụ sở quân địch cũng thế, có lẽ
chúng sẽ không có bất kỳ hành động nào ít nhất là trong hai ngày, chắc là do
chúng đã bị thiệt hại quá nặng nề」
「Tôi hiểu rồi…..vậy cô
truyền lệnh cho các tiểu đội nghỉ ngơi đi. Và tập hợp những người bị thương lại
đây luôn, tôi sẽ dùng năng lực của mình chữa trị cho họ」
「À…….chủ nhân?」
「Gì vậy, Chitose?」
Chitose
nở một nụ cười nhẹ trước lời hỏi lại của Kazuya.
「Ý ngài là “nợ nhân tình”
với công tước mà ngài nói khi nãy….có thể….từ….từ…giải thích….cho tôi biết….được
không?」
Bất
ngờ một luồng hào quang màu đen kịt bao trùm lấy Chitose.
「….À….thì là….thật khó để
nói….nó chỉ là việc tầm thường thôi, Chitose không việc gì phải lo lắng về nó cả….」
Đó
chỉ là một vụ tai nạn, nhưng Chitose không nhìn thấy điều đó, thứ cô thấy là
Kazuya đã hôn Karen…..
「…..Chủ nhân bắt đầu có
thói quen với những việc tầm thường như thế rồi nhỉ?」
「Không…phải…vậy….」
「Mà thôi cũng tốt, giờ
chúng ta có thể từ từ và cẩn thận nói hết ra mọi chuyện nhỉ?」
「……」
Kazuya
không có ý định là sẽ lừa dối Chitose, vì thế mà cậu đã tự đào mộ chôn cho mình
với những câu trả lời đó; lúc này đây, cậu chỉ biết có thể im lặng gật đầu chấp
nhận số phận của mình.
――――――――――――
Buổi
tối.
Một
bữa tiệc nhỏ được tổ chức để chúc mừng chiến thắng với quân đội của đế chế.
Với
ly rượu trong tay, Kazuya đang dựa lưng vào tường nghỉ ngơi (Nguyên do là những
hình phạt ‘người lớn’ từ Chitose), và quan sát những binh sĩ và người dân nói
chuyện với nhau.
Chitose
còn bận việc khác nên cô ấy phải rời khỏi đây sớm.
「……」
Sau
khi thấy Chitose rời khỏi, Karen liền âm thầm đi đến bên cậu.
「Tôi có thể giúp gì cô
không, công tước?」
Khi
Kazuya hỏi Karen theo kiểu cách rất lịch sự, thì cô trừng mắt cậu.
「Đã quá muộn để nói với
tôi bằng cái giọng điệu như thế, cứ nói như trước đi」
「Cô chắc chứ? Vậy thì
tôi đành tuân lệnh vậy」
Sau
câu trả lời như thế, sự im lặng bắt đầu xuất hiện giữa hai người. Mãi cho đến
khi Karen vô tình thì thầm.
「……Một người đàn ông
bình thường đẩy ngã tôi xuống và còn môi kề môi với tôi….Tôi đoán thế giới này
thật đầy những điều kì bí」
「Đó chỉ là một vụ tai nạn」
「….Lấy đi nụ hôn đầu của
một vị công tước chỉ là tai nạn? Chỉ thế thôi cũng đủ khiến tôi chặt cái đầu cậu
không biết bao nhiều lần rồi」
「Tuy nó tệ đến thế,
nhưng cô không thể xem nó như một thứ có thể bồi thường à? Cứ xem như thế là bồi
thường đi」
「……Đợi….đã!! Đừng nói cậu
đến đây vì thế nhé!?」
Sau
khi nghe những lời lẩm bẩm của Kazuya, Karen cứng đờ không biết nói gì, rồi trạng
thái đó dần chuyển thành sốc như thể cô không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
「Tôi đoán đó là một phần
lí do tôi làm thế. Một lí do khác nữa là để giúp Karen」
「―――!?」
Lắng
nghe những lời nói của Kazuya, khuôn mặt của Karen đỏ bừng cả lên.
Trong
tâm trí của Karen – cô chỉ nghĩ là Kazuya tham gia trận chiến này chỉ vì muốn đền
bù đã lấy đi nụ hôn đầu của cô.
Nói
cách khác, cậu đi đến chiến trường có thể hi sinh tính mạng này là vì cô.
Suy
nghĩ của cô lúc này như là một thiếu nữ gặp phải chàng hoàng tử của đời mình vậy.
「Chuyện đó bất ngờ quá…..tôi
thậm chí còn chưa kịp chuẩn bị trái tim của mình. Và địa vị chúng ta khác nhau
cũng sẽ tạo nên vấn đề nữa. Chúng ta có thể thử hẹn hò với nhau được không?」(TL: những lời này là lời thì thầm của con Karen)
Dường
như đã nói hết ra những lời trong tâm trí mình, cô ngước lên nhìn Kazuya với
khuôn mặt đỏ như quả táo.
「À, đúng rồi, chúng
ta còn phải giúp Beretta nữa」
Nhưng
Kazuya đã không nghe thấy những lời nói thì thầm nhỏ đến mức không thể nghe được
đó của cô.
「……Tôi muốn tìm một cô
gái」
「Hở?」
Trong
tâm trí thiếu nữ của Karen lúc này, cô đã bị thuyết phục rằng cô gái mà cậu nói
đến là Beretta. Cảm xúc mà cô phải trải qua vô cùng hỗn loạn; từ ghen tuông đến
giận dữ, nhưng rồi lại ngay tức thì thành yêu say đắm.
「Cô có biết….Beretta
không? Cô gái là đội phó của nhóm hiệp sĩ ấy? Tôi nghĩ là cô ấy có một đứa em
gái ở đây. Tên của cô bé là Zara Colt?」
「…..Có. Trước đây tôi đã
từng gặp nó.」
「….Hở? Có chuyện gì à?」(TL: con này hiểu nhầm người phụ nữ của main là
Beretta thôi nhé!)
Khi
Kazuya hỏi Karen, cô cảm thấy có chút run rẩy.
Nhìn
dáng vẻ của Karen, Kazuya có linh cảm tệ cho chuyện này.
–GOGOGOGO!
Ngay
lúc đó, Kazuya có thể tưởng tượng thấy được một ngọn lửa giận dữ phía sau lưng
Karen.
「Tại sao cậu có thể nói
những lời mơ hồ như vậy!? Đồ ngốc! Cậu là đồ đầu đất!」
–DOSUN!
「GUHA!?」
Một
cú đấm thẳng vào bụng Kazuya.
Kazuya
không hề phản ứng kịp với hành vi bạo lực bất ngờ của Karen, vì thế mà cậu chỉ
có thể ôm bụng của mình mà nằm trên mặt đất.
Karen
liền bỏ đi với hai vai đang run rẩy của mình mặc kệ Kazuya nằm đó.
Sau
đó, Chitose quay trở lại và thấy dáng vẻ bị đánh tơi bời của Kazuya.
「Chủ nhân!!!!! AAAAAA!!!」
Ngay
lập tức, bầu không khí bao trùm trong tiếng khóc đau lòng của Chitose.