「Sao rồi? Đã tìm thấy sĩ quan chưa?」
「Vẫn chưa, thưa ngài. Nhưng
chúng tôi đã tìm thấy xác của hai người lính mất tích」
Sau
khi quân đội đế chế rút vì bị tổn thất nặng nề. Kazuya bắt đầu tìm kiếm 3 người
mất tích.
Sĩ
quan….anh ở đâu?
Hi
vọng anh không trở thành tù nhân chiến tranh.
Hai
người lính anh ấy tìm kiếm đã trở thành xác chết. Duy chỉ có sĩ quan Funasaka,
người đi tìm kiếm họ, vẫn chưa có tung tích.
「Chấm dứt việc tìm kiếm
và quay trở về đi」
Mặc
dù rất lo lắng cho sự an toán của sĩ quan, nhưng Kazuya vẫn buộc phải kết thúc
cuộc tìm kiếm.
「「「Vâng」」」
Kazuya
quay trở về lâu đài mà Maria đang đứng đợi.
「Kazuya-san, Karen gọi cậu」
「À, tôi biết rồi」
Sau
khi nghe báo, Kazuya đi tìm Karen.
「Tsu!!……cậu dường như vẫn
an toàn!!」
「Ừm……6 binh sĩ của tôi
đã chết, và 1 người thì mất tích」
「…..Tôi biết rồi」
Sau
khi xác nhận Kazuya vẫn bình an, Karen nở một nụ cười tươi như hoa. Tuy nhiên
khi nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Kazuya, lòng ngực cô như thắt lại.
「…..Quân địch có thể mai
sẽ quay lại tấn công. Cậu thế vẫn ổn chứ?」
「Tôi ổn mà. Cơ mà cô
nghĩ chúng ta có thể thủ được không?」
Kazuya
hỏi Karen một câu hỏi khác để thay đổi chủ đề.
「Quá rõ ràng rồi còn gì,
chúng ta không ổn chút nào. Chúng ta không có vấn đề về lương thực. Thế nhưng
chúng ta gặp rắc rối về vấn đề vũ khí. Nhờ sức mạnh của cậu chúng tôi mới vượt
qua được thời gian qua. Nếu không có cậu, chúng tôi nghĩ là mình sẽ không làm
được thế?」
「Mà, quân tiếp viện sẽ mất
khoảng thời gian khá lâu để đến đây đấy」
「Tôi biết…..」
Sau
một cuộc thảo luận về tương lai u ám của mình, Kazuya rời khỏi phòng cùng với
Karen.
「Chào mừng trở về, chủ
nhân」
Chitose
đang đứng chờ Kazuya ở một góc của tòa lâu đài, nơi một chiếc lều đã được dựng
nên như là trung tâm chỉ huy.
「Có báo cáo gì không?」
「Có, thưa ngài. Chúng
tôi nhận được báo cáo từ binh sĩ ở thủ đô. Quân tiếp viên từ thủ đô đã bắt đầu
lên đường từ trưa hôm qua」
「Trưa hôm qua……Có bao
nhiêu quân ở đó?…..Và bao lâu họ sẽ đến đây?」
「Quân tiếp viện dự kiến
khoảng 25,000 người. Chỉ sợ lúc họ đến thì đã muộn rồi. Ngoài ra cũng đã có báo
cáo thiệt hại, ngài nhìn xem」
「Đúng rồi……cho tôi xem」
Kazuya
đọc bảng báo cáo mà Chitose đưa cho mình.
「6 người chết trong tổng
số 50 binh sĩ. Bởi vì nhờ năng lực chữa thương của tôi mà số người bị thương là
0」
「…..Chủ nhân」
Nhìn
thấy Kazuya cau mày khi xem bảng báo cáo, Chitose gọi với một vẻ rụt rè.
「Gì vậy?」
「Chúng ta không biết khi
nào thì quân tiếp viện của vương quốc sẽ đến. Mà chúng ta thì không gọi quân tiếp
viện từ căn cứ đến, thế liệu có quá nguy hiểm không?」
「…..Ừm」
Sự
chênh lệch về hỏa lực không còn là lợi thế quá lớn của chúng tôi nữa….
Nhưng….nếu
sử dụng quân tiếp viện của căn cứ thì không thể lấy lí do là nhóm thám hiểm
thông thường được nữa.
Mọi
người chắc chắn sẽ hoài nghi về những vũ khí hiện đại mạnh mẽ được sử dụng.
…..Ngoài
ra, có vẻ như có người nào đó đang đợi chúng tôi thể hiện hết toàn bộ sức mạnh
của mình.
「Chúng ta nên làm gì đây?」
「Umm……」
Chitose
cũng không biết phải nên làm thế nào cả.
「…..Tôi biết rồi. Ra lệnh
cho toàn bộ lực lượng trên bộ của chúng ta rút về bên trong các bức tường thành.
Đồng thời ra lệnh cho lực lượng trên không chuẩn bị sẵn sàng cất cánh bất cứ
lúc nào」
「Vâng, chủ nhân」
Kazuya
cuối cùng cũng đưa ra quyết định bổ sung hỏa lực từ tiền đồn.
Buổi
sáng ngày hôm sau, mọi người ai nấy đều lo lắng là quân địch sẽ tổ chức tấn
công ma thuật quy mô lớn như ngày hôm qua. Thậm chí cả trước khi mặt trời lặn,
các binh sĩ đều đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
「…..Chúng không đến」
「Vâng」
Có
vẻ như cuộc tấn công mọi người dự đoán đã không xảy ra. Và cuộc tấn công trước
đó chỉ là một đòn cảnh cáo.
Hơn
thế nữa, dường như doanh trại quân địch không có bất kỳ động tĩnh nào. Xem ra
ngày hôm nay trôi qua một cách bình yên rồi.
KANG!
KANG! Tiếng chuông báo động khẩn cấp vang lên khắp pháo đài.
Kazuya
nghe thấy tiếng chuông đó, cậu liền yêu cầu Chitose liên lạc với các binh sĩ
thông qua radio.
「Xảy ra chuyện gì vậy?」
「Một hạm đội trên không
của quân địch đang tiếp cận chúng ta từ phía sau, thậm chí có cả pháo đài bay nữa」
「Hạm đội trên không và
pháo đài bay?」
Để
xác nhận báo cáo, Kazuya liền leo lên đầu tường thành quan sát.
「Không thể nào……làm sao
mà một thứ viễn tưởng như thế có thể tồn tại….」
Thứ
mà Kazuya nhìn thấy là một hòn đảo to lớn bao phủ trong những khẩu pháo. Và đủ
mọi loại tàu bay, lớn có, nhỏ có bay trên không theo hai bên nó.
Ôi…Nhìn
nó thật giống một pháo đài trên không.
Trong
lúc Kazuya nghĩ thế. Karen đang mặc bộ giáp sáng bóng, nắm tay Maria vội đi đến
bên cạnh cậu.
「Kazuya, tôi muốn thỉnh
cầu cậu một yêu cầu cuối cùng」
Karen
nói trong khi nhìn Kazuya với một vẻ mặt buồn thảm.
「….Gì vậy?」
「Bởi vì quân đội vương
quốc đang hướng đến đây tiếp viện. Trong khi chúng tôi ngăn cản chúng, cậu có
thể dẫn những người dân gia nhập vào đoàn quân tiếp viện của vương quốc được
không?」
「………………Cô định hi sinh
thân mình à?」
「Tôi không muốn chết…..nhưng
có cách nào khác để ngăn chúng sao? Thành phố này xong rồi. Cho dù quân tiếp viện
có đến thì cũng không thể nào ngăn được chúng」
Ngay
khi Karen nói thế, cô nhìn sang pháo đài to lớn trên không.
Thình
lình, khuôn mặt của một người đàn ông xuất hiện. Ông có mái tóc bạc và đôi mắt
khá kì lạ.
『Tên của tôi là Renya. Và
tôi là người đến từ thế giới khác. Tuy nhiên, lúc này đây tôi đã trở thành pháp
sư phục vụ cho đế chế ma thuật Elsass, và tên của tôi bây giờ là Gohon』
Này,
chuyện gì xảy ra thế?
Do
những lời phát biểu của ông, mọi người đều ngược nhìn lên người đàn ông được gọi
là Gohon.
『–Và tôi nói với kẻ thù
của đế chế. Bỏ vũ khí xuống, đầu hàng ngay lập tức. Chỉ cần các người làm thế,
các người sẽ được tiếp tục sống』
Lắng
nghe những lời nói của người đàn ông, Kazuya nói với Chitose bằng một giọng trầm
thấp.
「(Đây có phải thứ người
ta gọi là chứng hoang tưởng không? Có vẻ dường như kẻ địch rắc rối của chúng ta
xuất hiện rồi)」
「(Vâng, có lẽ là nó. Kể
từ khi ông ta tin mình là một pháp sư)」
Một
tiếng nổ nhỏ vang lên mà cả Kazuya và Chitose đều có thể nghe thấy.
Nhìn
vào hướng âm thanh phát ra, họ thấy một cột khói đen bốc lên từ căn cứ của quân
địch.
「Đó là một vụ tai nạn?」
「Có vẻ đó chỉ là một sự
trùng hợp」
Chitose
nói với Kazuya trong khi quan sát quân địch đang dập đám cháy bằng ống nhòm của
mình.
Karen
bất ngờ đến gần Kazuya.
「Việc tôi yêu cầu cậu thế
nào?」
「Tôi không phải nhà thám
hiểm, vì thế rất xin lỗi」
「….Cậu vừa nói cái gì?」
「Ồ xin lỗi, tôi đang tự
hỏi mình là. Có thật sự cần thiết để cho Karen trở thành vật hy sinh không?」
「Cậu không nghe hắn ta
sao? Nếu chúng ta không làm gì, chúng ta sẽ bị tiêu diệt. Hay là cậu định từ bỏ
mọi người ở đây để đầu hàng đế chế?」
Đối
mặt với áp lực cực lớn từ quân đội của đế chế, Kazuya không hề xem xét tới việc
đầu hàng. Cho dù cô có nắm lấy cổ cậu chặt tới mức mặt cậu đỏ cả lên.
Kazuya
liếc nhìn Chitose, ra hiệu cho cô với khẩu Beretta của mình, trong khi đó cậu
nhìn chằm chằm vào Karen.
「Không….sẽ không thể nào
có chuyện như thế xảy ra」
「Thế thì chúng ta có thể
làm gì chứ?」
「Vậy thì nhìn xem」
Kazuya
thì thầm trong khi gỡ từng ngón tay đang siết chặt lấy cổ mình ra. Rồi liên lạc
qua điện đàm.
「Tất cả quân đội. Bắt đầu
kế hoạch A. Tấn công!」
『『『『『『『『Tuân lệnh!!』』』』』』』』
10
giây sau, rất nhiều vật thể lạ dài và mỏng xuất hiện trên bầu thời thành phố
pháo đài.
Karen
đã bị sốc hoàn toàn, nhưng việc này rất dễ hiểu. Những thứ bay trên thành phố
pháo đài là 1 tiểu đội F-22 Raptor và hàng loạt tên lửa không đối không AIM-120
BVRAAM.
Những
con tàu quân đội đế chế đang tiến tới không thể nào tránh được loạt tên lửa, khi
mà tốc độ của chúng đạt tới chiếc Mach 4. Âm thanh của vụ nổ không ngừng vang
lên và thổi bay những con tàu đi.
Những
con tàu làm bằng gỗ có sức phòng thủ rất yếu và dễ bị phá hủy. Hơn thế nữa là
trên nó còn chứa thuốc nổ nên khiến vụ nổ càng lớn thêm.
Một
vài tên lửa cũng nhắm tới pháo đài bay nhưng không gây thiệt hại gì cho nó do kết
giới ma thuật mạnh mẽ đã bảo vệ nó.
「………………Kazuya…..Chuyện
đó là cậu làm sao?……」
Karen
cố gắng lắm mới thốt nên lời trước cảnh tượng vô cùng gây sốc trước mặt mình
khi từng chiếc, từng chiếc tàu bay rơi xuống như những quả cầu lửa.
「Hahaha, cô ngạc nhiên
chứ?」
Kazuya
nói trong khi cười tình nghịch như một cậu bé đã hoàn thành trò đùa của mình.
Mặt
khác, pháo đài bay hoàn toàn hỗn loạn khi nhận phải cuộc tấn công bất ngờ từ loạt
tên lửa.
「Royal Oak, Prince
Andrew, St Michael, Victory và Prince đang chìm! Không thể bay được nữa! Chuẩn
bị hạ cánh khẩn cấp!」
「Hạm đội đã bị thiệt hại
nặng nề! Rút lui ngay!!」
「Renya!! Chúng ta làm gì
đây!?」
Ngay
khi báo cáo thiệt được gửi đến, một người đàn ông liền xin mệnh lệnh phải làm
gì.
「Tại sao tên lửa lại xuất
hiện ở thế giới này!?…..Không thể nào được! Chết tiệt! Chắc chắn bên phe chúng
cũng có người thế giới khác」
Renya
không hề nghe những lời của thuộc cấp mình mà bắt đầu lầm bầm.
「Renya-san? Xin hãy ra lệnh
cho chúng tôi!」
Trong
khi ông lãng phí thời gian, thì rất nhiều tên lửa đã bắn vào kết giới.
Pháo
đài không ngừng rung chuyển do bị tác động của nó.
「A……nhanh lên! Chuẩn bị
súng thần công!」
Hết
sững sờ, khuôn mặt Renya đỏ lên giận dữ.
「Renya-san!? Chúng ta
không thể làm thế được! Chúng ta không thể hạ kết giới xuống để bắn pháo được! Quân
địch sẽ tấn công ngay nếu chúng ta làm thế!」
「Ồn ào! Cứ làm theo lệnh
của tôi!」
「Nhưng!!」
「Chấp hành ngay đồ chết
tiệt!! Đó là mệnh lệnh!!」
「……Tuân lệnh」
Ông
đã để cho cảm phúc của mình chi phối bất chấp thuộc cấp của mình ngăn cản mà ra
mệnh lệnh.
Kết
giới ma thuật đã được hạ xuống như mong đợi, và rất nhiều tên lửa đã bắn tới
pháo đài.
Tuy
nó không gây sát thương chí mạng, thế nhưng mục tiêu của những tên lửa không đối
không này là pháo đài bay.
Tuy
nhiên khi một quả tên lửa bay tới gần phòng chỉ huy mà Renya và những người
khác đang có mặt, thì nó đã thổi bay bức tường đi.
「HII!!」
Renya
bằng cách nào đó vẫn còn nguyên vẹn, tuy nhiên khi ông thấy cánh tay đứt rời của
thuộc cấp mình ông liền quay đi ngay.
「Rút lui!! Rời khỏi đây
ngay bây giờ!!」
「Nhưng nếu chúng ta rút
lui…..Đơn vị ở mặt đất….」
「Ồn ào!! Cứ mặc chúng! Rút
lui ngay!!」
Không
thể kháng lệnh, người lính bị thương nhẹ liền điều khiển pháo đài rút đi.
Hạm
đội khi nãy gây áp lực vô cùng lớn thì giờ đây đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Quân
đội của đế chế đều hoàn toàn si ngốc khi nhìn thấy cảnh này.
―――――――――――――――
18
chiếc A10 Thunderbolt II được trang bị bom chùm CBU-87/B.
「Mọi người đã sẵn sàng
chưa!?」
『Trung đội 2 sẵn sàng!!』
『Trung đội 3 cũng đã sẵn
sàng!!』
「Vậy thì các chiến đấu
cơ, xuất kích!!」
『『Ya!!(Tuân lệnh)』』
Theo
mệnh lệnh của thiếu tá, những chiếc phi cơ bắt đầu giảm độ cao xuống còn 200m.
Và
chúng bắt đầu thả khoảng hơn 198 bom chùm xuống căn cứ của quân đội đế chế với
một đội hình vô cùng đẹp và chính xác.
Tiếng
động vang lên khi những quả bom chùm rời khỏi máy bay. Ngay sau đó nó liền rời
xuống đất và tách thành 202 mảnh nhỏ. Gây sát thương trên diện rộng. (TLN: Có
202 quả bom bi trong mỗi quả bom. Tương đương với 39996 vụ nổ ở khắp nơi)
Hàng
ngàn quả bom nổ cùng lúc giết hại không thương tiếc vô số người của quân đội đế
chế.
「Các chiến đấu cơ, sang
phải. Xuất kích」
Các
đơn vị trên không vốn muốn tàn sát quân đội của đế chế, một lần nữa quay trở lại
doanh trại của đế chế.
Chúng
hạ xuống độ cao thấp hơn và nổ súng vào trong đội hình quân địch.
「Tấn công!!」
―――GUVOOOO!!
Được
kích hoạt, 7 nồng đạn của khẩu gatling gun GAU-8 đạn 30mm xoay liên hồi với một
tốc độ cao. Từng viên đạn được bắn ra nhanh đến mức như thể thân máy bay đang
thở ra lửa vậy.
Hơn
4,200 lượt đạn xuyên giáp gây nổ bắn vào quân địch mỗi phút khiến cho quân đội
của đế chế bị thiêu thành tro.
「Kiểm tra đạn dược. Tất
cả chiến đấu cơ quay về căn cứ!!」
Sau
cuộc tấn công ngắn 10 giây, các chiến đấu cơ đã quay trở về căn cứ. Để lại một
vệt cháy dài trên mặt đất, cũng như một biển máu rộng lớn.
「Xác nhận các tàu bay của
quân địch đã rút lui」
「Các đơn vị trên không
đã quay trở về căn cứ thành công, nhưng 1 đơn vị vẫn được giữ lại để đề phòng bất
trắc」
「Trực thăng sẽ đến trong
7 phút nữa, và quân đội mặt đất cũng sẽ đến trong 15 phút」
Trong
khi nghe hết báo cáo này đến báo cáo khác, Kazuya nhìn vào các chiến đấu cơ
đang bay theo đội hình trên bầu trời thành phố.
「….Những động cơ bay đó,
chúng là đồng minh của cậu à? Kazuya, cậu rốt cuộc là ai thế?」
Karen
hỏi Kazuya sau khi chứng kiến những động cơ bay đó bay nhanh hơn cả những thứ
mà cô biết trong thế giới này. Cũng như khi chúng đánh bại quân đội hùng mạnh của
để quốc giống như đè bẹp một con kiến vậy. Thật khó mà có thể che giấu được vẻ
ngạc nhiên trên mặt cô.
「….Tôi đoán nếu nói
chúng tôi là những nhà thám hiểm thì vô nghĩa nhỉ…Tôi sẽ nói cho cô biết rõ hơn
sau này」
「Ồ! Đợi chút đã!」
Thế
nhưng tiếng kêu của Karen đã bị phớt lờ đi, Kazuya tiếp tục đi đến lều chỉ huy
được bao quanh bởi các những người lính đang canh gác.
「Chỉ huy vừa gửi một mệnh
lệnh đến」
「Nội dung là gì?」
「Tiêu diệt tất cả mọi
quân địch xung quanh thành phố. Không thương xót」
Các
tay súng và các phi công trong những chiếc trực thăng Apache AH-64D bắt đầu ‘nhảy
múa’ trên bầu trời thành phố pháo đài sau khi nhận được mệnh lệnh của Kazuya. Lúc
này đây, họ gần như thống lĩnh bầu trời, khi mà các kỹ sĩ rồng đã bị tiêu diệt
và là hạm đội tàu bay của đối phương đã rút lui.
Sau
khi suy nghĩ một thoáng, các phi công nở một nụ cười tàn nhẫn.
「Tuân lệnh. Bắt đầu cuộc
chơi thôi nào」
「Nghe có vẻ vui đấy.」
Các
phi công bắt đầu cất lên tiếng hát của mình bằng những chiếc loa được gắn phía
bên dưới thân của mình. (TL: mình nghĩ là bắt đầu cuộc xả súng dồn dập.)
「Kết thúc rồi」
Với
những lời này, một cơn mưa đạn 30mm từ khẩu M230A1 và đạn tên lửa 70mm được bắn
vào quân đội của đế chế đang mất đi sức chiến đấu.
Sau
cuộc tấn công của Kazuya, quân đội của đế chế được cho là vào khoảng 600,000 giảm
còn 300,000 người. 100,000 trong số chúng đầu hàng vương quốc và chỉ còn 200,000
chạy trở về lãnh thổ của mình.