“Shello-san, Rebecca-san, tôi thật sự rất biết ơn những việc mà hai người làm cho tôi. Tôi có thể nhận được phước lành cũng đều là nhờ hai người. Không chỉ thế còn giúp tôi đăng ký Công Hội và kiếm việc ở thành phố này… Đây là thứ duy nhất mà tôi có thể đáp lại cho hai người, xin hãy nhận lấy.” [Ayase]
Nói
thế tôi liền rút con dao Bowie từ trong túi ra và đưa cho Shello-san.
Nếu
Shello-san chấp nhận nó, nhiệm vụ của tôi “Bày tỏ lòng biết ơn với người thợ
săn 1/2” sẽ được hoàn thành.
◇◆◆◆◇
Trở
lại câu chuyện xảy ra cách đây không lâu.
Khi
chúng tôi rời Phòng Công Thương, cả ba đi ăn trưa cùng nhau.
Tôi
không có một xu dính túi, thật không tốt chút nào nếu tiếp tục mượn tiền họ. Tôi
cố không làm phiền họ nhưng Rebecca-san một mực nhất quyết, "Còn trẻ không
nên quá dè dặt" vì vậy tôi đã có kinh nghiệm ăn trưa tại một thế giới
khác.
Và
Shello-san đề nghị đến một quán cách Phòng Công Thương khoảng 10 phút đi bộ.
Ấn
tượng đầu tiên của tôi nó là một quầy hàng. Bàn ghế được đặt trên vỉa hè được
lát bằng đá và có thể nhìn thấy khách hàng đang ăn uống một cách nhàn nhã.
Họ
mua thức ăn từ các quầy hàng ven đường sao?
Có
vẻ như họ đã mua thức ăn ở đó rời mới mang về đây. Con đường chỉ có chiều rộng
khoảng 5m vì thế tính luôn cả khách hàng rồi bàn ghế linh tinh này nọ, nó mang
đến cảm giác thật là chật chội.
Cái
quái gì vậy? Hôm nay có lễ hội sao?
Tôi
quyết định bám thật sát Rebecca-san đang đi đến quầy hàng thực phẩm. Một phần là
tôi muốn nghiên cứu giá cả ở đây, phần còn lại thì do tò mò.
Rebecca-san
tiến hành gọi món như thể cô đã quen với việc này.
5
xiên Guilaume (một loại thịt trông giống như gà) có giá 20 EI. Cho 2 phần lớn
Paella (một loại cơm có màu đỏ và hỗn hợp nhiều thành phần bên trong) giá 40
EI. 3 bát súp đậu giá 15 EI và 3 miếng bánh trông giống bánh mì naan giá 15 EI.
3 quả Ririamu (loại quả màu đỏ) giá 10 EI.
Tất
cả tổng cộng là 100 EI.
Nói
cách khác, vậy là tốn hơn 1 đồng bạc? Có lần cô ấy đã đề cập đến việc 3 đồng bạc
có thể đủ dùng trong nửa tháng? Cô ấy đã mua quá nhiều hay thức ăn ở đây thực sự
mắc? Ngay lúc này tôi thật sự lo lắng cho ngân sách gia đình Shello-san...
Có
phải họ đã chi tiêu 1/3 nửa tháng tiền ăn của mình chỉ trong một bữa ăn...
Trở
lại bàn ăn, Shello-san đang tự phục vụ, rót trà cho chúng tôi. Khi tôi nhấp vào
một ngụm, tôi có thể cảm thấy vị hương thơm của nó. Đây dường như là một loại
trà mà tôi chưa bao giờ nếm thử trước đây. Khi tôi quan sát kĩ những lá trà, tôi
thấy chúng như thuộc giống Neko Jarashi (Setaria viridis). Vậy nên trong khoảng
thời gian sắp tới chúng tôi chỉ gọi loại trà Neko Jarashi này.
Từ
lúc quay lại bên kia tấm gương tại căn phòng theo kiểu phương Tây, tôi đã không
thể quên đi những ấn tượng về nền văn hóa ấy trong tôi từ thế giới khác này. Nó
thật sự thật sự khó hiểu. Thường thì người ta uống trà sẽ không ăn cơm?... Nhưng
không sao, thế cũng hợp với sở thích của tôi.
Sau
đó các món ăn gọi đã được dọn ra.
-Tất
cả chúng đều ngon đến bất ngờ.
Thịt
xiên Guillaume hơi cứng và khô nhưng kết hợp với các loại thảo mộc, muối, nó làm
nên hương vị thật tuyệt vời.
Ngược
lại, những quả Paella có màu đỏ nhưng vị của nó rất dịu và tôi có thể dễ dàng
thưởng thức hương vị của rau luộc và thịt. Gạo dùng để nấu ăn giống với gạo
Thái hơn là gạo Nhật.
Món
súp không chỉ có đậu mà còn có vài quả trứng nhỏ (trông như trứng chim cút). Nó
dường như rất bổ dưỡng.
Mặc
khác, bánh giống bánh mì naan vỏ có hương vị như bánh pizza hơn là bánh mì naan.
Và có những giọt dầu đang nhỏ xuống từ các cạnh của nó đủ cho một bữa ăn nhẹ.
Nguy
hiểm. Thế giới này thật nguy hiểm. Thức ăn ở đây ngon tuyệt.
Ban
đầu tôi nghĩ rằng 1 đồng bạc là quá đắt với các món ăn nhưng hương vị của chúng
đã phủ nhận điều đó. Paella như là một món ăn đủ dùng cho 5 người. Có 2 miếng
khoảng 1 bushel (8 gallon). Shello-san và Rebecca-san đúng là một cặp háu ăn mà.
Cả
ba chúng tôi đã ngấu nghiến hết tất cả các món.
Cuối
cùng chúng tôi ăn tráng miệng với trái Ririaru.
Nó
có hình dáng như xoài nhưng hơi chua hơn. Người trong vùng này nói rằng ăn
tráng miệng với loại trái cây này rất tốt. Các kích thước của nó cũng khá lớn (lớn
hơn so với một quả táo). Giá 4 EI mỗi quả nhưng tổng 3 quả lại có giá 10 EI.
Tuy
nhiên, tôi lại không thể chuyển đổi được 1 EI bằng bao nhiêu yên Nhật. Nếu như
là ở Nhật, Paella sẽ được bán khoảng 300 yên mỗi miếng (ở đâu đi nữa thì tiền vẫn
là tiền) nên tôi ước tính 1 EI = 150 yên.
Không
giống như 150 yên là đơn vị nhỏ nhất...không...nó có thể? Điều đó thật vô nghĩa
khi mang những thường thức thông thường ở Trái Đất đến thế giới này.
Tôi
sẽ suy nghĩ vấn đề này một thời gian sau vậy. Giờ xem, tôi nên bán thứ nào từ
Nhật Bản đây.
◇◆◆◆◇
“Jirou.
Có vẻ như cậu không có nơi nào để đi, do đó cậu có thể ở tạm tại chỗ của chúng
tôi trong thời gian này. Cũng còn 1 chiếc giường cho cậu… Mặc dù là nó cách khá
xa thành phố.” [Rebecca]
Trong
khi chúng tôi đang uống trà, Becky-san đột nhiên cắt ngang. Shello-san cũng gật
đầu khi ông nói “Umm…umm”.
Tôi
thực sự rất vui với lời đề nghị này. Tôi chỉ là một người xa lạ, bị mất trí nhớ,
mặc quần áo nội địa và có 8 chức nghiệp. Cô ấy cư xử với người không rõ danh
tính như tôi thật quá tốt. Sự tử tế của cô làm tôi cảm thấy thật áy náy.
Nhưng
tôi nghĩ là mình không nên quá phụ thuộc vào họ. Dù có thế nào, tôi cũng phải
trở về nhà ít nhất 1 lần. Tôi vẫn chưa nói gì với cha mẹ mình cả và còn cuộc đấu
giá dang dở trên mạng nữa.
Nhưng
thật là khó để từ chối khi họ mở lòng với tôi như vậy…
“Với
những gì mọi người đã dành cho tôi, tôi chỉ có thể nói điều này. Tôi rất hạnh
phúc. Mọi người càng đối xử với tôi như thế tôi cảm thấy mình càng thêm áy náy.
Vì thế tôi nghĩ đã đến lúc mình nên làm gì đó. Có lẽ tôi có thể sẽ kiếm được
chút tiền nếu bạn vài thứ trong tay mình…”
[Ayase]
Nói rồi, tôi lấy con dao tự vệ do tôi tự
chế ra đặt lên bàn.
-Hồi năm đầu trung học, tôi đã học được
cách làm một con dạo.
Lúc tôi còn ở trung học, có một giáo
viên mỹ thuật là giáo viên cố vấn cho câu lạc bộ của tôi (ông cũng là giáo viên
dạy Toán). Tôi đã quan sát khi ông đang làm một con dao. Sau khi quan sát ông một
thời gian, không biết từ lúc nào tôi đã say mê nó. Thậm chí ngay bây giờ, tôi vẫn
có thể làm một cái mới trong vòng 6 tháng.
Và tôi cũng đã kết thân được với người
giáo viên đó vì vậy ông ấy thường cho tôi vài vật liệu rẻ tiền và các công cụ
khi tôi cần. Thậm chí ngay cả sau khi trở thành một NEET, chuyện này vẫn không
ngừng lại. Không tính tới vấn đề thép, chỉ tính tới các dụng cụ bằng điện thôi
cũng thật là chuyện khó cho tôi rồi.
Shello-san tỏ ra rất quan tâm và cầm nó
trong tay để đánh giá.
Tôi chỉ mang đến một thứ duy nhất có thể
sử dụng như vũ khí để tự vệ… là một con dao Bowie có lưỡi dài nhất.
Tổng chiều dài của nó là 35cm bao gồm
luôn cả phần lưỡi dao dài 20cm.
Theo cá nhân tôi, không có nhiều người
sẽ làm một con dao với kích thước này. Nếu ai mang nó ra ngoài ở Nhật bản, nó lập
tức sẽ bị phát hiện nhưng bởi vì tôi chỉ làm bởi vì sự hứng thú của mình nên
không có vấn đề gì cả.
Nó là một con dao cổ điển làm bằng thép
ATS-34 không gỉ.
Bao của con dao (da của bao) cũng là tự
làm với những nét chạm khắc trên lớp da bò nhìn rất đẹp. Và nó cũng là một
trong những thứ khiến tôi cảm thấy rất tự hào.
“Đây là một con dao tốt. Tôi đã từng thấy
rất nhiều con dao rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một con dao sáng bóng
thế này. Thậm chí tôi có thể thấy khuôn mặt mình phản chiếu trên nó. Kết cấu
cũng có vẻ phức tạp. Chắc nó cũng hơi đắt tiền nhỉ?” [Shello]
Có vẻ với người có kiến thức về dao như
Shello-san thì đây cũng là một con dao khá nổi tiếng.
Tôi không chắc giá bao nhiêu là “khá đắt”
nhưng được làm bởi một kẻ nghiệp dư như tôi, thì có được giá 10000 yên cũng là
quá tốt rồi. Mặc dù là tôi không có ý định bán nó trên mạng.
“Tôi không nhớ gì về nó cả, nhưng tôi cảm
thấy nó là một con dao tốt. Tôi không chắc nó sẽ bán được bao nhiêu, tuy nhiên
tôi nghĩ ít nhất nó có thể đủ cung cấp đủ chi phí cho tôi hoạt động lúc này.”
[Ayase]
“Đúng vậy. Với thứ này nó sẽ kiếm được
cho cậu số tiền kha khá. Vậy để tôi hỏi thăm người quen xem.” [Shello]
“Vậy cảm ơn nhiều.” [Ayase]
◇◆◆◆◇
Các
vật dụng tôi mang đến thế giới này ngoài con dao Bowie, là hai vỏ bọc dao và một
con dao săn cỡ trung bình. Con dao Bowie là vật đặc biệt tôi mang theo vì vậy
tôi không có ý bán nó, nhưng tôi có kế hoạch bán vỏ dao và con dao săn.
Sẽ
thật tốt nếu tất cả chúng được bán với giá 1 đồng vàng nhưng…
Cửa
hàng mà Shello-san quen lớn hơn so với tôi mong đợi.
Tên
của cửa hàng dụng cụ này là “Cửa hàng Meeker”. Có vẻ như đây là cửa hàng lớn nhất
thành phố này. Mặc dù khi tôi bước vào, bên trong trông giống như cửa hàng bán
vũ khí và áo giáp hơn là một cửa hàng dụng cụ cho tôi.
Hàng
hóa họ đang bán là…nghiêm túc mà nói là như trong RPG?
(TL:
Đoạn này mình đã chỉnh sửa lại khác so với Eng, bạn nào muốn hiểu chính xác nó
nói gì thì xem Eng, vì đoạn này chỉ nói về main tưởng tượng cửa hàng này nhỏ
như trong game nhưng nó lại lớn đến bất ngờ)
“Đây
là một cửa hàng để mua vũ khí và trang bị bảo vệ. Quý khách cần gì? Ngài cần
tìm vật dụng gì sao?”
C-chính
là nó. Một cửa hàng RPG.
Kiếm,
dao, thương, chùy, đũa phép, khiên, găng tay sắt và đồ bảo hộ chân. Họ có áo
choàng, quần áo, giày, dụng cụ dùng khi đi du lịch, túi ngủ, dây thừng, nồi nấu
ăn và bát, dao, đĩa… Thậm chí có đuốc và đèn xách tay để soi sáng những nơi tối
tăm.
…Thật
là thú vị!!
Tôi
yêu cửa hàng thế này!! Đây chắc chắn là cửa hàng của du hành giả ~
Tôi
nghĩ là mình có thể dành nửa ngày suốt ở đây!
Shello-san
thấy tôi ngạc nhiên với các loại vũ khí và áo giáp đó liên lên tiếng gọi tôi.
…Tôi
xin lỗi…Tôi đã bị cuốn hút bởi chúng…Tôi thực sự thích những thứ như thế này…
Tôi
liền tiến lên thay đổi vị trí của mình với Shello-san bởi vì tôi cần cho chú tiệm
xem vật phẩm của mình.
Ngoại
trừ con dao Bowie, tôi bỏ tất cả các con dao khác ra ngoài và sắp xếp chúng lên
bàn.
Chủ
tiệm là một người đàn ông cường tráng tầm 40 tuổi. Trái ngược với dáng vẻ mạnh
mẽ của mình, đôi mắt của ông thật dịu hiền.
“…Tôi
chưa từng thấy vật phẩm nào thế này ở vùng này…Nó là vật phẩm được sản xuất
trong nội địa hay từ các vùng núi à…? Thật là khó tin mà.”
Người
chủ tiệm không ngừng lẩm bẩm khi kiểm tra các vật phẩm.
Rất
xin lỗi nhưng chúng được làm trên Trái Đất. Chính xác thì chúng đều là do tôi
làm. – Tuy nhiên tôi lại không thể thốt lên những lời đó được, vì thế chỉ có thể
xem ông kiểm tra trong yên lặng.
Và
Shello-san cũng nói trước với ông là tôi bị mất trí nhớ để tránh những câu hỏi
không cần thiết.
“Xin
lỗi đã để cậu đợi lâu. – Sau khi kiểm tra xong, tôi chỉ có thể nói này, tôi sẽ
trả 10 đồng vàng nếu cậu bán tất cả chúng cho tôi.”
“Hả?!”
[Ayase]
Tôi
hoàn toàn câm nín. 10 đồng vàng sao!?
Nếu
tôi đổi 10 đồng vàng ra yên Nhật… Theo hững gì tôi tính toán trước đó thì
1 EI = 150 yên, vậy 10 đồng vàng tương đương 10000 EI…
…Nó
sẽ là 1,5 triệu yên.
“—A
xin đừng hiểu lầm. Cho tôi được làm rõ, giá trị của con dao thực sự chỉ có 1 đồng
vàng… Chỉ là phương pháp sản xuất con dao này chưa xuất hiện ở đất nước này.
Tôi thậm chí chưa từng nhìn thấy nó trước đây. Chưa nói đến là loại vật liệu
tôi chưa biết đến này. Dựa vào trọng lượng của nó tôi có thể nói đây là sắt…
nhưng tôi chưa thấy sắt như thế này cả. Tóm lại, tất cả mọi thứ về con dao này
là một bí ẩn.”
Đúng
vậy. Vật liệu này là thép không gỉ ở Nhật Bản và tay cầm được làm bằng
Maikaruta (hợp kim được tổng hợp của Mỹ).
(TL:
maikaruta được xử lí cùng với lưỡi dao bằng thép không gỉ).
“…Nói
cách khác, ông mua nó vì nó bí ẩn?” [Ayase]
“Hơn
cả lí do đó, nên nói đó là sự tin tưởng. Liên quan tới việc cậu mất trí nhớ…Nếu
cậu là người mang hàng mẫu từ thủ đô hay vùng núi và mất trí nhớ trên con đường
đến vùng này. Sau đó, do túng quẫn nên cậu mới đến đây vì vậy tôi không nên hạ
giá mà tập trung hơn vào thứ công nghệ phức tạp vừa được tìm thấy này. Đó là sự
tự tin trong cửa hàng này và trên hết đó là niềm tự hào. Đó là lý do vì sao nó
bán được 10 đồng vàng. Bù lại tôi sẽ được nghiên cứu phương pháp sản xuất con
dao này.”
Tôi
hiểu rồi. Nếu tôi là người đem theo hàng mẫu từ nước khác như một thương nhân,
họ sẽ không đủ khả năng để mặc cả nhưng tôi đã “may mắn” mất trí nhớ.
(TL:
có nghĩa là họ không tận dụng lợi thế khi anh ấy bị mất trí nhớ thay vì sự tin
tưởng).
Cơ
mà chỉ bởi vì tôi mang theo hàng mẫu, ông ấy nhận định tôi là thương nhân sao?
“Nếu
cậu không phải là một thương nhân, thì cậu sẽ không háo hức xem hàng hóa của cửa
hàng sau khi bước vào. Ngay cả khi cậu bị mất trí nhớ, thì điều đó cũng không
thay đổi!”
Người
chủ tiệm vừa nói vừa cười với tôi.
Tôi
hiểu rồi. Đó chỉ là sự tò mò của tôi thôi. Mặc dù là tôi có một chức nghiệp
thương nhân trong người.
Mà
nếu ông đã định mua nó với giá cao rồi, thì tôi đành chấp nhận sự hào phóng của
ông vậy. Giờ thì tôi còn không phải lo về vấn đề tiền bạc ở đây nữa.
Với
lại đó là những đồng vàng. Nếu tôi mang chúng quay lại thế giới của mình… tôi thậm
chí có thể đổi ra được tiền mặt!
“Quyết
định vậy nhé. Của cậu đây.”
Nói
xong, ông liền lấy ra 10 đồng vàng từ cái túi màu xanh của mình.
Khi
nhận được tiền, tôi cảm thấy một giác đè nặng lên mình. Tôi quay lại đối mặt với
Shello-san và Rebecca-san.
“Shello-san,
Rebecca-san, tôi thật sự rất biết ơn những việc mà hai người làm cho tôi. Tôi
có thể nhận được phước lành cũng đều là nhờ hai người. Không chỉ thế còn giúp
tôi đăng ký Công Hội và kiếm việc ở thành phố này… Đây là thứ duy nhất mà tôi
có thể đáp lại cho hai người, xin hãy nhận lấy.” [Ayase]
Nói
thế tôi liền rút con dao Bowie từ trong túi ra và đưa cho Shello-san.