projects

Netooku Otoko no Tanoshii Isekai Boueki - Chap 9


"Thế ổn chứ? Tôi rất vui khi được nhận nó, nhưng cậu biết đấy, đây có thể là thứ giúp cậu tìm lại được trí nhớ của mình" [Shello]
"Ổn thôi mà." [Ayase]
Aa, không tốt chút nào!!!!
Mặc dù việc mất trí nhớ là do tôi bịa ra, không phải sẽ quá lạ khi tặng thứ mình có một cách dễ dàng sao? Tôi đã không suy nghĩ nghiêm túc về nó...
Nhưng mà thôi... Dù gì thì tôi cũng có mất trí nhớ thật đâu mà biết!
Hiểu rõ được con người họ thế đủ rồi!
"Tôi có cảm giác là cho dù mình có đem theo thứ này thì không thể nhớ lại mọi chuyện được. Tôi nghĩ tốt hơn hết nên để trí nhớ của tôi khôi phục từng chút một" [Ayase]
Không biết là Shello-san bị thuyết phục hay là ông thật sự thích con dao nhưng cuối cùng thì ông cũng đã nhận nó.
Khi ông ấy nhận lấy nó, tôi nghĩ rằng [Quest] của mình đã hoàn thành.
Nhưng thật ngờ là không chỉ tôi mà cả Shello-san cũng phát sáng.
Sau đó một cái bảng thông báo hiện lên trước mặt tôi.
Rồi...
PON (sfx)
Một tiếng PON vang lên và bảng thông báo dần dần rút lại biến thành một nàng tiên xinh xắn. Là thật sao? Tôi nghĩ là mình nên bình tĩnh lại thôi.
"Yo~yo. Rất vui được gặp cậu. Này, sao nhìn tôi mà không nói gì thế? Đây là vật phẩm chúc mừng. Tuy nó không phải là vật có giá trị, nhưng với đá ma thuật cấp 1, rất nhiều người xem nó như vật quan trọng. Hẹn gặp lại. Từ bây giờ cậu hãy làm hết sức mình vì thế giới và Chúa."
PON
...Ể?
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi đang mơ phải không?
Nhưng với viên đá màu xanh nằm trong tay mình, tôi không khỏi thầm nghĩ chuyện này là thật sao?
Tôi nhìn sang Shello-san cầu xin sự giúp đỡ. Ngay lúc ấy, tôi cũng thấy một hòn đá tương tự của mình nằm trong tay Shello-san... Chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Shello-san, chuyện này là sao vậy?" [Ayase]
Khi tôi hỏi ông, ông cũng nhận ra trong tay tôi có một viên đá liền ôm chầm lấy tôi.
"Ôi, Jirou, cậu cũng đã hoàn thành lời hướng dẫn rồi à? Chúc mừng! Tôi cũng vừa hoàn thành nó!". [Shello]
"Etto? Có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?" [Ayase]
Rebecca-san liền giải thích cho tôi thay vì Shello-san đang kích động đứng đó. Có vẻ như khi chúng tôi hoàn thành lời hướng dẫn của mình, bảng thông báo sẽ tỏa ra một loại năng lượng và năng lượng đó sẽ ban cho chúng ta một viên đá ma thuật. Đá ma thuật có một nguồn năng lượng phước lành to lớn, mà cho dù không có ma thuật thì nó cũng trông giống một viên đá quý, thật sự là một thứ đắt giá mà.
Vì thế mà khi người dân ở đây nhận được hướng dẫn, họ sẽ làm hết sức mình để hoàn thành nó.
Shello-san đã có một viên đá ma thuật trên tay vì ông ấy đã hoàn thành được hướng dẫn của mình. Như vậy có nghĩa là... một nhiệm vụ đã được tạo ra khi ông ấy lần đầu gặp tôi... Xem ra, lý do chính là đó. Tôi nghĩ lúc đó ông nói theo sự hướng dẫn của Chúa, thì ra là thế...
"...Thì ra là vậy... Fufufu." [Ayase]
Tôi cảm thấy có chút thất vọng khi biết ông ấy giúp mình không phải do lòng tốt. Nghĩ lại mà tôi không khỏi nở nụ cười.
Tôi không hy vọng mình là loại người sẽ luôn bận tâm đến mọi thứ.
Mà... thôi, dù sao mọi việc cũng đã ổn rồi. Ý tôi là liên quan đến những việc như mất trí nhớ ấy. Rồi cả cái công việc tương quan mà tôi che giấu.
Như thế tôi sẽ không còn phải nợ ân huệ ông nữa.
Có phải do trái tim tôi yếu đuối, nên vì thế mà tôi mới chưa quen với thế giới này.
Đột nhiên tôi cảm thấy nó không còn quan trọng nữa... Giờ tôi chỉ muốn trở về Nhật Bản thật sớm thôi.
Khi tôi nghĩ thế, tôi cảm thấy mọi thứ thật lạc lõng.
"... Cám ơn hai người rất nhiều. Khi tôi ổn định, tôi sẽ báo đáp lại cho hai người. Giờ tôi phải đi đây." [Ayase]
Sau khi nói ra những lời đó, tôi xoay người và đi ra khỏi cửa hàng, chạy ra xa khỏi hai người họ với tất cả sức lực của mình.
Từ phía sau tôi có thể nghe thấy giọng nói của Rebecca-san "C-chờ đã, đợi chút" như thể muốn ngăn tôi lại nhưng tôi không thể dừng lại được.
Tôi đã không thể hiểu nổi cảm giác này, thậm chí còn không thể hiểu nổi chính bản thân mình.
Tôi tiếp tục chạy, chạy, chạy, rời khỏi con đường lớn và tôi đã sớm về đến ngôi nhà với chiếc gương vẫn còn nguyên vẹn.
Như vậy tôi đã có thể trở về phòng riêng của mình lần đầu sau 1 ngày.
***
Tôi trở lại phòng mình, bịa ra một lí do thích hợp với mẹ tại sao tối qua không về mà không xin phép rồi nằm xuống sau khi đã làm một tách cafe.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy. Tôi biết rằng trái tim mình yếu đuối vì thế tôi hiểu được tại sao mình bỏ chạy, nhưng ngay cả như vậy, tôi đã không làm được những việc mình muốn làm.
Những đồng vàng, đá ma thuật và thẻ Công Hội đã được đặt trên bàn làm việc ngay lúc này.
Trong thời gian này, tôi quyết định không giữ trong lòng nữa việc Rebecca-san và Shello-san gạt tôi. Tôi có nhiều kinh nghiệm trong việc giả vờ như không có gì xảy ra trong khi tôi làm việc bán thời gian... Tôi nên bình tĩnh lại. Chỉ cần tôi có thể kiềm chế được cảm xúc đó, tôi sẽ có thể quay trở lại gặp họ.
Cuối cùng thì tôi bắt đầu suy nghĩ về việc kinh doanh ở thế giới khác.
Ngay bây giờ, số tiền trong kho mà tôi có là 10 đồng vàng và một viên đá ma thuật là có thể chuyển thành tiền mặt. Và khoảng 870,000 yên mà tôi đã để dành từng chút một.
Tôi muốn bắt đầu mạo hiểm kinh doanh với số tiền của mình.
Tuy nhiên, khi nói đến vấn đề thành lập một doanh nghiệp thực tế, tôi cần phải có một người đồng sự, một người có thể hiểu rõ được tình hình. Sẽ rất phiền toái nếu tôi cứ thu thập thông tin dựa trên việc mất trí nhớ của mình, tôi nghĩ là mình nên kiếm một vệ sĩ đề phòng trường hợp không mong muốn xảy ra.
Tôi có [Chức nghiệp] là một kiếm sĩ nhưng sẽ mất nhiều thời gian để tôi rèn luyện nó và là một kiếm sĩ có nghĩa là tôi có thể sẽ bị thương. Tốt hơn hết là tôi không làm như vậy. Mặc dù tôi muốn có một thanh kiếm.
Mình có nên thuê lính đánh thuê như một vệ sĩ không nhỉ? Nhắc tới lính đánh thuê... tôi cảm giác mình như phải ăn một gậy vào đầu! Hình ảnh đó không ngừng ám ảnh tôi.
Nếu không có lính đánh thuê, không biết nữ tu sĩ có thể làm việc bán thời gian được không nhỉ.
"Cái này, cái kia, mọi thứ đều là một phần trong công việc của tôi. Sẽ ổn thôi, ổn thôi." Tôi cảm thấy mọi thứ thật hào hứng.
-Chính là nó. Elf.
Để có một kế hoạch kinh doanh thật tốt tôi cần điều tra về tộc Elves.
Ngoài nữ tu sĩ, tôi không nhìn thấy Elves nào khác vì vậy tôi thật sự không biết có bao nhiêu Elves đang sống trong thành phố này. Tôi nên tìm một Elf và kết bạn thêm với một vài người. Tôi tự hỏi, nếu mình dùng 1 hay 2 đồng vàng thì việc gì xảy ra...
Oops! Dừng lại, dừng lại.
Mà thôi trước tiên tôi nên ghé qua chỗ của nữ tu sĩ rồi hỏi thêm thông tin, sau đó nếu có thể tôi sẽ chụp vài tấm ảnh kỷ niệm. Rồi bịa ra một câu chuyện và bán chúng ở đây. Sử dụng Camera ẩn chụp hình là quá tốt rồi. Chắc với mấy tấm hình đó mình sẽ bán được 10,000 bản.
Oops! Dừng lại, dừng lại.
Mà mình cũng nên nghĩ tới việc thiết lập một chỗ cho mình nữa. Ngôi nhà có chiếc gương ở đó cũng được, nhưng mình có quyền cư trú không? Tôi thật sự không quen thuộc với thế giới đó lắm... Có lẽ tôi nên hỏi Toby-shi về nó.
Nếu vậy, tôi có thể sống cùng với một Elf trong ngôi nhà đó như một đôi vợ chồng mới kết hôn...
Mà thôi, có lẽ tôi nên nghĩ làm sao đứng vững chân ở thế giới khác trước đã. Trông có vẻ như việc tiền ở thế giới khác sẽ khá dễ dàng đây.
Xem ra mình nên làm thế thôi.
Đợi đã…
Có lẽ mình nên ‘gieo hạt’ ở thế giới này trước đã.
Khi tôi mở máy tính của mình lên, tôi tạo một nhóm chat với tài khoản vô danh.
Bình luận