“Công việc tương quan? À, không có cái nào cả.”
Tôi
đã gạt cô ấy.
Tôi
thực sự không muốn lừa dối Elf-chan dễ thương chút nào nhưng với cái danh [Người
đàn ông khôn ngoan của thế giới khác] thế thì quá đáng nghi ngờ. Từ “thế giới
khác” đã nói lên rõ ràng rồi.
Tôi
kiên nhẫn chịu đựng nó khi cô nàng Elf siết chặt lấy tôi với ánh mắt không bằng
lòng, tôi bèn đặt một câu hỏi thay đổi chủ đề.
“Có
phải ‘Công việc tương quan’ được tách ra từ Chức Nghiệp?” [Ayase]
Đó
là một câu hỏi có mục đích nhưng cô ấy đáp lại mà không hề chút nghi ngờ gì.
Trong số những người đã nhận được nhiều hơn 4 chức nghiệp, có người cũng nhận
được các ‘Công việc tương quan’ với chức nghiệp của mình. Những người mà
Elf-chan biết tới là『Bò
Cạp Vùng Đầm Lầy (Venom)』,
『Ảo Ảnh Sư (Mirage)』 và 『Shadow
(Silhouette)』. Trong
số đó, Ảo Ảnh Sư là người nổi tiếng nhận được phước lành gần đây nhất, cách hiện
tại 100 năm. Vì một vài lí do mà Bò Cạp Vùng Đầm Lầy và Shadow trở thành những
nhân vật phản diện trong những câu chuyện cổ xưa và giờ đã trở thành huyền thoại.
“Chỉ
khi nhận được công việc tương quan, thì người đó mới nhận được kỹ năng đặc biệt
mà chỉ có người đó mới sử dụng được.『Ảo Ảnh
Sư』là người sở hữu kỹ năng đặc
biệt đó. Có truyền thuyết rằng,『Ảo Ảnh
Sư』đã sử dụng kỹ năng của mình
ngăn cả đội quân ngàn người. Hiện nay tên của kỹ năng đó vẫn chưa được biết đến
vì nó không được lưu truyền xuống…”
Mình…không
chỉ có một. Mà có đến 3… kỹ năng.
Xem
ra giữ bí mật về nó quả là sáng kiến. Tuy năng lực của tôi không giống như ngăn
được đội quân ngàn người, nhưng thế nó cũng quá thu hút người khác. Iya, tôi sẽ
không bận tâm đến sự chú ý của Elf-chan thế nhưng với những ánh mắt kì lạ của
người dân, tôi không thích chút nào. Ngoài việc ra ngoài để mua nhu yếu phẩm, tôi
chủ yếu nhốt mình trong nhà vì thế tôi cảm thấy rất khó chịu khi có nhiều ánh mắt
nhìn mình.
Cái
thứ công việc tương quan xem ra thú vị đấy. Mình thật tò mò về nó.
“Mà,
sau khi nhận được phước lành, tôi cảm thấy mình không có gì thay đổi cả. Mọi
người khi nhận được chức nghiệp có gì khác không? Tôi vẫn chưa có kinh nghiệm
trong việc này lắm.... “[Ayase]
“Chức
nghiệp tương ứng với nghề nghiệp phù hợp dành cho cậu, vì thế nếu cậu không tập
luyện, cậu sẽ không thể trải nghiệm được nó. Nói ngắn gọn thì chức nghiệp là thứ
được gọi là [Tài năng tiềm ẩn của một con người].
“Tài
năng… trước đó cô nói là phước lành thường được nhận khi còn trẻ. Nói cách
khác, thì cho dù có được chức nghiệp, cũng sẽ không có nghĩa lý gì nếu không ‘đánh
bóng’ nó từ trẻ đúng không…” [Ayase]
“Đúng
vậy. Thông thường thì chúng tôi sẽ nhận được phước lành từ lúc 10 tuổi… Tuy là
vậy nhưng cậu không cần quá bi quan. Với chức nghiệp thì cậu có thể tiếp thu được
nhanh gấp 5 lần so với bình thường. Bây giờ, cậu trải nghiệm nó vẫn có thể được.
Chỉ cần cậu có ý chí, rồi cậu sẽ vượt qua khó khăn thôi.”
“Nă…năm
lần sao? Điều đó thật không thể tin nổi.” [Ayase]
Tôi
hiểu rồi.
Nếu
hiệu quả gấp 5 lần, có nghĩa là các công việc ngoài chức nghiệp sẽ không được
tính vào. Nhưng ngược lại, tôi cũng có thể không làm các công việc trong chức
nghiệp? Kẻ lừa đảo chỉ là một phần trong chức nghiệp của tôi hay tôi là người
có chức nghiệp đó? Rất có thể mọi người sẽ dần gọi tôi là “Kẻ lừa đảo kìa” và rồi
tôi sẽ bị mọi người xa lánh. Họ sẽ tin vào điều đó vì họ không biết tôi là người
thế giới khác, mà người thế giới khác thì sẽ không thể nào đến thế giới khác chỉ
để lừa dối họ.
Tôi
ghét cái chức nghiệp kẻ lừa đảo này! Tại sao họ có thể dễ dàng bị lừa vậy chứ!!
Chẳng lẽ họ chỉ sống theo cái ‘hệ thống’ của thế giới này? Tôi cảm thấy buồn
cho con người nơi đây. Cái hệ thống chức nghiệp này thật là tàn nhẫn mà.
“Dù
nói là 5 lần, nhưng tốc độ phát triển phụ thuộc vào mỗi cá nhân, Jirou. Nếu cậu
không tập luyện hiệu quả, cậu thậm chí cũng có thể thua kém những đứa trẻ không
có chức nghiệp. Trong nhóm lính đánh thuê, có những thành viên không hề có chức
nghiệp liên quan đến chiến đấu, và họ đã lấp đầy được khoảng trống đó bằng sự nỗ
lực và kinh nghiệm của mình. Tuy nhiên, mặc dù họ có nỗ lực thế nào chăng nữa,
thì họ cũng khó có thể sánh bằng những người có chức nghiệp và sự nỗ lực như họ…”
[Sheello]
Đúng
vậy. Những người có chức nghiệp tập luyện trong 1 giờ thì những người không chức
nghiệp buộc phải tập luyện 5 giờ thì mới mong ngang được, sự khác biệt là ở đó.
Là 1 NEET đã tốt nghiệp trung học chỉ học 1 tiếng 1 ngày, tôi có thể hiểu được
nó.
-Nhưng
với 8 chức nghiệp. Đúng rồi, tôi đã từng nghĩ về các chức nghiệp đó trong đầu
mình… Trước khi sa vào con đường lập kỷ lục NEET của mình, tôi đã thật sự học
các chức nghiệp đó, nhưng mấy thứ cơ bản đơn giản thế cũng được à?
Aa,
có một cái tôi không bao giờ có ý tưởng gì là trở thành một pháp sư.
Chờ
chút…khoan đã. Có thể là nó không? Bởi vì 20 năm rồi mà tôi vẫn còn ‘zin’,vì thế
mà tôi có tài năng trở thành pháp sư? Ể? Không đùa chứ? Như vậy mà cũng trở
thành pháp sư? Vậy nếu năm 10 tuổi tôi nhận phước lành, tôi có nhận được chức
nghiệp pháp sư không?
Khi
nãy tôi đã nói một trong các chức nghiệp của mình là pháp sư, vậy chẳng phải thừa
nhận là mình còn ‘zin’ hay sao? Ôi, cái hệ thống chức nghiệp này thật tàn nhẫn
mà…
Uwa~a
a a~
◇◆◆◆◇
Tôi
đã đề nghị Elf-chan giữ bí mật việc này cho mình. Tôi không muôn gây quá nhiều
chú ý việc mình có 8 chức nghiệp vì thế tôi đã năn nỉ họ đừng có lan truyền nó
ra bên ngoài rồi bước ra khỏi ngôi đền. Sự thật là tôi phải quyên góp nhưng bởi
vì tôi không có tiền vì thế mà tôi được miễn. Cơ mà nếu họ muốn, tôi sẵn sàng
làm ngay, đến mức mà Elf-chan sẽ yêu tôi tức thì.
“Đến
đây nào, Jirou. Tiếp theo chúng ta sẽ đến Công Hội… mà cậu muốn tham gia vào
Công Hội nào? Do cậu có nhiều chức nghiệp, nên cậu có thể chọn bất kỳ Công Hội
nào mà cậu muốn.” [Shello]
“Tôi
nghĩ mình có nhiều liên hệ với thương nhân… Etto, vì thế tôi nên tham gia vào
Công Hội gì nhỉ? Xin lỗi về sự thiếu hiểu biết của mình.” [Ayase]
“Mọi
người đến từ nhiều nơi khác nhau tham gia Công Hội sẽ phải tự mình đăng ký như
người dân của thành phố này. Bằng cách này, họ có thể có được một công việc hoặc
được kinh doanh ở thành phố này. Trên thực tế thì người từ nơi khác sẽ không thể
đăng ký nếu không có giấy giới thiệu thích hợp nhưng chúng tôi có thể xử lí nó
cho cậu.” [Shello]
“Cảm
ơn rất nhiều và về tất cả mọi thứ. Ông đã giúp tôi rất nhiều.” [Ayase]
Ngay
sau khi tôi bày tỏ lòng biết ơn của mình, một bảng nhiệm vụ bất ngờ xuất hiện
trước mắt tôi. Nó phát sáng dần và khi tôi quan sát kĩ hơn tôi có thể thấy sự
thay đổi nho nhỏ bên dưới của bảng【Hướng Dẫn Của Baraka】. Số
0/2 ở dòng “Đáp lại lòng biết ơn với thợ săn
0/2” thay đổi thành 1/2. Có vẻ như nhiệm vụ của tôi đang trôi chảy trong việc
bày tỏ lòng biết ơn với người thợ săn bằng lời nói. Nếu lòng biết ơn kế tiếp được
thể hiện bằng vật chất, nhiệm vụ sẽ được hoàn thành chăng?
“Tiếp
theo chúng ta sẽ đi đến Phòng Công Thương? Tôi sẽ giới thiệu Jirou ở đó, và cậu
chỉ cần nói những gì mình biết.” [Shello]
“V…vâng.
Cảm ơn rất nhiều.” [Ayase]
◇◆◆◆◇
Phòng
Công Thương là một tòa nhà lớn đến bất ngờ. Nó được xây bằng gạch, có hai tầng
rất tinh tế và trông thật hùng vĩ khi so những ngồi nhà bằng gạch khác ở Erishe.
Ngay
khi bước vào, Shello-san liền đi đến quầy tiếp, “Toby có ở đây không?”. Chốc
lát, một người đàn ông trẻ hơn Shello-san bước ra từ phía sau. Anh ta đeo kính và
trông chạc khoảng 30.
“Ông
nên gọi tôi là Tobias ở nơi làm việc, Shello. Thật hiếm khi thấy ông xuất hiện ở
đây đấy. À, có cả Rebecca-san luôn à… Đã khá lâu rồi phải không, Rebecca-san.”
[Toby]
“Đã
lâu không gặp, Toby-kun. Hôm nay có vài thứ chúng tôi cần anh giúp.” [Rebecca]
“Giúp?
Lại là về việc mua Tinh Thể Ma Thuật phải không? Nếu là như vậy, chúng tôi kiếm
được lợi nhuận kha khá nhờ nó. Chúng tôi rất vui khi mua số lượng lớn từ ông đấy.”
[Toby]
“Aa,
không phải chuyện đó. Chúng tôi hôm nay đến là có chuyện khác… Này, Jirou.”
[Shello]
Tôi
liền bước về phía anh chàng tên là Toby sau khi Shello-san gọi. Dựa vào cách
anh nói chuyện với Shello-san và Rebecca-san, tôi đoán họ đã quen biết với nhau
lâu rồi. Đôi mắt đằng sau cặp kính nhìn chằm chằm vào mang đến cho tôi cam3
giác là người này không thể giải quyết bằng cách thông thường được.
“Đây
là Jirou. Con trai của chị gái Rebecca, nói cách khác nó là cháu trai cô ấy. Nó
đến Erishe từ thành phố Imperial để trở thành một thương nhân nhưng trên cuộc
hành trình, nó đã bị cướp tấn công. Iya tôi từ bỏ.” [Shello]
“…Nói
cách khác là ông muốn làm giấy đăng ký mà không cần giấy giới thiệu phải không,
Shello?” [Toby]
Uwaaa~
nói dối thế không phải quá lộ liễu sao? Với lại, nói tôi là cháu của
Rebecca-san, nghe không hợp lý chút nào cả. Nhìn xem chúng tôi có giống nhau
không…Ít nhất thì cũng nên để tôi tự nói gì đó chứ…
Khi
Shello-san gật đầu, Toby-shi nhìn tôi một cách hoài nghi và bắt đầu xem xét
tôi. Rõ ràng anh ta biết đó là lời nói dối. Thật sự cám ơn ông lắm luôn,
Shello-san.
Tôi
đưa ra quyết định tốt nhất là không nên để Shello-san làm chuyện này. Dựa vào một
người toàn cơ bắp đứng ra nói chuyện đúng là vô vọng mà! Tôi cần phải làm gì đó
để thuyết phục Toby-shi mới được.
“…Tobias-san.
Thật sự tôi đã mất trí nhớ. Tôi là SHERO-SAN và là cháu trai của
Rebecca-san…Tôi nghĩ rằng tôi không có chút kí ức gì về nó. Chúng tôi không có
thứ gì giống như giấy giới thiệu cả. Có vẻ do bị cướp tấn công, đầu của tôi đã
bị ảnh hưởng và gây nên chứng mất trí nhớ…” [Ayase]
“Nói
cách khác, không có gì chứng minh cậu là cháu của Rebecca và Shello ngoài việc
họ làm chứng cho cậu?”[Toby]
“…Đúng
vậy, ngoài nó ra tôi không có gì cả.” [Ayase]
Khi
nghe những lời tôi nói, Toby-shi nhắm mắt của mình lại một lúc rồi lên tiếng.
“…Rebecca-san,
cô xác nhận người này thật là cháu trai cô à?” [Toby]
“Đúng
vậy. Jirou thật là cháu trai của tôi không lẫn vào đâu được. Mắt của thằng bé
trông giống hệt Jessica-neesan.” [Rebecca]
Rebecca-san
vô tư khẳng định điều đó.
“…Thế
à…quần áo của cậu dường như đến từ thành phố Imperial… Tên của cậu là Jirou-kun
phải không? Cậu có chức nghiệp nào liên quan đến thương nhân không?”
“À
vâng. Đó là [Thương nhân] và [Nhà nghiên cứu đá quý].” [Ayase]
Lúc
này đây, tôi chỉ có thể đọc tên 2 chức nghiệp thôi, nếu tôi nói hết ra cả 8 chức
nghiệp chắc chắn sẽ khiến anh ta nghi ngờ…
Và
tôi đã chọn hai chức nghiệp là [Thương nhân] và [Nhà nghiên cứu đá quý], bởi vì
mấy công việc này đơn giản và dễ dàng hơn so với những cái khác. Trở thành một
thợ thủ công hay thợ rèn có lẽ cũng tốt.
“Hai
chức nghiệp, và còn là nhà nghiên cứu đá quý…” [Toby]
Toby-shi
vẫn xem xét tôi trong khi tôi nhìn lại anh ta.
Bầu
không khí căng thẳng kéo dài thêm chút, nhưng rồi Toby-shi thở dài, nhún vai
như thể chịu thua trước Shello-san.
“…Được
rồi, trong trường hợp này xem có vẻ vô vọng. Tôi sẽ nể mặt ông và giúp đăng ký
cho cậu ta… Nhưng ông nên thiết đãi tôi vào lần tới đấy” [Toby]
Bằng
cách nào đó, cuối cùng mọi việc cũng kết thúc tốt đẹp.
Mặc
dù phần mất trí nhớ của tôi không giống như bị lộ nhưng giờ phút này tôi thật
trông giống người lừa gạt Shello-san và vợ ông ấy…
Toby-san
có thể đã thấy rõ ràng lời nói dối của Shello-san nhưng anh cũng đã nhận thấy ý
định cố gắng bảo vệ tôi của Shello-san và Rebecca-san. Tôi rất vui là mình có
thể gặp được những người tốt bụng như vậy.
Cách
thức đăng ký là nhỏ máu của tôi lên một tấm kim loại mỏng được nhân viên mang
ra, rồi sau khi đã nhỏ máu vào, họ liền mang nó vào trong. Sau một lúc chờ đợi,
các nhân viên quay trở lại với tấm kim loại được chia làm hai và nói “Đây là thẻ
Công Hội của cậu” rồi đưa nó cho tôi. Sau đó tôi chỉ việc điền tên và chức nghiệp
của mình lên một tờ giấy da và thế là kết thúc việc đăng ký.
Thẻ
Công Hội tương tự như một thẻ dân cư tại Erishe vì thế khi tôi có được nó, tôi
mới có thể bắt đầu mở cửa hàng của mình, kiếm một công việc hay là mua một ngôi
nhà. Và cuộc sống ở thế giới khác của tôi bắt đầu từ đây.
Ổn
rồi! Mình đã nhận được phước lành và cũng đã đăng ký Công Hội.
Có
lẽ mình nên ngủ sớm thôi, tối qua đến giờ mình vẫn chưa chợp mắt tí nào……