Nhóm Isaac và Kazura rời khỏi làng và đi đến nơi đóng quân cách ngôi làng không xa, để mặc cho những người dân đang lo lắng phía sau.
Đơn
vị của họ cũng có kị binh, nhưng thú kỵ là một loài giống như
ngựa được gọi là Rata, đang được buộc bên những cái cây gần đó.
Hầu
như bọn họ đều đang ngồi nghỉ ngơi, chỉ có những người lính canh là đang đứng
xem xét xung quanh.
Một
số người lính thì tập trung xung quanh chiếc xe ngựa.
Trên
người Kazura bây giờ không còn túi đồ nào cả, chiếc túi du lịch và túi đồ phòng
thân đều đã được hai người lính canh ở cửa nhà trước đó mang hộ.
Khi
Kazura gần đến chỗ đơn vì, Havel, người phụ tá chạy tới chỗ anh.
“Phó
chỉ huy, việc chuẩn bị khởi hành như thế nào rồi?”
“Chúng
ta có thể khởi hành bất cứ lúc nào. Gre.... Kazura-sama, tôi nghĩ tốt hơn là
Ngài nên nên cưỡi Rata của kị binh, Ngài thấy thế nào?”
“Không
vấn đề gì”.
Sau
khi nghe từ kị binh, khi Kazura nghe thấy từ này từ Havel, anh nhìn con Rata
đang được buộc bên cạnh cái cây.
Con
Rata đã được trang bị đầy đủ, do đó cưỡi nó cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.
Khi
Havel nghe câu trả lời từ Kazura, anh chạy về phía con Rata.
“Có
lẽ sẽ mất khoảng 2 - 3 ngày để đến
được Isteria, tốt hơn nếu như Kazura-sama đi xe. Nhưng mà bây giờ xe đã chất đầy
hành lý như lều và các thứ khác....”
“À,
không sao đâu. Đừng bận tâm”.
Trước
đây anh đã phải đi bộ, vì vậy anh đã biết được sự khắc nghiệt khi đi bộ.
Anh
nghĩ rằng nếu như mình phải đi bộ một lần nữa thì chân anh sẽ phồng rộp, nên
anh không phàn nàn gì cả.
Isaac
sau khi nhận được câu trả lời thì cúi đầu và cảm ơn Kazura, sau đó anh đi về
phía những người lính.
“Đơn
vị chú ý! Tập hợp thành hai hàng chuẩn bị hành quân! Nhanh lên!”
Sau
khi Isaac ra lệnh, những người lính đang ngồi ngay lập tức đứng dậy và tập hợp
thành hai hàng.
Phần
lớn đơn vị đều là bộ binh, nhưng vẫn có một ít kị binh, họ chạy về phía những
con Rata và tháo dây.
“Whoa....”
“Kazura-sama,
để tôi đỡ Ngài lên Rata”.
Kazura
nhìn thấy họ tập hợp đội hình một cách nhanh chóng thì rất ngưỡng mộ, đúng lúc
đó Havel quay trở lại với một con Rata.
Nhưng
khi Kazura nhìn thấy con Rata thì anh nhận thấy một điều gì đó.
“Không
có bàn đạp ở yên sao....?”
Phải,
con ngựa nhìn như đã được trang bị, nhưng lại không có bàn đạp.
Để có thể leo lên lưng
ngựa và cũng như giữ cơ thể cân bằng trên ngựa. Một dụng cụ không thể thiếu khi
cưỡi ngựa.
“Bàn đạp...?”
Nhận được câu hỏi vô
tình của Kazura, Havel hỏi lại.
“À, không...”
Trước khi trả lời
Havel. Kazura nhìn những người lính đứng xung quanh, và anh nhận ra rằng những
con Rata khác cũng không có bàn đạp.
“Không có gì đâu”.
Kazura đặt tay lên yên
và trả lời.
Thấy vậy, Havel đi về
phía lưng Kazura và đẩy lên để anh có thể ngồi lên Rata.
Thực ra đây là lần đầu
tiên Kazura được cưỡi thú, tuy nhiên, mặc dù chưa có kinh nghiệm nhưng nhờ có
Havel mà anh có thể ngồi lên được.
Con Rata này có vẻ rất
cao, có lẽ là vào khoảng 2,5 mét.
Đang cưỡi trên lưng ngựa...
Hay đúng hơn là Rata, Kazura nhìn xung quanh mình và thấy những người lính đã sắp
xếp xong đội hình.
Và sau đó anh nhìn thấy
Valletta và ông Valin đang mang hành lý. Tất nhiên, chỉ có Kazura mới được cưỡi
Rata, Valletta và ông Valin phải đi bộ.
“Vậy tôi sẽ đi dẫn đầu.
Nếu như Ngài cần gì chỉ bảo thì xin cứ nói với phó chỉ huy”.
Sau khi Kazura đã ngồi
thoải mái trên Rata, Isaac đang đi ở bên cạnh gọi anh và sau đó đi về phía trước.
Một lúc sau, Isaac hô
to.
“Cả đơn vị đi nào.”
“Whoa, choáng thật đấy...”
Kazura phải ép chặt
chân mình vào hai bên còn Rata để giữ cơ thể cân bằng.
Nhờ có cái yên mà anh
không bị ngã xuống đất, nhưng vì không có bàn đạp nên rất khó để giữ vững chân.
Nếu như anh cứ phải giữ
như thế này lâu thì sẽ rất mỏi.
“Kazura-sama, nếu như
cưới Rata khiến Ngài khó chịu thì chúng tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị xe cho
Ngài, vì vậy đừng ngần ngại nói với chúng tôi”.
Havel, người đang giữ
dây cương, nhận thấy anh có vấn đề và ngay lập tức nói với Kazura.
Tuy nhiên, nếu như họ
chuẩn bị xe cho anh thì có nghĩa là những người lính phải tự mang lều và đồ đạc.
Nhưng nếu như anh trả lời,
“Chuẩn bị xe!” thì chắc chắn họ sẽ thực hiện lệnh ngay, nhưng chắc chắn những
người lính sẽ nhìn anh với con mắt lạ lùng.
So với điều đó, thì tuy
có hơi mỏi nhưng cưỡi trên lưng Rata còn dễ chịu hơn nhiều.
“À, không, tất cả đều ổn....
Ừm, có một điều mà tôi rất muốn biết”.
Anh từ chối nhẹ nhàng
và nhân lúc này, Kazura định hỏi Havel một vài chuyện.
“Vâng, xin Ngài cứ hỏi”.
Havel cười. Thấy vậy,
Kazura nói tiếp.
“Trước đây, tôi đã từng
nghe là Arcadia đang gặp một đợt hạn hán kéo dài, nhưng ngoài vấn đề thiếu
lương thực ra thì còn gì nữa không?”
Mặc dù Isaac và Havel
chỉ khẩn khoản Kazura để giúp họ đẩy lùi nạn đói, những vấn đề khác thì không
có vấn đề gì.
Nhưng ai biết được liệu
Thống đốc của Isteria, ông Nelson, sau khi thừa nhận Kazura là Greysior thì có
thể sẽ hỏi anh một vài vấn đề khác chứ không phải là chỉ có nạn đói.
Trong trường hợp đó, tốt
hơn là anh nên hỏi trước tình hình để dễ ứng phó.
“Vấn đề bên cạnh thiếu
lương thực.... Thỉnh thoảng lũ lụt xảy ra đề lại hậu quả nghiêm trọng. Hàng
năm, chúng tôi đã cầu nguyện Suipsior-sama và cầu mong Ngài ấy không xả lũ xuống
nữa. Tuy nhiên lời cầu nguyện của chúng tôi có được lắng nghe hay không thì lại
là chuyện khác. Vậy nên không chỉ cầu nguyện mà chúng tôi cũng thường xuyên bảo
trì những con sông nên lũ lụt cũng không gây thiệt hại quá lớn, nhưng nếu như
vào năm mưa lớn thì lại khác”.
Nghe câu chuyện của
Havel, Kazura nhớ lại câu chuyện về lũ lụt mà Valletta đã kể cho anh.
Trong câu chuyện của
Valletta, vào mùa mưa, nước sống sẽ tràn và gây ra lũ lụt. Nhưng có vẻ như vấn
đề này không chỉ xảy ra ở làng Grisea.
Lũ lụt cũng là một vấn
đề lớn với Arcadia, công cuộc kiểm soát lũ lụt ở đây vẫn chưa phát triển nên họ
chưa thể đối phó được với nó.
Họ đã cầu nguyện thần
nước Suipsior để cố gắng khắc phục tình trạng này, đối với Kazura, thì đây là một
biện pháp vô dụng, không khoa học, nhưng Thần Thánh lại là chuẩn mực của thể giới
này.
“Lũ lụt à?.... Đây là một
vẫn đề lớn đấy. Còn chuyện gì nữa không?”
“Dạ có, ngoài lũ lụt ra
còn có một căn bệnh quái lạ xảy ra với các thủy thủ...”
Và như thế, Kazura nghe
được rất nhiều điều từ Havel. Trong đầu anh đang được lấp đầy bới sự chuẩn bị
những biện pháp đối phó với những vấn đề ở Arcadia.
✦✧✦✧
Kazura vừa ngồi trên lưng Rata vừa nghe Havel nói về các vấn đề ở
Arcadia, đã 4 giờ trôi qua kể từ lúc đó.
Đơn vị do Isaac chỉ huy đã dừng chân và đang dựng lều.
Mặt trời đã bắt đầu lặn, chỉ còn hai giờ nữa là bóng tối sẽ nuốt chửng mọi
thứ.
Trên đường đi, họ đã nghỉ 10 phút vài lần, tuy nhiên Kazura luôn ngồi
trên lưng Rata, và anh đang càu nhàu rằng mông mình rất đau.
Sau khi Havel đỡ anh xuống, Kazura vừa duỗi lưng vừa xoa mông. Valletta
đang đến chỗ anh cùng ông Valin và đưa cho anh cái bi-đông da.
“Kazura-san, chắc anh cũng mệt rồi. Hãy uống nước đi này”.
“Cảm ơn cô. Cưỡi Rata mệt thật đấy....”
Kazura đã hoàn toàn kiệt sức sau khi cưỡi Rata, anh cảm ơn Valletta vì
đã cho anh uống nước.
Xung quanh Kazura, những người lính đang dỡ lều và dụng cụ nầu ăn từ xe
và chuẩn bị trại.
“Kazura-sama, bữa tối...”
Havel đợi cho Kazura uống nước xong và thở rồi nói.
“Chúng tôi vô cùng xin lỗi, chúng tôi mới chỉ chuẩn bị được bánh mì và
thịt nguội cho chuyến đi. Thành thực xin lỗi Ngài vì chỉ có bữa ăn khiêm tốn
như vậy...”
“A, đừng bận tâm. Rất cảm ơn anh”.
Kazura cười và trả lời.
Kazura nghĩ rằng đây là cơ hội để thưởng thức bữa ăn của quân đội.
Thay vì lo lắng về chất lượng của bữa ăn, anh lại cảm thấy tò mò về thức
ăn của quân đội hơn.
“Cảm ơn Ngài. Bây giờ tôi cũng phải đi chuẩn bị trại, Kazura-sama và hai
người hãy đợi ở đây nhé”.
Havel nói và bắt đầu tham gia dựng trại.
Nhóm của Kazura thì đứng đó đợi họ dựng trại.
“Đây là lần đầu tiên tôi được ăn thức ăn của quân đội, họ có cả bánh mì
và thịt nguội, có vẻ như quân đội quá được ưu đãi rồi”.
Nhìn Havel chuẩn bị trại, Kazura cảm thấy vậy. Valletta và ông Valin gật
đầu.
Khi họ dừng chân tại nhà nghỉ lần trước, những gì họ có là súp nhạt với
một chút rau. So với nó thì thức ăn của quân đội như là một bữa tiệc vậy.
Tuy biết là không nên so sánh bữa ăn lúc đó với của quân đội, nhưng quả
thật là những thực phẩm mà Havel nói khá là xa hoa.
Họ có thể được ăn bánh mì và thịt, khác xa so với những gì người dân được
ăn.
“Khi tôi còn trong quân đội, họ cũng chuẩn bị bánh mì nhưng không hề có
thịt. Đơn vị này đều là con nhà quý tộc, nên họ được ưu đãi nhiều hơn”.
“Ế? Vậy ý ông là những người lính ở đây toàn quý tộc sao?”
Lần đầu tiên anh được nghe thấy từ ‘quý tộc’, nên anh hỏi lại.
Ông Valin và Valletta nhận ra được là vì họa tiết trang trí trên chuôi
kiếm. Họ nhìn thấy chúng khi họ đến làng Grisea, nhưng người thiếu kiến thức
như Kazura thì không nhận ra được tí gì.
Nếu như ông Valin và Valletta không nói với Kazura rằng họ là quý tộc
thì có khi anh cũng chẳng nhận ra.
“Phải, trên kiếm của họ có gia huy, nên chúng tôi biết rằng họ chính là
quý tộc. Kể cả những người lính cấp dưới của Isaac-san và Havel-san, nhưng hai
người họ có lẽ là quý tộc cao cấp hơn những người kia”.
Nghe thấy vậy, anh quay ra nhìn về phía những thanh kiếm ngắn mà người
lính dắt ở eo.
Sau khi xem xét cẩn thận, chắc chắn là đều vật trang trí tuyệt đẹp trên
kiếm, và mỗi người lính lại có gia huy khác nhau.
“... Tôi hoàn toàn không nhận thấy được điều này. Không chỉ là quý tộc
mà còn được đào tạo bài bản để trở thành lính”.
“Họ thực sự là những người lính, nhưng họ đều được coi là những ứng cử
viên để làm chỉ huy. Tôi nghe nói rằng họ sẽ tích lũy kinh nghiệm này trong nhiều
năm rồi sau đó về chỉ huy quân đội ở nơi của mình, hoặc trở thành chỉ huy của
Nhà Istelle”.
Sau khi nghe giải thích, Kazura gật đầu và lẩm bẩm “Tôi hiểu rồi”.
Tóm lại, đơn vị này bao gồm những thiếu sinh quân tập sự.
Nếu là như vậy thì họ có được thức ăn như vậy là điều bình thường.
Sau đó, những người lính mang hành lý hộ Kazura đã đến chỗ anh và đặt
chúng xuống, nhưng không có binh sĩ nào nói chuyện với nhóm của Kazura cả. Nên
họ đành phải trò chuyện với nhau về những tình hình gần đây của Arcadia.
Một giờ sau.
Mặt trời đã gần nấp sau đường chân trời. Đúng như Kazura nghĩ “Đó là một
khoảng thời gian khá dài”, và lúc đó, các túp lều đều đã được dựng lên.
Sau đó, họ chuẩn bị bữa tối, hương thơm của thức ăn phảng phất trong
không khí.
“Kazura-sama, xin lỗi vì đã để Ngài đợi lâu. Lều của Ngài cũng đã được
chuẩn bị, hãy để tôi dẫn Ngài tới đó”.
Ngay sau đó, Isaac đi về phía Kazura, trông anh cũng đã thấm mệt.
Kazura đã nhận thấy điều đó, sau khi quan sát những người lính làm việc,
anh thấy rằng những người lính trong đơn vị này không có kỹ năng cao.
Nếu quan sát kĩ thì những người lính đều còn rất trẻ, không có người già
hơn Isaac cả.
Mặc dù anh không biết chi tiết như thế nào, nhưng chắc chắn họ chính là
những chỉ huy tương lai.
“Tôi hiểu rồi. Ông Valin và Valletta ở cùng tôi có được không?”
Kazura hỏi Isaac. Isaac suy nghĩ
một lúc và liếc qua nhìn Valletta và ông Valin.
“.... Vâng. Nếu đó là điều Kazura-sama muốn, tôi sẽ đi chuẩn bị”.
Kazura gật đầu và cầm túi đồ phòng thân lên.