Nơi
mà Iris và tôi đang đứng chính là lối vào phía nam học viện.
Tôi
đưa giấy chứng minh học viên của mình và được cho phép vào trong.
Sau
khi vào bên trong, tôi đưa mắt nhìn xunh quanh thêm một lần nữa, nơi này rộng lớn
đúng như mong đợi của tôi.
Một
cái hồ lớn, đài phun nước, vườn hoa và những thứ như vậy kéo dài liên tục từ lối
vào cho đến tận tòa nhà học viện.
“Cứ
đi về hướng tây là có thể tìm thấy ký túc xá của học viên năm nhất.”
Chúng
tôi nhận được lời chỉ dẫn ngắn gọn ở cửa vào và mang tất cả hành lý ra khỏi xe.
Từ
đây, chúng tôi sẽ phải đi bộ trong học viện.
Hướng
tây ở đây nghĩa là tiếp tục đi về bên trái sau khi đến tòa nhà học viện.
Nơi
này thật sự quá lớn.
Tôi
có cảm giác như là đã đi bộ được 10 phút kể từ lúc nhìn thấy tòa nhà từ lúc
nãy.
Sau
khi tới nơi, tôi cảm thấy tòa nhà này lớn một cách vô lý.
Nó
có thể chứa được bao nhiêu học viên?
Chúng
tôi tới gần người quản lý ký túc xá.
“Hai
người mới đến ký túc xá hôm nay sao?”
“Vâng.”
“Ký
túc xá nam chính là tòa nhà phía trước còn ký túc nữ là tòa nhà nằm ở phía sau.
Tòa nhà bên trái của hai người là phòng ăn. Đến trước nhận phòng trước. Hai người
là những người đầu tiên đến ký túc xá, vậy nên cứ việc chọn bất kỳ phòng nào mà
mình muốn.”
“Vậy
thì, tôi sẽ lấy phòng ở tầng hai. Hẹn gặp cậu sau.”
Iris
nhanh chóng quyết định và mang theo hành lý.
“Gặp
lại sau.”
Tôi
nghĩ tôi cũng sẽ chọn tầng hai.
“Nhân
tiện, tầng một không được nhiều người ưa thích lắm, nên những căn phòng ở tầng
này đều rộng hơn những tầng khác.”
“Nếu
là vậy tôi sẽ lấy phòng ở tầng một.”
“Hiểu
rồi, tôi sẽ đưa cậu chìa khóa phòng 1-1.”
“Cảm
ơn.”
Tôi
cũng đi và mang theo hành lý của mình.
Việc
đi lại thực sự rất mệt mỏi. Tôi nghĩ tôi sẽ phải nỗ lực trong việc tháo dỡ đồ đạc
từ ngày đầu tiên vậy nên tôi sẽ cố gắng làm được càng nhiều càng tốt.
Có
bốn phòng riêng biệt.
Một
là phòng ngủ, một cái khác là phòng khách, sau đó là phòng có thể dùng cho việc
rèn và cuối cùng là phòng chứa đồ.
Tôi
lên kế hoạch và thực hiện nó ngay lập tức.
Tôi
có cảm giác những căn phòng có vẻ quá rộng, nhưng xét cho cùng thì chắc họ sẽ
chỉ giải quyết những phàn nàn như kiểu phòng quá nhỏ thôi.
Tôi
nghĩ mình không cần đến tận bốn phòng.
Mọi
việc đều được tiến hành với tốc độ khá tốt, tôi hầu như đã hoàn thành mọi thứ
vào giữa trưa.
Tôi
ưu tiên làm những việc mà tôi nghĩ quan trọng trước như là chuẩn bị đồ nội thất
và có một khoảng trống lớn để chứa đồ.
Sau
khi hoàn thành mục tiêu đề ra, tôi đi đến phòng ăn kế bên cạnh túc xá.
Có
vẻ như Iris vẫn chưa đến.
Bữa
ăn được phục vụ theo phong cách tiệc tự chọn.
Và
quy tắc của việc đó là không được để thừa sau khi ăn xong nên tôi chỉ lấy một
ít cho bữa ăn.
Có
lẽ vì đang mệt mỏi, nên tôi cảm thấy hài lòng với chỉ nhiêu đó.
Tôi
trở về phòng và bắt đầu dựng lên khu vực cho việc rèn.
Tôi
đã đem sẵn vật liệu trên xe ngựa và vì đã biết cách dựng chúng vì vậy việc này
hoàn tất chỉ trong buổi tối.
Trong
suốt bữa tối, tôi quan sát những học viên khác. Tuy nhiên vì không được ai rủ
ăn cùng nên tôi đành ngồi ăn một mình. Sau đó tôi chìm đầu vào nước trong phòng
tắm.
“Đúng
như mình đoán, sẽ rất mệt mỏi cho tới khi mình làm quen được môi trường ở đây.”
Tôi
than thở một chút rồi sau đó ngủ thiếp đi.
Sau
khi thức dậy, tôi quyết định tham quan xung quanh học viện trước khi ăn sáng.
Mọi
thứ ở đây tuyệt đối đều lớn.
Tòa
nhà học viện, vườn bách thảo và cả ký túc xá năm hai, năm ba tất cả đều khổng lồ.
Những
thứ như thế này tạo ra rất nhiều căng thẳng tinh thần.
Nó
khiến cho những người sống trong thành phố có cảm giác hoàn toàn khác.
Sau
bữa sáng, tôi định tới gặp Iris nhưng tôi tin rằng cái ý tưởng một thằng con
trai nhẹ dạ đi vào ký túc xá nữ sẽ rất là tệ.
Tôi
đoán mình nên sửa kiếm của cô ấy trước.
Vì
nó là sản phẩm bị lỗi nên cách nhanh nhất là làm lại từ đầu.
Nếu
tôi làm lại nó với hình dáng tương tự thì chắc cô ấy sẽ không phát hiện được.
Tôi
quyết định sẽ làm như vậy rồi chuẩn bị sẵn dụng cụ của mình cùng thanh kiếm
trong khu vực rèn và bắt đầu làm nóng mảnh kim loại.
Ngay
lúc đó có tiếng gõ phát ra từ cái cửa.
Tôi
tạm ngưng công việc và mở cửa cho vị khách.
…
Đó là một tên khổng lồ.
Một
cậu thanh niên với chiều cao không tưởng và khuôn mặt bị che bởi cánh cửa đang
đứng ngoài đó.
“Tôi
là người sống ở phòng kế bên.”
Tôi
không thể nhìn thấy khuôn nhưng giọng cậu ta khá trầm.
Cậu
ta không thể nào là bạn học của tôi đâu nhỉ, chắc chắn không phải.
“Ah,
tôi là chủ căn phòng 1-1, Kururi Helan. Cậu là bạn học của tôi à?”
“Tôi
là Vaine Lotte phòng 1-2 và là con trai chỉ huy đội kỵ sỹ của vương quốc.”
Lần
này giọng cậu ta nhỏ và khó nghe được.
“Ah,
tôi thuộc quý tộc nhà Helan. Xin hãy chiếu cố tôi từ giờ.”
“Tôi
cũng vậy. Tôi từng được nghe những câu chuyện về suối nước nóng của Helan. Một
ngày nào đó, tôi … .”
Huh!?
Phần còn lại thì sao!?
So
với cơ thể thì giọng nói của cậu ta quá nhỏ.
Cứ
thế này, chúng tôi sẽ khó mà có một cuộc nói chuyện!
“Chúng
ta sẽ cùng trở thành bạn học từ bây giờ vậy nên chúng ta hãy cùng nhau cố gắng
nhé, Vaine-san.”
…
.
Không
có bất kì câu trả lời nào.
Nếu
so sánh trò chuyện như trò ném-bắt, thì bây giờ đến lượt cậu ta ném.
Tôi
vẫn chưa được nhìn thấy mặt của cậu ấy; không có gì đáng ngại hơn việc này.
“N-Nếu
không còn gì nữa, hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi. Hẹn gặp lại vào ngày khác.”
“Được
rồi.”
Cậu
ta lùi lại đặt một tay lên cửa và đóng cửa mạnh tay.
Tôi
nhận được một tiếng rầm và một cơn gió vào mặt.
“Xin
lỗi! Tôi thật vụng về quá.”
“Đừng
lo về chuyện đó.” Tôi trả lời qua cửa.
Đúng
vậy, có vẻ như nói chuyện với cậu ta qua cánh cửa làm tôi thấy an tâm hơn.
Tôi
đoán tôi nên tiếp tục quay về làm việc.
Tôi
đã bị làm gián đoạn, tập trung nào, tập trung nào.
Ngay
sau khi tôi nghĩ vậy, tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Xin
lỗi, tôi lại đến.”
…
Gã to xác khi nãy lại đến.
“C-Có
chuyện gì sao?”
“Tôi
quá mải mê với cuộc trò chuyện lúc trước nên quên mất việc đưa cậu cái này.”
Có
thứ gì đó được gói kỹ càng trong tay cậu ta.
Hơn
nữa, cuộc trò chuyện khi nãy có thể khiến cậu ta mải mê vậy sao?
“Mẹ
đã làm nó cho tôi. Bà ấy bảo nếu tôi tặng nó sẽ khiến người khác thấy vui.”
Một
món quà sao? Một gã to xác tử tế à?
Cảm
ơn cậu, tôi muốn đáp trả lại món quà này nhưng thứ duy nhất tôi nghĩ tôi có thể
đưa cậu ngay bây giờ là … .
Chỉ
có con dao này thôi. Như vậy được không?
“Tôi
sẽ nhận nó.”
Tôi
đưa con dao cho Vaine-san và sau đó cậu ấy rời đi.
Như
khi nãy cậu ta lại đóng cửa mạnh tay.
“Xin
lỗi! đã làm như thế lần thứ hai.”
“Không
sao. Tôi ko phiền đâu.”
Được
rồi, trở lại với công việc thôi.
Cốc!!Cốc.
Lại
nữa!?
Với
lực gõ như vậy tôi thắc mắc không biết khi nào thì cái cửa sẽ vỡ.
“Còn
chuyện gì nữa sao?”
Tôi
cố gắng hết sức hỏi cậu ta mà không biểu hiện cảm xúc của mình.
“Khi
tôi còn nhỏ, tôi chỉ biết rèn luyện sức mạnh và đánh bóng kỹ năng của mình với
thanh kiếm. Tôi cũng học được nhiều điều từ cha và được dạy hãy hiểu rõ bản chất
với tư cách là con người, nên tôi đã tới học viện này. Tuy nhiên, trong khi đã ở
đây tôi lại không biết phải làm gì .”
Cậu
ta có chuyện gì thế, trông như một dã thú đang buồn vậy.
“Bây
giờ, cậu có muốn vào trong không?”
“Có
được không?”
“Vào
đi”
Khi
cậu ta đi qua cánh cửa, cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy gương mặt của cậu
ta.
Không
phải là khuôn mặt như một con quái thú mà tôi đã tưởng tượng, cậu ta sở hữu một
vẻ mặt ưa nhìn.
Đúng
như mong đợi từ một người đến từ thủ đô; nếu quan sát kỹ trang phục cậu ta khá
thời trang. Mắt, mũi cậu ta rõ ràng và tạo một ấn tượng thoải mái.
Tóc
cậu ta hơi xoăn khiến cậu ta trông thanh lịch hơn.
Nếu
chỉ đứng yên, cậu ta có cả chiều cao lẫn cơ bắp. Cùng một gương mặt điềm tĩnh.
Cậu
ta trông giống sẽ bùng nổ trong bất kì một nhóm con gái nào
Chỉ
là tại sao tôi lại để cậu ta vào?
Chưa
đến năm phút sau khi tôi để Vain-san vào, tôi cực kỳ hối hận.
Một
lúc sau khi tôi để cậu ấy vào, Vain-san vẫn không nói bất cứ thứ gì.
Cậu
ta không nói về bản thân cũng không hỏi gì về những người khác.
Đây
chính là viễn cảnh tệ nhất trong lúc tạo mối quan hệ với người khác.
Mặc
dù tôi nói thế nhưng chính tôi cũng không biết phá vỡ bầu không khí này như thế
nào.
Như
tôi đoán, cậu ta chính là một con quỷ thú đội lốt người.
“Ngồi
bất cứ chỗ nào cậu thích. Tôi đi rèn thanh kiếm một chút nếu cậu cần gì thì cứ
gọi tôi.”
Vì
tôi không thể làm được gì trong chuyện này. Tôi trở lại việc rèn của mình.
Cậu
ta sớm muộn gì cũng phải gọi tôi.
Nhưng
mà cậu ta lại không làm như thế.
Hơn
nữa, không biết lý do gì mà Vaine-san đang ngồi ngay ngắn sau lưng tôi.
Bình
thường trong tinh huống này thì cậu ta nên đâu đó như bên cạnh để dễ nói chuyện
đúng chứ?
Tại
sao lại là đằng sau.
Cậu
ta thật đáng lo.
Trong
một trận chiến, di chuyển vào điểm mù của đối thủ là chính xác nhưng trong một
cuộc trò chuyện thì nó chính là việc tệ hại nhất.
Tên
chỉ huy đội kỵ sinh dạy cậu ta cái quái gì thế!!?
Tôi
cảm giac đây là lần đầu tiên tôi đổ nhiều mồ hôi như vậy trong khi rèn.
“Tại
sao cậu lại làm một thanh kiếm vậy?”
Cuối
cùng cậu ta cũng chịu nói chuyện.
Mà
khoan đã? Cái kiểu câu hỏi gì vậy?
Cậu
ta đang thử mình sao?!
Nếu
trả lời sai mình sẽ bị giết ở đây sao?
Mình
sẽ bị giết bởi con của chỉ huy đội kỵ sỹ và bị vứt đi như một đống rác sao?
“Um,
cậu có thể ngồi bên cạnh tôi mà nói chuyện được không? Sẽ thoải mái hơn nên
chúng ta nói chuyện như thế.”
Tôi
lo sợ quay lại và thử hỏi cậu ta.
“Ah!
Tôi xin lỗi. Tôi không giỏi trong những chuyện như thế này. Nếu tôi có làm bất
kỳ thứ gì thô lỗ xin cứ nói cho tôi biết.”
“Hiểu
rồi.”
Huh?
Cậu ta là gã to xác tốt bụng sao?
“Cậu
thấy đó, tôi đang sửa lại thanh kiếm của một người bạn. Tôi nghĩ tôi có thể khiến
nó tốt hơn lúc trước.”
“Là
vậy sao? Có vẻ Kururi-san là một người tốt.”
“Cậu
không cần phải sử dụng kính ngữ đâu. Chúng ta cùng tuổi mà.”
“Vậy
thì tôi sẽ gọi cậu là Kururi.”
“Tôi
cũng sẽ gọi cậu là Vaine.”
“Được,
tôi không phiền đâu.”
…
.
“Cậu
có sở thích gì?”
“Tôi
không có sở thích.”
…
.
“Cậu
có thích loại trái cây nào không.”
“Tôi
chưa bao giờ nghĩ về thích hay không thích về đồ ăn.”
… .
Làm
ơn nhanh lên và về dùm đi.
Tôi
có thể nhìn ra cậu ta là một người tốt nhưng viêc trò chuyện vẫn không thể tiếp
tục.
Để
mở lòng với cậu ta thời gian là cần thiết.
Nay
mai là đều không thể.
Tôi
ngưng việc rèn kiếm và chúng tôi nói với nhau vài câu nhưng cậu ta vẫn chưa chịu
về nữa,
Cậu
ta chắc chắn sẽ không chịu về cho đến khi người khác nói.
Nhưng
ngay cả như thế tôi cũng không thể bảo cậu ta về được.
“Tôi
đói rồi.”
Là
nó.
“Chúng
ta đi ăn chứ? Chúng ta cùng đến phòng ăn rồi trở về và ngày mai lại tiếp tục
nói chuyện.”
“Được
rồi. Có ổn không nếu ngày mai tôi lại tới.”
“…
. Dĩ nhiên là được.”
Ngày
mai, mình sẽ phải làm sao với cậu ta đây?