(Góc
nhìn của Soma)
“Nguyên
liệu tiếp theo là đây!” (Poncho)
Sau
khi mọi người ăn xong món ‘Bạch tuộc xiên nướng’ của tôi, chúng tôi quay về chỗ
ngồi của mình, rồi lấy ra một loại nguyên liệu mới từ cái hộp mà Poncho chuẩn bị
trước đó. Và thứ được lôi ra từ trong hộp là một vật hình trụ dài màu nâu vùi
trong đất.
“Đây
là … ‘một cái rễ’ à?” (Liecia)
“Tôi
nghĩ là rễ đó…” (Gyna)
“Nó
trông không ngon lành gì cho lắm nhỉ… nó có thực sự ăn được không vậy?” (Tomoe)
Một
hàng dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu Liecia, Gyna-san và Tomoe-chan.
“Vậy
lần này là cây ngưu bàng à?” (Soma)
“Không
nhầm vào đâu được, là ngưu bàng” (Aisha)
Tôi
cũng không lấy gì làm ngạc nhiên khi chỉ có tôi và Aisha biết đó là cây ngưu
bàng. Đối với các nước phương Tây thì việc cây ngưu bàng được dùng trong ẩm thực
khá là lạ lẫm, điều đó cũng không có gì đặc biệt cả mà điều khiến tôi ngạc
nhiên lại là một Dark Elf kiểu ‘Tây’ như Aisha cũng biết đến nó. Vậy mới nói…
“Nếu
chúng thần không ăn mọi thứ có thể ăn được trong rừng, chúng thần sẽ bị suy dinh
dưỡng trầm trọng.” (Aisha)
Aisha
nói với cái nhìn xa xăm. Tình trạng khan hiếm lương thực ở đó có thể là nguyên
do cho tính phàm ăn của cô Dark Elf này. Nhưng tôi cũng chẳng có hứng thú tìm
hiểu nó.
“Nếu
như đã được giới thiệu thì chắc nó phải được đúng không?” (Liecia)
Tôi
gật đầu với Liecia, người đang hỏi cho chắc.
“Nó
ăn được đấy. Cô có thể tận hưởng hương vị tự nhiên của nó hay nấu chung với sốt
để gia vị có thể thẩm thấu vào trong món ăn rồi tận hưởng chúng cùng lúc cũng
được. Do nó có khá nhiều chất sơ, nên nó khá tốt cho hệ tiêu hóa khi giúp chúng
ta ‘xả thải’ tốt hơn bằng cách đẩy nhanh quá hấp thụ của ruột. Nó là một ‘người
bạn’ hữu dụng đối với những người bị táo bón đó.” (Soma)
“…Làm
ơn đừng có đề cập đến chuyện ‘xả thải’ hay táo bón giữa bữa ăn được không.”
(Liecia)
“Do
có thể giúp các chất độc hại trong cơ thể bài tiết tốt hơn nên tất nhiên là nó
cũng sẽ tốt cho sức khỏe và sắc đẹp.” (Soma)
“Ưư…
k-khi nghe cậu nói kiểu như vậy, nó lại trở nên khá là hay ho…” (Liecia)
Giờ
chúng ta đã có Liecia bị thuyết phục, hãy tiếp tục buổi ăn thử nào.
Lần
này thì khá đơn giản. Đầu tiên, gột rửa hết bùn đất bám lên bằng dao và nước,
cây ngưu bàng sẽ được cắt thành các lát mỏng trước khi được nặn với bột khoai
tây và thả vào chảo với dầu đã dùng trước đó. Sau khi được rán vừa phải, nó được
vớt ra và chia làm hai phần, phần thứ nhất được rắc một chút muối còn phần còn
lại thì rắc đường. Cuối cùng thì món ‘Khoai tây chiên ngưu bàng (kiểu nghiền bột)’
đã hoàn thành, mỗi người liền thử một miếng và cho cảm nhận.
“Oa,
vị giòn của nó ngon thật.” (Liecia)
“Đó
là… món ăn rất thích hợp cho việc nhậu.” (Poncho)
Liecia
và Poncho, những người đang vừa thưởng thức món khoai tây mặn vừa nhấm nháp như
kiểu ăn mồi nhậu.
“Khi
nhai, vị béo ngậy hòa quyện cùng với đường nên ta có thể cảm nhận được vị ngọt
lan tỏa trong miệng.” (Gyna)
“Em
muốn mẹ của mình cũng được nếm thử món này” (Tomoe)
Gyna-san
và Tomoe-chan đang thử ăn phần rắc đường và đưa bình luận. Một cái như những nhà phê bình ẩm thực chuyên
nghiệp bình luận, cái còn lại thì hoàn toàn giống ‘comment’ của trẻ con…. Bên cạnh
đó, Aisha thì đang…
“Nếu
mọi người ăn cả hai phần một lúc, vị ngọt cộng với độ giòn sẽ ngon hơn rất nhiều.”
(Aisha)
…Cô
nàng tham lam đang xâu xé cả hai phần cùng một lúc… Hầy, tôi cũng chẳng còn gì
để nói vào lúc này.
◇ ◇ ◇
Những
nguyên liệu khác nữa được giới thiệu đó là [Chân gấu đỏ] , [Gan hổ răng kiếm]
và [Thằn lằn nướng] lần lượt được đưa ra nhưng tôi đã hoãn phần đó lại. Lí do
chính tất nhiên là nó không thường được biết đến ở đất nước này và tôi cũng
không muốn những nguyên liệu chỉ có thể kiếm được từ các mạo hiểm giả. Nếu một
người dân có cơ may được thưởng thức nó tôi mong họ sẽ không phí phạm, chỉ cần
thế là được. Một lí do khác là tôi cũng không biết công thức để nấu chân gấu đỏ
hay gan hổ.
À,
bên cạnh đó thì trong khi chúng tôi đang chọn nguyên liệu, chúng tôi còn phải
loại bỏ các thực phẩm có độc như [Cá nóc] hoặc [Nấm]. Tôi biết rằng chúng có thể
ăn được nếu được chế biến đúng cách, nhưng rõ ràng là đối với những tên nghiệp
dư sắp chết đói thì nó chắc chắn sẽ trở thành thảm họa. Tuy nhiên thì ngay cả
phần có độc cũng có thể ăn được. Ví dụ như ở quận Ishikawa, người ta có món [Trứng
cá nóc ngâm] hay ngay cả ở Nagano cũng có một khu nổi tiếng về việc sử dụng các
loại nấm hương độc trong ẩm thực…. Sự phàm ăn của con người quả thật rất đáng
kinh ngạc.
Trở
lại với câu chuyện và cùng xem nguyên liệu kế tiếp. Tuy nhiên, thứ được lôi ra
khiến tất cả mọi người đều á khẩu.
“Nguyên
liệu tiếp theo là đây, vâng!” (Poncho)
““““Đ-Đây,
đây là ….”””” (Mọi người)
Mọi
ánh mắt đều đổ dồn về một hướng.
Từ
trong cái hộp, Poncho lôi ra một vật nảy
nảy màu lục - lam.
“Đây
là … Zelring phải không?” (Soma)
Đó
là con [Zelring]: một loài nhuyễn thể có hình dạng giống sứa sinh sống ở những
vùng xung quanh. Hình dạng và môi trường sinh thái của nó gợi đến cảm giác của
những loại vi sinh vật trong các game RPG. Đặc điểm nổi bật nhất của sinh vật
này, nói một cách văn vẻ, là về việc nó yếu đến mức nào. Nếu bạn cắt nó, nó chết.
Nếu bạn nghiền nó, nó cũng sẽ chết. Nó sống bằng cách bám vào các sinh vật lớn
hơn (hoặc là xác của chúng) để hấp thụ chất dinh dưỡng từ đó. Chúng không có giới
tính và sinh sản bằng cách nhân bản vô tính.
Có
cảm giác nó chỉ là những sinh vật đơn bào hợp thành từ nhiều con trùng a míp vậy.
Ể?
Cậu có thể ăn nó à? Thực sự ăn được không đấy?
“Đợi
chút đã! Con Zelring đó đã chết rồi phải không?” (Aisha)
Aisha
đã nhận ra có điều gì đó bất thường..
“Phải. Con Zelring này đã chết rồi” (Poncho)
“Không-không-không, điều đó khá là lạ đó biết
không”(Aisha)
“À, đúng rồi. Cô nhắc tới mới nhớ, nó rõ ràng
là rất lạ” (Liecia)
Liecia
cũng đã nhận thấy có điều gì đó không ổn. Nhưng tôi thấy nó chả có gì là lạ cả…
“Ý
cô là dattebayo á?” (Soma)
“Cái
giọng điệu gì vậy… Zelring rất là yếu cậu biết không? Nếu cậu cắt nó bằng dao,
dù chỉ là như một vết xước thôi, chất dịch của nó cũng sẽ trào ra. Còn nếu cậu
đập nó, nó sẽ tạo ra một tiếng *pẹp* và kết quả cũng giống như khi cắt. Sau
cùng, tất cả còn lại chỉ là đống chất lỏng màu lục - lam đó” (Liecia)
“Thật
vậy à?” (Soma)
“Phải.
Đó là tại sao việc ‘để lại cái xác’ là một việc không thể tin nổi” (Liecia)
Aisha
cũng gật đầu đồng tình với những lời đó. Ra vậy, Aisha là một chiến binh còn
Liecia phục vụ trong quân đội nên họ chắc hẳn đã từng có kinh nghiệm xử lí với
Zelring nên mới có thể nhận ra điều bất thường này.
“Vậy,
sao anh có thể giữ được con Zelring này trong trạng thái đó.” (Soma)
“Có
một bí quyết đằng sau nó. Tôi đã được dạy điều đó từ một ngôi làng hẻo lánh của
một bộ tộc phía Tây, rằng khi săn Zelring cần dùng một cây gậy dài để hủy lõi của
nó mà không hủy lớp màng bên ngoài. Sau khi nó chết, cơ thể sẽ được giữ nguyên.
Phương pháp đó gọi là [Săn Zelring tươi] bởi những người dân địa phương.”
(Poncho)
Săn
tươi, hử? Tôi tự hỏi việc này có giống với việc đánh bắt cá mà vẫn giữ độ tươi
của nó không… nhưng mà... Có vẻ như tôi đã đoán sai khi nhận xét nó chỉ là một
sinh vật đơn bào cỡ lớn.
“Và
nếu để một thời gian sau khi chết, cơ thể nó sẽ trở nên rắn lại” (Poncho)
“Như
kiểu hiện tượng đông cứng xác sau khi chết đó hả?” (Soma)
“Vâng.
Thêm vào đó, nếu chúng ta cứ tiếp tục để đó hoặc phơi khô, chất dịch trong cơ
thể nó sẽ bay hơi và trở thành thức ăn khô. Sau khi chết khoảng hai giờ, cái
xác sẽ cứng lại đến một mức độ nào đó và trong khoảng thời gian này, ta có thể
dùng nó để nấu ăn. Đó chính là tình trạng hiện tại của con Zelring này.” (Poncho)
Ưmm…
tôi đã hiểu sao nó có thể nấu được rồi nhưng vẫn còn câu hỏi đó là: liệu nó có
ăn được không?
Cuối
cùng, Poncho lấy một con dao và cắt con Zelring dọc theo chiều dài của nó.
“Khi
Zelring ở trạng thái này, ta có thể cắt nó theo chiều dọc với dao làm bếp mà
không cần phải lo sẽ làm hỏng nguyên liệu. Vì các sợi mô của Zelring chạy dọc
theo cơ thể, phương pháp này sẽ giữ được cấu trúc của nó tốt hơn.” (Poncho)
Poncho
cắt con Zelring một cách chuyên nghiệp thành những lát mỏng dài như thể đang
làm món Ika Soumen vậy. Tiếp đó, Poncho thả chúng vào nồi nước sôi.
“Rồi
chúng ta thêm một chút muối và nước sôi và luộc nó cho đến khi nó cứng lại”
(Poncho)
Hừm.
Nó gợi tôi nhớ đến món soba hay udon theo nhiều cách. Món ăn được đun chín
trông giống như món Cha Soba với sợi mì màu lục – lam trong rất ngon miệng. Rồi
Poncho từ từ thả nấm sấy khô và một thứ khác trông giống konbu vào nồi. Anh ta
đang cố làm món daishi à? Chắc anh ta đang định làm thứ gì đó giống món
Nabebyakiudon… Cuối cùng, anh ta nêm
thêm chút muối để tăng hương vị rồi múc ra từng bát.
“Xong
rồi. Món [Udon Zelring].” (Poncho)
“Vậy
thực sự là món udon à!” (Soma)
“C-có
vấn đề gì sao, thưa bệ hạ?” (Poncho)
“À,
không, không có gì” (Soma)
À
phải rồi, ngôn ngữ của đất nước này được dịch thẳng sang tiếng Nhật khi tôi
nghe. Nên có lẽ đó là một món gì đó được dịch sang ‘Udon’ khi tôi nghe. Thật rắc
rối mà.
Hầy,
để vấn đề đó qua một bên; trước mặt tôi là món udon trong suốt theo phong cách
Kansai.
Cáo
đỏ và Zelring xanh♪
Cơn
gió hỏi rằng [nó là món ăn?]
Ồ
udon Zelring. Vậy là món đó à.
Udon
thật ngon, Zelring-chan ♪,
thật đáng ghen tị?
Tôi
vừa thả hồn đi đâu đó à? E hèm, đây thực sự là một bữa ăn?
Tôi
nhìn xung quanh và mọi người đều đang làm khuôn mặt kiểu “tiến lên, ăn thử đi”.
Tuy nhiên thì lại chẳng có ai giơ tay xung phong nói “vậy, hãy để tôi bắt đầu vậy”
cả.
…Có
lẽ là do ngay cả Liecia và những người còn lại đang thử món mà chưa từng ăn bao
giờ.
Sẽ
không bằng nếu chỉ mình tôi ‘chạy làng’! Giờ, hãy bắt đầu nào!!!!
*sụp*
“!?”
(Soma)
“V-Vị
của nó thế nào vậy Soma?” (Liecia)
Tôi
nghe được giọng của Liecia, nên…
“Nó
ngon không ngờ đấy.” (Soma)
Tôi
đã trả lời như thế. Đúng vậy. Đây là món gì thế? Nó hoàn toàn khác biệt so với
những gì tôi tưởng tượng. Tôi đã nghĩ nó sẽ có mùi tanh và sợi mềm như ika
soumen, nhưng hoàn toàn không có chút mùi tanh nào và sợi thì cũng khác hẳn.
Khác với udon, tôi nghĩ nó giống một nồi ‘kuzukiri’ hoặc là “Ma*ny” hơn. Khi
tôi nhai, nó tạo cảm giác dai giòn sần sật khác hẳn với các món khác. Nó là sợi
mì gì thế? Đây là nhận xét của tôi: [Hình thức: Udon, Hương vị: Kuzukuri, Kiểu
sợi mì: Ẩm thực vùng Okyuuto ở Kyushuu]
Phải,
nó không tệ. Khá ngon là đằng khác.
“Đúng
vậy…Ngon không tưởng luôn!” (Liecia)
“Nước
dùng của nó cũng ngon nữa” (Gyna-san)
“Món
này thực sự làm từ Zelring sao? Bất ngờ thật.” (Tomoe-chan)
“*Suuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuụp*”
(Aisha)
Mọi
người sau khi nghe tôi cũng bắt đầu ăn thử và đưa ra lời khen. Quả thật nó khá
ngon mà. Sẽ là vô ích khi hỏi tôi rằng món udon này hay món udon thông thường
ngon hơn. Hỏi vậy như kiểu hỏi udon hay soba, cái nào ngon hơn vậy, việc đó còn
tùy khẩu vị từng người. Mỗi món đều có nét hấp dẫn riêng của mình.
“Bên
cạnh đó, thành phần dinh dưỡng của nó thế nào?” (Soma)
“Thành
phần dinh dưỡng… Phải nói thì, thần không biết, tuy nhiên nó khá giống chất chứa
trong xương động vật.” (Poncho)
“Vậy
là Collagen hả?” (Soma)
Vậy
món Zelring này chứa cả protein trong xương động vật và chất xơ trong thực vật.
Càng nghĩ tôi càng tự hỏi không biết Zelring nên được xếp vào loại động vật hay
thực vật nữa.
“Dù
sao thì tôi cũng không nghĩ nó có vấn đề về thành phần dinh dưỡng. Vì Zelring gần
như có thể kiếm ở bất cứ nơi đâu, nếu nó ăn được, nó hẳn sẽ rất hữu ích để đối
phó với việc thiếu lương thực, mọi người đồng ý chứ?” (Soma)
“Đúng
vậy. Zelring cũng rất dễ nuôi nữa. Ngay cả khi nuôi bằng vụn sắt đi chăng nữa,
nó cũng sẽ dễ dàng sinh trưởng.” (Liecia)
“….Không,
đừng nên để chúng ăn những thứ gì kì lạ. Nếu chúng hấp thụ các chất độc hại,
khi ăn loại Zelring đó sẽ gây ngộ độc đó.” (Soma)
“Đ-Đúng
vậy.” (Liecia)
“Hiện
tại, hãy thử nghiệm một vài vùng nuôi trồng Zelring. Đi săn chúng cũng là một lựa
chọn, nhưng sẽ tệ nếu chúng bị săn bắt quá đà dẫn đến phá hủy hệ sinh thái…”
(Soma)
“Tôi
cũng nghĩ điều đó là cần thiết” (Liecia)
Ngoài
việc đó ra thì món Udon Zelring rất là ngon.
◇ ◇ ◇
“Nó
thực sự ăn được chứ?” (Người dân A)
“Nhưng
nhà vua mà mọi người ăn nó rất ngon lành mà.” (Người dân B)
“Tôi
sẽ đến hội mạo hiểm và nhận nhiệm vụ thu thập Zelring.” (Người dân A)
“À
vậy tôi cũng nhận việc đó.” (Người dân B)
Những
cuộc nói chuyện như vậy có vẻ đang lan rộng xung quanh đài phun nước ở quảng
trường.
[Món
ăn đặc sản của Elfrieden chính là Zelring]
Nhưng
hiện tại, chẳng ai đoán được những lời đó sẽ trở thành sự thực trong tương lai
xa.
◇ ◇ ◇
“Vậy
chúng ta hãy cùng tiếp tục giới thiệu nguyên liệu tiếp theo. Món này đã được chế
biến từ trước rồi” (Poncho)
Như
Poncho đã nói, anh ta mở hộp; chúng tôi thấy thứ bên trong cái hộp
““““Eoooo””””
(Mọi người)
Mọi
người đều kêu lên như vậy khi nhìn thấy nó. À, vì bên trong đó là ‘bọ’. Tuy vậy,
món này đến từ thế giới… không là từ Nhật Bản nơi tôi đã từng sống.
“Đây
là món Tsukudani châu chấu phải không?” (Soma)
“Vâng.
Đây gọi là món [Tsukudani châu chấu cỡ đại]” (Poncho)
“À…phải,
hẳn nhiên là nó to rồi.” (Soma)
Châu
chấu dùng trong món tsukudani ở Nhật chỉ có kích cỡ như quả bóng cricket (Dù vậy
thì tại sao tôi lại so sánh kích cỡ của loại côn trùng này với một loài khác nhỉ?)
nhưng con chấu chấu này lại có kích cỡ của một con tôm he Nhật (tôm kuruma). Mầu
sắc của nó tạo cảm giác nó có vị ngọt và mặn, vậy hãy cùng thử món đó nào… Hửm?
Tsukudani?
“Đây
là tsukudani.” (Soma)
“Ể?
Soma, cậu định ăn thật đấy à?” (Liecia)
Liecia
đang nhìn với biểu hiện vô cùng ngạc nhiên khi tôi đột nhiên xọc cái dĩa của
mình vào con châu chấu khổng lồ. Lần đầu thấy nó ai tất nhiên cũng sẽ ngần ngại
ăn nó dựa vào hình dạng của nó. Thay vì có thể ăn một cách tự nhiên, họ chắc chắn
sẽ rụt rè. Tuy nhiên, hiện tại, tôi sẽ không để điều đó cản đường mình. Cuối
cùng tôi nhất định phải kiểm chứng nó!
*chụt*,
*chẹp chẹp*...
“!?”
(Soma)
“V-vị
thế nào vậy Soma?” (Liecia)
Kết
cấu của nó giống như tôm với lớp vỏ ngoài. Tuy nhiên, quan trọng hơn.
Đây
là…không nghi ngờ gì nữa!
“Đây
là Tsukudani…dùng Shouyu!”
“Shouyu?”
(Liecia)
Shouyu
hay còn gọi là nước tương. Là gia vị trung tâm trong ẩm thực Nhật Bản. Không có
nó, sashimi hay các món khác đều là đồ bỏ! Ramen, hambuger, spaghetti hay những
món ăn nước ngoài khác đều được Nhật hóa nhờ kết hợp với loại gia vị kì diệu
này! Có lẽ tôi chưa từng khao khát gia vị đó đến mức này cho đến tận bây giờ kể
từ khi tôi đến đây! Vì phương pháp lên men khá là khó khăn, tôi đã làm được
mayonnaise nhưng hương vị cũng không thể tái tạo được như tôi tưởng tượng!
Nhưng với món ăn ngày hôm nay, ngay trước mắt tôi. Ngay cả khi nó chỉ là châu
chấu đi chăng nữa, nó thực sự là món ăn tuyệt vời nhất đối với tôi.
“Ể?
Không thể nào, Soma đang khóc sao?” (Liecia)
“Sao
mà không khóc cho được? Đây là…hương vị từ quê hương tôi” (Soma)
“Hương
vị từ quê nhà Soma sao…” (Liecia)
“Quê
nhà của Soma-niisama cũng có món Tsukudani châu chấu sao?” (Tomoe)
Tôi
nhìn Tomoe-chan đang cắn món tsukudani châu chấu một cách ngon lành. Nhắc mới
nhớ, tất cả mọi người đều bật ngửa ra sau khi nhìn thấy món đó, trừ cô bé này vẫn
giữ bình tĩnh….
“Có
lẽ nào món này là…” (Soma)
“Vâng.
Em thường xuyên ăn nó hồi còn ở làng tộc Ẩn Lang” (Tomoe)
“Vậy
tộc Ẩn Lang có làm được shouyu không?” (Soma)
“Shouyu…
Nước sốt mặn’?” (Tomoe)
“Nước
sốt mặn?” (Soma)
“Nước
sốt mặn là một loại gia vị khá được ưa chuộng bởi tộc Ẩn Lang” (Poncho)
Đứng
bên cạnh, Poncho bổ sung thêm thông tin.
“Thông
thường, tộc Ẩn Lang sẽ ngâm hạt đậu trong muối để lên men chúng thành ‘sốt đậu
mặn’ dùng làm gia vị. Quá trình này đồng thời cũng tạo ra một loại chất lỏng
bên trên được hớt ra và làm thành ‘nước sốt mặn’. Cả hai loại gia vị này đều có
hương vị đặc trưng mà không thể nào tìm thấy ở đất nước này.” (Poncho)
À
ra vậy. Tôi đã bị thuyết phục bởi cách giải thích này. Sau cùng thì tôi cũng đã
đọc một số sách nói rằng shouyu vốn là một sản phẩm vi sinh trong quá trình làm
miso. Nói cách khác, ‘sốt đậu mặn’ chính là miso còn ‘nước sốt mặn’ là shouyu
(lí do tôi không nghe được thành ‘miso’ hay ‘shouyu’ có lẽ vì nó không giống với
‘shouyu’ thời hiện đại).
Có
lẽ ẩm thực của tộc Ẩn Lang gần giống với Nhật Bản chăng…. Hừm, chờ chút đã.
“Này
Tomoe-chan. Món Tsukudani này làm cùng với sake phải không?” (Soma)
“À
vâng. Sake được làm từ một loại hạt tên là hạt Eni.” (Tomoe)
“Nó
là hạt gì thế?” (Soma)
“Ưm…Đó
là một loại cây mọc trong đất ngập nước, rồi trên thân nó có rất nhiều chồi bên
trong có chứa rất nhiều hạt khá giống với lúa mì.” (Tomoe)
Không
nghi ngờ gì nữa, đó là gạo! Hi vọng của tương lai!
Trong
kế hoạch trồng cây lương thực thay cho cây kinh tế, tôi đã nghĩ đến việc trồng
lúa (vùng ngập nước) mà có sản lượng không thua gì lúa mì (vùng đất khô), tuy
nhiên ở đất nước này không có đủ hạt giống gạo cần thiết nên kế hoạch này bị
hoãn lại. Vậy nó mọc hoang ở phía Bắc? Tất nhiên, tôi phải ra lệnh canh tác
chúng. Dù thế nào thì, tộc Ẩn Lang … shouyu, miso và cả lúa gạo; tộc này có tất
cả những thứ tôi cần.
......
“Được,
tôi đã quyết định rồi! Tất cả những người tị nạn từ tộc Ẩn Lang sẽ được ban cho
một vùng đất ở Parnam.” (Soma)
“Uee!?”
(Tomoe)
“Theo
đó, tôi muốn họ phải sản xuất món sốt đậu mặn và nước sốt mặn đó. Cùng với việc
phải trồng rất nhiều đậu để có nguyên liệu sản xuất, nó sẽ giúp phục hồi phì
nhiêu của đất nữa.” (Soma)
“Chờ
đã, Soma, cậu nghiêm túc đấy chứ!?”
(Liecia)
Liecia
trở nên hoảng loạn, nhưng đúng những gì đã nói, tôi đang nghiêm túc về vấn đề
này.
“Shouyu
và còn cả miso… Ý tôi là với nước sốt mặn và sốt đậu mặn, tôi có thể tái tạo lại
hương vị ẩm thực của đất nước tôi. Hơn thế nữa ở đó còn có cả gạo nữa, chẳng lẽ
cô không muốn ăn những món ngon mình chưa thử bao giờ ư?” (Soma)
“Đ-Đó
là…” (Liecia)
“Có!
Thần muốn thử ăn hết!!!” (Aisha)
Aisha
giơ tay hưởng ứng một cách mạnh mẽ. Cô gái này quả thật rất thành thực với cái
dạ dày của mình.
“…Và
không chỉ Aisha, tôi cũng muốn tất cả mọi người cùng thưởng thức nó. Sau đó, liệu
tôi có nên đưa ra công thức để nấu chúng cho công chúng để ai cũng có thể nấu
chúng khi thu thập đủ nguyên liệu không nhỉ? Hoặc là họ có thể mở quán ăn nhờ
đó? Đằng nào thì, tôi tin đó sẽ là cú hích lớn cho nền kinh tế” (Soma)
Nếu
dòng tiền được lưu thông ổn định, nó sẽ giúp làm giàu cho đất nước. Đó là những
gì tôi học được.
Đó
là lí do tôi công bố điều đó trước mắt dân chúng, những người đang xem buổi
trình chiếu này.
“Chỉ
cần qua việc sử dụng người tài một cách hợp lí, chúng ta có thể tiếp tục tồn tại
và phát triển. Vì vậy tôi sẽ trọng dụng bất cứ tài năng nào dù có đến từ những
người tị nạn đi chăng nữa. Tôi không có bất cứ lí do nào đề từ chối một bộ tộc
có kĩ năng ẩm thực tuyệt vời như vậy cả. Đúng rồi… Trong vòng năm năm tới, tôi
sẽ trao giấy phép độc quyền sản xuất sốt đậu mặn và nước sốt mặn cho tộc Ẩn
Lang. Nếu có bất kì sản phẩm nào của kẻ khác, nó sẽ bị coi là trái phép. Tuy
nhiên, sau năm năm, tôi sẽ dỡ lệnh và chuyển sang thể chế kinh tế thị trường,
vì vậy tôi mong rằng tộc Ẩn Lang sẽ tận dụng thật tốt quảng thời gian này. Đó
là tất cả.” (Soma)
◇ ◇ ◇
(Sách
giáo khoa lịch sử)
Sau
lời tuyên bố đó, một khu vực ở thủ đô Parnam được xây dựng thành khu dân cư cho
tộc Ẩn Lang. Nhờ việc có được sự hỗ trợ từ nhà nước, họ đã xây dựng các xưởng sản xuất [nước sốt mặn] và [sốt đậu mặn]. Ở thế giới này, có rất nhiều trường hợp
các khu trại tị nạn trở thành các khu ổ chuột. Lí do ở đây là những người tị nạn
bị hạn chế kinh doanh (cùng với việc họ không được thuê làm hoặc phải đi làm những
công việc nặng nhọc với giá rẻ như cho, và còn nhiều lí do khác), nên cuối cùng
họ mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn của nghèo đói. Tuy nhiên, trong trường hợp
của tộc Ẩn Lang, nhờ việc được nhà vua cấp phép độc quyền trong việc kinh doanh
[sốt đậu mặn] và [nước sốt mặn], họ đã có thể đứng ra độc lập kinh doanh và nhờ
nền tảng đó, khu dân cư của họ đã không bị biến thành khu ổ chuột. Sau khi thời
hạn năm năm trôi qua và quyền độc quyền bị gỡ bỏ, những thú nhân của tộc này đã
hoàn toàn hòa nhập và trở thành một phần của cộng đồng dân cư ở thủ đô. Ngay cả
sau khi những sản phẩm [sốt đậu mặn] và [nước sốt mặn] của họ được đổi tên
thành [miso] và [shouyu] và quyền lợi bị hủy bỏ, tộc Ẩn Lang vẫn tiếp tục cống
hiến cho việc cải tiến sản phẩm để trở thành đặc sản của mình. Nhờ đó, Miso và
Shouyu làm bởi tộc Ẩn Lang với logo lục giác hình con [sói] được tiếp thị dưới
cái tên [Kikkourou] vẫn được mọi người yêu thích nhiều năm sau đó.
◇ ◇ ◇
(Người
dẫn truyện)
Tại
đài phun nước, một điệu nhạc BGM và chất giọng quyến rũ của Gyna Dohma lại vang
lên.
“Vậy
là thời gian của chương trình [Bữa ăn của nhà vua] đã sắp kết thúc, phải nói lời
tạm biệt với khán giả mất rồi. Anh có cảm nhận thế nào khi được giao vai trò dẫn
chương trình, Poncho-san.” (Gyna)
‘V-vâng.
Tôi rất vui khi thấy những kiến thức của mình giúp ích được cho mọi người dù chỉ
là chút ít. Tuy nhiên, tôi nghĩ việc trở thành dẫn chương trình quả thật quá
khó đối với tôi. Tôi mong rằng có ai đó sẽ thay tôi vào lần tới.” (Poncho)
“Để
xem nào, chúng ta sẽ có lần tới chứ. Người nghĩ thế nào, thưa bệ hạ?” (Gyna)
“À,
để xem. Nếu có yêu cầu lần tới chắc hẳn lần này chúng ta đã làm tốt. Đúng
không, Poncho-san?” (Soma)
“C-Cá
nhân tôi không có yêu cầu gì cả!” (Poncho)
“Đừng
nói vậy chứ, hãy tiếp tục vào lần tới~ ♪”
(Gyna)
“Hiiiiiiiiii!
Làm ơn tha cho tôi đi mà!” (Poncho)
“Cảm
ơn mọi người đã theo dõi cho đến hết chương trình. Chương trình này được tường
thuật bởi tôi, Gyna Dohma và…” (Gyna)
“Poncho
Ishizuka Panacotta. Vâng!” (Poncho)
“Vậy
mọi người. Xin chào tạm biệt.” (Gyna)
Điệu
nhạc nền lại vang lên và hình ảnh cũng mờ dần. Rõ ràng là chương trình đã kết
thúc.
Khi
buổi trình chiếu kết thúc, tiếng thở dài có thể nghe thấy từ mọi người ở quảng
trường.
“A…
đã hết rồi sao?” (Người dân C)
“Nó
hay đến không ngờ đấy. Tôi muốn xem lại lần nữa” (Người dân D)
“Đúng
vậy. Ngay cả khi không được chiếu hàng ngày, nhưng tôi mong nó sẽ được chiếu định
kì.” (Người dân C)
“Nhưng
nếu có yêu cầu cho nó, chẳng phải nó sẽ được chiếu lại sao? Vậy nếu nộp yêu cầu
đó trong buổi [Cuộc họp quốc gia] thì sao?” (Người dân D)
“Ooh!
Đó quả là ý hay đó. Hãy cùng bàn bạc với thị trưởng nào.” (Người dân C)
Những
lời bàn tán đó xuất hiện khắp thủ đô.
Sau
cùng thì hình thức giải trí ở đất nước này chỉ giới hạn ở việc đánh bạc hay cá
độ ở các quán rượu. Những người dân đã đệ trình ý kiến một [Chương trình đa dạng]
(Dù Soma chỉ muốn trình chiếu một buổi [Thời sự] về vấn đề thiếu hụt lương thực,
nhưng với Gyna và Poncho dẫn chương trình bằng những lời nói tinh nghịch, một
phần chương trình giống như show ẩm thực, và cảnh những người đẹp kêu lên
“Kyaaaa” khi ăn thử những món ăn lạ thì điều này là không tránh khỏi) với nội
dung đề xuất về một hình thức giải trí mới ngay trước mắt họ. Thực sự thì chỉ
sau vài ngày, Hội đồng quốc gia đã nộp [Thư đề nghị sử dụng Hoàng thoại phòng
theo định kì] cho nhà vua. Soma đã chấp nhận nó và lập ra đài truyền hình Hoàng
gia Elfrieden trình chiếu vào mỗi tối.
Có
vẻ cũng có những người có quan điểm khác so với số đông.
‘Khi
tôi mới nghe thấy vị vua mới lên ngôi bất ngờ như vậy, tôi đã nghi đây là một
cuộc soán ngôi. Tuy nhiên, vị vua trẻ này, thật bất ngờ là một người vô cùng
thân thiện” (Ông lão A)
“Đúng
vậy. Tôi nghĩ giờ đã hiểu tại sao vua Albert nhường ngôi” (Ông lão B)
“Công
chúa trông cũng đầy sức sống. Tôi đã từng nghĩ cuộc hôn nhân là trái ý cô ấy đấy.”
(Ông lão A)
“Thái
độ của họ với nhau vô cùng hòa nhã. Quan hệ của họ chắc phải rất tốt.” (Ông lão
B)
“Hohoho,
có lẽ năm sau chúng ta sẽ thấy hoàng tử được hạ sinh thôi.” (Ông lão B)
“Đứa
trẻ của một vị vua thông thái và thân thiện cùng một cô công chúa quý phái à?
Tôi háo hức muốn được nhìn thấy thời điểm đó quá.” (Ông lão B)
“Đúng
vậy. Hohoho” (Ông lão A)
Cả
hai ông lão đều cười to.
[Vị
vua thông thái và thân thiện]… Đó là đánh giá của họ về Soma.
Tuy
nhiên điều đó chỉ đúng một vế.
Soma
chắc chắn không hề là một [vị vua thân thiện]
◇ ◇ ◇
“Đưa
tôi báo cáo về tình hình các nước lân cận, nhanh lên!” (Soma)
Tại
phòng làm việc của nhà vua: Tôi đang ngồi trên ghế chủ tọa và ra lệnh cho
Hakuya người đang đứng cạnh chiếc bàn.
Giọng
nói lạnh lẽo. Ánh nhìn có thể khiến kẻ khác rùng mình. Chẳng ai có thể tưởng tượng
đó là không khí phát ra từ người mà vài giờ trước còn đang xuất hiện trên
chương trình nấu ăn. Sau cùng thì nơi này chỉ có mặt tôi và Hakuya. Lúc này,
Liecia và những người người khác có lẽ đang vui vẻ ăn mừng buổi công chiếu
thành công. Aisha, người luôn tự nhận là vệ sĩ riêng và luôn kè kè bên tôi,
cũng đang tất bật chuẩn bị tiệc.
Sau
khi chúng tôi lỉnh đi giữa bữa tiệc, chúng tôi đã có thể bàn công chuyện riêng
trong văn phòng chính phủ.
Hakuya
cũng không bị ảnh hưởng bởi vẻ mặt của tôi, liền trải ra một tấm bản đồ thế giới
ở trên bàn.
Bản
đồ lục địa
“Thần
sẽ bắt đầu báo cáo. Đầu tiên là khảo sát về vị trí của chúng ta trên lục địa:
vương quốc chúng ta nằm ở rìa đông nam lục địa, các nước giáp ranh ở phía Bắc:
[Liên Minh các quốc gia phương đông], ở phía tây: [Lãnh địa công tước Amidonia]
và ở phía tây nam: [Cộng hòa Torgis]; tất cả có 3 nước. Quốc gia có chung biên
giới trên biển với chúng ta [Liên hiệp quần đảo Cửu đầu long] nằm ở vùng biển
viễn đông, quốc gia thương nghiệp [Zem] thì nằm ở phía tây của [Lãnh địa bá tước
Amidonia]. Đối với chúng ta, số quốc gia có quan hệ hữu nghị là 0, quốc gia
trung lập là 4 và có 1 quốc gia đối địch với chúng ta.” (Hakuya)
“Vậy
là có vẻ chúng ta gần như không có bạn nhỉ?” (Soma)
“Với
tất cả lòng kính trọng, thần nghĩ tình hình có thể hiểu được do đây là thời loạn
lạc bởi mối đe doa từ đội quân Quỷ Vương đang đến gần. Hiện tại tất cả các quốc
gia đều nghi ngờ lẫn nhau, những nước duy nhất có thể coi là bạn là [Bang
Suzerain] và [Bang Vassal]” (Hakuya)
“Anh
có thể coi đó là tình hữu nghị sao?” (Soma)
“Ít
nhất thì chúng ta cũng không phải lo về việc bị phản bội từ những quốc gia này,
vì thế thần nghĩ chúng ta có thể coi đó là bạn.” (Hakuya)
Anh
chàng này vẫn đang nói một điều vô lí với cái giọng lãnh đạm đó. Điều đó chẳng
phải nghĩa là gọi mối quan hệ ‘mẫu quốc và xứ bảo hộ’, nơi mà một bên sẽ bị lợi
dụng cho đến khi hết giá trị là ‘tình hữu nghị’ sao? Nó cũng giống như liên
minh giữa nhà Matsudaira và nhà Oda chỉ tồn tại khi Oda Nobunaga còn sống vậy.
“Vậy
quốc gia đối địch là Amidonia? Hay là Zem?” (Soma)
“Không
phải là Zem. Rõ ràng họ có ấn tượng xấu với chúng ta về “vài vấn đề nào đó”, tuy
nhiên thì cũng chưa đến mức thù địch. Tất nhiên, nếu Amidonia công khai thù địch
với chúng ta và cầu cứu viện quân từ các nước khác, họ chỉ đang tự tay cắt đứt
con đường thông thương của mình.” (Hakuya)
“Amidonia
hử? … Nếu tôi nhớ không nhầm thì họ đã gửi ‘đề nghị giúp đỡ’ tới chúng ta đúng
không?” (Soma)
“Phải.
Họ đã nói rằng “Vì là hai quốc gia láng giềng, sự ổn định của Elfrieden liên
quan trực tiếp đến việc quốc phòng của đất nước chúng tôi, vì vậy nếu chúng tôi
được yêu cầu trợ giúp bình định lãnh địa của Tam Công tước, chúng tôi nhất định
sẽ gửi viện quân”” (Hakuya)
“Hahaha…Họ
quá dễ để nắm thóp” (Soma)
Quá
rõ ràng là họ đang muốn mở rộng lãnh thổ của mình bằng việc trục lợi từ căng thẳng
của chúng tôi với Tam Công Tước.
“Nhưng
anh biết không, tôi nghĩ họ cũng đã gửi đề nghị y như vậy đến Tam Công Tước.”
(Soma)
“Đúng
vậy, như kiểu “hãy cùng chúng tôi lật đổ tên vua giả mạo Soma, kẻ đã cướp ngai
vàng”. Điều này chẳng đáng cười chút nào” (Hakuya)
Tam
Công Tước có lẽ cũng đã đoán được mục tiêu mờ ám của Amidonia rồi. Tuy tôi
không giống như một vị vua nhưng dù sao cũng là vua, họ không thể chống lại cả
một quốc gia một cách thiếu suy nghĩ được. Tất nhiên, ngay cả Amidonia cũng hiểu
được điều này, nói cách khác…
“Nếu
cả hai cùng đề nghị viện trợ, họ sẽ gửi quân đến đây, có mặt chỉ để đứng nhìn.”
(Soma)
“Họ
nhất định sẽ kiểm soát được các thành phố phía tây trong lúc gửi quân hỗ trợ
‘phe thắng trận’. Và rồi bằng cách này hay cách khác, họ sẽ đưa ra hàng tá lí
do để tìm cách kiểm soát toàn bộ các thành phố và cuối cùng dễ dàng sát nhập
chúng vào lãnh thổ của họ.” (Hakuya)
“Một
chiến thuật chính đáng để chiếm nước ta, có vẻ hiệu quả đấy.” (Soma)
Đã
có rất nhiều minh chứng lịch sử cho điều này ở thế giới cũ của tôi. Houjou
Sou’un [Mượn đường săn bắn để chiếm thành]. Có lẽ chỉ có người vô cùng cả tin mới
bị mắc bẫy bởi kiểu lừa đơn giản này. Amidonia, bên đóng vai kẻ lừa đảo, Zem,
nước đang bắt đầu tỏ thái độ thù địch và phe đối lập Tam Công Tước đang đẩy đất
nước này vào hỗn loạn. Ôi trời ạ, chẳng phải tình hình này hoàn toàn vô vọng
sao?
“Tuy
tình hình có như vậy, chẳng phải anh cũng đã dự đoán được cả rồi sao?” (Soma)
Tôi
nhìn chằm chằm vào Hakuya. Tuy nhiên Hakuya vẫn giữ bộ mặt bình thường như chẳng
có chuyện gì và bắt đầu nói.
“Vâng,
tình hình hiện tại hoàn toàn có lợi cho chúng ta.” (Hakuya)
Nhìn
biểu hiện vô cảm đó, tôi gãi đầu bực mình.
“Anh…
đã biết rồi đúng không?” (Soma)
Chính
sách Hakuya đưa ra sẽ dẫn đến rất nhiều người phải chết.
Viễn
cảnh Hakuya đưa ra sẽ dẫn đến thiệt hại vô cùng lớn cho kẻ địch và đem lại lợi
thế lớn cho phe ta. Không có nghi ngờ gì phương pháp này sẽ giúp đất nước này
trở thành cường quốc. Tuy vậy thì với viễn cảnh này, chắc chắn sẽ có đổ máu. Nhất
định sẽ có cảnh máu chảy đầu rơi và người chết chính là người dân. Với viễn cảnh
này, chúng ta sẽ phải hi sinh bao nhiêu người đây?
Tuy
nhiên Hakuya nói mà không chút do dự.
“Đúng
vậy. Tuy nhiên khi cơ hội tới xin bệ hạ hãy nắm chặt lấy nó.” (Hakuya)
“…”
(Soma)
“Có
lẽ bệ hạ cũng hiểu rằng: nếu kế hoạch này thành công, nó sẽ cứu mạng rất nhiều
người” (Hakuya)
“…Tôi
biết điều đó. Tuy nhiên anh cũng đã thấy rồi đấy, tôi không còn cách nào khác
ngoài phê chuẩn ‘cái này’”. (Soma)
Tôi
nhìn thẳng vào Hakuya và đáp lại.
“Ở
thế giới của tôi, có một chính trị gia tên là Machiavelli đã nói trong [De
Principatibus] rằng một kẻ trị vì khôn ngoan là kẻ khi mà “điều đó” đã hoàn
toàn xong xuôi, sẽ không có “điều đó” lần thứ hai. Nếu kẻ đó tiếp tục dùng cách
này nhiều lần, chẳng sớm thì muộn cũng sẽ trở thành kẻ bạo chúa và bị lật đổ.”
(Soma)
“…Ngài
Machiavelli-dono đó có vẻ như là một người có cách nghĩ thực dụng đến bất ngờ đấy.”
(Hakuya)
Hakuya
có vẻ cảm thấy thích thú về nó. À, đó đúng là những gì anh ta thích mà.
Machiavelli là một người vô cùng thực dụng và với tất cả lòng kính trọng của
mình tôi đã đọc quyển [De Principatibus] không biết bao nhiêu lần rồi.
….Nhưng
tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc những kiến thức đó có thể đem ra sử dụng như bây
giờ.
“Dù
sao thì, tôi phê chuẩn cho kế hoạch ‘đó’. Vậy nên là…” (Soma)
“…”
(Hakuya)
“Khi
thắng thua đã được quyết định, hãy ra đòn kết liễu.” (Soma)
◇ ◇ ◇
Lời
tác giả:
Tôi
chưa bao giờ nghĩ sẽ để Soma làm một vị vua hiền từ thân thiện cả.