Vài tuần kể từ sau chương trình [Bữa ăn của nhà
vua].
Hôm đó có một tập tài liệu được chuyển đến cho thủ
tướng của Elfrieden, Hakuya Kwonmin.
Tập tài liệu được viết chủ yếu bởi phòng nhân sự,
nhưng đồng thời nó cũng được kí bởi các thành viên bộ nội vụ trong hoàng cung
bao gồm cận vệ Hoàng gia và các nhân viên phục vụ trong lâu đài. Ở đó còn có cả
tên của quan thị vệ đương nhiệm Markus và chỉ huy trưởng hội hiệp sĩ Hoàng gia
Ludwin. Đoán được vấn đề, anh nhanh chóng đọc nội dung.
“……À phải rồi”
Hakuya bất giác đồng ý.
◇ ◇ ◇
“... Có lí do gì mà bọn họ lại muốn nhà vua phải có
kì nghỉ?”
“Dù người nói “lí do gì”, thần vẫn không hiểu điều người
đang muốn nói”.
Khi tôi đang bận rộn với công việc bàn giấy tại văn
phòng chính phủ, Hakuya ghé qua và bất ngờ nói muốn tôi ‘có một kì nghỉ’. Tôi đổ
gục xuống đống giấy tờ được đặt thành từng chồng ở trên bàn.
“Nó là yêu cầu được viết bởi phòng nhân sự. Họ nói
[nếu các bậc lãnh đạo mà không chịu nghỉ ngơi thì các bề tôi sẽ cảm thấy rất
khó khăn để xin nghỉ]. Đề nghị này cũng đã được kí bởi Markus-dono và
Ludwin-dono, ngay cả thần cũng đã thêm chữ kí của mình vào rồi.”
À…nhắc mới nhớ, tôi chưa từng có bất cứ kì nghỉ nào
kể từ khi tôi được triệu hồi đến đây.
“Nhưng có phải là tôi không hề nghỉ ngơi chút nào
đâu…”
Gần đây tôi đã quen với việc dùng [Tư Duy Song Song]
và [Dịch Chuyển Đồ Vật] nên tôi đã giao toàn bộ công việc cho kỹ năng này trong
khi để bản thân nghỉ ngơi hoặc làm việc với ‘Musashiboy-kun’ trong phòng
Liecia. Bằng cách luân chuyển ý nghĩ giữa làm việc và nghỉ ngơi nên tôi có thể
chiến đấu với đống tài liệu suốt 24 giờ mà không hề cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng vì Hakuya là người đề cập đến việc này nên chắc
hẳn phải có lí do nào khác.
“Nhưng ngay cả khi nghỉ, người cũng toàn ở trong
cung điện, đúng chứ?”
“Ừm, để đề phòng có chuyện gì bất trắc xảy ra.”
“Vậy thần xin phép được nói rằng nó trông chẳng giống
như người đang nghỉ ngơi chút nào. Vì người trông không giống như đang nghỉ
ngơi, mọi người cũng sẽ không dám nghỉ. Làm ơn hãy cân nhắc điều đó.”
“Nhưng mà ngay cả khi anh nói vậy.”
“Thông thường thần sẽ muốn người dành tận vài ngày để
nghỉ nhưng…”
“Liệu chúng ta có thời gian để làm việc đó à?”
“Chúng ta không có.”
“Anh có thể nói lại điều đó đấy.”
Cụ thể là có một đống việc đang chờ chúng tôi giải
quyết. Chúng tôi đang ở trong tình trạng phải sẵn lòng giúp đỡ bất kì ai từ bất
kì đâu. Việc phải trang bị quân trang cho quân đội, gặp mặt các nhân vật trọng
yếu, thỏa thuận ngoại giao, tiến hành cải tổ ở nhiều chỗ khiến cho tôi gần như
làm việc bất tận và không có thời gian để quan tâm đến ai khác. Ngoài ra thì
còn cả việc của Aisha, người luôn mè nheo tôi đi đến thăm rừng Dark Elf càng sớm
càng tốt (dù tôi cũng đã có cách để đánh trống lảng mỗi khi được hỏi tới). Vì vậy
nên gần như không có thời gian để phí phạm trong khi đất nước đang bị đẩy tới bờ
vực như thế này.
Tôi đã nói với Hakuya như vậy nhưng anh ta lắc đầu.
“Nhưng để cân nhắc thì việc đó sẽ gây suy giảm nhuệ
khí của mọi người và hiệu quả công việc theo đó cũng giảm theo.”
“Rốt cuộc thì anh muốn tôi phải làm gì?”
“Làm ơn bằng cách nào hãy để dành ra một ngày nghỉ. Và
tận dụng nó để người có thể đi ra ngoài lâu đài.”
Ra ngoài cũng điện à?
“Vậy nếu tôi nói muốn được xả hơi trong phòng mình
trong ngày nghỉ đó thì sao?”
“Từ chối. Chúng thần muốn người nghỉ ngơi ở đâu đó
mà tất cả các cận thần có thể thấy.”
“… Anh vẫn còn có thể gọi đó là kì nghỉ được à?”
Bản thân tôi nghĩ rằng kì nghỉ phải là thời gian mà
mỗi người có thể làm bất cứ việc gì mình thích mới đúng.
Tôi ném ánh nhìn đầy ẩn ý về phía Hakuya, nhưng có cảm
tưởng như tôi đang nói chuyện với bức tường vậy.
“Đó không phải là một cơ hội tốt sao? Sao người
không nhân cơ hội này đưa công chúa Liecia dạo vòng quanh thị trấn?”
“Anh đang bảo tôi đi hẹn hò à?”
“Hai người đã đính hôn rồi phải không? Người nên cho
thấy hai người đang thân thiết như thế nào.”
“Giờ nó lại trở thành công việc à?”
Anh đang bảo chúng tôi làm theo kiểu như trong [Kou○○
Album] sao?
«TN: Koushitsu Album, là một chương trình thực tế về
cuộc sống của Hoàng gia»
“…Vậy anh tính sao về việc hộ tống đây?”
“Chẳng phải ngời đã có Aisha-dono rồi sao?”
“Anh đang nói tôi nên mang theo một cô gái khác
trong khi đang hẹn hò với một cô gái à?”
“Trái ôm phải ấp. Thật đáng ghen tị.”
“Hãy nói với tôi anh không có ý như vậy đúng
không….”
Hầaaaay… Bởi vì tôi cuối cùng cũng đã quyết định nghỉ
ngơi nên hãy làm một dịp vui vẻ với bạn bè nào. Tôi đoán mình cũng có thể mang
Tomoe-chan đi cùng. Hoặc đi đến quán café âm nhạc của Gyna-san.
“….Được rồi. Tôi sẽ nghỉ ngơi một chút.”
“Đã hiểu. Cảm ơn người.”
Tôi nhìn Hakuya lạnh lùng, người đang cúi đầu một
cách trịnh trọng.
◇ ◇ ◇
“Giờ thì, để xem Liecia đang ở đâu nào.”
Tôi muốn nói với Liecia tôi có một ngày nghỉ nhưng
cô ấy không có trong phòng. Điều đó có nghĩa là cô ấy chỉ ở đâu đó tại sân tập
thôi. Giờ thì vị thế Hoàng gia của cô ấy vẫn còn đang lơ lửng vì sự lên ngôi của
tôi nên giờ chức danh chính của cô ấy là sĩ quan quân đội dưới quyền Georg
Carmine. Cô ấy giờ gần như không còn việc gì làm trong lâu đài nữa nhưng lại là
người giúp đỡ tôi nhiều nhất. Tôi nhớ rằng cô ấy đã phàn nàn về việc không có
gì để làm ngoài việc tập luyện cùng các vệ binh Hoàng gia.
Tôi đi một vòng xung quanh khu tập bắn và sân đấu
trong nhà và cuối cùng đã thấy cô ấy khi đi qua khu vườn.
Cô ấy đang đọ kiếm với Aisha.
“HAAAAAAAAAAAAA!”
“………”
Aisha đang hét lên đầy khí thế, vung thanh kiếm của
mình mà có lẽ còn dài hơn cả chiều cao của cô ấy.
Ngược lại, Liecia vẫn điềm tĩnh quan sát đòn tấn
công của Aisha, rồi nhanh chóng đỡ lại.
Với người không luyện tập thì khó có thể nói rằng ai
mạnh hơn.
Là Aisha liên tục tung đòn tấn công mà có thể gây
thương nặng nếu trúng, hay là Liecia, người có thể thi triển ba đòn cùng lúc với
cơ thể linh hoạt của mình, đồng thời tìm sơ hở giữa từng đòn. Có thể đó là
Aisha, người có thể đánh bật đòn tấn công chỉ bằng tay, hoặc là Liecia người có
thể nhìn thấy sơ hở và tấn công, không để Aisha có cơ hội vung kiếm…Đây thực sự
là luyện tập hả trời?
Trận đấu tay đôi giữa hai người này càng lúc càng
căng, tôi không biết bao nhiêu phần trong đó là luyện tập và bao nhiêu là
nghiêm túc nữa.
”[Bạt Tốc Phong]!”
”[Băng Kiếm Sơn]!”
Giờ thì họ chuyển sang dùng ma thuật với kĩ năng của
mình!
[Bạt Tốc Phong] của Aisha có vẻ tạo ra một thanh kiếm
gió bằng thanh đại kiếm của mình. Sau khi Lieica tránh được đòn đó, cái cây đằng
sau cô đã bị nó chẻ làm đôi theo chiều dọc. Mặt khác, [Băng Kiếm Sơn] của
Liecia ngay lập tức đóng băng mặt đất, đồng thời tạo ra vô số mũi chông trồi
ra, Aisha lộn vòng qua những mũi chông trông như sắp đâm xuyên cô ấy.
……Cái gì đây, trận chiến sinh tử à?
Tôi đã từng nhìn thấy ma thuật ở thế giới này. Tôi
đã từng thử làm một mạo hiểm giả bằng cách dùng [Musashiboy-kun (cỡ lớn)] gần
đây để tập luyện việc sử dụng búp bê, nên tôi đã từng có dịp thám hiểm dungeon
cùng với các ma thuật sư. Tuy nhiên ma thuật dùng bởi các mạo hiểm giả (sơ cấp)
trong dungeon chỉ dừng lại ở mức bắn cầu lửa, phóng băng hay chữa lành các vết
thương nhẹ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ma thuật có thể mạnh đến
vô lí như thế này khi được dùng bởi những người chuyên nghiệp.
Aisha khá mạnh, nhưng Liecia cũng không hề kém cạnh.
Họ có cái nhìn đầy sức sống như giữa hai địch thủ truyền kiếp vậy. Hay đúng
hơn, mắt họ đang sáng lên.
Mấy người trong quân đội này thực tình… chờ đã, nếu
tôi để yên họ sẽ phá hủy lâu đài mất!
“CẢ HAI NGƯỜI… DỪNG LẠI MAU”
““Hử! OAAA!?””
Cả hai người đều quay lại rồi cùng tiếp đất, tuy
nhiên họ đều bị trượt chân và tiếp đất bằng mông.