(Góc nhìn của Soma)
Vì vài lí do, cuộc tham quan thành phố mà chẳng khác
gì cuộc hẹn hò này, lại được tiếp tục.
Hiện tại đã đến giờ ăn trưa, là thời gian mà cái bụng
chúng ta đều cần được lấp đầy. Ba chúng tôi đến quán café âm nhạc nơi Juna-san
đang làm. Khi đang đi trên con đường lát đá nơi của hàng nằm ở cả hai bên đường,
Liecia bỗng nhiên nói.
“Có điều mà cậu đã nói từ lúc trước, nếu tôi nhớ
không nhầm thì cậu đã nói về việc [Đặt luật]. Ý cậu là gì thế?”
“À, đó chỉ là [Đường dành cho người đi bộ] và [Quy định
về quản lí rác thải công cộng] thôi mà.”
“….Xin lỗi. Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả”
Ừm, có lẽ cô ấy không hiểu thật. Ngay cả vậy, cả hai
đều là quy định về vệ sinh môi trường.
“Đầu tiên là về [Đường dành cho người đi bộ], đó đơn
giản chỉ là lệnh cấm xe ngựa đi lại trên các trục đường chính. Có vài ngoại lệ
cho các loại xe thồ chở hàng; đồng thời cũng có lệnh giới nghiêm chỉ cho phép
xe ngựa đi lại vài giờ vào buổi sáng. Cô không nhận ra là trên đường hiện giờ
không có bóng xe ngựa nào sao?”
“Giờ anh nhắc mới để ý…”
Liecia nhìn ra xung quanh nhưng không có bóng của bất
cứ con ngựa nào.
“Điều này chỉ đơn giản là giảm thiệu tai nạn giao
thông do ngựa, nhưng đồng thời nó cũng là để mọi người có cảm giác an toàn để
mua bán hàng hóa, qua đó thúc đẩy kinh tế… Tuy nhiên thì lí do chính ở đây là
do phân ngựa.”
“Phân ngựa?”
“Chẳng phải lũ ngựa vừa đi vừa ‘xả’ sao? Đống phân
đó khô lại sẽ bị gió thổi đi rất có hại cho hô hấp của người hít phải. Sẽ dễ
dàng hơn nếu tập trung phân ngựa vào một chỗ, và cũng dễ dàng để thu dọn hơn
khi nó chỉ xuất hiện trên các trục đường chính. Bằng cách này, số người bị bệnh
viêm phổi sẽ giảm đi nhiều kể từ giờ.”
“Ể! Chỉ vậy sao!?”
“….Phải. Cho dù nó chỉ là ‘chỉ vậy thôi’, nhưng nếu
chúng ta thực hiện nó, nó sẽ cứu được mạng người đấy.”
Cách nói chuyện của tôi có vẻ hơi khô cứng và thẳng
thừng nhưng tôi có hơi khó chịu với cụm từ ‘chỉ vậy’, như thể đang nhìn xuống
người khác vậy…. Hiện tại trông tôi gần như phát hỏa. Có lẽ tôi cần bình tĩnh lại.
Sau khi hứng chịu cơn thịnh nộ của tôi, mặt Liecia tái nhợt. Cái ‘chỉ vậy’ đó
đã không thể thực hiện được dưới triều đại của cha cô ấy. Tuy Liecia không phải
là người lãnh đạo lúc đó nhưng có lẽ đó là cách người hoàng tộc suy nghĩ.
“Ừm, tôi nghĩ điều đó có thể hiểu được. Đất nước này
ngay từ đầu đã không có khái niệm về vệ sinh môi trường rồi. Ngay cả trong giới
y học, chỉ có hai người hiểu điều này.”
“….”
Trước đây tôi đã nghĩ có lẽ là do nơi đây có tồn tại
ma thuật nên công nghệ và khoa học trở nên không cần thiết, cả y học cũng chịu
cảnh tương tự. Giống như các thế giới giả tưởng khác, ở đây cũng có [Ma thuật
chữa trị]. Bằng cách chuyển đổi ma thuật từ trong cơ thể thành các dạng sóng đặc
biệt, nó có thể tăng khả năng chữa trị. Nó khá là hiệu quả đối với các vết
thương ngoài như vết xước, vết cắt hay vết bầm. Đối với những tài năng bẩm sinh
về chữa trị, họ thậm chí còn có thể gắn lại một cánh tay như chưa có chuyện gì
xảy ra. Những người chứng kiến điều này hay gọi đây là công việc của Chúa.
Nói cách khác, nó không hiệu quả lắm đối với bệnh tật
ví dụ như cảm lạnh hay các bệnh truyền nhiễm khác mà không thể chữa lành bằng ma
thuật. Hơn thế nữa, khả năng chữa lành của phép còn tùy vào thể trạng từng người
nên nó thường kém hiệu quả khi chữa cho người già. Những kiến thức này có vẻ cơ
bản đối với những người hiểu cơ chế của nó, hoặc chỉ là suy nghĩ của tôi. Tuy
nhiên thì mọi người ở đất nước này không hề biết đến sự tồn tại của vi khuẩn chứ
chưa nói đến virus. Có lẽ vì họ vẫn có tìm lời giải mà không có chút kiến thức
nào về nó, họ chỉ có thể tìm hiểu hạn chế do ý thức thông thường của bản thân.
<Phép chữa lành không hiệu quả> = <Ngay cả
Chúa ban phép cũng không chữa được> = <Lời nguyền của Quỷ>
Cái kết luận như vậy được vẽ ra trong đầu họ và thay
vì mua thuốc thì họ lại mua các loại bùa của lang băm. [Nếu anh mua cái này,
anh sẽ không phải lo bị bệnh!] Đó là những lời chào hàng phổ biến ở nơi đây
nhưng nó chẳng phải chuyện để đùa. Nếu bạn mua nó thì thà đeo một chuỗi vòng bằng
tỏi khi đi ngủ còn hơn.
Tuy vậy thì vẫn còn chút hi vọng như là hai vị bác
sĩ tôi mới đề cập.
Nếu hai người đó có thể trở thành hạt nhân của cuộc
cách mạng y học, thì…
“Này Soma, sao anh lại tự lẩm bẩm một mình thế?”
Ý thức tôi trở lại thực tại sau khi nghe Liecia gọi.
Rõ ràng là tôi đã chìm quá sâu trong suy nghĩ của bản thân.
“Xin lỗi tôi chỉ đang suy nghĩ một chút.”
“Mồ… nếu vậy thì còn về [Quy định về quản lí rác thải
công cộng] thì sao?”
“Giống như
tên gọi. Liecia có biết có những cách điển hình nào để xử lí rác thải không?”
“Thường thì nó sẽ phân thành rác ‘cháy được’ và
‘không cháy được’. Rác cháy được thì đem đi đốt và còn lại thì sẽ đem đi chôn
phải không?”
“Ồ câu trả lời thật trôi trảy không ngờ đấy.”
“Anh nghĩ tôi là kẻ không thèm quan tâm đến thế giới
chỉ vì mình là hoàng tộc sao? Đừng ngốc nghếch thế. Khi tôi gia nhập học viện quân
sự, tôi sống trong kí túc xá nên tất nhiên phải biết về nó rồi.”
Ra vậy. Cũng không hẳn là tôi nghĩ cô ấy là kẻ vô
tâm với thế giới…
“Tuy nhiên thì câu trả lời đó sai rồi.” (Soma)
“Ể”
“Tôi đã nói là ‘điển hình’ đúng không? Câu trả lời của
Liecia quả nhiên vẫn hợp với một cô tiểu thư từ tầng lớp quý tộc. Cách nghĩ đó
rất khác so với người thường đấy.”
“Vậy, người bình thường sẽ làm thế nào?!”
“Aisha, ở rừng Dark Elf họ xử lí rác như thế nào?”
“Ể? Rác sao?”
Aisha ngẩn người ra khi nghe tôi bất ngờ hỏi vậy,
nhưng ngay lập tức cô ấy trả lời.
“Để xem… Đốt nó.”
“Chỉ vậy sao?”
“Chỉ vậy thôi.”
“Không thể nào! Vậy còn những thứ không cháy được
thì sao?!”
Liecia hỏi nhưng Aisha nhìn cô ấy khó hiểu.
“Ể? Ngay từ đầu thì có rác nào không cháy được à?”
“Tất nhiên là có rồi! Dụng cụ hỏng thì sao?”
“Sửa và tái sử dụng”
“….Ể?”
“Rác thải nhà bếp có thể chôn làm phân bón. Mảnh đồ
dùng vỡ cũng có thể chôn dưới đất. Còn đồ bằng kim loại thì sẽ được sửa lại và
tái xử dụng. Nếu nó không sửa được thì ta có thể bán nó cho mấy tay buôn đồng
nát. Rác thì hầu hết chỉ là đồ gỗ hỏng hoặc là giáp vải bị hư thôi… Họ thường đốt
chúng ngoài trời.”
“A…. Ể….?”
Lần này thì đến lượt Liecia ngây người ra. Nghe cuộc
trò chuyện đó, tôi vô thức bật cười.
“Hahaha, lần này thì Aisha đúng rồi.”
“Soma….”
“Đối với quý tộc luôn lo giữ thể diện hoặc lo về
trang bị của mình trên chiến trường sinh tử, đồ dùng thì luôn phải như mới. Tuy
nhiên thì người bình thường không thể làm thế. Tất nhiên là họ cũng không đến nỗi
như lời kể của Aisha nhưng cũng khá tương đồng với những người kể cả ở thủ đô.
Điều khác biệt chỉ là cách xử lí đống rác thải nhà bếp và gom đống đồ gỗ chung
lại và đốt ở quảng trường vào cuối năm thôi. Đó là lí do tại sao rác còn lại chỉ
toàn đồ cháy được.”
Thế giới này vẫn chưa có các loại nhựa hay polyme
nên sẽ không có gì là không thể tái chế được cả. Ngay từ đầu thì thứ dụng cụ chỉ
làm từ kim loại, đá (có thể cả thủy tinh hay sứ nữa) và gỗ. Sắt thì có thể nấu
chảy và tái chế, còn đá thì chỉ cần để đấy sau một thời gian nó sẽ tự trở về với
mẹ thiên nhiên. Có vài ngoại lệ cho các nguyên liệu nhân tạo (đạo cụ ma thuật)
được tạo ra bởi các pháp sư. Nhưng những thứ đó vô cùng có giá trị nên việc vất
nó đi là cực kì ngu ngốc.
Lấy ví dụ: Kim loại, do giá thành đắt đỏ, mọi người
thường sẽ sửa và tái sử dụng nó bởi vì nó khá dễ sửa vì chỉ cần dùng búa. Nếu
sau khi sửa mà vẫn không dùng được thì mua một món đồ mới còn rẻ hơn và món đồ
cũ sẽ được bán cho mấy tay buôn đồng nát với giá vài đồng. Tuy nhiên, do việc xử
lí đống kim loại này là việc của từng cá nhân thiếu kĩ thuật và dụng cụ cần thiết
đồng thời cũng thiếu cả thời gian và môi trường phù hợp, họ thường chỉ có thể tạo
ra kim loại kém chất lượng mà gần như chả dùng được. Bởi vì việc duy nhất họ có
thể làm là nung chảy và đúc lại chúng nên không thể tránh khỏi việc có nhiều tạp
chất lẫn vào. Kết quả là những kim loại kém chất lượng này thường xuất hiện ở
các chợ đen.
Đất nước này chỉ có nguồn tài nguyên giới hạn. Vì thế
trên thị trường chỉ lưu hành kim loại chất lượng thấp nên kim loại chất lượng
cao thì phải nhập khẩu từ nước khác. Tôi muốn giảm thiểu việc này. Tuy vậy thì
ngay cả khi tôi bảo mấy tay đồng nát hãy làm thế nào để tăng chất lượng, chi
phí sẽ gia tăng rất cao và lợi nhuận sẽ giảm đáng kể. Vì vậy:
“Vì vậy, quy định quản lí rác thải công cộng sẽ giải
quyết vấn đề này… Nói cách khác, nhà nước sẽ xử lí chúng. Nếu có ai mà không
hài lòng về điều này, nhà nước sẽ cung cấp tài chính và vật tư cần thiết cho họ.
Tách từng phần từ đống bỏ đi đó và chúng ta có thể tái chế kim loại tốt hơn nhiều.”
“Thật tuyệt, nhưng…. Chẳng phải việc đó là cướp đường
mưu sinh của những người buôn đồng nát sao?”
“Sẽ không có vấn đề gì đâu. Về điều này, chúng ta sẽ
tuyển mộ họ thành nhân viên làm việc cho nhà nước.”
Ngay từ đầu thì công việc họ đang làm chỉ đem lại
thu nhập dưới mức trung bình. Mua lại những đồ kim loại cũ hỏng, nung chảy và
đúc lại rồi bán cho hội thợ rèn. Tuy nhiên thì do sản phẩm chỉ có chất lượng thấp
mà gần như chả dùng được vào việc gì cả, họ phải bán với giá rẻ như cho và gần
như chẳng kiếm được chút lời nào. Trên thực tế, những người buôn đồng nát là những
người có địa ví thấp nhất trong xã hội. Vì mọi người chỉ coi họ là những kẻ dọn
rác, nên họ bị coi chẳng khá hơn những kẻ ăn xin.
“Tuy vậy, nhờ vào làm việc cho nhà nước, tiền mua lại
đồ cũ sẽ do nhà nước chi trả. Đồng thời nhà nước cũng sẽ chuẩn bị vật tư cần
thiết để sản xuất kim loại chất lượng cao. Ngay cả việc giao dịch với hội thợ rèn
cũng do nhà nước làm nên hội thợ rèn sẽ không thể nào phá giá được. Và rồi những
người này sẽ được hưởng lương hàng tháng theo chế độ. Có lẽ thì thu nhập của họ
sẽ tăng tới tận 10 lần so với trước đây đấy.”
“Điều này… Vậy chắc sẽ không có lời phàn nàn nào đâu
nhỉ?”
Thực tế thì không có bất cứ lời phàn nàn nào từ những
người buôn đồng nát. Nói đúng hơn thì từ khi tôi chỉ thị cho bộ trưởng chịu
trách nhiện đưa ra dự luật mới này đi nắm bắt tình hình, đã có rất nhiều người
đến cảm ơn trong nước mắt với ông ấy.
“Nhưng nếu chúng ta không cẩn thận, chẳng phải giá
thành thậm chí sẽ còn cao hơn khi nhập khẩu sao?”
Khi Liecia chỉ ra điều đó, tôi chỉ gật đầu, “Tôi phải
chấp nhận điều đó thôi”.
“Có thể trong tình hình hiện tại, điều này có hơi bất
hợp lí. Tuy nhiên, trả tiền trong nước và trả cho nước ngoài là hai việc hoàn
toàn khác nhau. Nếu chúng ta chi trả cho nước ngoài, số tiền đó sẽ chảy ra
ngoài đất nước, tuy nhiên nếu chúng ta chi trả cho nội bộ, số tiền đó sẽ lưu
thông trong nền kinh tế của chúng ta.”
“L-Lại là kinh tế nữa sao….”
Có vẻ như Liecia, người khá là rành trong các vấn đề
quân sự, chẳng có chút kiến thức nào về vấn đề này. Do trong quân đội có hệ thống
cấp bậc nên chắc hẳn phải có một người chuyên lo liệu các vấn đề về nguồn cung
cầu.
“Tiện nói về quân sự. Hãy để tôi kể một câu chuyện về
ngoại giao: Nếu bạn đang cố gắng tiết kiệm tài nguyên cho đất nước thì nước
khác sẽ không thể sử dụng việc nhập khẩu như một quân bài ngoại giao được nữa.
Ví dụ như nếu Amidonia, kẻ lúc nào cũng nhắm tới chúng ta như con thú đói mồi,
bỗng nhiên siết chặt việc xuất khẩu sắt cho chúng ta, lúc đó cô sẽ xử lí như thế
nào?”
“….Tôi sẽ gặp rắc rối lớn. Để tái lập lại thông
thương tôi sẽ chấp nhận mọi điều kiện có thể.”
“Đúng vậy. Vì vậy tôi làm điều này cũng để ngăn chặn
điều đó.”
Tôi không thể đề cập về tên nước, nhưng ở thế giới của
tôi, có một nước có trữ lượng tài nguyên vô cùng lớn và sử dụng nó như một quân
bài ngoại giao đối với các nước khác. Bởi vì vậy, có quốc đảo nọ đã chuyển hướng
sang hợp tác với nước khác và tự phát triển công nghệ của mình. Kết quả là tỉ
giá của đống kim loại đó bị suy giảm nghiêm trọng. Tuy nhiên thì tôi sẽ không
nêu tên nước đó ra đâu!
<TN: Tàu khựa và Mẽo chứ còn ai vào đây :v >
“Bằng cách tái sử dụng, ngay cả khi nước khác dừng
việc xuất khẩu thì chúng ta cũng không phải gánh chịu nhiều thiệt hại, và thậm
chí việc này còn giúp chúng ta có thêm tài nguyên dự trữ trong thời bình.”
“Tôi hiểu rồi. Đó là tại sao dù cho có thể tốn kém,
nhưng đó là một điều tốt khi chuyển việc quản lí cho nhà nước.”
Liecia có vẻ hiểu khá nhanh nếu việc đó liên quan đến
vấn đề quân sự hay ngoại giao. Có lẽ cô ấy là kiểu chỉ thích tiếp thu những điều
mình thích. Ngay cả khi là một công chúa của đất nước, điều này sẽ ổn chứ? Bên
cạnh đó, hiện tại thì Aisha đang làm vẻ mặt [Hơn tất cả là giờ tôi muốn được
ăn] trong khi đang đợi. Cô ấy có cái vẻ mặt của một con cún được ra lệnh phải
[Chờ] cho dù thức ăn ngay trước mắt. Ngay cả lúc này, cô nàng Dark Elf chết đói
đáng thất vọng này vẫn không thay đổi ưu tiên của mình.
◇ ◇ ◇
Tại địa điểm tràn ngập ánh mặt trời này là quán cà
phê âm nhạc khá nổi tiếng: [Lorelei]
Không cần phải nói, đây là cửa hàng mà cô ca sĩ của
chúng ta Juna Dohma đang làm việc. Khi tôi nghe đến cụm từ [Quán café âm nhạc],
tôi có tưởng tượng rằng nó là [quán café cho phép khách hàng tự do hát karaoke ở
đó]. Sự thật thì nơi gọi là café âm nhạc ở đây là nơi bạn có thể nghe ca sĩ hát
trong khi thưởng thức trà. Vào buổi tối thì nơi này lại trở thành nơi giống như
quán bar.
Quán café này không thuộc sở hữu của bất cứ chuỗi cửa
hàng nào, mà cũng có chuỗi cửa hàng nào như thế ở Nhật không nhỉ? Cho dù Maid
café cũng có thể na ná như vậy…
“Chúng ta sẽ vào phải không? Vậy hãy nhanh lên nào.”
“Dạ dày tôi trống rỗng rồi…”
Bị giục bởi Liecia và Aisha, chúng tôi bước qua cánh
cửa quán [Lorelei]. Trong lúc tôi bước vào quán, chúng tôi có thể nghe Juna-san
đang hát.
Nghe lời bài hát, tôi bủn rủn cả chân tay. N-Nghĩ đến
điều này thì chính tôi đã dạy cô ấy bài này mà.
Đúng như mong đợi từ Juna-san. Cô ấy có thể hát bài
hát lời tiếng Anh mà ngay cả đối tôi nghe còn thấy lạ.
“Wow. Giọng hát thật tuyệt vời. Quả đúng như kì vọng
về Juna-dono.”
“Tôi không hiểu lời bài hát cho lắm nhưng bài hát rất
hay”
Aisha và Liecia bày tỏ sự ngưỡng mộ. Phải, tôi phải
nói đó là một bài hát hay.
Vào lần đầu tôi gặp cô ấy, tôi đã hứa là sẽ dạy
Juna-san những bài hát mà tôi biết. Nhưng nếu nghĩ kĩ thì tôi chợt nhận ra là
mình chỉ biết nhạc anime từ thập niên 80 và không hề biết một bài nổi tiếng
nào. Nghĩ vậy, tôi có cảm giác xấu về việc bài đầu tiên tôi dạy cô ấy lại là nhạc
anime nên cuối cùng tôi dạy cô ấy một bài anime khác cho dù không giống cho lắm.
Bài [Better Days are Coming] của Neil Sedaka.
Có lẽ sẽ dễ hiểu hơn nếu tôi nói bài này thực ra là
bài cover bởi Aikawa Maya [Beyond Time Z], bài opening của serie anime nổi tiếng
[Mobile Suit Gundam Z].
Nhưng giờ tôi nghĩ rằng dạy cô ấy thêm vài bài trong
tương lai sẽ ổn thôi. Juna-san có kiểu cách khá giống Yukushimaru Hiroko-san
khi hát các bài nổi tiếng và giống Moriguchi Hiroko-san khi hát nhạc anime. Tôi
thực sự muốn nghe cô ấy hát bài trong [Detective Story] hay [From the Aqueous
Star with Love]. Không biết chừng ngày nào đó cô ấy có thể hát những bài này….
Những người ngồi trong quán trông khá giống những
khán giản thời Showa.
Chúng tôi ngồi xống cái bàn ở góc và chăm chú nghe từng
bài hát của Juna-san. Sau một lúc, Juna-san đã hoàn thành bài hát của mình, cô ấy
nhận ra chúng tôi và tiến đến.
“Chẳng phải đây là bệ h…”
“Một ngày tốt lành, Juna-san. Tôi không biết cô còn
nhớ không nhưng tôi là Kazuya, người thừa kế của hàng bánh crepe ở vương quốc
Echigo!”
Tôi nhanh chóng đáp lại để ngăn lời của Juna-san.
Có vẻ như Juna-san cũng đã nắm được phần nào tình
hình.
“À phải rồi, là Kazuya-san. Đã lâu không gặp. Cha
ngài vẫn ổn chứ?”
“Vâng. Ông ấy vẫn tràn đầy năng lượng đến nỗi gần
đây mẹ tôi phát hiện ra ông ấy còn đi tán gái và nó trở thành vấn đề lớn.”
“Vậy sao? Kazuya-san cũng cần phải cẩn thận với phụ
nữ đó biết không?”
Cô ấy bắt nhịp với câu chuyện của tôi rất nhanh. Như
dự đoán, ở một nơi công cộng như này, tôi sẽ gặp rắc rối lớn nếu cô ấy cúi đầu
và chào tôi và nói [bệ hạ] vì tôi đang đi vi hành mà. Tuy nhiên, cô ấy quả là
có tài trong việc khớp chuyện với người khác, quả là xứng đáng với tài năng mà
tôi muốn mang về lâu đài bằng bất cứ giá nào.
“Nếu tôi trả cô gấp 5 lần lương hiện tại, cô sẽ trở
thành thư kí riêng của tôi chứ?”
“Tôi rất biết ơn lời đề nghị của ngài, nhưng công việc
của tôi là phục vụ mọi người bằng giọng hát của mình, đó là cuộc sống của tôi,
xin thứ lỗi vì đã từ chối.”
Cô ấy từ chối một cách nhẹ nhàng. Ngay cả cách từ chối
cũng thật dễ nghe.
“Thật đáng tiếc mà. Tuy nhiên thì mọi người vẫn nói
là thay vì trang trí hoa trong lồng kính, sẽ đẹp hơn là để nó bung nở ngoài tự
nhiên.”
“Ara, ngay cả khi không phải để trang trí, bông hoa
dù ở trong bình đi chăng nữa vẫn sẽ bung nở hết sức để làm đẹp cho đời.”
“Vậy à, nếu là như vậy, chẳng phải sẽ cần phải tạo
điều kiện cho nó có thể nở hoa sao?”
“Vâng. Và tôi tin rằng bông hoa đó sẽ không ngại cho
dù bị hỏng trong quá trình đó đâu.”
‘Hahahahaha.”
“Ufufufufu.”
Juna-san và tôi cùng cười. Nhìn hai chúng tôi như vậy,
Liecia có vẻ thấy thú vị và nói.
“…. Tôi có cảm giác cuộc nói chuyện giữa hai người
như thể đang thăm dò thái độ của nhau vậy.”
Dù trông là như vậy nhưng khá là khác đó Lieica.
Có lẽ đây trông như
là một [cảnh một oneesan đang trêu đùa cậu em, người đang ước điều quá
khả năng của mình.]
...... Cùng với độ tuổi giữa hai người, gần như là
quá phù hợp cho tình huống kinh điển kiểu này.