(Góc nhìn của Soma)
“*Suuuuuuuuuuuuuụp*….. Dù thế nào thì món Zelring vẫn
ngon tuyệt.” (Aisha)
Chúng tôi đã quyết định ăn trưa tại quán café
[Lorelei]
Sau khi chén sạch cả một bát đầy Udon Zelring, Aisha
ngay lập tức đưa cái bát trống và gọi bồi bàn, “Cho tôi thêm bát nữa!”. Đây chẳng
phải là quán café là mà là nơi để ăn sao?.... Mà, thế nào cũng được.
“Ngay cả vậy, ăn Udon Zelring ở quán café thì vẫn…”
(Soma)
“Nó không hợp khẩu vị của quý khách sao?” (Juna)
Thấy Juna-san biểu lộ vẻ mặt lo lắng, tôi ngay lập tức
lắc đầu và nói, “À, không phải vậy đâu.”
“Điều tôi lo là liệu có ổn không khi ăn udon sùm sụp
như vậy trong một quán café sang trọng như thế này?” (Soma)
“Sau buổi truyền hình đó, mọi người đều muốn thử món
này. Vì chúng ta vẫn chưa hoàn toàn giải quyết được nạn đói, những nguyên liệu
rẻ như thế này quả thực đáng quý.” (Juna)
“Cả cô cũng nói vậy…. Tôi xin lỗi vì sự bất tài của
mình.” (Soma)
“Không, không phải vậy đâu…. Tôi nghĩ Kazuya-san đã
làm rất tốt trách nhiệm của mình rồi.” (Juna)
Juna-san nở nụ cười tươi tắn, điều đó như sưởi ấm
con tim tôi vậy.
*bốp*bốp*
Đúng vậy, đó là lí do Leicia hiện tại đang liên tục
đá vào chân tôi dưới gầm bàn.
“Chẳng phải Soma có thái độ khác hẳn mỗi lần nói
chuyện với Juna-san sao?” (Liecia)
“À, *suuụp*… , cả thần … *suuuụp* … cũng thấy vậy.”
(Aisha)
“…. Điều này là không tránh khỏi đúng không? Tất
nhiên là tôi sẽ cảm thấy bối rối nếu nói chuyện cùng một oneesan xinh đẹp như vậy.
Thêm vào đó, Aisha, chọn hoặc ăn hoặc nói chuyện thôi.”
“*suuuuụp*”
Vậy là cô chọn ăn à? Tôi quyết định bỏ qua câu
tsukkomi sắp bật ra khỏi miệng.
“… Ngay cả khi anh đã nói “cô rất xinh đẹp” với tôi
(*lẩm bẩm*)” (Liecia)
“Không phải vậy, tôi chỉ muốn nói rằng tiêu chuẩn
xinh đẹp của Liecia và Juna-san là khác nhau thôi mà.” (Soma)
“A-anh nghe được tôi nói à?” (Liecia)
Không phải chứ, nếu cô không muốn người khác nghe được
thì nói nhỏ thôi.
Sau cùng, tôi không bị điếc đâu mà có thể ngó lơ một
cô gái đang lẩm bẩm và hỏi ngu “Ể? Cô vừa nói gì à?”… Tôi cũng cần phải chú ý
hơn sau vụ gối đùi kia.
“A-anh không thể ngó lơ nó đúng không?” (Liecia)
“Ngó lơ à? Đừng đánh giá thấp ảo tưởng của một thanh
niên đến tuổi mỗi khi nghe đến gái.” (Soma)
“Araara, mặt
hai người đang đỏ lên đấy. Cả hai người đều trong sáng nhỉ, hiểu rồi.” (Juna)
Juna nhìn chúng tôi đang tranh cãi mà mỉm cười.
Bên cạnh cô, Aisha vẫn đang húp udon sùm sụp trông
như đang bĩu môi.
“Suuuuụp*… Tại sao người nhận ra lòng tốt của công
chúa mà vẫn ….. *suuuụp* … ngó lơ thần. A, đợi thần một chút.” (Aisha)
“Có lẽ hơi thô lỗ nếu tôi nói… Chẳng phải là do cách
cư xử của cô khiến ngài ấy nghĩ cô không nghiêm túc sao?” (Juna)
“Juna-dono!? Ý cô là tôi có vấn đề sao?” (Aisha)
“Đó là sự tham ăn của cô. Lần đầu lên sóng truyền
hình và nói chuyện cùng nhà vua, cô tỏ ra một phụ nữ quý phái và dung cảm,
nhưng gần đây Aisha-san chỉ có ăn và ăn, nên thật là đáng thất vọng mà.” (Juna)
“S-Sao có thể vậy đượccccccc… !?” (Aisha)
Aisha nhìn tôi như thể đang nói “Không phải đâu thưa
đức vua.”
Tôi và Liecia cùng cười với cổ trong lúc làm dấu [X]
bằng tay.
100% là tôi đồng ý với nhận định của Juna-san.
“Chẳng phải quá rõ ràng là cô thậm chí còn ăn đứt cả
Poncho ngay tại sở trường của anh ta sao.” (Liecia)
“Tôi tự hỏi Aisha quý phái đã đi đâu rồi.” (Juna)
“Ue~n! Trong rừng chẳng bao giờ có đồ ăn ngon như vậy
nên tôi biết sao được!” (Aisha)
“Ngay từ đầu tại sao cô còn cố quyến rũ tôi ngay cả
khi tôi đã có hôn thê (tạm thời) rồi…” (Soma)
“““Ể?””” (Liecia) (Juna) (Aisha)
Cả ba cô gái đều nhìn tôi khó hiểu. Tôi vừa nói điều
gì lạ lắm à?
“Ưmmm… Soma? Ở đất nước này, nếu ai đó giàu có thì
đa thê là chuyện bình thường mà.” (Liecia)
“Ngược lại, nếu một người phụ nữ giàu có thì họ cũng
có thể lấy nhiều chồng mặc dù không hợp lắm.” (Juna)
“Vì nếu mà chỉ cho phép 1 vợ 1 chồng, nếu có gì xảy
ra thì cả gia tộc sẽ tuyệt diệt.” (Aisha)
Liecia, Juna-san và Aisha đều đáp lại với vẻ mặt
nghiêm trọng.
Các cô nghiêm túc đó à?... À, không, tôi nghĩ họ nói
thật. Xã hội này vẫn chưa thoát ra khỏi thời Trung Cổ để đến thời Phục Hưng. Tỉ
lễ sinh đẻ vẫn chưa ổn định trong khi vệ sinh và y tế thì chậm phát triển; thêm
vào đó đây là thời đại hỗn loạn vì thế rất hiếm có ai sống thọ. Hơn thế nữa, xã
hội Trung Cổ đề cao khái niệm [Gia tộc], nếu họ có đủ sức mạnh tài chính, họ muốn
có càng nhiều con nối dõi càng tốt. Vì lí do đó nên đa thê được chấp nhận. Tôi
có thể hiểu được.
“Nhưng không có ai khác là hoàng hậu ngoại trừ mẹ
Lieica cả…” (Soma)
Nếu nhà vua muốn đa thê thì cha Lieica phải có nhiều
hơn một vợ chứ nhỉ? Thực ra tôi cũng đã bị Hakuya giục hãy nhanh chóng sinh người
nối dõi.
“À, người mang huyết thống Hoàng gia là mẹ của tôi,
vì bà là cháu của vị vua trị vì trước thời vua Alberto.” (Liecia)
“Vậy là nhà vua được ‘gả’ vào Hoàng gia à!” (Soma)
“Phải, đó là tại sao nếu ông ấy có lấy thêm nhiều vợ
cũng vậy thôi. Chỉ có con của bà mới có quyền thừa kế… Mà tôi cũng không biết
là liệu mình có anh em cùng cha khác mẹ không nữa.”
“Hử? Liệu có ổn không khi nhà vua cứ thế mà nhường
ngôi cho tôi?” (Soma)
“Sẽ không có vấn đề gì đâu. Cha tôi dù là người nắm
quyền nhưng nếu mẹ không bằng lòng thì ông ấy cũng không thể thoái vị được
đâu.” (Liecia)
Vậy là việc nhà vua thoái vị không chỉ là ý tưởng của
riêng ông mà còn có cả sự chấp nhận của hoàng hậu nữa?
“Thêm vào đó, do không có ai khác ngoài tôi có quyền
thừa kế vương vị nên tôi nghĩ rằng nó chẳng khác gì việc chọn phò mã cả. Khác
biệt duy nhất ở đây chỉ là người thừa kế ngai vàng là ai mà thôi.” (Liecia)
“…. Vậy chẳng phải sẽ tốt hơn nếu Liecia lên ngôi
làm nữ hoàng sao?” (Soma)
“Nếu vậy thì tất cả các cuộc cải cách của Soma phải
có sự đồng ý của tôi, đúng không? Thế thì nó rất là lằng nhằng.” (Liecia)
“Chắc chắn…. là vậy rồi.” (Soma)
Không hẳn tôi nghĩ Liecia là đồ ngốc, nhưng nếu tôi
cần sự chấp thuận mỗi lần đề ra kế hoạch thì việc thực hiện sẽ càng chậm trễ.
Hơn thế nữa, nếu người có quyền lực cao nhất và nhà cải cách là hai người khác
nhau mà lại có ý kiến trái chiều thì sẽ càng thêm rắc rối.
“Đó là lí tại sao cha của Liecia lại ngay lập tức
giao mọi quyền hành cho tôi…” (Soma)
“Đúng vậy… ngay cả bây giờ tôi nghĩ ông ấy vẫn luôn
nghe lời mẹ.” (Liecia)
Nhưng giờ gánh nặng đó đã được đẩy sang hai chúng
tôi. Cả hai người đều thở dài.
“Vì vậy, nếu Soma muốn đa thê thì… có thể được.”
(Liecia)
“Liecia thấy ổn với việc đó à?” (Soma)
“Dù tôi không muốn vậy, nhưng nếu nhờ đó mà Soma sẽ
lên ngôi thì…” (Liecia)
“Này chẳng phải Lieica có vẻ quá hiểu biết về mặt
này à….” (Soma)
“Nếu anh chỉ lấy 8 cô bao gồm cả tôi thì, tôi sẽ cho
phép.” (Liecia)
“Thế chẳng phải là quá nhiều sao! Tôi không thể có
trách nhiệm cho từng đấy cô được!?” (Soma)
Không phải là tôi không thấy phấn khởi khi nghe mình
có thể tạo harem… Nhưng không hiểu sao mà tôi lại tưởng tượng ra cái tương lai
đầy trắc trở phía trước. Tôi vốn không là người giỏi đối phó với phụ nữ và rõ
ràng là nếu càng có nhiều vợ thì độ ngượng của tôi cũng tăng theo.
“Bên cạnh đó, cô lấy con số đó ở đâu vậy?” (Soma)
“Đó là số ngày trong tuần.” (Liecia)
Một tuần ở thế giới này có 8 ngày. Đó là lí do à!?
“Liệu chúng ta có thể chơi nhiều người cùng lúc
không?” (Juna)
“Vậy thì sẽ xoay vòng nhanh hơn nhỉ? Hoặc là từng
người chúng ta có thể mời vào ngày của mình và được mời vào ngày của người
khác…” (Liecia)
“Tôi hiểu rồi. Vậy là không cần đợi tới một tuần
đúng không?! Quả là Juna-dono” (Aisha)
(TN: Các bạn có hiểu không :v)
Không, không, không thể nào, sao ngay cả Aisha và
Juna-san cũng tham gia vào cái chủ đề này vậy!?
Nhều người cùng lúc à…. Không hẳn là tôi không
thích, hay đúng hơn là không có một thằng đàn ông nào mà không có hứng với điều
đó, và để đạt được điều đó tôi phải thừa kế ngai vàng. Tính thực dụng của tôi
thực sự không thích sự khó khăn khi phải làm vua ở một đất nước xa lạ, nhưng
trong khi đó thì ham muốn của tôi đang dâng trào, cán cân lí trí và tình cảm
đang nghiêng qua nghiêng lại trong đầu tôi.
Trong khoảnh khắc, tôi đã muốn chuồn đi.
“Cậu không thể, nodesu! Hal, cậu tuyệt đối không được
làm vậy nodesu!” (Cô bé nodesu)
“Cậu thì biết gì chứ!” (Hal)
Từ ghế ngồi xa xa, tôi nghe thấy tiếng tranh cãi từ
một cậu con trai và một cô gái.
Hai người đang cãi nhau này mặc đang mặc đồng phục của
học viện quân sự Hoàng gia giống chúng tôi. Người con trai có mái tóc đỏ và khá
cao so với người bình thường. Cậu ta cao khoảng 1m90. Nhìn từ bề rộng của cái
áo choàng, có thể thấy rằng cậu ta là một thanh niên trai tráng. Cô gái đang đối
mặt với cậu có mái tóc vàng được cuộn lên cùng đôi tai hình tam giác và là một
cô gái xinh đẹp. Cô ấy cũng đến từ tộc Ẩn Lang à?
“Không phải, cô gái đó đến từ tộc Hồ Ly.” (Liecia)
Từ điều Liecia nói, tôi hiểu rằng cô ấy hơi khác.
“Cậu có thể đoán qua việc nhìn đuôi. Đó là đuôi cáo đúng
không?” (Liecia)
“Liệu có thể gộp chung vào với Khuyển Tộc không bởi
họ đều thuộc giống chó cả?”
“Nếu cậu nói vậy, người từ tộc Ẩn Lang và tộc Hồ Ly
sẽ nổi giận với cậu đấy. Bởi vì Khuyển Tộc thì gần giống hơn với Kobold, việc
này giống như khi cậu gộp chung người và khỉ vào với nhau vậy.” (Liecia)
“… Dù sao thì, làm ơn hãy dạy tôi về đặc điểm từng
loài.” (Liecia)
Là một vị vua, nếu tôi vô tình phạm phải điều cấm kị
nào đó trong khi đang diễn thuyết thì nó sẽ là vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Quả như mong đợi ở một thế giới khác, tôi thật chẳng
biết khi nào sẽ giẫm nhầm phải bãi mìn nữa.
Trong khi tôi đang nghĩ, cô gái tộc Hồ Ly hét lên.
“Hal, tớ cầu xin cậu desu. Cậu không được đi đến lãnh
địa công tước Carmine lúc này desu! Đại tướng lục Quân Gorge Carmine có hiềm
khích với vị đức vua desu. Nó sẽ thành nội chiến mất nodesu!” (Cô gái nodesu)
“Đó là tại sao tớ phải đi. Nếu nó trở thành chiến
tranh, tớ có thể tận dụng cơ hội này để thăng tiến.” (Hal)
Thanh niên tầm 18 tuổi tên Hal cười không chút run sợ.
Khuôn mặt của cô bé tộc Hồ Ly trước mặt cậu ta càng
trở nên thất vọng hơn.
“Định nghĩa về chiến tranh cuả Hal quá là hời hợt,
nodesu.” (Cô gái nodesu)
“Kaede đang lo lắng thái quá rồi.” (Hal)
“Cha của Hal đang lo lắng cho cậu nên ông ấy đã gọi
cậu về đó biết không nodesu!” (Kaede)
“Cha tớ chẳng liên quan gì ở đây cả! Ông ta chỉ là
tên nhát gan chết dí ở thủ đô khi tình hình trở nên tồi tệ, ngay cả khi ông ta
đã phục vụ cho nhà Carmine biết bao nhiêu năm. Tớ không cần phải nghe lời ông
ta!” (Hal)
“Cha Hal đã nhìn ra được thế sự nodesu. Người đang cố
gắng làm rối mọi chuyện là công tước Carmine, nodesu” (Kaede)
Cả hai người đều tiếp tục cãi nhau. Nhìn hai người
như vậy, Liecia bỗng nhận ra điều gì đó đập tay.
“Tôi nghĩ đã nhìn thấy cậu ta trước đây, cậu ta là
Sĩ quan Hulbert Magna, tôi nghĩ vậy.” (Liecia)
“Vậy là cô biết à, Le… Liecia” (Soma)
“Con trai cả của nhà Magna thuộc phe lục quân, người
được ca ngợi có tài năng xuất chúng không có đối thủ trong chiến đấu khi cậu ta
còn trong học viện. Sau khi tốt nghiệp, cậu ta đã đăng kí vào quân đội… Vậy, cậu
ta đã trở về nhà sao?” (Liecia)
“Cậu ta nổi tiếng không ngờ đấy. Vậy còn cô gái thì
sao?” (Soma)
“Để xem… Tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy trong quân đội.”
(Liecia)
“Cô gái đó là Kaede Foxia-san” (Juna)
Juna trả lời thay vì Liecia. Ể? Sao cô lại biết cô ấy?
“Vì cô ấy là khách quen của quán này. Nếu tôi nhớ
không nhầm thì cô ấy là ma thuật sư thuộc biên chế quân đội Hoàng gia.” (Juna)
“Nếu cô ấy thuộc quân đội Hoàng gia, tôi đoán cô ấy
là ma thuật sư hệ thổ.” (Liecia)
Ma thuật ở thế giới này chia làm 6 thuôc tính, Hỏa,
Thủy, Phong, Thổ, Quang và Ám. Hỏa, Thủy, Phong, Thổ lần lượt là thuộc tính tự
nhiên điều khiển nguyên tố tương ứng thường dùng trong ma thuật chiến đấu.
Quang thuộc tính thì là ma thuật trị thương. Còn cái gọi là Ám thuộc tính không
nhất thiết phải liên quan đến điều khiển ma thuật bóng tối, vì nhưng ma thuật đặc
biệt không thể liệt kê vào 5 cái trên thì được xếp vào [Ám thuật]. Dịch chuyển
đồ vật và Tư duy song song của tôi cũng thuộc vào Ám thuật.
Nếu ma thuật sư được gọi vào quân đội, họ thường
chia quân dựa theo thuộc tính ma thuật. Hỏa thuật trong lục quân, Phong thuật
trong không quân, Thủy thuật trong hải quân, Thổ thuật và Ám thuật (dù cho khá
hiếm) thì vào quân đội Hoàng gia. Quang thuật thì có nhiều vai trò như quân y
và họ được tuyển vào tất cả các ngành. Thực tế mà nói, tôi phản đối việc này vì
nó thiếu tính linh động, nhưng lục quân, hải quân và không quân không thuộc quyền
của tôi nên tôi không thể làm gì được. Nếu tôi nắm được quân đội trong tương
lai tôi nhất định sẽ cải tổ lại.
Trong khi nghĩ về điều đó, Kaede và Hulbert vẫn đang
cãi nhau.
“Không đời nào công tước Carmine có thể thua tên vua
đó được!” (Hulbert)
“Công tước dạo gần đây biểu hiện rất lạ nodesu! Ngay
cả khi điều này chỉ có lợi cho các nước lân bang. Amidonia đang nhăm nhe chiếm
lại lãnh thổ họ đã mất vào tay đời vua trước. Cộng hòa Torgis thì đang tái phục
hồi sau mùa băng hà và cũng đang nhăm nhe những mảnh đất màu mỡ. Nếu cuộc nội
chiến xảy ra, chúng nhất định sẽ nhảy vào can thiệp. Và đó chẳng phải là điều
duy nhất công tước Carmine không chịu hiểu sao nodesu……” (Kaede)
Ể? Cô gái này có vẻ khá hiểu biết về tình hình nội bộ
của chúng ta đấy chứ.
Trên bản đồ thế giới này, về phía Tây của nước chúng
tôi (tôi cũng không rõ là nó có phương hướng giống Trái Đất không, nhưng tôi sẽ
dùng để diễn tả dễ hơn) là [Lãnh địa công tước Amidonia], nước mà hơn nửa lãnh
thổ đã rơi và tay Elfrieden do chính sách bành trướng của đời vua trước. 50 năm
đã qua nhưng họ vẫn đang trực chờ cơ hội để chiếm lại lãnh thổ của mình. Rõ
ràng họ là quốc gia thù địch với chúng tôi.
Phía nam Amidoni, nằm ở cực nam lục địa là [Cộng hòa
Torgis], như Kaede nói, đó là quốc gia bao phủ bởi băng tuyết khi đông đến. Dựa
vào bản đồ này thì càng đi về phía Nam thì càng lạnh. Tôi không biết rằng là có
phải lục địa này nằm ở Nam bán cầu hay không hay là vì hướng Nam Bắc ở đây khác
so với tôi nghĩ, hoặc là do tác động của hiện tượng ma thuật nào đó, nhưng nếu
ta đi xuống phía Nam Elfrieden thì càng lạnh và càng nóng khi đi lên phía Bắc.
Với chính sách [Bắc tiến] được coi là quốc sách của
Torgis. Tuy nhiên, trong số các quốc gia có chung biên giới với họ, Đế Chế Thần
Thánh quá mạnh để có thể đấu lại còn quốc gia đánh thuê Zem là đồng minh thì
không thể. Vì vậy chính sách Bắc tiến này chỉ nhằm vào Amidonia và Elfrieden.
Cả hai nước này đều có thể lợi dụng tình hình bất ổn
của nước ta như lũ hổ đói vồ mồi vậy.
“Đó là tình hình hiện tại nodesu! Công tước rốt cuộc
đang nghĩ gì chứ nodesu?” (Kaede)
“Công tước Carmine khác so với người thường. Ông ấy
nhất định có ý định gì đó.” (Hulbert)
“Vậy Hal thậm chí không thể tự nghĩ được à nodesu?”
(Kaede)
“Tất nhiên là tớ đã nghĩ về nó! Thực ra, tớ đã nghe
được rằng rất nhiều quý tộc đã bỏ rơi nhà vua để tập hợp quân về dưới trướng của
ngài Carmine. Mất đi sự ủng hộ của họ là bằng chứng cho việc nhà vua bất tài
đúng không!?” (Hulbert)
……
“Chúng ta vẫn chưa biết nhà vua mới như thế nào,
ngài ấy cho đến giờ vẫn chưa phạm phải bất cứ sai lầm nào! Hơn thế nữa, những
quý tộc về dưới quyền công tước là những kẻ, theo tớ nghĩ, do cuộc cải cách mà
mất đi quyền lợi của mình, hoặc là tài sản của họ bị điều tra gian lận nodesu!
Bằng cách lật đổ vị vua hiện tại, họ có thể lấy lại quyền lực của mình. Cậu thực
sự sẽ nghĩ điều đó tốt cho đất nước sao!?” (Kaede)
Kaede được lời lấn tới, trong khi Hulbert chỉ liếc mắt
đi chỗ khác.
“….. Công tước nhất định đã nghĩ ra cách gì đó.”
(Hulbert)
“Lại là công tước, Hal không có chính kiến của mình
à nodesu!?” (Kaede)
“I-Im đi! Kaede nói như thể nhìn thấy trước tương
lai vậy!” (Hulbert)
“Tại vì tớ hiểu tình hình nodesu!” (Kaede)
Kaede dõng dạc tuyên bố với Hulbert người đang khiêu
khích cô.
“Kaede hiểu điều đó nodesu! Người đó thật đáng sợ. Về
phần Tam Công Tước, nhà vua sẽ…” (Kaede)
“Được rồi, dừng lại.” (Soma)
Tôi ngắt lời Kaede trong khi chen vào giữa hai người
họ.
Cả hai người đều nhìn nghi hoặc vào kẻ phá đám. Kệ
việc Hulbert đang ngạc nhiên nói [N-Ngươi là ai, tên khốn!], tôi cười với Kaede
người đang há hốc miệng nhìn tôi.
“Nếu hai người còn tiếp tục nói về chuyện này trước
công cộng, cả hai sẽ bị kết tội đó biết không?” (Soma)