Lời tác giả:
Khi tôi đang tưởng tượng Soma đang
làm con búp bê, ý tưởng này nảy ra trong đầu tôi.
Vâng nó chả liên quan gì đến mạch
truyện cả.
Tại thủ đô Parnam của vương quốc
Elfrieden có một truyền thuyết đô thị đang được lan truyền.
[Mạo hiểm giả nhồi bông]
Họ kể rằng có những mạo hiểm giả chỉ
cao có 1.5 m với vẻ ngoài giống như làm bằng bông. Mỗi người đều mang một cây
kích dài buộc ở sau lưng. Tất cả bọn họ trông đều cục mịch và lùn tịt nhưng
chuyển động lại cực kì nhanh nhẹn và linh hoạt trong khi kĩ năng không hề có động
tác thừa nào. Họ có vẻ không ở cố định trong bất cứ party nào mà thường chọn
các nhiệm vụ săn quái vật đơn lẻ nhưng thỉnh thoảng nếu có party nào muốn tuyển
thành viên tạm thời cho việc thám hiểm dungeon, họ có thể sẽ tham gia cùng.
Bên cạnh đó, tất cả bọn họ đều đăng
kí với hội mạo hiểm giả dưới cái tên [Musashiboy-kun], mạo hiểm giả vì chính
nghĩa. Vì đã có rất nhiều người tận mắt chứng kiến nên có thể chắc chắn rằng họ
không phải là ‘ma’, vì vậy nên những lời đồn đại về họ từ ‘truyền thuyết đô thị’
trở thành ‘câu chuyện về sự kì dị’.
◇ ◇ ◇
“Uwmm…vậy anh là mạo hiểm giả muốn
gia nhập làm thành viên tạm thời của party chúng tôi?”
Trước bảng nhiệm vụ ở quầy mạo hiểm giả.
Một nam kiếm thủ của một party 4
người (bao gồm kiếm thủ, 1 nam tu sĩ, một nữ đạo tặc và một nữ pháp sư) đang hỏi
con búp bê nhồi bông lùn tịt. Con búp bê cầm trong tay một cây kích, một cái
túi vải ở sau lưng, một miếng vải trắng che mặt (đã được khâu vào mặt), đôi mắt
hình quả sồi cùng cặp lông mày dày trông rất dễ thương. Ai vậy ta? Người tuyết
chăng? Hay là một con lật đật? Không! Đó là Musashiboy-kun!
“….( Musashiboy-kun nói “đúng vậy!”
bằng cử chỉ tay).”
“À, vậy chắc cậu là mạo hiểm giả mà
mọi người đang nhắc tới gần đây…”
“… (Musashiboy-kun gật đầu một cách
hào hứng)”
“R, Ra vậy…”
“Này này, dù biết là chúng ta đang
vội tìm một người tiên phong nhưng liệu anh ta thực sự ổn chứ?”
Người phụ nữ có đôi mắt mèo nói với
giọng tinh nghịch. Vị tu sĩ với vẻ mặt thân thiện thì đang ngăn cô ấy lại.
“N, nhưng mà lời đồn cũng nói anh ấy
là một mạo hiểm giả đứng đắn dù ngoại hình có hơi buồn cười, nên tôi nghĩ anh ấy
khá ổn đấy. Vả lại hôm nay chúng ta cũng chỉ đi đến dungeon gần thủ đô thôi
mà…”
“Anh ấy hoàn toàn ổn mà, phải hông~.
Anh ấy cũng dễ thương nữa~”
Cô gái pháp sư đang cười đùa, ngả
người lên Musashiboy-kun, tận hưởng như đang làm với cái gối ôm. Người đàn ông
kiếm sĩ nhìn cảnh này với một nụ cười gượng rồi đưa tay cho Musashiboy-kun.
“Dù sao thì, hãy cùng hợp tác tốt
hôm nay”
“…..(Musashiboy-kun lắc đầu)”
“……….Chẳng nhẽ cậu… không nói được?”
“………. (Musashiboy-kun gật đầu mạnh
mẽ)”
“…………….”
“Này này, anh chắc là sẽ ổn chứ?”
Không ai trả lời câu hỏi của cô
gái.
◇ ◇ ◇
Một party cùng với Musashiboy-kun
tiến vào dungeon gần thủ đô. Đó là một cái hang lớn, là nơi trú ẩn của những
con quái vật khổng lồ hung bạo cùng với lũ goblin. Cậu sẽ xử lí ra sao đây,
Musashiboy-kun!
~Musashiboy-kun vs Mãng xà khổng lồ~
Ssssssshhhh!!!
“……… (Musashiboy-kun đứng trước mặt
con mãng xà)”
Ssssssssshhhhhh!!!
“…………!? (Nhưng Musashiboy-kun ngạc
nhiên bởi vì con mãng xà bỏ qua cậu)”
Hãy để tôi giải thích. Loài rắn tìm
mồi bằng cách cảm nhận nhiệt, tất nhiên nó không thể nhận ra Musashiboy-kun,
người chỉ là một con búp bê nhồi bông.
“Chậc, sao ngươi lại bỏ qua tên nhồi
bông đó mà lao đến đây!”
Lịch bịch, lịch bịch, lịch bịch, XOẸT!
“………..(Musashiboy-kun đã cứu được nữ
đạo tặc đang hoản loạn)”
“C…cảm ơn….”
“…………(Musashiboy-kun giơ ngón tay
cái về phía cô ấy)”
~Musashiboy-kun vs Dơi hút máu (cả
một đàn luôn)~
“……………….(Musashiboy-kun hạ gục lũ
dơi bằng [Tốc xoáy trảm]”
“Ồoooo, cậu khá là mạnh đó”
“…………….(Musashiboy-kun quay về hướng
kiếm sĩ và giơ ngón cái lên)”
“……… hửm? Này, cậu…..”
“…………….(Musashiboy-kun nghiêng đầu,
“cái gì vậy?”)”
“Sau lưng cậu, có vài con dơi đang
tiến đến gần kìa…”
“!?(“Bỏ ta ra!” Musashiboy-kun đá
nhưng bất thành)”
Hãy để tôi giải thích.
Musashiboy-kun không thể cảm nhận đau nên cậu không thể biết được mình đang bị
cắn.
~Musashiboy-kun vs Đầm lầy không
đáy~
Xoạt, xoạt, xoạt, xoạt!
“………….( Musashiboy-kun đạp trúng đầm
lầy, mắc kẹt)”
Xoạt, xoạt, xoạt, xoạt!
“……….(Cậu đang gọi đồng đội của
mình “nhanh lên giúp tôi với!)”
Phù thủy và tu sĩ nhìn cậu với ảnh
mắt vô hồn
“Cậu ta nhìn giống hệt như đang
chơi đùa vậy~”
“Tôi hiểu mà, thật vậy.”
Xoạt, xoạt, xoạt, xoạt!
◇ ◇ ◇
Khi công cuộc thám hiểm mê cung
hoàn thành, các thành viên chuẩn bị chia phần thưởng một cách công bằng. Tuy
nhiên, cho dù anh chàng kiếm sĩ chia thế nào, Musashiboy-kun nhất định không nhận.
“Không thể được, làm việc miễn phí
là không tốt đâu. Làm ơn hãy nhận nó.”
“…… (Musashiboy-kun lắc đầu)”
“Cậu chắc chứ, chắc chắn không muốn
nhận chứ?”
“…….. (Musashiboy-kun gật đầu mạnh
mẽ, và…)”
“A…”
Lịch bịch, lịch bịch, lịch bịch….
Musashiboy-kun chạy khỏi các mạo hiểm
giả. Để tôi giải thích. Búp bê bông không thể mang bất cứ cái gì khác ngoài
trang bị ban đầu (Còn cái túi à? Chỉ để trang trí thôi). Các thành viên của
party nhìn Musashiboy-kun và chết lặng.
“Chúng ta sẽ giải quyết thế nào?”
“Đừng hỏi tôi. Thực ra thì cậu ta
có thực sự có phải con người không vậy?”
“Có thể đó là tinh linh chăng~”
Musashiboy-kun người mang nhiều điều
bí ẩn. Thực sự cậu cũng có thể được coi là tinh linh, như lời pháp sư nói.
Hôm này một truyền thuyết đô thị nữa
lại được tạo ra.
◇ ◇ ◇
Bồn tắm lớn trong cung điện ở
Parnam.
Một “Musashiboy-kun (cỡ lớn)” đang
ướp nhẹp trong bồn đầy nước, Soma, người đang gạt bụi bẩn khỏi người và Liecia
đang nhìn cậu một cách lạnh lùng.
“…… Chẳng phải trông nó lớn hơn lần
trước sao?”
“Nó không phải bản mẫu. Đây là con
mà tôi đã yêu cầu các thợ rèn ở thủ đô làm nó dựa trên con trước.”
“Không thể nào, chẳng lẽ [Mạo hiểm
giả nhồi bông] mà cả thị trấn đang đồn đại là…”
“À, có lẽ là anh chàng này đấy. Và
cũng không có ai ở bên trong đâu.”
“Đã có thời gian xuất hiện lời đồn
về con ma-nơ-canh rồi, cậu định biến Parnam thành thành phố ma à!”
“Á á á á….. Này oa!”
Bị ném xô vào đầu bởi Liecia, Soma
liền lặn xuống bồn tắm trong khi vẫn mặc quần áo.