Mặc
kệ Haruhiro có làm được việc dẫn dắt mọi người hay không. Miễn là cậu còn một
hơi thở thì thời gian với cậu cũng sẽ không ngừng trôi đi. Đi ngủ, mặt trời mọc,
một buổi sáng mới và rồi đi đến Trấn Cổ Damroww.
Bọn
họ đánh lén hai con Goblin, lợi dụng một đòn tấn công bất ngờ làm cho một con
Goblin bị thương. Ranta và Yume đối phó với con Goblin đã bị thương, trong khi
Goblin không bị thương thì lại do Mogzo và Haruhiro xử lý.
Con
Goblin không bị thương được trang bị một chiếc mũ giáp đã bị lõm vào, trên người
mặc một chiếc áo giáp lưới thô sơ và cầm một thanh kiếm đã cùn giống như một
món vũ khí. Nhưng nó vẫn là một đối thủ khó nhằn, mặc dù luận về thể trạng,
Mogzo tất nhiên vượt xa con Goblin, mà nếu nói về sức mạnh, cậu ta cũng rất khỏe.
Mogzo đúng ra là đã có thể lao thẳng vào con Goblin. Nếu có thể như lời nói
trên, cưỡng chế được đối phương thì Mogzo có thể nhẹ nhõm giành chiến thắng,
tuy nhiên cậu ta không làm như thế. Tại sao lại thế cơ chứ? Là bởi Mogzo quá
nhát gan sao?
Chính
xác là Mogzo không lỗ mãng liều lĩnh giống như Ranta. Mà cậu ta luôn làm việc cẩn
trọng như thế, kỳ thật là có lý do.
Vừa
khéo con Goblin trước mặt này có đội mũ giáp trên đầu, sau khi nhìn động tác của
Mogzo và Goblin, Haruhiro đột nhiên bừng tỉnh. Nếu như có mũ giáp bảo vệ, vậy
thì dù có không cẩn thận bị đánh vào đầu, cũng không đến nỗi mất mạng; nhưng nếu
không có mũ giáp bảo vệ thì phần đầu mà bị kiếm sượt nhẹ qua cũng không chừng sẽ
tạo ra một vết thương nghiêm trọng. Cũng khó trách tại sao Mogzo lại nhút nhát
như thế.
Tối
ngày hôm qua, Mogzo đã nói rằng rằng cậu ấy muốn một chiếc mũ giáp và một bộ
giáp kim loại. Thứ cậu ta muốn không phải thứ gì đó như một thanh cự kiếm mới với
lưỡi sắc bén mà là trang bị bảo vệ. Haruhiro đoán là nếu như Mogzo có thể mặc
vào những trang bị bảo vệ có sức phòng thủ cao, bảo vệ chắc chắn cơ thể như lời
nói trên, thì cậu ta sẽ chiến đấu một cách quyết đoán và ít ngần ngại hơn. Có lẽ
trong lòng cậu ta cũng nghĩ như thế.
Về
phần Haruhiro, cậu chỉ muốn làm thế nào để bản thân mình vòng tới phía sau lưng
kẻ địch và tiến hành đánh lén. Trên người cậu không có áo giáp, bởi thế cậu rất
sợ đòn tấn công của kẻ địch. Nói quá lên tí, một đường kiếm thôi cũng có thể
làm cậu đi đời nhà ma, vì thế cậu đương nhiên cố gắng hết mình để tránh việc
chiến đấu trực diện với kẻ địch. Nhưng mà Mogzo không thể tránh được việc đối đầu
trực diện với kẻ địch. Nếu như cậu ấy muốn chiến đấu như Haruhiro, luôn liên tục
chạy trốn, thì mọi thứ nhất định sẽ trở nên tùm la tùm lum.
Bởi
vì vị trí được phân cho cùng nhiệm vụ khác nhau, vì thế Haruhiro trong quá khứ
chưa bao giờ nhận ra chuyện đó. Trước đây Haruhiro cái gì cũng không hiểu,
không đúng, cậu căn bản là chưa bao giờ có ý định hiểu rõ về nó.
“Mogzo!”
Haruhiro mở lời gọi Mogzo trong khi dùng dao găm bổ về phía con Goblin.
Khi
con Goblin quay về hướng bên này, Haruhiro lui về phía sau như cậu vẫn luôn
làm. Con Goblin do dự một chút trong nháy mắt, nhưng chỉ là trong nháy mắt thôi
rồi nó một lần nữa quay mặt về phía Mogzo. Nhưng lúc này Mogzo đã đâm thẳng
thanh cự kiếm của cậu ta cùng một tiếng hét.
Thanh
cự kiếm cắm sâu vào trong bụng con Goblin. Tuy nhiên, sinh vật sống sẽ không dễ
dàng bị giết chết như thế. Con Goblin ré lên một tiếng 'quác quác' và cố vung
thanh kiếm trên tay nó. Nhưng làm sao để nó làm thế được. Haruhiro từ phía sau
áp sát Goblin và nhắm đến tay cầm kiếm của nó; [Thủ Đả].
Tuy
rằng không chặt đứt được cổ tay của con Goblin, nhưng con dao găm cũng chém sâu
đến tận xương của nó. Con Goblin đánh rơi thanh kiếm của mình. Mogzo rống lên một
tiếng, xoay ngược thanh cự kiếm. Con Goblin phát ra một tiếng kêu thảm, muốn
nhào mình về phía Mogzo. Haruhiro dùng tay trái nắm lấy chiếc mũ giáp của con
Goblin, dùng sức kéo chiếc mũ giáp của nó xuống, rồi dùng dao găm chọc vào chiếc
cằm của nó.
“--Chết
này...!”
Dù
làm đến thế vậy, song con Goblin vẫn chống cự một lúc nữa rồi mới từ từ ngừng
vùng vẫy. Dù sao mỗi lần chiến đấu đều liên quan đến tính mạng, cho nên đối
phương đương nhiên cũng rất nghiêm túc. Mỗi lần đều là một cuộc chiến sinh tử,
ngươi sống ta chết và ngược lại. Tất cả cũng không hề đơn giản. Manato hình như
đã từng nói những lời như thế. Bọn họ không muốn chết, mà con Goblin trước mắt
cũng như thế, nó cũng không muốn chết. Họ chỉ có thể giết chết đối phương, cướp
đi những đồ vật đáng giá của đối phương, dùng nó để lấp đầy cái bụng mình, chỉ
có làm thế họ mới có thể tiếp tục sinh tồn được.
Ranta
cùng Yume đang chiến đấu với con Goblin còn lại. Sau khi Shihoru làm suy yếu sức
mạnh của nó bằng một ma thuật, Ranta ra tay tung một đòn kết liễu.
Sau
khi trận đấu kết thúc, trong lúc Haruhiro nhặt những chiếc túi của con Goblin
lên, Mary đặt năm ngón tay của mình lên trên trán sao cho ngón giữa ấn giữa hai
hàng chân mày. Động tác của cô ấy rất nhanh chóng, Haruhiro tí chút nữa là
không nhìn ra được rồi, tuy nhiên may là cậu vẫn tận mắt nhìn thấy tất cả.
Đó
là một cái cử chỉ biểu tượng hình lục giác. Manato cũng hay thực hiện động tác
này sau khi giết chết đối thủ của mình.
Haruhiro
cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Trông Mary chẳng có vẻ gì là người sẽ làm những
chuyện như vậy. Nhưng mà, trên thực tế, khi đối mặt với Mary, Haruhiro đã nhận
ra rằng, cậu cũng không biết gì cả, hơn nữa cậu chưa từng có ý định thấu hiểu
cô ấy.
Trong
thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, Haruhiro mở miệng với Mogzo.
“Mogzo
nè, cậu đi mua mũ giáp đi! Hàng giá rẻ cũng được, mua một cái đi! Tớ sẽ giúp cậu
một chút tiền. Ngoài ra, cũng tiện thể tìm xem có bộ áo giáp kim loại có phầnbảo
vệ hai vai nào vừa với cậu không! Nếu như không tìm được, chúng ta cũng có thể
hỏi trước một chút xem chỉnh lại bộ giáp cho vừa với cậu tốn bao nhiêu tiền.
Như vậy thì lúc chiến đấu trong lòng cũng an tâm hơn chút.”
“...Ồ?
Có thật không...? Nhưng vậy không được đâu... Cậu cũng đâu dư dả gì... Mình thấy
thật sự không nên để cậu trả tiền...”
“Đừng
có lo về chuyện đó. Tôi có món đồ chơi này là đủ rồi.” Haruhiro gõ vào con dao
găm trên tay của cậu. “Nhưng nếu như cậu trang bị sơ sài thì sẽ ảnh hưởng đến
toàn bộ nhóm, vì thế chuyện đó cũng vì bản thân tớ mà thôi. Trang bị bảo vệ làm
từ kim loại thì vô cùng đắt đỏ, nếu như mỗi ngày chúng ta đều kiếm được lời rất
nhiều tiền, đó đương nhiên là không có gì đáng kể, tuy nhiên chúng ta cũng
không thể kiếm lời nhiều như vậy, hơn nữa cậu còn đang tay làm hàm nhai, lấy
đâu ra tiền dư mà mua trang bị bảo vệ, nếu để cậu trả hết cho mấy thứ đó thì thật
sự bắt ép cậu quá .”
“A~~,
đúng là như vậy đó!” Yume khẽ hô một tiếng và mỉm cười. “Mogzo, lúc cậu đi mua
trang bị bảo vệ, Yume cũng sẽ tài trợ một chút. Mọi người cùng nhau giúp Mogzo
mua cái mũ giáp đáng yêu thôi!”
Shihoru
cũng rụt rè giơ tay mình lên. “...Cái đó, mình cũng sẽ trả một chút. Mình không
có dư giả nhiều, nhưng mình cũng có thể tài trợ một chút.”
“Mặc
kệ thế nào tôi tuyệt đối sẽ không bỏ ra dù chỉ một capa đâu! Tôi muốn trước
tiên cần vạch rõ giới tuyến!” Ranta tuyên bố.
“Cũng
được thôi. Dù sao từ lúc bắt đầu tớ không có mong đợi cậu sẽ xuất tiền ra.”
Haurhiro nói và lén lút nhìn một chút vẻ mặt của Mary. Ánh mắt cô ấy nhìn về thứ
gì đó ở phía xa xăm, dáng vẻ tỏ rõ thái độ chuyện này chẳng liên quan gì đến cô
cả. Nhưng vì lý do nào đó, Haruhiro lại có cảm giác rằng trông cô ấy cũng có
chút cô quạnh. Có lẽ nào là do ảo giác của riêng Haruhiro?
Haruhiro
quyết đinh, lần tới nếu như có cơ hội, cậu nhất định phải ở trong trận chiến
quan sát Mary một cách cẩn thận. Cô ấy lúc nào cũng cầm lấy cây trượng của
mình, chưa bao giờ bước ra tuyến trước, cũng không cố gắng chữa thương cho mọi
người, càng không có tí nhiệt tình nào, chỉ đứng một chỗ mà thôi. Đó là những ấn
tượng chung của mọi người về Mary, nhưng điều đó trên thực tế có đúng là như vậy
hay không?
Sau
giờ nghỉ trưa, kẻ địch mà họ đụng phải đầu tiên là ba con Goblin kết thành một
nhóm. Trận chiến diễn ra chút loạn xì ngầu, cho nên Haruhiro chẳng có cơ hội để
quan sát hành động của Mary. Sau đó, họ chẳng đụng phải nhóm Goblin nào thích hợp
để ra tay hay một con Goblin đi riêng lẻ cả. Mọi người rời khỏi Trấn Cổ Damroww
thì kết quả là ở trên đường họ bất ngờ đụng phải hai con Goblin.
Bắt
gặp nhau trong nháy mắt, trận chiến ngay lập tức trở thành một trận loạn chiến;
Shihoru và Mary, hai thành viên ở hậu phương, thậm chí không có cơ hội lùi về phía sau, và một con Goblin lao thẳng đến bên
Mary.
“Cô
đừng---!” Ranta lao người vào con Goblin tấn công cô ấy. “--Ngẩn người ra thế!
Đúng là một đứa con gái đáng ghét...!
“Ai
đang ngẩn người cơ chứ...?” Mary đáp trả. Cô ấy đúng thực không có ngẩn người.
Một con Goblin khác muốn bay nhào về phía Shihoru, Mary hô nhẹ một tiếng hào
hùng, nhanh chóng vung cây trượng vào con Goblin với một lực mạnh mẽ. Đó là kĩ
năng phòng thân của Mục Sư, [Cường Kích]; Manato cũng có học được kĩ năng ấy.
Haruhiro chắc chắn rằng cậu không có nhìn lầm .
Kẻ
địch chỉ có hai con Goblin nên trận chiến diễn ra suôn sẻ sau khoảnh khắc bất
ngờ ban đầu. Haruhiro một mặt nghĩ biện pháp khóa chặt lưng con Goblin cậu nhắm
tới, một mặt đem ánh mắt chuyển sang bên người Mary. Cậu nhận ra rằng mọi người
đều đều sai cả rồi. Thanh trượng của cô ấy tuyệt đối không chỉ đơn thuần là một
vật trang trí. Cô ấy đúng thật có học kĩ năng phòng thân. Tuy rằng cô ấy không
muốn chiến đấu ở tuyến trước, nhưng cô ấy vừa nãy đã bảo vệ Shihoru.
Goblin
liều lĩnh cuốn lấy Mogzo, dùng đầu húc mạnh vào cằm cậu ta. Mary dùng vẻ mặt
nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào cảnh này một cách cẩn thận, sau đó hơi lắc lắc đầu.
Cảm giác như cô ấy muốn nói: Như vậy thì không có vấn đề, có thể không cần chữa
trị.
Mary
thật sự chỉ “đứng tại chỗ” sao? Cô ấy “chẳng có tí nhiệt tình nào” sao? Không,
bọn họ đã nhầm rồi. Mary từ phía đằng sau cẩn thận quan sát tình hình trận đấu,
mỗi khi đồng đội bị thương, cô nhanh chóng đưa ra quyết định có nên chữa trị vết
thương hay không. Và lúc cần thiết, cô ấy lại có thể sử dụng với thanh trượng
trên tay mình.
Sau
khi trận đấu kết thúc, Shihoru đi đến bên Mary và nói, “Anou... Cám ơn cậu. Vì
vừa nãy.”
Mary
quay đầu sang một bên, trả lời. “Tôi không biết cô đang nói cái gì?”
Nếu
cô ấy không trả lời theo kiểu thế thì tốt rồi? Haruhiro nghĩ. Nếu như cô ấy có
thể bình thường trả lời bằng câu ‘Không có chi’ và nở một nụ cười thì Haruhiro
có cảm giác rằng bất kể là nam hay nữ đều sẽ rất ưa thích Mary. Đó cũng không
phải chuyện khó khăn hay gì cả. Làm như thế cũng sẽ khiến mọi chuyện dễ dàng
hơn một chút đối với Mary. Tại sao cô ấy lại không muốn như thế chứ?
Sau
khi mọi người quay về Altana và bán chiến lợi phẩm cho những thương nhân thu
mua, Mary không nói không rằng muốn rời đi, mà Haruhiro nhanh chóng gọi lại cô ấy.
“Mary,
cậu chờ chút đã.”
Mary
dùng một tay vuốt mái tóc mình, quay người lại với thái độ khó chịu tỏ rõ trên
mặt. “Cậu còn có chuyện gì sao?”
Haruhiro
đã nói rồi, mọi cử động của cô ấy thật là đáng sợ. Khiến cho lần nào nói chuyện
với Mary, Haruhiro đều cảm giác cô ấy rất chán ghét cậu. Nhưng mà cậu và cô ấy
chẳng phải cùng là đồng đội trong một đội sao? Tại sao cậu lại chán ghét chúng
tôi như thế, tại sao không thử yêu thích chúng tôi? Nếu như nói ra được,
Haruhiro thật sự muốn nói như thế với Mary. Tuy nhiên Haruhiro thật sự không
dám nói thế. Chỉ cần đụng chạm tí vào đề tài này, Mary đại khác sẽ lại nhanh
chóng lảnh tránh nó. Cậu cảm giác là cô ấy thậm chí sẽ nói: 'Được rồi, tạm biệt.'
Sau đó cứ như vậy rời khỏi đội.
“Cũng
không phải là chuyện gì to tát, tôi chỉ muốn hỏi cô....” Haruhiro nói “...Cô có
muốn cùng ăn tối với bọn này không? Sau đó chúng ta có thể cùng đi đến quán rượu?”
“Tôi
mạn phép xin được từ chối.”
“...Tại
sao cô đột nhiên lại trang trọng như thế?”
Đôi
mắt Mary nhìn xuống mặt đất và hơi nhíu mày. Cô ấy giận rồi sao? Harurhiro cảm
thấy dáng vẻ cô ấy giống như có chút ngượng ngùng.
“Không
có lý do đặc biệt gì cả.” Cô ấy trả lời.
“À,
thì ra là như vậy. Thật xin lỗi, tôi lại đi hỏi một câu không đâu vào đâu.”
“Không
sao cả.” Vẻ cau có của Mary biến mất, sau đó cô ấy ngay lập tức quay về vẻ ban
đầu của mình, nhưng ánh mắt của cô vẫn nhìn xuống dưới mặt đất. Cô lắc đầu và bắt
đầu nói, “Như vậy…”
Haruhiro
nghĩ thầm là cô ấy có lẽ vốn định nói tiếp “Ngày mai gặp.” Mary thường không
nói không rằng trực tiếp rời đi, lấy cá tính của cô ấy, mở miệng nói chuyện như
này khá hiêm thấy. Nhưng mà đáng tiếc là, chuyện hiếm thấy này cũng không có xảy
ra. Mary chỉ bỏ lại câu “Như vậy...” rồi quay lưng lại với nhóm người Haruhiro.
Cô
ấy nhanh chóng bước đi, tuy nhiên nhìn dáng đi bộ của cô ấy thì thấy có hơi kỳ
quái; cảm giác như thể cô có chút hoang mang hoảng loạn.
Ranta
khịt mũi một tiếng. “ - -Cô gái đó thật sự có đủ yếu tố làm người ta ghét mà.”
“Thật...sao?”
Mogzo vuốt cằm. Có một lớp râu mép mỏng manh mọc ra trên chiếc cằm của cậu ta.
Râu mép trên mặt của Mogzo mọc thật nhanh. “Mình cảm giác... là hôm nay cô ấy
có gì khang khác mọi ngày.”
Yume
phát ra âm thanh đồng tình, gật đầu phụ họa. “Thật sự hôm nay Mary rất khác đấy.
Yume có cảm giác rằng Mary ngày hôm nay có một tí đáng yêu. Tuy nhiên Yume
không thể nói được tại sao như thế.”
Ranta
trừng mắt một cái với Yume. “Thôi cái trò dùng từ đáng yêu cho mọi thứ đi có được
hay không! Phạm vi áp dụng từ đáng yêu của cô cũng rộng quá đấy? Cứ như vậy thì
nó chả có nghĩa gì đâu.”
“Nếu
Ranta không hiểu thì cũng không sao. Dù sao thì Yume cũng chẳng hi vọng xa vời
là cậu có thể hiểu.”
“Cô
cũng chẳng có tí đáng yêu nào đâu?!”
Yume
cùng Ranta đấu võ mồm với nhau. Mogzo thì lại bắt đầu đi tìm chiếc mũ giáp
thích hợp với cậu ta. Trong những những loại mũ sắt kiểu Trung cổ được bày bán
tại một vài quán vỉa hè trong chợ, có một loại mũ giáp gọi là mũ giáp barbute với
giá cả khá hời. Có người nói mũ giáp barbute được rèn ra từ một mảnh kim loại
duy nhất, cấu tạo đơn giản, bởi vậy giá của nó phải chăng. Nó có hình dáng bên
ngoài khá giống ngón chân cái của con người vậy, sau khi đội nó lên, có thể thấy
một lỗ hình chữ “T” ở phía trước để làm lộ ra mắt, mũi và miệng. Nhìn thoáng
qua cảm giác trông chiếc mũ có vẻ như dễ bị tuột khỏi đầu, tuy nhiên bên trong
chiếc mũ có một phần lót làm từ da, vì thế nó không dễ dàng bị tuột ra như
chúng ta nghĩ.
Chiếc
mũ giáp mà bọn họ nhìn trúng có kích thước thích hợp với đầu của Mogzo, nhưng mặt
trên chiếc mũ lại đầy vết xước và móp méo, không hề có tí mỹ quan nào. Ranta
kiên trì ép giá với người bán hàng rong, cho đến khi ép từ bốn mươi hai đồng bạc
xuống còn mười tám đồng bạc. Haruhiro trả bốn, Yume và Shihoru mỗi người trả
ba, và Mogzo thì trả tám đồng bạc còn lại.
Khi
cả bọn ăn bữa tối ở khu bán hàng rong, Ranta đắc ý ưỡn ngực mình ra và nói, “Tôi
đây về thực chất bỏ ra cho mấy người hai mươi bốn đồng bạc đấy! Mấy người còn
không mau cảm ơn tôi!”
Cả
Yume và Shihoru nghe vậy đều không nhịn được nheo mắt mình lại nhìn vào cậu ta.
Haruhiro mặc dù chút bất ngờ, nhưng ngay lập tức thay đổi ý nghĩ, cho rằng điều
Ranta nói là đúng. Nếu như không có da mặt dày của Ranta thì bọn họ có lẽ đã
không thể giảm giá được đến mức đó rồi. Nói hai mươi bốn đồng bạc thì có hơi
nói quá, nhưng nhờ vào Ranta, bọn họ có thể tiết kiệm được ít nhất khoảng mười
đồng bạc so với cái giá mà mọi người đoán.
“Hừm.
Ranta, cám ơn cậu.” Haruhiro cố hết sức dùng một loại giọng điệu nghiêm túc để
nói. Ranta kinh ngạc đến nỗi đôi mắt cậu ta mở to ra, ngoài miệng lầm bầm vài từ
“Ồ, huh”, cúi đầu nhìn xuống mặt đất. “…M-Miễn là mấy người biết là được rồi.
Đây là khả năng của tôi? Hay là…Giá trị? Giá trị thực sự? Sao cũng được. Các
người đều quá khinh thường tôi, vì thế lần tới tốt nhất phải kính nể tôi hơn nữa,
được chứ? Tôi nói thật đấy. Xin nhờ mọi người! À à, không phải là đây đang
trông chờ mấy người đâu nhá…”
Sau
bữa tối, bọn họ vốn định đi xung quanh tìm kiếm bộ giáp sắt, nhưng bởi vì đã
khá trễ, vì thế họ đi thẳng đến quán rượu Sherry. Mary hình như không tới đây,
và Haruhiro tự hỏi không biết liệu có phải bởi vì trước đó cậu đã mời cô ấy đến
quán rượu nên cô ấy cố tình tránh không xuất hiện tối nay .
“Thật
là, cô gái đó chẳng hề đáng yêu chút nào cả. Yume còn đáng yêu hơn cô ta,” Có vẻ
như là Ranta vẫn canh cánh trong lòng về việc Mary chẳng hề nói cảm ơn cậu ta lấy
một lời sau khi cậu ta đã cứu cô ấy trong trận chiến vừa rồi. “Cô ta chẳng nói
chẳng chào, cũng chẳng nói lời cảm ơn, ngay cả lời xin lỗi cũng không. Chẳng thể
cứu cô ta được nữa rồi. Cô ta chỉ có ngoại hình đẹp, đúng không, chỉ có cái ngoại
hình mà thôi. Đúng là ngoại hình cô ta không có lời nào để nói. Nhưng mà cũng
không sánh bằng cô nàng elf trong nhóm của Souma…”
“N-Nhưng…”
Mogzo vẫn đội chiếc mũ giáp barbute của cậu ta trên đầu. Có vẻ như là cậu ấy rất
thích chiếc mũ giáp đó. Nhưng mà sẽ rất khó để uống bia khi mà đội nó đấy. “Lần
trước, khi Mary chữa thương cho mình, cô ấy có nói xin lỗi với mình.”
“Cái
gì cái gì Mogzo, ông bớt nói xạo đi được hay không! Cô ta mà nói xin lỗi á.”
“Mình
nói thật đó. Vào cái lần mà đầu mình bị thương, Mary lấy tay chạm vào vết
thương và sau đó nói rằng mình rằng xin lỗi nếu như cô ấy có làm mình đau.”
“Mình
nhớ rồi, mình nhớ rồi…” Giờ thì Haruhiro đã nhớ ra chuyện đó. Khi đó, tuy rằng
cậu đứng xa nên không nghe có nghe rõ Mary nói cái gì, nhưng Mary quả thật là
đã có nói điều gì đó với Mogzo. “Thì ra là như vậy. Té ra cô ấy xin lỗi cậu…”
“Cô
ấy...cũng đã bảo vệ mình...” Shihoru gật gù. “Cô ấy tuy rằng rất khó thân cận,
nhưng mình không nghĩ... cô ấy không phải là người có lòng dạ xấu xa hay là một
người bạc tình đâu.”
“Hơn
nữa, Mary vô cùng đáng yêu đấy!” Yume tuyên bố.
“Ngày
hôm qua, mình đã đặc biệt cẩn thận chú ý quan sát Mary và-” Haruhiro nói rõ
ràng mười mươi việc cậu đã để ý được từ trong trận chiến lần trước cho mọi người.
Có
vẻ như là Mary đã bằng cách riêng của mình, cố gắng làm tròn vai trò của cô ấy
trong trận chiến của mình. Chỉ là cô ấy chưa bao giờ nói suy nghĩ của mình ra
khỏi miệng mà thôi. Bởi cách nói chuyện thật cộc lốc và thái độ cũng không tốt
lắm, cho nên cô ấy mới gây ra cho người khác những điều hiểu lầm.
“Tuy
chỉ là suy đoán cá nhân, song mình nghĩ rằng nếu chúng ta có thể hiểu tại sao
cô ấy lại xử sự như vậy...” Haruhiro nói tiếp “...thì tương lai của nhóm chúng
ta sẽ càng suôn sẻ hơn. Nhưng cái mình muốn nói là, tiếp tục như hiện tại... có
thật sự được không?”
“Thế
thì có chỗ gì không tốt?” Ranta uống ừng ực một hơi bia, sau đó khịt mũi 'hừ' một
tiếng, nói rằng.” Như ông nói, người phụ nữ đó đều làm theo nguyên tắc của
chính cô ta, thực hiện tốt nhiệm vụ của mình, vậy thì có vấn đề gì nào? Và hơn
hết, tôi đây không thể nào tin được là người phụ nữ ấy có thể làm tốt vai trò của
mình ngay từ lúc đầu!”
“Trong
đầu cậu có loại ý nghĩa này sao, không phải nó cũng có vấn đề gì chứ?” Haruhiro
đáp lời.
“Việc
tôi nghĩ gì thì có quan hệ gì với ông nào? Ngược lại, mấy người không phải mỗi
lần đều phớt lờ ý kiến của tôi sao.”
“Thôi
giận dỗi đi.”
“Tôi
đây không có giận dỗi! Tôi nói chính là sự thật. Con ả rác rưởi đó vốn là người
lập dị trong nhóm. Nhưng ở trong mắt mấy người, tôi cũng chả khác cô ta mấy cả,
phải không?.”
Thì
ra trong lòng Ranta cảm thấy như thế sao? Haruhiro chưa bao giờ phát hiện ra.
Không chỉ riêng Mary; từ ban đầu Haruhiro chưa bao giờ nghiêm túc quan sát
Ranta cả. Thì ra là như vậy.
Giờ
cẩn thận suy nghĩ về chuyện đó, Ranta giống như một đứa nhóc vậy. Cậu ta làm
sao có thể không có gì với việc bị người khác đối xử hà khắc, nhưng Harhiro
không thể nói với cậu ta nên chú ý nhiều hơn về những gì lời nói và hành động cậu
ta với những người khác. Hơn nữa cậu cũng có chút cảm giác Ranta tự làm tự chịu
mà thôi, nhưng coi là như thế, dù cho có yêu cầu cậu ta sửa đổi tính cách của
mình, cũng không phải nói sửa là dễ dàng sửa luôn được. Hiện tại Ranta cũng có
ưu điểm, cậu ta đương nhiên là có ưu điểm.
“Tôi
xin lỗi, Ranta,” Haruhiro xin lỗi. “Là lỗi của tôi. Từ giờ tôi nhất định sẽ chú
ý nhiều hơn nữa.”
“Đ-Đúng
vậy! Tốt, tốt nhất là ông nên chú ý nhiều hơn một chút cho tôi, đồ ngốc!”
“Cái
từ đồ ngốc hơi thừa thì phải.”
“Gọi
một tên ngốc là đồ ngốc có gì sai à? Đồ đại ngốc này!”
“Ranta…”
Haruhiro xoa gáy mình.
Cậu
không hề cảm thấy tức giận. Ranta từ trước đến giờ chỉ là một đứa nhóc, một thằng
quỷ sứ. Căn bản không cần phải phản ứng lại với lời cậu ta nói, hay tốt hơn là
làm như không nghe thấy nó. Và nói đến đó, Haruhiro nhớ rằng khi đó Manato cũng
đã làm y như thế.
Haruhiro
thở dài và nhìn quanh quán rượu, cậu phát hiện ra một người mặc chiếc áo choàng
ngoài có huy hiệu của Orion. Đó là Shinohara. Anh ta đang đi trên cầu thang, hướng
đến chỗ ngồi ở tầng hai.
“A,
tôi đi chào hỏi Shinohara đây.”
“Cái
gì?!” Ranta phản đối. “Haruhiro, ông không phải muốn một mình lén lút gia nhập
Orion chứ?! Tôi đây sẽ không để cho ông làm thế đâu! Tôi cũng muốn đi nữa!”
“Không,
tôi hoàn toàn không có loại ý định đó. Nhưng cậu muốn đi cùng cũng không sao cả…”
“Thế
thì thế thì mình cũng đi.” Mogzo nói.
“Nếu
vậy, Yume cũng sẽ đi nữa!” Yume tuyên bố.
“Umm…
cái đó, cái đó...mình cũng đi,” Shihoru nói. “Một mình ngồi lại chỗ này, cảm thấy
có chút…”
Chuyện
này rốt cuộc là như thế nào?--Trong lòng Haruhiro xuất hiện loại ý nghĩ này,
tuy nhiên cả năm người vẫn kết bè kết đội đi lên tầng hai. Haruhiro còn chưa kịp
lên tiếng, thì Shinohara đã chú ý tới cậu, anh ta đứng dậy từ chỗ ngồi của mình.
“A,
Haruhiro, đã lâu không gặp. Đồng đội của em đó hả?”
Oa.
Cậu có chút ngoài ý muốn với người này. Họ chỉ gặp nhau có một lần thôi nhưng
Shinohara lại có thể nhớ rõ được cậu. Nói tiếp, cậu cũng nhận thấy rằng tất cả
người ở xung quanh Shinohara đều là những thành viên của Orion. Hai mươi người?
không, chắc hẳn phải trên ba mươi người. Thành viên nam chiếm nhiều hơn một
chút, thành viên nữ thì chiếm một phần ba. Toàn bộ họ đều khoác chiếc áo choàng
trắng dành riêng cho hội Orion.
“C-Chào
buổi tối,” Haruhiro lắp bắp nói. “Umm…”
“Đến
đây nào, bên này,” Shinohara đưa ra lời mời. “Hayashi, em có thể giúp anh sắp xếp
chỗ ngồi cho họ được chứ?”
“Được
rồi, anh Shinohara.” Người được gọi là Hayashi là một chàng trai tóc ngắn với
đôi mắt nhỏ tinh tế, di chuyển chiếc bàn sang một bên, nói rằng “Các bạn hãy ngồi
xuống đây.”
Hayashi
lấy thêm vài cái ghế ghép với chiếc bàn tạo thành một vòng tròn, Shinohara ngồi
xuống một cái ghế trong đó và nhóm người Haruhiro cũng được mời ngồi vào chỗ của
mình. Các thành viên khác của Orion không có đi đánh giá nhóm Haruhiro mà tiếp
tục khẽ trò chuyện, cười đùa với đồng đội của mình. Bọn họ thật lịch sự, cảm
giác thật tuyệt. Đoàn người Haruhiro rõ ràng không gọi gì cả, nhưng đồ uống vẫn
được đưa lên trước mặt họ.
Mogzo,
Yume, Shihoru thì không phải nói rồi, mà ngay cả Ranta cũng như một đứa trẻ
ngoan ngoãn, ngồi im như thóc ; Hội Orion thật sự là quá lợi hại.
“Anou...
Haruhiro, tất cả có khỏe không?” Shinohara hỏi. “Tuy rằng em hình như vẫn chưa
mua huy hiệu đoàn, nhưng... em đã quen với cuộc sống nơi đây rồi nhỉ?”
“Ồ?
Sao anh biết em vẫn chưa mua huy hiệu đoàn?”
“Anh
luôn luôn quan tâm với tình hình các tân binh mà. Dạo này các em thường đi Trấn
Cổ Damroww phải không? Có vẻ như có vài người ở sau lưng gọi các em là là ‘Sát
thủ Goblin’ đấy.”
“À...
Vâng, bọn em chẳng có mục tiêu nào khác ngoài Goblin cả…”
Shinohara
dừng lại một lúc và rồi ngồi thẳng lưng lên. “Về việc đồng đội của em, anh cảm
thấy rất đáng tiếc.”
“…Cám
ơn anh.” Mắt Haruhiro nhìn xuống mặt bàn và hai bàn tay nắm lại với nhau.
Vậy
ra Shinohara cũng biết đến cả chuyện đó. Nhưng như thế thì cũng không có gì là
lạ. Ngay từ đầu thì cảm thấy Altana có vẻ như là một thành phố khổng lồ, nhưng
kỳ thật từ trước tới giờ đây chỉ là một không gian bị giới hạn, tất cả mọi thứ
đều nhồi nhét vào nó, tính thật sự ra nó cũng chỉ là một thành phố loại nhỏ của
thế giới mà thôi. Nếu như không cố tình che đậy thông tin, thì bất cứ chuyện gì
đều sẽ ngay lập tức được lan truyền đi. Xem ra trong lòng tốt nhất trước tiên
nên có tầng nhận thức này mới được.
Haruhiro
nói tiếp, “…Nói như thế nào đây, em cũng cảm thấy rất đáng tiếc. Cậu ấy là một
người tuyệt vời.”
“Lời
anh sắp nói có thể có chút khoe khoang,” Shinohara nói, “nhưng anh biết rõ cái
cảm giác đau khổ khi mất đi những người đồng đội. Anh cũng đã từng trải qua nó.”
“Thì
ra... là vậy sao? Điều đó-”
“Em
tuyệt đối không bao giờ được quên cảm xúc đau thương đó.” Bên trong ánh mắt
bình tĩnh của Shinohara là một nỗi buồn sâu lắng, anh ấy nhìn một chút vào nhóm
Haruhiro. “Mặc dù đau khổ nhưng mấy em hãy tiếp tục tiến lên, cố gắng chôn giấu
những cảm xúc đó vào trong đáy lòng. Sau đó, xin các em hãy trân trọng lấy những
người đồng đội mình đang có ở giờ phút này, trân trọng lấy khoảng giây phút ở
chung với họ. Thời gian luôn luôn trôi đi, vĩnh viễn không quay trở lại. Sẽ
luôn có những nuối tiếc nhưng xin các em hãy nỗ lực hết mình để bản thân không
có bất kỳ sự nuối tiếc nào cả.”
Lắng
nghe lời nói của Shinohara, Haruhiro trong lúc vô tình đưa tay đè lên ngực một
cách tự nhiên. Trân trọng những đồng đội mình đang có ở giờ phút này. Khi
Manato còn sống, nếu như có thể trân trọng lời nói cậu ấy. Nếu như lúc trước
mong muốn hiểu rõ thêm về Manato... Những nguyện vọng này mãi mãi không có cách
nào làm được. Chính vì như thế, bọn họ nhất định phải trân trọng những giây
phút cùng ở bên nhau. Đừng để cho bản thân bất kỳ sự nuối tiếc nào.
Rồi
một ngày nào đó cậu cũng sẽ chết. Mogzo, Ranta, Yume và Shihoru và cả Mary nữa,
mọi người đều như vậy. Haruhiro không hy vọng đến lúc có ai đó chết đi lại có
người phải hối hận vì khi đó không nói điều đó, không làm cái này hay không như
vậy nữa. Cậu cũng không muốn những người khác sinh ra loại suy nghĩ đấy.
“Anh
Shinohara, em có chuyện muốn hỏi anh?” Haruhiro nói.
“Chuyện
gì vậy? Mong đó là vấn đề anh có thể trả lời được.”
“Em
muốn hỏi anh về chuyện của Mary. Ngày hôm qua anh có trò chuyện một lúc với cô ấy
đúng không? Em đoán chắc rằng anh nhất định cũng biết cô ấy hiện đang là thành
viên nhóm em.”
“Ừ,
anh biết chuyện đó. Cô ấy sao rồi?”
“Nếu
như anh biết bất cứ thông tin gì liên quan đến Mary, có thể nói cho bọn em biết
được không? Có lẽ bọn em không nên hỏi anh... Nhưng cho dù có hỏi chính Mary,
cô ấy cũng sẽ không chịu nói cho em.
Shinohara
dùng gõ ngón trỏ gõ lên bàn. “Chuyện này… anh nghĩ để Hayashi trả lời sẽ thích
hợp hơn. Trước đây, cậu ấy và Mary đã từng chung một nhóm với nhau.”
“Ồ...?”
Haruhiro chuyển ánh mắt của cậu sang Hayashi đang ở bàn bên cạnh uống bia của
anh ta.
Ánh
mắt hai người họ gặp nhau. Hayashi vẫn nhìn thẳng vào mắt Haruhiro và gật đầu.