Nhịp
tim của tôi ngày càng tăng.
Bây
giờ cuộc chiến của tôi không hề theo một kế hoạch nào cả.
Mà
đơn giản chỉ là đánh bừa không suy nghĩ gì.
「Đừng thế…Sieg!!! Nếu cậu
tiếp tục như thế…!!」
「Đừng dạy tôi phải làm
gì, DIIIIIAAAAAA!!」
Một âm
thanh vang lên từ phía sau tôi và tôi đáp lại một cách thô lỗ.
Tôi
có cảm giác như là bất kỳ ai phản đối phong cách chiến đấu này đều sẽ trở thành
kẻ thù của tôi.
「Sieg!!」
Âm
thanh đó đang dần tiến đến gần từ phía sau tôi.
Tuy
nhiên tôi không thôi chiến đấu để nhìn ra đằng sau mà vẫn tiếp tục vung vẫy
thanh kiếm của mình.
Sinh
mệnh của tôi đang dần cạn kiệt. Nếu cứ tiếp tục thế, tình hình sẽ trở nên tồi tệ
hơn. Tôi biết mình sẽ thua nếu cứ như vậy vì thế tôi cũng buồn thay đổi chiến
thuật của mình.
Tidus
vẫn tiếp tục hướng lưỡi dao của mình về phía tôi.
Nó
đang tiến gần đến cổ của tôi.
Xem
ra tôi phải kết thúc ở đây rồi. Tôi có thể làm được lúc này chỉ là tấn công một
cách liều lĩnh.
Tuy
nhiên tôi đã không đủ sức lực để kịp phản ứng trước đòn tấn công của Tidus nữa.
Nhưng
bất ngờ Dia đứng chắn trước mặt tôi.
Cậu
ấy đã cố bảo vệ tôi.
Một
dòng máu tươi bùng lên trong đêm tối.
Lưỡi
dao đó đáng lẽ nhắm tới cổ tôi. Tuy nhiên Dia đã bất ngờ xuất hiện chịu lấy vết
chém ấy và chém lấy cánh tay phải Tidus.
Cơ
thể của Dia phủ đầy máu và cậu ấy đã ngã xuống.
「AaaーAaa…」
Khoảnh
khắc khi tôi thấy cậu ấy ngã xuống.
Như
thể có một ngọn lửa được thắp lên giữa căn phòng lạnh giá này.
「Arrrghhh, ARRRGHHHH….!」
Như
một thước phim quay chậm, tôi hồi tưởng lại khoảnh khắc lần đầu tôi gặp Dia.
Sau
tất cả, Dia không hề có mối quan hệ gì với tôi cả. Tôi chỉ đang lợi dụng cậu ấy.
Thật
là một cơ hội tốt cho cậu ấy trở thành tấm khiên của tôi.
Tôi
chợt có cảm giác như thể muốn bỏ mặc cậu ấy lại phía sau vậy.
Thế
chẳng phải tốt sao?
Không,
chuyện này không tốt chút nào cả.
Tôi
không bao giờ thích thể cả.
Tôi
sẽ không bao giờ tha thứ cho Tidus và cả… chính tôi nữa.
Cảm
xúc của tôi bắt đầu hỗn loạn, nó như một mũi giáo đâm sâu vào trong cổ họng tôi.
「DIIIIIIIIIIIIIIAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!」
Ngay
tức thì, ánh mắt của tôi bắt gặp ánh mắt của Dia.
Ánh
mắt của cậu ấy như đang cầu xin sự giúp đỡ từ tôi. Nhưng tại sao?
Tại
sao phải là tôi, chẳng lẽ bởi vì tôi luôn giúp cậu ấy, tỏ vẻ mình là một người
đáng tin cậy?
Không,
không phải thế.
Tôi
không muốn chinh phục cái mê cung này một mình. Dù cho tôi luôn cố tỏ ra mình mạnh
mẽ, nhưng tôi rất sợ cô đơn.
Tôi
không muốn thế.
Nhìn
Dia như có thể chết bất cứ lúc nào, tôi ra hiệu cho cậu ấy cứ nghỉ ngơi và để mọi
việc cho tôi. Đúng vậy, sau tất cả, chúng tôi không chỉ là những đồng đội mà
còn là những người bạn của nhau.
Nếu
Dia chết ở đây, tôi sẽ cô đơn trong cái mê cung mờ nhạt này.
Ở
trong mê cung của một thế giới xa lạ, không bạn bè, một nỗi sợ hãi bùng lên
trong tâm trí tôi.
Một
cảm giác muốn tôi bảo vệ Dia, nhưng cũng có một cảm giác muốn tôi tự bảo vệ lấy
mình, và chúng không ngừng đấu tranh trong tâm trí tôi.
Đúng
vậy, mình không còn nơi nào để đi nữa...
「Tránh raaaa!!」
Tôi
ngăn đòn tấn công của Tidus đang hướng đến cổ của Dia.
Rồi
vội vã đỡ lấy cậu ấy, và khi nhìn vào đôi mắt cậu ấy, trái tim tôi nhảy dựng
lên.
Nó
hoàn toàn trống rỗng vô hồn. Đôi mắt của Dia hướng đến vị trí cánh tay phải
đang nắm chặt thanh kiếm báu của mình dưới mặt đất. Tôi lặng lẽ nhìn và hoàn
toàn bị sốc trước cảnh tượng ấy.
Máu
của cậu ấy chảy ra rất nhiều trông như thể cậu ấy có thể mất mạng bất kỳ lúc
nào.
「Ngươi làm ta ngạc nhiên
đấy… Thật là tuyệt khi thấy được con người giúp đỡ lẫn nhau mà. Nhưng càng tuyệt
hơn khi trông chúng bất lực….」
Tidus
đang bình luận về sự hy sinh của Dia.
Theo
lời bình luận của Tidus thì nó nghĩ rằng cậu ấy đã hành động một cách ngu ngốc.
Tidus vừa tiến đến gần vừa vỗ tay. Nhưng tôi không hề bận tâm, lúc này đây tôi
chỉ muốn trả thù thôi. Tôi cầm thanh kiếm của mình lên và suy nghĩ. Phải làm
sao để giết con quái vật này đây. Tôi không có cách nào để nhanh chóng giết con
quái vật này rồi cứu Dia cả.
Tôi
rất sợ hãi.
Không
phải sợ cái tình huống nguy hiểm đến chết người này mà là nỗi sợ phải mất đi
Dia. Tôi như thể muốn điên nhưng không giống như tôi hoàn toàn đánh mất lý trí
của mình.
Sau
đó, tôi đá một phần cơ thể đã bị đóng băng của Tidus rơi vãi xuống đất khi trước
bay đi.
Cơ
hội thành công của tôi rất thấp. Tuy nhiên không phải là không có cơ hội. Giờ
có lẽ là lúc tôi phải đánh cược hết tất cả vào nó.
「Ngươi đang biến sự phấn
khích thành nỗi sợ hãi? Nếu là vậy thì ta sẽ thực hiện phép một lần nữa…」
Nhìn
thấy tư thế của tôi, Tidus ngay tức thì nắm được tình hình. Nó liền đuổi theo
tôi. Nhưng rồi đôi mắt nó mở to ra như thể thấy thứ không thể tin được.
Thứ
đó ở phía sau tôi.
「ーThánh thuật《Shion》」
Một
âm thanh vang lên trong căn phòng, nhưng đó không phải của tôi lẫn Tidus.
Tidus
liền ngay làm tư thế phòng thủ. Tôi cũng ngay tức giữ khoảng cách với Tidus rồi
quay ra phía sau xác nhận nó.
Một
bong bóng ánh sáng có bán kính vài mét xuất hiện trước mắt tôi, nó tràn ngập nặng
lượng ánh sáng.
「Không thể nào…ー!」
Đôi
mắt của tôi và Tidus đều mở to ra vì ngạc nhiên.
Ở
giữa trung tâm ánh sáng ấy là Dia.
Đôi
mắt vô hồn của Dia đang nhìn chằm chằm Tidus.
Dia
vung phần còn cánh tay phải còn sót lại của mình lên mà không hề bận tâm đến vết
thương.
Quả
bong bóng ánh sáng đó liền nuốt chửng lấy tôi và Tidus.
Tôi
liền sử dụng ma thuật《Không
Gian》mà tránh né nó.
Tuy
nhiên, Dia tiếp tục bắn ra các ma thuật khác.
Tôi
cố gắng hết sức tránh né đòn tấn công của cậu ấy.
Có
lẽ đây mới là ma thuật mạnh mẽ nhất mà Dia có.
Xem
ra đây mới là sức mạnh thật sự của Dia.
「ーThánh thuật 《Chữa Lành》,
thánh thuật 《Bột
Thần》《Mũi Tên Thần》《Mũi Tên Thần》《Mũi Tên Thầnー」(TL: Mấy cái tên ma thuật có chỉnh sửa lại tí
nhé!)
Cậu
ấy bắn ra ma thuật một cách bừa bãi.
Ma
thuật phục hồi đã giúp cậu ấy cầm máu, vết thương của tôi cũng được chữa lành,
còn Tidus thì bị bao trùm trong ánh sáng.
Ma
thuật này đánh hết tất cả ai bên trong nó.
Dám
cá là bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng này đều sẽ trở nên điên cuồng hết cả. Đòn
tấn công này tấn công cả đồng đội và kẻ thù.
Hiểu
được tình hình, tôi liền giữ khoảng cách với Dia trong khi không ngừng đổ mồ
hôi lạnh.
Đồng
thời đây cũng là cơ hội cho tôi.
Quan
trọng là máu của Dia đã ngừng chảy. Tại sao cậu ấy không sử dụng ma thuật này
lúc đầu nhỉ? Có hạn chế trong việc sử dụng ma thuật này à? Tôi không biết,
nhưng có một điều tôi có thể khẳng định là Tidus đã mất đi lợi thế của mình.
Tôi
có thể thấy được dòng chảy cơ thể của Tidus và nhờ thế tránh né chúng bám vào
người mình.
Tôi
nhìn lại Dia một cái rồi tiến về phía Tidus.
Tidus
lúc này đã bị ảnh hưởng bởi ma thuật của Dia.
Tôi
đặt cược tất cả mọi thứ vào đòn tấn công cuối cùng này.
Tôi
có thể cảm nhận được môi mình khô rát. Đôi chân thì nặng trịch và hai cánh tay
cũng mất dần cảm giác. Tôi đã đến giới hạn của mình. Dù cho trước đó tôi đã được
ma thuật của Dia phục hồi phần nào.
Tidus
nhận ra tôi đang tiếp cận lấy nó. Nó liền lập tức thủ thế.
Tôi
nhảy chực vào Tidus với thanh kiếm trên tay mình.
Nhận
thấy ý định của tôi, Tidus biến cánh tay mình thành lưỡi dao. Nhìn thấy thế tôi
cảm thấy thật tuyệt vọng, nhưng dù vậy, tôi vẫn lao thẳng về phía trước.
Tay
của tôi đã bị nó cắt trúng và thanh kiếm của tôi rơi ra.
Nhờ
thế, mà tôi đã tránh được đòn chí tử của nó. Tidus nhìn thấy thế liền làm khuôn
mặt chiến thắng.
ーーNhưng tất cả đó đều
trong kế hoạch của tôi.
Tidus
tấn công tôi, nhưng tôi đã thành công chụp lấy lưỡi dao của nó bằng bàn tay bị
thương của mình.
Nó
làm một khuôn mặt ngạc nhiên khi thấy tôi bắt được lưỡi dao. Và khi nó định
hành động tiếp theo thì đã trễ.
Tôi
đã đưa cánh tay còn lại của mình vào không trung, rồi lấy ra một thanh kiếm
trong “Kho Đồ”.
Ngay
lập tức chém vào cổ Tidus, chẻ nó ra làm hai.
Đầu
của Tidus bị chém bay đi.
Khi
tôi chém vào nó không giống như tôi chém vào nước nữa, mà giống như thịt vậy. Do
ma thuật đóng băng và ma thuật thần thánh, cơ thể của Tidus đã trở nên rõ ràng
hơn.
Tidus
đang mất dần sức mạnh của mình. Vẫn chưa xong. Tôi không thể thư giãn được.
Tôi
tiếp tục chém, chém, hết chân rồi lại tay nó, sau đó là chém vào tận sâu bên
trong nó.
Cuối
cùng, tôi chú ý đến cái đầu của nó rơi ra trên mặt đất.
Đôi
mắt nó nhìn chằm chằm vào tôi.
Khuôn
mặt nó đầy ngạc nhiên và hạnh phúc.
Mặc
dù đầu nó đã rơi trên mặt đất, nhưng nó vẫn lên tiếng.
「A, a, yo, ngươi thắng rồi」
Sau
lời tuyên bố chiến thắng của nó dành cho chúng tôi, ma thuật đang ‘gào thét’
nãy giờ liền trở nên yên tĩnh.
Khi
tôi nhìn ra phía sau, Dia đã khụy xuống đầy mệt mỏi. Có vẻ như cậu ấy cũng đã tới
giới hạn của mình.
「Haahhhhh…..Hahhh…!!! Chúng
ta thắng rồi…」
「Cám ơn các ngươi. Vui
thật mà. Khúc cuối ta đã quá mất cảnh giác」
Mặc
dù thua Tidus vẫn cười.
Kết
thúc rồi.
Tidus
đã hoàn toàn không ngờ tới chiêu lấy kiếm ra từ kho đồ của tôi.
「Cám ơn hai ngươi, cuối
cùng thì mong ước của ta cũng đã được hoàn thành… nếu có thể ta muốn làm gì đó
vì Alty với cơ thể này… À, cô gái lửa xuất hiện trước đó. Ta hi vọng hai ngươi
có thể hoàn thành được mong ước của cô ấy…」
Từng
chút một, cái đầu của nó biến thành chất lỏng. Miệng của nó dần biến mất.
「Chúng ta đang giết lẫn
nhau đấy, nếu ngươi nói thế sẽ làm cho chúng ta cảm thấy thật rắc rối mà」
「Hahaha, ngươi nói đúng…」
Tidus
cười với vẻ rất hài lòng.
Trông
có vẻ nó đã đến giới hạn của mình và nó đang dần biến mất.
「Fu, thật là vui….」
Đó
là những lời cuối cùng của nó trước khi biến mất.
Ngay
lúc tôi nhìn lấy vỏ ngoài thanh kiếm.
「Sở hữu danh hiệu “Kẻ Diệt
Hắc Ám”」
Ma
thuật được thêm vào 0.50
Tôi
liền sử dụng bảng “Thông Báo” ngay khi chúng tôi chiến thắng để xác nhận nó.
Trên
đất lúc này chỉ còn sót lại một viên đá màu đen.
Tôi
nhặt nó lên và nhìn xem.
【Đá Của Thủ Hộ Quái Ác
Quỷ】
Đó
là viên đá ma thuật của thủ hộ quái Tidus.
Tôi
xem xét nó cẩn thận rồi thở dài ra một hơi sau đó quay lại với Dia ở phía sau.
Tôi
cúi người xuống nhìn Dia. Như lần đầu chúng tôi gặp nhau vậy.
Sau
khi xác nhận trạng thái thanh HP của cậu ấy, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên
do cậu ấy chảy máu quá nhiều trước đó mà xung quanh đây đã có một vũng máu. Nếu
theo thường thức thông thường, như thế này mà cậu ấy vẫn còn thở được thì quá lạ
rồi đấy.
Trong
tình huống thế, việc cần làm nhất là đưa cậu ấy đến bệnh viện để cấp cứu ngay.
Tôi
đặt thanh kiếm của mình vào trong Kho Đồ rồi dìu lấy Dia.
Cậu
ấy thật sự rất nhẹ. Tôi biết cậu ấy nhỏ con nhưng thế này thì quá nhẹ rồi. Chẳng
lẽ do cậu ấy mất quá nhiều máu.
「….Si, Sieg, xin lỗi…. Tớ thật sự xin lỗi」
Dia
vẫn không ngừng xin lỗi trong khi tôi dìu lấy cậu ấy.
Cậu
ấy thở một cách nặng nề trong khi mắt mình mở không lên nữa nhưng có vẻ như cậu
ấy cảm nhận được sự hiện diện của tôi.
「Chúng ta đi nhanh thôi,
trước khi có việc xảy ra nữa」
Nhìn
kỹ thì đám lửa màu đen khi nãy đã biến mất trước khi chúng tôi kịp nhận thức nó.
Chúng tôi liền nhanh chóng rời khỏi đó trước khi con boss có liên quan với
Tidus xuất hiện.
「Chúng ta sẽ nhanh chóng
rời khỏi đây sớm thôi, cậu cứ nghỉ tí đi, Dia」
Khi
nghe thấy thế, cậu ấy đã nới lỏng tinh thần của mình.
Tôi
thở phào nhẹ nhòm khi nghe thấy tiếng thở phát ra từ cậu ấy.
Và
sau đó ngay cả khi đang đi trên trục đường chính dẫn ra khỏi mê cung tôi vẫn
thôi không cảnh giác.
Tuy
tôi lúc này cũng không khả quan cho lắm.
Nhưng
nếu tôi mất ý thức ở đây, sẽ thật là rắc rối.
Tôi
tiếp tục cố gắng duy trì ý thức của mình và tiến về phía trước.
Trên
đường đi, Dia vẫn không ngừng nói mê.
Cậu
ấy lẩm bẩm không chỉ tên tôi mà còn những cái tên và nơi mà tôi chưa bao giờ
nghe tới cả.
Những
lời của cậu ấy chậm rãi vào tay tôi. Tuy cậu ấy đang nói mê nhưng nó lại đầy cảm
xúc của sự hối hận, của sự ghen tị và cả thù hận.
「Tôi không phải Dia
Sith…」
Cơ
thể Dia chợt run lên. Cậu ấy nói thật tốt khi là đồng đội với tôi…
「Sieg… miễn là tớ có
Sieg ở bên cạnh…」
Dia
dần yếu đi.
Không,
tôi sẽ không cho cậu ấy chết.
Trong
khi tôi thầm thề thế, chúng tôi đã lên được mặt đất. Tôi di chuyển nhanh bước
chân của mình lên.
Và
như thế, chúng tôi đã thoát khỏi mê cung.
Chúng
tôi đã thành công vượt qua thử thách tầng 20 mà không một ai ở Liên minh các quốc
gia có thể làm được.