Nằm
ở phía Đông của lục địa Zetterlund có một đất nước nằm ở vị thế nguy hiểm dưới
chân núi Aubigne, đó là Vương Quốc Fremmevira. Đất nước này đóng vai trò là một
chướng ngại ngăn cách Biển Cây Bocuse, nơi mà có nhiều con Thú Ác Quỷ ẩn núp. Và
người ta gọi đất nước này là ‘Đất nước của Kỵ Sĩ.’
Đây
là năm 1277, mùa đông đã qua và bây giờ là thời gian của mùa xuân, mùa của sự sống.
Chính trong quảng thời gian này đã có sự cố xảy ra.
-----------------
Thú
Ác Quỷ cấp bậc tiểu đoàn 'Behemoth' đã tấn công. Con Thú Ác Quỷ này đã băng qua
tuyến phòng thủ biên giới phía Đông của Vương Quốc Fremmevira, và sự kiện này
được gọi là ‘Tai nạn Behemoth’.
Con
Thú Ác Quỷ này đang trên đường phá hoại tuyến đường giao thông chính của Vương
Quốc, đẩy Vương Quốc Fremmevira đến bờ vực của sự sụp đổ. Trong suốt cuộc khủng
hoảng này, ‘Đoàn Kỵ Sĩ Jantunen’ và các học viên đến từ ‘Học Viện Phi Công Laihiala’
đã không quản nguy hiểm, can đảm đứng lên chiến đấu với Behemoth. Tại tình huống
xuất hiện nhiều người hy sinh, họ đã đánh bại kẻ thù của mình và mang đến cho đất
nước sự hòa bình.
Dãy
núi hùng vĩ Aubigne ngay ở phía sau của Thủ Đô Vương Quốc Fremmevira, Känkänen.
Tại
trung tâm của Thủ Đô là lâu đài Shreiber, bao quanh nó là một bầu không khí cực
kỳ sôi nổi. Những tiếng ca hát, những cậu chuyện huyền thoại vang lên khắp mọi
nơi. Các thương gia cũng nắm bắt lấy cơ hội này mà mở các cửa hàng chào mời các
kiểu. Tất cả mọi người đều cười nói rất vui vẻ.
Khung
cảnh hỗn loạn này là do nghi lễ trao giải thưởng ở trong lâu đài dành cho đoàn
Kỵ Sĩ Jantunen và các phi công học sinh cao học của Học Viện Phi Công Laihiala.
Khi người dân được nghe kể về trận chiến đó đều tràn đầy sợ hãi và nhiệt tình
tán dương các Kỵ Sĩ, những người đã chống lại với con Thú Ác Quỷ.
Một
người đàn ông lớn tuổi và một đứa bé trẻ tuổi đang bước đi băng qua trên con đường
của Thủ Đô. Họ là hiệu trưởng của Học Viện Phi Công Laihiala 'Lauri Echevarria'
và cháu của ông ta 'Ernesti Echevarria'.
Trên
con đường tràn đầy người đi bộ. Một tay của Eru đang nắm lấy áo của Lauri để
không bị dòng người kéo tách nhau ra. Một tay thì cầm một chiếc bánh trái cây
nướng mỏng vừa đi vừa nhâm nhi.
“Ông
ơi, ông có muốn ăn không?”
“Ưmm.
Ông không ăn đâu, cháu ăn hết nó đi, Eru.”
Eru
gật đầu và cắn một miếng lớn và nhanh nhẹn di chuyển băng qua giữa đám đông.
Món đồ ăn này cậu mua được từ sạp bán hàng mà có thể tìm được ở bất cứ đâu trên
con đường này.
Thật là nhiều người… Ông ngoại hẹn
mình ra ngoài, và cuối cùng lại thành ra như thế này.
Một
cặp già trẻ đang đứng giữa chốn rộn ràng Thủ Đô chỉ vì lời mời của nhà Vua. Sau
khi hỏi rõ, cậu chợt phát hiện ra rằng Lauri và Đức Vua là bạn học cùng lớp. Bởi
vì mối quan hệ của họ, Lauri từng nắm giữ chức vụ Cố Vấn Hoàng Gia. Sau đó trở
thành hiệu trưởng như bây giờ, và tình bạn của họ vẫn còn tiếp tục cho đến ngày
hôm nay. Khi Đức Vua biết mối quan hệ của Lauri với 'Ernesti Echevarria', người
phi công đã lái cỗ máy Hình Bóng Kỵ Sĩ màu đỏ một cách khéo léo trong suốt ‘Tai
nạn Behemoth’, nên ông đã mời cả hai người họ tới đây tiếp kiến.
Eru
nghe đến chuyện này về sau thì không bình tĩnh và đề phòng trong suốt cuộc hành
trình này. Đức Vua sẽ hỏi cậu một cách cụ thể, cậu không cho rằng việc cậu được
kêu gọi tới đây chỉ là để trả lời một vài cậu hỏi. Hít vào một hơi, cậu cùng
ông ngoại mình cùng bước tới hướng về Lâu Đài Hoàng Gia ngược với dòng người
lưu động của đám đông.
Trước
cánh cổng chính của tòa lâu đài Shreiber thì dòng người nhộn nhịp nhưng đằng
sau cánh cổng lại tương đối yên tĩnh. Sau khi đã băng qua đám đông, cả hai cuối
cùng cũng đi đến nơi mà mình muốn đến và được các lính bảo vệ tiếp đón. Họ được
đưa đến một căn phòng giống như phòng hội nghị trong tòa lâu đài và bị bỏ lại một
mình ở đó sau khi được yêu cầu đợi trong chốc lát. Trong căn phòng rộng lớn này
giờ đây chỉ có một mình hai ông cháu. Từ khoảng cách này họ có thể nghe được tiếng
hoan hô của buổi lễ tưởng thưởng ở phía xa.
“Eru,
cháu có lo lắng hay hồi hộp gì không?”
“Dĩ
nhiên rồi ạ. Cháu chưa bao giờ nghĩ đến cháu sẽ có cơ hội được gặp mặt Đức
Vua.”
“Ông
không nghĩ rằng Eru của ông sẽ bị vấn đề nhỏ này làm cho lo lắng cơ đấy.”
“Ông
nói đề cao cháu quá đó, ông ạ.”
Hai
ông cháu bọn họ trò chuyện vu vơ trong lúc chờ đợi được Đức Vua tiếp kiến, xem
ra hai ông cháu này đúng là gan lớn giống nhau cả.
Một
khoảng thời gian ngắn sau, các lính gác lại xuất hiện và thông báo người mà bọn
họ đang đợi đã tới.
Họ
quay người lại và đứng nghiêm trang. Cánh cửa được mở ra và một vài người bước
vào. Người dẫn bước đầu là Đức Vua mà mọi người trong Fremmevira đều biết,
'Ambrosius Tahvo Fremmevira'. Ông đã bước qua thời kỳ đẹp nhất của con người,
nhưng khí thế uy nghiêm của ông có thể cảm nhận được một cách rõ ràng. Hai người
đàn ông mang theo điệu bộ của tầng lớp quý tộc bước theo sau Đức Vua. Khi
Ambrosius đi vào căn phòng và bắt gặp phải ánh mắt của Lauri, ngay tức khắc
khóe miệng của Đức Vua chợt nở nụ cười.
“Cảm
ơn vì đã tới, đã để hai người phải chờ đợi rồi. Đã lâu không gặp, Lauri.”
“Đã
lâu không gặp, bệ hạ. Chính thần mới là người nên cảm ơn ngài đã đến gặp gỡ hai
ông cháu chúng thần mặc dù lịch trình của ngài rất bận rộn.”
“Đừng
nói đến cái này, cuộc gặp mặt này đã được sắp xếp bởi sự tò mò của ta sau tất cả
mọi việc. Vậy, đây chính là phi công của Hình Bóng Kỵ Sĩ màu đỏ… ư?”
Ambrose
và các quý tộc sau lưng ông thay đổi ánh mắt nhìn sang người đang đứng bên cạnh
Lauri. Trong bản báo cáo được đưa đến có nói một đứa trẻ 12 tuổi là phi công của
một Hình Bóng Kỵ Sĩ đã đánh nhau với Behemoth, nên họ cứ nghĩ rằng đó sẽ là một
người thanh niên trông già dặn hơn người thực tế đang đứng trước mặt họ.
Nhưng
thực tế trước mắt họ -- là một đứa trẻ với thân hình nhỏ con so với những đứa
trẻ 12 tuổi bình thường khác, một cậu bé mà có thể làm cho người khác nhầm lẫn
là một cô bé. Cậu có nét mặt nhu hòa, một khuôn mặt tròn với một đôi mắt sáng
chói lên đầy vẻ tự tin. Mái tóc màu bạc tím của cậu dài tới tận quai hàm của
mình, bao quanh lấy khuôn mặt cậu. Điều này làm cho đám người bọn họ, những người
có kinh nghiệm chính trị dày dặn cũng phải cứng người lại. Nhưng Đức Vua không
phải là một người đàn ông bình thường. Sau khi hàng lông mày nhướng lên vì sự
ngạc nhiên, Đức Vua đã nhanh chóng thay đổi vẻ mặt của mình thành sự tò mò.
“Ồ,
ta cứ nghĩ rằng sẽ là một cậu bé khi xem bản báo cáo, nhưng thật không ngờ phi
công là một cô bé.”
“Không,
thưa bệ hạ. Tuy vẻ ngoài của thần như vậy, nhưng thần thực sự là một cậu bé.
Xin hãy tha thứ cho thần vì lời giới thiệu trễ muộn này. Rất hân hạnh được gặp
gỡ ngài, thần là cháu ngoại của Lauri Echevarria, Ernesti. Ngày hôm này thần rất
vui vì đã được gặp gỡ ngài.”
“Ồ,
ta nghe nói cháu là một đứa trẻ 12 tuổi, nhưng trông cháu có vẻ nghiêm túc quá?
Rất khó để có thể nói chuyện nếu như cháu cứ làm đúng theo nghi lễ, hãy thả lỏng
đi.”
“Vâng,
thần cung kính không bằng tuân mệnh.”
Thấy
Eru chấp nhận lời đề nghị của mình một cách dễ dàng, hai người đàn ông ở phía
sau Ambrosius vẻ mặt chợt thay đổi chết điếng người. Họ không thể đánh giá rõ
được, nếu Eru là một người vĩ đại hay chỉ là một người không biết cách cư xử.
“Ta
sẽ vào vấn đề chính. Ta mời cháu đến đây giải quyết vấn đề sau trận chiến ‘Tai
nạn Behemoth’. Ta nghe nói đến biểu hiện xuất sắc của cháu, nhưng việc khen thưởng
cho cháu không thể công bố được một cách công khai.”
Ambrosius
vừa nói vừa nhìn về phía Eru.
“Ta
cũng nghe nói rằng cháu đã đồng ý về việc này. Nhưng ta cảm thấy không thể dễ
dàng gạt bỏ một Kỵ Sĩ tài năng có thể chiến đấu ngang sức với Behemoth, nên ta
muốn công bằng và trao cho cháu một món quà một cách bí mật. Tuy nói như vậy,
nhưng rất khó để đưa ra một món quà thích hợp cho một đứa trẻ chưa thành niên như
cháu.”
Ambrosius
nở một nụ cười ấm áp giải thích – nhưng sẽ không có vấn đề gì nếu như cậu nhìn
vào khuôn mặt của ông, một nụ cười ‘mục đích xấu’ thể hiện rõ trên khuôn mặt
ông. Đưa ra một vấn đề mà nó sớm đã bị từ
chối, ông ấy đang thử mình ư? Eru vẫn cư xử như thường, nhưng trong tim sự
cảnh giác của cậu đang tăng dần lên một cách chậm rãi.
“Việc
thăng chức cháu trở thành một Kỵ Sĩ chính thức hay ban cho cháu một danh hiệu
quý tộc thì tuổi tác của cháu là một một nhân tố gây hạn chế. Cháu có hiểu rõ không?”
“Vâng,
cháu hiểu những thứ đó là nhiều quá mức đối với một đứa trẻ chỉ mới 12 tuổi đầu.”
“Ưmm,
xem ra cháu tư duy rất nhanh nhẹn. A, như vậy… Cháu muốn thứ gì? Ta nghĩ sẽ dễ
dàng hơn khi hỏi cháu bằng một câu hỏi trực tiếp. Nếu như cháu muốn một thứ gì
đó phù hợp với thành tích của cháu, ta sẽ lấy nó mà ban cho cháu như là một phần
thưởng.”
Ambrosius
đột nhiên trực tiếp nói thẳng ra với Eru làm cho cậu tràn đầy kinh ngạc. Tiếp
thu kịp thời lượng thông tin này, bộ não của Eru bắt đầu chạy lên ở tốc độ cao.
Thật khó để tưởng tượng được… hay
nó đơn thuần chỉ là ý tốt. Hoặc, bệ hạ muốn nhìn xem mình có dễ dàng bị dính
món mồi phần thưởng không? Muốn đưa cho mình một phần thưởng ngay bây giờ, điều
này thật đáng ngờ.
Một
chiếc bánh rơi từ trên trời xuống tay cậu. Nhưng trên đời này không có bữa ăn
trưa miễn phía nào cả. Đây là nhận thức chung, cho dù là ở thế giới này hay là ở
thế giới trước kia.
Tuy nói là như vậy, nhưng mình
không thể từ chối món quà của Đức Vua … Mình nên nói cái gì đây.
Nhưng,
tìm một món quà thích hợp ‘công lao đánh bại con Behemoth’. Cái này đáng giá
bao nhiêu tiền đây? Muốn đồ vật thì lấy bao nhiêu? Còn bất cứ thứ gì mà cậu muốn
ngoài địa vị ra ư? Eru không biết điều mà cậu làm đáng giá bao nhiêu. Nên cậu lợi
dụng tuổi tác của mình như một cái cớ đưa ra một lời thỉnh cầu vô lý – khi cậu
đang cân nhắc về vấn đề này, cậu chợt xua bỏ ý nghĩ này.
Chờ
đã, mình không nghĩ rằng vẻ mặt hiện tại của mình bày diễn ra lại giống với vẻ
mặt của một đứa trẻ.
Trong
trí nhớ của Eru, cậu nhận thấy được rằng vẻ mặt của Ambrosius rất quen thuộc.
Những ký ức mờ nhạt chớp nhoáng qua trong suy nghĩ về kiếp trước của cậu, vẻ mặt
nhìn qua rất dễ gần là một thủ thuật nhỏ trong các cuộc trò chuyện – ‘đây là biểu
hiện của một người bán hàng thấy dê béo’. Khẳng định là có bẫy rồi.
Nếu như yêu cầu một Hình Bóng Kỵ Sĩ
thì như thế nào? Sẽ thật tuyệt nếu như đó là một mẫu kiểu máy mới. Món đồ này
xem ra rât phù hợp đi. Kakaka.
Khi
Eru đang nghĩ khao khát vấn đề gì đó và chuẩn bị đưa ra câu trả lời, thì một ý
nghĩ kỳ lạ chợt nảy lên trong tâm trí cậu.
… Không, không, đây là một cơ hội
tuyệt vời. Không biết đến lúc nào khác mới còn có cơ hội yêu cầu Đức Vua một phần
thưởng. Cho nên mình nên đòi hỏi thứ gì đó mà chỉ có nhà Vua mới có thể cho được?
… Đúng rồi, nên cần thứ mà khó có thể đạt được nhất!!
Trong
một khoảng thời gian ngắn ngủi, Eru kết thúc phần suy nghĩ của mình. Cho dù
không được thì cũng chả sao, cậu có thể nghĩ đến cái gì khác – Suy nghĩ của cậu
rất lạc quan và thẳng thắn nói ra:
“Như
vậy, thưa Đức Vua, điều mà cháu khao khát nhất hiện tại là kiến thức … kiến thức
về cách ‘như thế nào để chế tạo ra động cơ ma thuật’.”
Bầu
không khí trở nên đông cứng lại một cách im lặng. Ambrosius rất ngạc nhiên khi
ghe đến nguyện vọng kỳ quái này. Thật ngoài dự tính, đây là một nguyện vọng
không bình thường đối với một đứa trẻ chỉ mới có 12 tuổi. Không chỉ ông, cho dù
là lúc nào cũng bình tĩnh như Lauri căng thẳng cả người lên, hai người khác còn
lại đã bị vấn đề này làm cho choáng váng và dáng vẻ trợn mắt há mồm.
Họ
bây giờ đang đối đãi với Eru như là đối đãi với một đứa trẻ, nếu như điều thỉnh
cầu ‘bất ngờ’, họ cũng không đến nỗi đánh mất sự bình tĩnh như vậy. Nhưng thứ
mà Eru muốn là ‘không thể nào’ đối với một cá nhân nào. Câu trả lời này quá là
đầy sự bất ngờ quá mức, mặc dù rất dày dặn kinh nghiệm Ambrosius cũng không thể
phản ứng lại ngay lập tức, cho nên nó đã tạo thành một bầu không khí yên lặng lạ
thường. Người đầu tiên phản ứng lại là một quý tộc sau lưng nhà Vua – Công tước
Knut Dixgard.
“Cháu…
Cháu có biết rằng mình đang nói cái gì không…”
“Yên
lặng!”
Knut
đã mất bình tĩnh nói thế liền bị Ambrosius vừa lấy lại tinh thần ngăn lại. Bầu
không khí vốn thoải mái ngay từ lúc đầu giờ đây đã thay đổi. Đối với một vị Vua
đang bày ra uy nghiêm của một người đứng đầu, mọi người ở đây đều đứng nghiêm
trang lại.
“Ernesti,
điều mà cháu vừa yêu cầu là phương pháp chế tạo động cơ ma thuật ư? Điều này thật
đáng kinh ngạc, đúng là chỉ có ta mới có thể đưa thứ đó đến tay cháu, nhưng một
người bình thường sẽ không muốn một thứ như vậy. Vậy cho nên hãy để ta hỏi – dự
định của cháu sẽ làm gì đối với thứ kiến thức ấy?”
Đức
Vua liếc đôi mắt đầy thâm ý của mình, yên lặng tăng áp lực lên Eru. Eru đổ mồ
hai lạnh như mưa, nhưng cậu vẫn đối đáp lại với một tinh thần sắt đá.
“Vâng,
cháu… hiện đang học tập ở Laihiala với mục
tiêu là trở thành một phi công, nhưng cháu thực sự muốn một Hình Bóng Kỵ Sĩ cho
riêng mình.”
“Ồ,
một Hình Bóng Kỵ Sĩ cho riêng mình. Thực là một khát vọng rất lớn đấy. Điều này
có thể hiểu được; tại sao cháu lại không nói ra yêu cầu đó ngay từ đầu? Nó có
thể sẽ trở thành sự thật đó.”
Nghe
đến lời nói của Ambrosius, Eru lắc đầu.
“Lúc
trước, cháu chỉ muốn một Hình Bóng Kỵ Sĩ cho riêng mình, nhưng bây giờ đã khác.
Cháu… cháu muốn ‘sử dụng bàn tay của mình để chế tạo nó’ một Hình Bóng Kỵ Sĩ tốt
nhất chỉ thuộc về cháu.”
Một
câu trả lời vượt xa điều Đức Vua tưởng tượng nó làm cho ông chết lặng người.
Ngay lúc này, ông nhớ đến một điều gì đó đã đọc được trong bản báo cáo.
‘Thay đổi trận đồ của động cơ ma
thuật’? Đứa bé này thật sự nghiêm túc ư? Nó không giống có vẻ đùa tý nào, và nó
thực sự hy vọng về điều đó?... Nó thực sự có khả năng đó sao?
Đối
mặt với Ambrosius đang chìm trong suy nghĩ, Eru tiếp tục giải thích:
“Đó
là lý do cháu tìm kiếm tất cả kiến thức trong mọi lĩnh vực ở Học Viện Phi Công Laihiala.
Học kiến thức ma thuật, tìm hiểu cấu tạo và phương thức hoạt động của Hình Bóng
Kỵ Sĩ. Cháu đã sớm nghiên cứu kỹ thuật cấu tạo khung sườn của cỗ máy, nhưng
cháu vẫn còn thiếu một phần rất quan trọng. Đúng vậy, đó chính là động cơ ma
thuật. Như bệ hạ đã biết, phương pháp chế tạo này không phải là một người dân
bình thường có thể biết được. Do đó, khi được chọn một phần thưởng, cháu hy vọng
mình học được cách có thể chế tạo ra nó. Nếu như cháu biết được nó được làm ra
như thế nào, điều tiếp theo mà cháu sẽ làm là chế tạo ra nó.”
Lauri
nhìn về phía cháu ngoại đang lo lắng hướng về nhà Vua giải thích. Ông biết rằng
Eru rất say mê về Hình Bóng Kỵ Sĩ, nhưng ông không nghĩ rằng Eru sẽ liều lĩnh
nhanh như gió và yêu cầu một thứ như thế ở tại thời điểm này. Tình thế đã phát
triển tới mức giai đoạn này; sẽ rất khó để có thể giúp đỡ cho Eru. Lauri liếc
nhìn Đức Vua và thấy Ambrosius vẻ mặt rất nghiêm túc và trầm trọng nói:
“…Vậy,
lý do mà cháu làm vậy là gì?”
“Bởi
vì đó là sở thích của cháu.”
Mọi
người ở đây ai cũng giống như là nhìn thấy một thứ cực kỳ kỳ lạ và vẻ mặt của mỗi
người đều rất phức tạp. Trong bầu không khí im lặng này, đột nhiên vang lên một
tiếng cười mờ nhạt, làm cho mọi người đều ngạc nhiên nhìn về hướng phát ra tiếng
cười đó. Chỉ thấy vai của Ambrosius yên lặng run lên, và rồi chợt nổ tung ra một
tiếng cười lớn.
“Làm
thế… haha! Thật là nực cười! Cháu nói đó là một sở thích! Hahaha! Điều này thật
thú vị! Tìm kiếm thông tin bí mật của quốc gia chỉ vì do sở thích. Cháu thật sự
là đứa trẻ 12 tuổi ư? A haha! Thật là tuyệt diệu. Đã lâu lắm rồi ta chưa gặp một
người thú vị đến như thế này!”
Hai
người quý tộc trợn mắt mà nhìn Đức Vua không kiểm soát được nụ cười. Lauri đã
biết được Đức Vua trong một thời gian dài nên có thể thực sự nhận rõ ra là Đức
Vua thực sự rất vui vẻ và thoải mái.
“Được
rồi, ta sẽ cho cháu thứ mà cháu muốn có!”
“Cái…
bệ hạ, ngài không thể làm vậy! Không thể dạy kiến thức đó cho một đứa trẻ không
rõ lai lịch!”
“Ta
biết cậu nhóc này đến từ nơi nào; và nó còn là cháu bạn thân của ta. Cho dù là
vậy, lo lắng của các khanh là điều tự nhiên… có đúng không? Ernesti.”
Sau
khi Eru giải thích xong xuôi, cậu nhìn xem tình thế diễn ra một cách im lặng.
Khi cậu nghe đến Đức Vua nói đến điều này, nét căng thẳng thể hiện rõ trên khuôn
mặt cậu.
“Ta
sẽ chấp nhận trao phần thưởng mà cháu muốn. Nhưng, đây là một thông tin cơ mật.
Chỉ là thành tích hạ gục con Behemoth của cháu là chưa đủ để nhận được phần thưởng
này.”
Vẻ
mặt của Eru chợt chuyển sang đầy vẻ nghi ngờ. Đức Vua đã chấp nhận lời cầu xin
của cậu, nhưng lại nói thêm rằng thành tích của chính cậu lại không đủ. Điều
này làm cho Eru nghi ngờ về mục đích thực sự của Đức Vua. Ambrosius nhìn thấy vẻ
nghi ngờ chợt chớp mắt mà qua trên khuôn mặt của Eru và nở nụ cười vui vẻ.
“Đừng
lo lắng, một vị Vua sẽ không bao giờ nói dối. Ta cam đoan rằng nếu như cháu
tích lũy đủ thành tích thì sẽ trao cho cháu tương ứng lượng kiến thức cháu muốn.”
Tầm
mắt Ambrosius và Eru trong giây lát va chạm nhau.
Ngài ấy định lợi dụng phần thưởng để
làm mồi nhử, và từ đó dụ mình làm việc một cách miễn phí… Nhưng, đó vẫn là một
thu hoạch bất ngờ. Quên đi điều kiện hiện tại, đây sẽ là cơ hội để học được kiến
thức cực kỳ quan trọng.
Đối
với Eru phần thưởng này là vô cùng quý giá. Trên mặt cậu lúc này nở một nụ cười
đáng yêu và ngọn lửa khát khao của cảm xúc trong lòng cậu được đốt cháy lên một
cách mãnh liệt. Ambrosius chắc chắn rằng kế hoạch của mình là chính xác khi thấy
được vẻ mặt của Eru.
“Haha,
lời nói như vậy thật giống như một lời nói sáo rỗng. Ta sẽ chỉ định biện pháp.
Cháu nói là cháu muốn chế tạo Hình Bóng Kỵ Sĩ? Vậy thì, hãy cho ta thấy giá trị
của cháu – chứng minh rằng cháu có thể sử dụng một phần đó để chế tạo ra lò
chuyển đổi mana.”
“Chứng
minh… xin bệ hạ hãy nói rõ cháu nên làm những gì?”
“Chỉ
cần chế tạo ra một Hình Bóng Kỵ Sĩ là đủ rồi. Ngoài lò phản ứng ra, hãy làm cho
chiếc Hình Bóng Kỵ Sĩ đó một lớp vỏ giáp tốt nhất theo quan điểm của cháu cho ta
xem. Nếu như ta cảm thấy hài lòng, ta sẽ biến điều ước của cháu thành sự thực.”
Khi
Eru nghe đến những lời đó, vẻ mặt của cậu chợt giống như là một động vật ăn thịt
tìm thấy con mồi của mình. Đức Vua đã sử dụng phần kiến thức cuối cùng mà Eru cần
để cậu lấy làm mục tiêu. Và đối với Eru, đó là điều mà cậu sẽ làm chỉ là sớm hoặc
muộn mà thôi. Dĩ nhiên, cậu chấp nhận lời đề nghị của nhà Vua mà không một chút
do dự nào.
“Xin
tuân mệnh. Cháu sẽ chuẩn bị một Hình Bóng Kỵ Sĩ có thể hoàn toàn thỏa mãn được
yêu cầu của bệ hạ.”
Một
thời gian ngắn sau cuộc gặp mặt với Ernesti kết thúc, Ambrosius đi đến một căn
phòng riêng của nhà Vua mà không phải đi đến phòng hội trường. Có một người
khác ở trong căn phòng này – đó chính là Lauri.
“Haha,
đã lâu lắm rồi ta chưa được vui vẻ giống như ngày hôm nay. Lauri, cháu của
khanh đúng thực sự là rất thú vị.”
Khi
ông nhớ lại những điều vừa xảy ra ngay mới đây, vốn đang nhấp ngụm rượu
Ambrosius chợt nở nụ cười.
“Ai,
thần đã từ bỏ việc giáo dục đứa cháu này và để nhiệm vụ này cho con gái của thần
hoàn thành. Đứa trẻ này luôn luôn rất thích Hình Bóng Kỵ Sĩ, nhưng thần không
biết được rằng vì thứ đó mà nó lại bước đi một bước xa như vậy. Thần cũng không
thể nắm được tình thế lúc đó và chỉ biết đổ mồ hôi lạnh cả người mà thôi.”
“Ta
nghe nói có một đứa trẻ chỉ mới có 12 tuổi đầu đã chiến đấu với con Behemoth,
nên ta mới triệu kiến đứa bé đó đến đây để nhìn thử xem. Nhưng khanh không thể
nói rằng nó chỉ là một đứa nữa.”
“Ai,
cháu của thần vẫn còn đang đi học.”
“Trẻ
con có rất nhiều ham muốn, nhưng mấy ai sẽ đưa ra một yêu cầu kỳ lạ như vậy? Ta
đã nghe được rất nhiều yêu cầu từ nhiều năm trước, nhưng yêu cầu như ngày hôm
nay thì đúng là ‘chơi trội’!”
Hai
người họ ly rượu đụng chạm phát ra tiếng leng keng và tiếp tục trò chuyện với một
tinh thần rất phấn khởi.
“Bởi
vì điều này quá thú vị, nên ta mới bất chợt đưa ra một hứa hẹn như vậy.”
“Bởi
vì đó là cháu của thần. Vì thế thần sẽ bỏ sức giáo dục nó và không để cho bệ hạ
thất vọng.”
“Ừ.
Thế mới đúng; ta rất lo lắng về điều này trong tương lai bởi vì năng lực của
nó. Nhưng sau cuộc gặp gỡ với đứa cháu của khanh, ta chợt nhận ra sự lo lắng của
ta quá là dư thừa.”
Ambrosius
có lẽ đang nghĩ đến quãng thời gian lúc nãy sau đó chợt nở một nụ cười nhẹ.
“Đối
với sự chờ mong lớn lao của bệ hạ, cháu của thần có triển vọng đầy hứa hẹn
đây.”
“Hahaha,
ta không có quan tâm đến nó bởi vì nó là cháu của khanh đâu, ta rất muốn biết cậu
nhóc đó sẽ làm ra điều gì đáng ngạc nhiên đây. Làm ra một Hình Bóng Kỵ Sĩ – một
nhiệm vụ hầu như không thể hoàn thành được, nhưng nó lại không do dự chút nào
mà đồng ý.”
Nói
đến đây, Ambrosius đột nhiên linh cảm đến điều gì đó giống như là một niềm tin.
“Có
lẽ sẽ không tốn bao lâu cậu ta sẽ mang thành quả đến trước mặt ta.”
---
“…
Đưa ra một lời hứa một cách dễ dàng. Thần phải khuyên bệ hạ kiềm chế lại thú
vui tiêu khiển của mình.”
Một
trong hai người quý tộc đã có mặt trong cuộc gặp mặt của Đức Vua và Eru lúc
nãy, công tước Knut Dixgard phàn nàn với người quý tộc còn lại Marquis Joachim
Serrati.
“Chú
ý ngôn từ của mình, ngài công tước.”
“bệ
hạ không có nhỏ mọn đến nổi không chấp nhận được lời khuyên đâu. Hay là cậu
đang nghĩ sẽ ổn nếu như phơi bày bí mật quốc gia cho một đứa trẻ đáng ngờ?”
“Tôi
không nghĩ như vậy… đó là lý do tại sao bệ hạ lại kèm thêm điều kiện vào trong
đó. Mặc dù nó là cháu của hiệu trưởng Học Viện Phi Công Laihiala, thì việc chế
tạo một Hình Bóng Kỵ Sĩ không phải là một việc dễ dàng.”
“Tôi
không có nói đến việc chế tạo ra nó khó khăn như thế nào, tôi đang nói đến những
điều không hợp trong lời hứa của bệ hạ.”
Knut
tràn đầy phẫn nộ, bước từng bước chân nặng nề khi ông băng qua hành lang.
Joachim đi theo phía sau Knutt trong đầu nghĩ đến hình bóng của mấy đứa trẻ của
ông.
Trong
phần báo cáo bổ sung của chỉ huy trưởng Philip Hallhagen của đoàn Kỵ Sĩ
Jantunen, được viết lên do chính con gái của ông – Stefania. Trong bản báo cáo
đó cũng bao gồm mấy đứa con riêng của ông với Eru. Nói cho cùng, Eru cũng được
xem như là người mà ông quen biết.
Nó
có thể cần thiết để thu thập thêm một số tình báo, hoặc đưa ra một số chỉ thị
cho cặp con riêng của ông. Đứng ở một bên cạnh Joachim đang chìm sâu trong suy
nghĩ, Knut vẻ mặt trở nên ngày càng trầm trọng.
“Mặc
dù nó vẫn chỉ là một đứa trẻ… nhưng thật quá nguy hiểm nếu như bỏ mặc nó như vậy.”
Những
lời nói nhỏ này không có ai nghe được, yên lặng mà hòa tan lời vào trong không
khí.