Thức dậy lúc 7h sáng, đi học lúc 8h, học hành
nghiêm túc, không ngủ gật hay nói chuyện riêng, tới phòng câu lạc bộ sau giờ học,
và sau đó, 7h tối, về nhà ngủ, đợi ngày mới.
Một cuộc đời học sinh lành mạnh và khỏe khoắn là thứ
mà tôi, Kurono Maou, luôn hướng tới. Hay có thể, là được hướng tới. Một ngày,
tôi bất ngờ bị tấn công bởi một cơn đau đầu trong phòng câu lạc bộ và bất tỉnh.
Khi thức dậy, tôi đã đang ở trong một căn phòng kỳ lạ.
Ở đấy, một cái vòng đáng sợ có thể bật ra những cái
gai bất cứ lúc nào được gắn vào đầu tôi, và từ lúc đó, tôi sống trong địa ngục.
Tôi không rõ bao nhiêu lần đã bất tỉnh kể từ khi tỉnh
dậy tại nơi này. Ít ra, tôi nghĩ là chưa đến một tháng nhưng tôi không biết đã
mấy ngày trôi qua rồi.
Mặc dù tôi đã nhận biết được một vài thứ. Đầu tiên,
tôi đã trở thành một vật thí nghiệm người bởi một nhóm với những biểu tượng chữ
thập như Ki-tô giáo.
Qua cái vòng màu trắng được gắn trên đầu tôi, mọi
hành động của tôi hoàn toàn bị điều khiển. Chỉ với một chút suy nghĩ chống đối,
thì gã đàn ông kỳ dị hay ông già đeo mặt nạ đó có thể cho tôi một cơn đau đầu
khủng khiếp đến nỗi tôi ước hắn cho tôi chết luôn cho rồi.
Trên hết, họ có thể đông cứng cả cơ thể, khiến tôi
không thể cử động. Thao túng tâm trí, họ hoàn toàn làm chủ tôi.
Nhờ vậy, họ có thể giữ tôi làm tù nhân mà không cần
dùng đến mấy thứ như còng tay. Kể cả khi tôi đang trong cơn đau đớn, họ cũng chả
cần kìm tôi lại. Phản ứng của tôi với cơn đau cũng hoàn toàn bị họ kiểm soát. Với
những thí nghiệm diễn ra trên cơ thể tôi, chẳng có gì dễ dàng như thử nghiệm một
tác dụng phụ của một thứ thuốc mới.
Từ đầu tới chân, tôi hoàn toàn bị họ tái tạo; giống
như một tội ác nào đó đã được thực hiện ở đây. Và trên tất cả những vấn đề to lớn
ấy, những sự thay đổi không phải được thực hiện dựa trên bất kỳ công nghệ khoa
học tiên tiến nào, mà là dựa trên, MA THUẬT.
Thí nghiệm đầu tiên là khiến cơ thể tôi có thể giữ
được ma thuật.
Hay gọi đó là sự gột rửa nhỉ? Tôi không rõ chi tiết,
nhưng theo như kết quả, giờ tôi có thể cảm nhận được những loại năng lượng khác
nhau đang tuôn trào trong cơ thể. Đánh thức một sức mạnh mới, có vẻ hay đấy.
Nhưng cái thí nghiệm đó là một sự đau đớn tột độ so với mấy cái khác.
Cảm giác như sắt nung lỏng được truyền vào mạch máu
của tôi qua cái vòng kia vậy, tôi luôn bị ép phải tỉnh táo, chỉ một phút ngất
đi cũng không được.
Giờ nghĩ lại, cũng ngạc nhiên là tôi chưa chết sau
khi trải qua những cảm giác đau đớn đó. Thậm chí sau cuộc thí nghiệm, phải một
thời gian sau thì cái cảm giác nóng bức trong người mới dần hết. Cũng nhờ vậy,
mà tôi dần hiểu ra được cái khái niệm ma thuật được đưa vào người tôi. Nhưng,
hiểu với làm là hai chuyện hoàn toàn khác. Tôi có thể dùng loại phép gì vẫn còn
là điều bí ẩn, trừ khi tôi thử.
Nhưng, nếu cái vòng trên đầu tôi là làm từ vật liệu
ma thuật, thì có lẽ, tôi cũng sẽ chặn được hiệu ứng của nó bằng ma pháp của
tôi.
Như vậy, tôi, một thằng giờ đây đã gần như có thể sử
dụng ma thuật phải chịu thêm rất nhiều những thí nghiệm khác từ sau đó. Múc
đích của những cuộc thí nghiệm đó là gì, tôi vẫn không thể hiểu được.
Hàng loạt những chất dịch đủ màu sắc được tiêm vào
người tôi. Một lần, một thứ dung dịch hôi còn hơn ống cống được tiêm vào đầu
tôi. Dù tôi không phải người ngoài hành tinh, nhưng họ còn gắn rất nhiều mảnh
kim loại với mấy viên đá màu sắc vào người tôi.
Và sau đó, cứ mỗi một thì nghiệm trôi qua, lại kèm
theo một cảm giác đau đớn bao gồm như đau đầu, đau bụng, buồn nôn, sốt cao, sau
đó bắt đầu thấy chóng mặt, mờ mắt, cả cơ thể đông cứng, ảo giác, hoại tử, khó
thở và rất nhiều những triệu chứng khó chịu khác, khiến mạng sống của tôi như treo
trên sợi tóc, ngày càng rõ rệt.
Nhưng, cho dù có triệu chứng gì đi nữa, thì sau
cùng, cơ thể tôi vẫn hồi phục được.
Trong cái vòng tròn phá hủy và tái tạo vô tận đó, tôi
như gặp ảo giác; có thể, tôi đã chết rất nhiều lần, rồi lại hồi sinh ngay sau
đó.
Sau tất cả những thứ ma thuật kỳ lạ kia, tôi đã chẳng
còn thấy ngạc nhiên với những gì họ làm.
Chỉ là đã bao nhiêu lần cơ thể tôi bị sửa đổi rồi,
tôi không thể đếm được. Thứ cuối cùng tôi thấy là tôi có thể cảm nhận được ma
thuật và những thứ mà cái con người kia nói đã dần dần nghe như tiếng Nhật với
tôi.
Những lúc tỉnh táo như thế này hình như từ từ càng
lúc càng ngắn lại. Không phải do tôi ngủ nhiều hơn. Giống như tôi đang nửa tỉnh
nửa mê vậy, cơ thể tự chuyển chuyển động theo ý nó.
Thời gian ngủ của tôi trong ngày chưa đến 2 tiếng.
Ngay từ đầu, tôi đã không thể phân biệt được lúc nào sáng, lúc nào tối.
Kể từ lúc tới đây, tôi vẫn chưa thấy gì khác ngoài
những bức tường màu trắng. Chắc là trong thế giới này, mặt trời tỏa sáng, bầu
trời xanh trong, và bãi cỏ xanh rờn không hề tồn tại.
Tôi, bây giờ, đã nhận ra đây không phải thế giới của
mình, mà là một thế giới nào đó được ngự trị bởi ma thuật.
Bao nhiêu lần tôi thất vọng rồi nhỉ??
Tôi chỉ còn có thể lờ mờ nhớ được khuôn mặt của gia
đình tôi, của bạn tôi ở trường.
Và cứ thế, trong căn phòng trống rỗng của tâm trí,
miễn là tôi tiếp tục nghĩ về những ngày tháng yên bình ở trường trong quá khứ,
thì những mũi kim vẫn tiếp tục cắm vào đầu tôi.
Hôm nay, tình trạng của tôi có vẻ tốt.
Đầu hay cơ thể, chả cái nào đau cả, cảm giác nước mắt
lăn trên má rất rõ ràng.
Aah, tôi muốn về, tôi muốn về nhà---------
“Số 49, ra đây.”
Mở cánh cửa, gã đeo mặt nạ gọi tôi.
Số 49. Là tên tôi ở đây. Ý là gì nhỉ? Mà tôi cũng chả
có lý do gì để nghĩ về nó.
“Nhanh lên.”
Đứng lên --- Tới đây ---- Đi tới đây
Trước khi cơn đau đầu lại tới, tôi mau chóng đứng dậy,
hôm nay, một lần nữa, tôi lại bước vào cái hành lang tối tăm đó.